Chương 91 -
Lúc này bóng đen xuất hiện không còn là một người nữa, mà là hàng chục cái dày đặc bay lơ lửng xung quanh, như một đám mây đen, khiến người ta có cảm giác nặng nề khó tả.
"Đại Thông Minh, ngươi bảo vệ tốt Cần Cần, ta tới giải quyết!"
Mạnh Tiểu Thố tung ra song chùy lưu tinh, đánh vào bóng đen, nhưng mỗi lần đánh trúng đều chỉ là hư ảnh.
Bóng đen dày đặc như sóng triều dần ập tới, khiến người ta càng lúc càng khó thở.
Lý Nam Kha nạp đạn lại, nắm chặt hỏa thương trầm giọng nói: "Mộng Yểm đang tạo ra ảo ảnh mê hoặc chúng ta, phải tìm ra bản thể mới có thể tiêu diệt được."
Mạnh Tiểu Thố tự nhiên cũng nhìn ra điểm này, nóng ruột dậm chân: "Lãnh tỷ sao vẫn chưa xuất hiện, ta tuy có cách tìm ra Mộng Yểm, nhưng không thể phân tâm để đối phó bản thể."
"Ngươi tìm, ta sẽ đối phó bản thể!"
"Ngươi?"
Nhìn thấy hỏa thương trong tay Lý Nam Kha, Mạnh Tiểu Thố kinh ngạc nói. "Ngươi lấy đâu ra hỏa thương vậy, không giống như là Thải Vân cho ngươi. Hơn nữa chỉ với một khẩu hỏa thương tầm thường, có thể giết được Mộng Yểm sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!"
Lý Nam Kha bắn hai phát súng vào bóng đen, tạo cơ hội cho Mạnh Tiểu Thố.
Thiếu nữ lúc này cũng không còn cách nào khác, cắn răng, đành phải mạo hiểm một phen. Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay chắp lại, mi tâm bỗng nở ra một con mắt, tỏa ra ánh sáng màu tím.
Theo ý niệm của Mạnh Tiểu Thố điều khiển, đạo hào quang màu tím này tản ra thành một tấm lưới tím lớn, bao phủ tất cả bóng đen xung quanh.
Vô số con mắt lơ lửng giữa không trung, quét qua từng bóng đen một.
"Tìm ra rồi!"
Trong chớp mắt, khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn của Mạnh Tiểu Thố nở một nụ cười mừng rỡ, từng đạo hào quang tím chiếu thẳng vào một bóng đen.
Lý Nam Kha không chút chậm trễ, lập tức nổ súng.
Cùng với tiếng thét thảm thiết, những hư ảnh xung quanh lập tức hóa thành khói mù tiêu tán. Chỉ có bóng đen vừa bị bắn trúng rơi xuống đất.
Bóng đen định bỏ chạy, Lý Nam Kha đã nạp đạn lại bắn thêm ba phát nữa.
Tiếng hú ghê rợn lập tức xuyên thấu vào tai mọi người, như hóa thành những con dao sắc bén khuấy động não bộ. Mạnh Tiểu Thố vội vàng lao tới bịt tai cô bé, còn bản thân nàng thì lộ vẻ đau đớn.
Lúc đang cố gắng chịu đựng, một đôi bàn tay ấm áp áp lên đôi tai của thiếu nữ.
Mạnh Tiểu Thố giật mình, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt. Người sau khẽ nhắm mắt, cũng đang vô cùng đau đớn chịu đựng tiếng kêu thê thảm phát ra từ Mộng Yểm, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tái nhợt và méo mó.
Thiếu nữ cắn đôi môi anh đào mềm mại, đôi mắt linh động long lanh như gió xuân khẽ nhuộm.
May mà tiếng hét chói tai không kéo dài quá lâu, dần yếu đi.
Lý Nam Kha thở phào nhẹ nhõm, thấy Mộng Yểm vẫn đang cố gắng vùng vẫy dưới đất, lại khôi phục vẻ ngoài nhuốm đầy máu như trước, giống như một cây lạp xưởng được phết ớt bột đang nhúc nhích trên mặt đất.
"Tạm biệt."
Bùm bùm bùm! Lý Nam Kha liên tiếp khai ba phát súng.
Mộng Yểm hóa thành một luồng khói đen, tan biến trong rừng cây, một viên ngọc trắng chui vào ngực nam nhân.
Đến đây, nguy cơ đã hoàn toàn được giải trừ.
Hai người thở dài, hả hê nhả từng luồng trọc khí trong lồng ngực.
"Đại Thông Minh, ngươi thật lợi hại." Mạnh Tiểu Thố cười rạng rỡ như hoa, giật lấy hỏa thương trong tay Lý Nam Kha. "Đây là pháp khí sao? Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy, không ngờ lại có hỏa thương có thể giết chết Mộng Yểm."
"Đây là súng của ta, phiền ngươi đừng sờ lung tung."
Lý Nam Kha nhíu mày.
"Ôi chao, sờ một chút đâu có chết người." Mạnh Tiểu Thố chu miệng, yêu thích không rời. "Hỏa thương này của ngươi làm bằng chất liệu gì vậy, cứng quá, nòng súng cũng to thế này, cảm giác hơi nóng."
"Mau đưa đây."
Lý Nam Kha giật lại.
Mạnh Tiểu Thố 'chậc' một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn lên bầu trời.
Bầu trời vốn đen như mực giờ đã xuất hiện từng điểm sáng trắng, cây cối xung quanh cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.
Ngay cả thân thể của tiểu nữ hài Cần Cần, cũng trở nên trong suốt.
"Mộng Yểm đã trừ, Hồng Vũ mộng cảnh cũng sắp biến mất rồi." Mạnh Tiểu Thố vẫy tay với Lý Nam Kha. "Tiểu cô nương này sắp tỉnh lại, ta phải trở về hiện thực xem tình hình của Lãnh tỹ đã, chúng ta gặp lại ở hiện thực nhé."
"Lãnh đại nhân không sao chứ." Lý Nam Kha lo lắng nói.
Mạnh Tiểu Thố thở dài. "Xem ra trong quá trình nhập mộng đã xảy ra biến cố, khiến Lãnh tỷ không nhập mộng được. Chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết."
"Ồ."
Lý Nam Kha yên tâm, cầm hỏa thương chĩa vào Mạnh Tiểu Thố. "Vậy ta đưa ngươi về hiện thực nhé."
"Ơ?"
Thiếu nữ giật mình, vội vàng ấn cánh tay đối phương xuống, bực bội nói: "Ta là cao cấp Nhập Mộng Sư, không cần dùng phương pháp này đâu, ngươi tự dùng đi. Hoặc ngươi cũng có thể đợi Hồng Vũ mộng cảnh tự biến mất, sẽ lâu hơn một chút."
Nói xong, thiếu nữ nháy nháy mắt, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Lý Nam Kha gãi đầu, mặt đầy vẻ buồn bực. "Vậy tại sao ta lại phải dùng phương pháp ngu ngốc này chứ."
Nam nhân bất đắc dĩ, cầm hỏa thương chĩa vào đầu mình.
"Bộp! Bộp!"
Một tràng vỗ tay đột ngột vang lên.
Lý Nam Kha quay người nhìn lại, một bóng dáng mờ ảo của nữ nhân hiện ra không xa trong rừng cây.
"Lý huynh, món quà gặp mặt này thế nào?"
Nữ nhân cười hỏi.
——
Nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt tuy chỉ là một bóng ảnh mờ nhạt, nhưng cũng có thể nhìn thấy mơ hồ vài phần thân hình mềm mại quyến rũ.
"Thì ra đây chính là quà gặp mặt mà ngươi nói."
Lý Nam Kha bừng tỉnh.
Không ngờ nữ nhân thần bí này lại còn là Nhập Mộng Sư, quả nhiên thân phận không tầm thường.
"Món quà gặp mặt này thế nào?"
Nữ nhân lại hỏi thêm lần nữa.
Lý Nam Kha nhún vai: "Nói thật, rất bình thường, không có bất kỳ độ khó thách thức nào. Nhưng với một tiểu cô nương tám tuổi mà dùng 'Hồng Vũ', ngươi có phải hơi quá đáng không?"
"Vì vậy ta mới ở đây chứ."