LỄ TÌNH NHÂN
Dạo đó vào tháng Hai, buổi sáng trời gió lạnh, xám xịt và ẩm ướt.
Tiết đông lạnh có mặt cả trong nhà lẫn ngoài sân. Những buổi sáng như thế người ta chỉ muốn bò trở lại giường, trùm mền thật kín và chờ đợi một điều gì đó khá hơn. Mùa xuân chẳng hạn. Thay vào đó, tôi lại đang ngồi chờ khám tại một bệnh viện ở thị trấn, tôi bị ốm mà chưa-biết-vì-sao-tôi-ốm. Chỉ cảm thấy khổ sở trong người, trong tâm hồn và tâm trí. Thật chẳng biết vì sao nữa. Vợ tôi bảo: “Anh đi khám sức khỏe đi”. Vậy nên tôi có mặt ở đây, mong các bác sĩ chữa lành cho tôi.
Đối diện tôi là một cặp đã già, ngồi sát nhau và tay trong tay.
Họ ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ và thẳng thớm. Trên mái tóc bạc, người phụ nữ cài một búi hoa đầy không khí Noel, gồm những quả dâu đỏ xen với vài lá trạng nguyên. Trông kỳ quặc.
Bắt gặp ánh mắt tôi, người đàn ông cười toét và nói: “Giáng sinh vui vẻ!”. Lập tức tôi đáp lại như máy: “Giáng sinh vui vẻ!”, và rồi đầu óc tôi chợt tỉnh như sáo và ú ớ: Gì cơ, gì cơ, gì cơ…?
Ông già hát nho nhỏ: “Kìa, anh nên cẩn thận, tốt hơn cả là đừng có khóc hay bĩu môi. Anh biết tại sao không? Vì ông già Noel sắp tới đây rồi”. Hát xong, ông cười khúc khích một mình và lại chúc tôi: “Giáng sinh vui vẻ!”. Người vợ cũng cười theo.
Vừa lúc đó, cô y tá từ sau bàn làm việc bước ra và nói: “Chúc Giáng sinh vui vẻ, chú Ed. Bác sĩ sắp khám cho chú ngay đấy”. Từ phía cuối hành lang, bác sĩ nói lớn: “Chúc Giáng sinh vui vẻ, Ed! Rất vui gặp lại ông”.
(Ủa? Hay đó là do tôi? Lẽ nào tôi đãng trí đến thế chăng? Có thể bây giờ là tháng Mười Hai chứ không phải tháng Hai. Tôi biết thế nào cũng có ngày này mà, nhưng tại sao lại là bây giờ?)
Cô y tá và ông già theo lối hành lang đến phòng khám bệnh.
Vợ ông Ed bèn tiến đến ngồi cạnh tôi. Thoáng bối rối, bà xin lỗi và khẽ đánh nhẹ vào gối tôi rồi giải thích: “Hy vọng ông ấy không làm chú lo nghĩ. Bác sĩ nói ông ấy bị đột quỵ nhẹ và có thể đang ở giai đoạn đầu của chứng mất trí Alzheimer. Nhưng ở nhà thì chúng tôi hiểu là ông ấy đã già và yếu đi. Ông ấy đã tám mươi tám tuổi rồi, cơ thể cũng rệu rã cả. Bình thường ông ấy không sao, chỉ đôi lúc hơi có vấn đề, chẳng hạn như chuyện Giáng sinh này. Vài năm trước, từ trên cầu thang ông ấy hét lớn xuống dưới nhà rằng đã quên mất đêm đó là đêm Noel và hỏi xem chúng tôi đã trang trí cây thông hay gói quà chưa. Tôi cũng không biết phải nghĩ sao nữa, lúc đó đã là tháng Ba rồi. Nhưng hôm đó cũng không còn gì để làm nữa, với lại tôi nghĩ mình cũng nên chiều ông ấy một chút. Thế là cả buổi sáng hôm đó chúng tôi sửa soạn đón Giáng sinh. Tôi gọi cho cả ba đứa con gái của mình – à, chúng tôi có ba đứa con gái đấy – và chúng đến phụ tôi nấu bữa trưa, gỡ mấy cái dây đèn rối ra và gói vài món quà. Chúng tôi vừa làm bánh vừa hát những bài hát Giáng sinh thật vui vẻ.
Khi các con đã ra về, ông ấy bảo tôi kể lại cho nghe chuyện lễ Giáng sinh hồi còn bé vì ông ấy không còn nhớ được. Sống với nhau suốt một đời, tôi hiểu ông ấy lắm mà. Tôi biết ông có một tuổi thơ dữ dội, bố thì nghiện rượu, thường xuyên đánh đập hai mẹ con. Sau đó lão bỏ đi với một người đàn bà làm nhà thuốc, còn mẹ thì ốm liệt giường luôn. Hồi còn bé, chưa bao giờ Ed có được một ngày lễ Giáng sinh đúng nghĩa. Vậy thì lẽ nào tôi lại nhắc lại những chuyện đó, tôi đâu nỡ làm thế chứ.
Chúng tôi đã cưới nhau sáu mươi năm và tôi chưa bao giờ nói dối ông ấy điều gì – chưa từng đấy. Nhưng tôi quyết định sẽ tạo ra một vài ký ức đẹp cho ông ấy. Có chết ai đâu chứ? Thế là tôi kể cho ông ấy nghe về cái năm ông ấy nhận được quà là chiếc xe đạp ba bánh, rồi cái năm ông ấy tìm thấy một bộ xe lửa lên dây cót ở dưới cái cây, rồi năm ông được gặp ông già Noel, rồi lần tham gia vào buổi rước lễ Giáng sinh ở nhà thờ. Ông Ed vui lắm, tôi nhớ rõ là ông ấy chưa bao giờ trải qua những kỳ Giáng sinh như thế nhưng lúc nào cũng mơ ước thế mà.
Chú biết không, tháng Ba năm đó chúng tôi chỉ dừng lại ở tiệc Noel đêm 24 chứ chưa sang được sáng 25 vì ngay đêm hôm đó Ed lại trở về thực tại. Chỉ cần đêm 24 và những kỷ niệm đẹp là đủ với ông ấy rồi.
Nhưng bốn tháng sau thì mọi chuyện lại diễn ra như cũ. Một buổi sáng, tôi nghe ông ấy hát những bài hát Noel trên lầu và vừa đi xuống nhà vừa chúc “Giáng sinh vui vẻ!”. Chỉ mới vào tháng Bảy. Rồi tháng Mười cũng thế, thay cho lễ Halloween. Riêng tháng Mười Hai thì đến hai lần, rồi bây giờ là tháng Hai.
Lần nào cũng thế, ông ấy đều bảo tôi kể về những ngày lễ Giáng sinh hồi bé và tôi lại chiều theo ý nhà tôi. Tôi bắt đầu nhuần nhuyễn hơn trong việc “sáng tác” những câu chuyện Giáng sinh hết sức tuyệt vời đến mức chính bản thân tôi cũng bán tin bán nghi. Và lần nào tôi cũng gọi mấy đứa con gái đến để giúp tôi sửa soạn Giáng sinh. Các cháu rất ủng hộ tôi. Chúng mang quà đến cho bố, hát cho ông nghe và làm bánh. Và có đến hai lần thậm chí chúng còn trang trí cả cây thông nữa. Các cháu thích như thế. Chú biết không, chúng không còn xem đó là lễ Giáng sinh nữa mà là Ngày Của Bố đấy”.
Đến đây thì người đàn ông lê bước trở lại trong hành lang. Ông và cô y tá đang hát nốt đoạn cuối của bài “Jingle Bells”. Thấy tôi, cả hai cùng la lớn “Giáng sinh vui vẻ!”, và tôi cũng đáp lại thật lớn: “Giáng sinh vui vẻ!”.
Người phụ nữ lại vỗ nhẹ lên gối tôi, mỉm cười và đứng dậy tiến đến bên chồng. Ông lịch thiệp mở cửa cho bà, rồi cả hai đi ra, tay trong tay.
Tôi chẳng kịp hỏi bà ấy xem họ sẽ làm gì trong những ngày lễ sắp đến đây. Nhưng tôi nghĩ, hẳn ngày nào cũng là Lễ Tình Nhân với họ rồi.