NGÔI NHÀ THỰC SỰ CỦA BẠN
Ngôi nhà bên ngoài không phải là ngôi nhà thực sự của bạn. Đó chỉ là căn nhà giả tưởng, căn nhà trong thế tục.
Còn căn nhà thực sự của bạn, đó là sự bình an. Đức Phật đã dạy ta xây căn nhà thực sự của mình bằng cách buông bỏ cho đến khi ta đạt được bình an, thanh tịnh.
RA BIỂN
Sông, suối, ao, hồ đều chảy ra biển. Khi hòa với biển, tất cả đều có màu xanh, đều có cùng vị mặn.
Đối với chúng sanh cũng thế: không quan trọng họ từ đâu đến –khi họ đã gia nhập dòng chảy của Pháp, tất cả đều cùng một Pháp.
NƯỚC NGẦM
Phật là Pháp; Pháp cũng là Phật. Pháp mà Đức Phật đã chứng là điều luôn hiện hữu ở thế gian. Nó chưa bao giờ biến mất. Nó giống như nước ngầm. Bất cứ ai đã đào giếng đủ sâu đều tìm được nguồn nước. Không phải là do người đó chế biến ra nước. Người đó chỉ dồn tất cả sức lực vào việc đào giếng đủ sâu để đến được nước đã có sẵn ở đó.
Cho nên nếu có đủ niềm tin, ta sẽ biết là Đức Phật không ở đâu xa. Ta đang ngồi trước mặt Ngài đây. Khi nào ta biết Pháp, ta thấy Phật. Những người chủ tâm thực hành Pháp không ngưng nghỉ -dầu họ đi, đứng, nằm ngồi ở đâu- họ đều luôn được nghe Pháp của Phật.
TẤT CẢ Ở NGAY ĐÂY
Phật là Pháp; Pháp cũng là Phật. Đức Phật không mang theo trí tuệ giác ngộ của ngài khi nhập diệt. Ngài để chúng lại cho ta ngay tại đây. Nói một cách đơn giản, giống như các thầy cô giáo ở trường học. Không phải sinh ra, họ đã là thầy, cô giáo. Họ phải học các ngành nghề trước khi họ có thể dạy học ở trường và được lãnh lương. Sau một thời gian, họ sẽ ra đi – khỏi ngành dạy học. Nhưng quý vị có thể nói rằng theo một cách nhìn nào đó, các thầy cô giáo không ra đi, không mất đi. Các tính chất làm nên một người thầy vẫn còn ngay đây. Chúng không mất đi đâu cả.
VOI, BÒ & TRÂU
Khéo luyện tâm là một hoạt động hữu ích. Quý vị có thể thấy điều này ngay ở các con thú được nuôi dạy như voi, bò và trâu. Trước khi có thể bắt chúng làm việc, ta phải huấn luyện chúng. Khi chúng đã được huấn luyện kỹ rồi, ta mới có thể sử dụng sức mạnh của chúng vào nhiều việc khác nhau. Ai cũng biết điều đó.
Tâm khéo được huân tập còn ích lợi hơn nhiều. Hãy cứ nhìn gương của Đức Phật và các vị thánh đệ tử của ngài. Họ thay đổi vị thế từ chúng sanh phàm phu thành thánh nhân, được tất cả mọi người kính trọng. Và họ đem lại nhiều lợi ích cho ta hơn ta có thể lường được. Tất cả đều nhờ họ đã khéo luyện tâm.
Tâm khéo huấn luyện giúp ta trong mọi ngành nghề. Nó giúp ta hoàn thành công việc với chánh niệm. Nó giúp ta có suy tính khi làm việc hơn là làm theo bản năng. Nó giúp ta sống hạnh phúc ở bất cứ hoàn cảnh nào trong đời.
GỐC RỄ
Chúng ta giống như một cái cây với rễ, gốc và thân. Mỗi chiếc lá, mỗi cành cây, đều dựa vào rễ để hấp thụ chất dinh dưỡng từ đất, rồi đem lên nuôi thân cây.
Thân ta, cùng với lời nói, hành động, mắt, tai, mũi, lưỡi và cảm thọ, giống như cành, lá và thân. Tâm thì giống như gốc rễ, hấp thụ chất dinh dưỡng và đem chúng lên thân, lá, cành để cây ra hoa, kết trái.
MẤT BÓP
Giả dụ bạn đi ra khỏi nhà và bị mất bóp. Bóp rớt ra khỏi túi trên đường đi, nhưng một khi bạn chưa ý thức được điều đó, bạn vẫn thoải mái –thoải mái vì bạn chưa biết mình thoải mái vì điều gì. Đó chính là vì sự mất thoải mái sau đó. Khi bạn cuối cùng ý thức rằng mình đã bị mất tiền: đó là lúc bạn thấy hết thoải mái, và điều đó hiện rõ lên khuôn mặt bạn.
Đối với các hành động xấu, tốt của ta cũng thế. Đức Phật dạy chúng ta phải quán sát, biết rõ những điều này. Nếu không, ta sẽ không biết điều gì sai hay đúng, tốt hay xấu.
BÁNH XE- DẤU XE
Vòng luân hồi giống như chiếc bánh xe. Một con bò đang kéo xe. Nếu bò cứ tiếp tục kéo xe đi tới, không ngừng nghỉ, dấu bánh xe sẽ luôn xóa dấu chân bò. Bánh xe không dài, nhưng tròn. Hoặc bạn có thể nói bánh xe dài, nhưng chiều dài nó tròn. Ta có thể thấy cái tròn, nhưng không thấy cái dài của nó. Khi nào con bò còn kéo xe, không ngừng nghỉ thì bánh xe còn quay không ngừng nghỉ.
Cuối ngày khi con bò ngưng kéo xe. Bò đã mệt. Đã được tháo gỡ gông. Lúc đó thì bò đi đường bò, xe đi lối xe. Bánh xe đã tự ngừng quay. Nếu bạn bỏ xó bánh xe ở đó một thời gian dài, chúng sẽ tan thành đất, nước, gió, lửa, trở về với đất, cỏ.
Với những chúng sanh đang còn tạo nghiệp cũng thế: Họ còn chưa kết thúc. Những người nói lên sự thật chưa kết thúc. Những người với tà kiến chưa kết thúc.
TẢNG NƯỚC ĐÁ
Nếu bạn để một tảng nước đá ngoài trời nắng, bạn có thể chứng kiến nó tan chảy –thân cũng già rữa như thế- từng chút, từng chút một. Chỉ sau vài phút, vài giờ, tảng nước đá sẽ tan chảy thành nước. Đó được gọi là khaya-vaya: sự chấm dứt, hoại diệt.
Sự hoại diệt của các thứ do duyên hợp đều đã như thế từ bao đời, từ khi thế giới, vũ trụ này thành hình. Khi được sinh ra, chúng ta có cùng chung tính chất. Ta không thể vứt bỏ chúng đi đâu. Khi vừa được sinh ra, chúng ta đã phải chịu bệnh, già và chết. Khi được sinh ra, cùng lúc ta cũng hứng chịu những điều đó.
Hãy quán sát cách thân ta hoại diệt. Tất cả các bộ phận đều hoại diệt. Tóc rụng, móng tay, móng chân hư hoại, da nhăn. Tất cả mọi thứ, bất cứ là gì, đều hoại diệt theo luật tự nhiên.
CON CÁI, ĐẠN DƯỢC
Cây súng bắn các viên đạn –các con của nó- ra phía ngoài. Còn ta bắn con cái vào trong, vào trái tim ta. Khi các con ngoan, tim ta rộn rã. Khi chúng hư, tim ta cũng không an. Con cái, chúng là một vấn đề của nghiệp. Có nghiệp xấu, có nghiệp tốt, nhưng tốt hay xấu, cũng là con cái của ta, không có gì khác hơn.
Khi sinh chúng ra, chúng càng khiếm khuyết, ta càng yêu chúng hơn. Nếu có đứa sinh ra bị tàn tật, đó là đứa ta thương yêu nhất. Mỗi khi ra khỏi nhà, ta căn dặn đứa lớn, “Hãy trông chừng em con. Hãy coi chừng nó” –vì ta thương đứa đó. Khi sắp lìa bỏ cõi trần, ta căn dặn, “Hãy chăm sóc nó. Hãy bảo vệ con tôi”. Đứa trẻ đó khiếm khuyết, nên bạn càng thương nó hơn.
ĐUÔI RẮN
Phàm phu chúng ta không thích khổ. Ta chỉ muốn được hạnh phúc. Nhưng thực ra, hạnh phúc chỉ là đau khổ trá hình. Đau thì là cái khổ rõ ràng. Nói một cách đơn giản, khổ đau và hạnh phúc giống như rắn. Đầu nó là khổ, đuôi là hạnh phúc. Đầu nó chứa độc tố. Miệng nó chứa độc. Nếu bạn đến gần đầu rắn, nó sẽ cắn bạn. Nếu nắm đuôi rắn, bạn tưởng là an toàn, nhưng nếu nắm lâu, rắn sẽ quay đầu và cắn bạn như thường. Đó là vì đầu và đuôi rắn đều thuộc về một con rắn.
Cả hạnh phúc và khổ đau đến từ một nguồn gốc: tham ái và si mê. Đó là lý do tại sao có nhiều khi bạn cảm thấy hạnh phúc nhưng vẫn bất an –ngay cả khi bạn đã đạt được điều mình mong muốn, thí dụ được của cải vật chất, địa vị, danh tiếng. Khi có được những thứ này, bạn cảm thấy hạnh phúc, nhưng tâm không thực sự yên vì vẫn còn một nỗi lo sợ len lỏi vào, nhắc rằng bạn có thể đánh mất chúng. Bạn sợ rằng chúng sẽ biến mất. Chính nỗi sợ này là cái khiến bạn bất an. Đôi khi bạn thực sự mất tất cả những thứ này và thực sự khổ đau. Điều đó có nghĩa là dầu những thứ này đem lại hạnh phúc, khổ đau vẫn ẩn tiềm trong đó. Đơn giản là chúng ta không ý thức về điều đó. Cũng như khi bắt rắn: Dầu ta nắm được đuôi nó, nếu ta không buông ra, nó sẽ quay lại cắn ta.
Như thế, đầu và đuôi rắn, cái xấu và cái tốt: Những thứ này tạo ra cái vòng luôn quay. Đó là lý do tại sao dục lạc và khổ đau, tốt và xấu không phải là con đường đạo.
TỬ THẦN
Chúng ta sống như gà, không biết điều gì đang xảy ra. Sáng thì dẫn gà con đi kiếm ăn. Tối về chuồng ngủ. Sáng mai lại đi kiếm ăn. Chủ trại rải gạo cho gà ăn mỗi ngày, nhưng chúng không hiều tại sao chủ lại cho mình ăn. Gà và chủ trại suy nghĩ rất khác nhau.
Chủ trại nghĩ, “Không biết mấy chú gà này cân nặng bao nhiêu?” Gà thì chỉ lo cắm đầu ăn. Khi chủ trại nhấc nó lên để ước tính trọng lượng, nó còn tưởng chủ trại biểu lộ tình thương mến với nó.
Chúng ta cũng không biết điều gì đang xảy ra: ta từ đâu đến, còn sống được bao năm nữa, sẽ đi đâu, ai sẽ đưa ta đến đó. Chúng ta chẳng biết gì cả.
Tử thần thì giống như người chủ trại. Chúng ta không biết lúc nào thì hắn đến tìm ta, vì chúng ta đang đắm đuối –đắm đuối trong cảnh, âm thanh, mùi vị, xúc chạm và suy tư. Chúng ta không cảm nhận mình đang già đi. Chúng ta không biết đâu là đủ.