15. Gốc thông trăm năm
Mỗi phút có nhau đầu là mỗi phút tuyệt vời sung sướng. Trong phút đó tin và yêu trọn vẹn từ hai phía. Trong phút đó không có ai che giấu tâm hồn mình, không có ai đến với nhau bằng sự ràng buộc nặng nề của những giao ước quá hạn. Nhất định chỉ đến với nhau bằng sự nồng nàn yêu dấu, bằng sự lôi cuốn mành liệt của định mệnh. Một phút gần nhau hạnh phúc hơn hàng giờ mơ mộng. Biết bao giờ ta lại có nhau bằng xương bằng thịt trong đời. Kỳ diệu thay, gốc cây thông trăm năm có mảng lở lói trên bờ vực lại là nơi ta cần hòa trong nhau chứ không phải là hố huyệt vùi thân anh nơi pháp trường trong cơn mơ hoảng của em về anh. Anh hãy bỏ qua và tha thứ cho vết lở lói nơi gốc thông trăm năm trên bờ vực hư vô đó. Hãy bỏ qua và tha thứ cho những bất toàn của cuộc đời này. Ta vượt qua tất cả những sự bất toàn ấy vì biết ơn cuộc đời đã rộng lượng cho ta những giờ phút hạnh phúc. Như em và anh đã cùng dẫm trên một cành gai. Khi ta cùng dẫm trên một cành gai thì cành gai ấy sẽ nở đầy hoa hồng. Tình yêu và hạnh phúc sẽ là kết quả của phép lạ chứ không phải trò phù thủy. Không có phép mầu nào xảy ra mà không có nguyên nhân, nhưng cộng tất cả nguyên nhân lại cũng không đủ làm thành phép màu. Mầu nhiệm đã xảy ra vì nó vốn thế, phải thế vì đã như thế. Nhưng dù sao nếu không chấp nhận trả giá thì không bao giờ đến ngày gặp được chân lý và hạnh phúc. Em đã ra đi và đã trở về. Em không thể xa lìa những châu lục cũ nhưng em đã trở về cuộc sống trước kia trong lúc tâm thức mang theo một hình ảnh mới, vì đại hơn về thế giới. Trong giờ phút này khi viết cho anh, em vẫn còn ngất ngây trong dư vị của chuyến đi thần thánh nhưng em không ngăn được cơn đau đang chớm dậy. Cơn đau chia xa. Chia xa đã bao lần đốt cháy ngọn lửa yêu thương nhưng chia xa cũng làm cho tâm hờn mòn phai, tuyệt vọng. Anh ơi, quả đất tròn nhưng mà mênh mang quá. Sơ Huyền