← Quay lại trang sách

Chương 18 .

Thời gian quan sát đã hết.

Đến thời điểm hành động rồi.

Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury

3 tháng Tư, 1831; một ngày trước đám cưới

Ngày mai cô sẽ kết hôn.

Với một người đàn ông khác.

Và thay vì ở trong vòng tay Pippa trên chiếc giường của cô tại Dinh thự Dolby, để cả hai được nếm hương vị khoái lạc lần cuối cùng, anh lại ở một trong những nơi tối tăm nhất của Luân Đôn đang được thắp nến sáng trưng để chúc mừng cuộc hôn nhân sắp tới của chính mình.

Knight đã không thể kiềm chế niềm hân hoan chiến thắng. Nếu việc Cross sắp cưới Meghan Margaret Knight và một đế chế cờ bạc sớm ra đời còn chẳng đáng để tổ chức một đêm tội lỗi trụy lạc thì không gì có thể nữa.

Một nhóm đàn ông ở bàn xúc xắc gần đó thét lên phấn khích khi con xúc xắc đổ ra có lợi cho họ, và Cross quay sang quan sát viên xúc xắc bằng ngà được cào về đầu bàn, nơi Hầu tước Densmore hôn chúng rồi quăng lại vị trí cũ. Ba. Bốn.

Và Cross cảm thấy vui sướng một cách ác độc trước âm thanh rên rỉ thất vọng vì thua cuộc của cả bàn chơi ấy. Tốt nhất là tối nay không có ai được vui vẻ hay sung sướng hết nếu anh không thể. Đã bốn ngày trôi qua kể từ lúc anh chạm tay vào hạnh phúc một cách ngắn ngủi, khẽ động tới khoái lạc, da thịt mịn màng lẫn những câu nói hổn hển và có được Pippa trong một đêm hoàn hảo với sức tàn phá cao độ. Bốn ngày dài như cả một thế kỷ, từng giây từng phút đều kích thích và cám dỗ anh đến với cô. Cướp cô đi cũng như bảo vệ cô khỏi những lời lẽ khinh miệt cùng con mắt chê bai.

Anh có hai mươi lăm nghìn mẫu đất ở Devonshire, nơi sẽ không bao giờ có người cần gặp họ, còn cô và Trotula có thể rong chơi. Anh sẽ xây cho cô một ngôi nhà dành cho việc nghiên cứu khoa học, sẽ cho cô tất cả những gì cô cần và khao khát. Rồi anh sẽ rong chơi cùng bầy con của họ, vì theo kinh nghiệm của anh, cuộc sống ở nông thôn có xu hướng tạo đà cho sinh nở.

Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để khiến cô hạnh phúc.

Sẽ chẳng thể đủ được.

Sẽ không bao giờ đủ. Anh sẽ chẳng bao giờ đủ tốt trong mắt cô cũng như trong mắt Baine và Lavinia. Cô xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp hơn.

Ngực anh dội lên cảm giác đau đớn kinh hoàng trước suy nghĩ ấy.

Castleton đâu có tốt đẹp hơn. Anh ta sẽ không thách thức cũng chẳng cám dỗ cô.

Anh ta sẽ không yêu cô.

Gần đó, Christopher Lowe cúi xuống bánh xe roulette và rống lên hân hoan khi quả bóng nhỏ màu trắng nằm vào ô vuông đỏ trên mặt quay.

Cross rít lên khó chịu. Roulette là thể loại trò chơi điên rồ nhất dành cho lũ ngốc - tất cả phụ thuộc vào may rủi, không đáng để cá cược dù cho kết quả là chiến thắng. Anh quay sang quan sát nhóm hai chục người đàn ông đang vỗ lưng Lowe và đặt tiền xuống bàn. “Bánh xe đang nóng lên!”, một người hét.

Cross cáu kỉnh xoay người đi.

Mọi trò chơi được thiết kế để cám dỗ và thu lợi nhuận trên thế giới này đều dành cho lũ ngốc.

“Cross.”

Anh quay phắt người nhìn Sally Tasser, đang đứng cách đó vài bước. “Tôi nên giết cô vì việc cô đã gây ra”, anh gầm lên. “Nếu cô là đàn ông thì tôi đã làm vậy rồi.”

Cô ta đã bán anh cho Knight, ép anh bước vào một cuộc hôn nhân mình không mong muốn. Một cuộc đời mà anh hẳn sẽ chẳng bao giờ chấp nhận. Trong thế giới họ sống, hít thở bầu không khí đầy quyền lực và tội lỗi, khoái lạc và trừng phạt, khả năng bị phản bội hay mất mát lúc nào cũng có thể dễ dàng xảy ra.

Nhưng hành động của Sally không chỉ trừng phạt anh mà còn đe dọa đến Pippa.

Và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho điều đó.

Anh phăm phăm tiến về phía cô gái điếm trong cơn phẫn nộ trào dâng khiến cô ta lo lắng rồi đẩy cô ta lùi lại qua đám đông người dự tiệc, giữa những bàn bài cùng bàn xúc xắc cho tới khi ra đến rìa phòng bẩn thỉu và không vui vẻ được như đại sảnh của Thiên Thần. “Nói cho tôi xem, tương lai của tôi đáng giá bao nhiêu đối với cô? Vài đồng à? Một bộ váy mới? Một cái dây chuyền đểu? Sau tất cả những gì tôi đã làm cho cô lẫn các cô gái của cô? Vậy mà cô trả ơn tôi bằng cách dọa dẫm thứ duy nhất tôi quý trọng như thế sao?”

Cô ta lắc đầu, đôi mắt nâu lóe sáng. “Ngài đánh giá tôi dễ dàng thật đấy nhỉ?”, cô ta quát.

“Cô đe dọa cô gái của tôi”, anh lớn tiếng, muốn đấm xuyên qua tường. Sáu năm rồi anh chưa hề cảm thấy mất kiểm soát và rối trí đến thế này. Ý nghĩ Pippa lâm nguy khiến anh run rẩy vì sợ hãi, giận dữ và nửa tá cảm xúc mạnh mẽ đến kinh hoàng khác.

Anh sẽ làm gì đây khi cô đã kết hôn?

Sally giúp anh khỏi phải trả lời câu hỏi đó. “Ngài, cuộc đời hoàn hảo của ngài, đống tiền của ngài, không bao giờ phải quỳ gối để kiếm bữa ăn tiếp theo và cảm ơn một người lạ mặt vì vài đồng tiền... Nếu ngài thất bại...”

“Nếu thất bại, tôi sẽ vẫn giữ an toàn cho cô.”

“An toàn ư?”, cô ta chế giễu. “Ngài sẽ đẩy tôi đến vùng quê để sống nốt những ngày còn lại như một con ngựa cái già bị thả về đồng cỏ à? Điều đó có thể an toàn nhưng chẳng thỏa mãn chút nào.”

“Rất nhiều người nghĩ khác đấy.”

“À, không phải tôi”, cô ta nói. “Nếu ngài thua và Knight khám phá ra vai trò của tôi trong kế hoạch của ngài, ông ta sẽ đuổi tôi đi và tôi sẽ phải làm việc ngoài đường”, cô ta ngừng lời. “Tôi có một cuộc đời tốt đẹp, Cross, và tôi bảo vệ nó. Ngài cũng sẽ làm vậy thôi.”

Chỉ có điều anh đã không làm vậy. Bảo vệ cuộc đời của mình có nghĩa là ném Pippa cho Knight và từ chối yêu cầu tiếp nhận Maggie của ông ta.

Nhưng Pippa mới là ưu tiên.

Sẽ luôn như vậy.

“Nếu nghĩ kỹ thì ngài sẽ thấy tôi đã giúp ngài có một người vợ và người thừa kế. Ngài sẽ không hối hận đâu.”

Người vợ sai lầm. Người thừa kế sai lầm.

“Tôi sẽ hối hận từng giây từng phút một”, anh nói.

“Cross...”, Sally mở miệng. “Ngài biết đấy, tôi cũng rất tiếc. Cho tiểu thư đó.”

Anh đông cứng.

“Tiểu thư Philippa đã tử tế với tôi hơn bất kỳ một phụ nữ quý tộc nào. Và ngay khoảnh khắc kể cho Knight về cô ấy, tôi đã biết là mình sẽ hối hận.”

“Cô không được phép nói ra tên của cô ấy.” Cô tốt đẹp hơn chỗ này, hơn tất cả bọn họ gộp lại.

“Có lẽ không. Nhưng đó chẳng phải việc của ngài.”

“Nên là vậy.”

Sally khẽ cười. “Đừng nghi ngờ lấy một giây rằng những gì tôi đã làm là vì cô ấy. Chứ không phải vì ngài.”

Có nghĩa là Pippa sẽ hạnh phúc hơn khi không có anh, cô xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì anh có thể trao cho cô.

Đó là sự thật.

“Chú ý nào!” Giọng nói sang sảng của Knight làm cả hai cùng xao lãng, và khi quay lại, họ thấy ông ta với chiếc mũ quấn khăn đỏ đội lệch đang đứng trên một cái bàn xúc xắc ở chính giữa sòng bạc. “Chú ý nào!”, ông ta lại hét lên, gõ mạnh cây gậy bịt đầu bạc lên lớp vải nỉ cũ mèm, chấm dứt tiếng nhạc vui nhộn và những tiếng trò chuyện lè nhè say xỉn. “Tôi có chuyện cần nói, mấy gã bất kính kia!”

Knight cười toe toét khi cả phòng vang lên những tiếng khúc khích, còn Cross nghiến răng, biết rõ chuyện gì sắp đến.

“Tôi vẫn cáu tiết với các người vì tốn thời gian ở các bàn bài của Thiên Thần trong cái bữa tiệc vớ vẩn gọi là Địa Ngục đó - uống trà và ăn bánh với một đám quý tộc hợm hĩnh chẳng biết cái quái gì. Nhưng tối nay tôi thấy mình đang có tâm trạng dễ tha thứ, mấy cưng à... một phần vì”, ông ta quay sang nháy mắt với Cross, “ít nhất một trong những gã quý tộc đó sắp trở thành người thân của tôi!”.

Lời thông báo đó được đáp lại bởi một tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, tất cả đồng loạt quay đầu về phía Cross, người không hề hoan hô, không mỉm cười, không cử động.

Knight nhướng một bên lông mày và vươn tay về phía con rể tương lai. “Cross! Nói một hai lời gì đấy cùng tôi đi!”

Tiếng hoan hô lại nổi lên, cọ xát vào mọi dây thần kinh của Cross, khiến anh muốn gây gổ với tất cả những gã đàn ông ở đây. Anh khoanh tay lên ngực và lắc đầu, không di chuyển khiến mắt Knight tối sầm lại. “Ôi trời... cậu ấy không muốn cướp lượt đổ của tôi! Đừng lo, nhóc ạ! Các chấm trên xúc xắc[9]...” Ông ta dừng lại, để từ đó rơi thõng vào khoảng không giữa hai người. “Dạo này chúng nghiêng về phía tôi!”

Và với một âm tiết duy nhất gợi liên tưởng về người phụ nữ đã xâm chiếm tâm trí Cross, Knight đã khiến anh không thể từ chối yêu sách của ông ta. Anh băng qua phòng với sự bình tĩnh có chủ ý, lờ đi khao khát muốn kéo Knight khỏi bàn và phanh thây ông ta, rồi trèo lên bàn đứng cùng người đàn ông đã vượt mặt mình.

Knight vỗ lên lưng Cross, và anh khẽ cất tiếng, “Ngày mai cô ấy kết hôn rồi. Và ông sẽ mất đi quyền kiểm soát nhỏ nhoi đó”.

Knight nói qua hàm răng đang cười rộng ngoác. “Vớ vẩn. Tôi có thể hủy hoại cuộc hôn nhân của cô ta và danh dự của các con cô ta chỉ bằng một từ đúng lúc đúng chỗ.” Ông ta quay ra nhìn cả căn phòng như một vị vua nói với triều thần. “Còn bây giờ, xin mời vị tiểu thư xinh đẹp đã chiếm giữ trái tim cậu ta! Cuộc hôn nhân sẽ được tuyên bố rộng rãi vào ngày mai và sau ba tuần nữa, con gái tôi sẽ thuộc về cậu ta!”

Maggie được nhấc lên đứng trên bàn và Cross phải khen ngợi cô ta vì biết tuy không một ông bố tử tế nào cho phép con gái mình lại gần nơi đây, cũng chẳng người đàn ông nào cho phép người phụ nữ mình quan tâm đến nơi đây, người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím và đầy vẻ cam chịu này vẫn đứng thẳng đờ, không bồn chồn, không đỏ mặt.

Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt chân thành. “Chào ngài.” Cô ta nhún gối, trông duyên dáng và đứng đắn hết mức có thể đối với một người đứng trên bàn xúc xắc.

Cross nghiêng đầu, nhắc mình rằng Maggie chỉ là một con tốt trong trò chơi này. Chính cô ta mới là người mất mát nhiều nhất. Cô ta sẽ có tước vị và được giàu có vượt xa sức tưởng tượng nhưng sẽ không bao giờ có một người chồng yêu mình.

Chồng cô ta sẽ luôn yêu một người khác.

“Cô ấy là một món hời đấy, Cross!”, có người hét to dưới đám đông.

“Tôi muốn đặt tay lên đôi chân đó!” Một gã đàn ông với lấy chân cô ta, chạm được vào mũi giày trước khi cô ta thở dốc và giật lại, ép sát vào Cross.

Có thể anh không muốn cưới cô ta nhưng cô ta không đáng phải chịu điều này.

Anh giẫm một chân lên cổ tay gã đó, đủ để ghim tay hắn xuống bàn. “Chạm vào cô ấy là ngươi sẽ mất tay đấy.”

Knight cười. “Mấy người thấy cậu ta bảo vệ con bé đến thế nào chưa? Anh chàng Cross này không thể rời tay khỏi con bé! Chúng sẽ cho tôi những đứa cháu xinh xắn! Tôi cá là Hầu tước Baine sẽ chào đời trước cuối năm!”

Thanh âm Baine vang lên trên môi Knight làm người Cross nóng bừng. “Tôi cá hai mươi đô là thằng bé đang đến rồi!”, một giọng sang sảng dưới đám đông đáp lại.

Tiếng cười và hò reo phấn khích vang lên từ dưới sàn, ngắt quãng bởi một tiếng “Hôn cô ấy đi!” ầm ĩ.

“Đúng rồi, hôn cô ấy thật kêu vào, Cross!”

Knight cười. “Tôi không phản đối đâu!”

“Tất nhiên là có rồi, đồ khốn nhà ông”, Cross rít lên dưới tiếng hò reo say xỉn. “Cô ấy là nữ bá tước tương lai và là con gái ông, thế mà ông lại muốn hủy hoại cô ấy trong một sòng bạc sao?”

“Con bé là con gái tôi và nữ bá tước tương lai của cậu”, Knight đáp lại trong tiếng kêu gào cổ vũ. “Tôi nghĩ một nụ hôn trong sòng bạc cũng dễ đoán trước thôi. Và tôi là một chủ xị tài ba cho nên con bé sẽ không được rời khỏi cái bàn này cho tới khi họ có được những gì mình muốn.”

Má Maggie đỏ bừng khi nhìn lên Cross qua hàng lông mi đen như hồ bóng. “Thưa ngài”, cô ta thì thầm, “xin ngài đấy. Chúng ta hãy làm cho xong chuyện đi được không?”.

Anh thấy tội nghiệp cô ta. “Tôi xin lỗi vì phải hôn cô ở đây.”

Nhưng Maggie cũng có cảm giác tương tự với anh. “Rất xin lỗi vì ngài phải hôn tôi”, cô ta nói đầy thương cảm.

Cô ta cũng không đáng phải cưới anh.

Anh khẽ cười một tiếng vô cảm. “Có vẻ như tôi được sinh ra để làm phụ nữ thất vọng.”

Cô ta không đáp lại và anh cúi xuống hôn cô ta, rất nhanh thôi nhưng sự âu yếm đó đủ để gây ấn tượng với đám đông những người không hề nhận thấy cảm xúc trống rỗng trong đó.

Nói dối. Nó lẫn lộn giữa cảm giác tội lỗi, căm ghét bản thân với phản bội lẫn sai lầm u ám, đáng sợ. Cô ta không phải là Pippa và sẽ không bao giờ là của anh.

Maggie sẽ sống dưới cái bóng của người phụ nữ đeo kính, uyên bác mà anh yêu, là tù nhân của khao khát muốn làm những gì đúng đắn đối với một người phụ nữ dù anh phải hủy diệt tương lai của một người phụ nữ khác.

Khỉ thật.

“Còn bây giờ”, Knight lại gõ gậy xuống bàn, tiếng nện kéo Cross quay lại hiện tại, “tiếp tục thua tiền thôi!”.

Thậm chí câu nói đó cũng nhận được tiếng hò reo trong đêm lễ hội này, khi whisky chảy miễn phí và bàn nào cũng cá cược, toàn bộ thành viên của Knight’s chúc mừng chiến thắng vĩ đại của thủ lĩnh.

Cross đứng trên cái bàn đó một lúc lâu, chờ Maggie và Knight đi xuống, nhìn ra sảnh sòng bạc khi gã tay sai mặt rỗ của Knight kéo ông ta về văn phòng vì có công chuyện gì đó.

Cross vui mừng khi thoát khỏi cha vợ và tìm được chút sung sướng, bình thản trong cái cách bánh xe roulette chưa gì đã vội quay, các quân bài bay trên lớp vải nỉ, xúc xắc lăn xuống bàn, Knight chỉ huy sòng bạc như cái cách Wellington chỉ huy một tiểu đoàn phải kiếm ra tiền thật nhanh và hiệu quả.

Bàn bài xì dách là nơi đầu tiên thu hút ánh mắt anh, năm kẻ ngồi đối diện với người chia bàn, mỗi kẻ có một quân Át hoặc đầu người lật ngửa, người chia bài nhìn chằm chằm vào một con hai. Ván bài diễn ra rất nhanh mà không ai lấy thêm quân. Khi lật bài, người chơi nào cũng được hai mươi hoặc cao hơn.

Gần như là một xác suất bất khả thi.

Ý nghĩ đó bị gạt đi bởi một tiếng hò reo ở bên trái anh, nơi một bàn xúc xắc đang ăn mừng thành công, con xúc xắc lăn về phía kẻ quăng nó. Cross quan sát lần quăng tiếp theo. Sáu. Ba. “Lại chín!”, người hồ lì kêu lên.

Tim anh bắt đầu đập thình thịch.

Anh trèo xuống khỏi bàn và bị trò chơi làm phân tâm, không thể không quan sát lần đổ tiếp theo. Sáu. Ba. “Hoan hô!”, những người quan sát trận đấu reo hò.

“May mắn quá!”, người chơi cầm viên xúc xắc kêu lên, quay sang nhìn đám đông đang tăng dần, song Cross không thể nhìn rõ gương mặt bị che khuất của anh ta. “Tôi chưa từng may mắn đến thế!”

“Ai vậy?”, một giọng nói vang lên cạnh vai anh.

“Đố anh tin được chuyện này đấy”, có tiếng đáp lại, “đó là Castleton”.

“Gã khốn may mắn!” Thật khó tin.

“Chậc, mai anh ta sẽ kết hôn... vậy nên anh ta xứng đáng được có một đêm độc thân để tưởng nhớ, không phải sao?”

Castleton.

Mai sẽ kết hôn.

Trong khoảnh khắc, Cross quên đi cảm giác lo lắng đã thu hút mình vào ván đấu, bị phân tâm bởi câu nói nhắc nhở rằng ngày mai Pippa sẽ kết hôn với người đàn ông đang đứng cạnh bàn xúc xắc này.

Sáu. Ba.

Thắng.

Có gì đó không đúng.

Anh ngẩng đầu để quét mắt khắp đám đông, sự chú ý bị hút về cánh cửa dẫn ra các phòng phía sau, nơi một người đàn ông to con sừng sững cao vượt cả phòng đang đứng.

Lông mày anh nhíu lại.

Temple đang làm cái quái gì ở đây?

“Hai trăm năm mươi đô vào số hai mươi ba!” Christopher Lowe cá một số tiền cao phi lý ở bàn roulette bên phải Cross, và anh không thể không quay lại quan sát quả bóng lăn vòng vòng cho tới khi nó rơi xuống một cái rãnh màu đỏ.

Hai mươi ba.

Cả bàn reo hò, Lowe đã mạo hiểm cả một gia tài và thắng gần chín nghìn bảng.

Lowe là người chưa từng thắng được bất kỳ thứ gì trong đời.

“Tôi đã nói gì nào?”, cậu ta rống lên. “Tối nay tôi may lắm!”

Không có cái gọi là may mắn.

Có điều gì đó không đúng.

Anh lách qua đám đông những người đang ngày càng phấn khích với hơi thở chiến thắng, nỗi kích động khi quân Át lật lên, con sáu khó tin đổ ra, vòng quay của bánh xe dường như cứ dính chặt vào ô đỏ... Tất cả đều lờ đi khi anh xuyên qua họ cho tới lúc họ cuối cùng họ cũng tách để anh nhìn thấy rõ Temple cách đó vài bước.

Người cộng sự khổng lồ của Thiên Thần Sa Ngã không đi một mình. Cạnh anh là một chàng trai trẻ gầy nhẳng mặc bộ vest tối màu rộng thùng thình. Cậu ta đội một cái mũ sụp xuống quá lông mày khiến Cross không thể nhìn rõ mặt; cách cậu ta đi lại có một vẻ gì đó quen thuộc khiến anh bất an.

Chỉ đến khi người lạ mặt đó quay sang nói vào tai một trong các cô gái của Knight, chuyển cho cô ta một cái túi nhỏ, Cross mới thấy ánh vàng lóe lên ở thái dương anh ta.

Kính.

Ở thái dương của cô.

Philippa.

Cô quay sang nhìn anh như thể anh vừa gọi tên cô và nở một nụ cười rạng rỡ, tươi sáng khiến máu trong người anh chảy mạnh và tim anh nhức nhối. Làm sao anh lại có thể cho rằng cô là một người đàn ông nhỉ? Trông cô thật dễ gây tai tiếng, xinh đẹp và có sức hủy hoại ghê gớm, anh đột nhiên thấy tuyệt vọng muốn tới bên cô, chạm vào cô, hôn cô và giữ cho cô được an toàn.

Dù rằng điều đó cũng không giảm bớt mong muốn giết chết cô.

Theo bản năng, anh vươn tay về phía cô nhưng bị đôi tay khổng lồ của Temple chắn lại ngang ngực khi anh ta nói, “Không phải bây giờ. Nếu cậu chạm vào cô ấy thì mọi người sẽ tò mò”.

Cross không quan tâm. Anh muốn cô được an toàn. Nhưng Temple rất mạnh và nói cũng rất đúng. Hồi lâu sau, anh đáp, “Tôi muốn vào võ đài cùng cậu vì chuyện này”.

Temple nhếch mép. “Rất sẵn lòng. Nhưng nếu cô ấy thành công thì tôi đoán là cậu sẽ cảm ơn tôi vì điều đó.”

Lông mày Cross nhíu chặt lại. “Thành công ư?” Anh quay sang nhìn Pippa. “Em đã làm gì?”

Cô mỉm cười như thể họ đang dự tiệc trà, ở Ascot[10] hoặc đi dạo trong công việc. Hết sức bình tĩnh và cực kỳ tin tưởng vào bản thân lẫn hành động của mình. “Anh không thấy à, chàng khờ? Em đang cứu anh.”

Đến lúc ấy, tiếng hò reo phấn khích để chúc mừng chiến thắng từ những người chơi quanh họ đã trở nên ầm ĩ tới điếc tai và khiến họ không thể lờ đi được nữa. Anh chẳng cần nhìn cũng hiểu cô đã làm gì. “Em đã chỉnh các bàn bài à?”

“Vớ vẩn.” Pippa cười toe toét. “Với những gì biết về Digger Knight thì em cá tất cả tài sản của anh là những cái bàn đó đã bị chỉnh rồi. Em chỉ trả chúng về nguyên gốc thôi.”

Cô điên rồi. Và anh yêu điều đó. Lông mày anh nhướng lên. “Tất cả tài sản của anh ư?”

Cô nhún vai. “Em đâu có nhiều tài sản.”

Tất nhiên là cô đã nhầm. Cô có nhiều hơn cô biết. Nhiều hơn anh từng mơ.

Và nếu cô đề nghị thì anh sẽ để cô cá cược tất cả tài sản của anh.

Chúa ơi, anh muốn cô.

Anh nhìn xung quanh, quan sát khuôn mắt đỏ bừng, kích động của những người chơi gần đó, chẳng một ai hứng thú với bộ ba đang đứng ngoài rìa. Chẳng có kẻ không chơi nào đáng được chú ý. Không khi có quá nhiều chiến thắng đến vậy.

Cô đang điều khiển các bàn bài ở một trong những sòng bạc thành công nhất Luân Đôn. Anh quay lại nhìn cô. “Làm sao em...”

Cô mỉm cười. “Anh đã dạy em về những viên xúc xắc chỉnh trọng lượng mà, Jasper.”

Cross thấy lòng ấm áp khi nghe thấy tên gọi đó. “Anh chưa dạy em về các bộ bài chồng mà.”

Cô vờ như bị đánh giá thấp. “Thưa ngài, việc ngài thiếu tin tưởng vào trí tuệ của em làm em bị tổn thương đấy. Ngài nghĩ em không thể tự tính ra thủ thuật chồng bài sao?”

Anh lờ câu nói đùa đó đi. Knight sẽ giết họ khi khám phá ra chuyện này. “Còn roulette?”

Cô cười. “Nam châm có những công dụng tuyệt vời.”

Cô quá thông minh. Anh quay sang nhìn Temple. “Cậu ủng hộ à?”

Temple nhún một bả vai. “Tiểu thư đây có thể rất... kiên quyết.”

Chúa cũng thừa biết đó là sự thật.

“Cô ấy biết mình muốn gì”, anh chàng khổng lồ nói thêm, “và tất cả bọn tôi đều muốn điều đó”.

“Temple đã rất tử tế. Cũng như cô Tasser”, Pippa nói thêm.

Tâm trí Cross quay cuồng. Cô Tasser. Sally đã giúp anh.

Đừng nghi ngờ lấy một giây rằng tôi đã làm việc đó vì cô ấy. Chứ không phải vì ngài.

Vậy ra đây là ngụ ý của Sally - điều khiển kế hoạch đính hôn của Knight chứ không phải nói về lễ đính hôn của anh.

Kế hoạch điên rồ của Pippa.

Nhưng họ chưa tính tới tất cả mọi chuyện hay những gì sẽ xảy đến khi Knight quay lại, phát hiện ra cô và hiểu việc họ đã làm.

“Em phải rời khỏi đây. Trước khi Knight phát hiện ra kế hoạch và mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Trước khi ông ta phát hiện ra em. Em sẽ bị hủy diệt, và tất cả những gì anh cố gắng sẽ...” Anh ngày càng hốt hoảng vì ý nghĩ cô có thể bị tổn thương. Knight có khả năng sẽ phản ứng lại với quyết tâm đen tối.

“Em sẽ không đi đâu hết!” Cô lắc đầu. “Em phải quan sát đến cùng!”

“Không được đâu, Pippa.” Anh lại đưa tay về phía cô, tuyệt vọng muốn chạm vào cô, và Temple tiếp tục ngăn anh. Cross dừng lại, cố trấn tĩnh. “Khỉ thật. Knight là người giỏi nhất trong lĩnh vực này.”

“Không giỏi hơn anh đâu”, cô nói.

“Có, giỏi hơn anh đấy”, anh chữa lại. “Ông ta không quan tâm đến điều gì hơn nơi này lẫn sự thành công của nó. Và tất cả những gì anh quan tâm là...” Anh nhỏ giọng dần, biết rõ mình không nên nói ra song cũng thừa hiểu mình không thể dừng lại. “Tất cả những gì anh quan tâm là em, người phụ nữ ngốc nghếch này.”

Cô mỉm cười, đôi mắt xanh dương xinh đẹp dịu xuống sau mắt kính. “Anh không hiểu sao, Jasper? Anh cũng là tất cả những gì em quan tâm.”

Anh không nên thích câu nói đó và đau đớn vì nó. Nhưng tất nhiên là anh có.

Pippa tiến về phía anh và anh hẳn sẽ dang rộng vòng tay để đưa cô về giường ngay tại đó nếu Temple không bước ra chắn ở giữa mà không nhìn họ. “Hai người không thể nói chuyện ở chỗ riêng tư à? Khi không có tôi ở gần ấy?”

Câu nói đó nhắc họ nhớ ra mình đang ở đâu lẫn hiểm họa cô đang hứng chịu. Anh xoay đầu quan sát căn phòng, tìm thấy ánh mắt đầy giận dữ của Knight khi ông ta nhìn khắp sảnh với vẻ hiểu biết sâu sắc của một người đàn ông đã làm nghề này cả đời, nhận ra rằng có gì đó không ổn. Sòng bạc quá vui vẻ. Quá nhiều chiến thắng.

Sự vỡ lẽ lóe lên trong mắt Knight khi ông ta nhìn vào mắt Cross qua đám đông. Ông ta liền quay lại và chỉ đạo gã mặt rỗ; gã ta lao vụt đi, chắc là tìm xúc xắc và bộ bài mới, trước khi ông ta tiến từng bước đầy quyết tâm về phía họ. Cross quay lại nhìn Pippa. “Em phải đi”, anh nói. “Em không thể bị bắt được. Ngày mai em kết hôn rồi. Để anh lo liệu chuyện này.”

Cô lắc đầu. “Tuyệt đối không. Đây là kế hoạch em lập ra vì anh. Vì Lavinia. Để bảo đảm Knight không bao giờ gây ra được bất kỳ nguy hiểm gì nữa. Em sẽ kết thúc nó.”

Cơn giận dữ của anh bùng lên. “Pippa, chuyện này ghê gớm hơn bất kỳ điều gì em có thể hình dung khi em không lên kế hoạch thoát thân. Knight chẳng đáng lo đâu. Ông ta biết tối nay mình sẽ chỉnh lại bàn để tất cả những người có mặt tại đây ở lại và tiếp tục quăng tiền thắng của họ vào cá cược. Người chơi không dừng lại khi vận đang lên.”

Cô mỉm cười. “Anh nghĩ em không biết điều đó à? Cần em nhắc cho anh nhớ rằng em đã học được bài học cám dỗ từ một giáo viên lão luyện không?”

Giờ không phải là lúc để nghĩ về bài học của họ. Anh kháng cự lại hình ảnh da thịt lóe lên trước mắt và thở dài trước câu nói đó. “Anh nghĩ em không thể chuẩn bị cho nó được, ngoài việc đốt cháy nơi này thành tro thì chẳng một kế hoạch tinh vi nào có thể thuyết phục năm trăm con bạc rời khỏi bàn bài chiến thắng của họ.” Anh quay lại nhìn Knight, quan sát ông ta tiến về phía họ. “Anh nghĩ mình đã nói xong rồi. Em sẽ về nhà với Temple, và cưới vào ngày mai, sau đó sống cuộc đời mà mình xứng đáng.”

“Em không muốn cuộc đời đó”, cô nói.

“Em không có lựa chọn”, anh đáp. “Đây là điều cuối cùng anh trao cho em, cũng là điều duy nhất anh cầu xin em.”

Cô lắc đầu. “Anh không biết mình đang cầu xin điều gì đâu!”

“Anh biết chính xác mình đang cầu xin điều gì.”

Anh đang cầu xin em hãy rời đi trước khi anh thấy rằng mình chẳng thể chịu đựng việc sống thiếu em.

Anh sợ rằng có thể đã quá muộn rồi.

“Đi đi, Pippa.” Lời nói như van vỉ thốt ra cùng một đợt sóng hốt hoảng mà anh không hề thích. Anh ghét việc bị người phụ nữ này phá nát khả năng kiểm soát. Nói dối. “Anh sẽ xử lý nốt vụ này.”

Pippa lắc đầu. “Anh từng hứa rằng khi chơi ở bàn của em thì chúng ta sẽ chơi theo luật của em.”

Anh lắc cô thật mạnh. “Chúng không phải là bàn của em!”

Cô mỉm cười. “Nhưng chúng vẫn tuân theo luật của em thôi.” Cô quay sang nói với Temple. “Đức ngài? Anh vui lòng?”

Temple đưa một ngón tay lên gãi cái mũi đã gãy ba lần của mình. Từ một bàn xúc xắc gần đó, một giọng nói to và ngây thơ hét lên, “Trời ạ! Thắng nhiều quá!”. Là Castleton. Castleton ngu ngốc, đầu óc đơn giản cũng tham dự vào kế hoạch... họ điên hết rồi sao?

Cross thấy Temple vừa cười tự mãn vừa nhún một bả vai. “Chính tiểu thư đây đã thiết lập các thỏa thuận.”

“Tiểu thư đây đáng bị đánh đòn thật đau.”

Pippa không nhìn anh. “Anh sẽ không làm thật đâu.”

Đúng là không, nhưng điều đó chẳng phải chuyện quan trọng.

Castleton lại đang huyên thuyên. “Dù vậy, tôi nghe nói Knight không hay giữ nhiều tiền mặt. Tôi hy vọng ông ta có đủ tiền để trả mình luôn!”

Một khoảng lặng xuất hiện ở bàn khi mọi người lĩnh hội câu nói đó, rồi những người đàn ông điên cuồng thu thập giấy ghi nợ lẫn tiền thắng và lao ra quầy đổi tiền mặt. Chưa đầy vài giây, tiếng la hét đã vang vọng khắp phòng.

“Knight không thể trả hết tiền thắng!”

“Đổi ra tiền mặt ngay trước khi quá muộn!”

“Đừng để bị bỏ lại với giấy trắng!”

“Anh sẽ mất mọi thứ nếu không nhanh lên!”

Chỉ như thế là các bàn đã trống không - tất cả đều hướng đến quầy thu tiền, nơi hai người thu ngân giật mình đang do dự vì chẳng biết phải làm sao.

Pippa đã nghĩ tới lối thoát. Tất nhiên, anh phải đoán được điều đó mới đúng. Đáng ra anh phải biết là Philippa sẽ tiến hành chiến tranh giống như cách cô làm những việc khác một cách xuất sắc. Đôi mắt mở to của Cross nhìn Pippa trước rồi sang Temple, người đang cười tự mãn, khoanh tay lại và không nói gì.

Thật phi thường!

Cô đã làm được.

Cô thật phi thường!

Cross nhìn thấy đôi mắt mở to sững sờ của Knight hướng sang Pippa và nheo lại khi nhận ra cô, sau đó là giận dữ.

Nhưng gã chủ sòng bạc không thể xả giận vì ông ta sắp sửa mất tất cả những gì mình đã dựng nên. Ông ta lại đứng lên bàn và hét to một cách niềm nở, “Các quý ông! Các quý ông! Đây là Knight’s! Chúng tôi không phải một tổ chức thừa trật tự! Chúng tôi thừa khả năng trả nợ! Quay lại bàn đã! Chơi thêm nữa đi!”

Nụ cười rạng rỡ của ông ta cám dỗ một cách tội lỗi.

Một khoảng im lặng xuất hiện khi lũ cừu quay về chuồng và trong khoảnh khắc, Cross cho là khao khát chiến thắng sẽ kiểm soát các bàn chơi.

Cho tới lúc Castleton cứu tất cả bọn họ, giọng nói rõ ràng, bình tĩnh của anh chàng bá tước một lần nữa vang lên, “Tôi muốn có tiền ngay bây giờ, Knight... rồi mới tin là ông đủ khả năng trả!”.

Rồi dòng người lại bắt đầu đổ xô vào các quầy tiền, những người đàn ông la hét và chen lấn cho tới nó gần như trở thành một cuộc bạo loạn.

Knight sẽ không thể trả nổi số tiền này. Họ đã khiến ông ta trở nên nghèo túng.

Pippa đã khiến ông ta trở nên nghèo túng.

Bởi cô yêu Cross.

Bởi cô quan tâm đến tương lai của anh.

Một tương lai rất ảm đạm nếu thiếu cô.

Dẫu vậy, anh không thể nghĩ thêm về điều đó khi họ bị một bức tường người chơi đẩy về phía quầy đổi tiền một cách cuồng bạo, tuyệt vọng muốn có tiền. Pippa bị kéo đi vài mét bởi dòng người đó. Anh vươn tay về phía cô, cố gắng nắm lấy tay cô và kéo cô lại, các ngón tay của cô sượt qua tay anh khi cô ngã xuống, bị đám đông cuồng nộ nuốt chửng.

“Pippa!”, anh hét lên, lao mình vào đám ẩu đả, kéo người ra khỏi chỗ cuối cùng nhìn thấy cô, quăng người khác sang bên cho tới khi tìm được cô đang cuộn tròn, tay ôm quanh đầu khi bị một chiếc bốt nặng đá vào bụng.

Anh rống lên giận dữ, túm lấy cổ áo của gã đã vô thức tấn công cô và đấm thẳng vào mặt gã một rồi hai cái, trước khi Temple kịp túm lấy anh. “Để tôi xử lý hắn”, Temple nói. “Cậu chăm sóc tiểu thư của cậu đi.”

Tiểu thư của cậu.

Cô là của anh.

Sẽ mãi mãi như vậy.

Cross chuyển gã ta cho Temple mà không thèm liếc mắt, cúi xuống để gỡ tay Pippa khỏi khuôn mặt đã xuất hiện một vệt đỏ kinh khủng, một bên tròng kính của cô đã bị nghiền nát. Đè nén cơn thịnh nộ của mình, anh cẩn thận vuốt ngón tay lên nơi mà rõ ràng là cô vừa phải nhận một cú đá. “Em có đi được không?”

Cô run rẩy gật đầu, và anh bế cô lên để bảo vệ cô, không quan tâm đến việc đang để lộ việc cô không phải là một người đàn ông gầy gò, kỳ lạ trong bộ cánh quá khổ.

Cô vùi mặt vào cổ anh. “Mũ của em...”

Nó đã mất tích vào đám người xô đẩy, và mái tóc vàng của cô xõa xuống quanh vai. “Giờ đã quá muộn rồi”, anh nói, tuyệt vọng muốn tìm lối thoát.

Nhưng không có nơi nào để đi hết. Đâu đâu cũng là những đám người chơi giận dữ, tuyệt vọng muốn đòi tiền, điên cuồng, hám lợi, thêm vào đó, cú đấm của anh và Temple đã biến họ thành một đám người điên tiết đáng sợ.

Di chuyển nhanh nhẹn hết mức có thể, anh khom người đẩy Pippa vào dưới chính cái bàn xúc xắc, nơi Castleton đã châm ngòi mọi sự, nhăn mặt vì bị một chiếc bốt đá vào mạng sườn rồi bò vào đó cùng cô, dùng cơ thể che chắn cho cô và vòng tay ôm quanh đầu cô để cô khỏi vô tình bị lĩnh đòn.

“Temple...”, cô nói, vùng vẫy dưới anh.

“Sẽ ổn thôi”, Cross trấn an, ngưỡng mộ cách cô quan tâm đến bạn của anh. “Là một quyền thủ chuyên nghiệp, cậu ta sẽ sướng mê đến từng phút giây ấy chứ. Ít nhất cho tới khi anh có thời gian để phanh thây cậu ta vì dám cho phép em tiến hành cái kế hoạch cực kỳ điên rồ này.” Anh vuốt tóc cô ra sau. “Để anh xem nào.”

“Nó không điên rồ!”, cô phản đối, vừa quay vết thương cho anh xem vừa đưa một tay lên kiểm tra chỗ mắt sưng. “Á.”

Anh lại rê ngón tay qua chỗ sưng phồng đang đỏ rực, ghét phải thấy cô nhăn nhó. “Cô gái lộng lẫy...”, anh thì thầm, bỏ kính của cô ra và đặt một nụ hôn vào thái dương cô, khóe môi cô cùng làn da mềm mại ở cổ cô. Cô an toàn rồi. Anh thở ra một hơi khàn khàn và nói, “Anh nên đánh đòn em”.

“Sao lại là em?”, cô nói, mắt mở to.

Anh lia mắt nhìn những đôi bốt đang nện rầm rầm ngoài bàn. “Em đã khơi mào một cuộc bạo loạn.”

“Không phải cố tình”, cô biện hộ, quay ra nhìn đám đông. “Em giả thiết là họ sẽ rời đi, chứ không phải giẫm đạp lên nhau.”

Vào lúc khác, khi đã bớt lo cho sự an toàn của cô, anh hẳn đã cười trước câu nói đó. Song bây giờ thì không. “Giả thiết của em sai rồi.”

“Giờ em thấy rồi.” Cô dừng lại. “Và đúng ra mà nói, chính anh là người đã khơi mào cuộc bạo loạn này.”

“Anh cứ nghĩ em đã...” Anh dừng lại, toàn thân ớn lạnh. “Pippa, nếu có chuyện gì xảy ra... em có thể đã bị giết”, anh nạt nộ, các cơ bắp gồng lên căng thẳng vì lo lắng lẫn khao khát muốn làm gì đó - quay lại giữa đám người rồi đánh nhau cho tới khi nỗi sợ biến mất, còn cô được an toàn.

“Em đã ở cùng Temple mà”, cô thì thầm.

“Temple không đủ khả năng giữ an toàn cho em”, anh vừa vùi miệng vào tóc cô vừa nói, để bản thân cảm thấy biết ơn vì đã tìm thấy cô trước khi mọi chuyện xảy ra, trước khi Knight hoặc những kẻ đáng ghê tởm khác phát hiện ra cô. “Temple không yêu em”, anh nói.

Cô cứng người lại dưới thân anh, đưa một tay lên má anh. “Còn anh thì có?”

Anh sẽ không nói ra, thậm chí là không nên nghĩ tới điều đó. Nó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn cả việc một mình bị kẹt dưới cái bàn xúc xắc giữa cuộc bạo loạn mà chỉ Chúa mới biết là trong bao lâu cùng người phụ nữ hấp dẫn nhất Anh quốc, châu Âu và cả trái đất.

Phải. Phải, anh yêu em. Phải, anh muốn em.

“Em là một phụ nữ rắc rối.”

Khi mở mắt ra, anh thấy cô đang tươi cười. “Em lúc nào cũng vậy.”

Trước khi anh kịp đáp lại, Maggie đã khuỵu gối xuống cách đó vài thước, dường như bị cả một tiểu đoàn người chơi đẩy đi. Pippa thở dốc khi thấy cô ta chống hai tay xuống đất, và Cross do dự, biết là mình nên tới chỗ người phụ nữ kia để bảo vệ cô ta, nhưng không muốn bỏ Pippa lại đây. “Cô ấy sẽ bị giẫm lên mất!”, cô lo lắng, nhưng khi anh vừa bắt đầu di chuyển thì một người khác đã tới giúp cô ta, đôi cánh tay mạnh mẽ của quý ông đó che chở cho cô ta được an toàn dưới một cái bàn gần đó.

Đó là Castleton.

Cross nhướng một bên lông mày. “Xem ra vị hôn phu của em giỏi giang hơn bất kỳ ai trong số chúng ta từng nghĩ.”

Bụng Cross quặn lên một cách khó chịu khi thấy Pippa mỉm cười nhìn người đàn ông đó. “Anh ấy là một người tốt.”

Anh còn tốt hơn.

Anh muốn nói ra điều đó làm sao, nhưng nó thật giả dối.

Anh không tốt hơn, và giờ Castleton đang chứng minh điều đó bằng những hành động anh hùng của mình.

Cô sẽ an toàn khi ở cùng anh ta.

Pippa đưa đôi mắt xanh sang nhìn anh. “Anh đã hôn cô ấy?”

“Đúng vậy.”

Mắt cô nheo lại. “Em không thích điều đó đâu.”

“Anh buộc phải làm thế.”

Cô gật đầu. “Em biết. Nhưng em vẫn không thích nó.” Dứt lời, cô liền rướn người lên và hôn anh, ép đôi môi hồng mềm mại vào môi anh, rê lưỡi ngang môi dưới của anh cho tới khi anh rên rỉ, nghiêng đầu và giành quyền kiểm soát nụ hôn đó. Một khoảnh khắc cuối. Một nụ hôn cuối. Nếm hương vị của cô lần cuối trước khi sống quãng đời còn lại thiếu vắng cô.

Cô giật ra khi cả hai đều đã hụt hơi. “Em yêu anh, Jasper”, cô thì thầm bên môi anh, và lời nói ấy như thứ vũ khí bên cạnh cơ thể mạnh mẽ đang gồng lên của anh.

“Đừng”, anh thì thầm. “Anh không dành cho em. Cuộc đời anh, quá khứ của anh, thế giới của anh... không gì trong số đó dành cho em hết. Yêu anh chỉ khiến em bị hủy hoại mà thôi.”

Đáng ra anh phải biết mình không nên tin rằng lời van xin thắm thiết đó sẽ thay đổi được gì. Thay vào đó, Pippa hoàn hảo của anh đảo mắt và nói, “Đồ ngốc, em đã bị anh hủy hoại từ buổi sáng đầu tiên trong văn phòng của anh rồi. Em sẽ không cưới Castleton đâu, em sẽ cưới anh”.

Được. Cả cơ thể anh muốn gào lên đồng ý.

Tất cả trừ một chút đứng đắn mà anh tìm thấy sâu trong tâm khảm. “Đối với một người phụ nữ nổi tiếng về trí tuệ, em có vẻ như phải cố gắng chẳng ít mới thông minh ra được đấy. Em không thấy là anh sẽ trở thành một người chồng kinh khủng sao? Tệ hơn Castleton nhiều.”

“Em chẳng quan tâm”, cô nói, kiên quyết và đầy sức thuyết phục - một điều mà anh đang dần ngưỡng mộ. “Em yêu anh.”

Anh nhắm mắt lại trước cái cách câu nói đó xuyên qua người chân thực và đầy hứa hẹn. Hoàn hảo.

“Không phải đâu”, anh nói, kể cả khi một phần trong anh khao khát muốn kéo cô vào vòng tay và đáp lại cô hết lần này đến lần khác cho tới cuối đời. Anh sẽ sống ở đây, dưới cái bàn xúc xắc này, nếu có thể chắc chắn là nơi ấy có cô.

Nhưng hãy nhìn xem anh đã làm gì với cô.

Cô đang ở trong một sòng bạc xoàng xĩnh dành cho những con người và những công việc xấu xa hơn tất cả những gì cô có thể tưởng tượng. Anh ghét việc cô ở đây, chỉ ít hơn chút đỉnh so với nỗi căm ghét bản thân vì mình chính là lý do khiến cô làm thế. Cô đã điều khiển những bàn bài ở một trong các sòng bạc lâu năm nhất thành phố, như thể cô là một kẻ ăn gian và lừa lọc bẩm sinh.

Và anh càng yêu cô hơn vì lý do đó.

Nhưng anh đã biến cô thành ra thế này, rồi cô sẽ ghét nó và ghét cả anh nữa. Song đến ngày cô nhận ra điều đó thì anh đã yêu cô đến mức không thể chịu đựng nổi. “Đây là việc gian dối nhất mà em từng làm”, anh nói. “Chỉ huy hoạt động trong một sòng bạc, đánh cắp tiền của một người đàn ông, gây ra một cuộc bạo loạn, Chúa ơi. Em từng bảo anh rằng mình không tán thành sự dối trá... Nhìn xem anh đã hủy hoại và biến em thành thế nào!”

“Không phải. Anh đã chứng minh cho em thấy rằng đen và trắng không phải là hai lựa chọn duy nhất, giúp em nhận ra rằng cuộc sống không chỉ có trung thực và dối trá, nói dối và nói thật. Tất cả những việc ông ta làm... cướp đi cuộc đời của anh, tống tiền anh, ép anh bước vào một tương lai mà anh không muốn... đều là hành vi dối trá. Điều trung thực là em yêu anh. Vì vậy em sẽ làm mọi việc để ngăn việc anh bị ép phải chọn một cuộc đời mà anh căm ghét. Em sẽ làm đi làm lại mà chẳng có lấy một khoảnh khắc hối hận.”

“Em không thật sự nghĩ vậy đâu.”

“Đừng có nói em nghĩ gì nữa!”, cô đáp, mạnh mẽ như thép, tay đặt lên ngực anh. “Đừng có bảo em điều gì là tốt cho em nữa... Em biết anh chính là hạnh phúc của mình... Và cuộc sống huy hoàng, thú vị mà anh mang đến sẽ khiến em hạnh phúc, Jasper. Nó khiến em hạnh phúc vì nó là cuộc sống của anh.”

“Hai tuần trước, em sẽ không nói thế hay nghĩ đến việc điều khiển một sòng bạc, ăn gian để chiến thắng cũng như hủy hoại một người đàn ông.”

“Hai tuần trước em là một người khác”, cô đáp. “Quá đơn giản!”

Anh chưa từng nghĩ cô đơn giản.

“Và anh cũng là một người khác”, cô nói thêm.

Đúng vậy. Cô đã khiến anh tốt đẹp lên rất nhiều. Nhưng anh vẫn xấu xa hơn so với những gì cô đáng được có rất nhiều. Cô xứng đáng với những người tốt hơn anh rất nhiều.

“Không”, anh nói dối, ước gì mình có thể rời xa cô, không dính chặt vào cô hay tuyệt vọng muốn cô. “Anh vẫn như cũ, Pippa. Anh không hề thay đổi.”

Mắt cô mở to trước sức tàn phá của câu nói đó; và trước khi kịp xin lỗi, anh nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt đó. Cô đã tin vào lời nói dối lớn nhất của anh.

Hồi lâu sau, cô nghẹn ngào lên tiếng, “Chính em đã cướp mất cuộc sống của anh, ép anh bước vào một tương lai mà anh không muốn, phải không? Em sẽ làm gì nếu ép anh cưới mình đây? Em cũng xấu xa như Knight”.

Anh muốn nói với cô sự thật rằng cô đã cướp đi cuộc sống của anh nhưng là để khiến nó trở nên tốt đẹp hơn. Cô không hề ép anh làm gì ngoài việc yêu một quý cô xinh đẹp, uyên bác. Nhưng anh biết là không nên. Biết rằng cô xứng đáng với một người đứng đắn và trọng danh dự có thể đem đến cho cô không chỉ một sòng bạc và tước vị đã ô danh, mà có thể trao cho cô tất cả những gì cô cần hay mong muốn.

Tất cả trừ tình yêu.

Sẽ không ai yêu cô, tán dương hay trân trọng cô theo cái cách anh dành cho cô.

Anh trân trọng cô.

Và bởi điều đó, anh làm một việc mà mình biết là đúng thay vì việc mà mình muốn đến tuyệt vọng.

Thay vì ôm cô vào lòng, quăng cô lên vai và bỏ đi cùng cô mãi mãi... anh trả cô về với cuộc sống mà cô xứng đáng được nhận.

“Em đã làm thế đấy”, anh nói, miệng đắng ngắt. “Anh từng bảo em rằng hôn nhân và tình yêu không dành cho anh. Anh không muốn nó.”

Mặt cô ủ rũ, và anh ghét mình vì đã làm tổn thương cô kể cả khi đang nhắc nhở bản thân rằng cô là một công trình vĩ đại. Việc này sẽ cứu cô cũng như trao cho cô cuộc sống mà cô xứng đáng có được.

Đó sẽ là thứ mà anh có thể tự hào.

Dù nó làm anh hết sức đau đớn.

“Ngày mai Castleton sẽ cưới em”, anh nói, có lẽ là với cô... cũng có lẽ là với chính mình. “Anh ta sẽ bảo vệ em.” Mắt anh liếc sang nhìn anh chàng bá tước đang bị kẹt dưới một cái bàn gần đó với Maggie, tay ôm lấy đầu cô ta. “Tối nay anh ta đã bảo vệ em, không phải sao?”

Cô mở miệng định nói gì đó rồi dừng lại và lắc đầu, đôi mắt xanh dương đượm buồn. “Em không muốn anh ấy”, cô thì thầm. “Em muốn anh.”

Trong khoảnh khắc, lời thú nhận đau đớn và thô ráp ấy khiến anh cứ ngỡ mình sẽ bị nó phá hủy với dục vọng, khao khát và tình yêu. Nhưng anh đã dành ra sáu năm để kiểm soát dục vọng của mình, và chúng rất có ích vào lúc này khi anh lắc đầu và không dám chắc là mình đâm ngập con dao đến tận chuôi vào tim ai nữa.

Anh yêu em, Pippa.

Rất nhiều.

Nhưng anh không xứng đáng với em.

Em xứng đáng có được nhiều điều tốt hơn.

“Anh không nằm trong lựa chọn của em.”

Pippa im lặng hồi lâu, những giọt lệ đong đầy trong đôi mắt xanh xinh đẹp mà cô không cho phép trào ra.

Và rồi cô nói chính xác những gì anh đã hy vọng cô sẽ nói.

Không, những gì anh đã hy vọng cô sẽ không nói.

“Vậy thì cứ thế đi.”

-------------

[9] Nguyên văn: “The pips”. “Pip” là âm đầu trong tên của Pippa.

[10] Nơi tổ chức cuộc đua ngựa của Hoàng gia Anh vào tháng Sáu hằng năm.