← Quay lại trang sách

Chương 427 Nửa đêm hung ngốc? (2)

Vầng trăng sáng trên bầu trời đêm cũng bị tầng mây bay qua che kín hoàn toàn.

Đại địa một mảnh tối đen.

Đợi lâu không thấy Mạnh Tiểu Thố tỉnh lại, Lý Nam Kha không khỏi lo lắng.

Tuy đã có nhận thức mới về khả năng nhập mộng của Tiểu Thố Tử, nhưng thế giới Hồng Vũ vốn đầy rẫy quỷ dị, không biết lúc nào sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Ngay khi nam nhân đang phân vân, bỗng nhiên một luồng gió lạnh thổi qua trong phòng.

Tấm màn bên cạnh giường cũng theo đó mà phất phơ vài cái.

Lý Nam Kha giật mình, thần kinh bỗng chốc căng thẳng.

Hắn lấy ra hỏa thương, che chắn trước mặt Mạnh Tiểu Thố, cảnh giác quét mắt nhìn khắp căn phòng tối đen tĩnh mịch.

"Xoạc... xoạc... a..."

Một âm thanh cực kỳ quái dị, như tiếng xương cốt xê dịch kèm theo âm thanh khàn đặc từ cổ họng, đột ngột vang lên, khiến người nghe lạnh sống lưng.

Lý Nam Kha đột nhiên nhìn về phía tấm gương đồng trên bàn.

Lúc này, ánh trăng bên ngoài cửa sổ lại thấm vào, như máu tươi lan tràn.

Còn tấm gương đồng cũng phản chiếu ánh sáng trắng bệch.

Trong ánh mắt kinh hãi của Lý Nam Kha, một cánh tay trắng bệch chậm rãi thò ra từ trong gương đồng, đặt lên bàn trang điểm, ngay sau đó là một cánh tay khác...

Cái quái gì thế này?

Ảo giác!? Lý Nam Kha toát mồ hôi lạnh trên đầu, lòng bàn tay cầm hỏa thương đã ướt đẫm.

Theo cánh tay thò ra, một cái đầu tóc xõa của nữ nhân cũng xuất hiện.

Động tác của đối phương rất chậm.

Không phải là kiểu chuyển động chậm, mà là mỗi khúc xương trên cơ thể cô ta dường như đều đã bị lệch khớp, tư thế cực kỳ quái dị.

Cho đến khi nửa thân trên của nữ nhân bò ra, cô ta đột nhiên dừng lại.

Không! Là bị kẹt lại!

Nói thế nào nhỉ.

Chính là mặc dù xương cốt trên cơ thể nữ nhân bị lệch khớp, nhưng vòng ba lại đặc biệt bốc lửa, không thể thay đổi được.

Kết quả là nửa thân dưới không ra được, bị kẹt lại.

Nữ nhân cố gắng bò ra ngoài, nhưng không thành công.

Cuối cùng cô ta ngẩng đầu lên, mái tóc xõa tách ra một chút, lộ ra một khuôn mặt hơi trắng bệch nhưng xinh đẹp thanh tú, nhìn Lý Nam Kha với vẻ tội nghiệp nói:

"Đại ca, có thể kéo giúp một cái được không?"

⚝ ✽ ⚝

Tình hình lúc này có chút quái dị.

Rõ ràng đã tạo nên bầu không khí kinh dị đáng sợ, nhưng vào thời khắc then chốt lại vì vòng ba quá bốc lửa, kết quả trở nên ngượng ngùng.

Mông to, sinh nở tốt.

Nhưng cũng sẽ gặp trục trặc vào lúc quan trọng.

"Đại ca... có thể kéo giúp một cái được không?"

Giọng nói trầm thấp đứt quãng u uất của nữ quái nhân kết hợp với vẻ mặt tội nghiệp đó, giống như một người mặc áo ba lỗ, run rẩy vì lạnh giữa trời băng tuyết phủ.

Nửa thân trên của cô ta nằm sấp trên bàn trang điểm.

Dưới mái tóc xõa, nửa khuôn mặt lộ ra trắng bệch.

Hiện tại trước mặt Lý Nam Kha có ba lựa chọn.

A: Quay đầu bỏ chạy.

B: Xông lên đánh cho một trận.

C: Xông lên túm tóc đối phương... cởi quần.

Lý Nam Kha cắn răng, dứt khoát xông lên, túm lấy tóc đối phương -

Sau đó,

Bắt đầu đấm túi bụi.

Nắm đấm như mưa rơi xuống mặt nữ nhân.

"Dọa người hả!"

"Giả ma giả quỷ cái con bà mày!"

"Lão tử đâu phải lớn lên bằng cách bị dọa!"

"..."

Khuôn mặt thanh tú của nữ nhân bị đánh cho lõm chõm, vì kéo tóc nên cổ cũng bị kéo dài ra một cách kỳ quái.

Lạ một điều là, nữ nhân lại không hề kêu thét đau đớn.

Dường như nắm đấm của nam nhân chỉ như kẹo bông gòn, mềm mại vô lực, đánh vào người không hề đau đớn gì.

"Đại ca, có thể kéo ta ra trước được không."

Nữ quái nhân nhe răng khẩn cầu, "Chỉ cần kéo ta ra, muốn đánh thế nào cũng được, sắp hết thời gian rồi."

Cô ta nhìn về phía tấm gương đồng phía sau, trong ánh mắt còn mang theo vẻ sợ hãi.

Dường như đang sợ cái gì đó đuổi theo.

"Ta sẽ trực tiếp đưa ngươi một đoạn đường!"

Lý Nam Kha chưa kịp cầm hỏa thương lên bắn, Mạnh Tiểu Thố đang nằm trên ghế đột nhiên ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi lớn, như một người vừa mới thoát chết đuối bò lên bờ.

"Tiểu Thố Tử!"

Lý Nam Kha giật mình, vội vàng tiến lên kiểm tra tình trạng của thiếu nữ.

Mạnh Tiểu Thố đặt tay lên ngực, đấm mạnh vài cái, đợi hơi thở bình ổn lại mới xua tay nói: "Ta không sao."

Lúc này, Từ phu nhân đang nằm trên giường đột nhiên mở trừng mắt.

Đôi mắt nhuốm một lớp màu đỏ như máu.

Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Lý Nam Kha và Mạnh Tiểu Thố, lạnh lùng nói: "Ta khuyên các ngươi đừng nhiều chuyện! Nếu dám đến nữa, ta sẽ giết sạch bọn ngươi!"

Nói xong, nàng lại nằm xuống.

Một làn khói đen tỏa ra từ cơ thể nữ nhân rồi biến mất.

Lý Nam Kha nhìn vào tấm gương trên bàn trang điểm, nữ nhân quái dị bị mắc kẹt lúc nãy cũng đã biến mất.

Tấm gương đồng đã trở lại bình thường.

Nhưng Lý Nam Kha rõ ràng cảm nhận được, nữ nhân quái dị nhập vào Từ phu nhân và nữ nhân bị mắc kẹt trong gương đồng lúc nãy thực ra là hai người khác nhau.

Cũng có nghĩa là, ở đây có hai con quái vật!

"Là Phượng Hoàng sơn..."

Mạnh Tiểu Thố nói: "Ta thấy địa điểm trong giấc mơ là Phượng Hoàng sơn. Và khác với những giấc mơ về Hồng Vũ trước đây, giấc mơ của nàng rất chân thực, giống như đó không phải là mơ vậy."

Giấc mơ chân thực?

Lý Nam Kha hỏi: "Ngươi đã thấy gì?"

"Ta tìm thấy một đạo quán trên núi... một đạo quán rất cũ kỹ, bên trong có một con phượng hoàng. Ta vừa bước vào đã bị một sợi dây thừng thắt vào cổ... may mà ta đã cố gắng tự đánh thức mình dậy."

Mạnh Tiểu Thố vẫn còn sợ hãi, cảm giác ngạt thở mạnh mẽ và chân thực đó thật khó quên.

"Bạch Phượng Hoàng!"

Lý Nam Kha chậm rãi thốt ra cái tên này.

Nội dung bức thư Trưởng Công Chúa đưa cho hắn, hắn đã xem qua rồi.

Trong đó có nhắc đến Bạch Phượng Hoàng, chị gái của Bạch Bất Ái.

Hai năm trước, Bạch Phượng Hoàng - con gái thứ hai của An Bình Vương, vì tình cảm tan vỡ nên đã tự vẫn trong một đạo quán trên Phượng Hoàng sơn.