← Quay lại trang sách

Chương 248 Thập nương nổi giận đánh chìm bách bảo rương! (1)

Ngày hôm sau khi người mới đến canh gác, mới phát hiện số lượng Hồng Vũ trong mật khố không khớp với số lượng ghi trong danh sách, thiếu một hộp. Đó là do Bạch Hổ bộ thu được ba ngày trước, bên trong có năm lọ Hồng Vũ."

Lãnh Hâm Nam hỏi: "Người của Thanh Long bộ nói thế nào?"

"Bọn họ chỉ hỏi tình hình của bọn ta đêm đó."

Ánh mắt lão Khương nhìn về phía Lý Nam Kha đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đôi mắt chứa đầy mệt mỏi lúc này lại vô cùng sắc bén, đang đánh giá vị tân nhân này.

Sau đó Lãnh Hân Nam lại hỏi Đại Trụ Tử vài câu nữa, rồi để hai người rời đi.

"Lão Khương là người có thâm niên lâu nhất trong Chu Tước bộ của chúng ta."

Lãnh Hâm Nam bước đến bên cạnh Lý Nam Kha, nhẹ giọng nói, "Ban đầu vị trí giám sát của Chu Tước bộ là của hắn."

"Trong lòng không phục?" Lý Nam Kha nhíu mày.

Lãnh Hâm Nam lắc đầu như tự giễu, "Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi vậy, nhưng tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện hắn là người không hứng thú với những chuyện quan trường này. Hơn nữa Tổng Ti đại nhân nói với ta, chính hắn chủ động nhường chức giám sát cho ta."

"Ồ, thật là một kẻ lạ lùng." Lý Nam Kha mỉm cười.

"Năng lực phá án của lão Khương rất mạnh, tuy đôi khi thủ đoạn hơi mạnh bạo một chút." Lãnh Hâm Nam dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ thở dài, "Tóm lại sau này ngươi sẽ hiểu rõ hơn về hắn."

"Ta chỉ muốn hiểu rõ hơn về Lãnh tỷ thôi." Lý Nam Kha buột miệng đùa.

Nhưng vừa nói xong, hắn lại hận không thể tự tát mình một cái.

Bị thê tử đuổi ra ngủ riêng là có lý do.

Hai gò má Lãnh Hâm Nam ửng hồng, cắn môi trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nghiêm mặt nói: "Đang nói chuyện công việc, không được đùa giỡn."

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Lý Nam Kha gật đầu như gà mổ thóc.

"Nếu có điều gì không hiểu thì cứ đi tìm Tiểu Thố Tử, cũng có thể đến hỏi ta." Lãnh Hâm Nam nói, "Khi bên trên không phân công nhiệm vụ, thường thì khá nhàn rỗi, ngươi có thể..."

Lời nói của nàng ngừng lại một chút, rồi hạ giọng nói: "Ngươi có thể dẫn Lạc muội muội đi dạo trong thành, ta thấy tâm trạng nàng dường như không tốt lắm, ngươi hãy ở bên cạnh nàng nhiều hơn."

Ánh nắng chiếu qua khe lá cây ngoài cửa sổ, rơi xuống thân thể nữ nhân, càng làm nổi bật rõ ràng hơn gương mặt mang vẻ ảm đạm của nàng, cũng như sự quan tâm chân thành trong đáy mắt dành cho đôi vợ chồng.

"Được."

Lý Nam Kha khẽ gật đầu.

⚝ ✽ ⚝

Ra khỏi phòng, trong sân Mạnh Tiểu Thố đang nói chuyện gì đó với mọi người, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn treo đầy vẻ hớn hở và kiêu hãnh.

Thấy Lý Nam Kha đi ra, Mạnh Tiểu Thố nhảy chân sáo chạy lại, đôi mắt hạnh cười như vầng trăng non, "Đại Thông Minh mau lại đây, ta đang kể cho bọn họ nghe về chiến tích huy hoàng của ngươi đấy, mọi người đều coi ngươi như thần tiên rồi."

Trong sân tụ tập không ít người, khi thấy Lý Nam Kha, ánh mắt mọi người khác nhau, phần nhiều là sùng bái và ngạc nhiên.

Tất nhiên, cũng có người hoài nghi và lạnh nhạt.

"Có gì hay mà kể chứ."

Lý Nam Kha khiêm tốn xua tay, liếc thấy Đại Trụ Tử và lão Khương cũng có mặt.

Nhưng so với Đại Trụ Tử đang hào hứng lắng nghe, lão Khương thì dựa vào cột, sắc mặt lạnh nhạt.

"Phải kể chứ, ta Tiểu Thố Tử cũng đã bỏ công sức mà."

Mạnh Tiểu Thố vỗ ngực, có phần kiêu ngạo nói, "Để bọn họ hiểu rằng, ta Tiểu Thố Tử đâu phải kẻ lười biếng chỉ biết ngủ."

Nhưng ngươi đúng là vậy mà.

Lý Nam Kha thầm chê bai.

Thiết Ngưu thích náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, phe phẩy quạt nói: "Đi nào, chúng ta ra sân luyện võ bên ngoài, ở đó có một quán trà, mọi người hãy nghe kỹ xem Thiết Ngưu ta và Lý huynh đã cùng nhau phá án như thế nào.

Tiện thể để cho bên Huyền Vũ bộ và Bạch Hổ bộ cũng nghe thử, xem khoảng cách giữa người với người lớn đến mức nào. Nếu không cứ nói Chu Tước bộ chúng ta dựa vào quan hệ, để bọn họ biết, năng lực kém thì là năng lực kém, không thể so với chúng ta được."

Thiết Ngưu vừa xúi giục như vậy, những người khác tự nhiên phụ họa theo.

Đại Trụ Tử càng vung vẩy cánh tay hò hét lớn tiếng, vẻ mặt đầy hào hứng.

"Đi thôi, Đại Thông Minh."

Mạnh Tiểu Thố vô thức khoác tay Lý Nam Kha, kéo hắn đi về phía quán trà ở sân luyện võ.

Lý Nam Kha bất đắc dĩ, đành để mặc đối phương lôi kéo.

Thấy lão Khương vẫn dựa vào cột không nhúc nhích, Thiết Ngưu gọi: "Lão Khương, còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng đi chứ."

"Ta không đi đâu." Lão Khương lắc đầu.

Mạnh Tiểu Thố vẫy tay, giọng trong trẻo nói: "Lão Khương, đông người mới náo nhiệt chứ. Tiện thể ngươi cũng kể lại kinh nghiệm phá án của mình, để Đại Thông Minh nghe thử, nếu không hắn sẽ tưởng Chu Tước bộ chúng ta ngoài hắn ra thì chẳng có ai thông minh. Ví dụ như vụ án Thu Thập Nương ba năm trước, cũng rất thú vị đấy."

"Các ngươi cứ đi đi, ta về nhà trước."

Rõ ràng lão Khương không thích bầu không khí náo nhiệt kiểu này, nhưng đối diện với Mạnh Tiểu Thố đáng yêu, hắn vẫn gượng cười tỏ vẻ áy náy.

Ít nhất cũng không để lại ấn tượng gương mặt vô cảm cứng nhắc.

Thấy đối phương rời khỏi tiểu viện, Mạnh Tiểu Thố có chút thất vọng, đưa mắt nhìn Quách Cương và những người khác, truyền đạt tín hiệu bất lực giữa họ với nhau.

Thấy được rằng họ rất mong muốn lão Khương tham gia vào, đáng tiếc không thành công.

"Vụ án Thu Thập Nương là gì vậy?"

Lý Nam Kha vốn rất hứng thú với việc phá án nên hỏi.

"Đi nào, vừa đi vừa nói."

Gương mặt tròn trịa trắng nõn xinh đẹp của Mạnh Tiểu Thố lại nở nụ cười tươi, khoác tay Lý Nam Kha đi về phía con đường nhỏ bên kia.

Trên đường đi, Lý Nam Kha đại khái hiểu được vụ án mà đối phương đề cập.

Ba năm trước, có một công tử nhà giàu từ nơi khác đến Vân Thành chơi. Trong một lần đi lầu xanh với bạn bè, hắn tình cờ quen biết một kỹ nữ khá nổi tiếng tên là Thu Thập Nương.

Hai người tâm đầu ý hợp, nhanh chóng rơi vào lưới tình.