← Quay lại trang sách

- X -

Chuyến xe hàng chạy Sàigòn – Ô Cấp, khởi hành từ hơn năm giờ sáng, đèn thành phố chưa tắt. Lúc ra tới xa lộ, nhiều hành khách phải đóng bớt cửa, vì xe chạy nhanh làm tạt mạnh những cơn gió buổi sớm, phả theo sương đêm lạnh buốt. Không khí quánh lại, hơi giá rét như đông thành chất đặc. Mọi người ngồi co ro, đàn ông đốt thuốc hút, mấy người đàn bà quê, nhai trầu bỏm bẻm, miệng xuýt xoa kêu lạnh. Một người đàn ông, áng chừng làm nghề thợ mộc.Vì ngay dưới chân ông ta để một bó đồ nghề, như cưa, búa, và mấy khúc gỗ. Bằng giọng Bắc thuần túy, ông ta lên tiếng:

– Ối, lạnh thế này thấm vào đâu. Tháng mười một này, ngoài Bắc còn rét cóng người. Có khi thò tay vào chậu nước lạnh, tưởng đâu rụng mất cả các ngón, ấy chứ lại!

Bà ngồi kế bên ông ta chịu chuyện:

– Chà, dữ vậy chịu gì nổi?

Ông ngồi băng trước, có vẻ công chức, ngoái cổ nói góp:

– Quen đi chứ, ở bên Pháp, còn có tuyết lạnh dưới không độ kia thì sao!

Người con gái ngồi cạnh ông ta trông quê mùa, nhưng lại cố ăn mặc theo lối tỉnh. Chiếc áo dài xanh ngắt, mười móng tay được bôi thuốc nhuộm màu gạch vàng chóe, càng làm nổi những đường gân tai tái trên đôi bàn tay thô, đen sạm nắng. Cô ta hé cặp môi rộng, tô son màu đất nhạt hơn cả viền môi thâm còn lộ ra. Quay sang ông vừa nói, cô ta nhìn bằng cặp mắt thán phục:

– Thưa… ông đi Tây rồi ạ?

– À…không…chưa đi, nhưng ai chả biết. Có hình ảnh sách vở chứ. Ở bên Âu Châu lạnh lắm mà. Chẳng thế có một loài vật, cứ tới mùa đông là nó ngủ thẳng củ lỷ một mách, suốt mấy tháng, tới mùa xuân mới dậy, đi kiếm ăn.

Bà già ngồi bên Nga, nhoài người qua mặt nàng; thò cổ ra ngoài cửa xe nhổ một bãi quết trầu vẫn ngậm lúng búng trong miệng từ nãy rồi nói:

– Mà ở đó người ta cũng ngủ vậy hả? Chà như vậy sướng! Đỡ phải làm phải ăn há.

Những tràng cười nỗi lên trả lời câu hỏi của bà cụ. Thế rồi cứ cái đà ấy mỗi ngưòi góp một câu. Tiếng nói chuyện trong xe trở nên ồn ào như cãi cọ. Một vài người ngủ gà ngủ gật, há hốc cả miệng ra ngáy. Nga bỗng thấy ghê ghê hình dạng của loài người. Ai cũng giống ai, mỗi người đều có một cái lỗ miệng ở trên mặt, được che đậy bằng hai miếng thịt môi. Miếng ăn hớp nước cũng từ đấy vào, lời nói dịu ngọt độc ác cũng từ đó ra. Suốt ngày đôi môi mấp máy, mở ra đóng vào. Cười cũng miệng, mếu cũng miệng. Chỉ có những lúc ngủ người ta mới chịu im, chừng trở dậy thì nọc độc đọng ứ được dịp thoát ra, đã kết thành chất hôi. Nga thấy ghét cả chính nàng, vì Nga cũng có cái miệng. Cả Thái nữa, Thái đã chả từng thốt ra những lời ngọt ngào giả trá với nàng từ cửa miệng anh. Và Trang, một người đàn bà được tiếng là hiền dịu; vậy mà hôm qua đã có những lời nói đầy nọc độc. Không chỉ loài rắn mới phun nọc từ miệng, làm chết người! Nọc độc do lời nói của Trang, hiện đang ngấm trong cơ thể Nga. Nga muốn xa lìa tất cả, chẳng phải là ý nghĩ bồng bột nhất thời…

Nga đã tính toán và sắp đặt cho sự an nghỉ vĩnh viễn của nàng. Ba mươi bảy viên thuốc ngủ cho ba mươi bảy năm, một đời bất hạnh… Nơi thành phố cửa biển, Nga sẽ chiêu những viên thuốc đó bằng ly rượu mạnh, rồi bơi ra xa vừa đủ cho rượu ngà say, thuốc ngấm! Những đợt sóng nổi lên, nhận chìm thân nàng xuống đại dương. Con người cần đến nước để hàng ngày được sạch sẽ, thì lúc chết cũng vậy… Nga không muốn chết ở một thành phố ồn ào, nhung nhúc những người, và người nào cũng ích kỷ, độc ác một cách khéo léo… Nga sợ Sàigòn, sợ mọi người ở đó. Thái hay Trang, Oanh hay ai đi nữa, cũng thế thôi… Diệu bây giờ ở đâu, hồn cô ta chắc thực sự sung sướng, bởi vì ngoài cái thế giới này, hẳn không có chuyện bịp bợm nhau, kiêu căng và ngu muội…

Hôm qua, Nga còn muốn, còn ao ước được gặp Huệ lần cuối. Nhưng bây giờ, nàng thấy dửng dưng. Huệ là gì? Huệ cũng chỉ là một con người. Cái danh từ chị em chỉ phụ thuộc… Cả người yêu, tình yêu cũng vậy! Cũng chỉ là một nhu cầu, chịu chung tính chất của một nhu cầu cần thì quý, không cần thì bỏ, chẳng có thiêng liêng hay cao đẹp gì cả.. Nếu Nga còn trẻ và đẹp như Hạnh, chắc nàng đã không mất Thái. Ngay cả chữ “không mất” cũng đã vô lý và vô nghĩa, Thái có là vật sở hữu của ai đâu.

Ngay đến Huệ, người em ruột thịt mà nàng đã nuôi nấng, săn sóc gần hai chục năm. Đến nay nàng lại không biết gì về Huệ cả…Ngược lại Huệ cũng thế. Chính những ý tưởng này đã giúp Nga thêm quyết liệt từ bỏ hết cả. Nga rất bình tĩnh… Nàng không cảm thấy khổ sở quằn quại nữa. Chỉ khi nào chưa biết xử trí ra sao, còn bây giờ, mọi chuyện đã được định liệu, có gì nữa đâu!

Tâm trạng Nga lúc này không còn là Nga của hôm qua, sau khi nghe Oanh nói Oanh mới ở nhà Thái ra, Trang bảo Thái đi dạy học sắp về. Vậy mà lúc Nga đến trường thì cụ gác-dan lại bảo Thái nghỉ mấy hôm rồi. Thái nghỉ làm gì, đi đâu mà phải giấu vợ, lại không cho Nga biết nữa. Từ hồi quen nhau Thái làm gì Nga cũng biết, kể cả những công việc tốt hay xấu. Thế mà bây giờ…. Rõ ràng là Thái cố tình gạt bỏ Nga ra ngoài cuộc đời anh! Những nôn nóng nhớ nhung, cộng thêm với lòng ghen tức sôi động, làm Nga trở nên liều lĩnh, không kể phải trái.

Nàng quyết định đến nhà Thái ngay, sau lúc chia tay với Oanh. Gặp chiếc xích lô đạp, Nga gọi bảo chở nàng chạy đến đường Bùi Chu. Tới nhà Thái, lúc xuống xe Nga hơi chùng bước, nhìn ngôi nhà mà hồi chưa yêu Thái nàng vẫn từng lui tới.

Thằng Hoàng đang đạp chiếc xe nhỏ ba bánh chở con Vân ngồi sau, chạy loanh quanh ở sân trước. Chắc nó mới đưọc bố mua xe. Trông thấy Nga, nó reo lên “A bác Nga, bác trông cháu chở em Vân này.” Vừa nói nó vừa bấm chuông kêu leng keng, và ra sức đạp mau hơn. Nga không còn lui bước được nữa, nàng tiến đến đẩy cánh rào gỗ khép hờ, bước vào sân. Hai đầu gối mềm hẳn đi, chỉ chực quỵ xuống. Nhịp tim đập mạnh nên mắt hoa, hay vì trong nhà rợp bóng tối làm Nga không thấy Trang ngồi ở chiếc ghế, bên bàn xa-lông kê ngay gian nhà ngoài. NhưngTrang đã thấy Nga từ lúc Nga chưa bước vào cổng.

Tới bên hai đứa trẻ, Nga ngồi sà xuống nói với chúng:

– A… Cháu Hoàng… Vân nữa, Vân của bác lớn thế này rồi cơ à, ra bác nào.

Nga vừa đưa tay như đón bế con bé, bỗng có tiếng Trang từ trong nhà giật giọng quát:

– Chị Hai đâu, ra đưa em Vân vào tắm rửa, cả thằng Hoàng nữa, chỉ mê chơi thôi. Đồ hư thân!

Con Vân vừa định sà vào đà tay Nga, nghe mẹ quát, nó ngơ ngác quay vào rồi oà khóc. Chị Hai chạy vội tới bế thốc con bé, quên hay không để ý đến sự có mặt của Nga.

Thằng Hoàng đạp xe, để dưới gốc cây hoa giấy, rồi ríu ríu theo chị Hai vào nhà trong.

Nga bẽ bàng, tất cả chân tay và thân người nàng lúc này như thừa hết, không biết cất dấu ở đâu! Nàng ngượng ngùng đứng lên, như người vô hồn, Nga bước vào nhà. Trang vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tay cầm tờ báo che khuất mặt. Thực sự Trang không đọc, đôi mắt chiếu những tia lửa hằn học hướng vào Nga. Tự động ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trang, Nga ngập ngừng:

– Chị vẫn mạnh?

Một vài phút im lặng, căng thẳng, giọng Trang gằn lại rành rọt từng tiếng, như từng nhát búa nện xuống đầu Nga:

– Cám ơn bà!

Nga bậm môi cố giữ cho khỏi trào nước mắt. Từ hai năm nay Nga đã coi Thái như của nàng. Quá quen thuộc và gần gũi, từng hơi thở, giọng cười, tiếng nói. Cả đến dấu vết trên thân người Thái, Nga cũng nhớ như chính dấu vết của nàng. Giờ này trước mặt Trang, trong căn nhà không phải nhà Nga, cũng lại đầy ắp hơi hướng quen thuộc của Thái. Dù Nga không muốn nhìn vào mối liên hệ gia đình Thái, nhưng Trang và các con anh rõ ràng là một phần linh hồn, máu huyết của anh đã tách ra. Tất cả vẫn hiển nhiên ràng buộc chặt chẽ làm Nga tự rõ, nàng không có quyền hờn giận hay trách oán bất cứ ai trong gia đình này.

Bằng ánh mắt buồn tủi Nga lướt nhìn qnanh nhà. Trước kia Nga đã từng đến đây, nhưng nàng không chú ý. Giờ mỗi một vật đều như hướng vào Nga, khoe với nàng sư mật thiết của chúng đối với Thái ra sao. Căn phòng ngủ của vợ chồng Thái được ngăn với nhà ngoài bằng tấm màn vải hoa treo hững hờ. Nga thấy rõ chiếc giường nệm “mút” trải tấm “drap” trắng cũ tầu tầu. Chắc mấy đứa trẻ hay leo lên đây đùa nghịch nên bị lấm lem từng khoảng, chăn gối bừa bải, chứng tỏ Thái và Trang mới ngủ trưa dậy và Thái vừa đi khỏi nhà không lâu. Vì trong cái gạt tàn thuốc để trên bàn xa-lông còn phảng phất khói, tách cà phê còn lại một ít, tính Thái vẫn vậy không bao giờ chịu uống cà-phê đến hớp cuối cùng. Mé cuối giường, chiếc giá gỗ đóng trên vách được treo đầy áo quần của cả nhà. Cái sơ-mi màu xám nhạt Thái vẫn hay mặc đến với Nga, có lần chính tay Nga đã giặt, giờ treo kia, cạnh áo dài của Trang. Bộ đồ ngủ Thái thay vội, vì có một cánh tay áo còn lộn trái, máng chồng lên chiếc quần sa-tin đen, sát với cái mũ con trai nhỏ, và cái áo đầm xinh xinh màu đỏ chói. Tất cả những vật đó đều như có mắt, hùa với nhau hướng về Nga chế nhạo.

Không khí càng lúc càng ngột ngạt, chẳng thà đánh nhau, chân tay còn có việc hoạt động. Hay cãi nhau chửi nhau, lại dễ. Vì mạnh ai muốn nói gì thì nói, đằng này thật khổ! Trang lặng thinh, thứ lặng thinh đầy giông bão. Nga lại biết chính nàng là người phải lên tiếng trước để giải thích sự có mặt của mình. Nhưng như một diễn viên, lúc ra trình diễn trên sân khấu trước hàng ngàn khán thính giả, diễn viên lại quên mất vai trò mình phải nói gì làm gì. Chẳng lẽ lại làm một màn khóc vì xấu hổ rồi ù té chạy! Cuối cùng Nga cũng tìm được cách thoát, nhìn hai chiếc nón Bài Thơ để trên cái kệ mé tường bên mặt, nàng lên tiếng cho có chuyện:

– Chị mua gì mà những hai cái nón?

Trang nguýt dài Nga, định không thèm trả lời, nhưng thấy nét mặt Nga thẫn thờ như người vô hồn, tự nhiên Trang đâm thương hại.

– Đâu có mua, cô học trò cũ của anh ấy, từ Huế ra chơi lại thăm rồi biếu đấy chứ.

Như bị đụng phải làn điện nhẹ, Nga bật lên hỏi quên cả ý tứ:

– Cô Hạnh! phải Hạnh không chị?

Trang ngạc nhiên liếc nhìn Nga và chợt hiểu. Cơn tức lại trở về trong lòng người vợ “Bà có quyền gì mà tỏ thái độ ghen tức như vậy, tôi tha cho thì thôi chứ!”. Nụ cười nhếch mép khẽ nở trên môi, Trang cố ý chậm rãi nhưng không bỏ sót một nét biến đổi nào của Nga:

– Phải, cô Hạnh, cái cô có cặp mắt to thật đẹp, cô ta xinh lắm. Sao bà biết?.

Nga rất bực mình vì tiếng “bà” của Trang gọi mình, thay vì ngày trước cả hai cùng gọi nhau bằng chị, rõ ràng Trang cố tình mỉa khéo sự nhiều tuổi của Nga, nhưng Nga đành chịu thua. Lúc này Nga chỉ nghĩ về Thái và Hạnh.

“À thì ra thế, bẵng đi không gặp mình, lại bỏ cả dạy học chỉ vì sự có mặt của Hạnh ở Sàigòn, con bé này đâu có vừa, dám đến tận đây gặp Trang, biếu xén quà bánh cho Trang để quyến rũ Thái!”

Và Nga nhất định nghĩ, Thái đã đi chơi lu bù với Hạnh cả mấy ngày nay!

– Anh Thái vẫn đi dạy?

Traug hơi ngạc nhiên:

– Nghề nghiệp mà, bỏ dạy ai nuôi vợ con cho.

Nga định kể về chuyện Thái nghỉ cả mấy hôm nay, nhưng lại chỉ nói:

– Chị coi chừng, cô Hạnh này ghê lắm đấy! Chẳng phải tình thầy trò gì đâu. Nó mê anh Thái ra mặt ai cũng biết.

Trang đủng đỉnh.

– Ối, anh ấy thì thiếu gì, chán con này đến con khác. Đứa nào dại thì chết, hơi nào coi chừng. Cái thứ đàn bà con gái đi cướp chồng người, có bao giờ khá được, ai mà thèm bận tâm…

o O o

Lúc này xe đã chạy khỏi Biên Hòa. Coi như một buổi sáng cuối cùng trong cuộc đời, Nga không muốn nhắc nhớ thêm đến những lý do đã đẩy nàng vào chuyện quyết liệt này. Vui hay buồn đối với Nga giờ đây cũng chỉ là những việc phải có trong kiếp sống. Nhưng Tạo hóa thật công bằng, đã cho mọi người giống nhau vào phút chót. Dù là vua chúa, kẻ giầu người nghèo, đàn ông, đàn bà. Đẹp vào bậc hoa khôi, hay xấu như khỉ thì cũng một lần phải trả lại tất cả cho cuộc đời, sau khi chết, xác thân ai cũng rữa nát như nhau.

Đã lâu lắm Nga mới có dịp nhìn lại cảnh đồng ruộng vào buổi sớm. Những thửa ruộng trải rộng, im lìm dưới làn sương tản mác khắp trời như khói tỏa. Các thôn xóm đã lờ mờ hiện, tuy vẫn chưa có bóng người qua lại. Mặt trời lên chậm, mảnh trăng tròn vành vạnh còn ẩn mờ nhạt sau làn mây bạc. Nga thầm nghĩ “Ai bảo mặt trời mặt trăng không bao giờ gặp nhau”. Nhưng không lâu Nga chợt nhớ hôm nay là ngày ba mươi tháng mười một ta. “Ủa cuối tháng sao lại có trăng tròn”. Nga nhìn lại vầng trăng càng lúc càng hiện rõ hơn. Nàng bật cười, thì ra chính đó là mặt trời buổi sớm bị sương mù và mây trắng dầy che khuất. Thiên nhiên còn bị người đời ngộ nhận nói gì người với người! Và Nga không khỏi ngạc nhiên cho chính nàng. Giờ phút này lại còn để ý đến mặt trời, mặt trăng được sao! Suốt cả chiều qua lúc ở nhà Thái ra Nga đã khóc không dứt cơn. Mí mắt nặng trĩu, sưng húp, cổ khô, đầu nhức. Nga ngả đầu vào tựa ghế, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng vừa khép đôi mắt thì bà già ngồi bên xuýt xoa:

– Sao không đóng cửa cô? Lạnh quá hà!

Một ông ngồi cùng băng ghế kế bên cãi hộ Nga:

– Cũng phải mở một vài cửa chứ cụ, xe đông vậy mà đóng bít hết thì ngộp hơi chết. Với lại cụ mặc áo len dầy vậy mà lo gì. Cháu đây thì sao!

Nga im lặng, “có thế mà nhà ông này cũng nhắc được đến ‘cái tôi’ của ông ta rồi. Ông ta còn trẻ còn khỏe, mặc ít áo mà không lạnh. Mọi người phải biết điều đó cho ông ta mới được chứ.”

Nga chợp mắt được một lúc, khi thức dậy thì xe đã chạy gần tới Ô Cấp. Hơi gió mỗi lúc mang theo nhiều vị mặn của muối biển… Nàng duỗi chân kín đáo cho khỏi mỏi. Mặt hướng ra cửa xe, biển đã hiện ra trước tầm mắt Nga. Những dải sóng lượn nhịp nhàng trắng xóa. Phía xa, tiếp giáp với đường chân trời, biển sẫm một một màu tím biếc, êm mát.

Cơn xúc động đến với Nga thật bất chợt, khi đối diện với nơi cuối cùng của đời mình. Chỉ lát nữa thôi, làn sóng nổi lên, bôi xóa hết cả mọi vui buồn đau khổ. Nhận chìm thể xác nàng, dư luận sẽ xôn xao ít ngày, rồi lắng đi, mọi sự sống của con người lại tiếp tục.

Xe ngừng ở bến, Nga lặng lẽ bước lên chiếc xích-lô vừa rà tới đón khách.

– Cho ra bãi truớc đi bác.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ ngồi xe hàng, tới Ô Cấp mới chưa đầy tám giờ sáng. Nắng sớm rực rỡ, biển lấp lánh, những thân cây dừa màu nâu mốc, trông hiền hòa mộc mạc, cành lá vươn dài, tỏa bóng mát yên lành. Ánh mặt trời loang loáng trên mầu xanh của những tàu lá dừa đang uốn éo như đuôi con công lúc múa. Các hàng quán dựng trên bãi biển phần nhiều cũng sơn xanh. Tuy màu xanh khác biệt, nhưng lại hòa hợp mật thiết và nhẹ nhàng. Tiếng sóng rạt rào như bản nhạc êm dịu. Từng cơn gió mát tạt theo chất nước biển mặn dính. Biển rộng mênh mang, biển xanh màu xanh thân ái. Từng ngọn sóng bạc đầu nhấp nhô. Xa xa mấy hòn đảo nhỏ nổi trên mặt biển, những con thuyền dập dờn theo sóng. Có cái trông xa chỉ nhỏ bằng chiếc thuyền giấy mà trẻ em vẫn gấp chơi.

Hôm nay không phải ngày lễ hay ngày nghỉ, nên ngoài bãi biển vắng người.Trả tiền xe xong, Nga lững thững đi về phía các quán nước. Mấy cô chiêu đãi mời chào tíu tít. Nga kiếm chiếc bàn ngoài trời, dưới bóng mát của cây dừa lớn. Bàn ghế bỏ trống nhiều, cách chỗ nàng ngồi vài bàn, một người ngoại quốc già, đang trầm ngâm ngậm ống píp, thả những lượn khói lam tan loãng vào không khí. Gần đó là đôi trai gái, khuôn mặt người đàn ông bị đầu cô gái che khuất, chỉ thỉnh thoảng mới ló ra một chút, cũng đủ để Nga nhận thấy ông ta đã đứng tuổi khoảng trên dưới bốn mươi. Cô gái có mái tóc dài mềm óng phủ kín bờ vai. Tuy chỉ nhìn sau lưng, nhưng Nga cũng biết cô ta còn trẻ lắm. Dáng ngồi e ấp chứng tỏ cái không khí hò hẹn của cô gái mới lớn, trốn nhà đi chơi. Cô ta chống một ngón tay lên mặt bàn, dường như để vẽ một nét gì trên đó. Vạt áo dài trắng tinh khiết, bị gió thổi tạt xuống mặt cát. Cái cặp sách da nâu để bên cạnh, hằn lên nhiều nếp nhăn như vết lo âu trên trán các bà mẹ.

Nga ngao ngán, nàng quá khinh ghét những gã đàn ông đã lớn tuổi mà lại hay đi dụ dỗ các thiếu nữ ngây thơ. Con cừu non nào mà chống trả nổi với nanh vuốt của chó sói!

Hình ảnh cô học trò nhỏ bé, dám trốn học trốn nhà, làm theo những ý thích “tự do” đang ngồi kia, e lệ và mềm người xúc động trước lời tán tỉnh của gã đàn ông. Cô gái ấy cũng như Huệ, như Tú và như …Hạnh. “Chắc Hạnh lúc này cũng đang sung sướng trong sự vuốt ve âu yếm của Thái”.

Cô chiêu đãi đến bên cạnh Nga lúc nào, mùi nước hoa ‘Intimate’ làm Nga ngột ngạt, nàng ngước nhìn, cô gái mặc chiếc cũn cỡn lộ ra những vết sẹo đen trên hai đầu gối… Cổ áo chemise đỏ chóe trễ tuột xuống, đẩy bộ ngực nâu lên cao. Phấn trên mặt lộm cộm, không che giấu được nước da mét và hai quầng mắt thâm thâm … Bộ tóc khô nhuộm vàng hoe, trông cô ta giống một con búp bê cũ mốc.

– Uống gì bồ?

Nga sửng sốt, tưởng cô chiêu đãi hỏi ai. Trông dáng điệu cô vẫn bình thản, trong lúc chờ đợi Nga trả lời, cô ta dùng móng tay út của mình, lách vào các móng khác, gảy chất đen bẩn bám vào đó kêu “tanh tách”. Nga cố lờ, không để ý đến câu hỏi sỗ sàng, thân mật không đúng lúc của cô chiêu đãi. Nhưng cô ả lại không chịu chờ lâu:

– Tôi hỏi bồ uống gì?

Bây giờ Nga chợt hiểu, tại sao bạn bè ở sở lại nói “ngoài Cấp hồi này dơ dáy lắm. “

– Cô cho tôi một Martel đừng pha nhé!

Cô chiêu đãi ngây người trong giây lát. Sự ngạc nhiên của cô làm Nga tủi hổ “chắc cô ta tưởng mình là hạng lăng nhăng, con người mình bệ rạc lắm sao “. Nga định nói “tôi là nhà báo” để gột những ý nghĩ lầm lạc trong đầu óc cô ta, nhưng nàng bật cười ròn rã. Cô chiêu đãi quay vào hàng, trước khi ném cho Nga một cái nhìn tò mò. Tiếng nhạc ngoại quốc trong quán nổi lên dậm dật… Người đàn ông hút píp là một gã tây già nhìn xéo sang Nga vì tiếng cười của nàng. Nga làm như không biết, mắt nhìn ly rượu óng ánh chất nâu vàng ửng chín mà cô chiêu đãi vừa mang ra. Hơi men bốc lên cái cảm giác ngây ngất.

Một lát nữa đây, hơi rượu sẽ làm nàng choáng váng, thứ choáng váng đầy mãnh lực đẩy nàng ra xa bờ biển và đẩy lui cuộc đời lại phía sau. Điều đó là ý muốn duy nhất của nàng mỗi lúc càng trở nên mạnh lớn… Tất cả không còn gì nữa, nụ hôn, hơi thở và tình nồng “Thái ơi, anh là ai. Khi chưa ra đời em ở đâu đến và chốc nữa đây em sẽ về đâu? Tại sao sự thể lại đưa đến cảnh này! Em biết không hoàn toàn toàn do tại anh. Nhưng em sợ cuộc sống. Chẳng ai hiểu em, em cũng như biển ngoài kia, không ai hiểu nỗi cô đơn to lớn của biển. Lát nữa đây em sẽ gào lên cùng với biển, chưa biết bên nào sẽ lớn tiếng hơn bên nào…”

Cặp trai gái rời bàn, đi từ lúc nào. Cô chiêu đãi viên tóc vàng hồi nãy đang thu dọn ly tách. Lúc bưng khay ngang qua bàn Nga, cô ngừng lại, mắt chớp chớp hơi cúi xuống. Mấy vết sẹo đen trên đùi cô ta không lay động nữa, Nga ngẩng mặt định lên tiếng trước, hỏi xem cô ta muốn gì? Nga hơi khó chịu và thấy cô này thật lạ… “Hay cô ta biết rõ mọi ý định của mình”.

Nga cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, vị cay của rượu làm Nga phải mím môi, nhắm mắt. Cô chiêu đãi cười rộ:

– Uống “sếch” nặng lắm…

Nga gật đầu cười gượng:

– Cô uống được không?

– Ba ly bằng bấy nhiêu…

– Vậy mời cô uống với tôi một ly.

– Từ ngày em làm nghề này, bây giờ mới có bồ là đàn bà mời em uống.

Giọng nói chuyện của cô ta lúc này không làm Nga khó chịu nữa. Nàng để ý đến cô gái ấy nhiều hơn. Tóc giả, lông mi giả và có thể ngực “bơm” cũng giả nữa… Nhưng chỉ có một thứ mà Nga thấy không giả, là nụ cười rất chân thực của cô ta, còn mang một vẻ gì quê mùa đồng ruộng… Nga bỗng thấy mến cô gái.

Nàng hình dung màu tóc máu mềm mại của cô ta ngày bé dưới bàn tay vuốt ve của bà mẹ quê, bây giờ đã vàng cháy xơ xác như những gốc rạ mùa khô. Đáng lẽ bộ quần áo cô ta đang mặc phải là chiếc quần vải thâm và cái áo cánh nâu bó sát. Mà khay ly tách trên tay cô ta phải là những bó lúa chín hay rổ khoai lang đỏ thắm…

Từ lâu rồi, nghề nghiệp báo chí và tin tức vẫn không giúp Nga gần gũi với đời sống quanh nàng. Mọi người và cả chính nàng vẫn thường coi các cô gái điếm như thứ cặn bã xã hội… Riêng chỉ lúc này, Nga mới thấy rõ dù nàng, Huệ hay tất cả những người đàn bà, con gái khác, cũng cùng chung một vòng quay buồn vui của kiếp người.

Cô chiêu đãi viên vẫn đứng đó nhìn nàng, trong khi gã tây già lại nhìn cô ta.

Bây giờ Nga mới bừng tĩnh! Các việc làm gọi là phục vụ xã hội của nàng từ trước đến nay đều thiếu thực tế, đôi khi còn chứa đựng sự mỉa mai chua chát. Những lon gạo, tấm chăn, từng viên thuốc, từng hộp sữa vẫn chỉ là những nhu yếu phẩm nhất thời giúp cho người hoạn nạn, nhưng chưa bao giờ họ nhận được ở Nga một sự thông cảm tin yêu… Nếu con người hoàn toàn sống vì vật chất thì giờ phút này Nga đã không ngồi đây, Diệu đã không chết, Huệ không là Huệ bây giờ. Không ai chịu hiểu, tuy đời sống khác nhau nhưng rút lại cùng chung một đoạn kết… Ai cũng chỉ mưu tìm hạnh phúc cho riêng mình mà không biết là đã làm những điều ích kỷ, tự đan thành chiếc lưới vây bọc lấy mình.

Cô chiêu đãi thay đổi lối xưng hô thật tự nhiên:

– Chị ngồi đây, em đi lấy thêm rượu rồi chúng mình vừa uống vừa nói chuyện.

Không lâu cô ta trở ra, kéo ghế ngồi xuống;

– Trông chị quen quen, giống con bạn em quá à …

– Thế à, giống ở điểm nào?

– Giống hết trơn!

Nga bật cười. Cô ta reo lên:

– Đó, đó, cả lối cười nữa. Lạ quá!

– Thật sao?

– Thiệt mà! Con bạn em nó mới về Sàigòn bữa qua rồi, nếu không em kêu nó ra cho chị coi. Nó làm ở Moonlight bar Saigon, được thằng Thiếu tá Mỹ bao ra đây chơi mấy ngày.

– Thế à?

– Con “A Nhe” này xinh lắm chị ạ.

Nga cười:

– Giống tôi thì xinh sao được! Mà cô A Nhe đâu có phải người Việt mà kêu là giống…

– Không, người Việt mà!

– Sao tên lại là A Nhe?

– À … Nó lấy Mỹ nên phải đặt tên Mỹ cũng như em nè, em cũng là “Dên” chứ bộ… Còn tên thiệt của nó là Huệ! Em là Chín.

Một vòng biển đảo nghiêng trước mặt Nga, tim nàng như ngừng đập, Nga chưa say, nàng chỉ mới nhấp một ngụm rượu nhỏ. Tia hy vọng lóe nhanh, cơn mừng làm Nga nói không ra hơi:

– Huệ… Phan Bích Huệ, phải không?

– Đúng, Phan Bích Huệ, nhưng chị sao vậy, trúng gió hả?

Nga lắc đầu:

– Cô Huệ người gì hả cô?

– Thì em đã nói người Việt mà. Nó đẹp mà còn con nít lắm nhe, mới mười tám à…

Thấy Nga đổi thế ngồi, chăm chú nhìn mình, cô chiêu đãi tưởng mình nói chuyện hấp dẫn nên tiếp:

– Con nhỏ ấy nó tốt, nhưng ngu lắm chị ạ.

– Sao?

– Ai đời nó đẹp, nói “tiếng Mỹ” như gió ấy. Phải tay em thì em đã kiếm bộn bạc gửi cho ông bà già ở dưới xứ. Đàng này nó đi lấy lẻ một thằng cha già người Việt, cũng được thằng chả mua sắm cho nhà cửa, ti-vi đủ hết. Nhưng chẳng bao lâu, bị con mụ vợ nó tới đánh ghen xất bất, xang bang, con Huệ phải trốn chui trốn nhủi, còn đồ đạc thì vợ cả nó rinh hết về nhà nó. Vậy con Huệ mới phải lấy Mỹ đó chớ!

Hình như Nga khóc:

– Sao cô ấy không về với gia đình cho rồi?

– Nó biểu nó sợ chị nó, bị nó đang đi học, trốn nhà bỏ học, giờ đâu dám ngó mặt chị nó. À mà nó còn mắc cái chuyện động trời nữa chứ. Ai đời nó bảo nó mê thằng anh rể, vì lẽ đó một phần mà nó phải bỏ nhà, sợ phá hạnh phúc của bà chị nó chớ!

Thấy Nga cúi mặt để dấu đôi mắt đỏ hoe dáng điệu buồn khổ, cô chiêu đãi bỗng im bặt, giây lát Nga lên tiếng:

– Giờ cô ấy vẫn làm ở Moonlight bar hả?

– Đó đó… Chừng nào chị về Sàigòn, ghé đó coi em nói đúng không. Đã bảo giống chị ghê đi.

– Sao bảo cô ấy lấy chồng Mỹ còn phải đi làm nữa à?

– Gọi là lấy vậy thôi, nó đâu chịu ở hẳn với thằng nào!

Cô chiêu đãi bỗng nhìn về phía quầy hàng nháy mắt, rồi vừa đứng dậy vừa quay sang Nga:

– Có khách của em tới kìa. Em phải đi tiếp chị ngồi đây nhé một lát em về ngay.

Nga xua tay vội vàng:

– Được rồi cứ đi đi. Trưa nay tôi mời cô dùng cơm với tôi cho vui, đừng từ chối nhé!

Cô chiêu đãi phá lên cười sặc sụa:

– Trời…! Chị bày đặt quá từ trước ngoài tụi bạn ra, chỉ toàn mấy thằng cha chuộng của lạ mới mời em thôi à…

– Thực không?

– Thiệt… Mấy con mẹ nhà giàu ra tắm biển, thiệt là… khó thương, bộ mặt chúng nó trông mà bắt lợm giọng. Mắc mớ gì tới tụi nó mà tụi nó khinh người. Có tiền, có chồng con đàng hoàng thời thây kệ nó chớ!

Vừa lúc, người Mỹ da đen vác hai hàm răng trắng nhởn tiến đến gần cô ta.

Nga hất hàm ra hiệu:

– Kìa. Thôi đi đi. Nhớ về đây nhé…

Cô chiêu đãi nhún nhẩy.

– Ô kê. Bái bai.

Rồi cô ta bám vào tấm thân người đàn ông da đen to cao gần bằng hai cô, đi thẳng lên mặt đường nhựa đón xe…

Còn lại một mình một bàn, Nga bâng khuâng như người vừa trải qua một giấc mộng. Nàng có ấn tượng vừa sống qua hai kiếp người, hai trạng huống hoàn toàn khác biệt nhau.

Cái thế giới riêng trong đầu óc nàng đã bị khung cảnh ngoài đời chế ngự. Cô chiêu đãi viên xa lạ kia, lại có vẻ thân thiết như em gái nàng. Còn Huệ, đời sống của Huệ giờ như thế đó.

Những người con gái đi làm cái nghề mà ai cũng tưởng rẳng “không mất vốn liếng”. Nhưng sự thực, họ cũng như Huệ, đứa em gái cưng chìu của Nga, đã mang cả đời mình ra đặt cọc. Và “số tiền” đặt cọc ấy, chẳng bao giờ thu về, lấy lại được chút nào!

Xã hội miệt thị những người do chính xã hội sinh ra, nếu đất lành đã có chim khôn, đất tốt đã mọc cây tươi hoa đẹp… Huệ cũng như bao người lỡ phận khác, chỉ là những hạt mầm xanh như ngọc và tinh khiết như hương, đã bị gieo vào luồng đất khô cằn tình người.

Niềm ân hận dâng cao trong lòng Nga, chẳng khác gì các ngọn sóng từ ngoài khơi kia đang đổ dồn vào bờ cát từng đợt, tung các bọt trắng phau, đổ chụp xuống rồi tan biến mau lẹ…

Ngay từ ngày còn bé, Nga đã có ý niệm về cuộc sống, dù ý niệm đó mơ hồ như một hơi sương hay đám bọt nước… “Hình như không phải chỉ sống cho một mình mình đã là đủ…”

Cha mẹ chết đi, Nga chỉ còn có em gái, sau đó có thêm chồng nàng, và cuối cùng thì, Nga vẫn chỉ còn lại Huệ… Ngày tháng đã đẩy chiều cao của Huệ lên, nhưng đồng thời cũng đã đẩy xa Huệ khỏi tầm tay Nga. Giả Nga cũng có được một mụn con để nàng tiếp tục lo cho nó thì chưa chắc chuyện Thái đã xảy ra. Nếu không có Thái, giờ này Nga đâu ngồi ở đây, và Huệ không có bạn đồng nghiệp như cô chiêu đãi viên đáng thương mà Nga vừa mới làm quen…

Nga xoay ly rượu, nàng lay nhè nhẹ, chất rượu mầu nâu hồng sóng sánh trong ly thủy tinh đầy nắng. Hơi rượu bốc lên hương vị chếnh choáng mặc dù Nga chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ. Gió làm biển nổi sóng, hay chính các đợt sóng ấy làm chao động không khí mà sinh ra gió… Hoàn cảnh đã tạo nên nỗi khổ sở của Nga, hay chính nàng đã dựng lên vở bi kịch mà nàng và Huệ thay phiên nhau đóng vai chính. Huệ yêu Thái, điều đó cũng do lỗi ở Nga! Những ý nghĩ dằn vặt ấy cứ vờn quanh Nga, nàng cúi đầu xuống, những giọt nước mắt ấm rơi trên cổ tay. Lúc nàng ngẫng lên, qua tấm màn mờ mờ, biển nhòe tan, các đợt sóng không còn đậm nét… Tất cả đều gom vào thành một khối màu xanh tái..Tiếng sóng, tiếng người, tiếng nhạc cùng lên cao, xuống thấp… Nhưng trong tiếng sóng lại phát ra một thứ âm nhạc riêng và tiếng người ở quanh Nga đều đều, chảy xuôi một giòng hỗn độn. Nga nhận rõ nỗi thổn thức của mình, nỗi thổn thức có từ năm Nga bằng tuổi Huệ, cho đến bây giờ. Lúc này đã ráo nước mắt, Nga nhìn ra khơi, thấy rõ từng chi tiết chuyển động của sóng, mặt biển ở xa, lay nhẹ, hơi nhô lên, dồn khẽ, trườn nhanh, tung lên, quất mạnh vào bờ, đổ xuống, lan dài, bò nhẹ lên bờ cát, rồi sóng lại rút xuống âm thầm… Nhường phiên cho các đợt khác, kế tiếp không ngừng…

Trong trí Nga, bừng lên những tia sáng dịu dàng, soi tỏ một điều nhận xét của Nga. Đau khổ hay vui sướng cũng như sóng biển, êm ả, cuồng nộ, rồi lại bình thường. Sóng cào cấu mặt cát, rồi sóng lại vuốt ve mơn trớn…

Nếu chỉ đòi hỏi sóng vỗ theo một nhịp mà lòng mình muốn thì biển không còn là biển nữa. Đời sống của loài người cũng như nhịp sóng của biển, phải có lúc nổi sóng!

Những đứa trẻ tắm biển, đang nô giỡn, giành giật nhau mấy chiếc phao nylon xanh đỏ giữa các ngọn sóng bạc đầu.

Vô tình Nga cầm ly, nhấp một ngụm rượu nhỏ, nàng bỗng nhăn mặt, đặt vội ly xuống hàn, tìm khăn tay lau miệng. Hai lá thư tuyệt mệnh gửi Thái và Huệ mà Nga đã cẩn thận gói trong bao nylon cho khỏi ướt… nằm trơ trong lòng “sắc” như nhắc nhở…

Nga lấy ra, tay run run, mở bao nylon… Gió xoáy mặt cát, các lá cây khô rụng bị lốc cuốn, dãy dụa trong khoảng không. Tiếng ồn ào của trẻ con tranh nhau phao bơi vẫn vang ồn…

Nga cảm thấy cần Huệ, chiếc phao bé bỏng mà Nga đã để vuột ra khỏi tầm tay trong mấy tháng trời… Chiếc phao giờ đang lênh đênh trôi dạt. Tuy không ai tranh, nhưng Nga phảỉ cố gắng bơi theo để níu lại.

Nga thấy thương em, cho là Huệ khổ hơn mình. Chắc Huệ đang cần đến sự săn sóc của nàng. Nga mỉm cười sung sướng, lòng đầy kiêu hãnh… Lần đầu tiên trong đời, nàng mới nhận thấy hạnh phúc: “mình còn có người thân yêu để mà được lo lắng”…

Nàng nâng ly rượu lên, dốc nghiêng nhẹ, tưới ướt hai lá thư, rồi Nga bật xành xạch chiếc bật lửa của Thái bỏ quên trong “sắc” từ bao giờ.

Nắng vàng như lụa, nên Nga không nhìn rõ hình dáng ngọn lửa, nàng chỉ thấy khoảng tro than trên hai lá thư loang rộng, lớn dần, và bàn tay nàng mỗi lúc mỗi nóng bỏng…

Nga buông tay ra, gió thổi các mảnh tro, bay chờn vờn trước mặt nàng. Biển ngả sang màu xanh bích ngọc, nổi sóng bạc như bông trắng, loáng thoáng trong ánh mắt reo vui của Nga, mấy chiếc phao xanh đỏ nhấp nhô cùng với bóng dáng Huệ dập dờn…

Nguyễn Thị Vinh

1973