Chương 106 -
Rắc! Đầu phụ nhân lập tức bị vặn một góc chín mươi độ.
Thi thể chưa kịp ngã xuống, bụng phình của phụ nhân kỳ lạ phồng lên, một con dao nhọn xé rách quần áo, với góc độ cực kỳ quái dị đâm về phía bụng Nhiếp Anh.
Nhìn kỹ, hóa ra là một người lùn nhảy ra.
Tuy nhiên Nhiếp Anh đã sớm đề phòng, vừa tránh xích sắt vừa đá bay cánh tay phải của thi thể phụ nhân, dao vốn nắm trong tay bay lên.
Hàn quang phản chiếu từ sống dao khiến người lùn theo bản năng nheo mắt lại, giây tiếp theo, cái đầu trên vai đã bay ra, lăn lông lốc sang một bên!
Giải quyết xong bốn tên sát thủ, Nhiếp Anh không tấn công người quăng xích sắt, mà như quỷ mị lùi lại phía sau, một cước đá bay một tên khách nằm dưới bàn, tưởng chừng run rẩy sợ hãi nhưng lại lấy ám khí ra.
Nam nhân bị đá lộn nhào mấy vòng, ói ra một ngụm máu tươi.
Chưa kịp hoàn hồn, cổ họng đã bị Nga My Thích xuyên thủng, bọt máu trào ra, đầu nghiêng sang một bên tắt thở.
"Nhị ca!"
Đại hán quăng xích sắt ở góc phòng thốt lên bi thương.
Nhiếp Anh rút đoản thích ra, khẽ động ngón tay xoay vòng quăng nó đi.
Nga My Thích rời tay bay đi, như kéo chậm thời gian, mũi nhọn lạnh lẽo vẽ ra một đạo hàn quang chói mắt.
Đại hán xích sắt muốn lùi lại, một luồng kình phong cực nhỏ cực sắc bén đã đến trước mắt.
Nhưng Nga My Thích không đâm vào hắn, mà cắm vào bàn, ấm chén trà bằng sành sứ vỡ tan thành mảnh, bắn vào mặt nam nhân, trong đó hai mảnh cắm vào hai mắt hắn.
Đại hán phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng cực, lăn lộn mấy vòng.
Nhiếp Anh lúc này mới chậm rãi bước tới bằng đôi chân dài, tiếng cộp cộp của đôi giày ngắn da cá bước trên sàn nhà, như âm điệu thúc giục của Diêm Vương, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Nữ nhân lại đeo Nga My Thích vào ngọc chỉ thon dài, vung vẩy mấy cái.
Đại hán gầm lên muốn đứng dậy, bị nữ nhân một chân đạp lên bụng, phế đan điền.
Sau đó ngồi xổm xuống, cắt đứt gân tay gân chân của đại hán. Lại túm tóc đối phương lên, co khuỷu tay đánh một cùi chỏ, đập nát răng đối phương.
Lúc này nha dịch tuần tra nghe thấy động tĩnh mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều da đầu tê dại.
"Mang xuống ngục giam lại."
Nữ nhân lạnh lùng ném lại một câu, bước xuống lầu.
Tuy nhiên khi xuống lầu nàng khựng người lại, nhìn về phía Lý Nam Kha... chính xác hơn là nhìn về phía tửu lâu nằm chéo đối diện cạnh cửa sổ nơi Lý Nam Kha ngồi.
Nữ nhân đội mũ rộng vành vốn đang ngồi đó giờ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhiếp Anh mặt không biểu cảm, xoay người đi xuống lầu.
Một trận chiến đến bất ngờ, đi cũng nhanh chóng, đợi đến khi nha dịch dọn dẹp hiện trường xong, trong tửu lâu cũng chỉ còn lại Lý Nam Kha và Mạnh Tiểu Thố, ngay cả trên đường phố cũng hiếm thấy bóng người.
So với Lý Nam Kha bị chấn động mạnh, thiếu nữ khuôn mặt tròn trĩnh vẫn tự do tự tại ăn uống thỏa thích.
Dường như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lý Nam Kha nhìn sâu vào thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu trước mắt, hỏi: "Ngươi đấu với nữ nhân kia, ai lợi hại hơn?"
"Mười chiêu."
"Mười chiêu là có thể đánh bại nàng ta?" Ánh mắt Lý Nam Kha thay đổi, nha đầu này lợi hại đến thế sao?
"Sau mười chiêu, ngươi đắp vải trắng cho ta."
"..."
Lý Nam Kha không biết nói gì.
"Nhưng nàng ta chưa chắc, có lẽ lợi hại hơn một chút." Mạnh Tiểu Thố ôm mông gà nói lí nhí.
"Ai?"
Lý Nam Kha ngẩn người.
Một làn hương thoang thoảng phả đến, nữ nhân đội mũ rộng vành mang trường thương bạc ngồi xuống bên cạnh.
"Công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi." Giọng nữ nhân mềm mại quyến rũ.
Mặc dù Mạnh Tiểu Thố vẫn đang gặm mông gà, nhưng không biết từ lúc nào đã lấy ra lưu tinh song chùy đặt lên bàn.
Bầu không khí căng thẳng.
Lý Nam Kha khẽ thở dài, rất bất đắc dĩ.
Một kẻ thích múa thương đùa gậy, một kẻ thích chơi cầu, hai nữ nhân này quả là xứng đôi.
"Cô nương, ngươi đã tìm thấy con vật cưng sâu lông đó chưa?"
Đã vậy cô nương tự mình lại gần, Lý Nam Kha cũng không thể làm ngơ, rất thân thiện chào hỏi.
"Không tìm thấy nữa rồi."
Nữ nhân đội mũ rộng vành lắc đầu.
Lý Nam Kha vẻ mặt tiếc nuối. "Vậy thật đáng tiếc, có lẽ bị tên vương bát đản trời đánh nào đó ăn mất rồi."
"Không sao, thiếp thân lại có vật cưng mới."
Nữ nhân đội mũ rộng vành chẳng hề bận tâm, khẽ vuốt vạt áo, một con rắn nhỏ toàn thân trắng tinh thè lưỡi từ ngực nữ nhân thò đầu ra, đôi mắt ánh lên ánh sáng u ám.
Lý Nam Kha ngẩn người, hỏi: "Con rắn này có an toàn không?"
Nữ nhân đội mũ rộng vành nghe không hiểu lắm, không đáp lại.
Mạnh Tiểu Thố liếc nhìn, hừ lạnh: "Không ngờ đường đường là Quỷ Thần Thương cũng thích chơi rắn."
Quỷ Thần Thương? Nghe thấy câu này, ánh mắt nam nhân theo bản năng rơi xuống thanh trường thương bạc sau lưng nữ lang.
Quan sát ở khoảng cách gần, mới có thể nhìn ra sự khác biệt của thanh trường thương này.
Toàn thân trường thương dường như được đúc từ tinh cương, ô kim và các chất liệu khác lạ, khắc những hoa văn cực kỳ tinh xảo, ẩn hiện như thể có thể nhìn thấy một con rồng bò lượn uốn khúc, tỏa ra khí thế bức người.
Chính giữa thương bạc có rãnh xoắn ốc, có thể tách ra làm đoản côn, cũng có thể vặn lại thành hình dạng hoàn chỉnh.
"Nghe nói Sơn Vân quận chúa đã được hộ tống đến đây."
Nữ nhân đội mũ rộng vành nhìn về phía Lý Nam Kha.
Lý Nam Kha không đoán được nữ nhân này rốt cuộc ôm mục đích gì, cười nói: "Một đội nhân mã rõ ràng như vậy đến nha môn, kẻ mù cũng có thể nhìn thấy."
"Ngươi nghĩ sẽ có người cướp đoạt không?"
"Cướp đoạt hay không không liên quan đến ta, điều này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của ta."
"Nghe nói người của Thiên Khung Giáo cũng nhắm vào Sơn Vân quận chúa."
"Ta không rõ, nếu các hạ muốn biết, có thể đến hỏi Ảnh Vệ, ta chỉ là một tiểu sư gia mà thôi."
"Nếu người của Thiên Khung Giáo cướp đoạt, bọn họ sẽ làm thế nào?"