Chương 1 GIAO LỘ
Hai con đường rẽ nhánh giữa đời tôi
Tôi nghe lời một người thông thái
Tôi chọn con đường ít người qua lại
Và nó mang đến một sự đổi thay từng đêm từng ngày
— Larry Norman ( mong Robert Frost thứ lỗi)
⚝ ⚝ ⚝
Tháng ba khơi dòng cho những cơn mưa như trút nước sau một mùa đông khô hanh đến bất thường. Một đợt khí lạnh từ Canada tràn xuống và bị chặn lại bởi gió xoáy cuộn lên từ Gorge ở miền đông Oregon. Mặc dù mùa xuân chắc chắn đã đến bên thềm, chúa tể mùa đông không dễ gì rời ngôi vương vất vả chiếm được mà không nhóm lên một cuộc ẩu đả. Đã có một lớp tuyết bao phủ ở ngoài thác nước, và những giọt mưa đóng băng khi chạm vào lớp đất băng giá bên ngoài ngôi nhà; đủ lý do để Mack cuộn mình với một cuốn sách cùng rượu táo trong hơi ấm của lò sưởi tí tách.
Thế mà anh lại dành nhiều thời gian buổi sáng để làm việc từ xa với văn phòng của mình trên phố. Ngồi thoải mái trong phòng làm việc ở nhà trong chiếc quần pajama và áo thun, anh gọi những cú điện thoại bán hàng, hầu hết đến vùng Bờ Đông. Anh thường dừng lại, lắng nghe âm thanh làn mưa trong như pha lê đập vào cửa sổ rồi nhìn lớp tuyết ngày càng từ tốn đóng dày lên trên mọi vật bên ngoài. Anh đã nghiễm nhiên mắc kẹt như một tù nhân băng giá trong chính ngôi nhà của mình - một cách vui thích.
Những cơn bão cũng có chút gì đó thú vị làm gián đoạn nhịp điệu thường ngày. Tuyết hay là mưa băng giá chợt làm ta thoát ra khỏi những chờ mong, áp lực công việc, và sự chế ngự của những cuộc hẹn hay lịch làm việc. Và khác với một cơn bệnh, nó chủ yếu là một trải nghiệm của cả một doanh nghiệp thay vì của một cá nhân. Người ta hầu như nghe thấy một tiếng thở dài đồng thanh vang lên từ thành phố lân cận và từ miền quê quanh mình nơi mà thiên nhiên đã can thiệp để đem lại một chút nghỉ ngơi cho những con người mệt mỏi đang vất vả cặm cụi trong đời sống. Tất cả những ai bị tác động theo cách này đều đồng lòng với một cái cớ chung, và tim chợt bất ngờ thấy chút thanh thản phù phiếm. Sẽ chẳng cần phải xin lỗi vì không tham dự một dịp gì đó. Mọi người đều hiểu và chia sẻ chung một nguyên cớ, và việc đột nhiên không phải chịu áp lực tự mình kiếm cớ chợt làm cho con tim thấy vui.
Dĩ nhiên, các cơn bão làm gián đoạn công việc, và trong khi một vài công ty kiếm thêm được tiền, một số công ty sẽ thiệt hại - tức là có những người chẳng thấy vui gì khi mọi chuyện đột nhiên bị gián đoạn. Nhưng họ không thể trách ai được về việc mất năng suất, hay là không thể đi làm được. Cho dù mọi chuyện ít khi kéo dài quá một, hai ngày, mỗi người đều phần nào cảm thấy mình là chủ nhân trong thế giới riêng của mình, đơn giản chỉ vì mấy giọt nước nhỏ đóng băng khi chạm đất.
Thậm chí các hoạt động bình thường cũng trở nên đặc biệt. Những sự lựa chọn thường ngày trở nên những cuộc phiêu lưu và thường được trải nghiệm với một cảm thức cao độ. Cuối buổi chiều, Mack thu dọn và bước ra ngoài trời đánh vật với chừng một trăm bộ trên lối đi dài để đến chỗ thùng thư. Một cách kỳ diệu, băng tuyết đã biến hành động đơn giản hằng ngày này thành một cuộc chống chọi với thiên nhiên: vung tay lên để chống lại sức mạnh hung tàn của thiên nhiên và ngạo nghễ cất tiếng cười. Việc chẳng ai chú ý hay quan tâm không làm anh bận lòng - riêng ý nghĩ ấy đã làm anh mỉm cười trong lòng.
Những hạt mưa băng tuyết đâm vào đôi má và đôi bàn tay khi anh cẩn trọng dò bước trên lối đi gập ghềnh; anh nhìn, anh cân nhắc như một thủy thủ say rượu lần bước tiến đến cái quán rượu kế tiếp. Khi đối mặt với một cơn bão tuyết, ta chẳng thể nào bước đi hùng dũng một cách đầy tự tin được. Gió sẽ quật ta tả tơi. Mack phải lồm cồm bò dậy hai lần trước khi ôm chầm lấy chiếc thùng thư như bạn cố tri thất lạc lâu ngày.
Anh khựng lại để chiêm ngưỡng dung nhan của một thế giới chìm trong pha lê. Vạn vật phản chiếu ánh sáng và góp mặt vào ánh rực rỡ của cuối chiều. Cây cối trên mảnh đất người láng giềng đã phủ đầy những lớp băng trong suốt và mỗi cây một dáng vẻ nhưng giờ đây cùng đứng bất động. Một thế giới rực rỡ và trong khoảnh khắc vẻ tráng lệ của chúng dường như cất đi nỗi đau trên vai Mack.
Phải mất gần một phút mới phá được lớp băng đã phủ chặt lấy cánh cửa thùng thư. Phần thưởng cho cố gắng ấy là một chiếc phong bì chỉ có mỗi họ của anh đánh máy bên ngoài, không tem, không dấu bưu điện, và không địa chỉ hồi báo. Tò mò, anh xé đuôi chiếc phong bì, mà cũng không phải là việc đơn giản vì các ngón tay bắt đầu tê cứng vì lạnh. Xoay lưng về phía ngọn gió lạnh nín thở, rốt cục anh lôi ra được một mảnh giấy gấp thành hình chữ nhật nhỏ. Nội dung đánh máy chỉ ghi:
Mackenzie,
Cũng lâu rồi nhỉ? Ta nhớ con.
Ta sẽ đến căn chòi cuối tuần tới
nếu con muốn gặp.
Papa
Mack cứng người lại trong khi một cơn nôn nao trào dâng khắp người và rồi nhanh chóng biến thành một cơn phẫn nộ. Anh đã cố nghĩ đến căn chòi càng ít càng tốt và thậm chí khi nghĩ đến thì đó cũng chẳng phải là một ý tưởng tử tế hay tốt đẹp. Nếu đây là một ý xấu đùa cợt của ai đó thì quả là họ đã quá đà. Và chữ ký “Papa” chỉ làm cho mọi chuyện thêm kinh động.
“Ngu xuẩn,” anh gầm lên, nghĩ đến anh chàng Tony đưa thư; một tay người Ý hết sức thân thiện và tốt tính nhưng vụng về. Tại sao hắn lại giao một cái phong bì kỳ cục như thế? Thậm chí chẳng dán tem. Mack tức giận nhét chiếc phong bì và lá thư vào túi áo khoác và quay lưng dò bước trở lại hướng ngôi nhà. Những đợt gió mạnh cản bước tiến trước đây, giờ lại giúp anh rút ngắn thời gian đi trên con sông băng nho nhỏ đang bắt đầu dày lên dưới chân mình.
Anh đi vào một cách êm xuôi, tạ ơn người, cho đến khi vào được đoạn dốc về phía trái cuối lối đi. Không hề nỗ lực hay cố tình, anh bỗng bắt đầu tăng tốc, lướt trên đôi giày mà đế chẳng mấy bám đất cũng như một con vịt trượt trên hồ đóng băng. Đôi tay vung lia lịa những mong phần nào giữ được thăng bằng, Mack bỗng thấy mình đang lao thẳng về phía cái cây duy nhất khá lớn ngay ranh giới lối đi - cái cây mà anh đã tỉa mấy cành thấp mới cách đó vài tháng. Giờ đây nó đứng hăm hở để chặn lấy anh, trơ trụi và dường như đang mong phục thù. Trong một khoảnh khắc ý nghĩ lóe lên, anh đã chọn cách ngã xuống để tránh nó bằng cách tung chân lên - mà cũng là tư thế tự nhiên của cơ thể. Chẳng thà ê ẩm người còn hơn phải gỡ gai trên mặt.
Nhưng máu nóng đã làm anh quá đà, và như trong một chuyển động chậm Mack từ từ nhìn đôi bàn chân mình tung cao trước mặt như thể bị vướng vào một chiếc bẫy rừng già nào đó. Anh đập mạnh xuống, gáy xuống trước, rồi trôi thành một khối dưới gốc cây lung linh, mà dường như đang đứng trên với ánh nhìn tự mãn pha lẫn căm ghét.
Thế giới chợt tối sầm lại, hay là có vẻ như thế. Anh nằm đó sững sờ mắt nhìn lên trời, nheo lại vì mưa băng nhanh chóng làm lạnh gương mặt ửng đỏ. Trong một thoáng đọng lại, mọi vật dường như ấm lên và bình yên một cách lạ kỳ, cơn giận dữ tức khắc tan biến bởi cú ngã. “Bây giờ thì ai ngu xuẩn?” anh lẩm bẩm, hy vọng không ai thấy.
Cái lạnh nhanh chóng lẻn vào qua áo khoác, áo lạnh và Mack biết mưa băng tuyết đang vừa tan vừa đóng băng bên dưới mình sẽ chẳng mấy chốc trở nên rất khó chịu. Rên rỉ và có cảm giác như một người già cả hơn rất nhiều, anh xoay người lồm cồm bò dậy. Chính lúc ấy, anh nhìn thấy một vết dài đỏ tươi đánh dấu cú trượt của anh từ điểm đầu đến điểm cuối. Như bừng dậy vì cảm giác bị thương bất thình lình, một cơn đau âm ỉ bắt đầu râm ran sau gáy. Anh đưa tay sờ đầu theo bản năng rồi nhìn bàn tay dính máu.
Băng gồ ghề và sỏi sắc nhọn đâm vào bàn tay và đầu gối, Mack lồm cồm vừa bò vừa trượt đến khi rốt cục tới được chỗ bằng phẳng trên lối đi. Không mấy khó khăn, cuối cùng anh đứng lên được và thận trọng nhích dần về phía ngôi nhà, co ro trước sức mạnh của băng tuyết và trọng lực.
Khi đã vào nhà, Mack bắt đầu cởi đồ bên ngoài một cách cẩn thận, các ngón tay phần nào lạnh cóng của anh cử động lóng ngóng cũng như đôi cánh tay quá khổ. Anh quyết định mặc kệ vết máu lấm tấm trên lối vào để lê bước một cách đau đớn vào phòng tắm xem kỹ vết thương. Rõ ràng lối đi băng tuyết đã chiến thắng. Vết đứt trên gáy anh đang túa máu cạnh mấy hòn sỏi vẫn còn dính trên da đầu. Đúng như anh sợ, một vết u khá lớn đã định hình, nổi lên như một con cá voi có bướu đang vờn những đợt sóng cuộn là mái tóc mỏng.
Mack cảm thấy khó khăn khi băng vết thương bằng cách nhìn sau gáy qua một chiếc gương cầm tay phản chiếu lại hình ảnh lộn ngược trong chiếc gương phòng tắm. Sau một chốc bực dọc, anh bỏ cuộc, không thể di chuyển bàn tay theo đúng hướng và không biết chiếc gương nào trong hai chiếc đang lừa dối mình. Dò dẫm thận trọng quanh vết thương đang ướt, anh lấy ra được mảnh ghim lớn nhất, cho đến khi đau quá thì thôi. Chộp lấy thuốc mỡ cấp cứu rồi cố rịt lên vết thương, anh buộc khăn vào gáy bằng gạc tìm được trong một ngăn tủ của phòng tắm. Liếc nhìn mình qua gương, anh nghĩ mình trông hơi giống một tay thủy thủ bặm trợn nào đó trong truyện Moby Dick . Ý nghĩ làm anh cười, rồi nhăn lại.
Anh sẽ phải chờ đến khi Nan về nhà mới được chăm sóc y tế đến nơi đến chốn; một trong nhiều lợi ích khi kết hôn với một y tá có bằng cấp. Dù sao anh cũng biết rằng trông mình càng tệ hại thì càng được cảm thông. Thử thách nào cũng thường có đền bù ít nhiều, nếu người ta chịu khó tìm kiếm. Anh ực vài viên thuốc giảm đau thông thường để làm dịu cảm giác rồi lê bước ra cửa.
Không một phút giây nào Mack quên đi lá thư. Lục lọi trong đống quần áo ướt và dính máu rốt cục anh tìm ra nó trong túi áo khoác, nhìn thoáng qua rồi quay vào văn phòng. Anh tìm số của bưu điện rồi gọi. Như dự đoán, nhấc máy là Annie, người phụ nữ nghiêm trang phụ trách bưu điện và lưu giữ tất cả bí mật của mọi người. “Xin chào, có Tony ở đó không ạ?”
“Xin chào, Mack, có phải anh đó không? Tôi nhận ra giọng anh.” Dĩ nhiên là cô nhận ra. “Rất tiếc, nhưng Tony chưa quay về. Thật tình thì tôi mới nói chuyện với anh ấy qua radio và anh ta chỉ mới đi được nửa đường đến Wildcat thôi, thậm chí chưa đến chỗ anh. Anh có cần tôi bảo anh ta gọi cho anh không, hay anh muốn nhắn tin lại không?”
“Ồ, xin chào. Cô đấy à, Annie?” Anh buột miệng, cho dù âm sắc miền Trung tây của cô không ngờ vào đâu được. “Xin lỗi, tôi đang bận một tí. Không nghe kịp cô nói gì.”
Cô ta cười. “Mack này, tôi biết anh nghe từng chữ. Anh không được xí gạt tôi như trẻ con đấy nhé. Anh biết đó, tôi không phải mới đẻ đâu. Anh muốn tôi nhắn gì khi Tony quay về lành lặn?”
“Thật ra thì cô đã trả lời câu hỏi của tôi rồi.”
Đầu kia ngưng lại một chút. “Quả thật tôi không nhớ anh có hỏi. Anh có làm sao không, Mack? Anh vẫn chơi thuốc dữ dội hay chỉ rít vào sáng chủ nhật khi đi lễ nhà thờ?” Nói xong, cô bật cười, như thể thích chí vì ý hài hước hay ho của mình.
“Annie này, cô biết là tôi không dùng chất kích thích - không bao giờ, và cũng không muốn thử.” Dĩ nhiên Annie biết không có chuyện đó, nhưng Mack không muốn có rủi ro khi một, hai ngày nữa cô ta nhớ lại cuộc nói chuyện. Không phải lần đầu óc hài hước của cô đã biến một câu chuyện hay ho thành một “sự kiện.” Anh không muốn tên mình được đưa vào danh sách cầu nguyện của nhà thờ. “Thôi được rồi, tôi sẽ liên lạc với Tony lúc khác, không có vấn đề gì.”
“Vậy nhé, hãy ở trong nhà cho an toàn. Anh không biết đâu, người già cả như anh có khi mất thăng bằng vì tuổi tác đó. Tôi không muốn thấy anh trượt ngã bị thương. Theo công việc đã giao thì Tony chắc không đến được chỗ anh đâu. Tuyết rơi, mưa đá hay đêm khuya chúng tôi đều đi được, ngoại trừ mưa băng tuyết thế này. Khó mà biết chắc lắm.”
“Cám ơn, Annie. Tôi sẽ cố nhớ lời khuyên của cô. Nói chuyện với cô sau nhé. Tạm biệt cô.” Đầu anh căng lên chưa từng thấy; những chiếc búa máy nho nhỏ nện theo nhịp tim. “Kỳ quái thật,” anh nghĩ bụng, “ai dám cả gan bỏ một thứ như vậy vào thùng thư nhà mình chứ?” Thuốc giảm đau chưa ngấm hoàn toàn nhưng cũng tác dụng để làm dịu nỗi lo âu mà anh bắt đầu cảm nhận được, và anh chợt thấy mệt rũ. Úp đầu xuống bàn, anh tưởng chừng như mình vừa thiếp ngủ khi điện thoại đánh thức anh tỉnh dậy.
“Alô?”
“Chào anh. Nghe giọng anh như đang ngủ.” Chính là Nan, giọng vui vẻ một cách lạ thường, cho dù anh cảm thấy như nghe được nỗi buồn ẩn giấu sau từng cuộc đối thoại. Nàng yêu thích thời tiết kiểu này cũng như anh. Anh bật đèn bàn lên và liếc nhìn đồng hồ, ngạc nhiên thấy mình đã thiếp đi mấy tiếng.
“Xin lỗi. Anh tưởng anh mới chợp mắt một tí.”
“Giọng anh hơi ngái ngủ đấy. Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Ừ.” Cho dù ngoài trời đã gần như tối rồi, Mack vẫn nhìn thấy cơn bão chưa ngớt. Thậm chí nó còn làm tuyết dày thêm mấy phân. Cành cây trĩu thấp, và anh biết một số rốt cục sẽ gãy vì sức nặng, nhất là khi gió nổi lên. “Anh đánh vật một chút ở ngoài lối đi lúc ra lấy thư, nhưng ngoài ra thì mọi việc đều ổn. Em đang ở đâu?”
“Em vẫn còn ở nhà Arlene, và em định sẽ qua đêm với bọn nhỏ ở đây. Cho Kate về chơi với họ hàng cũng tốt... lấy lại chút thăng bằng.” Arlene là em gái của Nan sống bên kia sông tại Washington. “Dù sao đi ra ngoài cũng trơn trượt quá. Hy vọng đến sáng thì ngớt. Em ước giá như về nhà kịp trước khi thời tiết xấu tệ, nhưng không sao.” Nàng ngưng lại. “Nhà cửa ổn chứ?”
“À, đẹp đẽ vô cùng, và trông an toàn hơn nhiều so với bước vào trong, tin anh đi. Chắc chắn anh không muốn em cố gắng về đây trong lúc bề bộn thế này đâu. Không có gì suy suyển cả. Anh nghĩ Tony chắc không thể mang thư đến được.”
“Em tưởng anh nhận được thư rồi?”nàng hỏi.
“Không, thật tình anh không nhận được thư. Anh tưởng Tony đã đến nên anh đi ra để lấy. Mà...” anh ngập ngừng, nhìn xuống lá thư nằm trên bàn ở chỗ cũ, “cũng chẳng có thư từ gì cả. Anh đã gọi Annie và cô ta bảo Tony chắc không lên đồi được đâu, anh cũng chẳng muốn lên đó để xem anh ta có đến không nữa.”
“Mà này,” anh nhanh chóng chuyển đề tài để tránh bị hỏi vặn, “Kate thế nào rồi?”
Có một chút ngưng đọng và rồi một tiếng thở dài. Khi Nan nói, giọng nàng lặng đi như một lời thì thầm và anh biết nàng đang che miệng ở đầu bên kia. “Mack, giá mà em biết được. Nó cứ như là nói chuyện với tảng đá ấy, em có làm gì cũng không ăn thua. Khi có họ hàng bên cạnh thì hình như nó thoát ra khỏi lớp vỏ ấy một chút, nhưng rồi lại lặn mất. Em chẳng biết làm gì nữa. Em cứ cầu nguyện và cầu nguyện suốt mong Papa giúp mình có cách đến với nó, nhưng mà...” nàng lại ngưng, “hình như Papa không lắng nghe.”
Vậy đó. Papa là từ yêu thích của Nan để gọi Chúa và cách gọi đó bộc lộ sự vui thích của nàng trong mối quan hệ thân thiết với Ngài.
“Em à, anh chắc chắn Chúa biết những gì Ngài làm. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Những lời ấy chẳng làm anh an lòng nhưng anh hy vọng nó có thể làm dịu nỗi âu lo anh nghe thấy trong giọng nói của nàng.
“Em biết,” nàng thở dài. “Em chỉ mong Ngài nhanh lên.”
“Anh cũng vậy,” Mack chỉ nghĩ được có thế để thốt ra. “Thôi, em và mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi nhé, bảo anh gửi lời chào Arlene, Jimmy và cám ơn mọi người. Hy vọng gặp em ngày mai.”
“Được rồi, anh. Em đi giúp mọi người một tay. Cả nhà đang bận tìm nến đề phòng mất điện. Anh cũng nên chuẩn bị. Có mấy cây nến trên cái chậu dưới hầm, với lại còn bánh mì nhồi thịt ăn chưa hết trong tủ lạnh, anh có thể hâm lên. Anh có chắc là không sao chứ?”
“Ừ, chỉ có tính tự phụ của anh là tổn thương hơn hết thôi.”
“Thôi anh nghỉ ngơi đi, hy vọng gặp anh vào sáng mai.”
“Vậy nhé, em. Giữ an toàn và cần gì thì hãy gọi cho anh. Tạm biệt em.”
Nói câu ấy quả là có phần ngốc nghếch, anh nghĩ bụng khi gác máy. Một thứ ngốc nghếch kiểu đàn ông, cứ như là anh có thể giúp gì được cho vợ con.
Mack ngồi nhìn lá thư chằm chằm. Thật là hoang mang và đau khổ khi phải làm sắp xếp bao cảm xúc và hình ảnh đen tối rối bời quay cuồng trong tâm trí - một triệu ý nghĩ lao đi một triệu dặm một giờ. Cuối cùng, anh bỏ cuộc, gấp lá thư lại, nhét vào chiếc hộp anh cất trên bàn, rồi tắt đèn.
Mack loay hoay tìm món gì đó để hâm lên trong lò vi ba, rồi anh chộp lấy mấy cái chăn và gối đi vào phòng khách. Liếc nhìn đồng hồ anh biết chương trình của Bill Moyer vừa bắt đầu; một chương trình ưa thích mà anh cố gắng không bao giờ bỏ lỡ. Moyer là một trong số ít ỏi những người mà Mack muốn gặp; một người thông minh và thẳng thắn, có khả năng bộc lộ mạnh mẽ tình yêu với con người và sự thật một cách hết sức rõ rệt. Một trong các câu chuyện tối nay liên quan đến người bán dầu Boone Pickens, một người bắt đầu đào giếng tìm nước.
Gần như không suy nghĩ, và không rời mắt khỏi máy thu hình, Mack với tay về phía bàn cầm lấy một khung ảnh có hình một bé gái, rồi ấp lên ngực mình. Tay kia anh kéo chăn lên sát cằm và thả mình sâu vào ghế sofa.
Chẳng mấy chốc tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên khi máy thu hình chuyển sang tin về một học sinh trung học ở Zimbabwe bị đánh đập vì lên tiếng phản đối chính quyền. Nhưng Mack đã rời căn phòng để đánh vật với các giấc mơ của mình; có lẽ đêm nay không có ác mộng, có lẽ chỉ có ảo cảnh của băng tuyết, cây cối và trọng lực.