Q 2 - Chương 914 nỗi niềm con chim
Trước hết xin cảm tạ lão huynh Kháo Cận Hồng Hoa Bất Thị Lục Diệp (nâng niu hoa hồng chẳng phải là lá xanh), vừa lên khu bình luận mới nhận ra mắc xích của hai chương trước xảy ra vấn đề nghiêm trọng, đây cũng là lỗi của ta, ấy mà lại quên mất, nhưng cũng không thể sữa chữa được nữa, thôi thì mọi người cứ coi như tiểu Cửu trả về cho Phong Nhược đi nhé, mong mọi người thông cảm cho ta.
Nhưng chắc cũng không có nhiều bạn để tâm đến vấn đề này đâu nhỉ, có lẽ cũng chỉ mỗi mình Hồng Hoa huynh cẩn thận, và cũng thân thiện đến thế, nếu huynh không nhắc nhở ta thì nói không chừng ta vẫn còn đang tự đắc đấy ha ha! Ra là vẫn còn có nhiều người tốt như huynh! Đầu năm nay cũng có khối kẻ đâm chọt sau lưng ta, cười hả hê trước mặt ta, hại ta làm sai cũng không biết, haizz… đúng là đời nay đã khác xưa nhiều rồi!
Tất nhiên ta phải tự kiểm, ta quá sơ ý, bất quá cũng hết cách rồi mọi người ạ, đã gần ba triệu chữ rồi, rất nhiều rất nhiều chi tiết ta không tài nào nhớ nổi, ta cũng không phải là cái máy, chỉ có thể bao quát một phương diện nào đó mà thôi, rất nhiều hạt sạn nho nhỏ chỉ đành nhờ mọi người nhặt giúp, nếu mọi người không nói thì ta cũng đành chịu, giống như mạch truyện lần này có vấn đề, ta còn tưởng rằng mình đã xử lý rất tốt, rất cao tay, nhưng kết quả cũng chỉ khiến cho mọi người cười chê, he he!
Mắc khác, xin cảm ơn lão huynh phiêu phiêu dật tiên… lão huynh Lott, trong khu luận truyện những ngày cuối tuần này tất cả trông cậy vào chư vị huynh đệ giữ thể diện cho ta nhé, dù cho mỗi ngày mọi người chỉ để lại những vết chân nho nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến cho khu luận này không bị hoang vắng!
Haizz, nước mắt lưng tròng, đặt mua thì không nói rồi, độ đáng thương ai cũng biết, nguyệt phiếu ta cũng không bàn đến, do tất cả mọi người đều đã hết sức, nhưng ngay cả những thứ đơn giản nhất và miễn phí là điểm kích với đề cử cũng ít ỏi đến thế, viết gần ba triệu chữ mà điểm kích chỉ mới hơn hai triệu rưỡi… đã hơn một năm mà phiếu đề cử vẫn chưa tới một trăm nghìn, không biết là do nhân duyên của ta quá ít hay do thanh danh quá tệ đây nữa… bị bỏ quên đến đáng thương
Nhưng này mọi người ạ, ta bị bỏ qua cũng không sao, có điều ta không thể bỏ qua cho sai lầm ta đã phạm, thế nên những hạt sạn trong mạch truyện (mắc xích, logic) ta trịnh trọng và chân thành nói lời xin lỗi, và cảm ơn hồng hoa huynh đệ một lần nữa
Mặt khác, những đứa không chấp nhận lời xin lỗi này của ra, cho rằng ta không đủ hoàn mỹ, cho rằng ta làm ảnh hưởng đến thú đọc truyện của các vị thì hoan nghênh đến khu luận sách dùng gách ném bể đầu ta, ta đưa đầu lên thớt cho các vị ném, đánh không cãi, chửi cũng không hoàn thủ, hu hu mẹ ơi, sao ta lại cảm giác mình đáng thương như vậy chứ!