← Quay lại trang sách

Chương 16 Hiềm nghi

Dựa theo phát luật nước ta, dưới tình huống người thừa kế cố ý sát hại người để lại di sản thì sẽ đánh mất quyền thừa kế. Bởi vì vụ án ông Diệp Hồng Sinh bị giết chưa được giải quyết, tôi cho rằng tình hình ở thời điểm bây giờ chưa rõ ràng, nên cũng không thích hợp để tiến hành giải quyết thủ tục kế thừa di sản."

Tuy lời này của luật sư Tiễn không nói rõ, nhưng giữa những câu chữ đều tiết lộ ông hiềm nghi Diệp Trăn Trăn sát hại Diệp Hồng Sinh. Diệp Trăn Trăn môi không huyết sắc, cô mím môi nói: "Tôi không có ý kiến."

Lòng bàn tay Diệp Trăn Trăn lạnh như băng, cô không chút che giấu nào nhìn Tôn Thiến, người sau theo bản năng rụt bả vai, nhưng vẫn không sờn lòng chờ đáp án của luật sư Tiễn.

"Nếu như tình huống theo như lời cô Tôn thành lập, như vậy di chúc sẽ mất đi hiệu lực, dựa theo quy định sẽ kế thừa theo trình tự thừa kế."

Tôn Thiến liếc mắt nhìn Diệp Khang Bình một cái, không có nói nữa, luật sự Tiễn nhìn một vòng chung quanh, cầm túi công tác trên bàn lên: "Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước."

Ông ta gật đầu với mọi người liền rời khỏi phòng khách, tiếng mở cửa rất nhỏ sau đó âm thanh khởi động ô tô cũng vang lên. Tần Không nhìn thoáng qua Diệp Trăn Trăn ở bên cạnh, sắc mặt của cô không tốt lắm, biểu cảm căng thẳng giống như đang nghiêm túc suy xét gì đó. Anh ta tới trước, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô: "Trăn Trăn, em không sao chứ?"

Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn anh ta một cái, rút tay mình về: "Tôi không sao."

"Tôi không sao, anh đợi chút, tôi đi lên lấy một vài thứ lập tức sẽ xuống." Diệp Trăn Trăn nói xong liền xoay người lên tầng hai, Tả Dịch nở nụ cười nhàn nhạt với mọi người trong phòng khách, xoay người đi ra ngoài.

Diệp Trăn Trăn không trả lời, cô nhìn chằm chằm con đường phía trước hồi lâu mới hỏi: "Cảnh sát Tả, anh có phải cũng hoài nghi tôi giết ông ngoại?"

Diệp Trăn Trăn ngẩn người, cúi đầu không nói nữa. Tả Dịch một mực chạy xe vào thành, cuối cùng dừng lại ở một tiệm mì bên ngoài. Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bảng hiệu có chút đơn giản thô sơ, trực tiếp gọi là mì thịt bò, nhưng khách ở bên trong ngược lại rất đông.

Ông chủ không tin: "Không phải bạn gái, chẳng lẽ lại là người tình nghi?"

"Đúng vậy." Diệp Trăn Trăn từ sau lưng Tả Dịch đi tới, một mạch đi tới góc trong cùng ngồi xuống.

Không nghe được bát quái mong muốn, cả khuôn mặt của ông chủ thất vọng xụ xuống, bĩu môi kêu đầu bếp nấu mì.

Diệp Trăn Trăn không để ý anh trêu đùa, trực tiếp lấy bức vẽ từ trong túi ra đưa cho anh: "Đây là tranh lúc trước tôi vẽ, anh xem."

Diệp Trăn Trăn giải thích nói: "Mấy ngày trước tôi gặp ác mộng, trong mơ luôn mơ thấy cánh tay này đem tôi đẩy xuống lầu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ mặt người đó."

Tả Dịch thu lại bức vẽ trên tay, nhìn thoáng qua bên ngoài. Sắc trời đã bắt đầu ảm tối, cách đó không xa bên đường một chiếc xe hơi màu đen đang ngừng. "Chiếc xe kia luôn đi theo chúng ta từ lúc ra khỏi cửa, cô có biết là người nào không?"

Diệp Trăn Trăn cũng nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhíu mày nói: "Chắc là vệ sĩ cậu mợ mời đến, tôi đến trường học bọn họ cũng luôn đi theo."

"Vệ sĩ?" Tả Dịch nghiền ngẫm lập lại hai chữ này, "Bọn họ thế mà lại rất quan tâm cô."

Lời này khiến Diệp Trăn Trăn có chút buồn cười, cô nghĩ nghĩ, nói: "Sau khi ông ngoại qua đời cậu mợ liền chuyển vào Diệp gia đại trạch, tôi cảm thấy bọn họ đang giám thị tôi."j

Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lại cúi đầu buồn bực ăn mì.

Diệp Trăn Trăn do dự một chút, nói: "Bây giờ tôi không muốn về nhà."

"Quán bar."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Kết quả Tả Dịch thật sự đem xe chạy đến quán bar, hơn nữa còn là phố quán bar nổi tiếng nhất thành phố A. Diệp Trăn Trăn nhìn bảnh hiệu phục cổ phía trước có khác ba chữ "Ngõ Thanh Nam", chậm chạp không chịu xuống xe. Tả Dịch rút một điếu thuốc ra đốt, mùi khói thuốc lá theo gió đêm lướt nhẹ qua chóp mũi Diệp Trăn Trăn, cô nhẹ nhàng cau mày.

Diệp Trăn Trăn cắn cắn khóe môi, nói: "Hay là anh đưa tôi về nhà đi."

Tả Dịch vẫn mở cửa xuống xe, Diệp Trăn Trăn thấy vậy không thể làm gì khác hơn đành phải xuống xe đi theo sau lưng anh. Đèn đường hai bên ngã tư có chút mờ tối, Diệp Trăn Trăn không dám cách Tả Dịch quá xa.

Phía trước có một người phụ nữ đang vẫy tay chào một đôi khách say rượu, xoay người đã thấy Tả Dịch ở đối diện đang đi đến. Diệp Trăn Trăn ở trong lòng cười ha ha, nhìn không ra cảnh sát Tả là khách quen ở đây a.

Diệp Trăn Trăn: "..."

Tả Thiên Mạn ánh mắt càng sáng, nhiệt tình đem Diệp Trăn Trăn kéo lên tầng hai. Tả Dịch đi theo sau các cô, suy nghĩ có nên nói cho bà biết Diệp Trăn Trăn có lẽ không thể thừa kế được mấy tỉ.j

Tầng hai của quán bar không mở, bố trí cũng tương đối giống như phòng khách trong nhà. Tả Thiên Mạn rót cho hai người ly nước chanh liền cười đi xuống, trước khi đi còn không quên liếc mắt ra hiệu với Tả Dịch. Đương nhiên Tả Dịch lựa chọn không nhìn thấy.

Diệp Trăn Trăn nhìn nước chanh trước mặt có chút kinh ngạc, cô dè dặt cẩn trọng nếm thử một hớp, thế nhưng thật sự là nước chanh. Một hơi đem nước chanh uống hết, cô lại cầm lấy bình nước chanh to bên cạnh rót cho mình một ly, tiếp tục đem nó uống xong một hơi.

Diệp Trăn Trăn ực một cái đem nước chanh nuốt xuống, cười ha ha hai tiếng: "Dì nhỏ của anh trẻ tuổi thật nha."

Diệp Trăn Trăn dừng tay một chút, xoay đầu lại mê man nhìn anh: "Ông ta vì sao phải nói dối?"

"Quấy nhiễu phương hướng điều tra của cảnh sát."

Diệp Trăn Trăn hơi hơi híp mắt: "Ý của anh là có khả năng ông ta bị hung thủ mua chuộc?"

"Không nhất định là hung thủ, người có khả năng xung đột lợi ích với cô đều có khả năng mua chuộc ông ấy." Lai lịch của luật sư Tiễn phải chờ ngày mai kêu bọn Hầu Tử đi điều tra mới được.

Spoil chương sau:

Anh động tác nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Diệp Trăn Trăn, hôn lên môi cô: "Tin tưởng tôi, em sẽ không giết người."