Quyển 2 - Chương 38 Lịch lãm rèn luyện (Hạ)
Sau khi hạ quyết tâm Phong Nhược liền đứng dậy rồi đi về phía đại điện thứ hai, lúc nãy giọng nói kia đã nhắc hắn lần lịch lãm rèn luyện này cuối tháng sẽ khởi hành, đi tới khu vực Tần Tây đầu tiên, như vậy chỉ còn thời gian gần nữa tháng nữa vì thế hắn muốn chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng một chút, nếu không khi tới Cửu Thần Cung lại bị đệ tử của họ đánh bại thì đúng là không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa!
"Cảnh sư huynh, ta sắp có việc bận nên xin nghỉ phép ba tháng! À không! Tốt nhất là nửa năm đi!"
Khi đi vào trong đại điện thứ hai của Thiên Điện Phong Nhược móc ra một đống túi càn khôn, đây đều chứa những việc mà chức quản sự của hắn cần quản lý.
"Cái gì! Vẫn còn muốn nghỉ sao? Từ khi trở thành quản sự của bổn viện đến nay ngươi đã nghỉ tất cả bốn mươi chín ngày rồi, lại còn bỏ bê công việc trong hai mươi bảy ngày, hôm nay là ngày đầu tháng ngươi đến báo cáo vậy mà lại muốn nghỉ thêm nửa năm nữa, ngươi có muốn làm quản sự nữa không?"
Vị Cảnh sư huynh kia vô cùng tức giận nói…Việc này quả thực muốn nhịn cũng không nhịn được mà!
"Ha ha! Cảnh sư huynh, huynh đừng có nóng giận mà! Lần này ta thật sự có việc! Ừ, cứ như vậy, nếu không huynh cứ thương lượng với viện trưởng sư bá tống cổ ta về Hạ Tam Viện cũng được!"
Phong Nhược cười ha hả rồi quay người rời đi, hắn cũng chẳng việc quái gì mà phải sợ, tội gì phải khổ cực ôm lấy cái trách nhiệm với nghĩa vụ của quản sự làm gì cho mệt thân ra. Vẫn biết cái chức vị này là do lão quỷ kia ban tặng cho hắn nhưng hiện tại hắn chả bị quy củ gì của Kiếm Tâm Viện gò bó cả, trong vòng mười năm quy củ dành cho đệ tử chính thức thì chưa đến phiên hắn chịu, mà quy củ cho đệ tử dự bị cũng không quản được hắn nên việc gì phải nghĩ nhiều!
Vửa ra khỏi đại điện Phong Nhược liền gọi Mi Ảnh ra rồi xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía Kiếm Lư!
Vốn hắn định mấy tháng sau mới tới Kiếm Lư để luyện kiếm, bởi vì một khi hắn đã bước chân vào đó là chấp nhận thách thức, nếu không thể trong vòng mười hơi thở ngự kiếm bay ra khỏi tiểu cốc thì chắc chắn sẽ bị lão gì quái quỷ kia đánh rớt xuống, nhưng hiện tại nếu đã quyết định đi lịch lãm rèn luyện thì hắn cũng đành phải liều thôi.
Trên đường đi thỉnh thoảng lại có đệ tử của Thượng Tam Viện ngự kiếm gào thét bay qua người Phong Nhược rồi ai cũng như ai đều quay lại nhìn hắn cười nói đủ kiểu, dù sao ngự kiếm phi hành kém như hắn cũng thật là hiếm thấy, hắn cũng đã có tu vi Trúc Cơ kỳ rồi lại còn tự phụ mình có pháp lực dồi dào mạnh mẽ đáng lẽ ra phải ngự kiếm phi hành cực kỳ dễ dàng chứ không phải liêu xiêu như còn Luyện Khí kỳ thế này!
"Chà! Đúng là tự làm tự chịu mà!"
Nhìn mấy đạo kiếm quang nhanh chóng bỏ xa mình Phong Nhược cảm thấy vô cùng buồn bực mà nghĩ thầm, thật ra pháp lực của hắn cũng đủ, mức độ thuần thục ngự kiếm phi hành cũng không quá kém, sở dĩ bây giờ hắn bay như rùa lại xiêu vẹo hết trái rồi lại sang phải là vì Mị Ảnh quả thật quá linh hoạt, bởi vì thanh kiếm này sinh ra đã có thần thông cuồng phong đi kèm hơn nữa lại được khắc trận pháp Mị Ảnh cho nên nhanh và linh hoạt gấp mười mấy lần Bôn Lôi Kiếm!
Mười mấy lần đó trời ạ! Với tốc độ nhanh như vậy thì làm sao Phong Nhược dám thúc dục pháp lực mà phi hành như những người khác được chứ! Nếu như hắn dám làm vậy thì sẽ nhận một trong hai kết quả!
Thứ nhất hắn trụ không được mà lăn từ trên Mị Ảnh xuống đất, thứ hai cả người cả kiếm sẽ cắm đầu vào một vách đá nào đó hoặc lao thẳng xuống vực sâu hun hút kia!
Cho nên trong tình huống này Phong Nhược nhất quyết chọn cách phi hành chậm mà chắc, hắn toát hết mồ hôi dò dẫm bay về phía trước không khác gì một con ốc sên trông rất tội nghiệp!
"Này! Phong Nhược! Sao lại là ngươi? Ngươi cũng tiến vào Thượng Tam Viện rồi sao?"
Trong khi Phong Nhược đang chậm chạp bò trên không trung thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn, ngay sau đó một kiếm quang mầu xanh trắng lao lên rồi dừng lại bên cạnh hắn, đó chính là Lam Lăng!
"Ồ? Lam sư tỷ!"
Phong Nhược vui như mở cờ trong bụng vội vàng đánh một loạt các pháp quyết rối rắm để Mị Ảnh dừng lại, sau đó mới dám ngẩng đầu nhìn lên, Lam Lăng đang đứng đó, nàng mặc một bộ trang phục màu xanh biếc đang mỉm cười với hắn!
Hai năm không gặp Lam Lăng càng ngày càng xinh đẹp thanh tú động lòng người, mà bây giờ bên trong vẻ thanh tú này lại có nét cao ngạo như lúc xưa làm cho Phong Nhược không nhịn được mà nhớ lại sự bá đạo của nàng ngày trước.
Hắn liền nhìn lệnh bài bên hông Lam Lăng thì biết rằng nàng đã trở thành đệ tử chính thức của Linh Sơn Viện, kiếm khí dưới chân cũng là một thanh kiếm cấp năm, chắc trong thời gian này nàng cũng có một cuộc sống tốt!
"Ồ! Sao ngươi lại ngừng nói thế? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé, hai năm rồi không gặp ngươi! Ta chỉ nghe Đường Thanh và Bành Việt nói qua rằng ngươi đã tiến vào Kiếm Tâm Viện,,đáng tiếc là ta không có thời gian tìm ngươi!"
Lam Lăng cao hứng nói rồi rất thuần thục khống chế kiếm khí của nàng lượn đi lượn lại quanh người Phong Nhược.
"Này! Này! Ngươi đừng có chạy lên chạy xuống như thế có được không, ngươi không thấy ta vẫn chưa thuần thục à! Ngươi cứ chạy loạn như vậy nữa thì ta rơi xuống mất!"
Phong Nhược cũng cảm thấy đau hết cả đầu, bây giờ Mị Ảnh đã quá linh mẫn, chỉ cần có gió thổi khẽ qua thôi cũng làm nó đứng không yên rồi!
"Được rồi, được rồi! Ta cách xa ngươi một chút là được chứ gì?"Lam Lăng cười hì hì nói rồi lập tức kết kiếm quyết, kiếm quang dưới sự điểu khiển của nàng liền vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung rồi bay ra xa cách Phong Nhược một trượng.
"À Lam sư tỷ, ngươi cứ đi trước đi rồi ta sẽ từ từ bay theo sau, hôm nay là ngày Hỏa Linh Tuyền bộc phát, ngươi phải tranh thủ đến đó để kiếm chỗ nếu không thì không kịp đâu!"
Mặt mũi Phong Nhược đỏ ứng, hắn sao dám vừa đi vừa nói chuyện với Lam Lăng chứ? Hiện tại hắn tập trung lắm cũng chưa không chế nổi Mị Ảnh nữa là vừa bay vừa làm việc khác! Lỡ may không cẩn thận rơi xuống cái thì chỉ còn nước đào lỗ chui xuống đất cho đỡ xấu hổ!
"Không sao! Có Ninh sư tỷ ở đó! Kiểu gì ta cũng có chỗ, người nên lo lắng là ngươi đó, ngươi phải tận dụng thời gian nếu không sẽ không còn chỗ đâu! Đúng rồi, ngươi không nắm được những điều cơ bản của việc ngự kiếm phi hành à?"
Lúc này Lam Lăng dường như hiểu ra,liền nói!
"Đúng vậy! Đúng là như vậy! Ngươi nên đi trước đi!" Phong Nhược vuốt vuốt mũi, thật là xấu hổ chết đi được.
"Thật không đấy! Ngự kiếm phi hành là pháp thuật đơn giản nhất rồi, chẳng lẽ ngươi không biết kiếm quyết? Để ta dạy ngươi!" Lam Lăng rất thoải mái hồn nhiên nói.
Phong Nhược đang muốn từ chối thì từ phía Kiếm Lư đột nhiên có một đạo kiếm quang màu hồng nhạt lao tới, sau đó đạo kiếm quang nhẹ nhàng dừng lại cách chỗ hắn và Lam Lăng hơn mười trượng, mà kiếm khí của người đó sáng chói mắt, không cần nghĩ cũng biết người này có trình độ ngự kiếm phi hành vô cùng cao minh!
"Lam sư muội, hắn là ai?"
Người mới tới là một nữ tử rất xinh đẹp có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nàng mặc trên người một bộ trang phục màu vàng nhạt, hơn nữa Phong Nhược đã gặp qua người con gái này một lần rồi, đó chính là lần hắn vừa mới bước chân đến Kiếm Lư, chính là cô gái nằm trong ba ngươi có thực lực mạnh nhất ngồi gần Hỏa Linh Tuyền cạnh Chu Vũ!
Lúc ấy nàng ta coi Phong Nhược chỉ như cục đá ven đường nên không nhớ hắn cũng là chuyện bình thường!
"Ninh sư tỷ, đây là sư đệ của ta lúc còn ở Thanh Vân Tông bây giờ hắn cũng là đệ tử của Thượng Tam Viện nhưng hai năm nay chúng ta chưa gặp nhau."
Hình như Lam Lăng có quan hệ rất tốt với nữ tử này, giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng thoải mái.
"À! Ra vậy!” Vị Ninh sư tỷ kia chỉ tùy tiện liếc Phong Nhược một cái rồi cũng không thèm quan tâm gì nữa mà vội nói:"Lam sư muội, Hỏa Linh Tuyền sắp bạo phát, chúng ta phải tận dụng thời gian, đây chính là lúc luyện kiếm tốt nhất!"
"Thế nhưng..." Lam Lăng nhìn Phong Nhược như muốn nói điều gì nhưng lập tức bị vị Ninh sư tỷ kia ngắt lời: "Được rồi, đằng nào hắn cũng ở Thượng Tam Viện, đợi xong việc này các ngươi gặp nhau sau cũng không muộn, đi thôi!"
"À! Vậy cũng được!" Lam Lăng gật đầu rồi trừng mắt trêu chọc Phong Nhược sau đó khẽ nói:"Phong Nhược, nếu có thời gian nhớ tới Linh Sơn Viện tìm ta nha!"
"Biết rồi! Các ngươi đi trước đi!"
Phong Nhược cũng cười nhẹ một tiếng, đến khi kiếm quang của Lam Lăng và Ninh sư tỷ biến mất hắn mới thở phào nhẹ nhõm tiếp tục không chế Mị Ảnh như con cá chạch trườn về phía trước.
Hết thời gian một nén nhang Phong Nhược mới xiêu xiêu vẹo vẹo bay tới Kiếm Lư trong tiểu cốc, sau khi nhảy ra khỏi Mị Ảnh hắn cũng không vội vã đi tới Hỏa Linh Tuyền, vừa rồi khi nhìn thấy nhiều kiếm quang như vậy đi xuống hắn thừa biết trong đó từ lâu đã không còn chỗ trống nữa rồi, mà nếu ngồi xa qua thì cũng vô dụng bởi vì bây giờ hắn chỉ đủ sức điểu khiển kiếm khí trong vòng trăm trượng mà thôi!
Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn luyện kiếm, cũng chưa đủ tư cách để bon chen vào khi Hỏa Linh Tuyền đang bộc phát, lỡ may bất cẩn mà làm Mị Ảnh rơi vào Hỏa Linh Tuyền thì chắc hắn khóc không ra nước mắt!