Chương 101 -
Năm ngoái nàng trở về Thiên Khung giáo, dưới sự giúp đỡ của mẫu thân thu nạp một nhóm nhân viên giáo phái, thử đoạt lấy đại quyền."
Thông qua lời kể của Lãnh Hâm Nam, Lý Nam Kha đại khái đã hiểu được tình trạng hiện tại của Thiên Khung Giáo.
Hiển nhiên không hề đoàn kết như vậy.
Tình tiết tranh quyền đoạt vị đã đến trạng thái nóng bỏng.
"Xem ra nữ nhân thần bí khảo nghiệm ta, chính là Hà Phán Quân." Lý Nam Kha vuốt ve cằm lẩm bẩm nói. "Ngược lại ta hiểu vì sao nàng muốn chiêu mộ ta vào Thiên Khung Giáo rồi."
"Ngươi cảm thấy, ba ngày sau sẽ là đại án gì?" Lãnh Hâm Nam lộ vẻ lo lắng.
Lý Nam Kha cười nói: "Quản nó là gì, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, không liên quan đến ta thì ta cũng lười quản."
——
Ba ngày thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài.
Ba ngày này Lãnh Hâm Nam ngoại trừ tìm Lạc Thiển Thu xoa bóp ra, thời gian còn lại đều dẫn người đi truy tìm tung tích ma vật Vân Thành, hơn nữa còn thực sự truy tung được manh mối.
Chỉ là khi thu lưới bắt giữ, lại xảy ra ngoài ý muốn, dẫn đến ma vật chạy mất.
Đối với chuyện này Lý Nam Kha đã thấy quen thuộc không lạ.
Trước đây đối phó ma vật Tần lão đầu hắn đã nhìn ra được, đám người này ngoài Lãnh Hâm Nam và Mạnh Tiểu Thố ra, những người khác đều là lưu manh, không có nửa điểm bản lĩnh.
Hiện giờ Lãnh Hâm Nam thân phụ trọng thương, mà bản lĩnh thật của Tiểu Thố Tử chỉ có thể phát huy trong Hồng Vũ mộng cảnh, có thể bắt được mới là lạ.
Do đó có thể thấy công tích trước đây của Chu Tước bộ, cơ bản đều là một mình Lãnh Hâm Nam kẻ cuồng công việc này đánh xuống.
Lãnh tỷ quá mệt mỏi rồi.
Trước khi mệnh lệnh chưa xuống, Lý Nam Kha cũng không định giúp đỡ, cơ bản là ở nhà với phu nhân bồi dưỡng tình cảm.
Ví dụ như đánh ngũ tử kỳ, cùng thê tử lên núi hái thuốc, vuốt ve Nga tỷ, đánh cho Quy gia một trận, sau đó lại luyện công...mặc dù thời gian luyện công cộng lại không quá mười phút.
Nhưng điều làm hắn khó chịu là, Tiểu Thố Tử không thèm để ý đến hắn nữa.
Gặp mặt đều xoay đầu chọn lựa làm ngơ.
Thậm chí hắn đã nghĩ hay là hầm Nga tỷ để tạ tội với tiểu nha đầu, nhưng nghĩ lại Nga tỷ dù sao cũng là người nhà của mình, không thể làm vậy được.
Muốn hầm thì phải hầm lão vương bát.
......
Hôm nay huyện thái gia Thẩm Xuân Hạc đột nhiên gọi Lý Nam Kha đến huyện nha.
Từ khi bổ nhiệm Lý Nam Kha làm sư gia, Thẩm Xuân Hạc lập tức bắt đầu công tác tuyên truyền toàn huyện, bây giờ ngay cả chó bên đường cũng biết Lý Nam Kha đã trở thành cẩu đầu sư gia.
"Nam Kha đến rồi à, ngồi, ngồi, ngồi..."
Ba tiếng "ngồi" liên tiếp, huyện thái gia rất thân thiết mời Lý Nam Kha ngồi xuống ghế, mặt mày hớn hở.
Lý Nam Kha thụ sủng nhược kinh, liên tục khách sáo.
"Ai da, bản quan vốn tưởng phá lệ đề bạt ngươi làm sư gia, rất nhiều người sẽ có ý kiến, kết quả đều rất vui vẻ, xem ra mọi người vẫn rất công nhận năng lực làm việc của ngươi."
Thẩm Xuân Hạc ra hiệu cho tỳ nữ bưng trà lên, cười nói. "Cũng nói lên, tầm nhìn của bản quan không tồi."
Làm việc?
Ta làm việc cái búa gì.
Lý Nam Kha nội tâm châm chọc, trên mặt vẫn chắp tay. "Đều là đại nhân chỉ giáo có phương pháp."
Thẩm Xuân Hạc cười, chuyển sang hỏi: "Hai ngày nay thấy Lãnh đại nhân bọn họ bận rộn gấp, không biết bắt giữ ma vật thế nào rồi? Có cần huyện nha chúng ta giúp đỡ không?"
Hiển nhiên, đây là đang dò hỏi nội tình.
Lý Nam Kha áy náy nói: "Hai ngày nay tiểu chức đều ở nhà bầu bạn với thê tử, cũng không rõ nội tình lắm."
"Ồ, ở nhà bầu bạn với phu nhân à..."
Thẩm Xuân Hạc sửng sốt, cười nói. "Nam Kha thật là một nam nhân biết lo cho gia đình, nhà có hiền thê, lang tài nữ mạo, phu thê như thế ân ái, khiến người ta phải ghen tị a."
Đây thuần túy chỉ là một câu khách sáo mà thôi.
Thẩm Xuân Hạc đã gặp qua Lạc Thiển Thu, biết đối phương tướng mạo bình thường không có gì lạ.
Lý Nam Kha khiêm tốn nói: "Đại nhân quá khen rồi, nội tử chỉ là một y sư bình thường, luận dung mạo tự nhiên không thể so với các vị huyện phu nhân."
"Lời này thì có chút nông cạn rồi, con người không thể chỉ nhìn bề ngoài."
Thẩm Xuân Hạc thở dài nói: "Ví như vị tam phu nhân nhà ta, dáng người thì uyển chuyển yêu kiều, nhưng cái miệng anh đào nhỏ xíu đó lại có thể chứa được một quả đào nặng nửa cân. Nói sao nhỉ..."
Thẩm Xuân Hạc nâng chén trà lên thổi nhẹ, từ tốn nói: "Giống như tấm biển hiệu của tiệm bán quan tài vậy, bên ngoài bày mẫu quan tài nhỏ, nhưng bên trong lại to đùng, làm hỏng hứng thú của bản quan."
Lý Nam Kha khẽ ho khan một tiếng, giữ im lặng.
Đề tài này không thể tiếp được.
Tán gẫu cũng đủ rồi, Thẩm Xuân Hạc mới nhắc đến chuyện chính.
"Bản quan vừa nhận được thông báo, ngày mai sẽ có một đội Ảnh Vệ đến huyện Đông Kỳ của chúng ta, cũng không rõ là để làm gì."
Thẩm Xuân Hạc nhìn Lý Nam Kha, trong mắt lóe lên một tia ý vị khó hiểu, cười nói: "Thật không may bản quan lại đau ốm mất rồi, cho nên việc tiếp đón sẽ do ngươi đảm nhận, cũng coi như cho ngươi một cơ hội leo cao."
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm hôm sau, Trầm đại nhân đã ngã bệnh. Mà còn bệnh rất nặng.
Khi Lý Nam Kha đến thăm, thấy hắn nằm bẹp trên giường, trông như bị rút hết sinh khí, vẻ mặt tiều tụy, thậm chí há miệng uống thuốc cũng tỏ ra rất khó khăn.
Mấy vị di thái vây quanh giường khóc lóc thảm thiết.
Người không biết còn tưởng vị huyện thái gia này sắp qua đời rồi.
Nhân cơ hội này Lý Nam Kha liếc nhìn tam phu nhân của đối phương.
Quả thật dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển, miệng nhỏ như anh đào, ánh mắt hạ xuống... nghĩ bụng liệu có thật chứa được một quả đào nặng nửa cân không?
"...Nam Kha à."