Chương 3
Hôm sau, khi đến tòa báo, Du Roy tìm Boisrenard.
‐ Anh bạn ơi, ‐ y nói, ‐ tôi muốn nhờ anh một việc. Ít lâu nay người ta cứ thích gọi tôi là Forestier. Tôi, tôi bắt đầu thấy chuyện đó vớ vẩn lắm. Nhờ anh nhẹ nhàng báo cho các bạn biết là ai còn dám đùa cợt như thế nữa, tôi sẽ tát cho đấy. Cứ để cho bọn họ suy nghĩ xem chuyện tầm phào ấy có đáng một nhát kiếm không. Tôi nói với anh bởi vì anh là một người trầm tĩnh có thể ngăn được các hành động cực đoan đáng tiếc, mà cũng vì anh đã làm chứng giúp trong vụ của tôi.
Boisrenard nhận lời.
Du Roy ra phố mua bán và một tiếng đồng hồ sau về lại tòa báo. Chẳng ai kêu y là Forestier nữa.
Khi về đến nhà, nghe có tiếng phụ nữ trong phòng khách, y hỏi:
‐ Ai đấy?
Gã đầy tớ thưa:
‐ Bà Walter và bà De Marelle.
Y thấy tim mình hơi hồi hộp, rồi y tự nhủ: “Nào, xem sao” và y mở cửa.
Clotilde ngồi bên lò sưởi, trong vệt ánh sáng từ cửa sổ rọi vào. Georges cảm thấy nàng hơi tái mặt khi thấy y. Sau khi đã chào bà Walter và hai cô con gái ngồi như hai lính gác bên cạnh mẹ, y quay về phía người tình cũ. Nàng giơ bàn tay ra, y nắm lấy và siết thật chặt như có ý bảo: “Anh vẫn yêu em mãi mãi”. Nàng đáp lại cái siết tay ấy.
Y hỏi:
‐ Chị vẫn mạnh khỏe trong cái thế kỷ trôi qua từ ngày chúng ta gặp nhau lần cuối cùng chứ?
Nàng trả lời thoải mái:
‐ Vâng, thế còn ông, Ông Bạn Đẹp?
Rồi quay về phía Madeleine, nàng thêm:
‐ Chị cho phép em cứ gọi anh ấy là Ông Bạn Đẹp chứ?
‐ Nhất định rồi, chị ạ, chị muốn gì em cũng cho phép tất. Trong lời nói ấy hình như có ngầm một thoáng mỉa mai. Bà Walter nói về một cuộc vui mà Jacques Rival sắp tổ chức trong căn hộ độc thân của ông, một cuộc tỉ thí có nhiều phụ nữ thượng lưu tới dự; bà bảo:
‐ Sẽ thú vị lắm đấy. Nhưng chán quá, chẳng có ai đưa chúng tôi tới dự, vì ông chồng tôi dịp đó đi vắng.
Du Roy lập tức xin đưa đi. Bà nhận lời:
‐ Tôi và các con gái tôi rất biết ơn anh.
Y nhìn cô trẻ hơn trong hai cô con gái của Walter: “Cô bé Suzanne này trông cũng không đến nỗi, không đến nỗi nào”. Cô trông như một con búp bê mảnh khảnh tóc vàng hung, hơi bé quá, nhưng mịn màng, với thân hình mảnh dẻ, hông và ngực nở nang, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh men sứ màu xanh xám như được tô vẽ bằng nét bút của một họa sĩ tỉ mỉ và phóng túng, nước da quá trắng, quá nhẵn nhụi, quá mịn, không vết gợn, không màu sắc và mái tóc rối bù, loăn xoăn, rậm rịt, bồng bềnh như mây, quả thật giống hệt mái tóc của những búp bê xinh đẹp loại sang mà người ta thấy được bế đi chơi trong cánh tay các cô bé còn thấp hơn nhiều so với đồ chơi của chúng.
Cô chị là Rose thì xấu xí, nhạt nhẽo, vô duyên, thuộc loại thiếu nữ người ta không buồn nhìn, không buồn trò chuyện, chẳng buồn nói đến.
Bà mẹ đứng dậy và quay về phía Georges:
‐ Vậy tôi tin ở anh vào thứ Năm tới, lúc hai giờ.
Y đáp:
‐ Thưa bà, bà cứ tin ở tôi.
Khi bà đi rồi, nàng De Marelle cũng đứng lên.
‐ Tạm biệt, Ông Bạn Đẹp.
Lúc đó, chính nàng siết tay y rất mạnh, rất lâu; và y cảm thấy xốn xang vì sự thú nhận lặng lẽ đó, và bỗng thấy yêu cô nàng thị dân phóng túng và hiền hậu, cô nàng yêu y thật sự cũng nên.
“Mai ta đến thăm cô nàng”, y nghĩ.
Khi chỉ còn lại một mình y đối diện với vợ, Madeleine phá lên cười, giòn tan, vui vẻ và nhìn thẳng vào mặt chồng:
‐ Anh biết là anh đã làm cho bà Walter say mê anh rồi chứ? Y hoài nghi trả lời:
‐ Thôi đi!
‐ Thật đấy mà, em xin khẳng định với anh, bà đã nói với em về anh say sưa ghê lắm. Kể ra bà ta cũng lạ thật đấy. Bà muốn kiếm hai đức lang quân như anh cho hai cô con gái!... Cũng may là với bà ta thì những chuyện đó chẳng có gì là quan trọng.
Y không hiểu nàng muốn nói gì:
‐ Sao, chẳng có gì là quan trọng?
Nàng đáp với sự quả quyết của người phụ nữ tin chắc vào nhận định của mình:
‐ Ồ! Bà Walter thuộc loại phụ nữ chẳng ai xì xào được bao giờ, mà anh biết đấy, chẳng bao giờ, chẳng bao giờ. Không ai công kích được bà, về mọi mặt. Chồng bà thì anh cũng biết như em. Nhưng bà lại là chuyện khác. Bà đau khổ nhiều vì đã lấy một lão Do Thái, nhưng vẫn chung thủy với chồng. Đấy là một phụ nữ rất nết na.
Du Roy sửng sốt:
‐ Anh tưởng bà ta cũng là người Do Thái.
‐ Bà ta ấy à? Không phải đâu. Bà là người bảo trợ cho mọi công việc từ thiện của nhà thờ Madeleine. Bà cũng đã lấy chồng theo nghi thức tôn giáo. Em không rõ ông chủ báo có vờ làm lễ rửa tội không, hay Giáo hội đã làm ngơ.
Georges lẩm bẩm:
‐ A!... Thế ra... bà ta... thích anh ư?...
‐ Hoàn toàn, đứt đuôi đi rồi, nếu anh chưa bị ràng buộc thì em sẽ khuyên anh hỏi... Suzanne làm vợ. Suzanne hơn là Rose, phải không?
Y vê vê ria mép đáp:
‐ Này! Bà mẹ trông cũng chưa đến nỗi nào. Nhưng Madeleine sốt ruột:
‐ Anh ơi, bà mẹ ấy, em chúc anh chinh phục được.
Nhưng em không sợ đâu. Chẳng phải ở vào tuổi của bà người ta mới mắc lỗi lầm đầu tiên. Phải tiến hành sớm hơn cơ!
Georges nghĩ ngợi: “Nếu như quả thực là mình đã có thể cưới Suzanne?...”.
Rồi y nhún vai: “Ô hay!... Có là điên!... Ông bố đời nào chịu nhận ta là rể?”.
Song y quyết từ nay sẽ quan sát kỹ lưỡng hơn những cung cách của bà Walter đối với y, mà chẳng cần biết liệu có bao giờ rút ra được lợi lộc gì chăng.
Suốt buổi tối, y bị ám ảnh bởi những ký ức về tình yêu của y với Clotilde, những ký ức vừa êm dịu vừa đầy nhục cảm. Y nhớ lại những điều nhộn nhạo, những cái hóm hỉnh của nàng, những buổi hai người rủ nhau đi chơi. Y lặp đi lặp lại với chính bản thân mình: “Cô nàng dễ thương thật đấy. Được rồi mai ta sẽ đi thăm”.
Thực vậy, hôm sau vừa ăn trưa xong là y tới ngay phố Verneuil. Vẫn cô hầu gái trước kia ra mở cửa và hỏi y một cách suồng sã theo kiểu người ăn người làm của các gia đình tiểu tư sản:
‐ Vẫn khỏe chứ, thưa ông?
Y đáp:
‐ Vẫn khỏe, cô em ạ.
Và y vào phòng khách nơi có một bàn tay vụng về đang tập đàn dương cầm. Đó là Laurine. Y cứ tưởng em sẽ nhảy lên ôm chầm lấy cổ y. Nhưng em nghiêm trang đứng dậy, chào cung kính như người lớn rồi từ tốn lui ra.
Em có dáng dấp hệt như của một người phụ nữ bị xúc phạm khiến y sửng sốt. Mẹ em vào. Y nắm lấy và hôn cả hai bàn tay nàng.
‐ Tôi nhớ em quá! ‐ Y nói.
‐ Em cũng vậy, ‐ nàng nói.
Hai người ngồi xuống. Họ mỉm cười với nhau, bốn mắt nhìn nhau, chỉ muốn hôn lên môi nhau.
‐ Em Clo thân yêu, tôi yêu em.
‐ Em cũng vậy.
‐ Thế ra... thế ra... em không giận anh lắm phải không?
‐ Vừa giận vừa không giận... Chuyện đó làm em rất buồn phiền, rồi em hiểu ra lý do của anh và em đã tự nhủ: “Chà! Mai kia thế nào cũng có ngày chàng trở lại với mình”.
‐ Anh đã không dám trở lại; anh băn khoăn chẳng biết sẽ được đón tiếp ra sao. Anh không dám, nhưng anh muốn ghê gớm. À này, Laurine có chuyện gì thế em. Cháu hầu như không chào anh lấy được một tiếng và giận dữ bỏ đi luôn.
‐ Em không biết. Nhưng từ ngày anh cưới vợ, em không thể nào nói chuyện với cháu về anh được nữa. Em tin thật sự là cháu ghen đấy!
‐ Thôi đi!
‐ Thật đấy mà, anh ạ. Cháu không còn gọi anh là Ông Bạn Đẹp nữa, mà gọi anh là ông Forestier.
Du Roy đỏ mặt lên, rồi nhích lại gần người thiếu phụ.
‐ Đưa môi cho anh hôn!
Nàng chìa môi ra.
‐ Chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau ở đâu? ‐ Y hỏi.
‐ Vẫn phố... Constantinople.
‐ Ơ kìa!... Thế ra căn hộ không phải là thuê ư?
‐ Không... Em đã giữ lại!
‐ Em đã giữ lại à?
‐ Vâng, em tin là anh sẽ trở về.
Một niềm vui hãnh diện làm cho y ưỡn ngực ra. Vậy là cô nàng yêu y bằng mối tình chân thật, bền vững, sâu sắc.
Y thì thầm:
‐ Anh yêu em tha thiết. ‐ Rồi y hỏi. ‐ Ông chồng em khỏe chứ?
‐ Vâng, khỏe lắm! Ông ấy vừa sống một tháng ở đây, ông ấy mới đi hôm kia.
Du Roy không nhịn được cười:
‐ Đúng lúc quá!
Nàng hồn nhiên trả lời:
‐ Ồ! Vâng, thật đúng lúc. Nhưng ông ấy ở nhà thì cũng có phiền hà gì đâu. Anh biết đấy.
‐ Đúng thế. Với lại đó là một con người rất vui tính.
‐ Còn anh, ‐ nàng nói, ‐ cuộc sống mới của anh ra sao?
‐ Cũng nhì nhằng. Bà vợ của anh là một người bạn, một người cộng tác.
‐ Chẳng là gì hơn nữa ư?
‐ Chẳng là gì hơn... Còn như trái tim...
‐ Em hiểu lắm. Song chị ấy cũng dễ thương đấy chứ!
‐ Phải, nhưng đâu có làm cho anh xốn xang trong lòng.
Y nhích lại gần Clotilde và thì thầm:
‐ Khi nào chúng ta gặp lại nhau?
‐ Vậy... ngày mai... được không?
‐ Được. Ngày mai, hai giờ chứ?
‐ Hai giờ.
Y đứng lên để ra về, rồi ấp a ấp úng, hơi ngượng nghịu:
‐ Em ạ, anh muốn một mình anh thuê lại căn hộ ở phố Constantinople. Anh muốn thế. Chỉ khác một điều là không phải do em trả tiền mà thôi.
Nàng đắm đuối hôn lên cả hai bàn tay của y và thì thầm:
‐ Anh muốn làm gì thì làm. Em đã giữ lại căn hộ ấy để có chỗ cho chúng ta gặp lại nhau, thế là đủ cho em rồi.
Và Du Roy ra về, lòng chan chứa hân hoan.
Khi đi ngang qua tủ kính một hiệu ảnh, y thấy chân dung một phụ nữ cao lớn có đôi mắt to thô lố khiến y nhớ tới bà Walter: “Dù sao bà ta cũng chưa đến nỗi nào”, y nghĩ bụng. “Sao mình lại chưa bao giờ để ý đến bà nhỉ? Mình khao khát muốn biết đến thứ Năm này bà ta sẽ đối xử với mình ra sao.”
Y vừa đi vừa xoa tay với niềm vui thầm kín trong lòng, niềm vui thắng lợi dưới mọi hình thức, niềm vui ích kỷ của gã đàn ông giỏi xoay xở thành công, niềm vui tinh tế, vừa được vênh vang ta đây, vừa được thỏa lòng về thể xác, niềm vui do được phụ nữ thương yêu đem lại.
Đến thứ Năm, y bảo Madeleine:
‐ Em không đến dự cuộc đấu kiếm ở nhà Rival ư?
‐ Ồ! Không. Em chẳng thích trò vui đó mấy, em sẽ đến Nghị viện.
Và y đi đón bà Walter bằng cỗ xe ngựa bốn bánh bỏ mui, vì thời tiết đẹp vô cùng.
Y sửng sốt khi gặp bà, vì thấy bà đẹp và trẻ. Bà mặc đồ màu nhạt, chiếc áo chẽn hơi xẻ ngực để lộ he hé cặp vú phổng phao dưới lớp đăng ten hoe vàng. Chưa bao giờ y thấy bà tươi tắn như thế và thật là đáng ước ao. Bà vẫn giữ phong thái bình thản và đúng mực vốn có, với dáng dấp điềm đạm của một người làm mẹ khiến cho những con mắt tình tứ của bọn đàn ông hầu như không để ý tới. Bà ít nói và chỉ nói những điều ai cũng biết, đã thỏa thuận, và một vừa hai phải, các ý kiến của bà khôn ngoan, có phương pháp, đâu ra đấy, chẳng bao giờ thái quá.
Suzanne, con gái bà, da dẻ hồng hào hệt như một bức tranh của Watteau mới quang dầu lại; còn cô chị có vẻ là một giáo viên phụ trách kèm cặp cô bé xinh xinh kia.
Trước cửa nhà Rival, một dãy xe ngựa đỗ thành hàng. Du Roy khoác tay bà Walter đi vào.
Cuộc thi tài được tổ chức lấy tiền cứu giúp trẻ mồ côi trong quận Sáu ở Paris, dưới sự bảo trợ của tất cả các bà vợ thượng nghị sĩ và nghị sĩ có quan hệ với tờ Đời sống Pháp .
Bà Walter đã hứa đến dự cùng với các con gái, và từ chối danh hiệu nữ bảo trợ, vì bà chỉ đem tên mình ra giúp đỡ cho những công cuộc từ thiện do giới tăng lữ chủ trì mà thôi, chẳng phải vì bà là người sùng đạo lắm đâu, mà chẳng qua vì bà lấy chồng người Do Thái nên nghĩ rằng mình buộc phải có một thái độ tôn giáo nào đấy; thế mà cuộc vui do ông nhà báo tổ chức lại phần nào mang ý nghĩa cộng hòa, xem ra có vẻ như chống giáo hội.
Người ta đọc thấy trên các tờ báo đủ mọi sắc thái từ ba tuần nay:
“Ông bạn đồng nghiệp lỗi lạc Jacques Rival của chúng ta vừa có ý định tài tình và hào hiệp tổ chức một cuộc tỉ thí trong phòng chứa vũ khí xinh xắn, sát bên căn hộ độc thân của ông để lấy tiền giúp đỡ trẻ mồ côi ở quận Sáu Paris.
“Đứng ra mời là các bà Laloigne, Remontel, Rissolin, vợ các thượng nghị sĩ mang tên ấy, và các bà Laroche‐Mathieu, Percerol, Firmin, vợ các nghị sĩ ai cũng biết tiếng. Một cuộc quyên góp đơn giản sẽ diễn ra vào lúc giải lao và số tiền thu được sẽ trao ngay lập tức cho ngài Quận trưởng quận Sáu hoặc cho đơn vị đại diện của ngài”.
Đó là lời rùm beng mà tay nhà báo khôn khéo đã nghĩ ra để quảng cáo cho mình.
Jacques Rival đón tiếp khách đến ngay lối vào nhà có kê bàn bày các thức ăn uống, chi phí sẽ được trích ra từ khoản tiền thu được.
Rồi ông nhã nhặn giơ tay chỉ cho khách chiếc cầu thang nhỏ đi xuống tầng hầm nơi ông bố trí phòng chứa vũ khí và trường bắn:
‐ Ở dưới kia, thưa quý bà, ở dưới kia. Cuộc tỉ thí diễn ra ở dưới tầng hầm.
Ông lao ra đón bà vợ lão chủ báo; rồi bắt tay Du Roy:
‐ Chào Ông Bạn Đẹp.
Y sửng sốt:
‐ Ai bảo cho ông biết là...
Rival ngắt lời y:
‐ Bà Walter hiện có mặt ở đây, bà thấy rằng cái biệt danh đó rất hay.
Bà Walter đỏ mặt lên:
‐ Vâng, tôi thừa nhận là nếu tôi quen biết anh hơn, tôi sẽ làm như cháu bé Laurine, tôi cũng sẽ gọi anh là Ông Bạn Đẹp. Biệt danh đó hợp với anh lắm!
Du Roy cười:
‐ Nhưng thưa bà, xin bà cứ gọi thế cho.
Bà cúi mặt xuống:
‐ Không được. Chúng ta chưa thân nhau lắm.
Y nói:
‐ Bà có vui lòng cho phép tôi được hy vọng chúng ta sẽ thân nhau hơn không?
‐ Ồ, rồi sẽ hay, ‐ bà nói.
Y né sang một bên khi xuống chiếc cầu thang hẹp được soi sáng bằng một ngọn đèn khí đốt; và sự chuyển đột ngột từ ánh sáng ban ngày sang thứ ánh sáng vàng vọt kia có cái gì đấy rùng rợn. Một mùi hầm sâu bốc lên qua chiếc cầu thang xoáy, mùi ẩm thấp được hun nóng, mùi tường mốc được lau chùi trong dịp này, và cũng là mùi cánh kiến trắng gợi ta nhớ đến những buổi thánh lễ, cả mùi nước hoa thoang thoảng đủ loại của các bà các cô.
Có tiếng đông người ồn ào từ trong cái hang ấy.
Cả tầng hầm được soi sáng bằng những chuỗi đèn khí đốt và những chiếc đèn lồng lấp dưới các khóm lá dùng để che đi các bức tường bằng đá phủ tiêu thạch. Người ta chẳng nhìn thấy gì ngoài các cành lá. Trần hầm phủ dương xỉ, còn nền thì rải đầy hoa lá.
Cảnh trí thật là ngoạn mục, kỳ thú.
Ở tận cùng phía cuối gian hầm nhỏ kê một cái bục cho các đấu sĩ, giữa hai hàng ghế tựa là chỗ ngồi của hội đồng giám khảo.
Và trong cả gian hầm, những chiếc ghế dài, xếp thành hàng mười chiếc một, ở bên phải cũng như bên trái, đủ chỗ cho ngót hai trăm khách ngồi. Người ta đã mời bốn trăm khách.
Phía trước cái bục, những chàng thanh niên mặc bộ đồ tỉ thí, người thon thon, chân tay dài, ngực ưỡn ra, ria mép vểnh cong, đã trình diện trước các khán giả. Người ta nói cho nhau biết tên của họ, người ta chỉ rõ ai là chuyên nghiệp, ai chơi tài tử, tất cả đều có danh tiếng trong làng kiếm thuật. Xung quanh họ có các vị mặc áo rơđanhgôt đang trò chuyện, đủ cả trẻ, già, và đều có vẻ thân mật với các đấu sĩ mặc bộ đồ tỉ thí. Các vị đó cũng tìm cách để thiên hạ nhìn thấy mình, nhận ra mình và nhắc tên mình, vì đấy là những bậc cự phách trong làng kiếm thuật mặc thường phục, những tay lão luyện trong nghề.
Ngồi trên các ghế dài hầu hết là phụ nữ áo xống sột soạt và rì rầm trò chuyện. Các bà các cô quạt phe phẩy như trong rạp hát, vì cái động hoa lá này đã nóng như thiêu. Một gã pha trò thỉnh thoảng lại réo lên:
‐ Xi rô! Nước chanh! Bia!
Bà Walter và hai con gái lên ngồi trên ghế dành riêng ở hàng đầu. Du Roy thu xếp cho họ ngồi xong, rồi nói trước khi đi chỗ khác:
‐ Tôi buộc phải tạm chia tay với bà, đàn ông không thể chiếm chỗ ghế dài được.
Nhưng bà Walter lưỡng lự đáp:
‐ Tôi rất muốn giữ anh ở lại đây. Anh sẽ nói cho tôi biết tên của các đấu sĩ. Này hay anh đứng ở chỗ đầu ghế đây, anh sẽ chẳng làm phiền đến ai.
Bà nhìn y bằng đôi mắt to hiền dịu. Bà nài nỉ:
‐ Thế nhé, ở lại đây với mẹ con tôi, Ông... Ông Bạn Đẹp. Mẹ con tôi cần đến anh.
Y đáp:
‐ Tôi xin vui lòng... tuân lệnh, thưa bà.
Từ khắp các phía nghe có tiếng nhắc đi nhắc lại:
‐ Căn hầm này nhộn thật đấy, hay thật đấy!
Georges biết quá rõ cái căn phòng có mái vòm này! Y nhớ lại buổi sáng hôm trước ngày đấu súng, y đã ở đây, chỉ có một mình, đứng trước tấm bia nhỏ bằng bìa cứng màu trắng tận cuối gian hầm nhỏ thứ hai nhìn y trừng trừng như một con mắt kếch sù và đáng sợ.
Tiếng nói của Jacques Rival vang lên từ phía cầu thang:
‐ Thưa quý bà, sắp sửa bắt đầu.
Và sáu vị trong bộ trang phục bó khít lấy người để làm cho bộ ngực nhô ra hơn nữa, trèo lên bục và ngồi vào những chiếc ghế tựa dành cho hội đồng giám khảo.
Tên của họ được truyền lan đi: Tướng Raynaldi, Chủ tịch, người nhỏ bé với những chòm ria mép to tướng; họa sĩ Joséphin Roudet, một ông cao lớn hói trán và râu dài; Matthéo de Ujar, Simon Ramoncel, Pierre de Carvin, ba chàng thanh niên lịch sự, và Gaspard Merleron, võ sĩ chuyên nghiệp.
Hai tấm biển treo ở hai bên gian hầm nhỏ. Tấm bên phải ghi: Ông Crève‐coeur, và tấm bên trái ghi: Ông Plumeau.
Đó là hai võ sĩ chuyên nghiệp giỏi thuộc hạng hai. Họ xuất hiện, cả hai đều lẻo khoẻo, dáng dấp nhà binh, điệu bộ có phần cứng nhắc. Sau khi giơ kiếm chào với những động tác như của người máy, họ bắt đầu tấn công nhau, trong bộ quần áo bằng vải và bằng da trắng, trông hệt như hai vai lính trong kịch câm đánh nhau để làm trò hề.
Thỉnh thoảng lại nghe có tiếng: “Trúng rồi!”, và sáu vị của hội đồng giám khảo ngả đầu về phía trước ra vẻ sành sỏi. Công chúng chẳng nhìn thấy gì ngoài hai con rối bằng xương bằng thịt vung tay vung chân; họ chẳng hiểu mô tê gì cả, nhưng hài lòng. Tuy nhiên họ cảm thấy hai anh chàng đó đấu không được đẹp mắt lắm và có phần nào lố lăng. Chúng làm cho mọi người nghĩ đến những tay đấu vật bằng gỗ bày bán ngoài đường phố, vào ngày mùng Một Tết.
Hai đấu sĩ đầu tiên được thay thế bằng các ông Planton và Carapin, một võ sĩ dân sự và một võ sĩ nhà binh. Planton người bé loắt choắt còn Carapin thì rất to béo. Người ta cứ ngỡ rằng chỉ cần vung kiếm một cái là sẽ làm cho quả bóng kia bẹp rúm như con voi bằng cao su. Ai nấy cười bò. Ông Planton nhảy như con choi choi. Ông Carapin chỉ huơ huơ cánh tay, các bộ phận còn lại của thân thể đứng trơ ra không động đậy vì béo quá và cứ năm phút ông lại lấy hết gân cốt và sức lực bước lên đâm một nhát kiếm, dường như ông có quyết tâm ghê gớm lắm. Và sau đó ông vất vả vô cùng mới thu chân về để đứng dậy được.
Những người thành thạo tuyên bố các đường kiếm của ông rất chắc chắn, rất chặt chẽ. Công chúng tin như vậy và đánh giá ông rất cao.
Rồi đến lượt hai ông Porion và Lapalme, một võ sĩ chuyên nghiệp và một võ sĩ không chuyên, lao vào nhau điên cuồng mà như tập thể dục, người này tiến thì người kia lùi, vừa mạnh mẽ vừa buồn cười, khiến các vị giám khảo phải vác theo ghế chạy bổ nháo bổ nhào ngang qua bục, hết đầu này sang đầu kia. Các bà cười rũ ra lúc thấy họ nhảy giật lùi và cũng phần nào hồi hộp khi thấy họ xông lên. Trận đấu theo kiểu tập thể dục này bị một chú bé chẳng biết con cái nhà ai giễu to: “Các bố không mệt à, đấu tính giờ ăn tiền hả?”. Cử tọa mếch lòng về sự thiếu lễ độ ấy, hét lên: “Suỵt!”. Nhận định của các chuyên gia lan truyền đi. Hai võ sĩ đã tỏ ra rất mãnh liệt song đôi khi thiếu quyền biến.
Phần thứ nhất kết thúc bằng một trận đấu rất đẹp mắt giữa Jacques Rival và giáo sư Bỉ danh tiếng tên là Lebègue. Rival rất được phụ nữ ưa chuộng. Ông thật là đẹp trai, thân hình cân đối, mềm mại, nhanh nhẹn và chơi đẹp mắt hơn tất cả các võ sĩ từ nãy đến giờ. Ông có cách đứng thủ thế, cách tấn chân phóng kiếm thanh nhã lịch sự làm cho mọi người thích thú và tương phản với cung cách mãnh liệt nhưng tầm thường của đối thủ. “Rõ ra con người có giáo dục!”, người ta bảo thế.
Ông thắng. Mọi người vỗ tay hoan hô.
Nhưng đã mấy phút đồng hồ, có tiếng động đặc biệt ở tầng trên làm cho khán giả lo lắng. Đó là tiếng chân bước thình thịch xen lẫn với những tiếng cười ầm ĩ. Chắc là số hai trăm khách mời không xuống được dưới hầm đành vui chơi theo kiểu của họ. Có tới năm chục người chen chúc trong chiếc cầu thang nhỏ xoáy ốc. Dưới hầm trở nên nóng khủng khiếp. Người ta kêu: “Ngột ngạt quá! Khát quá!”. Vẫn gã pha trò lúc nãy gào lên:
‐ Xi rô! Nước chanh! Bia!
Rival xuất hiện, mặt đỏ phừng phừng, và vẫn mặc bộ đồ đấu kiếm:
‐ Để tôi cho mang đồ giải khát tới, ‐ ông bảo. Và ông chạy về phía cầu thang. Nhưng chẳng làm sao lên được tầng trên. Đi xuyên qua bức tường người đứng như nêm trên các bậc cầu thang thì cũng dễ dàng như khoét trần mà chui lên vậy.
Rival hét:
‐ Mang kem xuống cho các bà! Năm chục tiếng nói lặp lại:
‐ Kem!
Một cái khay xuất hiện, nhưng chỉ toàn cốc không, vì đồ giải khát đã bị chén hết dọc đường.
Có tiếng người gào lên:
‐ Trong này ngạt thở lắm, kết thúc nhanh lên và đi ra thôi!
Lại có tiếng người khác xướng to:
‐ Quyên góp!
Và cả đám công chúng thở hổn hển nhưng vẫn vui, nói theo:
‐ Quyên góp... quyên góp... quyên góp...
Thế là có sáu bà bắt đầu len lỏi giữa các hàng ghế và người ta nghe tiếng tiền xủng xoảng rơi vào trong các túi tiền.
Du Roy xướng tên các nhân vật danh tiếng cho bà Walter biết. Đó là những khách hào hoa, những nhà báo của các tờ báo lớn, của các tờ báo lâu năm, họ nhìn tờ Đời sống Pháp với vẻ xem thường, có phần nào dè dặt do từng trải mà ra. Họ đã nhìn thấy chết đi bao tờ lá cải chính trị‐lý tài, con đẻ của những mưu mô ám muội và khi nội các đổ bể thì bị đè nát theo. Người ta cũng thấy ở đấy có các họa sĩ và các nhà điêu khắc, họ thường là những người chuộng thể thao, một nhà thơ viện sĩ hàn lâm được mọi người chỉ trỏ, hai nhạc sĩ và nhiều nhà quý phái ngoại quốc mà khi xướng tên, Du Roy luôn kèm theo tiếng N.K. 28* (ý muốn nói Ngoại Kiều), theo như y nói là để bắt chước người Anh thêm chữ EsqSup>29* sau họ tên trên những tấm danh thiếp.
* Nguyên văn: Rast, viết tắt của Rastaquouère.
* Tiếng Anh, viết tắt của Esquire, có nghĩa là Ngài, đặt sau họ tên, trong địa chỉ đề trên thư.
Có tiếng ai la to:
‐ Chào anh bạn!
Đó là Bá tước De Vaudrec. Du Roy xin lỗi các bà để ra bắt tay bá tước.
Khi trở lại, y nói:
‐ Ông Vaudrec hào hoa phong nhã thật. Quả là con nhà nòi. Bà Walter không trả lời gì cả. Bà hơi mệt và ngực cứ phải cố rướn lên mỗi lần thở khiến Du Roy chú ý nhìn. Thỉnh thoảng y lại bắt gặp cái nhìn của “Bà chủ báo”, cái nhìn bối rối, ngập ngừng, vừa nhìn xong đã vội đưa mắt ngay đi chỗ khác. Và y tự nhủ:
‐ Lạ chưa... lạ chưa... lạ chưa kìa... Hay là mình đã cám dỗ bà ta rồi?
Mấy bà quyên góp đi qua. Các túi tiền của họ đầy ắp tiền bạc tiền vàng. Và trên bục đã treo một tấm biển mới: “Điều hết sức bất ngờ”. Các thành viên hội đồng giám khảo lại lên ngồi vào chỗ. Ai nấy chờ đợi.
Hai phụ nữ xuất hiện, tay cầm thanh kiếm tập, mặc trang phục thể thao, gồm một cái áo lót màu sẫm, một chiếc váy cộc rất ngắn rủ xuống lưng chừng đùi, và một tấm chắn ngực rất phồng nên buộc họ phải ngẩng cao đầu. Cả hai đều xinh đẹp và trẻ trung. Họ vừa chào khán giả vừa mỉm cười và được vỗ tay hoan hô rất lâu.
Hai người bắt đầu đứng vào thế thủ giữa tiếng lao xao tình tứ và các lời đùa cợt to nhỏ với nhau.
Một nụ cười dễ thương như gắn trên đôi môi các vị giám khảo tán thưởng các đường kiếm bằng tiếng hoan hô khe khẽ.
Khán giả đánh giá cao trận đấu này và biểu lộ cho hai nữ đấu thủ biết, cả hai đều nhóm lên ngọn lửa thèm muốn trong lòng cánh đàn ông, và thức tỉnh ở phụ nữ cái sở thích tự nhiên của công chúng Paris muốn những cái hóm hỉnh hơi phóng túng một chút, muốn những vẻ thanh lịch thuộc kiểu vô lại, muốn cái xinh đẹp giả dối, duyên dáng giả dối, muốn loại nữ ca sĩ quán rượu và các đoàn ca kịch nhẹ.
Cứ mỗi lần các nữ đấu thủ tấn chân trước lên, công chúng ở khắp các hàng ghế lại run lên vì vui sướng. Ai nấy há hốc mồm, tròn xoe mắt nhìn cô nàng có tấm lưng béo mập quay về phía khán giả, mà chẳng phải chủ yếu nhìn vào đường kiếm nơi cổ tay của cô.
Ai nấy hoan hô họ cuồng nhiệt.
Tiếp đó là một trận đấu gươm, nhưng chẳng ai xem, vì còn mải chú ý đến chuyện gì xảy ra ở tầng trên chẳng biết. Trong mấy phút đồng hồ, người ta lắng nghe tiếng đồ đạc bị kéo lê, di chuyển ầm ầm trên sàn như dọn nhà. Rồi thình lình có tiếng đàn dương cầm vọng qua trần nhà xuống, và người ta nghe thấy rõ rệt tiếng chân nhảy nhịp nhàng. Té ra những khách ở tầng trên tổ chức khiêu vũ để bù cho cái thiệt thòi không nhìn thấy gì cả.
Thoạt đầu có tiếng cười ồ lên trong đám công chúng ở phòng thi đấu, rồi đám phụ nữ bỗng thấy thèm nhún nhảy nên chẳng chú ý gì đến trận đấu trên bục nữa mà nói năng bô bô.
Người ta thấy cái ý tưởng tổ chức khiêu vũ của những vị khách đến chậm thật là nhộn. Chắc là họ vui chơi thoải mái lắm. Thế là ai cũng muốn được lên tầng trên.
Nhưng hai đấu thủ khác đã chào nhau và đứng vào thế thủ oai phong lẫm liệt đến nỗi mọi con mắt đều đổ dồn về theo dõi các động tác của họ.
Họ tấn chân trước lên rồi đứng dậy với vẻ duyên dáng linh hoạt, với sự dũng mãnh có nhịp độ, với sức mạnh vững vàng, động tác giản dị, phong thái đúng đắn, đường kiếm nhịp nhàng, đến nỗi công chúng không hiểu biết gì về đấu kiếm hết sức ngạc nhiên và say mê.
Cái nhanh nhẹn bình tĩnh, cái uyển chuyển khôn khéo, và các động tác thoăn thoắt nhưng được tính toán kỹ lưỡng nên có vẻ như chậm chạp của họ lôi cuốn và hấp dẫn người xem chỉ bằng hiệu lực duy nhất của sự hoàn hảo. Công chúng cảm thấy mình đang được xem một cái gì đẹp đẽ và hiếm hoi do hai nghệ sĩ lớn, hai đấu thủ nhà nghề, trổ hết tài khéo léo, khôn ngoan, ranh mãnh ra biểu diễn.
Chẳng ai nói năng gì nữa vì còn mải mê xem. Rồi khi hai đấu thủ đã bắt tay nhau sau đường kiếm cuối cùng, tiếng reo hò hoan hô vang lên như sấm. Người ta giậm chân, người ta gào lên. Ai nấy đều biết tên của họ: đó là Sergent và Ravignac.
Những đầu óc bị kích động trở thành hay gây chuyện. Những tay đàn ông nhìn người ngồi bên cạnh hầm hè chỉ muốn cãi nhau. Chỉ một nụ cười có lẽ cũng đủ sinh sự. Những kẻ chưa bao giờ cầm thanh kiếm tập trong tay cũng vung gậy lên ra vẻ nào đâm nào đỡ.
Rồi đám đông dần dà kẻ trước người sau đi lên chiếc cầu thang nhỏ. Ai nấy đi giải khát. Mọi người phẫn nộ khi nhận thấy rằng những kẻ dự khiêu vũ đã vét nhẵn nhụi các đồ ăn thức uống, rồi vừa bỏ đi vừa trách móc là thật bất lịch sự khi bắt hai trăm con người vất vả tới đây mà chẳng được xem gì.
Chẳng còn sót lại lấy một chiếc bánh ngọt, một giọt sâm banh, xi rô hay bia, hay một chiếc kẹo, một trái cây, chẳng còn sót lại gì gì hết. Họ đã cướp bóc, tàn phá, vơ vét sạch.
Người ta bảo bọn đầy tớ kể lại chi tiết cho nghe, chúng vừa làm mặt rầu rĩ vừa cố nhịn cười và khẳng định: “Các bà còn cáu tiết hơn cả các ông và đã ăn đã uống đến phát ốm lên”. Cứ như nghe những kẻ sống sót kể lại sau vụ cướp bóc, tàn phá một đô thị trong cuộc Xâm lăng.
Phải ra về thôi. Các ông tiếc hai chục frăng quyên góp và bực tức vì những kẻ ở tầng trên được chè chén mà chẳng mất xu nào.
Các bà bảo trợ đã thu được hơn ba ngàn frăng. Sau khi thanh toán mọi khoản chi phí, còn lại hai trăm hai chục frăng cho các trẻ mồ côi ở quận Sáu.
Du Roy tháp tùng gia đình Walter đứng đợi xe ngựa. Khi tiễn bà chủ báo, y ngồi trước mặt bà trên xe nên lại bắt gặp một lần nữa con mắt vuốt ve và lẩn tránh, có vẻ bối rối của bà. Y nghĩ: “Mẹ kiếp, cứ như là bà ta cắn mình vậy”, và y mỉm cười nhận thấy rằng y quả là có số đào hoa, vì nàng De Marelle có vẻ yêu y cuồng nhiệt từ ngày hai người nối lại tình xưa.
Y về nhà, chân bước vui vui.
Madeleine đợi y trong phòng khách.
‐ Em nhận được tin tức mới, ‐ nàng nói. ‐ Vụ Marôc đâm ra rắc rối. Trong vài tháng tới nước Pháp có thể tiến hành một cuộc viễn chinh. Dù trường hợp xảy ra thế nào đi nữa thì người ta cũng sẽ dùng chuyện đó để lật đổ nội các, và Laroche sẽ lợi dụng cơ hội này để vớ lấy cái Bộ Ngoại giao.
Để trêu chọc vợ, Du Roy vờ như không tin. Ai điên gì mà lặp lại cái điều ngu ngốc ở Tunis. 30*
* Thủ đô của Tuynizi (Tunisie) - Bắc Phi.
Nhưng nàng nhún vai tỏ ý sốt ruột:
‐ Em bảo đúng như thế mà! Em bảo đúng như thế mà! Thế ra anh chẳng hiểu rằng đó là vấn đề tiền bạc lớn lao đối với họ. Ngày nay, anh ơi, trong những mưu mô chính trị, không nên nói: “Hãy tìm phụ nữ đi” mà là “Hãy tìm vụ việc đi”.
Y lẩm bẩm: “Dào ôi!” với vẻ khinh khỉnh để chọc tức vợ. Nàng tức mình:
‐ Hừ, anh ngờ nghệch chẳng kém gì Forestier.
Nàng muốn làm chồng đau đớn và ngỡ rằng y sắp nổi giận. Nhưng y mỉm cười và đáp:
‐ Gã Forestier bị cắm sừng ấy à?
Nàng lặng người đi và lẩm bẩm:
‐ Ơ kìa! Anh Georges!
Y có vẻ trêu ngươi, nhạo báng, lại nói:
‐ Ờ, sao kia? Tối hôm nọ em đã chẳng thú nhận Forestier bị cắm sừng là gì?
Và y nói thêm: “Khổ thân gã!” bằng một giọng vô cùng thương hại.
Madeleine quay lưng lại, không thèm trả lời; rồi sau một phút im lặng, nàng nói:
‐ Thứ Ba này nhà ta có khách: bà Laroche‐Mathieu sẽ đến ăn tối cùng với Tử tước phu nhân De Percemur. Anh có muốn mời Rival và Norbert de Varenne không? Mai em sẽ đến mời bà Walter và chị De Marelle. Có lẽ chúng ta sẽ mời cả bà Rissolin nữa.
Ít lâu nay, nàng giao thiệp nhiều, dùng ảnh hưởng chính trị của chồng để lôi kéo đến nhà mình các bà vợ của những thượng nghị sĩ và các nghị sĩ cần đến sự ủng hộ của tờ Đời sống Pháp , dù họ vui lòng hay miễn cưỡng.
Du Roy đáp:
‐ Tốt lắm. Anh phụ trách mời Rival và De Norbert.
Y hài lòng và xoa tay vì đã tìm ra được một chuyện rầy rà để làm cho vợ phải bực mình và để thỏa mãn mối hiềm thù không rõ rệt, lòng ghen tuông lờ mờ và cay độc nảy nở trong lòng y từ hôm đi chơi Rừng. Hễ cứ nói đến Forestier là y bảo anh bị cắm sừng. Y cảm thấy là thế nào Madeleine cũng tức điên lên. Và trong buổi tối, đến mười lần y tìm được cách nhắc tới gã “Forestier bị cắm sừng” với vẻ thật thà mỉa mai.
Y không còn giận kẻ qua đời nữa; y trả thù cho anh.
Vợ y giả vờ như không nghe thấy và vẫn tươi cười dửng dưng ở trước mặt y.
Hôm sau, vì nàng phải đến mời bà Walter, nên y muốn tới trước gặp riêng bà chủ báo để xem có thật là bà mê y không. Điều đó làm y thích thú, vui vui. Vả chăng... sao lại không... nếu như là có thể.
Y có mặt ở đại lộ Malesherbes từ lúc hai giờ. Người nhà đưa y vào phòng khách. Y ngồi đợi.
Bà Walter xuất hiện, hối hả vui mừng giơ bàn tay ra.
‐ Ngọn gió lành nào đưa anh tới thế?
‐ Không phải ngọn gió lành nào cả, mà là niềm ao ước được gặp bà. Có một sức mạnh đẩy tôi tới nhà bà, tôi không biết tại sao, tôi chẳng có chuyện gì cần nói với bà đâu. Tôi đã đến, tôi đây! Bà có tha thứ cho tôi về cuộc đến thăm và lời giải thích thẳng thắn này không?
Y nói thế bằng một giọng tình tứ và trâng tráo với nụ cười trên môi và âm điệu nghiêm trang trong tiếng nói.
Bà ngạc nhiên, hơi đỏ mặt, ấp úng:
‐ Mà... thật thế... tôi không hiểu... anh làm tôi sửng sốt.
Y thêm:
‐ Đó là lời thổ lộ theo cách vui vui để khỏi làm bà khiếp sợ.
Hai người ngồi xuống bên cạnh nhau. Bà vẫn xem đó là chuyện bông lơn.
‐ Vậy là một lời thổ lộ... nghiêm túc chứ?
‐ Đúng thế! Tôi đã muốn thổ lộ với bà từ lâu, thậm chí rất lâu. Nhưng tôi không dám. Người ta bảo là bà nghiêm khắc lắm, cứng rắn lắm...
Bà đã lấy lại được tự tin. Bà đáp:
‐ Tại sao anh lại chọn ngày hôm nay?
‐ Tôi không biết. ‐ Rồi y hạ giọng. ‐ Hay đúng hơn là bởi vì tôi chỉ nghĩ đến bà, từ hôm qua.
Bà bỗng tái mặt đi và ấp úng:
‐ Thôi, trò trẻ con như thế đủ rồi, ta nói chuyện khác đi! Nhưng y sụp xuống đầu gối bà đột ngột đến nỗi bà phát hoảng. Bà muốn đứng dậy; nhưng y choàng hai cánh tay quanh người níu bà ngồi lại và nói mãi bằng một giọng say đắm:
‐ Đúng thế, quả thật là tôi yêu bà, như điên như dại, từ lâu... Bà đừng trả lời tôi. Biết làm sao được, tôi điên cuồng mà! Tôi yêu bà... Ôi! Bà biết không, tôi yêu bà biết chừng nào!
Bà nghẹt thở, hổn hển, cố nói mà không thốt ra được một lời. Bà dùng hai bàn tay đẩy y ra, nắm lấy tóc y để ngăn cản đôi môi bà cảm thấy đang vươn gần tới môi mình. Và bà vừa lắc đầu nguây nguẩy hết từ phải sang trái lại từ trái sang phải vừa nhắm nghiền mắt để khỏi phải nhìn y.
Y sờ soạng, rờ mó, nắn bóp bà qua lần áo; và bà như xỉu đi trước sự vuốt ve hung tợn và sỗ sàng đó. Y bỗng nhổm dậy định ôm ghì lấy bà, nhưng tranh thủ lúc được buông ra trong một giây, bà nhoài về phía sau thoát được và bây giờ chạy trốn từ ghế bành này sang ghế bành khác.
Y thấy trò đuổi theo chẳng hay ho gì nên buông mình xuống một chiếc ghế tựa, ôm mặt vờ khóc nức nở.
Rồi y đứng dậy nói:
‐ Tạm biệt, tạm biệt! ‐ Và bỏ đi.
Y bình thản cầm lấy cây gậy của mình ở ngoài tiền sảnh rồi vừa ra phố vừa tự nhủ: “Chà, ta tin rằng thế là xong”. Và y ra bưu điện để đánh điện cho Clotilde, hẹn hò với nàng vào ngày hôm sau.
Về đến nhà vào giờ thường lệ, y bảo vợ:
‐ Thế nào, mọi người nhận lời em đến ăn tối cả rồi chứ? Nàng đáp:
‐ Vâng, chỉ trừ bà Walter chưa chắc đã được rảnh. Bà ngập ngừng, bà nói với em cái gì đó chẳng biết nữa, nào là cam kết, nào là lương tâm. Tóm lại, em thấy bà có vẻ kỳ cục quá. Song em vẫn hy vọng rồi thế nào bà cũng sẽ tới.
Y nhún vai:
‐ Hừ, tất nhiên, bà ấy sẽ tới.
Tuy vậy, y không tin chắc lắm và băn khoăn lo lắng cho đến ngày tổ chức bữa ăn tối.
Đúng sáng hôm ấy, Madeleine nhận được vài lời vắn tắt của bà chủ báo: “Tôi vất vả lắm mới thu xếp được và sẽ đến dự. Nhưng nhà tôi không thể đi cùng”.
Du Roy nghĩ: “Mình đã xử sự hoàn toàn đúng đắn là không trở lại đấy. Bà ta bình tĩnh lại rồi. Coi chừng!”.
Tuy nhiên y hơi lo lắng chờ đợi lúc bà đến. Bà xuất hiện, rất bình thản, hơi lạnh lùng, hơi kiêu kỳ. Y tỏ ra khiêm nhường, kín đáo, phục tùng.
Bà Laroche‐Mathieu và bà Rissolin đến cùng với các ông chồng. Tử tước phu nhân De Percemur nói về giới thượng lưu. Nàng De Marelle đẹp tuyệt trần trong bộ trang phục kiểu lạ đặc biệt, màu vàng và đen, một bộ áo Tây Ban Nha bó sát lấy thân hình xinh đẹp cùng bộ ngực và hai cánh tay mập mạp của nàng, và làm cho cái đầu nhỏ nhắn như đầu chim trở nên cương nghị.
Du Roy để bà Walter ngồi bên tay phải và trong suốt bữa ăn, y chỉ nói với bà toàn những chuyện nghiêm chỉnh, với sự tôn trọng quá đáng. Thỉnh thoảng y nhìn Clotilde. “Quả thật là nàng xinh đẹp hơn và tươi tắn hơn”, y nghĩ. Rồi đôi mắt y lại quay về nhìn vợ mà y thấy cũng không đến nỗi nào, mặc dù y vẫn cố nén trong lòng nỗi giận dữ dai dẳng và ác độc đối với nàng.
Nhưng bà chủ báo kích thích Du Roy vì bà là người khó chinh phục mà cũng vì đàn ông thường ham của mới lạ.
Bà muốn ra về sớm.
‐ Tôi sẽ đưa bà về, ‐ y nói. Bà khước từ. Y cố ép:
‐ Tại sao bà lại không muốn? Bà sẽ làm tôi khổ tâm lắm đấy. Bà đừng để tôi phải nghĩ rằng bà đã không tha thứ cho tôi. Bà thấy tôi bình thản đấy chứ.
Bà đáp:
‐ Anh không thể bỏ các khách khứa của anh ở nhà như vậy. Y mỉm cười:
‐ Kệ! Tôi sẽ chỉ vắng mặt hai mươi phút thôi mà. Thậm chí mọi người sẽ không để ý đến nữa kia. Nếu bà khước từ tôi, bà sẽ làm tôi tan nát cõi lòng.
Bà thì thầm:
‐ Thôi được, tôi chấp nhận.
Nhưng khi vừa vào ngồi trong xe, y liền nắm lấy bàn tay bà và hôn lấy hôn để:
‐ Tôi yêu bà, tôi yêu bà. Cứ để cho tôi nói thế. Tôi sẽ không đụng chạm đến bà đâu. Tôi chỉ muốn nói đi nói lại là tôi yêu bà.
Bà ấp úng:
‐ Ơ kìa... anh vừa hứa với tôi xong... Không tốt... không tốt đâu.
Y có vẻ cố hết sức kiềm chế, rồi nói bằng một giọng dằn lòng:
‐ Đây, bà thấy tôi tự chủ được rồi đó thôi. Tuy nhiên... Nhưng hãy để cho tôi nói với bà chỉ một điều này... Tôi yêu bà... và ngày nào cũng nhắc lại với bà như thế... vâng, hãy để cho tôi hàng ngày đến nhà quỳ gối năm phút dưới chân bà để vừa nói lên ba tiếng ấy vừa nhìn khuôn mặt tôi say đắm thiết tha.
Bà không rụt tay lại và trả lời hổn hển:
‐ Không, tôi không thể, tôi không muốn... Anh nên nhớ là các gia nhân đầy tớ của tôi, các con gái tôi có thể dị nghị. Không, không, không thể được...
Y lại nói:
‐ Không gặp bà tôi không sống nổi. Dù ở tại nhà bà hay ở chỗ khác, tôi cần phải gặp bà, mỗi ngày một phút thôi cũng được, cần phải sờ vào bàn tay của bà, cần phải hít thở hơi hướng từ chiếc áo dài của bà, cần phải ngắm nghía đường nét thân thể của bà và đôi mắt to đẹp của bà, đôi mắt làm tôi điên đảo.
Bà run rẩy lắng nghe cái điệu nhạc yêu đương sáo mòn và lắp bắp:
‐ Không... không... không thể được. Anh im đi!
Y hiểu rằng đối với bà ta, đối với người phụ nữ thực thà này, cần phải chinh phục từ từ, cần phải làm sao cho bà hẹn hò với y, ở đâu tùy bà, sau đó ở đâu tùy y, rồi y thủ thỉ bên tai:
‐ Thế này nhé... Không thể nào khác được... Tôi sẽ gặp bà... tôi sẽ đợi bà trước cửa nhà bà... như một kẻ nghèo khó... Nếu bà không xuống, thì tôi sẽ lên... nhưng tôi sẽ gặp bà... tôi sẽ gặp bà... tôi sẽ gặp bà... ngày mai.
Bà nhắc lại:
‐ Không, không, đừng có đến! Tôi sẽ không tiếp anh đâu. Hãy nhớ là còn có các con gái của tôi.
‐ Thế thì hãy cho tôi biết tôi sẽ gặp bà ở đâu... ngoài phố... ở đâu cũng được... vào giờ nào cũng được... miễn rằng tôi được gặp bà... Tôi sẽ chào bà... Tôi sẽ nói: “Tôi yêu bà”, rồi tôi bỏ đi ngay.
Bà luống cuống, do dự. Thấy chiếc xe ngựa đã đi vào cổng tòa nhà của mình, bà thì thầm rất nhanh:
‐ Thôi được, tôi sẽ vào nhà thờ Trinité, ngày mai, lúc ba rưỡi. Rồi, khi đã xuống xe, bà nói to bảo bác xà ích:
‐ Bác đưa ông Du Roy về lại nhà ông. Khi y về đến nhà, vợ y hỏi:
‐ Anh đi đâu thế? Y khẽ trả lời:
‐ Anh ra mãi bưu điện để gửi một bức điện khẩn.
Nàng De Marelle đến bên y:
‐ Anh đưa tôi về chứ, Ông Bạn Đẹp, anh biết rằng chỉ với điều kiện ấy tôi mới đến ăn tối xa nhà như thế này?
Rồi nàng quay về phía Madeleine:
‐ Chị không ghen chứ?
Nàng Du Roy thong thả đáp:
‐ Không, không ghen lắm đâu.
Các khách ăn ra về. Bà Laroche‐Mathieu có dáng dấp như một chị giúp việc bé nhỏ ở tỉnh lẻ. Bà là con gái của một viên công chứng, lấy ông Laroche hồi ấy chỉ là một luật sư quèn. Bà Rissolin thì già và ra vẻ ta đây, trông cứ như một bà đỡ ngày xưa, vốn liếng học hành là ở trong các phòng đọc sách. Tử tước phu nhân De Percemur coi thường họ ra mặt. “Bàn tay ngà ngọc” của nàng rất ngại chạm vào những bàn tay tầm thường kia.
Clotilde, mặc toàn đồ đăng ten, nói với Madeleine khi bước qua cửa cầu thang:
‐ Bữa ăn của chị thật là hoàn hảo. Ít lâu nữa chị sẽ có phòng khách chính trị đầu tiên ở Paris.
Khi chỉ còn lại một mình với Georges, nàng ôm ghì lấy y:
‐ Ôi! Ông Bạn Đẹp, càng ngày em càng yêu anh hơn. Chiếc xe ngựa chở họ lướt đi như một con tàu.
‐ Chẳng bì được với buồng ngủ của chúng ta, ‐ nàng nói.
Y đáp:
‐ Ồ! Bì thế nào được.
Nhưng y đang nghĩ đến bà Walter.