Phần VII
Phần VII
ù có buồn khổ cách mấy rồi thời gian cũng một phần làm nguôi ngoai. Bây giờ Bảo Phượng không còn là cô gái mang đầy nét hồn nhiên vô tư với cuộc sống. Nàng chững chạc hơn, chín chắn hơn, thậm chí còn già đi nhiều. Mấy tháng qua, Bảo Phượng vẫn sống giữa gia đình của Bảo Thiện, nàng buồn nhưng lúc nào cũng chịu đựng một mình. Nàng sống rất tình cảm với mọi người nên ai cũng yêu quý nàng. Nàng vẫn chịu cảnh lẻ bóng phòng không, nàng làm dâu nhưng chưa hề có một ngày sống bên chồng.
Mấy tháng nay Bảo Thiện vẫn biền biệt không hề về nhà cũng không hề có tin tức. Mọi người trong gia đình không ai nhắc đến Bảo Thiện, đúng hơn là không ai dám nhắc vì người này sợ người kia buồn. Mọi người tôn trọng nhau hóa ra tự nhiên mà cái tên Bảo Thiện gần như bị quên lãng. Thật ra thì bà Thủy Tiên rất buồn trong chuyện do Bảo Thiện gây nên. Thà là nó quyết liệt chống đối cái hôn nhân tình sâu nghĩa nặng của bà và Dương Đan, của Đại Hiệp và Quỳnh Phong, còn hơn là nó vì sợ bà thương bà mà gật đầu chấp nhận bừa rồi bây giờ gây ra cảnh nông nỗi đoạn trường cho lỡ duyên đời con gái. Có chồng mà cũng như không có chồng, sống trong phòng loan mà vò võ đời cánh chim về, mang tiếng đi làm dâu mà chẳng hề được làm vợ. Bà Thủy Tiên thương Bảo Phượng đến thắt ruột nhưng bà chẳng biết nói làm sao với sự việc đã xảy ra. Bà Thủy Tiên hết lời xin lỗi Dương Đan và đã khóc với bạn vì nghịch cảnh trớ trêu của hai đứa con. Bà muốn nói với Dương Đan cho phép Bảo Phượng được trở về nhà để làm lại cuộc đời và xây dựng một hạnh púc khác nhưng bà không dám mở lời. Dù Dương Đan không một lời hờn trách nhưng nhìn vào mắt bạn Thủy Tiên biết Dương Đan mang nặng trĩu nỗi lo âu về tương lai của con gái mình.
Bảo Trân thấy mẹ và chị dâu buồn quá thì đâm ghét giận anh trai. Nàng không thèm nhắc nhở đến Bảo Thiện. Chính nàng cũng bất mãn trước sự tệ bạc của anh trai đối với Bảo Phượng. Nàng lao vào phụ giúp Nhật Long và mẹ lo cho công việc của các xí nghiệp không hề biết mệt. Nàng cũng thường tìm cách an ủi chị dâu bớt buồn mà đứng vững đối mặt với định mệnh.
Nhật Long thì sau cơn bệnh chàng trở nên thầm lặng hơn. Tâm sự chàng là cả một điều bí ẩn ngoài giờ xí nghiệp chàng thường giam mình trong phòng riêng. Phòng riêng của chàng là một thế giới riêng biệt bất khả xâm phạm, Nhật Long suy nghĩ gì, làm gì, buồn hay vui chỉ một mình chàng biết. Cánh hoa phượng vẫn đỏ rực màu máu con tim, chàng vẫn quay quắt nhớ thương Bảo Phượng dù hai người vẫn ở chung một nhà. Nhật Long nhớ lại hôm ấy... hôm ấy vào một buổi chiều, hình như lúc chàng vừa khỏi bệnh trong người hãy còn yếu. Buổi chiều nhà vắng tanh, cô Thủy Tiên chàng và Bảo Trân đã đến xí nghiệp, bà Mười đi chợ chuẩn bị bữa ăn tối. Nhật Long nằm mãi trong phòng chàng thấy mệt mỏi và chán nên chậm chạp rời khỏi phòng đi xuống cầu thang. Ngang qua lầu hai thấy phòng của Bảo Phượng không đóng chàng biết Bảo Phượng đang có mặt trong phòng. Nhật Long không chút chủ định mà vẫn cứ dừng chân như bị dán chặt xuống thềm đá cầu thang. Chàng ngây ngô đứng đó như kẻ tình si chờ mong thấy được bóng dáng người yêu dấu, dù chỉ được thấy mà không được nói nên lời chàng vẫn chờ mong...
Nhật Long cứ đứng như thế, thỉnh thoảng chàng lại nhìn ra vòm trời đã tàn tạ màu đỏ của những cánh hoa phượng mà thở dài xót xa nuối tiếc. Lâu lâu, chàng lại ngập ngừng đưa ánh mắt thất vọng buồn bã nhìn về phòng nàng rồi tự đỏ mặt tự nhiếc mắng mình là một tên trộm hèn hạ đang rình ngó dĩa trái cây. Tự nhiếc mắng mình tự sỉ vả mình nhưng rồi không hiểu sao Nhật Long vẫn đứng chôn chân tại chỗ, lòng nóng bỏng ngọn lửa tình say đắm. Tại sao căn phòng hạnh phúc kia không dành cho chàng mà dành cho Bảo Thiện! Tại sao kẻ không biết ăn trái cây mà người ta lại đem nhét tay cho trái cây, trong khi người khác thèm lại chỉ đứng xa xa mà mơ ước đến hương vị của loại trái cây thơm ngọt kia!
Nhật Long đang âm thầm cay đắng như thế thì chợt Bảo Phượng xuất hiện. Nàng nhu mì đoan trang trong bộ đồ thêu màu trắng, tóc đen thướt tha đôi mắt thật hiền lành dù ẩn chứa bao nhiêu là đau buồn và giọt lệ. Sự xuất hiện bất chợt của Bảo Phượng làm cho Nhật Long đỏ bừng mặt và lúng túng. Chàng vịn lấy thành lan can và cúi thấp mặt. Bảo Phượng đi nhanh đến gần Nhật Long và cất tiếng dễ thương:
- Anh Nhật Long... anh xuống cầu thang bị chóng mặt hả?
Nhật Long ngượng cứng người nhưng được đà thì nói theo:
- À... ừ... anh muốn xuống dưới nhà nhưng đến đây thì chóng mặt quá!
Nàng trách nhẹ:
- Anh còn yếu mà liều quá. Lỡ chóng mặt mà té thì khổ thân không.
Nhật Long cười gượng:
- Anh đã hết bệnh, tưởng là khỏe... ai ngờ còn yếu xìu.
Bảo Phượng sốt sắng:
- Để em dìu anh xuống, anh vịn vai em nhé!
Không chờ cho Nhật Long kịp đồng ý là Bảo Phượng đã đến nắm tay chàng, tay kia đặt ngang thắt lưng dìu chàng chầm chậm đi từng nấc thang xuống. Bảo Phượng im lặng, Nhật Long cũng im lặng nhưng lòng chàng trai thì đang cuồn cuộn cảm giác khoan thai dễ chịu từ sự va chạm vô tình của vòng tay người con gái. Nhật Long không đến nỗi yếu lắm mà tự dưng trở nên yếu đuối, cả sức lực lẫn trí óc. Mùi thơm bình dị từ mái tóc nàng cộng với hương ngây ngất từ da thịt người con gái trinh nguyên làm cho chàng bỗng đam mê rạo rực. Hệt như trái táo thơm ngon mà tạo hóa đặt trước môi để thử lòng chàng. Nhật Long biết mình đang được “thử lửa” để nên vàng song chàng vẫn thấy háo hức khát thèm được cắn một miếng trái ngọt của tình yêu rồi sau đó ra sao chàng cũng chấp nhận. Ái tình cuồng nhiệt lý trí muốn lịm đi trong cơn mê, Nhật Long bỗng siết chặt bàn tay trên vai nàng, Bảo Phượng hiểu lầm cái siết mạnh của chàng nên ngước mắt hỏi:
- Anh chao dảo muốn té phải không? Anh vịn thật chắc vai em đi!
Nhìn đôi mắt của nàng, đôi mắt tròn trong vắt ẩn dưới hàng mi dài ngây thơ như mắt của các cô bé ở tuổi 15. Nhật Long bỗng giật mình, chàng đang nghĩ gì vậy? Đang định làm gì vậy? Chàng cũng không nhớ nữa. Đôi mắt của Bảo Phượng rất hiền lành và thân tình nhưng đồng thời cũng rất đứng đắn và nghiêm nghị, Nhật Long thấy thân thể mình như tan biến ra thành hơi nước, trái tim mê muội như không còn ở nơi lồng ngực. Chàng tự thấy bẽ bàng và xấu hổ.
Thấy Nhật Long đờ đẫn, Bảo Phượng nhiệt tình săn đón:
- Anh sao vậy? Có mệt lắm không?
- Không Bảo Phượng, anh cám ơn lòng tốt của em. Anh không muốn xuống dưới nhà nữa, anh trở lên phòng đây.
Nhật Long nói xong chàng quày quả bước trở lên cầu thang, Bảo Phượng không kịp ngạc nhiên vì sao Nhật Long đòi đi xuống rồi lại muốn trở lên khi chân chưa kịp chạm nấc thang cuối cùng. Nàng chạy theo Nhật Long và nói:
- Anh muốn lên phòng để em đưa anh lên.
- Anh đi một mình được, cám ơn Bảo Phượng!
Nàng vẫn lẽo đẽo theo sau chàng:
- Anh mới vừa khỏi bệnh đi xuống rồi đi lên như vậy coi chừng mệt đó anh.
Nhật Long vô vàn xúc động nhưng chàng cương quyết không dám quay mặt lại, không dám dừng bước, vì chàng sợ... chỉ một giây phút thôi cầm lòng không được chàng sẽ phạm trọng tội, sẽ ôm Bảo Phượng vào lòng và hôn nàng bằng tất cả những trìu mến ấp ủ từ thuở còn niên thiếu.
Nhật Long đi nhanh hơn làm Bảo Phượng phải dấn bước mới theo kịp chàng. Đến trước cửa phòng của Nhật Long cả hai cùng thở phì phò. Nhật Long quay người nhưng tránh nhìn nàng:
- Bảo Phượng lo cho anh, anh cám ơn Bảo Phượng...
Bảo Phượng cười trong tiếng thở mệt vì lên thang lầu cao:
- Anh cứ luôn miệng dùng tiếng cám ơn, em không bằng lòng chút nào.
- Anh nói câu cám ơn anh thấy được nhẹ lòng.
- Em không muốn anh coi em như người xa lạ...
Nhật Long ngỡ ngàng:
- Anh mà coi em như người xa lạ!
- Vậy sao anh ưa khách sáo. Tiếng cám ơn chỉ để dùng với người không thân thiết với mình. Còn em và anh là cái gì? Là anh em giống như anh em ruột thịt, từng sống bên nhau từ nhỏ đến lớn. một chút giúp đỡ trong lúc bệnh hoạn là bổn phận của đứa em gái chứ có gì đâu mà anh phải bận lòng ray rứt thế!
Nhật Long gật đầu đồng tình với những lời của Bảo Phượng. Chàng đã hiểu... hiểu trong cảm động lẫn xót xa:
- Anh hiểu ý em, anh xin lỗi em...
Bảo Phượng mỉm cười:
- Thôi anh vô nằm nghỉ, em xuống dưới nhà.
Nhật Long đứng lặng nhìn theo bóng nàng vội vã đi xuống, tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển không khua dậy âm thanh. Lòng chàng nghe thê thiết cả nỗi nhớ và niềm thương. Từ đó không bao giờ Nhật Long còn dám có những lúc gặp gỡ riêng một mình nàng. Chàng quằn quại thương nhớ nhưng cố mà chịu đựng những nhớ thương đang dày vò. Nàng vẫn trong sáng minh bạch trong khi chàng lại quá tội lỗi vì mê đắm người con gái đã làm vợ em họ mình. Nhật Long biết nàng vẫn vô tình trong khi chàng lại cố tình mơ tưởng. Nàng không bao giờ nghĩ đến Nhật Long với thứ tình cảm nam nữ, Nhật Long còn biết Bảo Phượng vẫn khóc hằng đêm vì thương nhớ Bảo Thiện mù xa tận chân trời!
Mỗi người trong gia đình là một tâm trạng như vậy nên không khí trong gia đình trở nên buồn tẻ và gần như thiếu vắng tiếng cười đùa. Bữa cơm thường trôi qua trong im lặng, không một người buông lời khen món này bà Mười làm ngon, món kia Bảo Phượng sáng kiến hay. Những buổi tối càng buồn hơn, bà Thủy Tiên thường về phòng rất sớm, bà ngủ hay thao thức không ai biết. Nhật Long ăn cơm xong cũng về phòng liền, chàng không dám ngắm trộm người mình yêu sợ sẽ bị tan ra trong đáy mắt vời vợi của nàng, Bảo Trân có lúc thì đi chơi với bạn bè, lúc lại lên sân thượng nằm hóng gió ngắm trăng rồi ngủ quên ngoài trời cho đến sáng. Bảo Phượng thì lúc về bên mẹ ruột chuyện trò, hoặc than vãn thở than với mẹ. Lúc lại có mặt ở phòng khách mà lắng nghe những lời an ủi của má chồng. Nàng có nguôi ngoai đau khổ nhưng tha thiết muốn gặp mặt Bảo Thiện. Gặp để làm gì thì nàng chưa biết nhưng nàng thấy cần thiết phải gặp mặt Bảo Thiện dù chỉ để nói một đôi lời rồi mỗi người đi mỗi ngã rẽ của cuộc đời. Bảo Phượng chua xót khi nghĩ là Bảo Thiện phải yêu thương người con gái đó lắm nên mới mãi vui sống ở chân trời nào mà không đoái hoài đến gia đình và người con gái đang đau khổ vì chàng. Bảo Phượng thấy nuối tiếc vô bờ một cái gì đó mất mát nơi Bảo Thiện, không phải nàng tiếc hộp nữ trang quí báu đã bay theo chàng, mà nàng tiếc cho những kỷ niệm tuổi ấu thơ đã bị Bảo Thiện dẫm lên không chút ý thức, tiếc cho bao nhiêu là mộng đẹp ân tình nàng thầm trao và hy vọng ở Bảo Thiện, tiếc cho tình yêu đầu đời con gái quá đắng cay.
Tối nay như thường lệ bữa cơm của gia đình thật buồn tẻ. Cơm nước xong bà Thủy Tiên nói với Bảo Phượng:
- Lát con ra phòng khách má nói chuyện.
Bảo Phượng kính cẩn:
- Má có điều chi dạy con?
- Không. Má chỉ muốn nói chuyện với con.
Nói xong bà Thủy Tiên đứng lên:
- Má ra phòng khách trước, con nói bà Mười châm cho má một bình trà mới.
- Mà Mười đang bận, để con châm cho má.
Bà Thủy Tiên không phản đối, bà từ từ rời phòng ăn đi ra phòng khách. Ngồi trên ghế salông bà nghĩ sẵn những gì nên nói với con dâu. Tội nghiệp! Mang tiếng là con dâu nhưng nó có làm vợ thằng Bảo Thiện hồi nào đâu, mấy tháng qua thui thủi côi cút một mình nhìn thật là tội nghiệp. Ngày xưa đã có lần bà Thủy Tiên thoáng nghĩ là lớn lên thằng Bảo Thiện sẽ làm khổ Bảo Phượng, con trai bà thì thông minh lém lỉnh trong khi con bé Bảo Phượng lại giống hệt tính mẹ, hiền lành, ngây thơ và nhạy cảm. Bà Thủy Tiên không ngờ tất cả những gì ngày xưa thoáng nghĩ bây giờ đều đúng y chang hiện tại. Bảo Thiện đã nhẹ dạ vì tình cảm lăng nhăng riêng tư mà bỏ rơi Bảo Phượng, quên cả sự nghiệp và gia đình, làm khổ nhiều người và người khổ nhất là người vợ chưa một lần chung chăn gối. Bà Thủy Tiên hối hận là bà đã nuông chiều con thả lỏng con chỉ vì cái tánh nhân từ của bà. Năm xưa bà hứa với Quỳnh Phong và Dương Đan là sẽ hết lòng yêu thương “con dâu” là Bảo Phượng. Khi Quỳnh Phong chết oan vì có công bảo vệ tài sản của bà, trước vong hồn bạn bà Thủy Tiên cũng hứa là sẽ bảo đảm cuộc đời an nhàn sung sướng cho Bảo Phượng. Bà đã thực hiện, cố gắng thực hiện song bây giờ chính Bảo Thiện làm cho bà và mọi người chơi vơi hụt hẫng. Bảo Thiện bây giờ ở đâu? Nó đã đi mấy tháng không về tới nhà, vậy là đã rõ... nó cương quyết không chịu chung sống cuộc sống vợ chồng với người vợ đã làm đám cưới. Càng nghĩ, bà Thủy Tiên càng phẫn nộ muốn nghẹt thở vì sự chống nghịch ghê gớm của thằng con trai bà, giận quá có đôi khi bà muốn cho Bảo Thiện chết đi là hơn. Thà là không có nó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, dù là Bảo Phượng không oán bà, Dương Đan không trách bà nhưng lòng bà vẫn chẳng chút bình yên. Bà băn khoăn ray rứt, áy náy khó chịu vì hôn nhân của hai đứa trẻ ngày xưa đã đính ước bây giờ không toàn vẹn.
Bảo Phượng đến sau lưng bà, nàng vừa nói vừa bước đến đặt bình trà lên mặt bàn ép kính:
- Mời má dùng trà.
- Ừ con ngồi xuống đây.
Bảo Phượng rót trà cho má chồng rồi nàng ngồi cạnh bà im lặng chờ đợi. Bà Thủy Tiên không tỏ vẻ vội vàng, bà thong thả uống từng ngụm trà nhỏ và thưởng thức hương thơm dìu dịu. Bảo Phượng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nàng đoán chắc má chồng sắp nói với nàng một điều quan trọng. Bà Thủy Tiên nhìn Bảo Phượng và nhìn xuống tách trà đang bốc khói:
- Con uống một tách trà nhé!
Bảo Phượng dịu dàng từ chối:
- Không. Không thưa má con không dám uống trà con sợ mất ngủ.
Bà lại nhìn nàng một lần nữa, ánh mắt nhìn đầy quan tâm:
- Con thường xuyên mất ngủ phải không?
Bảo Phượng nhìn xuống tay mân mê mép chiếc khăn trải bàn giọng buồn buồn đáp:
- Vâng. Dạo này con thật khó ngủ má à.
- Má biết con buồn nhiều, má muốn nói với con là...
Bà Thủy Tiên chợt ngập ngừng, bà để ý dò xét thái độ của Bảo Phượng thì thấy nàng không tỏ lộ vẻ nôn nao gì, nàng bình thản lắng nghe...
- Má muốn nói với con là... con nên quên thằng Bảo Thiện đi, nó không xứng đáng với tình yêu nồng nhiệt của con đâu.
Bảo Phượng vẫn lặng thinh, tay vẫn mân mê chiếc khăn bàn một cách vô nghĩa. Bà Thủy Tiên có cảm tưởng như là nàng không nghe tiếng bà nói, hoặc ít nhất là nàng không còn biết cảm xúc khi nghe bà đề nghị điều ấy. Thấy Bảo Phượng hoàn toàn thinh lặng bà Thủy Tiên đâm bối rối:
- Bảo Phượng! Con có nghe má Thủy Tiên nói không?
Nàng nhìn bà, môi khẽ cắn lại:
- Dạ con có nghe.
- Con nghĩ sao?
- Con không biết nghĩ sao.
Bà Thủy Tiên đưa thẳng vấn đề:
- Ý má muốn hủy bỏ hôn nhân của con và Bảo Thiện. Má thương con không muốn con vì thằng Bảo Thiện mà hoài phí tuổi thanh xuân trong cô đơn lạnh lẽo. Con như một nụ hoa còn phong kín nhụy, con cần phải có hạnh phúc cần phải được yêu đời.
Bảo Phượng tròn mắt đầy vẻ ngạc nhiên:
- Má nói thế là có nghĩa gì con không hiểu!
Bà Thủy Tiên nén tiếng thở dài trước khi bà nói trắng:
- Má muốn con có hạnh phúc, má muốn con làm lại cuộc đời...
Bảo Phượng thảng thốt:
- Má.
- Má thật hết sức khổ tâm khi nhìn con héo hắt mà chờ đợi thương nhớ cái thằng khốn kiếp ấy.
Bảo Phượng buồn se sắt:
- Má à, mọi người đều nghĩ con là gái đã có chồng. Dù không tròn duyên nợ với anh Bảo Thiện con vẫn xin má cho con được làm con dâu của má suốt đời.
Những lời thật thà đầy tình cảm của Bảo Phượng làm bà Thủy Tiên muốn ứa nước mắt:
- Má luôn luôn mong muốn con là con dâu của má. Ngày xưa má từng ẵm bồng chăm sóc con, chính dòng sữa của má góp phần cho con khôn lớn. Cũng như dòng sữa của má Dương Đan con đã dưỡng nuôi thằng Bảo Thiện thêm khỏe mạnh. Má không bao giờ muốn rời xa con, nhưng chẳng lẽ con ở như vầy mãi mà trông đợi thằng Bảo Thiện hay sao!
Nàng nhẹ lắc đầu, đôi mắt xa thăm thẳm như dõi về cuối trời mây:
- Con không bao giờ chờ đợi anh Bảo Thiện trở về. Hoặc nếu anh ấy có trở về con cũng không bao giờ trao gởi tình yêu của con cho anh ấy nữa. Con đã biết là anh Bảo Thiện không hề yêu thương con, tự con, con biết mình phải làm gì. Nếu mà bây giờ con gặp anh ấy con sẽ nói ảnh về nhà đừng đi đâu hết, con sẽ coi anh ấy như một người anh hoặc một người bạn. Nhưng dù sao con vẫn muốn làm con của má, số con không làm dâu má được thì con xin được làm con gái má như là Bảo Trân vậy. Má! Má đồng ý không má!
Bà Thủy Tiên vuốt mái tóc Bảo Phượng, mái tóc đen mượt mềm mại mà thuở nó mới sinh ra bà đã đặt môi lên hôn ngàn lần:
- Má không biết nói làm sao, và dù má có nói gì đi nữa má vẫn thấy má có lỗi với con.
- Má đừng nói thế. Số phần con thì con phải chịu chớ nào phải tại má gây nên cho con đâu. Con không oán giận ai hết chỉ tiếc là anh Bảo Thiện đã không can đảm nói sự thật với con trước ngày cưới...
Bà Thủy Tiên nhớ đến sự phản đối của Bảo Thiện lúc trước, bà vội nói:
- Cũng tại má... má quá thương con hóa ra hại con...
- Thôi má... có nói gì đi nữa thì chuyện cũng lỡ xảy ra rồi không đổi khác được nữa. Nhưng mà má ơi con muốn xin má...
Tự nhiên mà Bảo Phượng cũng trở nên ngập ngừng, bà Thủy Tiên đỡ lời cho nàng:
- Con muốn xin gì cứ nói má nghe. Điều gì con muốn má cũng cho hết.
Mắt nàng lấp lánh tia sáng:
- Con muốn má cho phép con đi tìm anh Bảo Thiện.
Bà Thủy Tiên trố mắt đầy kinh ngạc:
- Sao! Con định đi tìm thằng Bảo Thiện ư?
Bảo Phượng lẳng lặng gật đầu:
- Vân.
- Con suy nghĩ kỹ chưa?
- Dạ con đã suy nghĩ nhiều đêm.
Bà Thủy Tiên băn khoăn:
- Thành phố rộng lớn và ngóc ngách như cái bàn cờ. Con biết nó ở đâu mà tìm!
- Con nghe một đứa bạn nó nói có gặp anh Bảo Thiện đậu honda chờ rước ca sĩ sau giờ biểu diễn.
Bà Thủy Tiên nhướng mắt nghiêm nghị:
- Có chuyện ấy nữa sao? Sao con không nói cho má hay liền để má biểu thằng Nhật Long chở má đi “điệu” nó về.
Bảo Phượng cất giọng nhỏ nhẹ:
- Đừng làm như thế má ơi vì làm như thế anh Bảo Thiện sẽ bất mãn...
- Nó bất mãn cũng chưa bằng má bất mãn. Nó đem bao nhiêu đó bạc vàng đi mà trở thành “tài xế” cho mấy con ca sĩ hay sao!
Bảo Phượng vẫn đều đều nhỏ giọng:
- Cũng có thể cô ca sĩ đó là người mà ảnh thương đó má. Má bớt giận để con đi tìm ảnh nghe má!
- Con nói vậy thì má cũng đồng ý cho con đi. Nhưng bây giờ thì tối rồi, mai con hãy đi. Bảo Phượng.
- Dạ. Con nghe lời má. Thưa má con về phòng.
Bà Thủy Tiên gật đầu và Bảo Phượng lặng lẽ rút lui khỏi phòng khách, và lòng nàng đang bộn bề những ý nghĩ của ngày mai.
° ° ° ° °
Dương Đan và Thủy Tiên ngồi bên nhau dưới khung cửa sổ, hai người đàn bà đứng tuổi đều đăm đăm nhìn giàn thiên lý vẫn xanh và râm mát qua mấy lần được trồng lại để giữ vẹn cảnh cũ người xưa. Nhưng cảnh cũ vẫn còn đây vẫn y nguyên dưới bàn tay Dương Đan gìn giữ, song người xưa thì đã mất lâu lắm rồi không còn. Hai ngôi mộ đá cao lớn kiên cố của Đại Hiệp và Quỳnh Phong cũng đã phai màu đá theo thời gian, hai mái đầu của Thủy Tiên và Dương Đan không còn xanh màu trẻ trung nữa.
Chiếc bàn nhỏ và mấy cái ghế con con mà mười mấy năm trước lũ trẻ thường quây quần trong bữa ăn đã gãy tám đời tám kiếp nhưng vẫn còn được Dương Đan lưu giữ trong nhà kho làm kỷ vật thơ ấu của lũ trẻ. Nhìn những bông hoa lý rung rinh đùa giỡn trong gió, Dương Đan gợi nhắc:
- Thủy Tiên còn nhớ không giàn hoa lý này gắn bó với tuổi thơ của lũ trẻ.
Thủy Tiên trầm tư đáp:
- Làm sao Thủy Tiên quên được. Chúng nằm ngủ trưa dưới giàn hoa lý nhìn thật là thương. Mặt mũi đứa nào cũng sáng rỡ nét hồn nhiên. Thời gian qua nhanh quá, mới đó mà bây giờ chúng đã lớn cả rồi. Chúng lớn lên thì chúng càng rời xa những kỷ niệm ngây thơ thời bé bỏng...
Dương Đan không đồng tình với bạn, bà nói:
- Thủy Tiên nói thế chứ cũng tùy từng đứa. Chẳng hạn như thằng Nhật Long đó, nó không bao giờ quên những kỷ niệm thuở ấu thơ. Dương Đan vẫn bắt gặp nó ngồi hàng giờ dưới giàn hoa lý mà suy nghĩ mộng mơ một cái gì.
Thủy Tiên đồng ý với nhận xét của Dương Đan:
- Nhật Long là một con người sống nội tâm. Những người như vậy thường hay khổ tâm nhưng rất giàu tình cảm Dương Đan ạ.
- Ừ, Dương Đan nhận thấy Nhật Long là đứa con trai tốt.
Bà Thủy Tiên chợt nhìn Dương Đan thật lâu khiến Dương Đan đâm mất tự nhiên:
- Sao Thủy Tiên nhìn Dương Đan dữ vậy?
Thủy Tiên không đáp câu hỏi của bạn mà lại khe khẽ gọi:
- Dương Đan... Dương Đan nè...
Dương Đan nhìn bạn chăm chú:
- Gì vậy Thủy Tiên?
- Dương Đan có buồn giận Thủy Tiên không?
- Buồn giận Thủy Tiên chuyện gì?
- Chuyện hai đứa con mình đó.
Nhắc đến chuyện của hai đứa con Dương Đan không tránh được thở dài:
- Cha mẹ sinh con, trời sanh tánh. Thủy Tiên có lỗi gì mà buồn giận Thủy Tiên.
Thủy Tiên than thở với bạn:
- Thủy Tiên thấy ray rứt vì lời hẹn ước năm xưa đã tưởng thành mà lại không thành. Bảo Thiện và Bảo Phượng không trọn vẹn nghĩa vợ chồng Thủy Tiên rất buồn mà không biết phải nói làm sao với Dương Đan và anh Quỳnh Phong ở bên kia thế giới.
Dương Đan mỉm cười héo hắt:
- Tại tụi nó không có duyên nợ vợ chồng chớ đâu phải lỗi của người lớn tụi mình làm chúng nó ngăn cách.
- Dương Đan không trách Thủy Tiên thì Thủy Tiên biết ơn Dương Đan. Thằng Bảo Thiện nó đã tự chọn tương lai cho nó thì sau này tương lai của nó sáng sủa thì nhờ mà tăm tối thì nó chịu không than oán ai được. Còn Bảo Phượng... mình phải tính tương lai cho nó chứ Dương Đan!
- Dương Đan chỉ có một đứa con gái mà Dương Đan cảm thấy mình yếu đuối quá. Vậy nên Dương Đan phó mặc cho định mệnh, Dương Đan và cả anh Quỳnh Phong nữa đều không làm điều gì ác. Chỉ cầu mong cho con gái mình cuối cùng có được một cuộc đời chan chứa niềm hạnh phúc...
Thủy Tiên nắm bàn tay gầy guộc của Dương Đan, bà nói:
- Thủy Tiên nhận thấy một điều...
Bỗng Thủy Tiên quay nhìn đi chỗ khác:
- Phải chi Bảo Phượng làm vợ của Nhật Long...
Dương Đan chưng hửng:
- Ôi, sao Thủy Tiên nói lung tung thế!
Thủy Tiên bào chữa:
- Ấy là Thủy Tiên nói “phải chi” kia mà.
Dương Đan lẩm bẩm trong miệng:
- Từ nay đừng có “phải chi” kỳ cục như thế nữa nghe không! Nhật Long nó nghe được nó không bằng lòng rồi nó giận Thủy Tiên cho mà xem.
Dương Đan lẩm bẩm như vậy nhưng thật lạ lùng lòng bà cứ nghĩ nháo nhào:
“Ừ nhỉ! Tại sao Bảo Phượng không yêu và lấy Nhật Long có hơn không!”
Rồi bà lắc đầu xua đuổi những ý nghĩ quái dị kia đi. Tại sao mình lại nghĩ như thế nhỉ? Mình và Thủy Tiên đã một lần sai lầm khi tính toán cho tình yêu của Bảo Thiện và Bảo Phượng, bây giờ không lẽ một lần nữa tính toán để rồi vướng mắc một sai lầm nữa hay sao!
Tiếng của Thủy Tiên âm ấm bên tai:
- Không mà Dương Đan ơi, Thủy Tiên thấy dường như Nhật Long đối với Bảo Phượng rất là thân mật đó.
Dương Đan cười buồn:
- Chúng nó sống bên nhau từ nhỏ thì mến nhau và thân mật nhau là lẽ thường tình. Đó là thứ tình cảm tự nhiên giống như tình cảm ruột thịt.
- Dương Đan có nhớ chuyện thằng Bảo Thiện ăn trộm mấy con tôm trong chén cơm của bé Bảo Phượng không?
Dương Đan nhếch mép:
- Làm sao Dương Đan quên...
Thủy Tiên tiếp tục nhắc:
- Lúc đó Thủy Tiên đã đoán là thằng Bảo Thiện là một thằng láo cá, không chừng lớn lên nó sẽ làm khổ mọi người. Vậy mà không dè điều Thủy Tiên đoán đã thành sự thật.
Thủy Tiên đã nhắc Dương Đan buột miệng nhắc cho hết:
- Nhật Long từ thuở nhỏ đã đối xử tốt với Bảo Phượng. Thủy Tiên có nhớ là nó đã gạt con bé Bảo Phượng nhìn lên giàn hoa lý xem bươm bướm để nó “đền” hai con tôm của mình cho Bảo Phượng không?
Thủy Tiên gật đầu:
- Nhớ chứ. Thủy Tiên không hiểu sao Nhật Long có vẻ quyến luyến Bảo Phượng hơn là Bảo Thiện.
Sợ rằng cả hai cùng dễ lạc vào vấn đề tình cảm của những đứa trẻ ngày xưa khi đều còn ngây thơ. Dương Đan gạt đi bằng một tiếng thở dài:
- Nhưng dù sao tuổi thơ thì vẫn là tuổi thơ, mà hiện tại là tuổi trưởng thành. Tình cảm của chúng đối với nhau lúc tuổi còn thơ khác với tình cảm hiện đang có trong lòng của mỗi đứa bây giờ. Thôi đừng nghĩ ngợi gì xa xôi cho thêm mệt Thủy Tiên ạ, chúng ta không phải là tiên hay thánh mà biết trước được những gì có thể xảy ra ở ngày mai.
Thủy Tiên cũng thở dài theo bạn:
- Dù sao Thủy Tiên cũng mong cho thằng Bảo Thiện trở về để xin lỗi Bảo Phượng. Và hai đứa con mình sẽ dễ thông cảm và tha thứ cho nhau rồi cùng nhau tạo nên một hạnh phúc chân chính.
Dương Đan trầm ngâm hơn:
- Dương Đan không có hy vọng như thế.
Thủy Tiên đan năm ngón tay trong năm ngón tay gầy của bạn.
- Dương Đan! Dương Đan đang nghĩ gì mà thốt những lời thật bi quan.
- Không phải bi quan mà là thực tế Thủy Tiên ạ.
Thủy Tiên khẽ chau đôi lông mày vẫn còn đầy đủ nét châu phượng của một thời con gái:
- Thủy Tiên chưa hiểu...
- Có gì mà Thủy Tiên không hiểu. Bảo Thiện bỏ đi như vậy chắc chắn là để lại một khoảng cách không nhỏ trong lòng Bảo Phượng. Dù cho bây giờ Bảo Thiện có trở về. Dương Đan e ngại rằng những gì đã đổ vỡ khó lòng hàn gắn lại cho nguyên vẹn. Nhất là tình yêu, Bảo Phượng đã bị hụt hẫng ngỡ ngàng trong cái đêm tân hôn đầy nước mắt ấy, không biết nó có còn giữ được tình yêu đối với Bảo Thiện hay không nữa...
Thủy Tiên rất thấm thía những lời của Dương Đan, nhưng bà vẫn cố gượng chống chế:
- Thủy Tiên nghĩ là tình cảm của Bảo Phượng chưa hề biến chuyển. Bằng chứng là nó có xin phép để đi tìm chồng...
- Đi tìm chồng!
Dương Đan chua chát lặp lại nhưng rồi bà cũng chỉ lập lại được có thế. Tuy nhiên Thủy Tiên cũng kịp nếm được vị chua chát từ lời nói xuất phát từ bờ môi của người bạn thân. Bà thinh lặng trong sự đau nhói của tâm hồn. Bỗng nhiên mà bầu không khí trở nên nặng trĩu nỗi sầu, hai người phụ nữ đều có cảm giác mình khó chịu một cái gì đó vô cớ không nói ra được. Lát sau, Dương Đan mới cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng đến khó chịu:
- Thủy Tiên... Bảo Phượng nó nói với Thủy Tiên như thế à?
Thủy Tiên lặng lẽ gật đầu. Dương Đan chép miệng nói một mình:
- Không lẽ nó vẫn nặng lòng với thằng Bảo Thiện...
Thủy Tiên nghe không rõ rệt, bà ngơ ngác:
- Dương Đan nói gì nhỉ!
Dương Đan chối:
- Không, Dương Đan có nói gì đâu. À mà Thủy Tiên này... Bảo Thiện nó giống như một con chim lướt gió, biết chim ẩn náu nơi nào mà tìm kiếm.
Dương Đan định nói thêm: “Bảo Thiện nó đã không có tình yêu đối với Bảo Phượng thì dẫu có gặp lại hay không gặp lại cũng chẳng là cái gì hết!” Định nói thế nữa nhưng rồi Dương Đan lại không nói, bà kềm ý nghĩ đó lại vì sợ Thủy Tiên lại thêm buồn. Đúng ra thì Thủy Tiên không có lỗi gì cả, ngày xưa Thủy Tiên hứa sẽ hết lòng yêu thương Bảo Phượng thì giờ Thủy Tiên đã giữ lời. Không những chỉ một mình Thủy Tiên là thương yêu Bảo Phượng mà cả Bảo Trân và Nhật Long cũng rất quí mến Bảo Phượng. Điều đó làm cho Dương Đan vui và yên tâm lắm, song nếu như Bảo Thiện cũng hết lòng thương yêu Bảo Phượng thì còn gì để buồn rầu và lo âu. Đàng này thì hiện tại đang hết sức trớ trêu, Bảo Thiện không yêu thương Bảo Phượng mà vẫn cưới Bảo Phượng, để cho con gái bà giờ phải chịu dở dang, dang dở cả một kiếp người con gái.
Dương Đan miên man nghĩ ngợi, Thủy Tiên nhìn ra bầu trời thênh thang thấy xa xa nơi cuối chân trời có một cánh chim mờ nhạt bà không khỏi chạnh lòng lo nghĩ cho Bảo Thiện giờ ở nơi đâu và đang sống với ai như thế nào!
- Bảo Thiện quả đúng là cánh chim chưa biết mỏi cánh. Rồi cũng có một ngày nào đó nó cũng thấy mệt mỏi và muốn tìm về tổ ấm gia đình.
Dương Đan lắc đầu, giọng bà đầy ý nghĩa:
- Có thể Bảo Thiện đang sống ngập tràn hạnh phúc, và chính cái phương trời xa lạ nào đó mới là cái tổ ấm của nó thì sao!
Bà Thủy Tiên lầm thầm trách móc:
- Thằng Bảo Thiện là một đứa con bất hiếu, nó đã đánh đổi tất cả những gì nó có trong đời để được một mối tình không ra gì.
Dương Đan không đồng ý với cách nói của bạn, bà phản đối:
- Thủy Tiên nói vậy là không được. Tại Thủy Tiên có ác cảm với người con gái nào đó mà Bảo Thiện đang yêu nên nói vậy. Chứ hai người đã yêu nhau chân thật, đã dám làm những điều không ai ngờ tới thì mối tình đó phải được công nhận là một mối tình tuyệt vời chứ không phải là mối tình tầm thường không ra gì như Thủy Tiên nói đâu.
Thủy Tiên nhìn vào mắt Dương Đan:
- Dương Đan bênh vực cho Bảo Thiện, nó đã làm khổ Bảo Phượng, Dương Đan không chút giận sao?
- Buồn thì có nhưng giận thì không.
- Dương Đan độ lượng thật.
- Ngày trước Dương Đan đã nói với Thủy Tiên là Dương Đan sẽ rất trân trọng quý mến “thằng con rể”. Bây giờ dù Bảo Thiện không là con rể thì tình thương của Dương Đan đối với con cái vẫn không có gì thay đổi.
Thủy Tiên xúc động lắm, bà nắm chặt bàn tay của Dương Đan hơn, mắt bà Thủy Tiên long lanh ngấn lệ, giọng hơi nghèn nghẹn:
- Dương Đan ơi... dù sao tình bạn của mình vẫn không sứt mẻ vì duyên nợ của con không thành nhé!
Dương Đan gật đầu, bà nở nụ cười thật buồn nhưng thật hiền...
° ° ° ° °
Mấy buổi tối rồi Bảo Phượng cứ lang thang quanh quẩn ở những nơi có tụ điểm vui chơi ca nhạc để tìm kiếm mong gặp Bảo Thiện như lời người bạn đã mách nhưng nàng vẫn chưa gặp, nàng chưa có manh mối gì về người nàng yêu dấu. Buồn bã mệt mỏi lẫn thấy vọng, nàng không còn thiết một cái gì nữa, tâm hồn nàng nhức buốt nỗi cô đơn và hờn tủi.
Tối nay cũng vậy Bảo Phượng mặc đơn sơ một chiếc áo xuýt may kiểu bình thường với quần tây nâu. Nàng không son không phấn, không trang điểm không đeo nữ trang trên người. Nàng cũng không đi xe máy mặc dù nhà có thừa những chiếc honda đời mới. Nàng chải sơ tóc và buộc hờ hững bằng một sợi dây vải màu tím, xỏ chân vào đôi dép da thấp để nàng thất thểu ra khỏi phòng xuống lầu. Ngang qua phòng khách nhìn thấy bà Thủy Tiên ngồi trầm tư trên salon nàng khe khẽ nói:
- Thưa má... con đi.
Nhìn dáng thất thểu của con dâu bà Thủy Tiên tội nghiệp lắm, bà khuyên:
- Hay là con đừng đi tìm nó nữa...
- Không thưa má... con nhất quyết phải tìm gặp anh ấy.
- Con thương nó đến thế sao Bảo Phượng!
Thương ư! Không hẳn, tình thương ở trong nàng giảm đi nhiều lắm rồi. Nàng muốn gặp Bảo Thiện muốn nói một cái gì đó để rồi dù có phải gắng mà quên nàng cũng cam lòng.
Nhưng lúc này Bảo Phượng thấy không vội bộc lộ ý mình, nàng cúi mặt:
- Vâng.
- Má không biết nói sao để an ủi con. Thôi con hãy cầm mấy trăm ngàn này mà xài trong lúc đi tìm thằng Bảo Thiện.
Nàng từ chối:
- Dạ thôi má, con có tiền đây rồi.
Bà Thủy Tiên cương quyết đặt vào tay nàng::
- Dù có rồi con cũng phải cầm lấy.
Không tiện từ chối thêm Bảo Phượng bất đắc dĩ phải nhận tiền của má chồng đưa, rồi nói nhỏ:
- Con đi nghe má!
- Con lấy xe nhà mà đi cho tiện.
- Thôi má, con đi xích lô cũng tiện.
Nàng đã bước đi bà Thủy Tiên còn dặn với theo phía sau:
- Con đừng về khuya quá nghe Bảo Phượng. Thân gái lại đi một mình không tốt, má nói bà Mười chờ cửa con.
Bảo Phượng dạ trong cổ họng rồi nàng lầm lũi ra đi. Nàng vừa ra khỏi Bảo Trân từ trên lầu bước xuống. Bảo Trân đến hỏi mẹ:
- Chị Hai đi đâu hả má?
- Nó lại đi tìm thằng Bảo Thiện.
- Hổm rày chỉ đi hoài mà có gặp ảnh đâu sao má để chị Hai đi hoài vậy?
Bà Thủy Tiên thở dài đánh thượt:
- Má đã khuyên nhưng nó nhất quyết không chịu ở nhà, một hai là đi kiếm tìm thằng Bảo Thiện cho được.
Bảo Trân chống khuỷu tay nơi thành ghế, còn nằm ngón thì nắm lại chống cằm. Giọng nàng đầy vẻ bực tức:
- Con nói thiệt con mà như chị Hai đó hả, con dẹp phứt anh Hai cho rồi chứ hơi đâu mà tìm với kiếm nhớ với thương thứ người bội bạc không chung tình chung thủy.
- Mỗi người có mỗi cá tính riêng biệt. Nhưng nếu như con Bảo Phượng nó dứt khoát như con thì má sẽ bớt khổ tâm hơn.
- Để rồi lúc nào đó con sẽ nói chuyện với chị Hai.
Bà Thủy Tiên nhìn qua cửa sổ thấy trời bỗng nhiên tối mịt lại. Trăng sao không biết rủ nhau trốn hết ở đâu, chỉ có mấy ngọn đèn cao áp là tỏa sáng. Bà lo lắng kêu lên:
- Trời sắp mưa, Bảo Phượng không chừng sẽ ướt hết.
Bảo Trân cũng nhìn ra ngoài trời nàng cũng lo lắng theo:
- Thế nào cũng mưa. Biết thế lúc nãy con đi với chị Hai hả má!
- Ừ phải chi có con đi với nó má yên tâm hơn là để nó phải đi một mình.
Đúng lúc ấy Nhật Long cũng từ trên lầu đi xuống, chàng ăn mặc nghiêm chỉnh và nói với bà Thủy Tiên:
- Cô ơi, cháu có chút công việc cần đi bây giờ.
Xưa nay bà Thủy Tiên không bao giờ tò mò việc riêng của cháu, bà dễ dãi gật đầu:
- Trời sắp mưa, cháu nhớ mang áo mưa.
- Dạ, áo mưa cháu để sẵn ở ngoài xe.
Nhật Long có thói quen gặp Bảo Trân thì hay cười, nhưng thời gian gần đây Bảo Trân đủ thông minh để nhận thấy anh họ mình rất buồn. Nguyên nhân thì nàng không rõ ràng là nỗi buồn vương cả lên gương mặt khóe mắt, đượm cả trong giọng nói và nụ cười.
Nhật Long đi khỏi, Bảo Trân than với mẹ mình:
- Nhà mình bây giờ buồn quá má ơi, hình như ai cũng mang một nỗi buồn thầm kín.
- Chỉ tại thằng Bảo Thiện tất cả, nó đã làm mất niềm vui của gia đình.
Trong khi mẹ con bà Thủy Tiên trao đổi với nhau chuyện gia đình thì Bảo Phượng đang ngồi lắc lư trên một đường phố ngập ánh đèn. Nàng đến một tụ điểm sân khấu ngoài trời và tìm đến gần phía sau sân khấu để ngóng đợi bên một cánh cửa nhỏ dành cho ca sĩ ra vào. Đây chính là tụ điểm mà người bạn đã mách chỉ cho nàng là đã gặp Bảo Thiện chờ một ca sĩ hát xong là chở đi. Nhưng nàng đã đến đây và đã chực mấy ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của Bảo Thiện. Không nản lòng nàng quyết định đêm nay sẽ chức chờ ở đây nữa, nàng có linh cảm không sớm thì muộn Bảo Thiện sẽ xuất hiện nơi đây, và cái linh cảm đó đã cho nàng lòng kiên nhẫn.
Chương trình ca nhạc bắt đầu, người ta chăm chú thưởng thức ca nhạc trong khi Bảo Phượng thì bơ vơ lạc lõng. Người ta ăn mặc đủ các thứ mốt thời trang để làm duyên với nhau trong khi Bảo Phượng giống như một cô gái nhà quê lần đầu tiên đến thành phố. Người ta thì mắt trong mắt, tay trong tay trong khi Bảo Phượng côi cút đến tội nghiệp giữa đám đông rộn ràng. Bảo Phượng muốn khóc, đôi mắt đẹp ngây thơ của nàng cay quá chừng nhưng nàng cắn chặt môi cố không để cho giọt lệ trào ra làm hoen sầu khóe mắt.
Tiếng một nam ca sĩ nào đó hát một đoạn trong bản “Đập vỡ cây đàn” nghe buồn nhức nhối. Bản nhạc ấy ai sáng tác mà mang cả một niềm tâm sự ai oán, có thể tác giả đã có một thời buồn như thế! Còn tâm sự của nàng thì sao? Nàng không sáng tác được thành nhạc, không hát được như ca sĩ kia nên nỗi đau trong nàng mới không có lối thoát nó mới hành hạ nàng. Nam ca sĩ đó hát xong hai bản rồi đến một nữ ca sĩ, rồi đến một nữ ca sĩ, rồi lại đến một nam ca sĩ nữa. Cứ như thế chương trình ca nhạc muốn gần tàn mà Bảo Phượng vẫn hết đứng lại ngồi trông ngóng chờ đợi. Cuối cùng là trời đổ mưa, mưa tầm tã mưa như trút nước. Sân khấu giải tán vì khônt thể trình diễn nhưng người ta cũng đã hài lòng vì chương trình cũng kết thúc. một số khán giả và ca sĩ tản mạn trú mưa, một số thì đội mưa ra về, sân khấu và những hàng ghế khán giả vắng ngắt trơ ra dưới mưa. Mưa như giông bão, gió như cuồng phong kéo theo cái lạnh thấu tim và những tiếng sét kinh người. Bảo Phượng luống cuống không biết trú mưa ở đâu vì hầu như chỗ nào có người thì nghẹn cứng cả mái hiên mà chỗ nào không có người thì hầu như không có ai cả. Bảo Phượng đâm ra rụt rè nhút nhát, nàng không dám chen vô chỗ đông người mà cũng chẳng dám chui vào trú mưa ở một mái hiên hoang vắng. Nàng đứng trân trân giữ trời mưa gió mà lãnh đủ những hạt mưa đập trên da thịt đau rát và cái lạnh run cầm cập đang lấn dần hơi ấm vốn có trong cơ thể. Mấy ngày qua cứ đi như vậy lang thang lếch thếc tìm Bảo Thiện nàng đã nghe mệt mỏi khủng khiếp. Trong đêm nay nàng lại thất vọng, nàng lại dầm mưa đến lạnh cóng nên cái mệt mỏi bị dồn nén mấy ngày qua như muốn bộc phá. Nỗi đâu buồn cộng với sự thất vọng càng làm cho Bảo Phượng thêm mòn mỏi, một sự mòn mỏi tận cùng của cả tâm hồn lẫn thể xác. Nàng run rẩy muốn kiệt sức. Nàng đan chéo hai cánh tay ôm lấy ngực cho bớt lạnh, mái tóc huyền rũ rượi ướt sũng nước mưa. Môi nàng tím ngắt, răng đánh lập cập, bước chân lảo đảo trên phố vắng. Tủi cực, khốn khổ, Bảo Phượng thương cho duyên tình lận đận nàng khóc nức nở một mình trong đêm.
Từ đầu cho đến cuối Nhật Long vẫn âm thầm theo dõi nàng. Chàng muốn chạy đến ôm chầm nàng và sưởi ấm da thịt nàng, bờ môi nàng bằng chính con tim mình nhưng không hiểu sao Nhật Long không dám làm như vậy. Chàng cứ nấn ná chần chừ nép mình trong những bóng tối nên bây giờ Bảo Phượng mới ra nông nỗi. Người nàng ướt đẫm, áo quần dính sát và da và từng cơn run từ trong ruột cứ như muốn quật nàng ngã xuống. Bảo Phượng cũng không hiểu tại sao lúc ấy nàng không kêu một chiếc xích lô để về nhà mà cứ cắm cúi vừa đi vừa run trong bước chân không vững.
Thật xót lòng và thật tội nghiệp cho nhánh liễu đào trong cơn mưa bão, Nhật Long không thể cầm lòng lâu hơn, chàng cho xe chạy đến sát nàng và làm như tình cờ chàng gặp nàng vậy:
- Bảo Phượng! Em đi đâu mà dầm mưa giờ này?
Nhận ra Nhật Long, Bảo Phượng quá sức tủi lòng nàng gục đầu vào vai Nhật Long mà khóc nức nở.
- Anh Nhật Long ơi em khổ quá?
Nhật Long làm động tác vỗ về nàng:
- Em lạnh lắm phải không? Lên xe anh chở em về.
Bảo Phượng đang chơi vơi trong nỗi sầu khổ nàng đâu có nghe Nhật Long nói gì mà chỉ mãi khóc thút thít:
- Em đi tìm anh Bảo Thiện nhưng biết bây giờ anh ấy ở đâu?
- Em nghe lời anh đi về kẻo dầm mưa hoài rồi thì cảm lạnh nguy hiểm lắm.
Bảo Phượng vẫn khóc, qua những ánh chớp đôi mắt nàng loang loáng nước:
- Làm sao để tìm gặp anh Bảo Thiện hả anh?
Nhật Long nghe lòng tê dại:
- Em nghe lời anh đi về. Việc tìm Bảo Thiện hãy để ngày mai. Bây giờ em đã lạnh lắm rồi, nếu còn ở ngoài mưa nữa anh sợ em đến ngã bệnh mất.
- Anh Nhật Long ơi, lẽ nào em không còn gặp lại anh Bảo Thiện.
Nhật Long đưa bàn tay giá lạnh vuốt mái tóc ướt đẫm của nàng:
- Sao em lại nói thế! Em về nghỉ ngày mai anh sẽ đưa em đi tìm Bảo Thiện.
Bảo Phượng ngoái lại nhìn sân khấu ca nhạc mà nàng vừa rời khỏi, nàng nói:
- Em biết anh Bảo Thiện thường có mặt ở đây. Vậy mà em không bao giờ gặp.
Nhật Long cúi xuống bên nàng, môi chàng vô tình chạm phớt qua gò má nàng:
- Thật vậy sao?
- Thật.
- Ai nói với em?
- Một người bạn.
Nhật Long nhăn trán suy nghĩ:
- Lỡ người bạn nói không đúng thì sao!
- Bạn em dối gạt em để làm gì! Nó còn nói rõ thường thấy anh Bảo Thiện đưa đón một cô gái có vẻ như ca sĩ đến tụ điểm này.
Nhật Long đăm chiêu, chàng không biết mình buồn hay vui trước hoàn cảnh của Bảo Phượng. Tuy nhiên Nhật Long nghĩ là Bảo Phượng vẫn tha thiết yêu thương Bảo Thiện nên nàng mới nhọc công đi tìm kiếm. Nhật Long nghe môi mình đăng đắng và lòng nao nao rưng rức như cơn nức nở của tâm hồn.
Nhật Long thở dài một cái não ruột:
- Thôi được rồi, bây giờ em nghe lời anh đi về. Để rồi anh dò la tìm cách cho em gặp Bảo Thiện.
Bảo Phượng càng run rẩy hơn trong cơn gió:
- Vâng.
Nàng đáp ngoan ngoãn ngồi lên sau xe của Nhật Long. Bây giờ Nhật Long mới nhớ là mình có mang theo áo mưa và đang để ở bửng xe, chàng kêu lên:
- Trời ơi anh đãng trí quá. Anh có mang áo mưa mà nãy giờ để em đứng dưới áo mưa thật tội nghiệp.
Đôi mắt của Bảo Phượng long lanh niềm xúc động. Nàng nhận áo mưa vào, chiếc xe lướt nhanh trên phố vắng, những hạt nước trên mặt đường bắn tung tóe lên cả hai người. Bảo Phượng tì tay lên lưng Nhật Long và nép mình sau lưng chàng, chàng có cảm giác người nàng cũng tì dựa trên lưng chàng, cả người lạnh buốt vì mưa ướt nhưng vẫn truyền cho chàng một hơi ấm áp lạ thường. Xe đang cố vọt với tốc độ nhanh để chạy đua với cơn mưa tiép theo đang ập đến phía sau, chợt Nhật Long nhấp thắng và ngoái cổ lại ý muốn nói với Bảo Phượng một cái gì đó. Song chàng chưa kịp nói thì thân hình của Bảo Phượng theo đà thắng xe bổ nhào vào người chàng. Trong khoảnh khắc ấy, hai gương mặt bỗng đụng vào nhau khiến cho môi qua môi... và mắt qua mắt. Cả hai con người, hai trái tim đều không hề tính toán chủ động vậy mà hai tâm hồn lại bất chợt gặp nhau trong chiếc hôn hết sức ngỡ ngàng...
Nhật Long vội vã quay mặt nhìn thẳng ra phía trước nhưng chàng không tránh khỏi bàng hoàng ngơ ngác khi bờ môi ươn ướt nước mưa và nước mắt của nàng trên môi chàng thơm ngọt quá! Bảo Phượng sững sờ, gương mặt nàng bỗng nóng ra dù đang đi dưới mưa. Nàng sững sờ xấu hổ nên lắp bắp:
- Anh... anh Nhật Long... em... em xin lỗi anh. Em không cố tình... em... bị bổ nhào vào anh bất ngờ...
Nhật Long lần một tay tìm bàn tay nàng, giọng chàng chan chứa một tình cảm trìu mến vô biên:
- Bảo Phượng...
Âm thanh gọi của chàng thật say đắm nhưng Bảo Phượng ngây thơ không nhận ra cái giọng nói, âm thanh có chứa đựng cả một tình yêu sâu kín, nàng nhỏ nhẹ:
- Dạ.
Nhật Long lập lại âm thanh êm ái ấy:
- Bảo Phượng...
Bảo Phượng vẫn nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ.
- Em... em có nhớ...
Nhật Long định nói “Em có nhớ những cánh hoa phượng thắm như làn môi em mà ngày còn bé anh thường gài lên tóc em...”
Chàng định nói để gợi nhắc những hình ảnh đẹp đẽ trong sáng của tuổi thơ để nhờ những kỷ niệm ấy mà gởi gắm cho nàng cả một ân tình thầm kín. Nhưng chàng chợt dừng lại... không nên.
Dù có phải ôm mãi mối tình thầm kín này cho tới chết Nhật Long cũng không thể thố lộ. Vì rằng trái tim của người con gái đang đầy ắp bóng hình của Bảo Thiện, có còn chỗ nào để Nhật Long chen vào mà tìm hơi ấm thương yêu. Hơn nữa, Bảo Phượng dù chưa một ngày làm vợ, những dưới mắt mọi người, nàng đã có chồng, nàng là em dâu, là em gái của Nhật Long. Ôi... chua chát biết chừng nào!
- Anh định nói gì rồi lại không nói?
Bảo Phượng hỏi và im lặng chờ đợi Nhật Long trả lời, bàn tay nàng vẫn hiền như một chiếc lá nằm trong sự bảo bọc của tay người. Nhật Long cười gượng gạo và tìm cách nối dối:
- Anh định hỏi là... em có nhớ Bảo Thiện nhiều lắm không. Nhưng thấy ngại nên ngập ngừng không dám hỏi.
Bảo Phượng ưu tư:
- Cũng nhớ nhiều mà cũng không.
- Em mâu thuẫn trong tình cảm vậy?
- Em không mâu thuẫn đâu. Em nói thật đó. Lúc trước, em có nhớ thương anh ấy, em mất ngủ và khóc hàng đêm. Nhưng bây giờ thì khác, cũng có mất ngủ, có khóc và có nhớ thương. Nhưng đó là tình cảm của một đứa em gái đối với người anh trai, hoặc tình cảm của một người bạn dành cho một người bạn.
Nhật Long tưởng mình nghe lầm, nhưng không chàng đâu có nghe lầm. Tiếng của Bảo Phượng đều đều nho nhỏ nhưng rõ ràng hơn tiếng mưa rơi. Nghe chính miệng nàng nói Nhật Long mừng rỡ, như đốm lửa tàn không còn hy vọng thắp lên ngọn lửa bỗng gặp vật dễ cháy làm cháy bùng lên niềm hy vọng. Tuy rất mừng và hồi hộp với niềm hy vọng nhưng Nhật Long đã lớn tuổi rồi chàng không còn cái tuổi bồng bột xô bồ. Bảo Phượng là một cô gái ngây thơ và thật thà, nàng đâu nghĩ tới những bí ẩn trong tâm tư của mỗi người.
Nhật Long thận trọng nói:
- Lấy cương vị là anh của em, em có cho phép anh được trao đổi với em về vấn đề này không?
- Em cho phép.
- Em cho phép thì anh nói. Anh không tin những điều em vừa nói.
- Tại sao?
Nhật Long đã buông tay Bảo Phượng ra từ lúc nào không biết. Chàng cho xe chạy chậm lại và chậm rãi nói:
- Tại vì rõ ràng là em mâu thuẫn. Em bảo chỉ coi Bảo Thiện như một người anh, một người bạn mà em lại nhớ thương và mất ngủ hằng đêm. Em khóc và lấy làm đau khổ chỉ vì thứ tình cảm giản đơn như vậy thôi sao?
Bảo Phượng bình tĩnh hơn bao giờ hết:
- Anh nói em mâu thuẫn thì anh cũng có cái lý của anh. Nhưng anh không hiểu được em đâu anh Nhật Long ạ.
Giọng của Nhật Long thật êm đềm:
- Nếu em thấy tin tưởng anh thì hãy tâm sự với anh đi Bảo Phượng.
Bảo Phượng gục đầu trên lưng Nhật Long khiến cho chàng nghe cả được tiếng thở của nàng nóng ấm trên lưng áo:
- Làm sao mà em không tin anh, anh là anh của em kia mà.
Nhật Long động viên nàng:
- Vậy thì em hãy nói. Nói ra em sẽ thấy tâm hồn thanh thản hơn, dễ chịu hơn.
- Thật ra thì tâm sự của em cũng chẳng có gì hết. Em chỉ có thể nói với anh là hình như em chưa bao giờ yêu anh Bảo Thiện, chẳng qua đó là sự thân thiết gần gũi quá đáng mà vừa lớn lên em đã ngộ nhận nó là tình yêu...
Nhật Long thảng thốt:
- Bảo Phượng?
- Anh Nhật Long, bộ anh kinh ngạc cái điều em vừa nói hả?
Nhật Long gật đầu:
- Đáng kinh ngạc lắm chứ em.
Bảo Phượng cười thê thiết:
- Cũng không đến nỗi kinh ngạc hơn chuyện anh Bảo Thiện bỏ em ngay trong ngày cưới chứ?
- Đối với anh chuyện em nói không hề thương yêu Bảo Thiện đáng ngạc nhiên hơn nhiều.
- Thôi anh đừng ngạc nhiên, em nói thật đó.
Lúc này hai người đã về tới nhà. Trước khi cho xe dừng lại để bấm chuông, Nhật Long còn cố hỏi thêm:
- Nếu em nói không yêu Bảo Thiện mà sao em cố công đi tìm Bảo Thiện?
Bảo Phượng không đáp, nàng bước xuống xe và đến bấm chuông. Bà Mười che dù ra cổng bà hối rối rít:
- Bảo Phượng ướt hết cả rồi, cả Nhật Long cũng ướt như chuột lột. Hai người vào mau không cảm bây giờ!
Bảo Phượng chạy ào vào trong nhà, nàng vào phòng tắm xối nước ấm qua loa rồi thay quần áo khô và biến nhanh trên thang lầu. Bây giờ Bảo Phượng mới thấy thấm lạnh, nàng lấy dầu xanh xoa đều khắp người cho nóng lên và nằm nhoài trên nệm. Nệm êm ái, chăn gối ấm áp mà sao Bảo Phượng vẫn thấy lạnh. Bảo Phượng lăn qua lăn lại nhắm mắt muốn ngủ nhưng nàng không ngủ được, mười đầu ngón tay nàng nhức buốt, rã rời. Nàng ôm gối rồi lại đạp gối vẫn cảm thấy bứt rứt khó chịu. Có tiếng gõ cửa, Bảo Phượng hỏi vọng ra:
- Ai đó?
- Bà Mười đây?
- Gì vậy bà Mười?
- Bảo Phượng có ăn “bữa nhẹ” không?
- Con không muốn ăn bà Mười ơi!
Bà Mười cố năn nỉ nàng:
- Nếu con chưa buồn ngủ thì xuống ăn với cậu Nhật Long cho vui. Kẻo có một mình Nhật Long buồn cũng không muốn ăn.
Bảo Phượng ngần ngừ:
- Má con với Bảo Trân ngủ hết rồi sao bà Mười?
Tiếng bà Mười đáp:
- Bảo Trân chắc ngủ. Còn bà thì không biết vì bà Mười thấy phòng vẫn để đèn sáng, có thể bà chưa ngủ.
- Sao bà Mười không mời má con suống dùng bữa nhẹ?
- Bà và Bảo Trân đã dùng rồi. Chỉ còn Nhật Long và con mà thôi.
Bảo Phượng đành phải ngồi dậy:
- Thôi được rồi, bà Mười xuống trước đi, con xuống liền bây giờ.
Trước khi đi, bà Mười còn dặn thêm:
- Con xuống nhanh không Nhật Long cứ ngồi đợi con đấy.
Bà Mười đi khỏi Bảo Phượng cũng đứng lên, nàng cũng cảm thấy hơi đoi đói. Không biết sao mà ở nhà nàng cũng như ở đây đều có thói quen ăn bữa nhẹ trước khi đi ngủ. Có lúc ăn cháo nóng, lúc ăn súp hoặc bánh mì ngọt với sữa đậu nành. Đêm nay, không biết bà Mười cho ăn gì. Bảo Phượng nghĩ và nàng đi xuống tới phòng ăn. Nhật Long ngồi trên ghế hút thuốc để chờ nàng, chàng mặc pyjama xanh nước biển nhìn thật hiền lành, tóc còn ướt nguyên và chải ngay ngắn. Bảo Phượng kéo ghế ngồi cạnh Nhật Long, nàng hỏi bà Mười:
- Bà Mười cho con và anh Nhật Long ăn cái gì nhỉ?
- Bà Mười cho con ăn nui nấu với thịt gà.
Nói xong là bà Mười đã đặt hai tô nui còn nóng hổi lên bàn. Bảo Phượng mỉm cười nói với Nhật Long:
- Ăn đi chứ Nhật Long!
Nhật Long cầm muỗng:
- Ăn chứ. Bảo Phượng cũng ăn đi. Hôm nay trời mưa bà Mười cho ăn món này tuyệt ghê.
Được khen, bà Mười thấy vui lòng, chúm chím cười rồi lại loay hoay với những công việc của mình để mặc những người chủ tự nhiên ăn uống.
Bảo Phượng ăn từng miếng nhỏ nhẹ, Nhật Long thỉnh thoảng lại ngắm trộm Bảo Phượng, lòng chàng trai thấy ấm áo lạ lùng. Đôi mắt nàng là tia lửa hồng sưởi ấm khung cảnh bữa ăn dành cho hai người. Ngoài kia những giọt mưa vẫn nặng hạt trên cửa kính, những cơn gió hung dữ vẫn lồng lộn nhưng chúng không thể lọt vào căn phòng. Nhật Long có cảm tưởng mưa sẽ kéo dài cho đến sáng. Phải chi Nhật Long được ở cạnh Bảo Phượng, như thế này cho tới sáng thì chàng sẽ không còn sợ cơn mưa đêm nay buồn và lạnh. Ở bên cạnh Bảo Phượng Nhật Long thấy mình vui và hạnh phúc, chiếc miệng dễ thương của nàng dù nói hay cười đều đáng yêu lạ, Nhật Long thấy ngất ngây say đắm nhớ lại hương vị của bờ môi nàng khi nãy... trái tim chàng thật mềm thật nhạy cảm trước sự rung chuyển dữ dội của tình yêu. Ôi tình yêu... nó cho chàng biết bao đam mê hy vọng nhưng chính nó cũng đã làm khổ chàng lâu quá rồi. Chàng nhớ Bảo Phượng có nói là nàng đã ngộ nhận tình yêu đối với Bảo Thiện, nàng chưa bao giờ yêu Bảo Thiện cả. Bảo Phượng nói thật sao? Hay đó chỉ là một cách để tự xoa dịu niềm đau của chính mình. Nhật Long không biết nữa, chàng không biết được Bảo Phượng đang nghĩ gì và tâm tình của nàng lúc này ra sao, dù sao chàng cũng vẫn hy vọng, vẫn mơ ước một ngày hạnh phúc tình yêu sẽ đến!
- Anh Nhật Long sao anh không ăn mà ngồi thừ ra vậy?
Nhật Long giật mình bẽn lẽn:
- Ờ... anh vẫn ăn đấy chứ.
- Ăn đâu mà ăn, phần ăn của anh vẫn còn nguyên.
Nhật Long cúi xuống đưa thức ăn lên môi, chưa bao giờ chàng ăn thấy món nui nấu với thịt gà lại ngon như đêm nay, hiển nhiên vì sự có mặt của Bảo Phượng bên cạnh.
Bảo Phượng ăn xong nàng uống nước và vẫn ngồi đợi cho Nhật Long ăn xong. Nàng nói vu vơ:
- Chắc có thể cơn mưa sẽ không tạnh.
Đang ăn Nhật Long ngước lên nhìn nàng:
- Dù sao cơn mưa cũng phải tạnh chứ. Dù cơn mưa có dai đến mấy cũng chỉ có thể kéo dài tới sáng.
Nàng nhìn về phía cửa sổ gắn kính, những dòng nước mưa chảy loang loáng dưới ánh sáng của nhưng lằn chớp và của ngọn đèn nê- Ông hắt hiu. Tiếng của nàng nghe sầu như cơn mưa đêm nay