← Quay lại trang sách

Chương 11 Vụ án xác chết bé trai

Vài ngày sau, cổng thành nam.

An Thịnh Bình đã phân công nhiệm vụ điều tra vụ án Phương Ngọc Đình xuống bên dưới, ai cũng có phần. Trước kia, Phúc Thuận vẫn luôn phụ trách điều tra nguồn gốc của những cổ quan tài kia, sau vụ án Địch Kim Ngọc, có người đã tiết lộ bản vẽ của cỗ quan tài, Phúc Thuận mới thừa nhận bản thân đã rải bản vẽ kia khắp nơi để tiết kiệm thời gian, hiện có rất nhiều tiệm quan tài trong thành đều có bản vẽ này.

Chắc tên “nội gián” muốn thuận nước đẩy thuyền kích động Bạch Phàn cũng nhờ vậy mà biết được chi tiết cụ thể của quan tài.

Sở dĩ giao cho Phúc Thuận điều tra chuyện này chủ yếu là do Phúc Thuận rất giỏi quan sát, bất luận gặp ai cũng có thể bắt chuyện và nhanh chóng xưng huynh gọi đệ với đối phương, nên cậu ta rất thích hợp với công việc dò la tin tức. Nhưng nào ngờ cậu ta lại sơ suất như vậy, suýt làm hỏng chuyện.

Phúc Thuận cũng biết lần này mình đã gây họa lớn. Để lấy công chuộc tội, cậu ta đã đến từng tiệm quan tài thu hồi bản vẽ, sau đó nghe ngóng kĩ một phen, cuối cùng cũng nhận được một tin tức khá hữu ích.

Thì ra, Phúc Thuận nhận được tin nói sẽ có một cỗ quan tài được chuyển vào từ cổng thành nam, nghe nói viên ngoại họ Trương nào đó trong thành đặt từ bên ngoài về.

Thật ra từ lâu Tống Từ đã suy đoán những cỗ quan tài trong vụ án Phương Ngọc Đình không được đóng tại thôn Trường Lạc, dẫu sao thì một lần đặt nhiều cỗ quan tài giống hệt nhau cũng rất đáng ngờ.

Vừa nhận được tin, nhóm người Tống Từ lập tức hành động, sáng sớm đã ẩn nấp gần cổng thành, chỉ đợi cỗ quan tài kia xuất hiện lần theo manh mối này để điều tra thân phận thật sự của “Trương viên ngoại” kia.

Ngoại hình của Phúc Thuận và A Lạc khá bình thường, nên hai người cùng cải trang thành quan sai đi theo Triệu Đông Lâm, đứng ở cổng theo dõi người vào thành. An Thịnh Bình và An Quảng cùng với Từ Đình Sóc tìm một trà lâu, ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhưng kín đáo, âm thầm quan sát.

Còn Tống Từ mặc bộ áo màu thiên thanh giản dị, dựng một gian hàng nhỏ gần cổng thành, đóng vai thư sinh nghèo nhận viết thư thay người khác.

Cổng thành đông đúc tấp nập, trong rất yên ắng thật ra đang ngầm dậy sóng, nhưng họ đợi bốn năm canh giờ vẫn không thấy người hoặc vật khả nghi nào, đừng nói quan tài, cả một chiếc xe ngựa hơi lớn cũng không hề xuất hiện.

Trên trà lâu, An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc đã ăn xong bữa trưa và bữa tối, nước trà cũng đã thay không biết bao nhiêu lượt. Nhóm A Lạc đứng ở cổng thành cũng bắt đầu thấy bụng cồn cào, chân tê rần, duy chỉ có Tống Từ vẫn điềm tĩnh ngồi đó. Nếu có khách, y sẽ vui vẻ viết thư giúp họ, nếu không ai hỏi han, y sẽ cầm một quyển sách cũ đã ngả vàng lên đọc; dường như sự tấp nập xung quanh không hề liên quan gì đến mình.

Sắc đêm dần buông xuống, An Thịnh Bình trong trà lâu không thể ngồi yên thêm nữa.

Y đặt tách trà lên bàn, phát ra âm thanh giòn giả, người cùng đã đứng dậy, “Đừng đợi nữa, e là chúng ta đã bị lừa rồi!”

Từ Đình Sóc cũng lắc đầu, “Tin tức nghe ngóng được vốn có thật có giả, lần này, chắc gặp tin giả rồi.”

“Mừng hụt một phen...”

An Thịnh Bình dương nhiên cũng hiểu điều Từ đại nhân nói, nhưng hễ nghĩ đến việc mình đã đợi suốt cả ngày trong tiết trời oi bức thế này, vẫn thấy không cam tâm, thầm nghĩ quay về nhất định phải chỉnh đốn Phúc Thuận một phen ra trò!

Đúng lúc này, chợt có tiếng huyện náo bên ngoài cổng thành, một đám đông đã tụ tập lại tự bao giờ, hình như đang vây xem gì đó, mỗi lúc một đồng. Một số tiểu thương hai bên cổng thành cùng không màng đến sạp hàng của mình, gia nhập vào đám đông.

“Thiếu chủ, có cần...”

An Quảng còn chưa hỏi hết câu, An Thịnh Bình đã chống tay lên lan can nhảy ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt đã tiếp đất, nhanh chân đi về phía cổng thành.

An Quảng và Từ Đình Sóc nhìn nhau, đều cảm thấy khá bất lực. Một An Thịnh Bình nhảy từ lầu hai xuống đã đủ gây chú ý rồi, họ đành chọn đi cầu thang để không gây thêm chú ý.

“Có chuyện gì vậy?” Khi ngang qua chỗ Tống Từ, An Thịnh Bình cau mày, nhỏ giọng hỏi.

Tống Từ cách cổng thành khá gần, nên vừa rồi cũng thấy được đại khái, y cảm thấy hơi nghi hoặc, “Hình như vì một người.”

“Một người?” An Thịnh Bình thì thầm, tiến lên trước, “Ta phải xem người nào có bản lĩnh ghê gớm đến vậy!”

An Thịnh Bình đẩy đám đông ra, nhìn thấy nguồn cơn gây ra trận xáo động này.

Người kia thân hình thấp bé, không nhìn ra được là nam hay nữ, già hay trẻ vì toàn thân đã bị che kín bởi một chiếc áo choàng lớn màu đen, ngoài nhác thấy được đôi mắt ra, không còn một kẽ hở nào khác.

Hiện đang giữa mùa hè, người này lại khoác áo choàng đen, dù chất vải không quá dày, nhưng vẫn khiến người nhìn cảm thấy oi bức khôn tả.

Người kia bước đi chệnh choạng, né trái tránh phải, đến tận lúc này, Tống Từ và những người khác mới để ý thấy người đó đang bị đám đông vây xem công kích, khuôn mặt họ đầy vẻ chán ghét, có người còn nhặt đá ném về phía người kia.

Một viên đá nhỏ ném trúng bắp chân khiến người đó vấp ngã, tay ấn chặt chỗ đau, nhưng không hề có hành động chống trả hay phản bác.

“Chuyện này là sao?” Tù Đình Sóc vừa đuổi theo đến nơi, ngăn hành động của đám đồng trước rồi nhỏ giọng hỏi Triệu Đông Lâm, người ở thôn Trường Lạc lâu nhất.

Triệu Đông Lâm vội tiến tới giải thích với các vị đại nhân, “Thưa đại nhân, cô gái này họ Trọng, tên độc một chủ Nguyệt, nàng ta và ông nội mình sống ở thành bắc, ông nội nàng ta tên là Trọng Huynh, hai ông cháu này...”

Triệu Đông Lâm ngập ngừng, cuối cùng ghé lại gần Từ đại nhân, thấp giọng nói, “Hai ông cháu này tính cách lập dị, làm việc cùng hơi cổ quái, nên bị coi là kẻ không may, đi đến đâu cũng bị mọi người dọa đánh, trẻ con phụ nữ nhát gan cũng vội và tránh xa, sợ bị lây vận rủi.”

Nghe xong, Từ Đình Sóc lộ vẻ không vui; y là người đầy chính khí, ghét nhất là chuyện sợ mạnh hiếp yếu thế này. An Thịnh Bình càng phẫn nộ hơn, cảm thấy một đám người tụ lại bắt nạt một cô gái yếu đuối thật đáng hận.

Phúc Thuận vốn là người giỏi quan sát, gần đây liên tiếp hai lần phạm lỗi, đang nóng lòng muốn được thể hiện. Thấy An Thịnh Bình sa sầm mặt, Phúc Thuận lập tức nở nụ cười thân thiện, nhanh chân bước qua dìu Trọng Nguyệt cô nương đứng dậy.

Nào ngờ, cô gái này chắc bị bắt nạt đã quen, hiếm khi có người thể hiện lòng tốt với mình, nàng ta còn sợ hãi hơn khi chịu đánh ban nãy, đẩy cánh tay Phúc Thuận ra, loạng choạng đứng dậy toan bỏ chạy.

Một chiếc xe đẩy đang dừng cách nàng ta không xa, trên xe có tấm chiếu cỏ, dưới tấm chiếu là một con lợn chết. Thì ra có người đẩy xe chuyển con lợn vào thành, đúng lúc gặp trận xáo động này, liền dừng xe bên cổng thành.

Chân Trọng Nguyệt bị viên đá ném trúng, có lẽ còn bị chuột rút nên khi đứng dậy không giữ được cân bằng, ngã về phía xe đẩy, chiếu cỏ bị lật lên, va đầu lên bụng con lợn.

Tống Từ để ý thấy trông con lợn kia hơi kỳ lạ. Thông thường những con vật chết kiểu này hoặc là còn nguyên vẹn, hoặc là đã bị mổ rồi pha ra. Còn con lợn này thoáng trong không có gì khác thường, song phần bụng rõ ràng đã từng bị mổ ra, sau đó được khâu nguệch ngoạc bằng chỉ đen.

Thấy người tụ tập ngày một đồng, còn có những tiếng mắng nhiếc và chửi rủa khó nghe, An Thịnh Bình ngồi trong trà lâu chờ đợi mòn mỏi cả ngày, cơn tích tụ cuối cùng cùng bùng nổ, bất chấp bị ngăn cản, rút thanh đạo trên thắt lưng của Triệu Đông Lâm ra, chém một đường lên đường chỉ thổ màu đen trên bụng con lợn kia.

Đao vừa rạch qua, lập tức có mùi hôi thối xộc lên. Những người đứng gần đó không kìm được đưa tay áo lên che miệng và mùi, một cánh tay trượt ra từ trong bụng con lợn kia.

Đó hiển nhiên là cánh tay của một đứa trẻ.

Cánh tay rủ xuống, lập tức có tiếng la hét vang lên giữa đám đồng, có người phụ nữ ngất xỉu vì sợ hãi quá độ.

An Thịnh Bình cũng không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, đứng ngơ ngác nhìn.

May thay, Từ Đình Sóc phản ứng rất nhanh, lập tức kéo chiếu cỏ phủ lên xác lợn, nhưng hỏi một lượt vẫn không biết ai là chủ nhân của chiếc xe đầy này, đành đẩy xe về huyện nha trước.

Khi họ rời đi, không ai để ý thấy Trọng Nguyệt đã nhân lúc hỗn loạn trốn mất.

Suy cho cùng, nàng ta chẳng là gì so với sự việc ly kỳ như vậy.

Còn một vật khác cũng giống Trọng Nguyệt, không được ai chú ý đến là một con dòi trắng trên áo choàng đen của nàng ta. Ban này An Thịnh Bình rạch bụng con lợn kia, con dòi này theo đó bắn lên tay áo của Trọng Nguyệt, nàng ta cúi đầu tình cờ nhìn thấy, vốn định phải đi nhưng khi đầu ngón tay chạm vào, nàng ta chợt khựng lại, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt nhưng không lên tiếng, lặng lẽ lấy khăn tay ra, bắt nó gói lại cất đi.

Tạm bỏ qua Trọng Nguyệt, bên này Tống Từ cùng An Thịnh Bình và những người khác về đến nha môn, lập tức mở bụng con lợn ra, bên trong là một đứa trẻ.

Đó là một bé trai, không mặc gì khoảng bảy, tám tuổi, buộc hai búi tóc nhỏ trên đầu, sau khi rửa sạch vết máu trên cơ thể, trên đó có vài vết thương rất rõ rệt, giống như vết trầy xước và vết bầm, song đều không đến mức trí mạng. Chỉ có một vệt máu hình cong ở sau lưng, trông như từng bị thương nặng, nhưng nhìn không ra do vật gì tạo nên.

Quần áo, giày và tất có thể coi là vật chứng trên người đứa bé đã không còn, cả miệng vết thương dường như cũng từng được rửa sạch trước khi bị nhét vào con vật kia, không tìm được chút chứng cứ nào.

Nhưng sau khi khám nghiệm thi thể, Tống Từ vẫn đưa ra được kết luận, cho rằng đứa bé này bị bịt mũi miệng, do ngạt thở mà chết.

Còn việc chiếc xe đẩy này bị ai đẩy đến cổng thành và vào lúc nào cũng cần điều tra kĩ. Điều duy nhất có thể xác định là rất có thể chiếc xe này được đẩy ra cổng thành nhằm chuyển thi thể này ra khỏi thành.

“Mọi người không thấy chuyện này rất kỳ lạ ư?” Tuy An Thịnh Bình từng thấy không ít người chết, nhưng đây là lần đầu y gặp một nạn nhân nhỏ tuổi như vậy, khó tránh được khó chịu trong lòng, “Muốn giấu thi thể của một đứa trẻ dễ hơn giấu thi thể của một người lớn rất nhiều, nhưng hung thủ không chồn hoặc thiếu, lại chọn cách khác thường như vậy để chuyển thi thể ra khỏi thành, rốt cuộc làm vậy có mục đích gì?”

“Đứa trẻ này là thiếu gia của gia đình nào đó chăng?” A Lạc nói, “Biết đâu đứa trẻ này bị bắt cóc, sau đó...”

“Có vẻ hợp lý. Ta dẫn người đi điều tra ngay, nếu có chuyện bắt cóc trẻ con thật, nhất định phải nghiêm trị!” Dứt lời, Từ Đình Sóc đã quay đi, Triệu Đông Lâm đứng bên cạnh cũng vội cầm đao đuổi theo.

Tổng Từ im lặng từ này đến giờ chợt ngăn hai người lại, “Từ đại nhân chó nóng vội, sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng. Tống mỏ cho rằng khả năng đứa trẻ này bị bắt cóc rồi giết hại là không lớn.”

“Ồ?” Từ Đình Sóc thắc mắc, “Sao Tống công tử lại nói vậy?”

“Mời Từ đại nhân xem.” Tống Từ bắt đầu giải thích với mọi người, “trên tay đứa trẻ này có vết chai do làm việc nặng, cho thấy bình thường cậu bé đã quen với công việc chân tay, thử hỏi một đứa trẻ như vậy sao có thể bị bắt cóc để đòi tiền chuộc được?”

Nghe Tống Từ nói xong, cả chút manh mối duy nhất cũng đã mất, những người khác đều lộ vẻ rối rắm.

“Thật ra chúng ta có thể suy đoán môi trường sống và một vài chuyện từng xảy ra với một người từ rất nhiều chi tiết khác nhau. Giống như đứa trẻ này, trông như khoảng bảy, tám tuổi, nhưng độ phát triển của xương cho thấy thật ra cậu bé đã gần mười tuổi, chẳng qua chiều cao thấp hơn những người đồng trang lứa, nên trông không giống mười tuổi mà thôi. Chỗ này, cẳng chân trái của cậu bé từng bị gãy, chắc lúc nhỏ từng bị thương, nay đã lành nhưng nếu sờ kĩ vẫn có thể tìm ra điểm khác thường, hơn nữa khi bị thương cậu bé không được chăm sóc tốt nên độ dài của hai chân cũng không đều, bình thường lúc đi đường chắc sẽ hơi khập khiễng.”

“Tức là, đứa trẻ này có xuất thân không được tốt?” An Thịnh Bình thắc mắc, “Nếu đã như vậy, cần gì phải tốn nhiều công sức đến vậy?”

“Chắc còn có ẩn tình khác...”. Tống Từ ngẫm nghĩ rồi nói với Từ Đình Sóc, “Từ đại nhân, ngài có thể điều tra xem gần đây có những vụ trẻ em mất tích nào trước, đặc biệt là trẻ khoảng mười tuổi, thân hình thấp bé, có một vết bớt lớn cơ lòng bàn tay trên mỏng phải.”

“Được, có những manh mối này, điều tra cũng dễ hơn.” Từ Đình Sóc gật đầu, bắt đầu phân công công việc.

So với thân phận của đứa trẻ kia, chủ nhân của chiếc xe đẩy này dễ tìm ra hơn hẳn. Chưa đến một canh giờ đã có kết quả.

Chiếc xe được một ông lão họ Vương đẩy đến cổng thành, lão Vương này cũng là người thật thà, khai hết tất cả.

Ông ta nói mình nhận lời nhờ vả của bạn, chuyển xác con lợn kia ra ngoài thành để chôn, vừa khi đến cổng thành lại gặp trận hỗn loạn kia, xác lợn trên xe ông ta cũng bị kéo vào, càng bất ngờ hơn là trong đó giấu xác của một đứa trẻ.

Khi ấy quá khiếp sợ nên lão Vương không dám lấy lại chiếc xe hay bất cứ đồ vật nào khác, hốt hoảng bỏ chạy.

Khi hỏi ông ta “người bạn” kia là ai, câu trả lời khiến cả Tống Từ và An Thịnh Bình đều không thể giữ được bình tĩnh.

Người bạn của ông lão không phải ai xa lạ, chính là đồ tể Hạ Vọng Sơn từng bị cuốn vào vụ án Ngô Thông bị giết và phanh thây!

“Theo ta thấy hắn rất có khả năng là hung thủ!” An Thịnh Bình có ấn tượng rất về Hạ Vọng Sơn, “Hắn đã dám xách dao đi giết người, chắc chẳng còn gì mà hắn không dám! Hơn nữa người này rất hung hăng, còn thích gây chuyện thị phi, chẳng qua không ngờ mới yên ắng được vài ngày hắn đã lại gây họa rồi! Đông Lâm, ta hỏi ngươi, tên họ Hạ này được thả ra lúc nào?”

Triệu Đông Lâm thường theo Từ Đình Sóc lo liệu các chuyện lớn nhỏ trong nha món nên lần này An Thịnh Bình bèn hỏi trực tiếp y.

May thay, Triệu Đông Lâm cũng là người tỉ mỉ, nhớ rất rõ những chuyện này, lập tức đáp ngay, “Thưa công tử, Hạ Vọng Sơn chưa từng bị giam, sau khi vụ án Ngô Thông kết thúc, Hạ Vọng Sơn bị phạt hai lượng bạc và đánh tám mươi trượng vì cố ý đả thương người khác.”

“Tám mươi!” An Thịnh Bình cau mày, “Hắn chịu nổi ư?”

“Chắc chắn chịu không nổi,” Tống Từ lắc đầu, giải thích, “hình phạt tám mươi trượng này được chia thành nhiều lần, hai lần đầu mỗi lần hai mươi trượng, về sau Hạ Vọng Sơn tự thấy phiền phức nên chịu nốt bốn mươi trượng còn lại trong một lần, khiến hắn không thể xuống khỏi giường suốt mấy ngày liền, thế nên, huynh khẳng định người là do hắn giết, có căn cứ gì không?”

“Căn cứ? Chẳng rành rành ra đó rồi sao! Con lợn này là của hắn, hắn còn có cả dụng cụ và khả năng để giết người, việc cấp bách bây giờ cần làm là điều tra đứa trẻ này đã làm gì đắc tội hắn, tại sao hắn nhất định phải giết đứa trẻ này!”

Những gì An Thịnh Bình nói cũng không hoàn toàn vô lý, song chỉ dựa vào đó đã kết luận Hạ Vọng Sơn là hung thủ giết người thật sự hơi khiên cưỡng. Lần này, họ không đưa người về nha môn trước rồi mới thẩm vấn như mọi khi, mà đến thẳng nhà Hạ Vọng Sơn.

So với lần trước, nhà Hạ Vọng Sơn có vẻ đìu hiu hơn nhiều, nghe nói từ khi chuyện hắn đi hành hung người khác trong đêm mưa gió được lan truyền, hàng xóm láng giềng đều xa lánh hắn, cho rằng hắn là kẻ hung bạo tàn nhẫn, không muốn qua lại nữa, việc buôn bán của hắn cũng ngày càng ế ẩm.

Lúc này, Hạ Vọng Sơn đang rầu rĩ, khoanh tay, sa sầm mặt, nhìn chằm chằm nhóm Tống Từ.

Hắn vốn vừa cao lớn vừa mập mạp, đầu lớn tai to, cộng thêm ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, ai cũng sẽ cảm thấy rùng mình khi bị hắn nhìn chằm chằm như thế.

A Lạc bối rối khẽ hắng giọng rồi nhích lại gần công tử nhà mình, nhỏ giọng nói, “Còn nói mình không giết người, ngài nhìn ánh mắt của hắn đi, hung hăng hệt như quỷ dữ vậy...

“Các người mới là quỷ đấy! Một lũ ma quỷ âm hồn bất tán!”

Không để A Lạc nói hết câu, Hạ Vọng Sơn đã lao lên trước, đương nhiên, với khả năng của hắn không thể đến gần các vị quý nhân. Còn cách rất xa, Hạ Vọng Sơn đã bị các quan sai cản lại, chỉ có thể tức tối đứng đó mắng.

“Ta đã gieo nghiệp gì mà đen đủi thế này! Lần trước đổ oan hại ta bị đánh tám mươi trượng còn chưa đủ sao! Ta nói cho các người biết, Hạ Vọng Sơn ta nói được làm được, nếu các người lại chèn ép ta lần nữa, ta liều mạng với các người đấy! Dù sao ta cũng chưa lập gia đình, chẳng sợ gì cả!”

Dứt lời, hắn còn quơ nắm đấm về phía An Thịnh Bình và Tổng Từ để thể hiện sự hung ác của mình, có lẽ theo hắn thấy, hai người này trông giống thư sinh, chắc không biết võ công, rất yếu ớt.

An Thịnh Bình nhếch môi cười khẩy, “Ngươi nói bọn ta đổ oan cho ngươi, lẽ nào con lợn kia không phải của ngươi?”

“Không phải! Gần đây chẳng có bao nhiêu khách, mấy ngày rồi ta không bán buôn gì, trong nhà chỉ có mấy phần lẻ, làm gì có lợn nguyên con!”

“Ồ? Nói vậy là ngươi cũng không phải người nhờ ông lão họ Vương kia chuyển con lợn ra ngoài thành chôn sao?”

“Tất nhiên không phải ta! Lão Vương kia chắc chắn đã nhận được lợi lộc gì từ chỗ các người, đồng lõa với nhau đổ oan cho ta! Hừ, uống công bình thường ta đối xử với ông ta cũng không tệ, thỉnh thoảng còn chia cho ông ta ít thịt vụn, không ngờ ông ta lại hại ta!”

“Hạ Vọng Sơn, ngươi luôn miệng nói lão Vương hãm hại ngươi, nhưng lão Vương lại nói chính ngươi đã giao con lợn đó cho ông ta, nhờ ông ta đẩy ra ngoài thành chồn, còn nói con lợn này bị bệnh, ngươi sợ người khác nói mình bán thịt lợn chết do bệnh, nên mới cho ông ta một xâu tiền, nhờ ông ta lẳng lặng giúp người làm chuyện này.”

“Ông ta nói láo! Ông ta đổ oan cho ta, ta còn cho ông ta tiền sao?”

“Thế nào, đây không phải tiền của ngươi à?”

An Thịnh Bình nhận một xâu tiền từ tay Triệu Đông Lâm, Phúc Thuận đã nhanh nhẹn bưng sẵn một bát nước trong đứng chờ bên cạnh. An Thịnh Bình mỉm cười, tháo vài đồng tiền ra khỏi xâu rồi tiện tay ném vào trong bát.

Đồng tiền chìm xuống, lập tức có vài đốm dầu nổi lên trên bề mặt nước vốn đang trong vắt.

“Biết đây là gì không? Là mỏ, ngươi nói chỗ tiền này không phải người cho ông ta, vậy tại sao trên đó lại có mỏ?”

Hạ Vọng Sơn ngơ ngác, “Vậy nghĩa là sao?”

“Ngươi suốt ngày giết lợn mổ dê, còn hỏi ta vậy nghĩa là sao?” An Thịnh Bình vỗ tay cười lớn, “Hạ Vọng Sơn ơi là Hạ Vọng Sơn, chuyện đến nước này ngươi còn không chịu khai nhận? Hay để ta cho người múc một thau nước đến để ngươi rửa tay, hoặc rửa chỗ tiền đồng và bạc vụn trong học tiền của ngươi trước, xem có phải chúng đều dính mỏ hay không!”

“Ý ngươi nói đây là mỡ trên thịt...”

An Thịnh Bình đương nhiên sẽ không nói cho Hạ Vọng Sơn biết, những thứ này do Tống Từ dạy cho mình trước khi đến đây. Nhưng cũng vì vậy nên họ mới khẳng định lão Vương không nói dối, con lợn kia chắc do Hạ Vọng Sơn nhờ lão Vương đẩy ra ngoài thành chôn thật.

Nhưng họ đều không ngờ, dù đã bị vạch trần lời nói dối, Hạ Vọng Sơn vẫn quyết không nhận tội. Không những không nhận tội, hắn còn hô lớn một tiếng rồi chạy thẳng vào trong nhà.

“Nguy rồi!”

Từ Đình Sóc là người phản ứng nhanh nhất, họ áp giải cả lão Vương đến đây để tiện đối chất trực tiếp. Lúc này ông ta đang ở trong nhà Hạ Vọng Sơn đợi. Hạ Vọng Sơn liều mạng lao vào nhà, chắc chắn muốn đi tính số với lão Vương.

Quả nhiên, vừa vào nhà, nhìn thấy lão Vương, Hạ Vọng Sơn lập tức bước nhanh tới, tiện tay cầm theo con dao chặt giấu sau cửa, vung về phía ông ta.

Lão Vương nhìn thấy hắn thì khiếp sợ như nhìn thấy ma, thấy hắn hung hãng xách dao lao về phía mình, hổ lên thất thanh một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.

May thay Từ Đình Sóc nhanh chóng đuổi theo bắt lấy cổ tay Hạ Vọng Sơn, khiến hắn đau điếng, con dao kia cùng rơi xuống.

Lần này, người bình thường ít khi theo An Thịnh Bình ra ngoài tra án là Phúc Thuận phát hiện ra điều bất thường trước tiên.

“Công tử, ngài nhìn kìa!” Phúc Thuận chỉ chiếc chăn trên giường, “Chỗ này giống như...”

Vết máu! Phúc Thuận chưa dứt lời, những người có mặt tại hiện trường đều nhận ra vết bẩn sẫm màu loang lổ trên tấm chăn kia rõ ràng là vết máu.

“Hạ Vọng Sơn, ngươi giải thích chuyện này thế nào?” Từ Đình Sóc giữ chặt cổ tay Hạ Vọng Sơn, gằn giọng nói.

“Máu chứ còn gì nữa!” Hạ Vọng Sơn trừng to mắt, miệng vẫn còn rất ngang ngược, “Hay để ông đây cởi quần áo ra cho các người kiểm tra, xem lũ chó má ở nha môn đánh đủ mạnh hay không, có đủ để các vị đại nhân hả giận hay không!”

Ý hắn muốn nói vết máu này là của bản thân.

Nhưng Tống Từ không bị những lời đó đánh lạc hướng, y đi đến bên giường, cúi xuống quan sát kĩ tấm chăn mỏng kia. Tấm chăn không mới, góc chăn còn hơi sờn rách, hiển nhiên đã dùng rất nhiều năm.

Thật ra, khi khám nghiệm thi thể, Tống Từ đã phát hiện trong mũi và miệng của bé trai kia có sợi chỉ màu nâu đất, trùng hợp thay, chiếc chăn này của Hạ Vọng Sơn cũng là màu này...

Bỗng chốc, mọi chứng cứ dường như đều hướng về Hạ Vọng Sơn.

Chợt có một quan sai hối hả đi vào, kề tại Triệu Đông Lâm nói gì đó, Triệu Đông Lâm mặt biến sắc, gật đầu rồi bước qua nói với Từ Đình Sóc, “Đại nhân, theo lời người dân xung quanh báo, vài ngày trước, Hạ Vọng Sơn từng cãi vã với một người phụ nữ đến mua thịt, hôm đó người phụ nữ kia dẫn theo một bé trai trong khoảng bảy, tám tuổi, tóc búi hai bên. Khi đó Hạ Vọng Sơn có dọa đứa trẻ kia, nếu không nghe lời sẽ giết nó rồi nhét vào bụng lợn. Bé trai kia nghe xong khóc mãi không ngừng nên có rất nhiều người có thể làm chứng.”

Xem ra, lại thêm một chứng cứ nữa chỉ tội Hạ Vọng Sơn.

“Vậy đã tra rõ thân phận của người phụ nữ và đứa trẻ kia chưa?”

“Đã tra ra rồi, chỉ là...” Triệu Đông Lâm vẻ ngập ngừng, “Chồng của người phụ nữ này họ Trần, tên Sơ, là... là...”

“Ngươi ấp a ấp úng cái gì?” An Thịnh Bình hơi mất kiên nhẫn, giọng điệu như đang quở trách, “Có sao thì cứ nói vậy!”

“Vâng!” Triệu Đông Lâm ôm quyền, cúi đầu xuống, “Trần Sơ và vợ là Trương thị đều là người hầu của Đổng phủ tại thành bắc.”

“Thành bắc... Đổng phủ...” Nghe xong, vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của An Thịnh Bình, “Ngươi nói là Đổng phủ đó ư?”

Những người có mặt đều sửng sốt, cả Hạ Vọng Sơn mới vừa rồi còn đang la lối nghe xong cũng bất giác ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.

Tống Từ không phải người bản địa, nhưng cũng biết sống ở thành bắc đều là những người có chức có quyền. Khắp thôn Trường Lạc này mang họ Đổng, lại có thân phận cao, chỉ có một nhà thôi.

Đổng Sơ Thành, người chồng đã mất của An Vũ Nhu, có một người chú họ Đổng, tên Hưng Bang, từng làm việc trong Xu Mật viện, tuy chức quan chưa đến viện sự, nhưng vẫn rất được kính nể. Cả con trai quận quốc công như An Thịnh Bình nhìn thấy ông ta cũng kiêng dè phần nào.

Vậy mà bé trai bị hại kia lại là người của Đổng phủ thành bắc.

Sắc mặt An Thịnh Bình trở nên nghiêm trọng, y khê giọng như đang tự thì thầm, “Lạ thật, lão hồ ly đó gần đây mới vừa cáo lão hồi hương, sao vừa về đã gặp chuyện này?”

Từ Đình Sóc tuy không thân với Đổng Hưng Bang, nhưng đều làm quan, cũng từng tiếp xúc ít nhiều nên biết nhiều chuyện về Đồng Hưng Bang hơn những người khác, “Nếu bổn quan nhỏ không nhầm, tuổi của công tử nhà Đổng đại nhân tương đồng với đứa trẻ bị hại, Đổng đại nhân từng nói bình thường con trai mình thích ăn nhất là gan xào...

“Từ đại nhân muốn nói, có thể vợ con của Trần Sơ đã đến đây để mua gan lợn, sau đó nảy sinh xung đột với Hạ Vọng Sơn?”

Từ Đình Sóc không lên tiếng, song rõ ràng đã ngầm thừa nhận suy đoán này.

“Nói chung, cứ đưa người về nha môn giam giữ trước! Ngoài ra, cử người đến Đồng phủ gọi vợ chồng họ đến nhận xác!”

Dứt lời, An Thịnh Bình phất tay áo bỏ đi, để lại nhóm người trong nhà đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi bị đưa về nha môn, Hạ Vọng Sơn quyết không chịu thừa nhận mình đã giết người, khăng khăng nói lão Vương đổ oan cho mình. Sau khi Trần Sơ và vợ đến nhận xác, thân phận của bé trai bị hại cũng được chứng thực, chính là con trai của họ, Trần Tiểu Khiên.

Thì ra, Trần Tiểu Khiên đã mất tích từ năm ngày trước, bấy giờ Trần Sơ đã báo quan, nhưng nha môn không cho ông ta câu trả lời hữu ích nào. Khi cả nhà đều cho rằng Trần Tiểu Khiên đã bị bắt cóc, e rằng cả đời cũng không thể gặp lại nữa thì nhận được tin dữ này.

Vợ Trần Sơ gục bên thi thể con trai mình khóc tức tưởi, Trần Sơ la lối đòi liều mạng với Hạ Vọng Sơn.

Nhưng nào ngờ Hạ Vọng Sơn chưa chết, lão Vương tố cáo hắn đã chết trước.

Ngay sau hôm An Thịnh Bình và những người khác đến nhà Hạ Vọng Sơn, lão Vương được phát hiện đã chết trên giường nhà mình.

Nghe nói, sau khi biết mình đã đưa một con lợn chứa thi thể đứa trẻ ra khỏi thành, ông ta khiếp sợ vô cùng, còn sợ phải chịu trách nhiệm, cộng thêm bị Hạ Vọng Sơn dọa nạt, đêm đó về đến nhà đã chết vì sợ hãi quá độ. Tống Từ khám nghiệm thi thể, xác nhận ông ta chết do bệnh tim, không có điểm gì đáng nghỉ.

Sau khi biết Trần Tiểu Khiên đã mất tích từ năm ngày trước, Tống Từ trầm ngâm rất lâu.

Y không hiểu tại sao thi thể của Trần Tiểu Khiên có vẻ chỉ vừa chết một, hai ngày, nhưng cậu bé lại mất tích lâu như vậy?

Lẽ nào, Trần Tiểu Khiên không bị giết hại ngay hôm mất tích, mà bị Hạ Vọng Sơn hành hạ mấy ngày mới chết ư?

Trước những nghi vấn này, Tống Từ quyết định thẩm vấn Hạ Vọng Sơn lần nữa.

Khi y còn chưa kịp gặp Hạ Vọng Sơn, một vị khách không mời đã xuất hiện trước cổng huyện nha.

Chính là Đổng Hưng Bang vừa cáo lão hồi hương, “lão hồ ly” mà An Thịnh Bình nói.

Nếu chỉ xét ngoại hình, Đổng Hưng Bang trông khá nho nhã hiền từ, tóc mai hai bên hơi bạc trắng. Tuy tuổi đã cao, thân hình vẫn còn cường tráng, lưng thẳng tắp, đôi mắt đong đầy ý cười, khóe miệng hướng nhẹ lên, dù không cười cũng tạo cảm giác đây là người rất dễ gần.

Nhưng khuôn mặt đầy vẻ “tốt bụng” này trong mắt An Thịnh Bình lại toát ra vẻ gian trá giả tạo.

“Đổng lão, đã lâu không gặp, ngài vẫn như ngày nào.” Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ cha và anh mình, tuy trong lòng rất chán ghét, ngoài mặt An Thịnh Bình vẫn nở nụ cười cung kính, trông rất tự nhiên.

Đổng Hưng Bang không hổ là người xuất thân từ chốn quan trường, hành vi cử chỉ đều không chế trách được gì, không hề bộc lộ quan uy, chỉ tỏ ra khiêm tốn, “Từ công tử (check lại bản gốc) thì phong độ hơn xưa nhiều, xem ra vụ án móc tim này tiến triển rất thuận lợi!”

“Nào có, chỉ mới có chút manh mối mà thôi.”

Người đối kẻ đáp, trong hệt như hai người bạn vong niên quen biết đã lâu.

“Hôm nay Đổng lão đến đây, phải chăng vì vụ án Trần Tiểu Khiên bị hại?”

Sau một hồi hàn huyên, cuối cùng cũng bắt đầu nói đến vụ án, An Thịnh Bình nhìn Đổng Hưng Bang, cố ý hỏi.

Đổng Hưng Bang buồn bã gật đầu, “Đúng vậy. Vợ chồng Trần Sơ là nạn dân ta thu nhận trên đường hồi hương, hai vợ chồng họ tự nguyện bán thân vào nhà họ Đổng ta làm người hầu. Còn đứa con của họ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khá ngoan ngoãn thông minh, lại xấp xỉ tuổi Dụ Nhi nhà ta; đường sá xa xôi, hai đứa trẻ cũng thân thiết với nhau. Nào ngờ năm ngày trước Trần Tiểu Khiên đột nhiên mất tích, bấy giờ ta đã hứa, nếu có người tìm được bé trai nhà họ Trần này, sẽ thưởng ngay mười lượng bạc. Sao lại ngờ được, thằng bé lại gặp phải chuyện này, chết thảm đến vậy!”

Nói đoạn, Đổng Hưng Bang không kìm được run rẩy, nhìn kĩ sẽ thấy cả mắt ông ta cùng đo đỏ, hệt như xúc động thật.

“Nếu đã tìm được hung thủ, mong Tử công tử nhất định phải nghiêm trị, lấy lại công bằng cho Trần Tiểu Khiên!”

Tống Từ vội bước ra hành lễ, cung kính nói: “Đổng đại nhân, hiện tại tình tiết vụ án vẫn chưa rõ ràng, mong đại nhân...”

“Vị này là?”

Thế nhưng Tống Từ còn chưa nói hết câu, Đổng Hưng Bang đã sa sầm mặt, ngắt lời y.

“Tống công tử đây là bạn học cũ của ta. Năm xưa, hai ta cùng là học trò của Chân tiên sinh.” An Thịnh Bình có chút không vui, nhưng vẫn giải thích.

“Ồ, thì ra là học trò của Đức tiên sinh sao! Tại lão phu có mắt mà không thấy Thái Sơn.” Thái độ của Đổng Hưng Bang thay đổi nhanh hơn cả thời tiết mùa hè, “Hai chữ đại nhân thôi đừng nhắc nữa, nay Đổng mỗ đã không còn trong triều đình, mong Tống công tử hãy đổi danh xưng khác.”

Tống Từ mỉm cười gật đầu, nghĩ đến cách xưng hồ An Thịnh Bình gọi ông ta khi nãy, cũng gọi một tiếng “Đổng lão”.

“Tống công tử nói tình tiết vụ án vẫn chưa rõ ràng? Cậu nói thế lão phu không hiểu lắm, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, còn gì chưa rõ ràng nữa?”

“Đổng lão, Hạ Vọng Sơn kia vẫn chưa nhận tội, không thể nghiêm hình bức cung được.” Tuy An Thịnh Bình không có hảo cảm với Hạ Vọng Sơn, nhưng trước mặt Đổng Hưng Bang, y vẫn không chịu nhượng bộ.

“Ồ? Theo ý của tứ công tử, hung phạm không chịu nhận tội đều coi như vô tội sao?” Đổng Hưng Bang cười khẩy, “Không khai thì dụng hình, phạt nặng ắt sẽ khai thôi.”

Tuy ông ta đã cáo lão hồi hương, lúc này còn cố ý ra vẻ khiêm tốn, nhưng khí chất hung tàn hình thành đã nhiều năm không hề suy giảm do tuổi tác, có thể thấy tác phong làm việc của người này chính là như vậy.

An Thịnh Bình bật cười, “Dụng hình? Thế chẳng thành nghiêm hình bức cung rồi sao!”

“Tứ công tử nói vậy là không đúng, ác nhận đương nhiên cần dùng biện pháp ác liệt, đối đãi lịch sự sao có kết quả được.” Giọng điệu Đồng Hưng Bang không tính là gay gắt, nhưng những lời ông ta nói ra lại khiến người nghe phải rùng mình, “Lão phu nghe nói tên đồ tể kia từng dính dáng đến một vụ án mạng, còn dám xách dao chém người! Nay Trần Tiểu Khiên chết trong tay của hắn, cả hàng xóm của hắn cũng bị hắn dọa cho khiếp sợ quá độ mà chết rồi. Người như vậy nên tiêu diệt sớm. Giữ lại trên đời, không biết sẽ làm hại bao nhiêu người vô tội khác!”

An Thịnh Bình chưa kịp trả lời, Tống Từ đã không kìm được cau mày.

Thảo nào khi nhắc đến Đồng Hưng Bang, An Thịnh Bình thường sa sầm mặt, người này đúng thật là một con “cáo già”. Chỉ vỏn vẹn một ngày đã nắm rõ toàn bộ kết quả điều tra của họ, cả chuyện Hạ Vọng Sơn từng dính dáng đến vụ án Ngô Thông bị giết hại cũng biết rõ.

Nhưng điều khiến Tống Từ bất ngờ nhất là Đổng Hưng Bang biết cả chuyện hàng xóm của Đồng Hưng Bang bị dọa chết!

Trên thực tế, Tống Từ và những người khác cũng vừa nhận được tin chưa lâu. Tuy thi thể của lão Vương đã được đưa về nha môn khám nghiệm, nhưng do sự việc có liên quan đến Đổng phủ nên tất cả đều tiến hành trong âm thầm, không mấy người biết.

Lẽ nào... có người trong nha môn mật báo?

Người này phải chăng là tên “nội gián” đã xúi giục Bạch Phàn?

Nghĩ vậy, Tống Từ bất giác nhìn An Thịnh Bình. An Thịnh Bình cũng nghĩ đến chuyện này, nên sắc mặt của y không hề dễ coi chút nào.

Đổng Hưng Bang không quan tâm đến những chuyện này, tiếp tục gây áp lực, “Mạng người là trên hết. Huống hồ nạn nhân còn là trẻ nhỏ, một kẻ táng tận lương tâm như vậy, lẽ nào lại để yên cho hắn!”

Trong nhất thời, An Thịnh Bình không biết nên trả lời thế nào.

Tống Từ hành lễ lần nữa, “Đổng lão, hôm nay ngài đến nha môn để hỏi về sự việc, chắc hẳn rất coi trọng vụ án này, vừa khéo văn bối cùng có vài chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Tống công tử cứ nói.”

“Xin hỏi Đổng lão, Trần Tiểu Khiên đã đến nhà Hạ Vọng Sơn lúc nào, tại sao lại đến đó?”

“Lúc nào thì ta không rõ, nhưng Trần Tiểu Khiên và mẹ mình phụ trách việc thu mua rau cho nhà bếp. Con trai ta, Đổng Dụ, từ nhỏ đã thích ăn gan lợn, cách vài hôm là phải ăn một bữa. Chắc vì vậy nên họ mới quen biết tên hung phạm kia chăng?”

“Thì ra là vậy... Nghe nói mấy hôm trước, mẹ con nhà họ Trần có nảy sinh xung đột với Hạ Vọng Sơn, Đổng lão biết chuyện này chứ?”

“Chuyện này thì ta không biết, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì.”

Thấy ông ta đáp qua loa như vậy, Tống Từ thầm nghĩ, quả nhiên Đổng lão chỉ đang ra vẻ. Tuy ông ta nói phải nghiêm trị kẻ ác, nhưng xem ra không hề quan tâm đến sự sống chết của Trần Tiểu Khiên...

Tiễn Đổng Hưng Bang ra về, An Thịnh Bình thở phào, “Lão hồ ly đó đáng ghét thật! Không biết tại sao ông ta lại đến đây? Diễu võ dương oai như vậy, lẽ nào để thể hiện mình đối đãi với người hầu trong nhà tử tế nhường nào?”

Tống Từ khuyên nhủ, “Huynh không cần tức tối như vậy. Làm thế nào chúng ta cứ làm thế ấy là được, chẳng lẽ vì một câu nói của ông ta mà không thẩm vấn nữa, trực tiếp định tội cho Hạ Vọng Sơn sao!”

“Hầy, huynh không hiểu đó thôi...” An Thịnh Bình do dự hồi lâu, cuối cùng đành lắc đầu nói, “Huệ Phủ huynh có biết tại sao ta lại lo ngại tên họ Đổng đó hay không?”

“Vì ông ta là người nhà Đổng tướng quân?”

“Đó cũng là một phần nguyên nhân, dù Đổng Sơ Thành đã mất, nhưng trên danh nghĩa tỷ tỷ ta vẫn là người nhà họ Đổng, ít nhiều cũng phải giữ thể diện cho lão quỷ đó. Chủ yếu là do... nhị ca ta An Thịnh Càn và Xu mật sứ Tả đại nhân khá thân với nhau.”

Chuyện còn lại An Thịnh Bình không nói rõ ra, Tống Từ cùng đã hiểu.

Đương kim thánh thượng sinh chín con, ngoại trừ vài vị mất sớm, có ba người con trai. Trông như rất hòa thuận, nhưng triều đình đã ngầm dậy sóng từ lâu, ai nấy đều có phe phái của mình. Xu mật viện và trung thư nắm đại quyền văn, võ, thái độ của họ sẽ quyết định người lên ngôi sau này.

Trong đó, Xu mật viện cai quản quân sự, bảo vệ biên cương, chính sách binh mã, các khoản thu chi bí mật, trị bang ngoại giao, nên có địa vị rất cao. Tả đại nhân, Tạ Tĩnh thuộc phe cánh của ngũ hoàng tử.

Nhị ca của An Thịnh Bình, An Thịnh Càn là bạn học với ngũ hoàng tử, nói vậy...

“Nhưng theo ta nhớ, quận công…”

“Ừm, phụ thân và đại ca đều thuộc phe Thái tử, dù sao phụ thân và Sử tướng cũng là đồng liêu nhiều năm, quan hệ rất thân thiết.”

“Sử tướng” mà y nói là Thừa tướng đương triều Sử Di Viễn. Sử Di Viễn và phụ thân của An Thịnh Bình có giao tình mấy chục năm, cả đại ca An Thịnh Hi của y cũng nghe theo ý Sử tướng, cưới Phạm thị, con gái một họ hàng xa của ông ta.

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt An Thịnh Bình lại nghiêm trọng hơn, “Thật ra ta không có hứng thú với việc đấu đá phái, nhưng nay ông ta hùng hổ đến đây, chỉ e không đơn giản để diễu võ dương oai.”

“Ý huynh là...”

An Thịnh Bình chắp tay sau lưng, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn về phương xa song ánh mắt vô cùng ảm đạm, tựa như không thấy được hy vọng.

Một bên là phụ thân và đại ca, một bên là nhị ca, thậm chí còn có thể kéo theo cả tỷ tỷ An Vũ Nhu của y. Không phải An Thịnh Bình chưa từng nghĩ đến chuyện này, chẳng qua y luôn cố ý trốn tránh, nào ngờ cái chết của một đứa trẻ lại đưa những chuyện y cố ý bỏ qua này ra trước mặt, buộc y phải chọn lựa.

“Tạm gác qua một bên đi, Huệ Phủ huynh có tự tin với vụ án này không?”

“Theo vật chứng hiện tại đang có, Hạ Vọng Sơn có khả năng gây án thật.” Tống Từ hồi tưởng lại toàn bộ những gì mình được thấy và nghe trong những ngày qua, “Đầu tiên là ngày hắn nảy sinh xung đột với mẹ con nhà họ Trần, khi đó Hạ Vọng Sơn vừa chịu trượng hình lần thứ hai chưa được mấy ngày, đang chuẩn bị chịu phạt lần thứ ba, cũng là lần nặng nhất, bốn mươi trượng. Nghe nói hôm đó trước khi ra khỏi nhà, Hạ Vọng Sơn tình cờ gặp mẹ con nhà họ Trần đến mua gan lợn. Trần Tiểu Khiên tham lam, lén trộm hai cái giò lợn, bị Hạ Vọng Sơn bắt gặp, thế nên hắn mới nổi trận lôi đình với Trần Tiểu Khiên, còn nói sẽ giết cậu bé rồi nhét vào bụng lợn.”

“Huynh nói khi đó hắn vừa chịu phạt lần thứ hai chưa được mấy ngày, liệu hắn có khả năng giết người không?”

Tống Từ đăm chiêu gật đầu, “Chắc là có, nhưng hôm đó sau khi chịu phạt lần thứ ba, hắn được khiêng về nhà. Theo tình trạng bị thương của hắn hôm đó, ít nhất trong vòng ba ngày, hành động đều tương đối bất tiện.”

“Nhưng một hoặc hai ngày gần đây Trần Tiểu Khiên mới chết.... Theo lời cha mẹ Trần Tiểu Khiên thì đứa trẻ mất tích năm ngày trước, tức là sau khi nảy sinh xung đột với Hạ Vọng Sơn chưa lâu, thế nhưng mất tích vài ngày rồi mới bị hại, có phải cho thấy lúc đó hung thủ bắt cóc đứa trẻ nhưng không có năng lực để giết hại hay không?”

Nghe An Thịnh Bình nói xong, Tống Từ trầm ngâm rất lâu mới nói, “Đây cũng là điểm khiến ta thấy lạ, tại sao Trần Tiểu Khiên mất tích năm ngày, nhưng đến gần đây mới bị hại? Trong năm ngày này đã xảy ra chuyện gì, tại sao đứa trẻ mất tích nhưng không ai hay biết?”

An Thịnh Bình thấy bạn mình nghĩ mãi không ra lời giải, bèn đi đến vỗ vai y, “Đôi lúc huynh nghĩ ngợi nhiều quá đấy! Ngoài Hạ Vọng Sơn, còn ai làm hại một đứa trẻ nữa? Trần Tiểu Khiên mới lớn, dù nghịch ngợm thế nào cũng đâu đáng tội chết! Huống hồ huynh cũng đã nói, đứa trẻ đó bị bịt mũi và miệng cho đến khi chết ngạt, ai làm được điều đó nếu không đủ mạnh và hung ác?”

Y nói vậy cũng không sai. Ban đầu Tống Từ cũng từng nghi ngờ, nhưng nay mọi chứng cứ đều hướng về Hạ Vọng Sơn, dù là nảy sinh xung đột hay con lợn kia... và cả sợi chỉ trên tấm chăn nhà hắn. Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như thế.

“Nhưng hắn vẫn không chịu nhận tội.”

“Huệ Phủ huynh! Tuy ta không thích lão hồ ly kia, nhưng có một câu ông ta nói rất đúng.” An Thịnh Bình thở dài, “Nếu hung phạm không chịu khai nhận, chẳng lẽ đều coi là vô tội sao? Có tội hay không, phạm nhân nhận tội hay không cũng không sao, quan trọng vẫn phải xem chứng cứ.”

“Tuy nói là vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu mất gì đó.”

“Thiếu gì? Hạ Vọng Sơn tính tình nóng nảy, vốn là người có thù tất báo, hơn nữa mấy ngày trước hắn lại vừa chịu phạt xong, đang ốm một bụng tức. Trần Tiểu Khiên lại chọc giận hắn đúng vào lúc này, khác nào đưa dê vào miệng cọp, đúng dịp để hắn trút giận!”

“Huynh cùng nói Hạ Vọng Sơn là người nóng tính. Nếu giết người, hắn sẽ chọn cách đơn giản như bịt mũi miệng cho đối phương chết ngạt như thế sao?”

An Thịnh Bình cũng không nghĩ đến chuyện này, nhất thời không biết trả lời thế nào, “Có lẽ khi đó hắn không được khỏe, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên không thể dùng những cách quá hung tàn.”

“Vậy thì theo ý huynh, hắn chắc chắn là hung thủ ư?”

“Thấy sao nói vậy thôi.”

Thảo luận xong, hai người đều im lặng. Cả Tống Từ cũng phải thừa nhận, dù trong lòng vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó, nhưng nay nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Hạ Vọng Sơn đích thực có khả năng là hung phạm nhất.

Tống Từ thở dài, nói thật, y cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, có lẽ vẫn còn thiếu một chứng cứ cực kỳ thuyết phục.

Không ai ngờ được, chứng cứ mà họ chưa tìm được này lại tự mình tìm đến tận cửa.

“Chứng cứ” này không phải ai khác, chính là con trai của Đổng Hưng Bang, Đổng Dụ.

Ngay sau hôm Đổng Hưng Bang đến hỏi thăm, Đổng phủ cho người đưa thiệp mời An Thịnh Bình đến phủ gặp mặt. An Thịnh Bình không muốn đi, hôm qua Đổng Hưng Bang vừa đến huyện nha, nay lại mời họ đến nhà, không biết đang mưu toan điều gì.

Nhưng xét địa vị của Đổng Hưng Bang trong quá khứ, cộng thêm vụ án này dính dáng đến người hầu của Đổng phủ, Tống Từ cho rằng cần đến Đổng phủ thăm dò một phen, nên An Thịnh Bình dành miễn cưỡng nhận lời. Trên thiệp chỉ mời một mình An Thịnh Bình, Từ Đình Sóc là quan chức, nên lần này y chỉ dẫn theo An Quảng và Phúc Thuận, hôm qua Tống Từ và Đổng Hưng Bang cũng coi như đã có duyên gặp nhau, nên cũng đi cùng họ.

Phúc Thuận chuẩn bị xong quà biếu, sáng sớm cả nhóm đã có mặt tại Đổng phủ.

Nào ngờ vợ chồng nhà họ Đổng đều vắng nhà, bấy giờ An Thịnh Bình mới biết, thì ra người gửi thiệp mời họ không phải Đổng Hưng Bang, mà là Đổng Dụ.

An Thịnh Bình chẳng buồn ứng phó với một đứa trẻ, nhưng ít nhiều vẫn kiêng dè thân phận của nhà họ Đổng, bèn kiên nhẫn gặp đối phương.

Năm xưa Đổng Hưng Bang từng có một con trai, cũng từng đãi tiệc mừng linh đình, tận tâm chăm sóc, nhưng đứa trẻ kia phước mỏng, năm bảy tuổi đã qua đời vì bệnh nặng. Hai năm sau, Đổng Hưng Bang lại được một mụn con mọn, có thêm một con trai. Do đó, ông ta rất yêu thương đứa con này, che chở hết mực. Có lẽ do bài học lần trước, từ đó về sau ông ta luôn giấu con trai ở trong nhà, không để cậu bé ra ngoài, hầu như chưa từng dẫn đứa trẻ này gặp người ngoài. Thế nên An Thịnh Bình không hề biết chút gì về Đổng Dụ, đây cũng là lần đầu y gặp đứa trẻ này.

Giống Đổng Hưng Bang, đứa trẻ này cũng có khuôn mặt rất hiền lành, rất đáng yêu. Trong cậu bé chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, nhưng ăn mặc hệt như người lớn, chắp tay sau lưng, chân mày nhíu chặt, không ngừng đi qua đi lại, có vẻ đã đợi rất lâu, có chút nôn nóng.

Quà biếu Phúc Thuận chuẩn bị gồm một xấp vải thượng hạng, một bộ bút lông Hồ Châu, một nghiên mực, cộng thêm bốn món trang sức, bốn món điểm tâm, còn có một gói trà Long Tỉnh. Những món này đều chọn rất khéo léo.

Khi a hoàn của Đồng phủ bày các món điểm tâm kia ra rồi bưng lên, Phúc Thuận cũng đích thân hầu hạ, cố ý chọn đĩa bánh hạt sen, sau đó dặn a hoàn dọn nước trà đi, thay bằng một ấm nước mơ hoa quế chua ngọt.

Đổng Dụ hiển nhiên rất hài lòng với hai món này, tâm trạng thấp thỏm cũng bình tĩnh hơn, cậu bé ngồi xuống bàn, ngoan ngoãn ăn điểm tâm.

Nhưng Đổng Dụ được nuông chiều từ nhỏ, dù rất hài lòng với món ăn vẫn không kìm được ra vẻ hờn trách, “Nước mơ chua ngọt ăn kèm bánh hạt sen cũng được, tiếc là nước mơ không lạnh, không đủ giải nhiệt!”

An Thịnh Bình phe phẩy quạt gấp, cười khẩy, “Hừ, cậu sành ăn thật đấy! Còn chê không đủ lạnh... Hay để ta cho người đem nước mơ thả xuống giếng làm mát?”

“Thả xuống giếng?” Đổng Dụ cau mày, “Hừ, quê mùa!”

“Cậu nói gì?” An Thịnh Bình gấp quạt lại, sa sầm mặt, điệu bộ như sắp nổi giận.

Phúc Thuận nhanh chóng đứng ra giải vây.

“Công tử, tiểu nhân nghe nói, trong nhà Đổng đại nhân có hầm băng. Không biết có đá viên hay không? Nếu cho đá viên vào nước mơ, chắc chắn sẽ ngon tuyệt!”

Đổng Dụ tươi cười, ra vẻ đắc ý, “Coi như ngươi có hiểu biết. Không sai, đúng là trong nhà ta có hầm băng. Người đâu, đi lấy ít đá cho bổn công tử, ta phải mời khách nếm thử!”

Lời cậu bé nói ra, đừng nói Phúc Thuận cười rất gượng gạo, cả Tống Từ luôn giữ im lặng cũng thấy mất tự nhiên.

“Đổng công tử, cậu cho người gửi thiệp mời cho ta, phụ thân cậu biết không?”

An Thịnh Bình muốn hạ bớt nhuệ khí của đứa trẻ này, nên cố ý trêu cậu bé, mỉm cười đưa tay ra muốn xoa đầu Đổng Dụ như dỗ dành những đứa trẻ khác.

Tay y còn chưa chạm tới, Đổng Dụ đã tránh đi, còn đập mạnh lên tay An Thịnh Bình.

An Thịnh Bình tránh không kịp, đứa trẻ này mạnh tay thật, khiến y có chút không vui.

“Nhóc con, đừng ngông nghênh quá!”

“Nhóc con cái gì! Huynh chẳng lớn hơn ta bao nhiêu, đừng ở đây ra vẻ cao cao tại thượng, khó coi lắm!”

“Ta? Khó coi?”

Một câu nói khiến An Thịnh Bình suýt giận tím mặt, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn chưa một ai nói y “khó coi” cả.

Tống Từ đứng ngay bên cạnh hai người, không khỏi cúi đầu, cắn môi nhịn cười.

Thấy Tống Từ như vậy, An Thịnh Bình càng thấy mất mặt, bèn bước qua nhấc cổ áo Đổng Dụ lên, “Phá phách! Người lớn vắng nhà nên không biết lớn nhỏ nữa đúng không?”

“Ta không có phá phách!”

“Ồ?” An Thịnh Bình nhướng mày, “Không phá phách thì là gì, chẳng lẽ cậu mời bọn ta đến còn có mục đích khác?”

Đổng Dụ đã bị y nhấc lên khỏi mặt đất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, người hầu đứng bên cạnh chỉ có thể sốt ruột lo lắng, không dám tiến lên ngăn cản An Thịnh Bình.

“Bổn công tử biết hôm mất tích Trần Tiểu Khiên đã đi đâu! Ta muốn báo quan nhưng mẹ không cho ta ra ngoài, ta đành phải mời huynh đến đây! Thế nào, chuyện của Tiểu Khiên không phải do huynh phụ trách sao?”

Nghe vậy, An Thịnh Bình mới nguôi giận, buông tay, đặt Đổng Dụ xuống đất, “Cậu nói cậu biết Trần Tiểu Khiên đã đi đâu, sao không nói sớm? Nếu cậu nói cho người lớn biết, không chừng bọn ta đã phá xong vụ án này từ lâu rồi.”

“Ta đã nói ngay từ đầu rồi, nhưng vú nuôi nói chuyện này không liên quan đến ta, bảo ta là trẻ con, đừng ăn nói linh tinh.”

An Thịnh Bình và Tống Từ nhìn nhau, do ban đầu An Thịnh Bình đã đóng vai kẻ đấm, nên vai người xoa đương nhiên sẽ do Tống Từ đảm nhận.

Tống Từ nhanh chóng đi qua, rất tự nhiên giúp Đổng Dụ chỉnh lại cổ áo, vờ như hờ hững nói: “Đổng công tử và Trần Tiểu Khiên chắc thân với nhau lắm nhỉ?”

Đổng Dụ dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy có người đối đãi lịch sự với mình như vậy, giọng điệu cũng dịu xuống ngay. Nhưng nhắc đến Trần Tiểu Khiên, cậu sụt sịt, mắt cũng do dỏ, đây là phản ứng từ tận đáy lòng.

“Đúng vậy, ta và Tiểu Khiên rất thân với nhau. Tuy những người khác cùng chơi với ta, nhưng họ đều coi ta là trẻ con hoặc muốn nịnh nọt cha ta, chỉ có Tiểu Khiên tốt với ta nhất, nên sau khi cậu ta mất tích, ta ăn không ngon, ngủ không yên mấy ngày liền.”

“Vậy cậu nói ta nghe xem trước khi mất tích Trần Tiểu Khiên đã đi đâu?”

“Cậu ta đi tìm tên đồ tể kia.”

Tống Từ khẽ cau mày, “Tên đồ tể kia... Trần Tiểu Khiên tìm hắn để làm gì?”

“Mấy ngày trước Tiểu Khiên và mẹ cậu ta đi mua gan lợn, ta thích ăn nhất là gan lợn xào, mẹ Tiểu Khiên nấu ngon tuyệt. Nếu ta ăn không hết, sẽ chia bớt cho Tiểu Khiên.”

“Ừ, chuyện này liên quan gì đến việc Trần Tiểu Khiển đi tìm gå dò tè kia u?”

Đổng Dụ đảo đôi mắt to tròn, “Tiểu Khiên nói tên đồ tể kia đầu to tai lớn, rất giống một con lợn béo, còn nói hắn rất bủn xỉn, mua rất nhiều đồ nhưng cả một cái giò lợn cũng không chịu tặng. Về sau nghe nói hắn bị quan phủ bắt, bị phạt trượng, nên cậu ta chạy đi xem cho vui... Nếu không vì cha mẹ không cho ta ra ngoài, ta cũng muốn đi xem lợn béo chịu đánh, chắc phải thú vị lắm!”

Cậu ta chớp mắt, nói ra những lời vừa tàn nhẫn vừa vô lễ bằng giọng điệu ngây ngô nhất, An Thịnh Bình không nhịn được cười khẩy.

“Nhóc con, cậu nói Trần Tiểu Khiên đi tìm Hạ Vọng Sơn, ngoài cậu ra, còn người nào làm chứng không?”

Đổng Dụ không hiểu lắm, “Hạ Vọng Sơn là ai?”

“Chính là đồ tể giống lợn mà cậu nói.”

“À, thì ra hắn tên Hạ Vọng Sơn...”, Đổng Dụ gật đầu, “Còn ai làm chứng hay không thì ta không biết, trưa hôm đó Tiểu Khiên chạy tới nói với ta, lúc đó ta đang ăn trưa, chỉ có một a hoàn tên Tiểu Hồng ở trong phòng hầu hạ, chắc cô ta có thể làm chứng nhỉ? Đúng rồi, khi đó ta còn cho Tiểu Khiên một cái đùi gà, cậu ta tham ăn, ăn xong đùi gà vẫn thấy chưa đủ, ta còn thưởng thêm cho cậu ta hai viên thịt.”

“Vậy, Đổng công tử còn chú ý thấy chuyện gì khác không?” Tống Từ mỉm cười gợi ý.

“Chuyện khác?”

“Đúng vậy, chẳng hạn như hôm đó Trần Tiểu Khiên mặc quần áo gì, khi đi xem Hạ Vọng Sơn bị đánh có cầm gì trên tay hay không?”

“Theo lời huynh nói... Hôm đó Tiểu Khiên mặc bộ áo ngắn màu xanh đậu, đi đôi giày vải màu đen, chải hai búi tóc, có cầm gì hay không thì ta không biết, nhưng mấy hôm trước ta có thưởng cho cậu ta một con dế bằng ngọc bích, cậu ta quý lắm, lúc nào cũng mang theo trên người.”

“Dế ngọc bích!”

“Phải, cha sai người làm cho ta, con dế được làm rất sinh động, toàn thân xanh biếc, đẹp hơn cả dế thật, ta chơi chán rồi, thấy cậu ta thích nên thưởng luôn cho cậu ta.”

An Thịnh Bình lắc đầu, thầm nghĩ Đổng Dụ tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng cũng giống cha mình Đổng Hưng Bang. Dù có chút tình cảm với Trần Tiểu Khiên kia thật, nhưng vẫn không bằng tư tưởng giai cấp thâm căn cố đế, thâm tâm Đổng Dụ vẫn coi Trần Tiểu Khiên là người hạ đẳng, “Con dế kia là vật quý trọng như vậy, cậu thưởng cho Trần Tiểu Khiên, không sợ cha cậu giận sao?”

“Có gì đáng giận đâu, một con dế thôi mà, trong phòng ta còn cả một hộp lớn, côn trùng gì cũng có, bằng vàng, bằng ngọc đều có. Nếu huynh muốn, ta tặng huynh hai con cũng được.”

Nghe cậu bé nói vậy, cả Tống Từ cùng nở nụ cười bất lực, “Đa tạ Đổng công tử đã nói cho chúng ta biết những chuyện này, chúng ta đi điều tra ngay, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Tiểu Khiên.”

“Được, ta tạm tin tưởng các người, nhất định phải điều tra cho kĩ, đừng để Tiểu Khiên chết không rõ ràng!”

Nói xong, Đổng Dụ nở nụ cười hài lòng với hai người rồi cho tiễn khách.

Ra khỏi phòng khách, cả nhóm đi về phía cổng chính, An Thịnh Bình không kìm được nói, “Lời tên nhóc này nói có đáng tin không?”

“Đáng tin, hai hôm nay Từ đại nhân đang dẫn người đi điều tra nhà Hạ Vọng Sơn, nếu tìm được quần áo của Trần Tiểu Khiên, lại đúng như Đổng công tử nói, vậy tức là Trần Tiểu Khiên đã đ?