← Quay lại trang sách

Chương 37

Tôi vươn vai trên giường, hai chân trượt dọc theo tấm ga mát lạnh và mỉm cười. Tôi đã nửa tỉnh nửa mơ, và nửa sống lại từng khoảnh khắc suốt cả đêm - quá nhiều nửa cho một đêm.

Có một sợi tơ duyên giữa chúng tôi mà tôi không thể gọi tên. Một nỗi buồn, một sự tiếc nuối, một sự hụt hẫng, một quá khứ. Tôi thấy được khao khát trong mắt anh, không chỉ khao khát tôi mà còn khao khát điều gì đó hơn thế nữa, khao khát yên bình, viên mãn, và tôi muốn trao điều đó cho anh.

Tôi lại đắm chìm trong sự dịu dàng của anh... ngón tay anh chạy một đường trên vai tôi, giải phóng dây áo để có thể hôn lưng tôi, môi anh gần như không chạm vào kavah của tôi, toàn thân tôi nhạy cảm với từng cái chạm, môi chúng tôi gặp nhau hết lần này tới lần khác.

Ngay từ ngày đầu tiên, Lia à, anh đã muốn điều này, anh muốn có em.

Những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, say đắm trên thảm lá, đầu tôi tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim, bàn tay anh vuốt ve tóc tôi. Tôi phải đi ngủ, nhưng tôi không thể ngừng hồi tưởng lại. Tôi chưa từng nghĩ nó lại thế này. Chưa bao giờ. Với bất kỳ ai.

Chúng tôi đã nói chuyện trong nhiều giờ. Anh ấy thích câu cá bên bờ sông, nhưng hiếm khi có thời gian. Anh ấy ngập ngừng khi tôi hỏi về cha mẹ, nhưng sau đó anh ấy nói với tôi rằng họ đã mất khi anh ấy còn nhỏ. Anh ấy không có ai khác, điều này giải thích tại sao anh ấy không được học Thánh văn. Anh ấy làm việc trong một trang trại, chủ yếu là chăm sóc ngựa và các vật nuôi khác, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ việc làm ruộng. Họ trồng dưa gang, đúng như tôi tưởng tượng. Anh ấy ghét thịt bồ câu và rất mừng vì chúng tôi đã sớm rời khỏi bữa tối hôm trước. Tôi cũng chia sẻ những câu chuyện của mình, chủ yếu là về những chuyến đi vào rừng với các anh của tôi - những người không được nêu tên. Tôi đã cẩn thận loại bỏ những chi tiết hoàng gia đi. Anh ấy rất ngạc nhiền khi biết tôi thích đấu kiếm hơn khâu vá, thích đánh bài hơn học nhạc. Anh ấy hứa một ngày sẽ đấu với tôi.

Khi anh ấy đưa tôi về thì đã tối muộn. Pauline vẫn để đèn lồng cho tôi. Chúng tôi cứ trò chuyện mãi, thêm một câu nữa để không rời xa nhau, thêm một câu nữa những điều cần chia sẻ. Cuối cùng tôi hôn anh ấy lần cuối và chúc anh ấy ngủ ngon, nhưng ngay khi tôi với tay nắm cửa, anh ấy ngăn tôi lại.

“Lia, có một điều, một điều mà anh cần –”

“Để mai đi, Rafe. Chúng ta có cả ngày mà. Giờ trễ rồi.”

Anh ấy gật đầu, đặt tay tôi lên môi và rời đi.

Một đêm hoàn hảo... một sự vĩnh cửu hoàn hảo.

Tôi nửa tỉnh nửa mơ suốt đêm, đến tận sáng sớm, khi tia sáng đầu ngày rón rén theo gờ cửa sổ, đó là lúc những mơ mộng của tôi cuối cùng cũng nhường chỗ cho giấc ngủ.