← Quay lại trang sách

Chương 25

Chương 25

à như thế đó. Nguyễn Đạm đã kết thúc câu chuyện của tháng ngày đi hoang bằng bốn tiếng thật não nề. Ngọn đèn đầu hỏa vặn rất nhỏ. Ánh sáng không ngăn nổi bóng tối. Đêm đã khuya lắm. Xóm đêm im lặng.

Nghe Đạm kể xong, Thủy thấy ái ngại cho chàng quá. Nỗi tủi nhục mà chàng hứng chịu còn ra riết gấp trăm lần nàng hứng chịu. Tự nhiên Thủy hỏi:

- Tại sao chúng mình đau khổ thế nhỉ?

Đạm trầm giọng:

- Tại thế hệ mình không có người hướng dẫn, chúng ta như những trái chín hoang vất bên lề cuộc đời. Đàn anh chúng ta đi trước và không hề để lại một dấu vết nào. Em có bao giờ thấy một biển cấm mà đàn anh chúng ta cắm ở giữa đường thế hệ không?

Thủy ngoan ngoãn đáp:

- Không, thưa anh em không hiểu anh muốn nói gì?

Đạm vuốt ve mái tóc người yêu:

- Có gì đâu mà không hiểu.

- Nghĩa là...

Đạm cướp lời Thủy:

- Nghĩa là đàn anh không biết lấy đá cuộc đời làm dấu trên đường đi. Thành ra thế hệ đàn em chúng mình ngơ ngác, cũng lại lạc lõng bơ vơ.

- Vì chúng mình đau khổ.

- Ừ, chúng mình đau khổ. Nhưng thôi em, nói chuyện thế hệ mình làm chi. Nói chuyện anh và em thôi.

Thủy cố gượng mỉm cười cho có vẻ tự nhiên. Nhưng dù có làm tươi, nụ cười của nàng vẫn thể hiện đầy đủ nét đau thương. Đạm chợt hiểu. Nó ngồi xích gần Thủy hơn. Và nó quàng tay ôm lấy vòng lưng Thủy ghì chặt. Chưa có thế hệ nào đáng thương như thế hệ thanh niên này. Tuổi trẻ đã bị cướp giật mất cả mộng mơ. Chiến tranh và văn minh kỹ thuật đã giết chết tất cả những gì êm đềm nhất của tình ái. Tuổi trẻ bị hối thúc, bị quằn quại trong một viễn ảnh ghê rợn. Người ta cứ nghĩ đến ngày nào đó chiến tranh tiêu diệt trọn loài người. Và người ta bất cần tương lai, người ta sống vội yêu cuồng. Người ta đốt giai đoạn cả trong phạm vi ái tình. Nhưng người ta vẫn thèm thuồng những bước chân nhẹ nhàng làm xao xuyến tâm hồn mình trên hành trình yêu đương.

Nguyễn Đạm không đốt giai đoạn ái tình. Nó không gặp Thủy ở một nơi thơ mộng. Nó đã gặp Thủy ở phòng tạm giữ, nó gặp Thủy giữa cơn cùng cực nhất của một kiếp người. Chưa hẳn Thủy đã hết lý tưởng nhưng bao nhiêu biến cố dồn dập tới với nàng, dễ gì lý tưởng của nàng chẳng bị thui chột. Đạm lại thương Thủy gấp bội. Nó mơn man bàn tay tội lỗi lên lưng người con gái sầu muộn:

- Em...

- Dạ.

- Anh biết em chịu đựng quá nhiều đau khổ.

- Vâng.

- Nhưng người ta sống không phải để chịu đựng mãi đau khổ, những nỗi đau khổ vô lý dày vò mình đâu em ạ! Chúng mình còn trẻ, dù trẻ trong cằn cỗi song anh nghĩ, nếu chúng ta muốn làm thay đổi cuộc đời ta cũng chẳng khó.

Thủy có cảm tưởng nàng vừa bị một trận đòn ê ẩm. Và bàn tay Đạm đang xoa dịu nỗi ê ẩm đó. Thủy nín lặng hưởng cảm giác êm ái. Bất chợt Đạm quàng hai tay lên cổ nàng kéo mặt nàng gần sát mặt nó. Tiếng nó nhỏ, thật nhỏ cơ hồ bước chân của hạnh phúc đi ngoài xa:

- Em...

- Dạ.

Và nó hôn lên môi Thủy. Thủy không từ chối dâng tình cho người yêu. Nhưng không hiểu sao nước mắt nàng ứa ra, chảy xiết xuống má. Nguyễn Đạm đã nuốt cả nước mắt của Thủy. Chua chát và đó là hương vị tình yêu của thế hệ trẻ hôm nay.

Nàng khẽ đẩy khuôn mặt Đạm ra, nửc nở:

- Anh... anh...

- Gì em?

- Nếu anh muốn?

Nguyễn Đạm ôm ghì Thủy vào đôi tay nó. Cảm giác êm ái thoáng đến, vội biến mất. Nó bỗng cảm giác có gai góc cắm vào tay nó, làm sứt da thịt. Đạm thở dài, nới rộng vòng tay ra:

- Anh không muốn đâu em.

Câu nói thành thực của Đạm đã làm Thủy chua sót:

- Anh khinh em!

- Không, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...

Thủy đưa tay vuốt tóc rũ xuống che lấp khuôn mặt nàng:

- Nhưng anh không thèm muốn?

- Anh chưa có quyền thèm muốn.

- Rồi anh sẽ hối tiếc!

- Không hối tiếc gì cả, kể cả hối tiếc đời mình.

Bỗng Thủy nói:

- Đáng lẽ chúng mình không nên gặp nhau. Em đã cố tình lẩn trốn anh. Em biết em không còn là em lần đầu tiên gặp anh ở phòng tạm giữ. Dạo ấy, thật bùi ngùi. Bây giờ, phòng tạm giữ, với em, quen thuộc quá rồi. Chẳng còn cảm xúc gì nữa. Anh hiểu chứ? Đâu phải lỗi tại em. Bố em đã chết. Có lẽ vì sau đêm em ở phòng tạm giữ trở về, con Thảo nhứt định làm đĩ trả thù đời. Thằng Thiện đi làm du đãng, kéo theo vô số bạn bè của nó.

Đạm hét lớn:

- Thôi, đừng nói nữa, đừng nói gì nữa.

Rồi nó vẫn nói, giọng trầm xuống:

- Anh cũng không khá hơn. Đời anh đã rách nát. Bạn bè bụi đời của anh chết hết rồi. Muốn làm đẹp cho xã hội, dọn đường trở về như Lâm sùi cũng bị nghi oan là tiếp tay với quân địch đến phải tự tử. Anh chót nhận ra một điều: Đã bị đá ra khỏi cuộc đời khó trở về với cuộc đời. Rốt cuộc, ta chỉ có thể thay đổi cuộc đời với riêng ta. Rốt cuộc thằng du đãng đáng gá nghĩa với con điếm.

Đạm rút một điếu thuốc, quẹt diêm mồi. Ánh lửa từ đầu que diêm lóe sáng, đủ soi rõ khuôn mặt Thủy. Bấy giờ Đạm mới hay Thủy đã già đi nhiều quá. Già trong ý nghĩ, ý nghĩ đê tiện. Nó quẹt que diêm thứ hai. Lại hay, khuôn mặt Thủy hốc hác, tiều tụy. Và que diêm thứ ba, thứ tư... Thì Đạm có thể nhìn rõ khuôn mặt nó. Nỗi đau đớn dày vò nó. Nó dập vội điếu thuốc, di nát bét và rên rỉ:

- Tội nghiệp em, tội nghiệp chúng ta.

Thủy xúc động mãnh liệt. Nàng gục đầu lên dùi Đạm:

- Anh không ghê tởm em?

- Không, anh không ghê tởm em nhưng biết ghê tởm ai bây giờ?

Đạm nhớ xóm Lăng Cha Cả, nhớ những thằng Rớt, nhớ những ả giang hồ. Bất giác, Đạm nói:

- Xã hội ghê tởm quá!

Nó rút khăn thấm nước mắt cho Thủy vỗ về:

- Em nên nghe anh.

- Vâng em nghe anh đây, nghe anh cái gì?

Đạm mím môi. Nó vuốt ve mái tóc của Thủy:

- Để xem anh sẽ nói cái gì với em.

Thủy rướn đầu lên, vươn hai tay níu lấy cổ Đạm. Nguyễn Đạm cúi đầu thấp dần tới khi môi của nó chạm vào môi Thủy. Lần này hai kẻ yêu nhau, hôn nhau một cách tàn nhẫn, phũ phàng. Chiếc hôn dài nhất, đê mê nhất và đau thương nhất trong lịch sử hôn nhau của loài người. Môi của Đạm vẫn không muốn rời đôi môi người yêu. Mọi cay đắng của cuộc đời bị chìm lấp xuống hố sâu. Họ hàng nhà thạch thùng không chịu tặc lưỡi và lũ chuột đói ngừng lục lọi. Chỉ còn tiếng đập của hai trái tim nát bấy, nhầy nhụa.

Thủy luồn tay trong áo Đạm. Da thịt đã gặp nhau. Nàng bấm chặt mười móng tay vào lưng Đạm, dâng hiến:

- Anh muốn?

Đạm lặng thinh. Tới khi nó biết bàn tay nó chạm vào da thịt Thủy thì nó co rúm người như bị điện giựt. Đạm chống khuỷu tay quay mặt vào vách ván:

- Em mặc áo đi.

- Anh ghê tởm em?

- Không.

- Thế sao?

- Anh còn nhiều chuyện muốn nói với em.

- Chúng mình không còn chuyện gì cả. Không còn chuyện gì để nghe nữa.

- Em, anh muốn nói...

- Em van anh, đừng nói nữa. Có thể, sáng mai em đã chết.

Thủy đã làm bật tung nút bấm. Cơn gió mạnh lùa qua kẽ hở làm ngọn đèn tắt phụt. Thủy khuyến khích Đạm:

- Bây giờ, hay chẳng bao giờ nữa?

Nguyễn Đạm ngoan ngoãn cởi dây giầy. Rồi hai người trẻ tuổi đã bị cướp giựt tuổi trẻ ngụp lặn trong bão tố của tình ái. Ngày mai và ở bên ngoài xóm đêm sẽ ra sao? Đạm không biết. Thủy không biết. Chỉ mơ hồ thấy bốn con mắt nhìn nhau và những giọt lệ không ứa ra nổi.

(1957)

HẾT

Đánh máy: Lolemxomnui, Nguyễn Đan Thanh, Ct.Ly, casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 6 năm 2016