← Quay lại trang sách

Chương 10 .

Tôi đã nghiên cứu rất nhiều quần thể động thực vật trong vài năm qua, và nếu có một sự thật tồn tại trong đó thì chính là đây: Dù là chó hay phụ nữ thì họ hàng ruột thịt gần như lúc nào cũng thể hiện tính đa dạng nhiều hơn đồng nhất. Người ta chỉ cần nhìn Olivia và tôi là thấy được bằng chứng.

Cha mẹ là khóm hồng đỏ... con cái là nhánh hồng trắng.

Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury

28 tháng Ba, 1831; tám ngày trước đám cưới

“Em đến để bảo anh rằng hãy để bọn em yên.”

Cross đứng ngay trong cánh cửa văn phòng khóa kín của mình, ngoài kia là hai trăm người đàn ông quyền lực nhất Anh quốc đang cá cược. Trên đường tới văn phòng, anh đã cân nhắc hơn nửa tá điều có thể nói với em gái mình, đủ cách diễn đạt đa dạng theo chủ đề “Em bị cái quái gì ám mà lại tới đây?”.

Nhưng anh không có cơ hội nói ra bất kỳ câu nào hết. Em gái anh lên tiếng ngay khi tiếng khóa cửa vang lên, như thể cô chẳng có chuyện gì phải lo ngoài độc một câu nói bình tĩnh, rõ ràng đó.

“Lavinia...”, anh định nói, nhưng cô ngắt lời, ánh mắt nâu nghiêm túc không chút nao núng.

“Em không tới đây để thảo luận chuyện đó”, cô nói, lời lẽ rắn như thép. “Em vừa từ chỗ Knight’s tới, và ông ta từ chối gặp em. Vì anh.”

Nỗi giận dữ bốc lên. “Như nó phải thế. Em không nên tới chỗ ông ta. Và nếu biết điều gì là tốt nhất cho mình thì ông ta sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”

Trông cô có vẻ mệt mỏi - nhợt nhạt, gầy yếu, và khó chịu, với quầng thâm dưới mắt và gò má hóp lại, như thể đã mất ăn mất ngủ một thời gian dài. Nhưng thời gian không phải thứ duy nhất khiến cô trở nên như thế - thứ đã cướp mất cô gái mười bảy hạnh phúc rạng ngời rồi để lại người phụ nữ hai mươi tư khắc khổ dường như già và thông minh hơn so với tuổi hàng thập kỷ.

Quá thông minh. Cô không lùi bước. “Đó không phải chuyện của anh.”

“Tất nhiên là chuyện của anh. Em là em gái anh.”

“Anh nghĩ phát âm ra từ đó là biến nó thành sự thật chắc?”

Cross tiến về phía Lavinia, do dự khi cô lùi lại, túm lấy mép bàn như thể có thể tăng thêm sức mạnh từ phiến gỗ mun đồ sộ đó. “Không phải biến thành gì hết. Chúng là sự thật.”

Môi cô cong lên thành một nụ cười cay đắng, đau khổ. “Nghe anh nói mới đơn giản làm sao. Như thể anh chẳng làm gì sai hết. Như thể bọn em phải quên đi việc anh đã bỏ rơi bọn em. Như thể bọn em phải giả vờ mọi chuyện đều tốt đẹp và chưa có gì thay đổi. Như thể chúng em phải mổ bê ăn mừng và chào đón anh quay lại cuộc đời của bọn em - đứa con hoang toàng.”

Lời nói ấy làm Cross đau nhói, dù cho anh vẫn nhắc mình rằng Lavinia còn quá trẻ khi Baine qua đời. Mười bảy tuổi và mới ra mắt xã hội, cô quá chú tâm vào đau đớn và bi kịch của bản thân để nhìn rõ sự thật đã xảy ra. Để thấy được Cross chẳng có lựa chọn nào ngoài rời bỏ gia đình.

Để thấy anh đã bị đuổi đi.

Để thấy họ sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh. Rằng, trong mắt họ, anh sẽ chẳng bao giờ đủ tốt đẹp, đủ mạnh mẽ, chỉ Baine mới đủ.

Không chỉ trong mắt họ. Chính anh cũng thấy vậy.

Anh không cãi lại hay kể cho cô điều đó. Thay vào đấy, anh để những câu nói ấy châm chích mình. Bởi vì anh đáng phải nhận chúng. Bây giờ vẫn vậy.

Sẽ luôn luôn như vậy.

Khi Cross không đáp lại, Lavinia nói thêm, “Em tới để nói với anh rằng bất kể anh đã lập ra thỏa thuận hay giao ước nào đi nữa với Knight, em cũng muốn anh hủy bỏ chúng. Em sẽ tự chịu trách nhiệm về gia đình mình”.

Câu nói đó làm anh giận dữ. “Em không cần phải chịu trách nhiệm. Em có một người chồng. Đây là lúc cần có vai trò của cậu ta. Chính cậu ta là người nên bảo vệ tương lai của các con em. Danh dự của vợ cậu ta.”

Đôi mắt nâu của cô lóe sáng. “Đó không phải việc của anh.”

“Có đấy, nếu cậu ta không thể bảo vệ được em khi em cần.”

“Giờ thì anh lại đóng vai chuyên gia bảo vệ gia đình cơ đấy? Ông anh trai hoàn hảo đấy à? Giờ đây, sau bảy năm ruồng bỏ? Sau bảy năm vô hình? Anh đã ở đâu khi họ gả em cho Dunblade thế?”

Anh còn đang tính bài trong một sòng bạc nào đó, cố giả vờ như không biết em gái mình ở đâu, đang làm gì hay sắp cưới ai. Vì sao phải cưới? Mỉa mai thay, cái sòng bạc đó dễ có khả năng là Knight’s. “Lavinia”, anh cố giải thích, “có rất nhiều chuyện xảy ra khi Baine mất mà em không biết”.

Cô nheo mắt nhìn anh. “Anh vẫn nghĩ em là trẻ con. Anh nghĩ em không biết à? Anh nghĩ em không nhớ buổi tối hôm đó sao? Cần em nhắc cho anh nhớ là em đã ở đó không? Không phải anh. Em. Em mới chính là người mang sẹo và ký ức về nó. Em mang nó theo người hằng ngày. Thế mà chẳng hiểu sao, anh lại là người sở hữu nó.”

Lavinia nhích người và Cross nhận thấy vẻ khó chịu thoáng xuất hiện trên mặt cô khi cô dựa người vào cây gậy được điêu khắc tinh xảo. Anh đi tới chỗ một cái ghế gần đó, nhấc một chồng sách ra khỏi đệm ghế. “Ngồi xuống đã!”

Cô cứng người. Anh chẳng làm được điều gì đúng nữa sao? “Anh không có ý... Tất nhiên em có thể đứng. Chỉ là anh nghĩ em sẽ dễ chịu hơn...”

“Em không cần anh làm em dễ chịu hơn hay khiến đời em dễ thở hơn. Em cần anh tránh xa cuộc đời em ra. Em tới để nói với anh điều đó cũng như sẽ không cho phép anh thay mặt em liên hệ với Knight.”

Giận dữ bùng lên và sau đó là cảm giác thất vọng. “Anh e rằng quyết định đó nằm ngoài tầm kiểm soát của em. Anh sẽ không cho phép em hiến mình cho Knight. Không khi anh có thể ngăn được.”

“Đó không phải việc của anh để anh can thiệp.”

“Đó chính xác là nhiệm vụ của anh. Dù em có thích hay không thì đây cũng là thế giới của anh và em là em gái anh.” Anh dừng lại, do dự không muốn nói ra việc mình sắp tiết lộ, nhưng biết rằng mình nợ Lavinia điều đó. “Knight tấn công em để tiếp cận anh.”

Lông mày cô chau lại. “Gì cơ?”

Trong khoảnh khắc đó, anh ghét mình, gần bằng ghét ánh mắt đầy nghi ngờ và khó tin của cô. “Ông ta muốn anh, Lavinia. Không phải em. Không phải Dunblade. Ông ta biết đe dọa em là cách nhanh nhất để đạt được những gì ông ta muốn từ chỗ anh.”

“Vì sao ông ta lại nghĩ thế?”, cô chế nhạo. “Anh có bao giờ nghĩ tới bọn em đâu.”

Câu nói đó chích anh đau nhói. “Điều đó không đúng.”

Cô lại dịch người và anh không thể ngăn mình nhìn sang cây gậy của cô một lần nữa, ước gì có thể thấy chân cô. Anh biết nó làm cô đau đớn thế nào, anh đã trả cho bác sĩ của cô một khoản hậu hĩnh để luôn nắm được mọi thông tin về vết thương đã bảy năm tuổi đó.

Anh ngẩng lên nhìn cô. “Lavinia”, anh nói. “Hãy ngồi xuống đã! Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này.”

Cô không ngồi. “Bọn em phải chịu đau đớn vì anh sao?”

Cho dù họ phải chịu đau đớn vì chồng cô hèn kém cũng chẳng phải chuyện quan trọng. Nếu Cross không phải Cross... nếu anh không dây dưa với Knight trong quá khứ... họ sẽ an toàn. “Ông ta dọa em để tiếp cận anh. Để lấy thứ ông ta muốn từ chỗ anh. Hãy tránh xa ông ta. Anh sẽ dẹp yên chuyện này. Anh cần bốn ngày.”

“Ông ta muốn gì?”

Tước vị của anh. Tên của anh. Tài sản thừa kế của các con em. “Điều đó không quan trọng.”

“Tất nhiên là có.”

“Không. Nó không quan trọng vì ông ta sẽ chẳng chiếm được nó. Và ông ta cũng sẽ không động được tới em.”

Có gì đó bừng lên trong đôi mắt nâu của Lavinia, gần như ghê tởm, và cô cười khô khan. “Xem chừng em cũng không nên ngạc nhiên làm gì. Rốt cuộc thì nỗi đau đớn của em chẳng phải luôn là kết quả từ hành động của anh sao? Sao bây giờ lại khác được cơ chứ?”

Sự im lặng kéo dài giữa họ, lời nói đó lơ lửng trong phòng, sức nặng của nó vừa quen thuộc vừa không thể chịu đựng nổi, lặp lại lời buộc tội lạnh lùng của cha anh buổi tối bảy năm trước. Đáng ra phải là mày.

Và tiếng than khóc không ngớt của mẹ anh. Giá như đó là mày.

Và tiếng khóc đau đớn của Lavinia khi các bác sĩ phẫu thuật làm những việc có thể để chỉnh xương, làm sạch vết thương, và cứu cơ thể gầy yếu, trẻ trung khỏi cơn sốt đe dọa cướp đi mạng sống non nớt của cô.

Đe dọa sự tỉnh táo của Cross.

Cross muốn nói cho cô sự thật rằng anh đã bị chôn vùi trong cảm giác tội lỗi cả tối hôm đó, và sợ hãi vào những tối sau này, đã ước hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại, suốt nhiều năm trời, rằng mình chính là người ở trong cỗ xe ấy. Ước rằng Baine đã ở nhà - Baine mạnh mẽ, kiên định, giỏi giang đáng ra sẽ không bao giờ rời bỏ họ. Hẳn sẽ không bao giờ để cô cưới Dunblade.

Ước rằng anh chính là người đã chết để không làm họ thất vọng.

Nhưng anh không nói ra điều đó.

Thay vào đó anh hứa, “Anh sẽ sửa mọi sai lầm. Ông ta sẽ không bao giờ quấy nhiễu em nữa”.

Tiếng cười đau đớn và chán ghét, với nhiều vẻ sương gió hơn cô nên có, lại một lần nữa vang lên. “Làm ơn đừng như vậy! Anh giỏi gây ra tổn thất đến mức chẳng có chút kỹ năng nào để sửa nó hết.” Cô nói thêm, “Em không muốn anh có mặt trong cuộc đời em. Em sẽ tự đối phó với ông ta”.

“Ông ta sẽ không gặp em đâu”, anh nói. “Đó là một phần trong thỏa thuận của bọn anh.”

“Làm sao anh dám thay mặt em thương thuyết với ông ta?”

Cross lắc đầu và nói lên sự thật, mệt mỏi vì cứ phải giữ nó lại. “Ông ta đã tới chỗ anh, Lavinia. Và dù em có không muốn tin đến đâu đi nữa thì anh cũng không thể để ông ta làm tổn thương em. Anh sẽ không bao giờ để ông ta làm thế.”

Câu nói ấy có thể gây ra một tác động nào đó, nhưng anh chẳng bao giờ biết được bởi vì vào đúng thời điểm chúng nhòa dần trong bầu không khí xung quanh, bên kia bức tranh lớn treo trên tường văn phòng anh vang lên một tiếng thịch ầm ĩ; một nhận thức khủng khiếp hiện lên một cách khó chịu trong lòng anh. Anh biết thứ gì nằm bên kia bức tranh, biết nó dẫn tới đâu.

Cũng biết một cách chắc chắn ai đang đứng cách văn phòng mình chỉ vài mét ngắn ngủi.

Giơ một tay lên để ngăn em gái mình nói tiếp, anh vòng qua bàn và túm lấy một mép khung tranh mạ vàng khổng lồ, giật mạnh bức tranh sơn dầu đồ sộ để mở ra cánh cửa bí mật, và Philippa Marbury đang mở to mắt hiện ra, loạng choạng ngã khỏi lối đi phía sau, nắm được cái bàn gần đó rồi đứng thẳng dậy và quay mặt nhìn những người trong phòng.

Cô không chậm trễ một giây một phút nào, chỉnh lại kính và đi qua anh, bước vào văn phòng rồi nói, “Xin chào, Phu nhân Dunblade”, trước khi vừa nhìn anh bằng đôi mắt xanh lạnh lùng, đắc thắng vừa đặt một cặp xúc xắc bằng ngà lên mép chiếc bàn đen tuyền vĩ đại và nói thêm, “Anh là một kẻ nói dối và lừa đảo. Tôi sẽ không làm theo lệnh của anh như một con chó săn đâu”.

Một khoảng im lặng sững sờ xuất hiện giữa tất cả mọi người, miệng Lavinia há hốc và Cross tự hỏi sao cuộc đời bình tĩnh, lặng lẽ của mình lại hoàn toàn tuột khỏi tầm kiểm soát như thế này.

Lavinia của anh là Nữ nam tước Dunblade. Một quý cô.

Thật thú vị khi nhìn xã hội vờ như vô hình một cách thật đơn giản đối với những người phải chịu hoàn cảnh thiếu may mắn. Phu nhân Dunblade có thể cần chống gậy do tật khập khiễng không thể tránh khỏi của mình thật đấy, nhưng bây giờ, khi cô ta đứng trong văn phòng lộn xộn của Cross, Pippa tự hỏi làm sao quý cô này có thể tránh khỏi sự chú ý. Không tính đến thương tật thì cô ta cao ráo và xinh đẹp, có mái tóc đỏ đáng yêu và đôi mắt nâu mà Pippa không thể không ngưỡng mộ.

Rõ ràng cô chẳng phải người duy nhất ngưỡng mộ đôi mắt ấy. Hiển nhiên Cross cũng nghĩ chúng xứng đáng được ngưỡng mộ. Pippa không nên ngạc nhiên mới đúng. Xét cho cùng thì Cross vẫn là một gã ăn chơi khét tiếng dù anh ta chưa từng biểu hiện một chút hành vi ăn chơi nào với cô; còn Phu nhân Dunblade ít bị chú ý đến mức có thể dễ dàng đến rồi đi khỏi Thiên Thần Sa Ngã mà không gây tai tiếng.

Nhưng rõ ràng cô ta đúng là tai tiếng khi đến đây, đứng trong văn phòng Cross, thẳng lưng và kiêu hãnh như một nữ hoàng Hy Lạp.

Mà vì sao cô ta không nên đứng một cách kiêu hãnh cơ chứ? Rõ ràng cô ta đã chiếm được sự chú ý của một trong những người đàn ông quyền lực nhất Luân Đôn.

Pippa cũng sẽ thấy khá kiêu hãnh về bản thân nếu làm được như vậy.

Cô chống lại suy nghĩ đó cùng dòng cảm xúc khó chịu và rõ ràng đang chớm nở chạy xuyên qua người, để quay lại đóng cửa lối đi bí mật. Lẽ ra cô phải đoán được rằng Cross đã chọn một căn phòng có lối đi dẫn tới văn phòng của anh mới đúng vì anh không phải mẫu đàn ông dựa dẫm vào sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Và hẳn Cross cũng chẳng phải mẫu đàn ông thấy vui vẻ khi cô lao qua tường vào văn phòng của anh... và nếu những gì vừa nghe thấy là đáng tin thì cô còn lao vào một cuộc trò chuyện rất riêng tư nữa chứ.

Anh sẽ không bao giờ để ông ta làm tổn thương em.

Dù bị bức tường ngăn cách, cô vẫn nghe thấy sự cam kết trong giọng nói dữ dội của anh, vẫn cảm nhận được câu nói ấy như một cú đấm. Hiển nhiên là anh quan tâm đến quý cô này tới mức đủ để bỏ Pippa trong một căn phòng khóa và tới chỗ cô ta.

Cô không nên khó chịu. Sau rốt thì họ chỉ có mối quan hệ cộng sự chứ không phải tình cảm.

Chẳng có thời gian để ghen tị. Chẳng có chỗ cho ghen tị. Chẳng có ghen tị trong khoa học.

Chỉ có điều, rõ ràng là có đấy.

Cô không nên ghen tị mà nên giận dữ. Anh đã làm ô uế thỏa thuận của họ khi lừa dối cô với viên xúc xắc được chỉnh độ nặng và những lời nói dối ác độc. Phải rồi. Trên thực tế, đó là lý do cô giận dữ tới đây, không phải sao? Nếu cô khó chịu thì tốt nhất là vì lý do đó chứ không phải lý do nào khác.

Chắc chắn không phải vì anh đã bỏ cô để tới chỗ quý cô này.

Cô không nên khó chịu gì vì nó hết.

Vậy nhưng dường như đó chính xác là lý do khiến cô có cảm giác như thế.

Do tò mò thôi!

Khi cửa đã đóng, cô quay phắt lại đối mặt với Cross và Phu nhân Dunblade. Nhận thấy nét giận dữ trên mặt anh và vẻ sửng sốt trên mặt cô ta, Pippa thốt ra câu đầu tiên xuất hiện trong tâm trí, “Tôi xin lỗi vì đã phá đám”.

Cả hai cùng lên tiếng sau một giây nghe thấy lời cô nói.

“Bọn tôi xong chuyện rồi”, Lavinia nói, vai ưỡn thẳng vào lúc dường như nhớ ra mình đang ở đâu và lùi về phía cửa. “Tôi đi đây.”

“Cô làm cái quái gì trong lối đi đó vậy? Tôi đã bảo cô đừng có rời khỏi căn phòng đó rồi cơ mà”, Cross nói cùng lúc.

“Anh bỏ tôi lại trong một căn phòng khóa và mong tôi không cố thoát ra sao?”, Pippa hỏi, chẳng thể loại bỏ vẻ phẫn nộ ra khỏi giọng nói.

“Tôi mong cô giữ mình tránh xa mọi nguy hiểm.”

Mắt cô mở to. “Nguy hiểm gì có thể xảy tới với tôi cơ chứ?”

“Trong lối đi bí mật tối om ở một sòng bạc sao? Cô nói đúng. Quả thật là chẳng có nguy hiểm gì hết.”

Pippa lùi lại một bước. “Anh không hợp với tính mỉa mai đâu, anh Cross ạ.”

Anh lắc đầu bực bội và quay sang nói với Phu nhân Dunblade, người vừa tới cửa, “Em chưa đi được đâu”.

Mắt cô ta nheo lại. “Chúng ta xong việc rồi. Em đã chuyển xong thông điệp của mình. Và em nhất định sẽ đi.”

Pippa ép người vào bức tranh mình vừa đi qua khi Cross tiến một bước về phía Phu nhân Dunblade, cảm xúc hiển hiện rõ ràng trong lời nói. “Lavinia...”, anh nói trước khi cô ta giơ một tay lên và ngăn lại.

“Không. Chính anh đã đưa ra lựa chọn này. Anh không thể thay đổi quá khứ.”

“Khỉ thật, thứ anh muốn thay đổi không phải quá khứ. Mà là tương lai.”

Lavinia quay lại và bước ra cánh cửa dẫn xuống sòng bạc. “Tương lai không phải của anh để anh có thể tác động.”

Pippa quan sát họ, hết quay đầu nhìn người này lại sang người kia, như thể họ đang đấu cầu lông, dấy lên những ngờ vực và tuyệt vọng muốn biết sự thật. Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của họ? Chuyện gì đang xảy ra sẽ đe dọa đến tương lai của họ? Họ có gắn kết gì với nhau?

Và khi tìm kiếm câu trả lời, cô khám phá ra nỗi đau khổ trong mắt Cross.

Anh yêu cô ta.

Cô cứng người trước từ cuối cùng, ý nghĩ ấy thật khó chịu và phiền lòng.

Tay Lavinia đặt lên nắm cửa và Cross chửi thề. “Khỉ thật, Lavinia. Phân nửa Luân Đôn đang ở ngoài kia. Nếu có người thấy em thì em sẽ bị hủy hoại.”

Cô ta ngoái qua vai. “Chẳng phải em đã ở trên con đường đó rồi sao?”

Điều đó có nghĩa là gì?

Mắt anh nheo lại. “Không nếu anh có thể ngăn nó lại. Anh sẽ đưa em về nhà.”

Lavinia nhìn sang Pippa. “Thế còn tiểu thư Philippa?”

Anh quay sang nhìn Pippa, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, như thể anh đã quên cô ở đó. Cô lờ đi nỗi thất vọng bùng lên trước suy nghĩ ấy. “Anh sẽ đưa cả hai người về nhà.”

Pippa lắc đầu. Bất kể có chuyện gì đang diễn ra với Phu nhân Dunblade tại đây đi nữa thì nó cũng không thay đổi được kế hoạch cô dành cho tối nay. Lờ đi lồng ngực nặng trĩu của mình vì khám phá vừa xong - cảm giác đau đớn đã dần trở nên quen thuộc - cô nói, “Tôi không có hứng về nhà”.

Cùng lúc đó, Lavinia cất tiếng, “Em sẽ không đi đâu với anh hết”.

Cross nắm lấy một trong vài sợi dây kéo chuông trên bức tường sau lưng, giật nó mạnh hơn mức cần thiết. “Anh sẽ không ép em ở lại nhưng cũng sẽ không cho phép em hủy hoại bản thân mình. Sẽ có người tháp tùng em về nhà.”

Giọng của nữ nam tước xen lẫn nỗi cay đắng. “Lại một lần nữa anh để em vào tay người khác.”

Cross trắng bệch trước câu nói ấy, căn phòng đột nhiên quá nhỏ bé, và Pippa lạc lõng trong chốn này. Ở hai người họ có một mối liên kết nào đó trong cái cách họ đối mặt nhau mà không sẵn lòng lùi bước. Có một nét tương đồng nào đó trong cái cách họ ngẩng cao đầu cũng như nhất định không chịu bị hăm dọa.

Chẳng nghi ngờ gì là họ có một quá khứ nào đó và đã biết nhau nhiều năm rồi.

Không nghi ngờ là từng có thời họ quan tâm đến nhau.

Có lẽ giờ vẫn còn.

Ý nghĩ ấy làm Pippa ước mình có thể bò lại vào bức tranh và tìm một đường khác để ra khỏi câu lạc bộ. Cô quay người để thực hiện điều đó, giật khung tranh nặng nề một cái, thích căn phòng xúc xắc trống không và bị khóa kín hơn nơi này.

Nhưng lần này, khi bức tranh bật ra, một người đàn ông trong lối đi xuất hiện. Người đàn ông da nâu khổng lồ ấy có vẻ cũng ngạc nhiên hệt như Pippa. Họ trừng trừng nhìn nhau hồi lâu trước khi cô thốt ra, “Xin lỗi! Tôi muốn đi qua”.

Anh ta nhíu mày quay sang nhìn Cross một cách bối rối, Cross liền chửi thề một cách xấu xa và nói, “Cô ấy sẽ không đi đâu hết”.

Pippa ngoái lại nhìn anh. “Tôi sẽ ổn thôi.”

Anh nhìn vào đôi mắt xám hết sức nghiêm túc của cô. “Cô định đi đâu?”

Cô cũng không chắc. “Vào trong...” Cô vẫy tay vào khoảng không đen ngòm bị người đàn ông to lớn chắn mất lối vào. “... tường”, cô nói nốt.

Anh lờ cô đi, chuyển sự chú ý sang người đàn ông trong tường. “Đưa Phu nhân Dunblade về nhà đi! Đảm bảo không có ai nhìn thấy cô ấy đấy.”

Pippa nghển cổ lên nhìn người đàn ông to lớn hơn bất kỳ người nào mình từng gặp. Khó mà hình dung ra anh ta thành thạo việc giấu giếm phụ nữ lúc nửa đêm, nhưng vì Cross là một gã trác tác huyền thoại nên có khả năng đây không phải là lần đầu tiên anh ta bị bắt làm chuyện đó.

“Em sẽ không đi với anh ta”, Phu nhân Dunblade nói một cách kiên quyết.

“Em không có lựa chọn đâu”, Cross nói, “trừ phi em thích anh đưa em về hơn”.

Pippa thấy rằng mình không thích ý tưởng đó nhưng giữ im lặng.

“Làm sao em biết mình có thể tin anh ta?”

Cross nhìn lên trần rồi lại nhìn cô ta. “Em không thể. Nhưng anh khám phá ra là lựa chọn tin hay không tin ai của em toàn là tùy hứng, nên sao không đặt anh ta vào cột đáng tin đi nhỉ?”

Họ trừng trừng nhìn nhau, và Pippa tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra. Cô sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên nếu Phu nhân Dunblade mở toang cửa văn phòng của Cross rồi bước ra ngoài sòng bạc một cách đầy kiêu hãnh và gia giáo chỉ để chọc tức anh.

Anh đã làm gì cô ta?

Cô ta đã làm gì anh?

Sau hồi lâu, Pippa không thể ngăn mình lại. “Phu nhân Dunblade?”

Lavinia nhìn vào mắt Pippa, và cô tự hỏi mình đã từng trò chuyện với người phụ nữ này chưa. Cô nghĩ là chưa. Ngay bây giờ, vào thời điểm này, cô chắc chắn rằng nếu có thì cô hẳn đã nhớ người chiến binh mắt nâu, tóc đỏ rực, đầy kiêu hãnh này. “Vâng?”

“Bất kể đó là gì”, Pippa nói, do dự, “thì nó cũng không đáng giá bằng danh dự của cô”.

Một giây trôi đi khi câu nói ấy vang sang bên kia phòng, và trong khoảnh khắc, Pippa nghĩ nữ nam tước có thể sẽ không phản ứng lại. Nhưng có, cô ta dựa người vào gậy và băng qua phòng để người đàn ông khổng lồ, vẫn đang chắn trong tường, giúp cô ta bước vào lối đi tối om.

Khi đã bước vào, Phu nhân Dunblade quay lại, nhìn vào mắt Pippa. “Tôi mới là người phải khuyên cô điều đó”, cô ta nói. “Cô sẽ đi cùng tôi chứ?”

Câu hỏi ấy lơ lửng giữa họ, và chẳng hiểu sao Pippa biết rằng câu trả lời sẽ không chỉ tác động tới những hoạt động tối nay của mình. Cô biết một câu đồng ý sẽ đẩy cô rời xa Cross mãi mãi. Và một tiếng không có thể sẽ giữ cô lại đó quá lâu.

Lâu hơn cô dự tính.

Cô nhìn Cross, đôi mắt xám của anh khóa chặt mắt cô, khó dò và vẫn đầy quyền lực, đủ khả năng làm hơi thở của cô tăng tốc và dạ dày nhộn nhạo. Cô lắc đầu, không thể rời mắt đi. “Không. Tôi muốn ở lại.”

Anh không cử động.

Phu nhân Dunblade nói, “Tôi không biết vì sao cô lại ở đây, tiểu thư Philippa, nhưng tôi có thể nói với cô rằng... bất kể người đàn ông này đã hứa hẹn gì với cô, bất kể cô nghĩ mình sẽ đạt được gì từ người quen này, đừng trông chờ vào việc sẽ nhận được nó”. Pippa chẳng biết phải đáp lại thế nào. Cô cũng không cần làm thế. “Danh tiếng của cô cũng đang gặp nguy hiểm đấy.”

“Tôi tự biết thận trọng”, Pippa nói.

Một bên lông mày đỏ hoe của nữ nam tước nhướng lên khó tin, và có thứ gì đó quen thuộc lóe lên tại đó rồi biến mất trước khi Pippa kịp định hình. “Nhớ đấy nhé!”

Nữ nam tước biến mất trong bóng tối của lối đi bí mật, người đàn ông to lớn theo sau. Pippa nhìn theo họ khi ánh sáng từ đèn xách tay của người bảo vệ mờ dần sau khúc quanh trước khi đóng bức tranh vào và quay lại nhìn Cross.

Anh đang đứng bên kia phòng, tựa lưng vào một giá sách lớn, tay khoanh trên ngực, mắt nhìn xuống sàn.

Trông anh mệt lử. Hai vai trĩu xuống như bại trận, và đến cả Pippa - người dường như chẳng bao giờ đọc được chính xác cảm xúc của những người xung quanh - cũng hiểu rằng anh đã bị thương trong trận chiến vừa diễn ra tại căn phòng này.

Không thể ngăn mình lại, cô tiến về phía anh, váy quệt phải bàn tính khổng lồ dựa vào một bên tường, và âm thanh ấy kéo Cross khỏi dòng suy tư. Anh nâng đôi mắt xám lên nhìn vào mắt cô, làm cô sững lại.

“Cô nên đi cùng cô ấy.”

Cô lắc đầu, từ ngữ nghẹn lại trong họng khi đáp, “Anh đã hứa sẽ giúp tôi”.

“Thế nếu tôi nói mình muốn hủy bỏ thỏa thuận của chúng ta thì sao?”

Pippa gượng nở một nụ cười không đúng với cảm xúc. “Đó không phải ước muốn chung.”

Mắt anh tối lại - đó là bộ phận duy nhất trên cơ thể anh chuyển động. “Sẽ như vậy đấy.”

Cô không thể cưỡng lại. “Cô ấy là ai?”

Câu hỏi đó phá vỡ lời nguyền, và anh quay mặt đi, vòng qua mép bàn để mặt bàn rộng bằng gỗ mun chắn giữa họ rồi lục lọi đống giấy tờ trên bàn. “Cô biết cô ấy là ai rồi còn gì.”

Cô lắc đầu. “Tôi biết cô ấy là Nữ nam tước Dunblade. Cô ấy là ai đối với anh?”

“Điều đó không quan trọng.”

“Ngược lại, nó có vẻ tương đối quan trọng đấy.”

“Đối với cô thì không nên.”

Biết nó quan trọng đến mức nào cũng khá phiền lòng. “Vậy nhưng có đấy.” Pippa dừng lại, ước gì anh sẽ nói và dù biết rõ yêu cầu của mình thật vớ vẩn, cô vẫn không thể ngăn bản thân hỏi, “Anh rất quan tâm đến cô ấy sao?”.

Đừng nói với tôi. Tôi không muốn biết.

Chỉ có điều cô muốn biết. Khá tuyệt vọng nữa chứ.

Khi anh không đáp, cô nói thêm, “Tôi chỉ hỏi vì tò mò chẳng biết tại sao chuyến thăm của cô ấy lại khiến anh phải nhốt tôi lại phòng chơi xúc xắc trong một khoảng thời gian không xác định”.

Anh ngẩng lên. “Không phải là không xác định.”

Cô đi tới đứng ở bên kia bàn. “Không nhờ anh.”

“Làm sao cô tìm được lối đi đó?”

“Anh sẽ thấy ngạc nhiên khi biết cơn cáu kỉnh có thể giúp người ta tăng quyết tâm đến mức nào đấy.”

Một bên miệng anh giật giật. “Tôi đoán cô ám chỉ việc mình bị cầm tù?”

“Và việc anh lừa đảo”, cô nói thêm.

Mắt anh liếc nhìn viên xúc xắc mà cô đã đặt lên mép bàn. “Chúng là viên thắng mà.”

“Anh nghĩ tôi thèm quan tâm xem dối trá để giúp thắng hay thua à? Nó vẫn là lừa đảo.”

Anh bật ra tiếng cười khô khốc. “Tất nhiên là cô không quan tâm rồi. Nó có lợi cho cô mà.”

“Thế còn hai con tạo thành số bảy?”

“Cũng được chỉnh trọng lượng.”

Cô gật đầu. “Con chín tôi đổ được buổi chiều đầu tiên? Vụ cá cược đã bắt tôi về nhà và thề không tiếp cận một người đàn ông nào nữa?”

Anh rót cho mình một cốc scotch. “Chúng cũng vậy.”

Cô lại gật. “Tôi đã bảo anh là tôi không thích những kẻ dối trá, anh Cross.”

“Và tôi đã bảo cô là những kẻ vô lại luôn nói dối. Đến lúc cô nhận được bài học rồi đấy.”

Gã đàn ông này thật bực mình. “Nếu mọi lời nói dối đều dễ nhận ra như viên xúc xắc được chỉnh độ nặng ngớ ngẩn của anh thì tôi nghĩ mình sẽ sống ổn trong thế giới này thôi.”

“Tôi cũng ngạc nhiên vì cô nhận thấy điều đó.”

“Có lẽ các quý cô khác của anh sẽ không nhận thấy bệnh dịch sáu và ba lan tràn”, Pippa đáp, không thể ngăn nỗi giận dữ tràn vào lời nói, “nhưng là một nhà khoa học, tôi hiểu luật xác suất”.

“Các quý cô khác của tôi?”, anh hỏi.

“Cô Sasser... Phu nhân Dunblade... bất cứ quý cô nằm rải rác khắp nơi nào mà anh có”, Pippa nói, khựng lại trước hình ảnh câu nói của mình gợi ra và không mấy thích thú với nó. “Dẫu gì đi nữa tôi cũng không giống họ.”

“Cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào tôi từng biết.”

Câu đó chích cô đau nhói. “Điều đó có nghĩa là gì?”

“Chỉ là đa phần những phụ nữ khác không làm tôi bực bội đến thế.”

“Thú vị làm sao khi tôi cũng chưa từng gặp một người đàn ông nào làm mình cáu tiết đến thế.” Cô chỉ vào bức tranh. “Anh không nên khóa tôi trong căn phòng đó.”

Cross uống cạn một hơi và trả cốc về vị trí trong tủ. “Tôi bảo đảm với cô, cô khá an toàn tại đó.”

Cô không hề cảm thấy thiếu an toàn, nhưng đó đâu phải điểm chính. “Nếu tôi bị chứng sợ hãi thì sao?”

Đầu anh ngẩng phắt dậy, ngay lập tức nhìn vào mắt cô. “Cô có bị không?”

“Không. Nhưng tôi có thể đã bị.” Cô do dự. “Nếu có cháy thì sao?”

Mắt anh không nao núng. “Tôi sẽ tới tìm cô.”

Vẻ chắc chắn của anh làm Pippa lưỡng lự trong chốc lát. Khi bình tĩnh lại, cô hỏi tiếp, “Qua lối đi kỳ diệu của anh sao?”.

“Phải.”

“Thế nếu đám cháy đã phá hủy nó rồi thì sao?”

“Tôi sẽ tìm được đường để tới chỗ cô.”

“Tôi phải tin điều đó à?”

“Phải.” Cross có vẻ rất chắc chắn, như thể sẽ không có gì ngăn được anh lại.

“Vì sao?”

“Bởi vì nó là sự thật.” Câu nói đó thốt ra thật lặng lẽ trong không gian khép kín, nhỏ hẹp này, và trong thời khắc ấy, Pippa nhận ra hai điều: Thứ nhất, cả hai người đều đã rướn người qua mặt chiếc bàn gỗ mun đồ sộ - một dấu hiệu quyền lực cũng mạnh mẽ như quân đội của Charlemagne - cho tới khi họ chỉ cách nhau vài phân.

Và thứ hai, cô tin anh.

Anh hẳn sẽ tới tìm cô.

Cô thở ra một hơi, và nói, “Thay vào đó tôi đã tới tìm anh”.

Một bên miệng anh nhếch lên thành điệu cười nửa miệng. “Cô đâu có biết lối đi đó sẽ dẫn tới nơi nào.”

Mọi thứ ở anh - đôi mắt, giọng nói cùng mùi gỗ đàn hương - đều cám dỗ cô, và lúc nào cô cũng có thể nhắm mắt lại, dựa vào anh rồi thả mình trong khoảnh khắc đó. Khi cô cất tiếng, lời nói thốt ra chẳng hơn một tiếng thì thầm là bao, “Tôi đã hy vọng rằng nó sẽ dẫn tới niềm phấn khích”.

Rằng nó sẽ dẫn tới chỗ anh.

Anh lùi phắt lại, như thể Pippa vừa nói câu đó thành tiếng, làm cô giật mình tỉnh khỏi khoảnh khắc ấy. “Trong trường hợp ấy, tôi xin lỗi vì nó đã đưa cô tới đây.”

Pippa cũng đứng thẳng dậy, chuyển sự chú ý về bức tranh mình vừa đi qua mà chẳng mấy chú ý trong hai lần đầu vào căn phòng này; giờ đây, nó dường như đang nuốt chửng không gian, làm cả một bức tường nhỏ hẳn lại, rộng mét rưỡi và cao gấp đôi con số đó, vừa lố bịch lại vừa đẹp đẽ và hấp dẫn.

Ở chính giữa bức tranh sơn dầu, một người phụ nữ quấn vải lanh trắng đang ngả lưng ngủ say, tay đặt trên đầu, những lọn tóc vàng xõa xuống sàn, phóng túng và tự do. Da cô ta trắng ngần hoàn hảo, và là nguồn sáng duy nhất trong bức tranh, rực rỡ đến mức phải mất một lúc người ta mới nhìn thấy thứ ẩn núp trong bóng tối của phòng ngủ.

Ở một bên là con ngựa đen khổng lồ với đôi mắt hoang dại đáng sợ và cái mõm há to đầy những chiếc răng trắng vĩ đại ló ra qua tấm rèm nhung đỏ. Con quái vật dường như đang ngắm hình hài say ngủ một cách dâm đãng, cứ như nó có thể cảm nhận được giấc mơ của cô ta và đang chờ đến lúc tấn công.

Nhưng con quái vật sẽ phải chờ tới lượt, vì ngồi trên tấm thân dài của người phụ nữ, trong khoảng tối trải rộng giữa ngực và đùi, là một kẻ nhỏ xíu, xấu xí, nửa người nửa quái vật. Kẻ đó dường như nhìn thẳng ra khỏi bức tranh vào mắt bất kỳ ai dám cả gan nhìn nó. Vẻ mặt của con yêu tinh đó vừa kiên nhẫn vừa sở hữu, như thể nó sẽ dành cả đời để đợi tới lúc quý cô tỉnh giấc, và chiến đấu tới chết để giữ cô ta lại.

Nó là thứ hấp dẫn nhất cô từng thấy, tai tiếng và tội lỗi. Cô tiến lại gần. “Bức tranh này thật phi thường!”

“Cô thích nó à?” Cô nghe thấy vẻ ngạc nhiên trong giọng anh.

“Tôi không nghĩ người ta thích nó. Tôi nghĩ người ta bị nó mê hoặc.” Pippa muốn vươn tay ra đánh thức người phụ nữ trong bức tranh, cảnh báo cho cô ta biết về thứ mà không nghi ngờ gì là khởi đầu của một kết cục khủng khiếp. “Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?”

“Nó được dùng để trả một món nợ”, Cross nói, bước lại gần hơn, và khi ngoái qua vai, cô thấy anh đang đứng cạnh mép bàn, một tay đặt trên mặt bàn, quan sát cô đi về phía bức tranh sơn dầu.

“Tôi cho rằng nó phải là một món nợ rất lớn nhỉ.”

Anh nghiêng đầu. “Tôi thích nó đủ để cho phép xóa sạch số nợ khỏi sổ.”

Cô không ngạc nhiên khi anh bị thu hút bởi bức tranh này, bởi sự độc ác trong từng nét vẽ, bởi sự đen tối trong câu chuyện nó truyền tải. Cô quay lại, một lần nữa bị sinh vật lạ lùng ngồi trên người phụ nữ đang say ngủ cuốn hút. “Nó là gì?”, cô hỏi, vươn tay về phía gã đàn ông nhỏ xíu nhưng không dám chạm vào hắn ta.

“Đó là thần ác mộng...” Anh dừng lại rồi nói tiếp, “Ác mộng. Những ác quỷ được xem là xuất hiện hằng tối và gây ra đau đớn cho những người đang ngủ. Những nam ác thần, như hắn ta, săn các phụ nữ xinh đẹp”.

Có gì đó trong cái cách anh nói, có dấu vết của... ký ức ư? Và Pippa nhìn anh. “Sao anh lại có cái này?”

Cross không còn quan sát cô nữa mà chăm chăm nhìn xuống bàn, nhấc viên xúc xắc cô đã đặt ở đó lên, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay. “Tôi không quan tâm nhiều đến giấc ngủ”, anh nói, như thể nó là một câu trả lời chấp nhận được.

Vì sao lại không?

Cô muốn hỏi điều đó, nhưng ngay lập tức biết rằng anh sẽ không trả lời. “Tôi không ngạc nhiên khi tính đến việc phần lớn cả ngày anh ở trong bóng tối của bức tranh này.”

“Người ta sẽ dần thấy thoải mái với nó.”

“Tôi khá nghi ngờ điều đó”, cô nói. “Anh có hay dùng lối đi bí mật không?”

“Tôi phát hiện ra mình không cần đến nó nhiều.”

Cô mỉm cười. “Vậy là tôi nên trân trọng nó?”

“Cô cũng không dùng nó được tốt. Tôi nghe thấy tiếng cô ngay khoảnh khắc cô tới gần.”

“Không hề.”

“Có đấy. Chẳng nghi ngờ gì là cô sẽ thấy ngạc nhiên khi khám phá ra rằng mình không giỏi làm trò lén lút đâu, tiểu thư Philippa.”

“Tôi chẳng mấy khi có lý do để phải làm thế, anh Cross.”

Một bên miệng anh nhếch lên gần như một nụ cười. “Cho tới gần đây.”

“Nơi này có vẻ gì đó khuyến khích hành động đó, anh không nghĩ thế sao?”

“Thật ra là tôi cũng nghĩ vậy.”

Anh trả viên xúc xắc xuống bàn với một tiếng cạch nhẹ và hai khối lập phương màu trắng nhỏ bé thu hút sự chú ý của Pippa; cô vừa nhìn chúng vừa nói, “Còn bây giờ, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh nợ tôi câu trả lời cho ba câu hỏi. Bốn, nếu tính cả câu anh bỏ đi mà chưa trả lời”.

Trong sự im lặng nối tiếp câu tuyên bố đó, Pippa không thể ngăn mình đưa mắt lên nhìn anh. Anh đang chờ cô. “Tất cả các viên xúc xắc đều được chỉnh trọng lượng. Tôi chẳng nợ cô gì hết.”

Lông mày cô chau lại. “Ngược lại, anh nợ tôi rất nhiều. Tôi đã tin tưởng anh sẽ nói sự thật.”

“Lỗi của cô chứ không phải của tôi.”

“Anh không xấu hổ vì lừa đảo sao?”

“Tôi xấu hổ vì bị bắt.”

Cô cau có. “Anh đã đánh giá thấp tôi.”

“Có vẻ là thế. Tôi sẽ không phạm phải sai lầm này nữa. Tôi sẽ không có cơ hội phạm sai lầm đâu.”

Cô ngẩng phắt đầu dậy. “Anh sẽ bội ước sao?”

Anh gật đầu. “Phải. Tôi muốn cô rời khỏi chỗ này. Mãi mãi. Cô không thuộc về nơi đây.”

Cô lắc đầu. “Anh đã nói mình sẽ không bội ước.”

“Tôi đã nói dối.”

Bị sốc trước câu nói bất ngờ đó, Pippa thốt ra điều duy nhất nảy ra trong đầu, “Không!”.

Vẻ ngạc nhiên bừng lên trong mắt anh. “Không à?”

Cô lắc đầu, tiến tới và dừng lại cách anh chục phân. “Không.”

Anh lại nhấc xúc xắc lên, và cô nghe tiếng ngà đập vào nhau lách cách khi anh xoay chúng trong lòng bàn tay. “Cô dựa vào điều gì mà từ chối?”

“Dựa vào việc anh nợ tôi.”

“Cô định đưa tôi ra tòa chắc?”, anh giễu cợt.

“Tôi không cần”, cô đáp trả, đánh quân bài cuối cùng, quyền lực nhất của mình. “Tôi chỉ cần đưa anh tới chỗ anh rể tôi là được.”

Một giây trôi qua khi từ đó ngấm vào đầu anh, và mắt anh mở to, chỉ trong thoáng chốc, vừa đủ để cô nhận thấy trước khi anh thu hẹp khoảng cách giữa họ và nói, “Một ý hay đấy. Hãy kể tất mọi chuyện cho Bourne đi. Cô nghĩ cậu ấy sẽ ép tôi thực hiện thỏa thuận của chúng ta sao?”.

Cô nhất định sẽ không bị dọa đâu. “Không. Tôi nghĩ anh ấy sẽ giết anh vì dám đồng ý với nó. Đặc biệt khi anh ấy phát hiện ra nó được thương thuyết bởi một quý cô đi đêm.”

Cảm xúc bừng lên trong đôi mắt xám nghiêm túc của anh, giận dữ và... ngưỡng mộ sao? Bất kể đó là gì, nó cũng gần như biến mất ngay tức thì, mờ mịt như ngọn đèn lồng trong những lối đi kỳ lạ, tăm tối của anh. “Được đấy, tiểu thư Philippa.” Câu nói ấy thật êm ái khi chúng lướt trên da cô.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Giọng nói của cô đã biến đi đâu mất rồi?

Anh ở quá gần. “Cô muốn bắt đầu từ đâu?”

Cô muốn bắt đầu từ nơi họ đã dừng lại. Giờ thì anh chẳng thể trốn thoát được nữa, không khi họ đang đứng tại đây, trong văn phòng của anh, tại trong một sòng bạc chỉ cách sự xấu xa lẫn tội lỗi vài phân ngắn ngủi và hơn nửa Luân Đôn chắc chắn sẽ hủy hoại Pippa nếu tìm ra cô.

Và cũng chỉ cách nhau vài phân ngắn ngủi.

Đây là rủi ro mà cô đã thề sẽ nhận lấy với phần thưởng là tri thức của anh.

Nỗi phấn khích ngân vang khắp người hứa hẹn nhiều hơn những gì cô dự đoán khi rời khỏi nhà tối nay. “Tôi muốn bắt đầu với việc hôn.”