Chương 3
Ba cô gái ở ba quê khác nhau đều được chị chủ lấy tên mình đặt cho nhưng họ thường gọi nhau bằng tên nôm do cha mẹ đặt hoặc tự đặt. Gái thì ta đã rõ. Còn Cọ và Nỡm? Cọ là Dự Thương tự khai với chị chủ. Còn Nỡm là Thùy Thương tự buột ra miệng khi hai đứa bạn cùng cảnh ép cô phải có cái tên ngồ ngộ, dễ gọi như tên mình.
- Thôi thế này.., Chị Cọ và Gái cứ gọi tên tôi là Nỡm. Nỡm nờ ấy mà...
Cọ tuổi hai mươi. Nỡm kém Cọ hai tuổi. Gái mới sang tuổi mười bảy. Cả ba sàn sàn trứng gà, trứng vịt như nhau nên cách xưng hô cũng khá hỗn độn. Có lúc họ chị em, có lúc tao mày và thường lôi tên nôm nhau ra để gọi. Trầm Thương được cả ba cô gọi là chị Trầm một cách kính trọng và thân mật. Đặc biệt chị Trầm cấm ngặt ba em không được kêu tên tục của mình ra trước mặt khách. Lúc ấy phải là Dự Thương, Thùy Thương và Thương Thương. Một điều cấm nữa của chị Trầm là không được em nào nói chuyện riêng gia đình mình với khách. Lý lịch của các em đã có chị Trầm lo nếu ai đó thóc mách muốn hỏi. Chị Trầm còn dọa nếu em nào đó lộ chuyện sa cơ lỡ bước của mình là công an sẽ đuổi và chị cũng sẽ đuổi. Lúc ấy các em chỉ việc ra đường nhặt lá hoặc về nhà đi băm bèo, cắt cỏ.
Thế là ba cô gái đều có họ hàng xa gần với chị Trầm hoặc người chồng đã quá cố của chị. Họ ngoan ngoãn tuân theo quy định ấy.
Có một chuyện Gái rất lạ nhưng không dám hỏi. Từ ngày về đây làm Thương Thương bưng bê cà phê, nước mát cho khách, Gái thường thấy Dự Thương, Thùy Thương dắt xe đi đâu không biết khi quán đóng cửa. Có hôm Thùy Thương đi từ lúc chiều. Có tối Dự Thương đi đến chín giờ sáng hôm sau mới về. ít khi Dự Thương, Thùy Thương có mặt ở nhà từ quãng tám giờ tối đến mười hai giờ đêm.
Gái buột miệng ca thán với chị Trầm:
- Chị Cọ, chị Nỡm đi chơi gi mà chơi khiếp thế. Đêm nào cũng đi.
Chị Trầm nhìn Gái rất lâu như thể lục soát rồi nói:
- Người ta đi làm ăn đấy cô ạ! Không tìm thêm nghề, không kiếm thêm việc thì chết đói. Hàng mình đông khách thật nhưng thuế cao lại bốn miệng ăn, em tính trông vào mấy tách cà phê còm này thì có ngày chết đói. Em biết việc em thôi Thương Thương ạ. Chị em ở với nhau mà hay để ý là dễ gây xích mích lắm.
- Dạ... Em có nghĩ gì khác đâu ạ!
- Đấy là chị dặn trước em thế. Nay mai em cũng phải đi làm như Cọ và Nỡm để giúp chị thêm đồng ăn, đồng mặc.
- Chị cứ tìm việc cho em đi. Việc nặng nhọc cũng được. Em là con nhà lao động nên em chả ngại gì đâu chị ạ.
Chị Trầm cười. Đôi mắt chị âu yếm trở lại. Đôi tay chị khẽ đưa lên đưa xuống vuốt ve tấm lưng thon của Gái:
- Ai lại nỡ để hoa khôi của chị đi cày. Thương Thương này... khách người ta khen là em xinh nhất hội đấy.
- Xinh mà làm gì hả chị? Em chỉ ao ước lúc nào cũng có cơm ăn, việc làm thôi.
- Bi quan quá đấy bông hồng của chị ạ. Rồi chị sẽ kiếm thêm cho em một việc vừa nhẹ nhàng thơm tho lại có nhiều tiền nữa.
- Chị cho em làm ngay đi!
- Thư thư dăm mười ngày nữa chị sẽ cho em đi. Giờ phải ăn uống cho nó có da, có thịt, có sức khỏe đã.
Từ đấy Gái ăn ngon, ngủ ngon và không hề hỏi han về chuyện đi đêm về hôm của Cọ và Nỡm. Tuy vậy cũng có một điêu làm Gái bận tâm suy nghĩ chút ít. Đấy là câu chuyện của bà cụ Thọ bán ô mai khế, người cùng phố.
Bà cụ Thọ làm ô mai khế rất ngon. Vừa chua vừa ngọt lại có chút cay cay của gừng và chút dai dai của múi khế phơi được nắng. Gái nghiện ô mai của bà lắm. Có hôm ăn đến tiền nghìn mà Gái vẫn chưa thấy chán. Gái thành quen thân với bà cụ Thọ từ lúc nào không biết.
Một buổi bà cụ Thọ hỏi Gái:
- Cháu có họ hàng với cô Trầm Thương đấy à?
- Vâng! Chị Trầm là chị họ của cháu đấy cụ ạ!
- Thế cả hai cô kia cũng là họ hàng của cô Trầm Thương à?
- Vâng!
Bà cụ Thọ thở dài và buột miệng một câu "thế đấy!", Gái nhìn khuôn mặt khó của bà cụ hỏi lại:
- Sao hả bà?
- À không! Ấy là bà hỏi cháu cho biết thôi chứ chả có chuyện gì đâu. Thế ba cô cũng là chị em với nhau à?
Gái bối rối nhưng vẫn nói ngay được một từ "vâng" ráo hoảnh. Bà cụ Thọ lại thở dài:
- Năm nay cháu được bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu mười bảy!
- Tuổi con gái rồi đây! Thế bố mẹ có hay lên thăm nom cháu không?
- Dạ... có ạ!
Gái nói dối nên không dám nhìn thẳng. Bà cụ hình như biết ý nên nhẩn nha nói:
- Tuổi như cháu ở quê có cô lấy chồng rồi. Bố mẹ ở xa nhưng có cô Trầm Thương đỡ đần thì cũng tốt thôi. Gái này...
- Bà bảo gì ạ?
- Hình như cô Dự Thương, Thùy Thương có nhà riêng hay sao ấy cháu nhỉ?
- Đâu ạ! Chúng cháu đều ở chung với chị Trầm bà ạ!
- Ờ ờ... thế thì bà nhầm. Chắc là hai cô ấy đi làm ca làm kíp gì đó thôi.
Chuyện đi chơi đêm của Cọ và Nỡm đã lọt mắt hàng phố. Gái thấy gờn gợn điều gì qua lời thủ thì của bà cụ Thọ.
- Bà ơi, chắc hai chị ấy có chuyện gì phải không ạ?.
Bà cụ Thọ cố mở to đôi mắt nhìn Gái. Gái nhìn thấy trong đôi mắt trũng sâu của bà ánh lên một điều gì đó.
- Bà ơi, bà ở đây lâu chưa ạ?
- Lâu rồi! Từ hồi nhà cô Trầm Thương còn mái lá kia.
- Bà biết nhiều chuyện lắm nhỉ?
Gái tìm cách gợi chuyện. Bà cụ Thọ định nói câu gì đó lại thôi. Mắt bà nhìn trước nhìn sau rồi lại nhìn tới tận cửa quán Trầm Thương. Cô chủ đang đứng cửa hóng mắt về phía nhà của bà.
- Hình như cô Trầm Thương đang có ý tìm cháu?
- Chị ấy hóng gió sông đấy bà ạ! Nếu có chuyện gì chị ấy phải gọi chứ ạ!
- Thôi về đi kẻo cô ấy mong. Ở chơi với bà thế cũng lâu rồi. Mai lại ra. Ở ngoài thành phố này nó phức tạp chứ không được như nhà quê đâu! Mình là con gái lớn, ở đâu làm đâu cũng phải cẩn thận con ạ.
Gái về. Chị Trầm vẫn đang đứng trước cửa, mặt nằng nặng:
- Bà cụ nói chuyện gì với em đấy?
- Không ạ!
- Đọn dẹp nhà cửa cho chị. Già rồi mà cũng lắm chuyện.
Đêm ấy Gái khó ngủ. Bà cụ như xa xôi, bóng gió điều gì đó nhưng không dám nói ra. Bà cụ lại còn dặn Gái phải cẩn thận. Hình như bà cụ không ưa gì chị Trầm. Chả nhẽ hai người cách nhau hàng mấy chục tuổi ấy lại có điều gì xích mích với nhau?
Chưa đây tháng rưỡi sau, chị Trầm lại dúi vào tay Gái một gói tiền nữa. Lúc chị đưa tiền cho Gái không có mặt Cọ và Nỡm.
Chị Trầm thầm thì:
- Chị cho riêng em thêm ít tiền nữa. Mai lúc nào rỗi rãi lén chúng nó ra bưu điện gửi về cho bố mẹ với tụi nhỏ. Ba chục ngàn đấy, Thương Thương ạ!
Không ngờ chị lại cho thêm tiền mà lại cho riêng. Hình như chị Trầm có phần quý Gái hơn Cọ và Nỡm. Có tiền, Gái lại viết thư và ra bưu điện chuyển về cho bố mẹ. Gái gửi cả ba chục chứ không giữ vốn riêng cho mình như Cọ và Nỡm hay làm. Gái muốn bù lại nỗi xót xa của gia đình khi mất trắng gần năm đi ở không công cho Dịch.
Vừa cho tiền chưa ráo tay, chị Trầm lại cho Gái mua thêm bộ đồ mới. Chị còn dặn Gái mua bộ màu nõn chuối mặc cho mát mẻ lại rất hợp với nước da mịn màng của cô em hoa khôi.
Tối ấy, dọn hàng họ xong, khi Cọ và Nỡm đã dắt xe đi, chị Trầm giục Gái đi tắm rửa. Lát sau chị đóng chặt cửa nhà ngoài rồi gọi Gái vào phòng trong. Chị bảo Gái đứng trước chiếc gương lớn thay bộ đồ mới cho chị nhìn ngắm.
Nhà chỉ còn hai chị em lại là phụ nữ cả nên Gái chả có gì ngại. Gái lấy bộ đồ mới mua ra đưa chị Trầm xem rồi thong thả cởi khỏi mình bộ đồ cũ. Trước chiếc gương to, thân thể Gái hiện ra lồ lộ, nõn nà. Lần đầu được nhìn ngắm da thịt mình qua gương, Gái không khỏi ngỡ ngàng, sượng sùng...
- Chị cho em xin bộ đồ mới.
- Khoan đã em!
Chị Trầm để bộ đồ mới lên mặt giường rồi tiến gần lại phía Gái:
- Em đẹp quá Thương Thương ạ!
Rồi miệng nói, tay sờ mó, chị Trầm xuýt xoa:
- Cái ngực này, cái eo này thì khối cha chết. Chị ghen với mày đấy!
- Thương Thương này! Giả sử chị là con trai, em là người yêu của chàng trai ấy thì phải làm gì khi họ yêu nhau, họ muốn nhau, em biết không?
Gái cúi mặt xấu hổ. Gái chợt nghĩ đến Dịch và da thịt run lên như gặp rét. Trầm Thương lại nghĩ đấy là phản ứng của Gái, cái phản ứng rất trinh tiết của cô gái quê còn nguyên vẹn trước những điều mình chưa biết. Gái khoanh tay che ngực, chân khép lại một cách bản năng, tay với ra định cầm bộ đồ mới.
Trầm Thương đã đứng chắn trước mặt Gái:
- Thương Thương này. Chị chắc là em còn lạ nhưng chị thì đã quen rồi. Chị bảo em nhé. Giờ em cứ coi chị như một gã đàn ông nào đó.
Miệng nói tay làm. Trầm Thương vòng tay ôm ghì lấy thân thể Gái. Cũng hôn hít vào mũi vào mồm, cũng mơn man ngón tay vào đùi vào ngực. Bàn tay Trầm Thương quều quào xen trong tiếng thở thỉnh thoảng lại rít lên man rợ. Gái không hề có một cảm giác gì mặc dù chị Trầm cũng làm những điều như Dịch đã từng làm với Gái.
- Kìa chị... Chị buông em ra. Em đây mà. Thương Thương đây mà chị Trầm!
- Ôi...ôi...
- Kìa... chị ngã bây giờ...
- Gái ơi, Thương Thương ơi, chị yêu mày quá! Chị thương mày quá...
Chị Trầm đã ngã quỵ dưới chân Gái. Hoảng quá Gái bế xốc chị lên giường rồi lấy dầu cao bôi vào thái dương.
- Chị Trầm ơi chị Trầm! Chị tỉnh lại đi. Em đây mà. Gái đây, Thương Thương của chị đây!
Gái lấy ngón tay trỏ di mãi vào hai bên thái dương của chị Trầm. Gái xe xe tóc của chị để giật cục. Gái làm những việc như mẹ thường làm khi có ai ở quê trái nắng trở giời.
Phải lúc lâu sau chị Trầm mới hoàn hờn. Trên gương mặt chị, Gái thấy nét bợt bạt lặn đi để nhường lại cho màu hồng của máu đang dâng lên. Gương mặt chị Trầm thoáng chút bối rối, ngượng ngập. Chị chớp mắt nhìn Gái rồi úp mặt xuống gối. Hình như chị cười? Gái mặc vội quần áo vào người rồi quay lại. Trên mắt chị nét phấn xanh nhòe ướt.
- Ói, chị khóc đấy à?
Chị Trầm khẽ lắc đầu.
Gái cũng khóc theo và nhào xuống bên chị. Gái vòng tay ôm chị vào mình:
- Chắc chị ngày xưa cũng giống em bây giờ phải không?
- Xấu hơn nhiều. Chính vì vậy mới vô phúc...
Nói đến đây, chị Trầm bỗng khép chặt môi. Hình như chị sợ điều gì đó đang sắp thốt ra. Son phấn là vậy, giàu sang là vậy mà sao cũng có lúc còn yếu mềm hơn Gái.
- Chị xem em mặc bộ đồ này có vừa không?
Gái đổi thế chuyện và ra đứng trước gương. Gái không muốn chị Trầm sầu khổ vì một chuyện nào đó...
- Ờ ờ... bọn này nó may khéo đấy em ạ! Mà không! Hàng này là hàng Sài Gòn ra. Ngoài này làm sao có thứ hoa ở ngực như thế. Loại hoa này chỉ có máy Nhật mới nhất mới thêu nổi.
Gái sung sướng trước lời khen của chị. Tiền chị cho mua sắm đã quý, lời khen lại càng quý hơn.
- Hôm nào chị cũng sắm một bộ như em mà mặc.
- Thôi cô ạ! Tôi già rồi chứ đâu còn trẻ trung như các cô mà diêm dúa.
- Chị cứ nói thế. Chị mà diện vào khối anh còn chết mệt.
- Ấy... cũng chưa biết chừng....
Chị Trầm lại cười. Lần này nụ cười của chị đã có vẻ vui chứ không phải buồn như lúc nãy.
- Thôi chị đi ngủ, em xin phép...
Gái định lui về phòng ngủ của mình nhưng chị Trầm cầm tay níu lại:
- Thôi, hôm nay ngủ đây với chị!
Gái co rúm người:
- Em hay cựa quậy lắm, sợ làm chị mất ngủ. Lại còn hay nói mê nữa.
- Ờ... cứ ú a ú ớ nghe mà chết khiếp lên được. Thôi, ngồi đây chị nói câu chuyện này rồi lát nữa đi ngủ cũng được.
Gái ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường nhưng hơi cách xa chỗ chị Trầm:
- Chị lo được việc làm thêm cho Thương Thương rồi đấy.
- Thật thế hả chị?
- Tối mai chị sẽ dẫn em đi nhận việc. Nhớ tối nay ngủ cho ngon đấy nhé. Mai diện bộ đồ mới này vào, chị em mình sẽ đi.
Gái ôm chầm lấy chị:
- Ổi, sung sướng cho em quá. Em sẽ có thêm tiền gửi về giúp đỡ bố mẹ.
Niềm vui của Gái được nối tiếp đến sáng hôm sau, qua chiều cho đến tận tám giờ tối. Chị Trầm cho Gái nghỉ hàng sớm rồi kéo cô vào phòng riêng của mình nói chuyện. Sau khi bảo Gái trang điểm lại nét mặt, mái tóc, tự tay vảy lên da thịt, quần áo cô em của mình ít nước hoa ngoại, chị Trầm nói:
- Sắp đến giờ chị em mình đi... hôm qua hôm kia thì chị còn xa xôi với Thương Thương, còn hôm nay thì chị nói thật. Em vừa trẻ lại vừa đẹp nhất hội. Số của em là số vàng, số bạc. Cái nghề bưng bê mấy tách cà phê còm này không phải là nghề của em đâu...
Chị Trầm dừng lời nhìn Gái. Đôi mắt chị sáng lên như muốn lây lan với cái xinh đẹp của cô. Còn Gái chỉ biết chăm chú nghe. Lúc này trên nét mặt son phấn của cô thảng thốt điều chị Trầm vừa nói. Hoàn cảnh như Gái được bưng bê mấy tách cà phê phục vụ khách đã là quý hóa lắm rồi...
Chị Trầm kéo Gái lại gần mình:
- Bộ đồ em mặc càng nhìn càng ưa. Chả biết nên gọi là người đẹp vi lụa hay lụa đẹp vì người. Thương Thương này... Em hiền lành quá nên không biết cái giá của mình đấy thôi! Hàng cây vàng của chị đấy em gái ạ.
Gái lại sốt ruột việc khác, hồn nhiên hỏi:
- Chị ơi, thế mấy giờ chị em mình mới đi?
- Thư thư... Còn sớm mà. Cứ ngồi yên đây nghe chị nói chuyện này đã rồi lúc ấy có đi cũng không muộn. Làm việc gì cũng có giờ có giấc của nó chứ em.
Gái lại ngoan ngoãn nghe tiếp lời chị Trầm. Lần này, sau đôi hồi vòng vo, chị Trầm bảo Gái:
- Gọi là việc chứ thực ra là chuyện tình cảm Thương Thương ạ! Có một ông trưởng phòng, chức to lắm nhá! Lại làm ở cái bộ gì ấy đi Tây đi Tàu suốt. Xe cúp xếp chật nhà. Vàng lá xếp chật tủ. Chị em mình chả bằng cái rác nhà người ta.
- Nhưng sao ạ?
- Để yên chị nói... Cái anh trưởng phòng ấy mà, Thương Thương ạ! Anh ấy chỉ thích yêu con gái mười bảy, mười tám thôi. Mấy tháng nay anh ấy nhắn người nhờ chị tìm cho một đám. Chị ngắm mãi trong hội của mình chả có ai hơn em. Phải tươi nguyên cơ Thương Thương ạ! Cái Dự Thương, cái Thùy Thương thì tã tượi ra cả rồi. Em là zin một trăm phần trăm. Anh trưởng phòng ấy chỉ khoái những loại hàng như hoa khôi của chị. Em mà ưng anh ấy thì em có tất cả.
Gái ngõ ngàng rồi ngơ ngác. Chị Trầm đang nói với cô chuyện gì thế này? Câu chuyện của người đàn bà lớn tuổi đã có vẻ sát sàn sạt nhưng với kinh nghiệm sống còn ít ỏi của mình, Gái không hiểu nổi. Gái nôm na nghĩ chị Trầm đang có ý định gả chồng cho mình.
- Nhưng em biết anh ấy là ai ạ!
Chị Trầm cười lả lướt:
- Rồi sẽ biết... sẽ biết em ạ! Em mà ra mắt, chàng sẽ chết mê, chết mệt. Chị sẽ đưa em đi.
Gái bắt đầu lo trước câu nói của chị Trầm.
- Eo ơi...! Em sợ lắm. Biết thế nào mà đi hở chị?
Chị Trầm nhíu mày:
- Ơ hay...! Thế tôi là cái mô đất à? Tôi đã chuẩn bị cho cô chỗ tử tế, cô không tin tôi hay sao?
Giọng chị Trầm nặng và gắt. Cái cảm giác chị em không còn mà đã có vẻ bà chủ.-Phải nương tựa, bấu víu để sống cho nên khi chị Trầm nặng giọng là Gái sợ.
- Nhưng sao... chị nói với em đột ngột thế ạ?
Chị Trầm trừng mắt:
- Cô bảo sao?
Tiếng "cô" chị Trầm nói gay gắt. Gái không ngờ chị Trầm bỗng dưng có vẻ giận dữ vô cớ như thế này. Cô nín lặng...
Chị Trầm dịu giọng:
- Đời người ta biết thế nào mà kén chọn. Mỗi người một số phận. Kẻ giàu sang nhiều lúc cũng chả được quyền kén chọn nữa là mình. Chị đây này! Chị cũng muốn như em lắm nhưng đâu có được. Trời phú cho em tuổi con gái xinh đẹp mơn mởn nhưng lại không cho cái cảnh thuận buồm xuôi gió như kẻ khác. Mình là cái đưa sa cơ lỡ vận rồi nên phải biết cách mà chiều đời em ạ!...
Chị Trầm ngừng nói. Đôi mi chị mở to, tròng mắt như căng ra. Nhìn chị, Gái sợ và lúng túng hơn.
- Gái này! Thương Thương này, chị nói thế liệu em có hiểu? Có thương em chị mới nói. Tiền là trên hết em ạ! Cái con người mình có vẻ như cao giá đấy, nhưng thua chữ T hết.
Gái đã lờ mờ hiểu ra ý định của chị Trầm. Cái chuyện mà chị nói là yêu kia sao nó khác xa với những điều cô nghĩ. Ở quê Gái dẫu rằng con cái do cha mẹ gả bán cho nhau cũng chẳng đến nỗi thế. Đàng này... đùng một cái, chị bảo Gái đi. Đùng một cái, chị bảo người ta yêu Gái và Gái phải yêu lại người ta. Hay là... chị muốn Gái như Thùy Thương, như Dự Thương làm cái việc mà nhiều người ở cái phố nhỏ này đã rì rầm bàn tán. Gái nhớ tới cái đêm khốn nạn bị Dịch hành hạ mà sởn hết cả người.
Gái lựa lời nói với chị Trầm:
- Hay chị tìm cho em việc khác vậy! Đi gánh gạch thuê, gánh vôi thuê cũng được. Hồi ở nhà với bố mẹ, em làm việc nặng cũng quen tay, quen chân rồi. Chị cứ tìm việc cho em. Ngoài những việc phục vụ giải khát cho khách, em sẽ làm thêm để phụ giúp tiền tiêu pha cho chị.
Đôi mày chị Trầm nhướn cao rồi xoắn lại:
- Tôi không cần cô việc ấy. Cơm tôi cô ăn, nhà tôi cô ở, quần áo tôi cô mặc, son phấn tôi cô bôi... Thử hỏi, tôi lo cho cô còn thiếu cái gì nữa nào? Giờ trơn lông đỏ da định quay đít phỏng?
Chị Trầm đã cáu giận thực sự. Màu da mặt của chị đỏ tía lên, nhưng không phải vì phấn đã khiến Gái liên tưởng tới người bán thịt ở chợ khi nổi khùng vì khách phát hiện ra chị ta cân điêu. Tuy vậy, Gái vẫn dịu giọng:
- Ơn nuôi nấng, dạy dỗ của chị làm sao em có thể quên được ạ!
- Vậy thì cô còn băn khoăn, đắn đo cái nỗi gì? Mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, sướng không muốn sướng lại muốn khổ.
Mặt chị Trầm hơi nghiêng ra phía cửa sổ. Khung cửa là một khoảng đen, thỉnh thoảng lại lóe lên những pha đèn xe máy lại qua...
Chuông đồng hồ đỏng đảnh gõ chín tiếng vào đêm. Có tiếng xe máy về về rồi đó xịch trước cửa. Chị Trầm đứng bật dậy:
- Anh ấy cho người đến đón rồi đấy! Cô chuẩn bị rồi đi! Tôi định đưa cô đến nhưng có người đón rồi...
Gái ngồi như dính chặt lấy ghế. Ngoài nhà vọng vào tiếng gõ cửa thô kệch.
- Gái?
- Dạ!
- Cô có nghe lời tôi nói không?
Ngoài nhà oang oang tiếng đàn ông:
- Bà Trầm đi ngủ sớm thế?
- Dạ, chưa ạ! Anh đợi cho một chút.
Chị Trầm đon đả nói vọng ra với khách rồi quay lại nhìn Gái, mặt sa sầm:
-Gái?
- Cô định thế nào?
- Chị ơi, em sợ... Chị đi với em!
- Sợ thì ở nhà thu xếp quần áo, sáng mai tôi cho về. Còn chuyện mua sắm, tiền nong tôi đưa cho trước đây, cô phải thanh toán lại trước khi bước ra khỏi cái nhà này. Bỏ đi tay không là không xong đâu. Tôi sẽ báo công an nó gô cổ cô lại.
Mắt Gái đã ngấn nước. Chị Trầm hét:
- Không khóc. Khóc nó bật hết son phấn của người ta ra bây giờ. Tôi đi với cô cho nó vô duyên à?
Chị Trầm quàng cho Gái chiếc khăn thấm nước mắt. Gái lặng lẽ đi trong đôi tay dìu của chị Trầm.
- Nghe lời chị, Thương Thương ạ! Biết nghe lời chị thì sẽ được ăn sung mặc sướng. Mà nào có mất gì. Được yêu, được thương lại được cả tiền nữa...
- Phải tươi lên, chứ cùi cũi, ỉu xìu thế này là mất giá đấy hoa khôi ạ!
Chị Trầm lấy khăn thấm thêm vào mắt Gái. Đôi tay chị thật mềm, thật khéo. Nước mắt Gái đã khô hết mà son phấn không hề bong ra...
Chị Trầm mở cửa. Một khuôn mặt đàn ông sẫm bóng hiện ra...
- Chú thông cảm. Thương Thương của chị còn bận trang điểm thêm chút xíu.
Gã đàn ông nheo mắt và nhếch miệng. Cái nheo mắt của gã như có nhiều gai cắm vào da thịt Gái. Còn cái nhếch miệng của ga lại chóe lên, chua lòm một màu vàng lạnh.
Chị Trầm đon đả:
- Anh đây là vệ sĩ của quý ngài trưởng phòng đấy, Thương Thương ạ! Còn đây là...
Gã đàn ông gật đầu:
- Hiểu rồi... Mời cô em ra xe!
Chị Trầm dìu như đẩy Gái ra ngoài cửa. -Lát sau chị vào đứng trước mặt gã đàn ông:
- Chắc là quý ngài của chú ưng?
Gã đàn ông trề môi:
- Đảm bảo trăm phần trăm chứ Trầm Thương?
Chị Trầm cũng trề môi:
- Không Zin không lấy tiền.
- Cám ơn!
Gã đàn ông lấy từ túi áo ngực ra cái hộp nhỏ đưa cho Trầm Thương:
- Tiền trao, cháo múc...
Trầm Thương hé hé cười:
- Chín tám chứ chú?
- Nói sai, chó ăn cứt...
- Gì mà ghê thế?
- Bà nữa. Bà mà đưa hàng rởm, bà chết với chúng tôi.
- Có đùa. Vàng là vàng thật, người là thật. Này, để con bé nó trông xe, ngồi đây làm với Trầm Thương lon bia hộp.
- Cám ơn! Để khi khác. Giờ đang công việc làm ăn. Mèo đang đói cá. Giao hàng sớm lúc nào có giá lúc ấy. Cứ cung cách này tôi và bà còn quan hệ nhiều.
Gã đàn ông phất tay rồi bẹo má Trần Thương. Trầm Thương khẽ lườm gã rồi mở tủ kính lấy ra bao ba số vuông:
- Chú cầm lấy mà hút.
- Cám ơn...
Gả đàn ông đùng đùng đi ra. Tiếng đóng cửa rất mạnh khiến Trầm Thương giật mình vội bóp chặt tay vào cái hộp nhỏ trong đựng hai chỉ vàng. Chị Trầm đã bán được Gái với giá cao. Chỉ đêm nay thôi, với đời con gái còn nguyên vẹn của Thương Thương, Trầm Thương đã thu về từ cái túi của tay trưởng phòng giàu sang, xa vợ, thích xài của Xịn mà thị chưa hề biết mặt, một món tiền khá lớn. Thương Thượng là hàng quý, thị tin như thế và gã trưởng phòng kia chỉ qua môi giới chứ thực tình cũng chưa biết hắn béo gày ra sao, nhưng với số vàng lớn như thế, thị cũng chẳng nề hà. Trầm Thương sẵn sàng đẩy Gái đi khi trong tay đã cầm vàng. Mai sớm Gái sẽ lại về với chị Trầm thân yêu của mình. Chị Trầm thân yêu sẽ rạng rỡ mặt. mày đưa cho Gái dăm chục nghìn để em gửi tiền về giúp bố mẹ và mua sắm thêm quần áo. Gái sẽ biết ơn và quấn quýt hơn với chị Trầm.
Còn gã đàn ông vệ sĩ? Một cái vuốt má vô tình mà được con gái già chi hẳn cho một bao ba số. Lãi! Gã không ngờ con mụ Trầm vốn keo kiệt, hôm nay lại xởi lởi, rộng rãi như thế. Kiểu này, gã tục tĩu nghĩ, mỗi cái vuốt má mà được lót tay một bao ba số thì cái kia... cái kia...! Cái con đàn bà độc thân này trông cứ ngồn ngộn như mối đùn khi được hơi trai có khi phải bán cả nửa nhà đi mà làm vật đút lót. Gã cười thầm và tự mường tượng. Biết thế! Gã tự vạch cho mình một kế hoạch riêng với Trầm Thương rồi đi lại phía Thương Thương đang đứng ở cạnh xe:
- Chờ anh có sốt ruột lắm không cưng?
Gã đặt tay lên vai Thương Thương. Thương Thương lặng lẽ lánh ra, mặt cúi gầm. Gã đàn ông vênh mặt chửi đổng:
- Mẹ kiếp, sướng thật! Có tiền là có quyền ăn thịt mông, thịt dọi.
Gã dận máy. Chiếc xe đen trũi rung lên bành bạch rồi xì khói khét lẹt:
- Mời Thương Thương ngồi tạm lên chiếc xe về hưu này. Lát nữa có xa lông, đệm ấm cho em ngồi. Mẹ kiếp, anh mà có tiền như cha này, anh cũng sẵn sàng xin sang tên ngay. Chết thì chết mà có được nàng tiên rực rỡ thế này cũng sướng một đời.
Gã đàn ông càu nhàu chửi đổng, nói vu vơ kiểu bóng gió tán tỉnh nhưng vẫn không được Thương Thương đáp lời. Biết mình vô duyên, gã nín lặng. Lấy cớ đường xấu, trời tối, Gã bắt Thương Thượng ôm co mình thật chặt để tránh tai nạn rồi rú ga lao xe như điên trong đêm.
Cũng lúc ấy, Trầm Thương đã cất chiếc hộp giấy đựng vàng vào trong tủ. Khóa tủ cẩn thận đâu đấy, thị thẫn thờ quay ra. Căn nhà quá trống vắng. Những ngọn đèn tường hắt màu sáng mờ mờ xuống những đống bàn ghế đã được sắp xếp lại cẩn thận. Thương Thương, Thùy Thương, Dự Thương đã đi làm ăn hết. Ngôi nhà giờ chỉ còn Trầm Thương và đồ vật. Thị cảm thấy thèm muốn. Nỗi đau khổ trào ra khắp cơ thể thị. Thị thấy lạnh lẽo, cô đơn. Những chiếc ghế dựng ngược kia như những đốt xương gầy. Những chiếc bàn gỗ trông nhỏ bé lại như những chiếc quan tài trẻ con... Chao ôi! Đời người đã dài mà sao niềm vui thì ngắn...
Trầm Thương mường tượng ra cảnh vui thú làm ăn của ba đứa con gái "hàng hóa" của mình. Trong thị ùn lên mối giận dữ, ghen tức. Da thịt thị như chạm vào băng, vào lửa. Thị chạy ào ra ngoài ấn tắt từng công tác điện. Ngôi nhà đen ngòm trở lại. Thị mò mẫn vào buồng ném mình trên chiếc đệm trắng cào cấu, quần quại...
♣ ♣ ♣
Bến xe khách gần bãi sông...
Những chiếc xe ca mệt mỏi, bụi bậm đỗ sát nhau trông im lìm, lặng tanh. Ngọn đèn bảo vệ về khuya sáng quắc soi rõ cả những mảnh giấy, lá bánh bị gió dồn đuổi trên sân bãi.
Gái thất thểu đi vào bến xe. Cái dáng này của Gái có từ lúc bỏ chạy khỏi căn phòng ấy!
Gã đàn ông vệ sĩ đã đưa Gái đến một ngõ nhỏ rồi lượn vòng vèo mấy ngõ nữa. Đến một ngôi nhà đúc hai tầng, Gã vội tắt máy xe:
- Đã đến phòng hạnh phúc, xin mời người đẹp xuống.
Gái vẫn ngồi ì trên đệm xe. Gã đàn ông lấy tay ẩy cô:
- Định đi với anh hả? Xin vái cô em cả mũ. Cao giá thế thì làm sao đủ tiền xài. Mời em... Cửa chỉ khép chứ không đóng. Đèn ngủ trong nhà vẫn còn thắp chờ người đẹp. Đúng hẹn, 5 giờ sáng mai anh sẽ đến đây đón em đưa về trả cho bà Trầm.
Gã đàn ông vệ sĩ dẫn Gái đến trước nhà rồi gõ nhẹ vào cửa ba tiếng:
- Có khách!
Trong nhà có tiếng chân nhè nhẹ. Cánh cửa khẽ mở vừa đủ cho một khuôn mặt đàn ông ló ra. Gái ngờ ngờ nhìn và rồi...
Gã đàn ông vệ sĩ đã rồ xe biến từ lúc nào. Gái chạy như ma đuổi ra khỏi cái ngõ hẹp, mặc dù đằng sau ơi ới tiếng gọi!
- Gái! Gái!
Giờ thì Gái đã đến đây. Những khách nhỡ xe chuyến chiều đã ngủ vờ ngủ vật. Gái tìm một chỗ khuất kín, xa ánh đèn. Cô ngồi thu lu ở góc nhà như người ốm sợ gió.
"Ai ngờ...", Gái chảy nước mắt về câu chuyện trớ trêu vừa trải qua. "Không nghĩ nữa, không nhớ nữa, quên hết đi!..." Tự nhủ mình như vậy nhưng nào có nguôi. Cái khuôn mặt đàn ông tranh tối tranh sáng ấy cứ ởn ra như một đốm ma chơi trước mắt Gái.
Bị chị Trầm dồn nén, đe dọa, Gái nhắm mắt bước liều. Lời ngọt của chị, Gái không dám nhận nhưng đến lời sẵng thì Gái phải nghe. Hoàn cảnh đã đưa cô đến bước không nghe cũng không xong...
"Ai ngờ..."! Giữa đêm vắng, Gái không biết đi đâu. Về với chị Trầm, Gái không dám. Đi lang thang ngoài phố nhỡ bị công an hỏi giấy tờ thì phiền.
Gái đã về với cái bến xe quen thuộc của mình. Đây là bến xe về quê Gái. Đây là nơi ngồi qua đêm, ngủ qua đêm của những người cơ nhỡ. Ở đây Gái sẽ có một đêm an toàn giữa những người xa lạ.
"Phải về! Phải về..." - Trong óc Gái lóe lên ý nghĩ này khi đã ngồi yên ở góc nhà chờ. Chị Trầm ngọt nhạt vậy nhưng chẳng tốt đẹp gì. Còn cái nơi mà chị gọi là yêu thương, đắm đuối ấy Gái đã biết. Trời ơi, sao bỗng nhiên chị lại dẫn Gái đến chỗ ấy.
Phải về với bố mẹ và các em. Dù no, dù đói cũng về. Cứ sống mãi kiểu này thì nhục nhã. Với ý nghĩ này, Gái đã gục đầu trên gối mình ngủ quên lúc nào không biết...
Tiếng ồn ào của người xếp hàng mua vé làm Gái thức dậy. Cửa bán vé cho chuyến xe về quê Gái đã mở. Cô dụi mắt đứng lên. Lúc này Gái mới biết là trong túi mình không có một đồng xu. Gương mặt son phấn vẫn còn, quần áo đẹp vẫn còn nhưng tay trắng. Tối qua Gái đã quên cầm một vài đồng đi phòng thân. Lúc này Gái mới biết là son phấn, quần áo đẹp sẽ chẳng có ích gì khi mình hoạn nạn.
Gái loanh quanh đi đi lại lại chỗ bán vé. Người xếp hàng đông, ai cũng cầm tiền ở tay. Còn Gái...
- Ông ơi!...
Gái sượng mặt nói qua hoàn cảnh mình với người bán vé. Người bán vé khẽ nheo mũi:
- Cô ra nói với lái xe! Tôi chỉ biết bán. Còn cho đi nhờ hay không là quyền của người vặn vô lăng.
Gái quay vội ra. Lát sau, Gái lại vào to nhỏ với mấy bà buôn chuyến:
- Các bác làm ơn cho cháu vay ít tiền. Cháu chỉ vay đủ tiền mua vé xe. Về dưới ấy cháu sẽ gửi trả các bác.
Một bà môi ứa nước trầu, nhổ toẹt một bãi bên cạnh rồi tru mỏ:
- Sớm mai đầu tháng, ai có tiền đâu mà cho vay!
Gái vội cúi mặt. Nào đã xong. Gái bước đi được vài bước ra cửa nhà chờ, một bà buôn nào đó đã nói vọng theo:
- Buồn cười! Mi xanh mi trắng! Môi hồng, má đỏ. Quần áo thì là lượt. Trông có khác gì ông hoàng bà chúa! Ấy vậy mà lại ngửa tay đi vay tiền. Nó định lừa mình đấy các bà ạ! Đồ con gái rởm.
Ức quá, Gái băm bổ bước ra khỏi bến xe. Chẳng còn con đường nào khác là con đường quay lại chốn ấy.
- Trời ơi, em tôi...
Chị Trầm mở cửa và ôm chầm lấy Gái như thể là cô vừa đi đâu xa lâu lắm mới về...
- Ôi, Thương Thương của chị! Vui vẻ chứ em?
Gái khẽ gật đầu, đi vội vào nhà. Chị Trầm tong tả đi theo, giọng hồ hởi:
- Tắm rửa rồi ăn sáng, em ạ! Chị đã mua dành em cái bánh mì ba tê để trên góc tủ lạnh ấy. Hôm nay chị cho em nghĩ bán hàng. Em cứ ngủ cho đẫy mắt. Mọi việc nhà đã có chị, có cái Cọ, cái Nỡm lo.
Suốt ngày hôm ấy Gái nằm li bì trên giường. Cô không chịu ăn cơm. Thương em, chị Trầm sai Cọ và Nỡm đi mua phở về. Gái ăn được một nửa rồi bỏ.
- Rồi sẽ quen đi em ạ! Mới đầu còn bỡ ngỡ, sượng sùng nhưng nào có mất gì. Mình vẫn là mình. Em đi rồi em lại về. Em có lộc, chị cũng có lộc. Em thơm, chị cũng thơm. Em thấy đấy! Nhẹ nhàng như không. Lại được vui thú, cưng chiều nữa...
Chị Trầm nói thao thao. Chị noi như chưa bao giờ được nói. Giọng chị ngọt như mía vào độ heo may. Gái nghe tai này lọt sang tai khác.
Hứng chí, chị Trầm vuốt vuốt má Gái:
- Em thấy chàng thế nào? Hết ý chứ! Đấy, chị nói có sai đâu. Chị chọn cho em đám nào là đích đáng đám ấy. Lịch sự này! Giàu có này! Hào hoa phong nhã này! Yêu ra yêu, chiều chuộng ra chiều chuộng. Tuyệt cú mèo chưa nào?
Gái nằm im. Mặt cô lặng như ao tù không sóng. Chị Trầm lấy ngón tay trỏ di di vào trán Gái:
- Ngượng chứ gì? Mai kia lại chả thành cú, thành cáo. Thôi, giờ em ngủ đi cho lại sức. Cần ăn gì, tẩm bổ gì cứ bảo chị, chị sẽ sai cái Nỡm, cái Cọ đi lo.
Chị Trầm đứng dậy đi ra. Được mấy bước, chị quay lại to nhỏ bên tai Gái vẻ bí mật, quan trọng:
- Chị có quà nữa cho em đây. Những năm chục nghìn cơ! Ôi! Mai kia em đỡ mệt, em mang tiền gửi về cho bố mẹ chắc hai cụ mừng lắm đấy Thương Thương ạ!
Gái nhắm mắt, xoay nghiêng:
- Thôi, ngủ đi. Chị vui quá nên quấy rầy hoa khôi của chị mãi.
Tối ấy, khoảng 9 giờ, gã đàn ông vệ sĩ phành phạch xe máy đến. Cùng hắn có hai đàn ông khác cũng xe máy và cục xúc như thế.
Gã đàn ông đưa cho Trầm Thương tờ giấy:
- Đọc đi!
- Nhưng giấy gì thế chú?
- Đọc thì rõ...
Trầm Thương đọc, mặt tái dần. Gã đàn ông cười cợt:
- Giờ cô em đi theo bọn anh.
Trầm Thương run run như muốn khóc:
- Không! Em...Em xin các anh!
- Không nói nhiều muốn sập tiệm hả?
- Đi!
Người Trầm Thương dúm dó lại trước đôi mắt trừng trừng của gã đàn ông vệ sĩ. Nỗi sợ hãi, giận dữ khiến thị the thé thét lên:
- Thương Thương! Con Thương Thương...?
- Bọn ta không cần con bé ấy!
- Thưa...!
- Thưa bẩm cái gì? Rách việc! Đi!
Trầm Thương thấy con dao nhọn của gã đàn ông vệ sĩ dứ dứ trước mặt. Thị lạnh toát người, lùi lũi bước theo trông ảo não như một con ăn cắp bị bắt quả tang.
Cuộc sống nghiệt ngã khôn lường. Trầm Thương rùng mình khi nghĩ đến số phận của mình trước ba gã đàn ông hộ pháp. Thị chỉ biết khóc lóc van xin. Mặc! Ba gã đàn ông vẫn lạnh lùng giục thị lên xe. Đường bờ sông đã vắng. Đâu đó lác đác đôi bóng người, bóng xe qua lại. Trông thấy người thật đấy nhưng Trầm Thương không dám kêu cứu. Thị sợ cái lưỡi dao nhọn sắc của gả đàn ông. Thôi đành...
Mờ sáng hôm sau, nơi bãi cỏ bờ con sông bụi, cạnh mấy bụi cây dại, Trầm Thương nằm thoi thóp nghe gió lạnh ù ù thổi qua tai. Người thị xiêu vẹo, rách rưới. Bộ đồ ngủ màu mỡ gà đêm qua óng nuột là thế, giờ nát nhàu, nhớp nháp. Thị chống tay lên bãi cỏ mệt mỏi ngồi dậy. Người thị như không còn gân cốt. Cái mùi nước hoa ngoại phảng phất trên da thịt đêm qua cũng bay đâu mất. Thị chỉ thấy mùi ải mục của rác rưởi, mùi đàn ông chua khàn và sặc rượu. Vắng lặng quá. Chưa mấy ai qua lại trên đường bờ sông. Trầm Thương định chống gối đứng dậy nhưng không được. Người thị như không còn chân. Trầm Thương ngã bịch xuống cỏ. Nhưng chính cái ngã ấy lại làm thị tỉnh táo hơn.
Không còn tiếng đàn ông rú rít quanh người. Không còn những cấu véo man rợ. Mọi cái như đã lùi xa vào đâu đó, như đã lặn sâu dưới đáy sông ngầu đục. Trầm Thương khẽ đưa mắt nhìn đôi cánh tay mình. Đôi cánh tay nần nẫn da thịt ấy giờ đã loang lổ những vết đỏ, vết tím. Thị lần tay trên đùi, trên lưng. Đâu cũng có cảm giác đau đớn. May mà chúng mặc lại cho thị bộ quần áo. Cứ như đêm qua thì lúc này đây thị biết chui rúc vào đâu. Trời ơi! Ba thằng Quỷ sứ chứ không phải ba thằng người. Chúng làm nhục thị, ăn thịt thị chứ đâu phải là ân ái với thị. Chém cha, chém mẹ cái con Gái khốn nạn nó đã lừa thị để đến nỗi thị đi lừa lại khách hàng mà không biết. Luật chơi của chúng nó, thị đã rõ nên không dám hé miệng kêu oan...
Chị đã lừa tôi. Hàng của chị là hàng phế phẩm chứ không phải là hàng "sịn" như chị nói dâu, Tôi không thiếu tiền. Tôi chỉ cần của tốt. Chị đã lừa tôi nên chị phải trả nợ đậy. Ba chú em này sẽ thay tôi làm việc đó...
Lá thư viết vội mà như bản án chết. Thị hồn bay phách lạc nhưng vẫn phải chịu trận. Chém cha, chém mẹ con Gái khốn nạn. Mày hại bà, mày giết bà...
Trầm Thương lồm cồm bò lên khỏi dốc sông. Thị không đủ sức đi bằng hai chân. Đôi tay thị yếu ớt bấu vào từng túm cỏ...
Phải cho con Gái một trận. Thì ra nó đã đĩ dài đĩ rạc từ tận bao giờ mà thị không biết. Phen này mày sẽ chết với bà.
Lên khỏi dốc sông, Trầm Thương đã đứng được. Thị vuốt vuốt lại quần áo rồi dựa lưng vào gốc cây xà cừ, đứng thở. vẫn còn may. Chúng nó còn để cho mình sống. Chứ không, chỉ cần quẳng ùm một cái xuống sông, mình sẽ thành mồi cho đàn cá đói. Cũng may mà số vàng kia chúng nó không đòi lại...
- Này... xích lô?
Chiếc xích lô vừa vọt qua mặt bỗng dừng lại. Trầm Thương lẩy bẩy trèo lên xe.
- Bà đi đâu về sớm thế này?
Người phu xe hỏi một câu chiếu lệ như chào khách, không ngờ lại bị Trầm Thương vằng trở lại:
- Đi đâu về có liên quan gì đến các người!
- Đi nhanh lên!
- Xin bà ngồi sâu vào lòng xe một tý kẻo gió.
-Vẽ.
Trầm Thương khẽ nhích người vào trong. Chiếc xe chao nghiêng rồi thăng bằng trở lại. Trầm Thương lấy tay vuốt lại tóc tai, quần áo. Thị muốn trở về ngôi nhà của mình với dáng đĩnh đạc của một bà chủ.
Tối ấy, Gái bị chị Trầm gọi lên phòng riêng. Khi Gái vừa bước chân vào cửa, thị đã vội nhào ra cài vội chốt.
- Gái...?
Tay Trầm Thương cầm cái thước thợ may. Gái lo sợ lùi lại nhưng không kịp. Cả tấm lưng nẫn nà của Gái bị tay thước của chị Trầm tới tấp vụt.
Thị chỉ đánh vào lưng Gái. Các chỗ khác trên thân thể Gái là thị tránh. Thị muốn đánh cho Gái ngấm đòn và biết sợ. Lưng là chỗ có thể dấu được nên thị đánh. Còn những chỗ kia, có thể kinh doanh được nên thị không dám đụng vào.
- Gái...? Gái!
- Ôi giời ơi! Em van chị rồi,em xin chị rồi!
- Chết cha, chết mẹ mày đi, con bốp khốn nạn!
- Ói...ối...
Gái vẹo người đau đớn nhưng không hề chống đối. Một mực van xin. Một mực than khóc. Gái biết cơn giận dữ của chị Trầm là có cớ.
Tối qua khi nghe tin gã đàn ông vệ sĩ đến gọi chị Trầm đi, Gái biết việc đó là do mình. Sáng nay chị Trầm như bóng ma đói khát bước vào nhà, Gái biết chuyện này cũng là do mình. Tối nay, khi bất ngờ bị chị gọi lên buồng, Gái không biết còn chút ngạc nhiên nào nữa và sẵn sàng chịu đòn.
Nhưng... chị đánh đau quá. Cái tay thước cứng đơ từ tay chị liên tiếp quật vào lưng Gái. Chị ơi, chị giận, em chịu! nhưng sao chị đánh em nhiều thế, ác thế?
- Bà sẽ đánh cho mày tiệt cái tính đĩ thõa, gian dối ấy đi. Vì mày! Chính vì mày mà bà phải chịu bao nhiêu điều tủi hổ. Chính vì mày mà bà bị người ta bôi tro, trát cứt vào mặt. Chính vì mày... Cái con trời đánh, thánh vật kia. Bao nhiêu công lao, tiền của bà đổ ra mày mới trắng lông, đỏ da thế kia chứ...
Đánh mãi cũng mỏi tay. Nói mãi cũng mỏi mồm. Hả cơn tức, hả cơn giận, chị Trầm ngồi phệt xuống đất thở. Mắt chị không còn trợn trừng nữa. Tay chị không còn cầm vững cái thước. Nhìn khuôn mặt chị Trầm, mồ hôi vã ra như tắm, Gái mới thấy hết được sự ghê gớm của người đàn bà này. Trước đây nghe lời chị ngọt ngào, Gái cứ nghĩ Trầm Thương là một phụ nữ dịu dàng, hiền lành. Tối nay sau trận đòn đau đớn đầu tiên trong đời, Gái mới biết người phụ nữ dữ dằn này có thể đập chết mình nếu mình làm trái ý.
-Gái?
Sau phút nghỉ giải lao, Trầm Thương lại gầm lên. Gái thót người nhìn chị Trầm giọng run run:
-Dạ...
- Dạ cái mả nhà mày! Mày biết mày có tội gì rồi chứ?
- Dạ... thưa chị! Em biết...
- Tại sao?
Gái òa khóc trước câu hỏi lại ấy của chị Trầm. Câu hỏi của Trầm Thương đã xoáy vào nỗi đau đớn, tủi hổ của cô. Đòn chị đánh đã đau nhưng điều kia còn đau đớn hơn nhiều. Chị có thể đánh nữa, Gái sẵn sàng chịu và chịu được. Còn chuyện kia dẫu chị có lấy búa đinh ghè răng, Gái cũng không thể hé miệng.
- Xin chị tha cho em. Em khổ lắm, em nhục lắm.
- Nhưng tại sao mới được chứ?
Trầm Thương cố tình hỏi nguyên do. Gái có tình giấu:
- Chị đánh em nữa em chịu: Chị có giết em, em cũng cầm lòng. Còn chuyện kia... chị đừng hỏi em. Em khổ lắm! Em nhục lắm.
Đánh mãi cũng vậy. Cái lưng Gái chịu đau đã đến mức trơ ì. Vả lại nếu đánh nữa, không may nó đổ bệnh hoặc quật quẹo là mình mất nhờ. Là phụ nữ lấy tính toán thiệt hơn làm phương tiện sống, Trầm Thương không muốn dồn Gái đến thế bí. Thị cần Gái, muốn trói buộc Gái vào mình, mở cho Gái hướng sống có lợi cho cả hai.
Trầm Thương dịu giọng:
- Thôi không khóc nữa!
Gái lấy tay áo quệt nước mắt. Mắt cô đỏ hoe nhìn chị Trầm vẻ ăn hận, cầu xin. Mắt chị Trầm đã dịu. Mặt chị Trầm đã không còn vã mồ hôi. Khuôn mặt người đàn bà giận dữ không son phấn đã xám lại, nhợt nhạt trong ánh đèn xanh lạnh lẽo. Chị Trầm đã trở lại vẻ hiền hiền, khắc khổ.
- Em đau một, chị đau mười Thương Thương ạ! Đánh em là cái lẽ phải đánh, nhưng lòng chị đứt từng khúc. Có thương em chị mới đánh. Từ giờ trở đi, em đừng làm chị khổ như thế nữa. Chị khổ, em cũng chẳng sướng gì.
Gái khẽ gật đầu. Đôi tay cỡ mân mê chiếc khăn mùi xoa chị Trầm vừa đưa cho lau mắt.
- Tội em, em chịu. Chị đánh em thế chứ đánh em nữa, em cũng không dám phàn nàn. Em chỉ mong từ giờ trở đi chị thương em!
Môi chị Trầm khẽ nhếch lên. Một nụ cười gượng, nửa miệng. Cánh tay chị Trầm khẽ đưa lên quàng qua vai Gái. Mái đầu chị khẽ ép vào mái đầu Gái. Đôi mái tóc rối của hai người như muốn đan vào nhau...
- Thôi, chị em mình xí xóa hết Thương Thương nhá. Từ nay trở đi, không bao giờ có chuyện này nữa, đồng ý không?
Chị Trầm lấy ngón tay trỏ của mình ngoắc vào ngón tay trỏ của Gái rồi giật giật. Cử chỉ trẻ trung của chị làm Gái vui lây. Đôi môi se khô vì gào khóc của Gái khẽ động đậy và cũng nhếch lên nụ cười nửa miệng như chị Trầm lúc nãy. Chị Trầm vẫn không muốn dứt lời:
- Cái kiếp của người đàn bà là thế đấy, Thương Thương ạ! Chị cũng như em thôi! Mình là hương hoa của người ta mà em! Họ thích gì mình chiều nấy. Họ có tiền, mình có tình. Tiền thì mất mà tình vẫn còn. Đâu vẫn hoàn đấy. Thương Thương thấy chị nói thế có đúng không nào?
- Cứ vui chơi cho thỏa chí tang bồng, Thương Thương ạ! Dăm ba năm nữa có ít tiền, ít vàng làm vốn, chị sẽ lo chuyện chồng con, cửa nhà cho em. Em xem, cái cơ ngơi này cũng là do đôi bàn tay con gái của chị làm ra đấy chứ. Em mà biết sống, nay mai bằng tuổi chị lại chả giàu gấp ba, gấp bốn thế này. Chả nói đâu xa xôi, riêng phần sắc đẹp là em đã ăn đứt chị rồi...
Gái như lịm đi trước lời nói của chị Trầm. Cả mảng lưng hằn vết roi thước của Gái cũng như bớt tấy sưng trước những lời hứa hẹn của chị. Chị đánh đau thật nhưng không oan. Ngẫm đi ngẫm lại, Gái thấy chị Trầm đánh mình là đúng. Giờ chị nguôi giận, tính tình lại hiền hòa như cũ. Như vậy chị không phải là người hay để bụng, thù dai...
Chị Trầm lấy tay vuốt vuốt lưng áo Gái:
- Em còn đau nữa không?
Gái lắc đầu. Chị Trầm rúc mặt vào tóc Gái:
- Thôi nhé! Từ nay xí xóa hết. Từ nay chị bảo gì, em phải ngoan ngoãn nghe lời. Chị chỉ bảo em điều này, điều phải, điều giàu sang phú quý thôi. Thế nào?
- Vâng ạ!