Chương 151 -
Lý Nam Kha cũng không trêu nàng nữa, nhìn quanh xung quanh rồi nhíu mày hỏi: "Con ma vật đó đâu rồi? Có thấy không?"
"Không có." Thiếu nữ lắc đầu.
"Còn tưởng có thể làm nó chết vì ngã đó, xem ra là ta ngây thơ rồi." Lý Nam Kha có chút thất vọng, rồi lại hỏi, "Nhiếp Anh đâu?"
"Hỏng rồi!"
Thiếu nữ lúc này mới chợt tỉnh ngộ, gấp giọng nói, "Vừa nãy người của Thiên Khung Giáo lại xuất hiện, Nhiếp Thiên Hộ bảo ta qua đây xem tình hình của ngươi trước, nàng ở lại ngăn cản những người đó."
"Lại là Thiên Khung giáo sao?"
Lý Nam Kha nhíu mày, nói: "Đi, qua đó xem sao."
"Ừm."
Mạnh Tiểu Thố gật đầu, bỗng nàng ngạc nhiên sờ vạt áo trước của nam nhân, nghi hoặc nói. "Sao áo ngươi ướt thế này, rơi xuống sông à?"
"Ừm... cái này khó nói lắm."
"Ủa? Bên mép ngươi còn có sợi tóc này." Thiếu nữ giơ tay lấy xuống một sợi tóc, càng thêm hoang mang.
Lý Nam Kha thở dài: "Mặt hướng biển lớn, xuân ấm hoa nở."
......
Mạnh Tiểu Thố men theo hướng trong ký ức tìm đến, rất nhanh hai người đã xuất hiện bên một dòng sông chảy xiết.
Bên bờ nằm hơn mười xác chết, máu tươi thấm đẫm.
Thủy triều cuồn cuộn dữ dội như mãnh thú lao vào những tảng đá ngầm, cuộn trào ầm ầm, phát ra âm thanh ù ù.
"Nhiếp Anh đâu rồi?"
Lý Nam Kha không nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân.
Mạnh Tiểu Thố kê hai tay lên miệng như cái loa, hét to: "Nhiếp Thiên..."
Chưa kịp hô xong, một bàn tay đã bịt chặt miệng nàng lại.
"Ngươi phát điên rồi à, nếu dẫn dụ ma vật tới thì sao?" Lý Nam Kha quát trách.
Thiếu nữ ngượng ngùng.
Đột nhiên, đôi mắt nàng sáng lên, chỉ vào một bóng người giữa dòng sông, nói nhỏ: "Ngươi xem kia có phải là Nhiếp Thiên Hộ không?"
Lý Nam Kha nhìn kỹ, quả nhiên là Nhiếp Anh.
Chỉ là lúc này nữ nhân bị cuốn vào một xoáy nước xiết hẹp giữa dòng sông, đầu lúc chìm lúc nổi trong làn nước lạnh giá, hai tay vùng vẫy lung tung.
"Có phải ma vật đang tấn công Nhiếp Thiên Hộ dưới sông không?"
Sắc mặt Mạnh Tiểu Thố trở nên nghiêm trọng.
Lý Nam Kha không dám lại gần mạo hiểm, trốn sau tảng đá lớn quan sát kỹ một lúc, vẻ mặt dần trở nên kỳ lạ: "Cái gì mà bị ma vật tấn công, rõ ràng nữ nhân này chỉ là một kẻ không biết bơi!"
Nam nhân vội vã lao xuống dòng sông sâu, tốn không ít sức lực mới cứu được nữ nhân lên bờ.
Lúc này Nhiếp Anh đã bất tỉnh.
Toàn thân y phục đều bị nước sông thấm ướt, bám sát vào thân hình mềm mại đầy đặn, tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp.
"Nhiếp Thiên Hộ... Nhiếp Thiên Hộ..."
Lý Nam Kha vỗ gò má đối phương, nhưng đối phương không có phản ứng gì.
Lý Nam Kha thầm chửi một tiếng, sau khi kiểm tra miệng không có dị vật, đặt đầu đối phương nằm thẳng, ngửa trán nhấc cằm, thuận thế xé rách một chút cổ áo, chuẩn bị cấp cứu khoa học.
"Hay để ta..."
"Tránh ra, ngươi biết cái gì." Nam nhân đẩy thiếu nữ ra.
Rồi dưới ánh mắt kỳ quái của Mạnh Tiểu Thố, nam nhân lúc thì áp miệng vào miệng nữ nhân thổi hơi, lúc lại đặt hai tay lên ngực ấn xuống, lặp đi lặp lại.
Trong quá trình đó, hắn thấy nửa mặt nạ của nữ nhân vướng víu, liền trực tiếp tháo xuống.
Khi nửa mặt nạ được tháo ra, một vết sẹo mỏng nhưng rất rõ ràng hiện ra.
Vết sẹo kéo dài từ bên cạnh xương mày đến khóe môi của nữ nhân, tuy phá hỏng vẻ đẹp tinh xảo của ngũ quan, nhưng lại thêm một nét quyến rũ độc đáo kỳ dị.
Thiếu nữ nhìn có chút mơ hồ, không hiểu nam nhân đang làm gì.
Đang nghi hoặc, Nhiếp Anh đột nhiên ho sặc sụa, liên tục ọe ra nước tích trong lồng ngực.
"Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."
Lý Nam Kha thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp mở miệng, Nhiếp Anh đã đẩy hắn ra, lảo đảo bước đến trước một thi thể, dùng Nga My Thích đâm xuyên cổ họng đối phương.
Sau đó lại đi đến thi thể thứ hai, thứ ba...
Sau khi đâm lại cổ họng hơn chục thi thể, nữ nhân mới dựa vào gốc cây lớn, thở dốc gấp gáp.
"Hay thật, ý thức bồi đao này mạnh đấy."
Lý Nam Kha nhìn mà giơ ngón cái lên.
Hắn bước đến trước mặt nữ nhân, đưa mặt nạ cho đối phương nói: "Không đúng lắm, những người Thiên Khung giáo này lại có thể ép ngươi xuống sông sao."
"Ta đang trốn ma vật, cái thứ đó sợ nước."
"Thì ra là vậy."
Nữ nhân nhắm mắt lại thở một lúc, lạnh nhạt nói: "Mạng ngươi lớn thật."
"Mạng của ngươi cũng khá cứng đấy." Lý Nam Kha cười cười, "Giờ ngươi nợ ta không chỉ ân tình nữa rồi."
"Ngươi muốn báo đáp gì?"
"Hay là lấy thân báo đáp?" Lý Nam Kha thuận miệng đùa cợt.
"Được thôi."
Nhiếp Anh đeo mặt nạ lên, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Ngươi chỉ cần tự hoạn mình, ta sẽ lập tức làm nữ nhân của ngươi."
"Vậy thôi."
Nam nhân cười gượng.
Nhìn thanh ngân thương sau lưng Mạnh Tiểu Thố, Lý Nam Kha nghiêm túc nói: "Bây giờ có thể xác định suy đoán của ta rồi chứ, Quỷ Thần Thương kia là giả."
"Vậy nữ nhân chúng ta nhìn thấy là ai?" Nhiếp Anh nhíu mày.
Lý Nam Kha thốt ra ba chữ:
"Hà Phán Quân!"
Lời của Lý Nam Kha khiến Nhiếp Anh sững sờ. Chỉ thấy vô cùng hoang đường.
"Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng Quỷ Thần Thương mà chúng ta nhìn thấy là do Hà Phán Quân giả mạo?"
"Bởi vì Quỷ Thần Thương không đến lấy binh khí của nàng ta."
Ánh mắt Lý Nam Kha sáng ngời, như những vì sao trên trời.
Nhiếp Anh khẽ động đôi môi muốn phản bác, nhưng nhớ ra bản thân từng nói, Quỷ Thần Thương sẽ không bao giờ chủ động vứt bỏ binh khí của mình, nhất thời rơi vào mê mang.
Chẳng lẽ Quỷ Thần Thương mà nàng nhìn thấy thật sự là giả?
Là do Hà Phán Quân giả mạo?
"Nhưng binh khí này đúng là của Quỷ Thần Thương mà."
Mạnh Tiểu Thố bên cạnh nói bằng giọng nũng nịu.
Lý Nam Kha nhìn thẳng vào đôi mắt mê mang của Nhiếp Anh, hỏi: "Ta hỏi ngươi, lần trước Quỷ Thần Thương xuất hiện là khi nào?"
"Hai tháng trước."
"Địa điểm ở đâu?"
"Thiên Sơn."
"Là Thiên Sơn phải không." Khóe miệng Lý Nam Kha hiện lên nụ cười nhạt, "Ta nhớ Lãnh tỷ từng nói, nữ nhân Hà Phán Quân này đã từng tu luyện ở Thiên Sơn, đúng không?"
Nhiếp Anh khẽ gật đầu: "Không sai."