Chương 169 -
Trong quá trình đó Lạc Thiển Thu lại giả vờ vô tình hỏi thêm lần nữa về vết thương của phu quân, Lãnh Hâm Nam ấp úng đáp lại qua loa vài câu.
Lạc Thiển Thu cũng không hỏi thêm.
Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm giữa ba người.
Trong phút chốc Lãnh Hâm Nam có một ảo giác.
Dường như nàng và Lý Nam Kha mới là vợ chồng tin tưởng lẫn nhau, ngược lại Lạc Thiển Thu, trở thành người ngoài cuộc.
Ảo giác kỳ lạ này khiến nàng rất hoang mang và xấu hổ.
Lại ẩn chứa một chút vui mừng.
Sau khi xoa bóp xong, Lãnh Hâm Nam vội vã rời khỏi căn nhà nhỏ như chạy trốn, thậm chí cũng không chào Lý Nam Kha.
Có thể thấy đêm nay về nàng lại là một đêm khó ngủ.
Sau một hồi xáo trộn, trời càng khuya.
Không có trăng, không có mây trôi, chỉ còn bầu trời xanh thẳm vạn dặm.
Một màn tĩnh lặng.
Lạc Thiển Thu bưng thuốc đã nấu xong, đặt trước mặt Lý Nam Kha, dịu dàng nói: "Tướng công, uống thuốc đi, mấy ngày nay thiếp thấy chàng tinh thần rất mệt mỏi, những vị thuốc này có thể an thần."
Lý Nam Kha không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đêm đen bên ngoài cửa, không biết đang nghĩ gì.
"Tướng công?"
Lạc Thiển Thu đưa bàn tay ngọc vẫy trước mặt hắn.
Lý Nam Kha cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói: "Ta hơi mệt rồi."
Nữ nhân sửng sốt, ân cần nói: "Vậy uống thuốc xong mau đi ngủ đi, ngày mai dậy muộn một chút. Cũng đừng đến Dạ Tuần Ti và nha môn nữa, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, thiếp sẽ ở bên chàng."
Lý Nam Kha ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt.
Dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của nữ nhân dưới ánh đèn càng thêm tĩnh lặng xinh đẹp, toát ra một khí chất thoát tục không ăn khói lửa trần gian.
Tư thái siêu phàm, độc lập với thế tục.
Rất giống với tiên tử từ nguyệt cung giáng lạc phàm trần.
Lý Nam Kha có chút hoảng nhiên.
Hắn muốn đi chạm vào thân thể đối phương, nhưng cuối cùng lại chậm rãi hạ tay xuống, trong thần tình nghi hoặc của nữ nhân, nhẹ giọng nói lại một lần nữa: "Ta có chút mệt mỏi rồi, không muốn chơi nữa."
Lạc Thiển Thu sắc mặt đột nhiên khựng lại.
Lý Nam Kha bưng chén thuốc lên, nhìn thứ dược thang đang bốc hơi nóng tự giễu cười cười, trước mặt nữ nhân hắn hất xuống đất, đạm đạm nói: "Tùy ngươi đi, ta cũng không làm kẻ săn mồi này nữa."
Nam nhân đứng dậy, lướt qua vai nữ nhân, bước ra ngoài phòng.
"Đêm nay ngươi ngủ một mình đi."
⚝ ✽ ⚝
Lãnh Hâm Nam cởi áo ngoài, nằm nghiêng trên giường nhìn căn phòng tối đen ngẩn ngơ xuất thần.
Nữ nhân đầu óc rất rối.
Nàng không hiểu bản thân này là sao nữa.
Càng ngày càng để tâm đến nam nhân kia.
Mỗi lần đều muốn giữ khoảng cách với Lý Nam Kha, nhưng lại không tự chủ được mà lại gần.
Rõ ràng đối phương đã có thê tử, nhưng vẫn không thể cắt đứt sợi tơ pha trộn vô số tình cảm phức tạp đó.
Nàng nghĩ không thông vì sao lại như vậy.
Giống như một thiếu nữ ngốc nghếch ngây thơ chưa từng trải sự đời, đang trải qua mối tình đầu, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh và kiêu ngạo ngày xưa nữa.
Yêu thương hắn rồi?
Không thể nào! Nàng xác định tình cảm của mình sẽ không tùy tiện như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là có hảo cảm khác thường mà thôi.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Chỉ cần ở cùng đối phương lâu, liền càng cảm thấy thân cận.
Thậm chí còn có một loại ảo giác, nàng có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của đối phương, tựa hồ hai người đang chia sẻ chung một trái tim.
Loại ảo giác này từng giây từng phút đều đang kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Cắt không đứt, gỡ càng rối.
"Cộc cộc..."
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, tiếp theo vang lên chính là giọng nói quen thuộc của nam nhân: "Lãnh tỷ, ngủ rồi sao?"
Lãnh Hâm Nam chớp mắt, tưởng rằng là ảo giác.
Dù sao lúc này Lý Nam Kha hẳn là đã ngủ cùng thê tử rồi.
Nhưng khi giọng nói của nam nhân lại vang lên lần nữa, nữ nhân đột nhiên ngồi bật dậy, ngẩn ra hồi lâu mới xuống giường mở cửa phòng.
Quả nhiên, bên ngoài đứng Lý Nam Kha.
"Thật ngại quá, đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi." Lý Nam Kha áy náy cười, "Có phòng trống không? Phiền ngươi tìm cho ta một gian, ta tạm ở đỡ một đêm."
Lãnh Hâm Nam nhíu mày: "Cãi nhau với phu nhân của ngươi sao?"
Lý Nam Kha cười khổ không nói gì.
"Vào trước đi."
Lãnh Hâm Nam do dự một chút, nghiêng người.
Lý Nam Kha tâm tình phiền muộn buồn bực cũng chẳng để ý đến việc nửa đêm xông vào phòng nữ nhân có gì không thỏa đáng, cúi đầu bước vào cửa phòng.
Đốt lại đèn dầu, Lý Nam Kha lúc này mới phát hiện đối phương chỉ mặc một chiếc áo lót.
Dưới lớp y phục mỏng manh, đường cong nhấp nhô của yếm ngọc, phối với chiếc cổ thanh mảnh, xương quai xanh mềm mại nhỏ nhắn, so với vẻ lạnh lùng quyến rũ thường ngày, lại thêm mấy phần vẻ yêu kiều hiếm thấy.
Nhất là hai chân thon dài trắng ngần, thẳng tắp, ẩn hiện lấp ló...
Khiến Lý Nam Kha thực sự nhận thức được thân hình của vị nữ thượng ti mỹ nữ này hoàn mỹ cân đối đến mức nào.
Lãnh Hâm Nam cũng tâm tình rối bời như vậy nên không nhận ra trang phục của mình không thích hợp, mà lại quan tâm hơn đến tình hình của đôi vợ chồng Lý Nam Kha và Lạc Thiển Thu.
Nàng rót cho nam nhân một chén trà, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Khủng hoảng hôn nhân thôi."
Lý Nam Kha nhẹ nhàng mở đầu bằng một câu đùa.
Lãnh Hâm Nam nghiêm túc hỏi: "Lạc y sư đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao?"
"Đừng nói bừa, ta là nam nhân đẹp trai uy vũ như vậy, trên đời này có nữ nhân nào đầu óc có bệnh mà làm chuyện có lỗi với ta chứ?" Lý Nam Kha bưng chén trà lên cười nói.
Lãnh Hâm Nam không hiểu: "Vậy các ngươi rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"
"Ai ya, đừng hỏi nữa."
Lý Nam Kha không ngờ vị nữ thượng ti lạnh nhạt hằng ngày lại thích nghe chuyện bát quái đến thế, bất đắc dĩ khoát tay, "Tóm lại không phải như ngươi nghĩ đâu. Trước hết tìm cho ta một phòng đi, ta thật sự mệt lắm rồi."
"Căn phòng trống duy nhất đã cho Viên Văn Trần rồi, hay là ngươi đến với Quách-"