← Quay lại trang sách

Hồi III Vô địch Trung Nguyên

dịch giả: cao tự thanh

Hồi III

vô địch trung nguyên

hẩm Thăng Y im lặng.

Nhiều năm trước y cũng từng có cảm giác như thế.

Một cảm giác có nhà mà như không nhà.

Thượng Quan Vô Kỵ nhìn nhìn y, nói “Có điều lần này thì bất kể thế nào ta cũng phải về nhà một chuyến”.

Y ngừng lại một lúc rồi trầm giọng nói “Trong lòng ta hiện đang có một ý nghĩ rất đáng sợ”.

Thẩm Thăng Y nói “Có phải là chuyện Bích Hổ không?”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ta cảm thấy y đang tới gần nhà ta... Tại sao lại có cảm giác ấy nhỉ?”.

Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói “Vậy thì tốt nhất Thượng Quan huynh nên về nhà một chuyến xem sao”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đúng là đang có ý ấy!”, rồi thẳng người đứng lên.

Thẩm Thăng Y nói “Ta đi theo Thượng Quan huynh một chuyến”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Thẩm huynh không có chuyện gì phải làm à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Không có”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Vậy ta lớn mật mời Thẩm huynh đi một chuyến”.

Thẩm Thăng Y nói “Ta đã nói muốn đi một chuyến mà”.

Thượng Quan Vô Kỵ nhướng mày, cười lớn nói “Có mặt Thẩm huynh, thì sợ gì Bích Hổ chứ”.

Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh quá lời rồi”.

Thượng Quan Vô Kỵ cười nói “Dù sao Bích Hổ cũng muốn tìm ngươi, ngươi quả thật không ngại gì đi một chuyến”.

Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó cũng đúng”.

Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt quét qua, nói “Còn mấy cái xác này?”.

Y còn đang trầm ngâm, chủ quán Đổng Nhân đã bước lên nói “Không biết có chuyện gì cần tại hạ ra sức không?”.

Thượng Quan Vô Kỵ nhìn y, chợt cười lớn nói “Được, có một chuyện muốn nhờ đại lão bản ngươi làm giúp là tìm cho ta bảy cái quan tài, thu thập xác bảy vị anh hùng này, rồi thuê xe ngựa chở tới nhà ta ở trấn Đông Bình”.

Đổng Nhân đã biết là chuyện gì, cũng không từ chối, vừa đón lấy hai nén Nguyên Bảo, vừa nói “Không cần nhiều tiền thế này đâu”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ta chỉ sợ không đủ, lại làm phiền thêm đại lão bản ngươi, còn nếu có thừa, thì đại lão bản cứ giữ lại, kể như tiền rượu của họ”.

Đổng Nhân nói “Chuyện đó...”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đại lão bản xem ra cũng là một người hào sảng, tại sao lại có vẻ đàn bà như thế”.

Đổng Nhân cười nói “Thượng Quan đại hiệp đã nói như thế, thì ta cũng không tiện nói nhiều nữa”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Tất cả xin gởi gắm, bọn ta cũng không nói đa tạ gì nữa đâu”.

Đổng Nhân luôn miệng nói “Quá lời rồi, quá lời rồi”, kế đó vỗ ngực một cái, nói “Tóm lại tất cả cứ để ta lo”.

Thượng Quan Vô Kỵ vỗ vai y, nói “Sau khi chấm dứt chuyện này, bọn ta sẽ tới quán rượu của ngươi, uống với ngươi một phen”.

Đổng Nhân được thương như sợ, lại không nói ra lời.

Thượng Quan Vô Kỵ cũng không nói gì với y nữa, quay qua Thẩm Thăng Y nói “Thẩm huynh, chúng ta lên đường ngay bây giờ thì thế nào?”.

Thẩm Thăng Y nói “Đêm dài lắm mộng, cứ lên đường ngay là tốt”.

Thượng Quan Vô Kỵ một tiếng “Đi!”, sải chân bước ra khỏi quán.

Thẩm Thăng Y cũng nhấc chân.

Đổng Nhân đưa ra tới ngoài quán, trên mặt đầy vẻ đắc ý, có thể làm quen với hai người này, quả thật y rất vui sướng.

Ngựa vẫn buộc ngoài cửa, Thượng Quan Vô Kỵ tung người lên ngựa, quát lớn một tiếng, thúc ngựa phóng mau đi.

Thẩm Thăng Y một ngựa cũng phóng theo.

Lúc ấy màu đêm đã càng dày hơn.

Ngựa phóng như tên, mau lẹ mất hút trong bóng đêm dày đặc.

Tiếng vó ngựa cũng mau lẹ tắt dần.

* * * * *

Gió sớm thổi mạnh, trăng tàn chưa lặn.

Bờ dương liễu.

Thẩm Thăng Y và Thượng Quan Vô Kỵ hai con ngựa đội sao đội trăng phóng mau trên đê liễu.

Gió thổi quần áo bay phần phật thành tiếng, Thượng Quan Vô Kỵ một ngựa phóng trước, không ngừng ra roi.

Đầu bên kia con đê liễu là chỗ nhà y, càng tới gần nhà, y lại càng khẩn trương.

Thẩm Thăng Y hiểu rõ tâm tình của Thượng Quan Vô Kỵ, thúc ngựa đuổi sát sau lưng y.

Trên đường họ rất ít trò chuyện, Thượng Quan Vô Kỵ chỉ mong đi thật nhanh, Thẩm Thăng Y cũng không có chuyện gì cần nói.

Đê liễu tuy dài, nhưng cuối cùng cũng phải hết, xa xa nhìn thấy một trang viện lớn, mái ngói tường cao, trước cổng có hai con sư tử đá hai bên, khí thế bức người.

Lúc ấy mặt trời đã mọc lên phía đông, ánh nắng đang chiếu lên cổng lớn của trang viện.

Dưới ánh nắng, tòa trang viện ấy càng hiện rõ vẻ rực rỡ.

Thượng Quan Vô Kỵ thúc ngựa không ngừng, chợt nói “Tới rồi”.

Thẩm Thăng Y ứng tiếng nói “Trang viện lớn thật”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Là nhạc phụ đại nhân của ta xây dựng ba mươi năm trước, rất có khí phái, đúng không?”.

Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Cũng chính là nhà ta, ta là gửi rể ở nhà Đỗ gia”.

Thẩm Thăng Y nói “Thật à?”.

Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Ngươi cho rằng ta có bản lãnh ấy à, tìm ra được một trang viện lớn thế này à?”.

Nghe tiếng cười của y lại càng thê lương.

Thẩm Thăng Y cười cười nói “Người giang hồ chúng ta có một trang viện lớn thế này cũng chẳng để làm gì”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Chuyện đó cũng đúng”. Ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Vị nhạc phụ đại nhân của ta ba mươi năm trước, đã lừng lẫy giang hồ, hiện đã thoái xuất giang hồ, lúc ấy bằng hữu của y cho rằng một vị đại anh hùng tiếng tăm như y mà không có một trang viện thế này thì hình như không giống lắm”.

Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ là thế”.

Thượng Quan Vô Kỵ cười lớn nói “Câu ấy của Thẩm huynh ta nghe không hiểu”.

Thẩm Thăng Y nói “Mỗi người đều có sự thương ghét của riêng mình, nếu nhạc phụ đại nhân của ngươi không muốn có một trang viện như thế thì người khác có ép cũng không được”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Có lý”.

Trong lúc trò chuyện hai con ngựa đã phóng tới trước cổng.

Dưới mái hiên có một tấm biển ngang, trên đề bốn chữ đại tự thếp vàng, là “Trung Nguyên Vô Địch”.

Thượng Quan Vô Kỵ ngước mắt nhìn một cái, nói “Tấm biển này nghe nói là đồng đạo võ lâm tặng cho, đương thời trong đồng đạo võ lâm không ai phản đối, tất cả đều cho rằng võ công của nhạc phụ đại nhân của ta là vô địch Trung Nguyên”.

Câu nói vừa dứt, con ngựa đã phóng lên bậc thềm đá, xông luôn vào cổng.

Một tiếng quát lập tức vang lên trong cổng “Kẻ nào dám lớn mật phóng ngựa vào đây!”.

Trong tiếng quát, một làn ánh kiếm như dải lụa lăng không bay tới.

Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt sắc bén, ra tay càng mau lẹ, cổ tay lật lại một cái, ngón tay bật ra.

Keng một tiếng, phát chỉ ấy bật trúng chỗ cách mũi kiếm ba tấc, thanh kiếm bật ra, người kia la hoảng rơi xuống đất.

Thượng Quan Vô Kỵ ánh mắt nhìn tới, tức giận quát “Tiểu súc sinh, chưa nhìn rõ người đã ra sát thủ như thế, không sợ giết lầm người tốt à!”.

Người cầm kiếm lăng không tập kích lúc ấy thân hình mới chạm đất, là một thiếu niên áo gấm, khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình thẳng như cây ngọc.

Y thân hình chạm đất, vung kiếm đang định đâm ra tiếp, nghe thấy tiếng quát, ngẩn ra tại chỗ, cũng nhìn thấy người tới là ai, buột miệng nói “Cha, là cha về rồi à?”, nhưng giọng nói vẫn vô cùng ngạo nghễ.

Thượng Quan Vô Kỵ như không có việc gì, vừa kìm cương ngựa vừa quay lại nói “Thẩm huynh, đây là khuyển tử Thượng Quan Hùng”.

Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Hùng đã cười nhạt nói “Cha cọp làm sao sinh được con chó”.

Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Thế cũng đúng”.

Thượng Quan Vô Kỵ quát nói “Trước mặt Thẩm thúc thúc đây thì ngươi không bằng cả chó con đâu”.

Thượng Quan Hùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Vị Thẩm thúc thúc này là cái gì thế?”.

Thượng Quan Vô Kỵ tức giận quát “Láo lếu, cút ngay!”.

Thượng Quan Hùng không những không cút, mà còn nói “Uy phong thật, lát nữa gặp mặt mẹ rồi, cứ nói chuyện với mẹ một lúc”.

Thẩm Thăng Y nghe thấy rất rõ, bất giác thở dài một tiếng, Thượng Quan Vô Kỵ tuy không nói gì, nhưng y cũng đã nhìn thấy, Thượng Quan Hùng này là một đứa nhỏ được mẹ nuông chiều nên thành hư hỏng.

Thượng Quan Vô Kỵ hiển nhiên đã nổi giận nhưng chưa phát tác, trừng mắt nhìn Thượng Quan Hùng một lúc, thở dài một tiếng, quay qua nhìn Thẩm Thăng Y nói “Thẩm huynh, mời”, rồi giục ngựa đi về phía sảnh đường đối diện với cổng.

Qua cổng là một sảnh luyện võ rất lớn, có mấy người gia nhân đang quét dọn, lúc ấy đều dừng tay, nhao nhao bước lên đón.

Thượng Quan Vô Kỵ không hề chào hỏi họ, cứ thúc ngựa đi tiếp.

Thẩm Thăng Y rung dây cương một cái, đi theo sau y, nào ngờ tới trước lan can không đầy nửa trượng, Thượng Quan Hùng đã nghiêng người chặn đường đi của y.

Thượng Quan Vô Kỵ lập tức phát giác, kìm cương quay đầu quát “Ngươi định làm gì thế?”.

Thượng Quan Hùng không hề ngoảnh đầu, nói “Không có gì, chỉ là muốn xem xem vị Thẩm thúc thúc này có bản lãnh thế nào, tại sao trước mặt y mà con lại không bằng cả chó con”.

Thẩm Thăng Y cười gượng.

Thượng Quan Vô Kỵ lập tức quát khẽ một tiếng “Ngươi có biết vị Thẩm thúc thúc này là ai không?”.

Thượng Quan Hùng cười nhạt nói “Tuy y cũng họ Thẩm, nhưng chưa chắc đã là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ”.

Thượng Quan Vô Kỵ trầm giọng nói “Vị Thẩm thúc thúc trước mặt ngươi chính là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ đấy”.

Thượng Quan Hùng sửng sốt, “Ủa” một tiếng, nhìn Thẩm Thăng Y từ trên xuống dưới mấy lượt, hỏi “Ngươi chính là Thẩm Thăng Y ấy à?”.

Thẩm Thăng Y nói “Theo chỗ ta biết, cho đến hiện nay vẫn chỉ có một người tên Thẩm Thăng Y”.

Thượng Quan Hùng ngắm nghía Thẩm Thăng Y một lượt, chợt nói “Không giống”.

Thẩm Thăng Y ngạc nhiên hỏi “Không giống cái gì?”.

Thượng Quan Hùng nói “Áo quần thì giống, nhưng tướng mạo thì lại không uy phong như Thẩm Thăng Y trong truyền thuyết”.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng.

Thượng Quan Hùng nói tiếp “Có điều vị phụ thân đại nhân này của ta đã nói là phải thì chắc là không sai”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Nghe nói ngươi đã rất có danh phải không?”.

Thượng Quan Vô Kỵ ngắt lời “Thẩm thúc thúc người giang hồ tôn là đệ nhất, y không có danh thì ai có danh?”.

Thượng Quan Hùng vỗ tay cười lớn, nói “Thế thì tốt quá rồi!”.

Thượng Quan Vô Kỵ quát “Ngươi lại có ý gì thế?”.

Thượng Quan Hùng nói “Y đã có danh như thế, nếu con đánh bại y, há chẳng phải càng có danh hơn sao?”.

Thượng Quan Vô Kỵ sửng sốt, kế cười rộ nói “Bằng vào mấy chiêu của ngươi mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như thế”.

Thượng Quan Hùng sắc mặt sa sầm, quay đầu nói “Cha là cha của con, cho nên trước nay con chưa dùng hết sức đánh nhau với cha một lần, nhưng nếu cha cho rằng con chỉ có vài chiêu thì lầm rồi đấy”.

Thượng Quan Vô Kỵ không đếm xỉa gì tới y, dán mắt vào Thẩm Thăng Y, nói “Thẩm huynh, ngươi cứ giúp ta giáo huấn thằng tiểu súc sinh này một trận, để y biết trời cao đất dày”.

Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh, chuyện này...”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Cho dù ngươi đánh y bị thương, ta cũng tuyệt đối không trách ngươi đâu, loại nhãi con không biết trời cao đất dày là gì thế này, không giáo huấn y một chút, về sau không ra giang hồ đi lại thì thôi, nếu không chỉ e không còn sống mà trở về đâu”.

Thẩm Thăng Y nói “Ờ”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói tiếp “Cho nên hôm nay huynh đệ giáo huấn y một lần, thì cũng như dạy cho y một mạng sống, ta không những không trách móc gì ngươi, mà còn phải tạ ơn ngươi kia”.

Thẩm Thăng Y nói “Thượng Quan huynh quá lời rồi”.

Thượng Quan Hùng lập tức nói “Họ Thẩm kia, ngươi đã nghe rõ đấy, ông già ta bảo ngươi giáo huấn ta một trận, ý ngươi thế nào?”.

Thẩm Thăng Y nhìn nhìn y, thong thả nói “Không phản đối”.

Thượng Quan Hùng rung kiếm một cái, nói “Được, ngươi xuống đây!”.

Thẩm Thăng Y ứng thanh, từ trên yên lật người xuống ngựa.

Thượng Quan Hừng nói “Xem tư thế xuống ngựa của ngươi, thì thân thủ của ngươi cũng chẳng có gì là linh hoạt”.

Thẩm Thăng Y nói “Xuống ngựa cũng phải kiểu cách thế à?”.

Thượng Quan Hùng nói “Nếu ta nhân lúc ngươi xuống ngựa đột nhiên ra tay, xem ra chỉ e ngươi không tránh được”.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nói “Đáng tiếc là ngươi không giống loại người ấy”.

Thượng Quan Hùng ngạo nghễ nói “Trong cửa Trung Nguyên Vô Địch lẽ nào lại có loại người ấy”.

Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.

Thượng Quan Vô Kỵ bên kia roạt một tiếng lật người xuống ngựa, vung tay một cái, lập tức có gia nhân tới dắt hai con ngựa đi.

Y dán mắt vào Thẩm Thăng Y, nói “Thẩm huynh thủ hạ không cần lưu tình đâu”.

Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Hùng đã cười nhạt nói “Thiên hạ lại có loại cha thế này, bảo người hung dữ khác đánh con mình một trận, nếu ta là người ngoài, quả thật còn cho rằng Thượng Quan Hùng hoàn toàn không phải là con của cha đâu”.

Thượng Quan Vô Kỵ sắc mặt sa sầm, nói “Câm miệng!”.

Thượng Quan Hùng nói “Câm miệng thì dễ, nhưng lát nữa muốn ta dừng tay thì không dễ đâu”.

Thượng Quan Vô Kỵ cười nhạt nói “Ta cũng muốn xem trong bấy nhiêu ngày ngươi luyện võ công thế nào”.

Thượng Quan Hùng nói “Thì cha cứ xem kỹ thôi”, rồi quay phắt qua Thẩm Thăng Y nói “Họ Thẩm kia, chúng ta vào giữa sảnh luyện võ”.

Y không chờ Thẩm Thăng Y trả lời, thân hình lật ngược lại lướt ra hai trượng, lại lật người cái nữa đã đứng giữa sảnh luyện võ.

Thượng Quan Vô Kỵ nhìn thấy rất rõ, lắc đầu nói “Nếu hiện tại ta xuất thủ, thì y có mười cái mạng cũng chết chắc rồi”.

Thẩm Thăng Y nói “Lật người như thế, trước mặt địch nhân quả thật rất nguy hiểm”.

Thượng Quan Vô Kỵ trầm giọng nói “Đáng tiếc là mẹ chúng trước nay không cho ta chỉ điểm cho chúng cẩn thận”.

Thẩm Thăng Y nói “Tư thế của y biến hóa tuy nhiên rất đẹp mắt, rất linh hoạt, nhưng hoàn toàn không thực dụng”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Nếu chúng luyện tới giai đoạn ấy của mẹ thì chỉ đùa chơi một lúc cũng không hề gì, đáng tiếc là võ công của chúng còn chưa bằng được ba phần của mẹ”.

Thẩm Thăng Y nói “Chắc tẩu phu nhân phải nhận ra rồi”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Đáng tiếc là nuông chiều quá đáng, cũng không muốn chúng phải quá cực khổ”.

Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ tẩu phu nhân căn bản không muốn họ đi lại giang hồ”.

“Có lẽ là thế”, Thượng Quan Vô Kỵ chép miệng “Mẹ hiền phần nhiều làm con hư, câu ấy không phải không có đạo lý”.

Thẩm Thăng Y im lặng.

Thượng Quan Hùng bên kia đã không chờ được, gọi lớn “Các ngươi còn chuyện trò gì thế!”.

Thẩm Thăng Y ánh mắt dán vào Thượng Quan Vô Kỵ, nói “Tiểu đệ xuất thủ đây”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Mời!”.

Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu, thân hình đột nhiên nhích động.

Thượng Quan Hùng bên kia lại gọi lớn “Họ Thẩm kia, ngươi còn chưa qua đây cho ta à?”.

Câu nói chưa dứt, trước mắt chớp lên một bóng người, Thẩm Thăng Y đã đứng trước mặt cách y ba thước.

Thượng Quan Hùng ngay cả việc Thẩm Thăng Y tới thế nào cũng không nhìn thấy, trong lòng bất giác lạnh buốt.

... Thân pháp của họ Thẩm này nhanh thật!

Y trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng thì nói “Trò khéo vặt vãnh, đừng có khoe khoang trước mặt ta”.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, cũng không trả lời.

Thượng Quan Hùng ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, nói tiếp “Nghe nói ngươi sở trường kiếm thuật, một kiếm tay trái ít có địch thủ”.

Thẩm Thăng Y nói “Đúng là ta có thói quen dùng kiếm tay trái”.

Thượng Quan Hùng nói “Mọi người đều dùng tay phải, ngươi lại dùng tay trái, lập dị như thế là sao?”.

Thẩm Thăng Y hỏi “Như thế cũng có vấn đề à?”.

Thượng Quan Hùng nói “Không có, cho dù ngươi dùng chân sử kiếm, ta cũng bất kể”, ngừng lại một lúc rồi quát lớn “Tuốt kiếm ra đi”.

Thẩm Thăng Y im lặng tuốt kiếm, dùng tay trái của y, động tác tuy hoàn toàn không nhanh nhưng khó mà nói hết sự thuần thục.

Thượng Quan Hùng chỉ lưu ý tới việc Thẩm Thăng Y tuốt kiếm nhanh hay chậm, cười nhạt nói “Cánh tay trái uy chấn giang hồ của ngươi tuốt kiếm cũng không thấy có chỗ nào mau lẹ”.

Thượng Quan Vô Kỵ bên cạnh nói giúp Thẩm Thăng Y “Lúc cần thiết tự nhiên sẽ nhanh”.

Thượng Quan Hùng nói “Trước thanh kiếm sắc đã tuốt ra khỏi vỏ của ta mà tuốt kiếm như thế, chắc chắn chỉ chuốc lấy sự diệt vong”.

Thượng Quan Vô Kỵ chợt cười rộ, nói “Ta trước nay không nhận thấy ngươi có chỗ nào kém, bây giờ mới phát giác ra, ngươi vốn cũng có một bản lãnh ít người bằng được”.

Thượng Quan Hùng hỏi “Phán đoán chuẩn xác à?”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Là khoe khoang không biết ngượng”.

Thượng Quan Hùng đỏ mặt, nói “Thắng phụ chưa phân, làm sao biết được là y chết hay con chết?”.

Thượng Quan Vô Kỵ nụ cười thu lại, nói “Nếu là dùng kiếm để phân sống chết, thì hiện tại ngươi đã chết mười lần rồi”.

Thượng Quan Hùng cười nhạt, không đếm xỉa tới Thượng Quan Vô Kỵ nữa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Ra đòn đi!”.

Thẩm Thăng Y nói “Mời ra đòn trước”.

Thượng Quan Hùng cũng không khách sáo quát lớn một tiếng “Xem kiếm!”, một kiếm ba thức phóng mau ra.

Thẩm Thăng Y thân hình bất động, thanh kiếm hất lên một cái, keng keng keng ba tiếng, hất tung ba kiếm đâm tới.

Thượng Quan Hùng thân hình chớp lên, xoay tả xoay hữu, đạp lên trung cung, lại một kiếm đâm vào giữa ngực Thẩm Thăng Y.

Bên trái bảy bên phải tám, mười lăm kiếm đều là hư chiêu, chỉ có một kiếm đánh vào giữa mới là thật, Thẩm Thăng Y lại hoàn toàn nhận ra, mười lăm chiêu trước như không nhìn thấy gì, hoàn toàn không đón đỡ, đến lúc kiếm thứ mười sáu của Thượng Quan Hùng đánh vào trước ngực, thanh kiếm trong tay trái mới vung ra.

Nhát kiếm ấy vô cùng mau lẹ, thanh kiếm của Thượng Quan Hùng vừa đâm tới một nửa, keng một tiếng đã bị Thẩm Thăng Y một kiếm chặn lại.

Thẩm Thăng Y lập tức nói “Đắc tội!”, thanh kiếm hất lên một cái, keng keng keng ba tiếng lại đón đỡ ba kiếm của Thượng Quan Hùng, thân hình vươn ra, thanh kiếm trong tay trái rê một cái, kiếm phong rít lên, đánh trả Thượng Quan Hùng bảy kiếm.

Thượng Quan Hùng đỡ ba kiếm, tránh ba kiếm, ba kiếm sau đã không đỡ nổi, liên tiếp lùi lại ba bước, Thẩm Thăng Y thế kiếm không dứt, rê một cái trầm một cái, dính vào thanh kiếm của Thượng Quan Hùng.

Thượng Quan Hùng rõ ràng cũng không chậm, quát lớn một tiếng “Buông tay!”, thanh kiếm như con độc xà quẫy lộn.

Choang choang choang, song kiếm liên tiếp phát ra một tràng tiếng động, dính liền vào nhau, vù một tiếng, một thanh kiếm bay lên không.

Thanh kiếm bay ra khỏi tay là của Thượng Quan Hùng.

Thẩm Thăng Y trong tay cũng đã không còn kiếm, nhưng chỉ là kiếm đã tra vào vỏ.

Thượng Quan Hùng ngẩn ra ở đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Thanh kiếm trên không rơi xuống soạt một tiếng cắm trước mặt Thượng Quan Hùng một thước.

Thượng Quan Vô Kỵ lập tức nói “Còn không nhặt kiếm lên, đứng ngẩn ra đó làm gì?”.

Thượng Quan Hùng giẫm chân một cái, đưa tay giật kiếm, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, nói “Họ Thẩm kia, thiếu gia chỉ là nhất thời không cẩn thận, ngươi đừng có đắc ý”.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nói “Tiểu huynh đệ cũng đã khổ công luyện sức cổ tay đấy”.

Thượng Quan Hùng cười nhạt nói “Rườm lời!”.

“Câm miệng!”, Thượng Quan Vô Kỵ quát một tiếng ngắt lời “Người ta có ý chỉ điểm võ công cho ngươi, ngươi lại không biết hay dở, mau bước lên cảm tạ Thẩm thúc thúc đi”.

Thượng Quan Hùng không những không bước lên, mà lại nói “Cha, cha rất biết bảo người khác khinh khi hà hiếp con mình đấy”.

“Hùng nhi, là ai khinh khi hà hiếp ngươi?”, một giọng nói đột nhiên vang tới.

Thượng Quan Hùng nghe thấy, vẻ mừng rỡ hiện ra nét mặt, gọi lớn “Mẹ, mẹ tới đây mau”.

“Thì đang tới đây”, một mỹ phụ trung niên ứng tiếng lăng không lướt tới.

Nàng tuổi đã khoảng năm mươi, nhưng vẫn còn phong vận, chỉ là thân hình đã có phần béo mập, nhưng vẫn không mất đi sự linh hoạt.

Thượng Quan Vô Kỵ chỉ nghe giọng nói, đôi mày đã cau lại, lẩm bẩm “Tới rất khéo!”.

Thượng Quan Hùng lập tức bước lên đón, chỉ vào Thẩm Thăng Y nói “Mẹ, mẹ giúp con giáo huấn gã tiểu tử họ Thẩm này đi!”.

Mỹ phụ trung niên ánh mắt rơi vào mặt Thẩm Thăng Y, nói “Ngươi là ai? Tại sao lại khinh khi hà hiếp con ta?”.

Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Vô Kỵ đã bước lên nói “Nương tử, vị này là bằng hữu của ta...”.

Mỹ phụ trung niên chính là Trung Nguyên Cửu nương tử, trừng mắt nhìn Thượng Quan Vô Kỵ cười nhạt nói “Ngươi ở ngoài làm gì thì ta không quản, nhưng tại sao lại dắt người về đây khinh khi hà hiếp Hùng nhi?”.

Thượng Quan Vô Kỵ thở dài nói “Nương tử, cô có chỗ chưa biết, Hùng nhi trong mắt không người...”.

Đỗ cửu nương lại cười nhạt một tiếng, nói “Như thế có gì không hay? Nam tử hán, đại trượng phu vốn phải ngạo nghễ nhìn thiên hạ, chẳng lẽ ngươi muốn nó cúi đầu không dám ngẩng lên trước mặt người khác à?”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Ai lại không muốn con mình ngẩng đầu lên, nhưng như Hùng nhi võ công còn chưa luyện tới đâu mà đã trong mắt không người, nếu đi lại trên giang hồ thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ dùng đâu”.

Đỗ cửu nương nói “Ta tuyệt không cho chúng đi lại trên giang hồ, một thân võ công ấy ở đây cũng đủ rồi”.

Thượng Quan Vô Kỵ ngẩn ra.

Đỗ cửu nương nói tiếp “Mà nói lại thì võ công cần phải có thời gian, nếu Hùng nhi đến tuổi của ngươi, biết đâu võ công của nó còn hơn cả ngươi”, nàng cười nhạt một tiếng, lại nói “Võ công của ngươi cũng chẳng thấy có gì hay”.

Thượng Quan Vô Kỵ im bặt.

Đỗ cửu nương ánh mắt lại rơi lên mặt Thẩm Thăng Y, nói “Hùng nhi, đưa kiếm đây!”.

Thượng Quan Hùng cả mừng, lập tức đưa thanh kiếm qua, nói “Mẹ, nhất định mẹ phải giúp con hả giận đấy, tốt nhất là chặt đứt cánh tay cầm kiếm của y đi, cho y suốt đời không dùng được kiếm nữa”.

Đỗ cửu nương nói “Chuyện đó mẹ tự có thước tấc, con lui ra đi”.

Thượng Quan Hùng vội vàng lùi lại.

Đỗ cửu nương thanh kiếm chỉ thẳng vào Thẩm Thăng Y, nói “Con cái không hay, người làm mẹ cũng có trách nhiệm, ngươi đã giáo huấn con ta, thì cũng nên giáo huấn cả mẹ đi”.

Thẩm Thăng Y cười gượng, nói “Tẩu phu nhân...”.

Đỗ cửu nương nói “Lời ta nói rất có đạo lý, đứng không?”.

Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Thượng Quan Vô Kỵ đã nói “Rất có đạo lý”, rồi quay qua Thẩm Thăng Y nói “Cô ta đã nói thế, huynh đệ ngươi cần gì khách khí nữa?”.

Đỗ cửu nương cười nhạt, nói “Ngươi chỉ biết giúp đỡ người ngoài khinh khi hà hiếp người nhà thôi”.

Thượng Quan Vô Kỵ nói “Câu ấy không phải ta nói”.

Đỗ cửu nương bực tức hừ một tiếng, ánh mắt dán vào Thẩm Thăng Y, nói “Ngươi có thể không xuất thủ”.

Thẩm Thăng Y nói “Như thế là tốt nhất”.

Đỗ cửu nương vẫn còn nói “Chỉ cần ngươi khấu đầu tạ tội trước mặt con ta”.

Thượng Quan Vô Kỵ quát “Lếu láo!”.

Đỗ cửu nương lạnh lùng quát “Ở đây không có chỗ cho ngươi nói đâu”.

Thượng Quan Vô Kỵ như không nghe thấy, quay qua nói với Thẩm Thăng Y “Huynh đệ, ngươi định làm thế nào thì cứ thế mà làm”.

Đỗ cửu nương cười nhạt nói ngay “Ngươi định thế nào?”.

Thẩm Thăng Y nói “Xem ra xuất thủ vẫn hay hơn”.

Đỗ cửu nương nói “Tuốt kiếm!”.

Thẩm Thăng Y tay trái lại tuốt kiếm ra.

Đỗ cửu nương chờ Thẩm Thăng Y tuốt kiếm xong, quát một tiếng “Xem kiếm!”, một kiếm phóng về phía trước.

Sưu tầm: casau
Nguồn: Nguồn: kiemhiepthuquan.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 5 năm 2015