← Quay lại trang sách

Q.7 Chương 14 Đại kết cục..

Thượng -

Mạnh Phù Dao đang chìm trong cơn ác mộng.

Toàn thân nàng mệt mỏi rã rời, tâm trí rối như tơ vò. Sâu tận đáy lòng, nàng biết rằng, bắt đầu từ giờ phút này mình sẽ chẳng thể nào chợp mắt được nữa. Nàng cũng hiểu rằng, một khi mình đã chìm vào giấc ngủ thì hậu quả sau đó sẽ vô cùng nghiêm trọng. Và thậm chí nàng còn lờ mờ cảm nhận được rằng, ở bên cạnh nàng, ngay trước mắt nàng, có một người đang vùng vẫy đấu tranh để bảo vệ nàng, để nàng giữ được tính mạng. Ánh mắt của người ấy thâm trầm, đôi mắt nàng mặc dù đã khép lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ấy đang nhìn thấu tâm hồn nàng, sâu thẳm mà mãnh liệt. Cũng bởi vì thế mà lòng nàng như có lửa đốt, nàng tự thúc giục bản thân mình, phải tỉnh dậy, phải tỉnh dậy - nhất định phải tỉnh dậy.

Rất lâu sau đó, Mạnh Phù Dao cuối cùng cũng chiến thắng bản thân mà tỉnh lại, chiến thắng bản thân mà mở mắt, cùng với các nam tử bên cạnh mình chiến đấu, vượt qua những cửa ải đầy khó khăn phía trước.

Cơ thể Chiến Bắc Dã đang run lên, môi hắn khô queo, bộ y phục hắn đang mặc trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi, vết thương cũng chưa lành. Cơ thể hắn đang mất nước. Hắn không biết mình còn có thể kiên cường được bao lâu nữa, càng không biết cơn đau này sẽ giày vò hắn đến bao giờ. Chiến Bắc Dã hắn, một kẻ không màng sinh tử, lúc nhỏ đã từng sống trong cung, thời niên thiếu từng ra chiến trận, phong ba bão táp, vượt ngàn biển lửa, những khoảnh khắc đối mặt với tử thần còn nhiều hơn cả những lúc sống yên bình, chính hắn, người mang trái tim dạn dày chinh chiến kiên cường như vậy, mới có thể mạnh mẽ sống đến ngày hôm nay. Hắn không hề sợ cái chết.

Nhưng nếu chết theo cách này, hắn không muốn một chút nào cả.

Nhớ lại những ngày tháng sống cô độc trên ngai vàng, Chiến Bắc Dã đã từng nghĩ xem mình sẽ chết như thế nào, nghĩ đến sự sụp đổ của hậu thế, chôn cất, dựng lăng mộ, hay thụy hiệu,... nhưng dù thế nào thì mọi thứ hiện giờ cũng đều vô nghĩa với hắn. Cái chết duy nhất có thể thỏa mãn hắn chính là được chết bên cạnh nàng.

Hắn và nàng cùng nắm tay nhau mỉm cười trong hạnh phúc viên mãn, cuộc đời này, được tay trong tay với người mình yêu thương... hà tất còn chờ hạnh phúc đâu xa?

Nếu có thể chết một cách tốt đẹp như vậy, hắn nguyện dùng sinh mạng của mình để đánh đổi, nhưng tận trong đáy lòng hắn biết, phàm là những điều khiến người ta mơ ước, hướng tới, thì đại đa số đều chỉ là những giấc mơ mà thôi.

Nếu như bây giờ... nếu chết như thế này... cũng tốt... mặc dù có hơi thê thảm... nhưng dù sao cũng là chết trước mặt nàng, chết bên cạnh nàng, giấc mộng này cũng không tồi đấy chứ?

Chiến Bắc Dã kìm nén đau đớn nhìn Mạnh Phù Dao mà nở nụ cười, hắn không hề muốn nghĩ đến việc sẽ chết. Mạnh Phù Dao cuối cùng cũng không thoát số mệnh hiểm nguy. Đối với hắn, chỉ cần cố gắng nỗ lực hết mình, cái chết hoàn toàn không còn quan trọng nữa. Việc hắn phải làm chính là không bao giờ được để người con gái mình yêu thương chết ngay trước mắt mình.

Ngọn lửa lập lòe, tràn vào trong tâm tưởng của Chiến Bắc Dã từng chút một. Hắn biết bản thân không thể chống cự được bao lâu nữa. Hắn cúi đầu, cẩn thận ngắm nhìn Mạnh Phù Dao từng chút một. Nàng vẫn chìm trong giấc ngủ, hoặc có thể là nàng vẫn đang phải chống chọi với nỗi đau đớn. Hắn biết nàng đang rất đau. Chiến Bắc Dã bất giác thở dài.

"Mạnh Phù Dao, nếu có kiếp sau, xin nàng hãy làm một cô gái bình thường, ta trồng ruộng nàng dệt tơ, ta chặt củi nàng nấu cơm, làm một người vợ bình thường ở nơi sơn dã, hưởng niềm hạnh phúc đơn giản và bình dị, nhé!"

“Và đương nhiên, phu quân nàng, nhất định phải là ta..."

Chiến Bắc Dã mỉm cười và thầm nghĩ, chỉ cần tin tức hắn và Phù Dao chết được truyền đi, Đại lục Năm châu này nhất định sẽ loạn thêm lần nữa.

Từ khi Chiến Bắc Dã đặt chân lên Thương Khung, hắn đã không còn nghĩ đến việc sẽ có ngày quay lại. Trên đây đơn độc, lẻ loi, hoàn toàn cách biệt với Đại Hãn, hắn cũng không có cách nào đem quân lực của hắn đến gần Thương Khung, vậy nên dù những hộ vệ Chiến Bắc Dã đem theo bên mình không ít, nhưng lúc tiếp cận núi thần Trường Thanh hắn đã dặn họ chờ ở dưới núi, không được lên núi nộp mạng cùng hắn. Một khi hắn và Phù Dao gặp chuyện, những người này sẽ rời Thương Khung đầu tiên, chuyển thư tay của hắn tới chỗ Nhã Lan Châu ở Phù Phong mượn binh. Nếu những binh sĩ này không thể rời Thưong Khung, vậy cũng không sao, trước khi chết, hắn còn để lại một mật thư cho Tiểu Thất. Một khi Tiểu Thất nhận được tin không tốt, hoặc sau nửa năm mà hắn ta không nhận được thông tin hồi đáp từ Chiến Bắc Dã, bất luận quân địch là ai, Tiểu Thất sẽ lập tức chỉ huy quân đội tấn công.

Đại trượng phu một khi đã chết, làm thế nào để báo thù đây?

Còn về việc sau khi nghe được tin Chiến Bắc Dã đã chết rồi, Tiểu Thất sẽ kích động mà vội vàng đi báo thù các nước, sẽ làm náo loạn thế nào, hắn không hề quan tâm, bởi dù sao hắn cũng đã chết rồi, còn để tâm những chuyện này làm gì nữa.

Trước khi chết, hắn cũng đã để lại thư cho Nhã Lan Châu. Nhã Lan Châu từng nói, nếu hắn có xảy ra chuyện gì, nàng ấy sẽ thay hắn chăm sóc cho Thái hậu. Mẫu thân đã có người chăm lo, hắn cũng không còn chuyện gì cần lo lắng nữa.

Đầu Chiến Bắc Dã nóng ran, toàn thân như lửa đốt, ý chí và tinh thần của hắn dường như đều biến thành tro bụi trên ngọn núi lửa cháy này rồi... Chúng trôi dạt trong không trung. Tay của Chiến Bắc Dã nhẹ nhàng buông thõng...

Đột nhiên, một đám mây trắng vụt qua mắt hắn, di chuyển nhanh như tia chớp.

Chiến Bắc Dã lặng người, có một luồng sáng mơ hồ vụt qua trong khoảnh khắc hắn đối diện với cái chết - mây nơi đây trôi dày đặc chầm chậm, duy chỉ có đám mây này không biết tại sao lại trôi nhanh đến mức kì lạ như vậy.

Đám mây ấy trong nháy mắt liền bay đến trước mắt hắn, nhào đến trước ngực hắn và Mạnh Phù Dao, rồi cắn một nhát vào phía sau gáy nàng. Lúc này, Chiến Bắc Dã mới nhìn rõ được vật đang di chuyển, hóa ra đó chính là Nguyên Bảo đại nhân.

Chuột mập nhào thẳng tới Mạnh Phù Dao, dùng hàm răng trắng bóc như tuyết cắn một nhát lên cổ nàng. Cũng may là chỉ làm nàng xước một chút da, chứ không chảy máu.

Mạnh Phù Dao lập tức mở mắt. Nước bọt của động vật ở điện Trường Thanh này thật ra chính là một thứ phẩm cực kì quý giá, có điều từ trước đến nay chúng chưa từng được sử dụng đúng cách, cùng lắm cũng chỉ để lãng phí vào việc cắn mấy quả hạch và ăn đồ ngọt mà thôi.

Mạnh Phù Dao vừa mở mắt nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Nguyên Bảo đại nhân, rồi nàng nhìn thấy bên cạnh mình là Chiến Bắc Dã, sắc mặt liền lập tức thay đổi. Chiến Bắc Dã sao đột nhiên lại trở nên gầy đen xanh xao đến vậy?

Vừa thấy phía sau Chiến Bắc Dã là một hố lửa, liền lập tức kéo hắn ra. Lúc này, mọi người đều đã tỉnh dậy, đương còn mơ mơ màng màng mở mắt thì đã nhìn thấy ngay hố lửa bên canh, khiến mặt ai cũng biến sắc. Thấy Chiến Bắc Dã toàn thân nóng ran, tất cả đều hiểu ra rằng nếu không có hắn không màng cái chết, chịu đựng lửa thiêu để chắn đỡ cho cả đám người ở đây, thì có lẽ tất cả sớm đã thanh tro bụi rồi.

Mạnh Phù Dao không kịp nói gì cũng không biết nói gì. Nàng đỡ Chiến Bắc Dã đứng dậy, vội vàng lấy nước mang theo bên người của mọi người để tiếp nước cho hắn. Hắn thở phào, cố gượng cười nói: "Số của ta thật tốt..."

Hắn cố gắng mở miệng nói nhưng không thể bật ta thành tiếng, nàng đưa tay che miệng hắn lại, nhíu mày:

"Đừng nói nữa."

Khoảng khắc tay Mạnh Phù Dao chạm vào môi hắn nàng bỗng cảm thấy có gì đó nóng nóng đang chạm vào da thịt mình, khi rụt tay lại thì mới biết bàn tay nàng đã dính đầy máu. Mạnh Phù Dao nhấp miệng, cho Chiến Bắc Dã uống thuốc. Từ lần bị mũi tên bắn trúng, nàng luôn mang theo thuốc bên người, ngay đến cả thuốc trị vết thương do bỏng nàng cũng thường cẩn thận chuẩn bị, cũng may là Chiến Bắc Dã còn cách ngọn lửa kia một đoạn, nhưng dù sao thì cũng là một trận khiến người khác lo lắng. Chắc hắn sẽ rất đau và phải mất một thời gian mới có thể hồi phục, dù thế nào thì Chiến Bắc Dã cũng không đáng để bị lửa thiêu đốt như thế này, nếu như Nguyên Bảo đại nhân không quay lại kịp thời thì có lẽ Chiến Bắc Dã cho dù không bị đốt cháy cũng sẽ thiếu nước mà chết mất rồi.

Phù Dao lấy chiếc áo mà Vân Ngấn cởi ra đưa cho nàng, nhẹ nhàng khoác lên người Chiến Bắc Dã, gượng cười nói.

"Bệ hạ, chiếc áo này hơi nhỏ một chút, huynh cố gắng mặc nhé."

Chiến Bắc Dã khẽ kéo chiếc áo vào người, nụ cười vẫn tươi vui như ngày nào nở trên khóe môi. Hắn lấy tay ra hiệu - có ý muốn nói với Phù Dao rằng: "Đây được xem la lần tiên nàng đối xử với trẫm ngọt ngào nhất đó..."

Phù Dao ngượng ngùng nhìn hắn, lòng thầm nghĩ, một người cố chấp, cứng nhắc như Chiến Băc Dã vậy mà vẫn có thể nghĩ đến chuyện tình cảm trong hoàn cảnh này...

Phù Dao vừa quay đầu thì nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân đang mơ màng, lúc này nàng mới kịp để ý: "Nguyên Bảo, ngươi không sao chứ."

Xem ra Nguyên Bảo đại nhân cũng có chút bần thần, tinh thần cũng nhuốm phần mệt mỏi, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tạm thời cái mạng nhỏ này không sao rồi, nhưng đại sự của thân chuột này thì mới có chuyện đây.

Mạnh Phù Dao không hiểu ý con chuột lắm, nàng hỏi: "Còn Hắc Trân Châu đâu rồi?"

Nguyên Bảo đại nhân vừa nghe đến cái tên đó liền ngẩng phắt đầu lên - Đừng hỏi ta, đừng hỏi ta, đừng hỏi ta.

Nàng thấy biểu cảm như thế của con chuột liền ngừng lại, thôi không kích động nó nữa, tất cả mọi người còn đang chờ nó cứu mạng mà.

Mạnh Phù Dao vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, toàn thân thiếu sức lực, nhưng cũng may tinh thần nàng đã tốt hơn trước một chút. Nàng hỏi Nguyên Bảo đại nhân: "Nguyên Bảo, cửa ải này làm sao qua đây?"

Nguyên Bảo đại nhân trèo lên vai Phù Dao, xem xét bốn phía, rồi chỉ tay hướng lên trời. Mạnh Phù Dao và Vân Ngấn đồng loạt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một dải mây trắng dài như dải lụa, trôi dày đặc, không nhìn thấy được tầng mây cao nhất.

Rồi hai người bọn họ lại quay sang nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo đại nhân lại chỉ lên phía trời cao, Mạnh Phù Dao vận dụng tối đa thị lực của mình, mới có thể nhìn thấy đám mây, lấp ló sau đó là đỉnh núi cao ngất dựng đứng, hòa vào màu mây trắng xóa. Đỉnh núi dựng đứng trông rất giống vật gì đó, chỉ là nhất thời nàng không nhìn ra được.

"Nhất định phải leo lên sao?" Nàng chau mày lại.

"Bình thường chỉ việc bay lên thì không sao, nhung giờ ai cũng không bay được thì làm sao đây?"

Nguyên Bảo đại nhân ra hiệu - Không bay được thì cũng phải tìm cách mà bay lên thôi, việc này loài người các người làm được chứ loài chuột như ta thật sự không thể.

"Bay không được thì đành leo vậy, cho dù thế nào cũng không thể ở lại nơi kì quái này." Mạnh Phù Dao đỡ Diêu Tấn và Thiết Thành dậy, Vân Ngấn đỡ Chiến Bắc Dã dứng lên. Một đoàn người gian nan vất vả mất một lúc lâu mới tới được dưới chân núi. Ngẩng đầu lên nhìn, nàng than thở: "Đây mà là núi sao? Đây cũng được coi là núi sao?"

Cả đoàn người cứ leo lên lại tụt xuống, đá trơn như ngọc, không bám được tay. Mạnh Phù Dao sờ tay vào mới biết hóa ra là băng. Lúc chạm vào nàng lại có cảm giác mềm mềm, không hề giống loại đá bình thường một chút nào mà giống vật gì đó có hơi thở, có sinh mạng nhưng lại không hề ấm áp, có hoạt động giống như sinh vật sống, khi nàng sờ tay vào có cảm giác vừa mềm mại vừa khô cứng như một vật đã chết.

Loại cảm giác này thật sự quá phức tạp, thật khó để miêu tả, nhưng cũng làm người ta khó chịu, cảm giác như sờ tay vào chăn đệm ấm áp, rồi bỗng sờ thấy một vật đã đóng băng lạnh ngắt từ lâu.

Mây bay mềm mại như nhung, ở bên ngoài, khung cảnh thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng bên trong lại như đang muốn lấy mạng người khác. Mạnh Phù Dao không dám xem thường nơi được gọi là "núi" này. Nàng cẩn thận leo từng bước lên phía trên, không muốn chưa leo được bước nào đã ngã bịch xuống. Nàng cũng không dám thở mạnh, cố gắng phát huy cách leo tường của thằn lằn mà mình học được rồi nhẹ nhàng hít thở, không muốn nhìn thấy cái vật gì đó lúc thì thu lại lúc lại hướng tới phía nàng mà nhô lên.

"Đây là vật gì mà kì dị vậy, hết sức thật rồi." Mạnh Phù Dao than thở. Bỗng nàng nghĩ đến việc ngộ nhỡ có ai đó rơi xuống. Nàng cắm Thí Thiên vào "núi" rồi nói với những người đi cùng: "Hãy dùng cách bám vào tường để leo lên, dẫm lên những cái lỗ này để leo, ta thấy chúng cũng không đến mức trơn lắm đâu."

Vừa đưa đao chém một nhát, Mạnh Phù Dao liền "ồ" lên kinh ngạc, không biết Thí Thiên đã chuyển màu từ lúc nào, đang từ màu đen lại chuyển sang trắng, có thể nhìn thấu cả bên trong. Vết chém sáng lên rồi lóe ra một tia đỏ. Đó cũng không hề là màu đỏ bình thường của máu, mà nó trơn bóng, mềm mượt, một màu đỏ rất đẹp, giống như màu đỏ nhạt của nụ hoa mới chồi lên. Trên thân đao, gần chỗ cán đao bỗng sáng lên mấy dòng chữ. Những chữ này vừa nổi vừa chuyển động, hình dạng rất kì lạ, vừa giống chữ mà vừa không giống, có vẻ giống thiên bàng(*) trong bộ thủ.

(*) Thiên bang là một phần của chữ Hán.

"Đao của ta sao lại biến thành thế này?" Mạnh Phù Dao nghĩ thế nào cũng không biết Thí Thiên đã chuyển màu từ lúc nào. Trong kí ức của nàng, chín phần đao vẫn bình thường, trong tối có lẽ sẽ không nhìn thấy gì. Rốt cuộc thì đã xuất hiện sự kì lạ gì, Mạnh Phù Dao thật sự không thể phán đoán ra.

Lúc nhìn dòng chữ trên đao, nàng mới thẫn thờ, liền lấy đao hướng về phía vách đá chém một nhát, đừng nói đến đá, cho dù là sắt thì thanh đao này cũng dễ dàng chém đứt. Khi đưa dao vào trong vách đá, nàng có cảm giác như đâm vào một mảnh chăn nhung mềm. Sau đó Phù Dao rút đao ra, trên vách đá chỉ còn một dấu tích nhỏ, rồi dần trở về trạng thái ban đầu như không có gì.

Nàng lại thêm phần ngạc nhiên: "Vậy ta sẽ nhân lực đạo mỗi lần đâm dao vào để leo lên." Nàng đâm Thí Thiên vào lần nữa, dẫm lên cán đao rồi gọi Vân Ngấn:

"Vân Ngấn, đưa kiếm lại đây cho ta."

Vân Ngấn chuyển kiếm lại cho Phù Dao. Nàng giẫm lên đao của mình rồi lại giẫm lên trường kiếm của Vân Ngấn để leo lên, cứ thế từng bước từng hước leo lên, mặc dù hơi tốn sức nhưng cũng không phải không hiệu quả. Nhưng ai mà biết tay của Mạnh Phù Dao vừa đưa ra thì phát hiện trường kiếm của Vân Ngấn đã cách mình quá xa, không thể với tay lấy được. Nàng nhìn một lượt thì phát hiện ra, hóa ra là do Thí Thiên dưới chân đang chầm chậm trượt xuống. Cảm giác như đang cắt đậu phụ, Thí Thiên cứ thế trượt xuống, khiến cơ thể của Mạnh Phù Dao cũng bị kéo lại xuống chân núi.

Trường kiếm cũng trượt xuống rồi. Nàng bám vào Thí Thiên, nhìn lại, trên vách đá cũng không có bất cứ dấu vết gì. Đây đâu có giống vách đá, đúng là quái vật mà!

Mọi cách đều dã thử qua rồi vẫn không thể đi được, ở nơi này, làm bất cứ động tác gì, kể cả nhẹ nhàng cũng phải tiêu tốn mười phần sức lực. Mạnh Phù Dao vừa phải kháng cự với cơn buồn ngủ, lại vừa phải xem chừng những người lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi kia. Chỉ chớp mắt thôi mà trên trán nàng đã toát không ít mồ hôi.

Diêu Tấn nhắm mắt thêm lần nữa, mắt vừa nhắm thì cơ thể liền nổi lên, bay đến chỗ Phù Dao. Thanh đao hắn gài trên eo rơi xuống, chạm vào lưng nàng.

Phù Dao ngơ ngác, lúc này nàng mới nhớ đến việc sau lưng mình còn có một túi đồ, là Trưởng Tôn Vô Cực đã đưa cho nàng. Bên trong túi đồ còn có một vài vật kì lạ, hình như có một thanh đoản kiếm được làm bằng gỗ rất đặc biệt.

Nàng vội vàng tìm chiếc túi, lục lọi trong túi thì quả nhiên tìm thấy một thanh đoản kiếm không làm bằng ngọc cũng không bằng vàng mà vô cùng bình thường ấy. Khi nàng chọc kiếm vào vách đá, vách đá dường như không có thay đổi gì, nhưng kiếm vừa chọc vào, bên trong liền phát ra âm thanh dị thường, sau đó cố định bất động. Mạnh Phù Dao rút kiếm ra, trên vách hằn một lỗ sâu.

"Đã xong!" Mạnh Phù Dao tỏ vẻ thích thú.

Nguyên Bảo đại nhân quay sang nhìn thanh đoản kiếm, trong lòng thầm nghĩ, vật mà chủ nhân đã chuẩn bị thật là quý, cây Trường Thanh mất vài trăm năm mới mọc một lần, mà hơn nữa lại mọc ở dưới Vân Kiều nơi nguy hiểm nhất của núi thần Trường Thanh, quả là chỉ có thể tình cờ gặp được chứ không thể cầu, thật hiếm có, hiếm có. Nghe nói, trước đây vật này đã sớm bị Điện chủ vứt đi rồi, cũng thật là làm khó chủ tử, không biết chủ tử nó đã tìm lại được từ lúc nào.

Mạnh Phù Dao lại lục trong túi, tìm thêm được mấy viên thuốc màu đỏ, trông có vẻ rất bình thường nhưng mùi vị cực kì khó ngửi. Ngẫm nghĩ chốc lát rồi nàng đưa thuốc cho Diêu Tấn và Thiết Thành, mỗi người uống một viên.

Thuốc vừa uống vào trong bụng, Diêu Tấn, Thiết Thành lập tức đỏ mặt, hai mắt hoa lên, ho sặc sụa, bị cay đến mức không còn buồn ngủ nữa, cay đến tỉnh cả ngủ. Mạnh Phù Dao không nhịn được mà bật cười, nghĩ bụng "mặc dù cách này chỉ có thể trị tạm thời chứ không thể trị tận gốc, nhưng tốt xấu gì cũng là cách có thể tạm thời giữ tỉnh táo."

Giữ túi trong tay, Chiến Bắc Dã chợt nghĩ đến lời tiên đoán về sinh tử, không biết từ lúc nào đã bắt đầu chuẩn bị tư tưởng về cái chết, cũng không biết từ lúc nào đã bắt đầu lo lắng quan tâm đến nàng. Nghĩ đến đây, hắn bỗng bật cười thành tiếng.

Mạnh Phù Dao chậm rãi cho viên thuốc vào miệng, trong giây lát, nàng cảm thấy ngực mình như có một ngọn lửa nhọn hoắc tựa mũi tên đâm vào, ruột gan nàng nóng ran, cảm giác cay đến mức muốn nổ tung cả trời đất, Mạnh Phù Dao không kìm được mà trào nước mắt.

Nhưng chỉ có mình nàng biết, nước mắt đang rơi xuống không phải vì nàng bị cay, mà vì mối tình sâu lặng vừa ngọt ngào lại vừa vô hình ấy làm xúc động, trong phút chốc không kìm được cảm xúc mà tuôn trào nước mắt.

Tình yêu của người đó cũng giống như viên thuốc tầm thường kia, dù có ngọt ngào êm dịu, nhẹ nhàng như vô hình nhưng chỉ cần nàng có thể cảm nhận được, có thể chạm tới được, thì tình cảm ấy cũng sẽ đẹp đẽ vô cùng, cảm giác hạnh phúc cũng giống như có hàng ngàn bông hoa đang nở rộ trong tim.

Mây mù bay khắp nơi, trước mắt mọi thứ trắng như tuyết, nhưng còn người ấy đang nơi đâu?

Mạnh Phù Dao ngửa mặt lên, dõi theo ánh lửa bập bùng trước mắt, nàng ngẩng cao đầu nói: "Đi thôi!"

Đã có trong tay thanh đoản kiếm đặc biệt này, đoạn đường lên núi cuối cùng cũng có thể suôn sẻ hơn rồi, chỉ có điều, vẫn còn rất gian nan, vách đá thực sự rất giống sinh vật sống. Mạnh Phù Dao vừa cảm thấy hơi đau, cũng vừa cảm thấy khá nguy hiểm, chân nàng lại không giữ chắc được. Đoạn đường dưới chân cứ xiên vẹo, thỉnh thoảng, bọn họ phải bay qua, rồi lại quay lại kéo nhau đi, vừa mất sức lại vừa mất thời gian. Diêu Tấn lục trong chiếc túi mà hắn mang theo bên mình, tìm thấy một sợi dây thừng dài, liền cười nói: "Nếu chủ nhân không ngại thì chúng ta có thể buộc lại với nhau, như vậy lúc đi sẽ an toàn hơn."

Mạnh Phù Dao gật đầu đồng ý: "Thật khó tìm được người thận trọng như ngươi."

"Thuộc hạ xuất thân từ đảo La Sát, từ nhỏ đã quen xuống biển, thế nên dù thế nào cũng phải mang theo dây thừng bên người." Diêu Tân vỗ vào lưng: "Thuộc hạ vẫn còn nữa đây này."

"Từ khi theo ta, ngươi đã nếm trải không biết bao nhiêu khổ đau." Mạnh Phù Dao quay lại nhìn hắn mỉm cười: "Ngươi có hối hận không?"

"Không hề!" Diêu Tấn cười đáp lại: "Thuộc hạ đã làm được việc mà một tên trộm cả đời cũng không thể làm, kiếm được những đồng tiền mà một tên trộm cả đời cũng không thể kiếm. Thuộc hạ còn có cơ hội nếm trải niềm vui của việc kiếm tiền mà một tên trộm cắp cả đời cũng không mơ có được, những điều này đều là chủ nhân đã tặng cho thuộc hạ. Nếu không có chủ nhân, thuộc hạ mãi mãi cũng chỉ là một tên lưu manh chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ, chìa tay xin tiền người khác mà thôi, chứ đâu có được như bây giowf, người người kính phục, ai gặp thuộc hạ cũng còn phải chào "Diêu đại nhân"."

"Ngươi đừng nói như thế." Mạnh Phù Dao nhìn lên núi cao, thong thả nói: "Số mệnh ngươi chính là vậy, ta cho ngươi điều gì, tất cả đều là do ngươi tự cố gắng mà có được, Diêu Tấn, và cả Thiết Thành nữa, sau khi thoát ra được nơi này, ta nhất định sẽ báo đáp hai ngươi một cách cẩn thận."

"Thuộc hạ đã từng phản bội chủ nhân hai lần." Diêu Tấn gượng cười một cách xấu hổ: "Một lần tại nhà trọ, khi nhìn thấy Nhã công chúa thuộc hạ liền trốn. Một lần tại Diêu Thành, lúc chủ nhân gặp khó khăn nhất thuộc hạ lại đi mất, chủ nhân, thuộc hạ chỉ mong chủ nhân đừng trách phạt, còn về việc cảm ơn, thuộc hạ thật sự không dám nhận.

"Được rồi, ngươi nói nhiều như vậy làm gì chứ."

Thiết Thành cay đến nỗi mắt đỏ như thỏ con, hắn không chịu được khi thấy Diêu Tấn cứ lải nhải liền quay đầu phàn nàn. Một đám mây bay đến, Diêu Tấn cao giọng nói: "Thuộc hạ nói được làm được! Cả đời này thuộc hạ xin hứa sẽ mãi mãi theo chủ nhân, quyết không phản bội thêm lần nữa."

"Quyết không phản bội thêm lần nữa!" Diêu Tấn nhớ đến ngày Mạnh Phù Dao rời đi, tin tưởng để lại con ấn cho hắn giữ. Hắn dõng dạc nói thêm lần nữa, như cũng để nói cho chính bản thân mình nghe:

“Quyết không phản bội thêm lần nữa."

Suốt cả chặng đường, tuy có khó khăn vất vả, cuối cùng cà đoàn người cũng lên được đến gần đỉnh núi. Phù Dao lúc nào cũng có cảm giác kì lạ như đang leo lên chân ai đó chứ không phải leo lên núi vậy.

Phù Dao ngẩng đầu nhìn lên, phía trước không hề có đường nữa. Mây nơi đây dày kinh khủng. Từng đám to một khiến người ta không nhìn thấy phương hướng đâu cả. Những đám mây này gạt không tan đuổi cũng không đi, cứ lởn vờn quanh người, Phù Dao đi từ đám bông trắng kia ra, trước mắt nàng, đỉnh núi dần hiện ra, ngọn núi giống như từng bị đao chém qua vậy. Phía trên của đỉnh núi có một vật trông giống như một cái đỉnh, còn có mấy sợi dây xích dài nối liền, còn có vật gì giống mây khói đang trôi đến đỉnh núi.

Khói màu xanh từ trong đỉnh núi bốc lên.

Đám khói đó không ngừng bay lên các tầng mây. Lúc này Mạnh Phù Dao mới biết rằng, hóa ra thứ khiến người ta buồn ngủ rồi lập lờ trôi thẳng đến cái hố lửa chính là được tạo ra tù cái đỉnh nung này.

Nguyên Bảo đại nhân chỉ về phía đỉnh nung, biểu thị đó là một nơi vô cùng quan trọng. Mạnh Phù Dao nhìn lên cái đỉnh to lớn đang ẩn nấp sau làn khói xanh ấy, bình thản nói: "Chúng ta nhất định phải vào bên trong sao? Liệu chúng ta có bị luyện thành nhân đơn không nhỉ?"

Nguyên Bảo đại nhân lộ rõ ánh mắt u sầu, dù biết cái đỉnh nung ấy là cơ quan quan trọng để phá trận, nhưng điều này không hề đồng nghĩa với việc mọi người đều có thể dễ dàng đi lên mà đóng nó lại. Việc đi lên được đương nhiên đã rất khó, nay lại còn muốn hủy cái đỉnh đấy thì càng khó hơn.

Quan trọng nhất là, trong quá trình đó còn cần một vật, nhưng cũng giống như gỗ Trường Thanh, vật đó đã rất lâu rồi chưa từng thấy xuất hiện.

Điện chủ lần này thực sự đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, không tiếc sức lực của mình, đã mang cả cái đỉnh Vân Phù đến, trước đây cảnh Vân Phù trong tứ đại cảnh chưa từng cần đến vật này bao giờ.

"Vậy thì đến thôi, ta đi." Mạnh Phù Dao thử kéo sợi xích sắt kia, muốn cố kéo chiếc đỉnh sang một bên. Sức mạnh của hai cánh tay nàng có thể kéo được nghìn cân, cho dù ở nơi kì quái này sức lực giảm sút đi rất nhiều, nhưng dùng toàn bộ sức lực để kéo thì cũng đủ kéo được chúi con trâu, không ngờ sợi dây xích chỉ hơi động đậy một chút, còn cái đỉnh nung thì nằm im không nhúc nhích.

"Hay là chúng ta leo lên đi." Vân Ngấn đẩy Chiến Bắc Dã cho Thiết Thành, tiên phong leo lên sợi dây xích. Vân Ngấn vừa leo lên dây xích xong, đi mấy bước vẫn không sao, đột nhiên một luồng ánh sáng xanh hiện ra.

Cả người Vân Ngấn liền rơi xuống. Diêu Tấn bên cạnh lập tức đưa tay đỡ lấy, quay đau nhìn lại thì mặt liền biến sắc.

Không biết từ lúc nào, sợi dây đã mọc ra một thanh đoản kiếm, phát ra ánh sáng xanh. Vừa rồi, Vân Ngấn mới chạm tay vào, sợi dây liền bị cắt đứt, rồi lại nhẹ nhàng rủ xuống. Chiếc đỉnh nung thì nghiêng sang một bên.

"Huynh có bị thương không?" Mạnh Phù Dao không quan tâm đên sợi dây bị đứt kia mà để ý đến Vân Ngấn trước tiên. Vân Ngấn chỉ lắc đầu, đưa một tay ra, cái bao ở cổ tay cứng vậy cũng đã bị cắt đứt rồi, chỉ xém chút nữa là đã có thể cắt vào động mạch ở cổ tay của hắn, hắn cảm thấy đầy may mắn: "Lần trước ở Ngạc Hải, chiếc vòng trên tay nàng đã cứu ta một mạng, ta liền nghĩ đôi tay dùng để luyện kiếm này vô cùng quý giá, nên đã bỏ công sức làm một cái găng tay đeo vào, không ngờ hôm nay nó thật sự đã có thể phát huy được tác dụng." Hắn quay đầu nhìn sợi dây: "Đao này nhanh thật!"

Chiến Bắc Dã ở bên cạnh nghe thấy Vân Ngấn nói vậy, liền nhìn sang chiếc vòng Mạnh Phù Dao đang đeo trên tay, ánh mắt rắn rỏi, nghiêm trang lộ vẻ ấm áp, ngọt ngào.

"Sợi dây này không thể vượt qua." Mạnh Phù Dao chau mày nhìn chiếc đỉnh nung đã bị nghiêng, "Dù gì thì người cũng không sao rồi. Chạm được một lần lại bị cắt đứt một lần, cái đỉnh này lập tức di chuyển, làm thế nào bây giờ?"

Diêu Tấn rút từ trong lòng ra một sợi dây thừng, thử quăng về phía đỉnh nung, dây vừa bay được một đoạn, vệt sáng xanh lại hiện lên rồi cắt đứt sợi dây thừng.

Cách này không hữu dụng, Mạnh Phù Dao thử nhảy lên, mặc dù chân khí trong người nàng vẫn còn nhưng vận động của nàng không linh hoạt được như trước. Nàng dùng toàn bộ sức lực bay đến, nhưng chỉ được nửa đường thì cả cơ thể nhẹ bẫng nổi lên, chỉ còn cách đỉnh nung không đến mấy mét vậy mà không thể tiến thêm được nữa.

Lúc này, bốn người ở dưới đều đứng ngẩng đầu lên để nhìn nàng, thấy nàng đang bay ở vị trí không xa, nhưng bọn họ cũng không đủ tầm tay để kéo nàng xuống. Vân Ngấn nhìn theo vị trí nàng đang bay, lại hướng mắt đến đỉnh nung, trong nháy mắt liền hích người Diêu Tấn lên.

Diêu Tấn không kịp đề phòng, bị đẩy bất ngờ mấy bước đến gần chỗ của Thiết Thành, suýt nữa thì làm Thiết Thành ngã nhào xuống đất, trong khi tay Thiến Thành còn đang đỡ Chiến Bắc Dã. Bả vai Thiết Thành không điều khiển được liền huých vào người Chiến Bắc Dã. Chiến Bắc Dã bị ba người dùng lực đẩy liên tiêp khiến cơ thể lơ lửng trên không, hắn nhìn Phù Dao chợt hiểu ra ý đồ của Vân Ngấn. Hắn đưa vai đỡ lấy đế giày nàng, bốn người cùng hợp sức đẩy mạnh nàng lên. Phù Dao được tiếp thêm lực đẩy của cả bốn người, kiền hướng về phía cái đỉnh, dùng hết sức đạp mạnh một cái.

Mọi người cuối cùng cũng có được chút vui mừng, chiếc đỉnh nung dường như đã có phản ứng, nhưng rồi nó đột nhiên lại di chuyển, trôi ra xa hơn.

Nàng bực dọc mắng: "Khốn nạn!"

Vân Ngấn ở tận cùng phía sau cũng nhìn thấy, lại một lần tốn công vô ích rồi. Không nản chí, hắn lại ra thêm một chưởng nữa, từng tầng từng tầng lực dồn tới, tiếp thêm một phần lực đẩy Mạnh Phù Dao tiến về phía trước.

Trước mắt vậy cũng là được rồi, ai nấy trong lòng đều mừng thầm, cả người họ đều buộc chung một sợi dây thừng. Ở cái nơi mây mịt mù này, cơ thể dù có bị trôi nổi cũng không sợ bị rơi xuống. Nhưng vừa mới yên tâm được một chút, bọn họ đột nhiên nghe thấy giọng Nguyên Bảo đại nhân kêu to.

Tất cả lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy cái đỉnh nung lại di chuyển rồi bay ra vô số mũi tên.

Mưa tên lao đến bọn họ, bốn người vẫn kết thành hình cái thang thẳng đứng, còn chưa kịp tách ra.

Lúc này nếu cắt đứt dây thừng thì có thể tránh được tên, nhưng Mạnh Phù Dao lại đang ở trên không trung, không có cách nào tiến về phía trước. Nàng cúi đầu kêu to: "Cắt dây đi!"

Thiết Thành nói vọng lên: "Không!"

Hắn xoay người, bất chấp tên bay, dốc toàn lực đẩy Chiến Bắc Dã. Vân Ngấn vẫn đứng trên đỉnh núi ra sức kéo, Phù Dao cũng không nói thêm nữa.

Ba người cùng lúc thực hiện ba hành động khác nhau, nhưng phản ứng đầu tiên đều là phải bảo vệ tính mạng của người khác trước.

Thiết Thành vừa đẩy, Phù Dao cuối cùng cũng đến gần được đỉnh nung.

Đến lượt Vân Ngấn đẩy lần nữa, nhưng Diêu Tấn lại bị hút xuống dưới.

Mạnh Phù Dao vừa cắt đứt được dây thừng, đến bước cuối cùng, tay Chiến Bắc Dã đã nắm chặt chân nàng.

Năm người chia thành ba chỗ, Vân Ngấn và Diêu Tấn ngã xuống đỉnh núi, Mạnh Phù Dao và Chiếc Bắc Dã nắm ngay cạnh cái đỉnh nung, Thiết Thành thì rơi trên không trung. Thể nên, mưa cung tên lại cứ lao về phía hắn.

Mạnh Phù Dao gọi to: "Thiết Thành!" rồi ngẩng đầu lên vứt Thí Thiên ra.

Thanh trường kiếm của Vân Ngấn và Chiến Bắc Dã cùng sợi dây thừng của Diêu Tấn cũng cùng lúc đến, lần lượt va vào thanh đoản kiếm.

Trong cảnh Vân Phù này, chân lực không còn linh hoạt nữa, ai nấy đều không đủ độ chính xác, chỉ có thể vứt ra được đến mức xa thôi, vũ khí rơi ở mỗi hướng khác nhau, đôi lúc còn chạm vào người Thiết Thành, làm hắn chảy máu.

Duy chỉ có một mũi tên ngắn là không bị lệch, bay về phía sau lưng của Thiết Thành!

Thiết Thành ở giữa không trung chỉ kịp bắt lấy đao bảo vệ được phía trước mình, cơ thể bị thương nên phản ứng cũng chậm hơn, không kịp đưa tay ra bảo vệ phía sau lưng mình.

Tat cả vũ khí đều đã sử dụng hết rồi, cũng đã hết cách có thể cứu, Mạnh Phù Dao nhắm mắt tuyệt vọng. Lúc mở mắt, nàng dường như nhìn thấy một vệt sáng màu ánh vàng, rồi nghe thấy một loạt âm thanh rào rào.

Mạnh Phù Dao quay đầu, liền nhìn thấy phía sau Thiết Thành, Cửu Vĩ màu vàng đang bám vào áo của hắn, cùng Thiết Thành lúc chìm lúc nổi, mũi tên ngắn kia đã bị đuôi của Cửu Vĩ bám trên người Thiết Thành hất ra.

Vô số sợi lông vàng trong không trung từ từ rơi xuống, Cửu Vĩ la oai oái kêu đau.

Mạnh Phù Dao gọi to: "Cửu Vĩ, ngươi đã cứu bọn ta ba lần! Sau khi trở về điện, ta nhất định sẽ có thưởng lớn cho người!"

Cửu Vĩ đắc ý ngoáy ngoáy cái đuôi.

Thiết Thành suýt chút nữa thì chết, mặc dù tính mạng đã an toàn nhưng toàn thân bị trúng tên nên bị thương rất nhiều chỗ, nghiêm trọng nhất là một nhát ở vai, máu đỏ cử chảy ròng ròng. Hắn cố chịu đựng, không hề kêu la. Mạnh Phù Dao nói: "Đừng động đậy, chờ ta đến cứu ngươi!"

Mạnh Phù Dao một tay kéo Chiến Bắc Dã, lần theo đỉnh nung trèo lên trên. Cái đỉnh này rất to, có màu xanh, khắc đầy những hoa văn phức tạp, khó nhìn, nhờ hợp sức của bốn người lại, Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã đem theo Nguyên Bảo đại nhân cùng leo lên. Chỉ nhìn thấy phía trên đỉnh của đỉnh nung có một cái cốc đồng, ở cửa của cái đỉnh, ngay phía dưới cốc đồng lại có những rãnh màu tím vừa sâu vừa dài, những dòng nước màu tím chảy trong các rãnh này, nhìn có vẻ rất dị thường. Mạnh Phù Dao thử lấy một sợi vải thả xuống, vải vừa rơi vào rãnh liền lập tức cuộn lại, biến thành một dải màu đen rồi biến mất.

"Chất độc này thật mạnh!" Mạnh Phù Dao hít vào một hơi lạnh, nàng muốn vào trong đỉnh nung, nhất định phải kéo được cái cốc đồng kia ra, nhưng dưới cốc lại có độc, chỉ cần chạm vào sẽ lập tức chết ngay, tay đưa ra dù có nhanh hơn cả vận tốc của ánh sáng, cũng khó tránh việc trúng độc, thậm chí dùng găng tay cũng không được, còn có thể bị nhiễm độc vào trong cơ thịt.

"Hay là dùng tay giả..." Chiến Bắc Dã ở bên cạnh nói.

Tay giả!

Mạnh Phù Dao sờ vào chiếc túi đem theo bên người, liền tìm thấy chiếc tay giả mà Trường Tôn Vô Cực đã cẩn thận chuẩn bị cho nàng, khẽ nói: "Thì ra là dùng vào lúc này..."

Mạnh Phù Dao đưa tay giả vào trong, móc cái tay này vào cốc đồng. Đợi cho tay già giữ cốc vững chắc, trước khi tay giả bị chất độc ăn mòn hết, nàng vội vàng kéo cốc đồng lên.

"Vù" tiếng dịch độc đổ nghiêng xuống, Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã lập tức nghiêng người sang một bên, dịch độc kia liền đập vào dòng chữ khắc trên đỉnh nung rồi chảy xuống, phía bên đỉnh nung chỗ dịch độc đập vào liền hiện lên tia sáng màu tím nom rất kì lạ.

Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã nhoài người ra nhìn vào bên trong của cái đỉnh, chỉ toàn một màu đen, lấp lóe trong đỉnh là những tia cực đỏ. Mạnh Phù Dao nói: "Để ta đi!"

Chiến Bắc Dã không nói gì đã đẩy nàng sang một bên, tiếc là thể lực của hắn chưa hồi phục hẳn nén bị Mạnh Phù Dao đẩy ngược lại ra sau, rồi nàng một mình nhảy xuống đỉnh nung.

Trong đỉnh hơi nóng, ở giữa phát ra tia sáng màu đỏ, tia đỏ ánh lên đỉnh một loại ký hiệu hoa văn cổ quái, nhìn thì thấy giống bùa chú. Mạnh Phù Dao bay qua, chợt thấy loại bùa chú đó nhìn rất quen, trong lòng cảm thấy bứt rứt, muốn nhớ ra bùa chú gì nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang liên tưởng tới cái gì, thế nên chỉ muốn ngừng suy nghĩ lại.

Nguyên Bảo đại nhân đã ngoan ngoãn ở trên vai của Mạnh Phù Dao từ lâu, chỉ vào tia lửa màu đỏ kia, biểu thị ý bảo nàng đi qua bên đó. Mạnh Phù Dao đi đến, nhìn thấy ở trung tâm cái đỉnh là một vật gì đó có màu như than củi, ở giữa còn có một cái lỗ hình vuông, bên ngoài trơn bóng, có hình tròn. Vật màu đen đó nối với cái đỉnh bằng một lỗ thông khói khá nhỏ, hẹp, có thể dễ dàng nhìn thấy những vạt khói mây màu trắng nhạt đúng là phát ra từ vật này rồi.

Nguyên Bảo đại nhân làm một động tác tay để ra hiệu, ý muốn nói: "Cần phải che lấp được cái lỗ này!"

Cái này thì đơn giản thôi, Mạnh Phù Dao liền cởi áo ngoài, nhưng Nguyên Bảo đại nhân liền hiểu ý rồi lại lắc đầu.

Chiến Bắc Dã đưa ra miếng ngọc dắt sau lưng ra, nhưng Nguyên Bảo đại nhân cũng lắc đầu. Chiến Bắc Dã nhớ đến chiếc túi vạn năng mang theo bên mình, liền tràn đầy hi vọng lấy chiếc túi ra đưa cho Nguyên Bảo đại nhân nhìn. Nguyên Bảo đại nhân vừa thấy mắt liền sáng lên, rồi chỉ vào chiếc sừng tê giác.

Mạnh Phù Dao rút chiếc sừng tê giác ra, Nguyên Bảo đại nhân một chân giữ lấy ngón tay của nàng, ra sức mà cắn.

Mạnh Phù Dao hét lên đau đớn, máu tươi tuôn xuống chiếc sừng. Nguyên Bảo đại nhân liền ra ý bảo nàng đặt chiếc sừng vào miệng lỗ, thật may là rất vừa vặn.

Vệt sáng đỏ vừa bị chiếc sừng che lấp, ánh sáng liền nhạt dần rồi biến mất.

Nàng hớn hở: "Vậy là xong rồi!"

Nàng vừa nói được nửa câu thì cả người như bị ai đó kéo sang một bên, rồi lại nhìn thấy vết sáng đỏ dần xuất hiện, bốn phía hiện lên đầy những đốm màu đỏ sẫm như sao, bắn tung lên. Chúng rơi xuống đâu, nơi đó liền bốc lên một màn khói trắng nhức mũi.

Mạnh Phù Dao hoảng hốt. Vừa rồi, nếu không phải Chiến Bắc Dã nhanh tay đẩy nàng thì Mạnh Phù Dao sớm đã trở thành "Mạnh Mặt Rỗ" rồi, vì lúc đó nàng vẫn còn đang chìm đắm trong sự thành công của bản thân vì đã lấp được cái lỗ quái dị đó mà không hề để ý đến những vật hình sao đang rơi xuống.

Một vật thể đen đen, dính dính rơi xuống chân Mạnh Phù Dao. Nàng tỉ mỉ quan sát thì nhận ra nó chính là một miếng sừng tê giác dùng để bịt cái lỗ ở đỉnh nung lại. Mạnh Phù Dao ngơ ngác một lúc rồi quay đầu nhìn Nguyên Bảo. Nguyên Bảo đại nhân cũng ngơ ngác quay đầu nhìn nàng. Vật có thể hủy đi cái đỉnh nung đang bay lơ lửng kia không gì khác ngoài miếng sừng tê giác nghìn năm cộng thêm một chút máu tươi. Nguyên Bảo đại nhân làm sao mà biết hiện giờ nó lại không có tác dụng chứ?

Thật ra, ngay đến cả Nguyên Bảo đại nhân cũng đã nhận ra rằng, hiện giờ, “Tứ đại cảnh" đã không còn là “Tứ đại cảnh" mà Thần điện vẫn dùng để ngăn mọi người đi qua của trước đây. Bây giờ, bốn cửa ải này khó khăn hơn trước đây rất nhiều, đáng sợ hơn, âm thầm nguy hiểm chực chờ giết người, nơi nào cũng có sát khí, thậm chí đến cả cái đỉnh nung đang trôi kia cũng có thể dùng để làm vật luyện thành linh hồn mất. Rõ ràng, tất cả các quy tắc đã bị thay đổi hết rồi.

"Sừng tê giác nghìn năm cũng không có tác dựng vậy còn cách nào nữa đây?" Nguyên Bảo đại nhân cố gắng lẩm nhẩm, trong đầu đang ẩn chứa suy nghĩ về vật gì đó, rồi lại tự giễu, "làm sao có thể chứ?", thứ đó vốn đã mất tích từ rất lâu rồi.

Manh Phù Dao lại trở nên buồn rầu, những vật mang theo trên người nàng, ngoại trừ chiếc túi kia thì cũng không còn gì khác nữa. Chiếc sừng tê giác kia không có tác dụng, vậy thì còn vật gì có thể che lấp được cái đỉnh nung kia đây?

Quyết không từ bỏ, nàng quyết tâm tìm hết những đồ trên người thêm một lần nữa. Đột nhiên, Mạnh Phu Dao sờ thấy một vật gì cứng cứng đang đeo bên lưng. Nàng lôi ra xem thì thấy một vật hình vuông, có màu đen, to bằng lòng bàn tay, không có khe hở, bên ngoài nhẵn bóng. Vật này đúng là vật mà lúc đầu ở Thiên Sát, khi Mạnh Phù Dao đánh nhau với Vân Hồn, bà ta đã dâng tặng cho nàng. Lúc đó, Vân Hồn đã nhấn mạnh với Mạnh Phù Dao rằng nếu có duyên trùng hợp nhất định sẽ có ngày dùng đến thứ này. Mấy năm qua, nàng chưa từng xem thứ Vân Hồn tặng rốt cuộc là vật gì. Lúc đó, nàng cứ tưởng rằng bên trong có vật gì đó tốt đẹp, đã từng xem xét rất lâu nhưng cuối cùng rất lâu cũng không mở được ra, rồi tiện tay nàng liền vứt vào trong chiếc túi dắt bên lưng. Nàng cũng từng đưa cho Tông Việt thử qua xem có thể dùng làm thuốc được không, nhưng cuối cùng cũng không thành công. Rồi Tông Việt lại đưa lại cho Mạnh Phù Dao. Đã mấy lần Mạnh phù Dao muốn vứt cái vật vừa nặng vừa vô ích này đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đồ Vân Hôn tặng nhất định không phải mà đồ tầm thường, thế nên lúc nào nàng cũng đem theo bên mình.

Mạnh Phù Dao giữ vật đó trong tay, nhìn về phía cái lỗ, lông mày lập tức rướn lên - Cái lỗ và cái hộp, hình dáng hoàn toàn giống nhau.

Nàng chir chăm chăm nghiên cứu chiếc hộp, mà không chú ý tới tâm trạng của Nguyên Bảo đại nhân.

Nguyên Bảo đại nhân thì đang trợn tròn mắt nhìn Mạnh Phù Dao.

Đây không phải là cái khóa đã mất tích từ lâu của cái đỉnh nung của Vân Phù đây sao?

Cái khóa thực sự của chiếc đỉnh Vân Phù, cái khóa đ ểmở chiếc đỉnh thần này đã mất tích mấy chục năm rồi, nên sau đó mỗi lần sử dụng, chiếc đỉnh này có thể đốt lên nhưng rất khó dập tắt, mỗi lần dập đều phải cần đến cái sừng tê giác ngàn năm cùng một ít máu tươi, vì thế mà rất ít khi được sử dụng.

Cho đến hôm nay, Mạnh Phù Dao tiện tay rút ra, vậy mà lại lấy ra được chìa khóa thực sự của cái đỉnh.

Nguyên Bảo đại nhân vừa ngạc nhiên nhưng cũng không khỏi muộn phiền - Mạnh Phù Dao, ngươi có vật này mà không chịu nói sớm. Nếu ngươi nói sớm hơn, ta đã không phải lo lắng rồi. Ngươi không nói, ta làm sao biết ngươi có nó chứ.

Buồn bực xong rồi, Nguyên Bảo đại nhằn lại chuyển sang vui mừng - Nhưng cho dù thế nào, cửa ải này cuối cùng cũng có thể qua rồi! Một khi dập tắt đưọc cái đỉnh của Vân Phù, cảnh ở Vân Phù cũng sẽ theo đó mà không còn tồn tại, vậy là trận này sẽ được phá!

Nguyên Bảo đại nhân đột nhiên mở to mắt, ánh mắt trong phút chốc hiện lên đầy vẻ kinh hoàng.

Phá trận Vân Phù, phá trận Vân Phù.

Ánh mắt ấy của Nguyên Bảo giờ chuyển sang cho Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao vốn vừa vui mừng thích thú giờ liền lộ vẻ hoảng hốt, vừa quay đầu, nàng tức thì nhìn thấy mặt của Chiến Bắc Dã cũng biến sắc.

Mạnh Phù Dao trần tĩnh lại, liền nhìn thấy những đám mây mỏng bay lơ lửng đó. Một luồng sáng như một cơn chớp, trong phút chốc làm nàng giật mình.

Nếu hủy đi cái đỉnh của Vân Phù, tức là cảnh ở Vân Phù cũng biến mất, tất cả sẽ quay trở về như thường. Người sẽ không còn bay lơ lửng trên không trung nữa. Nhưng bọn họ cũng đã leo lên cao như thế này rồi. Có thể nói, bọn họ ở trong cái đỉnh, Thiết Thành thì đang bay trôi nổi ở bên ngoài, lại còn bị thương, lúc cái đỉnh nung này bị đóng lại, hắn sẽ lập tức rơi xuống, rồi bị đập mạnh xuống đất mà chết mất.

Ở trên đỉnh Tiếp Thiên, trong hang băng, có một con chim ưng màu xanh. Nó nặng chình chích, đúng như lời Trưởng Tôn Vô Cực nói, cứ một lúc nó lại nghiêng sang một bên, rỉa rỉa vào lông mình.

Móng vuốt của nó bám chặt lấy trái tim của Trưởng Tôn Vô Cực, trước kia khi cảm thấy nhịp đập của trái tim, nó sẽ nhẹ nhàng hành động, dùng móng vuốt sắc nhọn của nó bắt lấy trái tim kia, nhân lúc trái tim vẫn còn nhịp đập, liền ăn tươi luôn.

Trước kia, nó đều làm như thế. Thế nhưng, hôm nay nó chỉ nhẫn nhịn chịu đựng, chủ nhân nói nó không được động thủ mà chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi như vậy cả đêm, xong việc chủ nhân của nó sẽ có thưởng cho nó.

Nó quay lại nhìn người dưới thân mình, người đó cũng quay lại nhìn nó. Nó chợt cảm thấy người này rất kì lạ, không giống với tất cả những người mà nó đã từng gặp. Nó đã quen nghe tiếng kêu gào than khóc thảm thiết của những người dưới thân mình, cũng quen nhìn ánh mắt kinh hãi của họ khi nhìn nó, nhưng hôm nay ánh mắt của người này, thâm trầm, mở to, bình tĩnh, giống như biển sâu thăm thẳm đến nghìn dặm mà thỉnh thoảng nó nhìn thấy lúc đang bay vậy.

Người này không hề sợ hãi, không hề kinh hoảng, không hề phẫn nộ, điềm tĩnh như biển lớn lặng gió.

Nhưng cũng không biết vì lí do gì, nó chợt cảm thấy, nếu ai thật sự tưởng sự bình lặng này là thật, thì hắn sẽ phải đối mặt với những đợt sóng dữ dội sau đó. Con ác điểu xanh chuyển động một cách bất an, người ở dưới thân nó cũng chuyển động, đầu rướn về phía trước.

Ác điểu dựa theo ánh mắt của hắn mà nhìn về phía trước, đôi mắt màu ánh kim đột nhiên thay đổi. Hắn đang đọc sách sao? Trong tay hắn còn giữ một dải lụa dài, người đó đang đọc chữ trên dải lụa đó sao?

Con ác điểu phẫn nộ! Nó đường đường là loài chim hung dữ nhất của núi Trường Thanh, cũng là loài chim quý nhất của Tứ Trưởng lão, bộ vuốt của nó có thể dời non đập đá. Nó cũng đã từng bóp chết vô số sinh mệnh. Nó làm sao có thể cho phép mình bị một người, lại là người mà đang bị nó trói buộc, xem thường như thế này chứ. Nó bèn lậ bị t mạnh đôi cánh, giơ móng vuốt lên, muốn bắt lấy người đó. Nhưng chợt nghe thấy có tiếng nói ở phía xa, lập tức hiểu ra chủ nhân đang nhắc nhở mình, nên nó đành phải buông móng vuốt ra ngoan ngoãn quay lại.

Người ở dưới thân nó đến nhìn cũng không thèm nhìn nó lấy một lần, khoảnh khắc chống chọi với sinh tử vừa rồi dường như không hề tồn tại.

Không thể phủ nhận đây thật sự là loài chim thông minh. Nó biết mọi cử chỉ hành động của nó đều sẽ bị chủ nhân phát hiện, sau khi bị cảnh báo, nó liền ngoan ngoãn cúi đầu, tiến gần đến mặt của Trưởng Tôn Vô Cực.

"Ta lấy nhãn cầu của người, xem lần sau ngươi còn có dám đối xử với ta như thế không." Chim ưng cúi đầu xuống.

Hang băng trong vắt có thể nhìn thấy cả bóng người ánh lên, cái bóng đen xì của con ác điểu hung dữ kia đang chầm chậm cúi đầu, hết sức kì dị.

Đầu chim cuối cùng cũng cúi đến trước mặt của Trưởng Tôn Vô Cực, ngang tầm mắt của hắn.

Con ác điểu đắc ý quan sát đôi mắt của Trưởng Tôn Vô Cực, trong lòng đang nghĩ nên mổ phần nào trước thì tốt đây?

Khoảng cách gần như thế, nhưng nó vẫn nhìn thấy cặp mắt lúc nào cũng bình yên, điềm tĩnh, thâm trầm, sâu thẳm và rộng lớn như mặt biển ngàn dặm đang được ánh sáng mặt trời soi sáng, chính ánh mắt đấy đã khiến con ác điểu hoàng sợ tột độ.

Sau đó, nó bỗng cảm thấy ở cổ có gì đó mát mát.

Nó cúi đầu, liền nhìn thấy một tia sáng lóe lên, giống như tia điện lao đến người nó, chạm vào lông trên cổ nó, nhưng chưa đến mức chạm đến tường băng. Tia sáng đó nhanh đến mức ngay cả ánh mắt sắc bén của nó cũng không thể theo kịp, phút chốc đã chạm đến chỗ yếu nhất trên cổ của nó, chạm đến phần lông màu xám trên cổ nó, ở trên cổ nó một lúc rồi từ từ bay đi.

Chỉ xém một chút nữa là cổ họng của nó đã bị cắt đứt rồi. Ác điểu đau đến mức cứ tiến trước lùi sau, chỉ chực muốn bay đi.

Ánh mắt người kia có phần ngạc nhiên, giống như mặt biển vừa trải qua một đợt sóng, cuộn trào mãnh liệt như va vào con chim ưng, khiến nó chỉ chực muốn bay lên, không dám động đậy nữa.

Nó nhìn thấy ánh mắt ấy, lạnh nhạt, điềm tĩnh, không hề có ý cảnh cáo nhưng lại đầy sát khí và hung dữ, mặc dù chưa hề ra tay nhưng đã có thể khiến nó không dám đắc ý và ngạo mạn nữa.

Đó chính là sự coi thường, là cuộc chiến của một kẻ mạnh đoi với một con kiến ngạo mạn ngông cuồng coi mình là trung tâm của vũ trụ.

Nó nghiêng đầu, nhìn thấy dải lụa của hắn.

Chim ưng mở rộng đôi cánh đã cứng đờ từ lâu của nó, rồi lại từ từ thu cánh lại. Lúc này nó mới hiếu, thế nào mới là sức mạnh thực sự. Cho dù người đó có đang bị thương, suy nhược thì vẫn có thể hạ gục được nó ngay lúc này. Không giết nó, chỉ là vì người đó cảm thấy chưa đúng lúc mà thôi.

Ác điểu ngồi ở đó, thu lại sát khí vốn có của nó những loài chim dữ, chỉ có kẻ mạnh hơn mới có thể thuần phục được chúng, nhưng không phải dùng sức mạnh của cơ thể mà chính là sức lực đến từ nội tâm.

Chim ưng thậm chí còn cảm nhận được rằng, so với chủ nhân của mình - Tứ Trưởng lão, thì người nam nhân sắc mặt đang xanh xao trước mắt, có sức mạnh tinh thần mạnh hơn ông ta rất nhiều.

Nó thu lại vẻ hung dữ, lúc này, Trưởng Tôn Vô Cực mới quay lại nhìn nó một lượt, dùng ánh mắt ra hiệu cho nó, "Lùi lại! Lùi lại phía sau!"

Chim ưng liền lùi lại.

Nó đã bị một vệt sáng sắc nhọn làm kinh sợ, lại bị khí thế bình tĩnh, thâm trầm của Trưởng Tôn Vô Cực dọa, tự nhận thức được phải phục tùng, bèn lùi rồi lại lùi tiếp.

Trưởng Tôn Vô Cực ra lệnh: "Cúi xuống!"

Con chim ưng liền ngoan ngoãn cúi xuống, thu lại móng vuốt của nó.

Trưởng Tôn Vô Cực nở nụ cười tỏ ý hài lòng: "Ngoan lắm, rất tốt!"

Trong động băng, một người một vật đang thương lượng với nhau, không phải băng lời nói mà bằng sự giao cảm của ánh mắt. Khẩn Na La Vương và Tứ Trưởng lão ở dưới vẫn không hề hay biết gì.

"Không biết bây giờ tình hình ở trong hang băng như thế nào rồi?" Khẩn Na La Vương liền cười: "Tứ Trưởng lão, chim của ngươi sẽ không bay làm loạn lên chứ?"

"Làm sao có thể chứ!" Tứ Trưởng lão tự tin nói: "Chim ưng của ta cực kì thông minh, là vua của các loài chim, từ trước đến nay nó chỉ nghe theo lệnh của một mình ta. Ta bảo nó không được cử động, nó tuyệt đối sẽ không đi một bước."

"Vậy thì tốt!" Khẩn Na La Vưong đột nhiên chỉ về phía sau lưng hắn, "ồ" lên kinh ngạc: "Ở kia hình như có một cái bóng bay qua."

"Ở đâu?" Tứ Trưởng lão quay đầu nhìn, Khẩn Na La Vương chỉ tay ra hiệu, Tứ Trưởng lão vừa quay đầu liền cười bảo: "Chắc đó là bóng của ngươi thôi!"

"Ừ nhỉ..." Khẩn Na La Vương cười đắc ý, "Ở cái thế giới toàn băng này, đi đến nơi đâu cũng toàn thấy bóng là bóng..." Hắn tỏ vẻ mệt mỏi, đi được mấy bước liền nói: "Tứ Trướng lão, phải ở lại đây sao? Ta vừa ngồi đã muốn nằm ngủ luôn rồi."

"Đại vương không ở đây xem tiếp sao? Ca Lâu La Vương vô cùng chú ý đó."

"Nếu Tứ Trưởng lão và con chim ưng kia có thể thần giao cách cảm với nhau, quyết không làm hỏng chuyện, vậy thì Trưởng lão ngươi ở đây, lại thêm cả ta nữa, quả thực là không cần thiết, dù sao hắn cũng là một người sắp chết, còn có thể làm được gì chứ?" Khẩn Na La Vương buồn ngủ đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, lời nói còn không rõ ràng, "Không ngại ngươi cười chê, gần đây ta truyền công lực cho Ca Lâu La Vương luyện công cả ngày lẫn đêm, thật sự rất mệt..."

"Ca Lâu La Vương cũng hi vọng công lực của ngài có thể tăng thêm một bậc, tương lai có thể tiếp quản chức vị Điện chủ." Tứ Trưởng lão cười nói: "Có điều, hôm nay thực sự không cần ngài phải ở đây, xin ngài quay về nghỉ ngơi đi."

"Nếu như vậy, thì vất vả cho ngươi rồi!" Khẩn Na La Vương vui mừng, Tứ Trưởng lão hành lễ, rồi nhìn theo Khẩn Na La Trương xuống núi.

Bóng của Khẩn Na La Vương nhanh như tia chớp lướt xuống dưới đỉnh Tiếp Thiên, dọc đường tránh khỏi các đệ tử đang canh núi. Lúc đi qua một cái đình viện đóng kín ở phía sau một cái cây vạn tuế được trồng ở điện Trường Thanh, hắn cực kì cẩn thận để không lỡ chân phát ra tiếng động, nhưng cái túi dài ở bên người lại làm hắn cảm thấy có chút vướng víu, lúc bay qua cái cây đó, hắn đã vô tình đụng vào một cọng lá.

Hắn lướt qua vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả hạt sương đọng trên đầu lá cũng không chút lay động.

Nhuưng trong sân lại lập tức có giọng nói truyền tới: "Ai đó?"

Khẩn Na La Vương ngạc nhiên, vội vàng tìm kiếm giọng nói đó là từ đâu tới. Trong sân lại có bóng người lấp ló. Cái bóng đó dường như là xuất hiện cùng lúc với giọng nói.

Bóng người đó đứng lại ở cửa, hắn chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đang biến mất dần trong bóng đêm.

Hắn lặng người nhìn, mắt mở to, cả ngôi nhà lại vọng lên tiếng hỏi nghe như của một người đã lớn tuổi: "A Đại, có chuyện gì thế?"

"Không có gì, chỉ là người qua đường mà thôi." Người trung niên tên A Đại liền cung kính đáp lại.

Người ở trong nhà không nói gì nữa, dường như cũng không định hỏi thêm điều gì, chỉ còn lại những âm thanh cọt kẹt của cửa. Dưới đất có bóng của một người đội quan cao cao.

A Đại ngạc nhiên hỏi: "Ngài... Ngài không phải là đang luyện công, cần..."

Người đó liền xua tay, A Đại lập tức không nói nữa, người đó từ từ ngẩng đầu lên. Ánh trăng chiếu vào lông mày, vóc dáng của người đó cao một cách kì lạ, nhưng da thịt trông có vẻ khá yếu ớt, mỏng manh, nếu tính về tuổi tác, xem ra người đó đúng là Trường Thanh Điện chủ rồi.

Vùng trán của hắn hiện lên dưới ánh trăng một màu xanh xanh, giống như màu xanh của cỏ cây, nhìn thì thấy khá kì d?