Chương 781 Giết người diệt khẩu
Lý Nam Kha nhìn hằm chằm đối phương, cố gắng nhìn xuyên qua linh hồn dưới thể xác đó.
Khi vừa đấu cờ với cô bé, hắn có rực giác linh hồn của Trưởng Công Chúa bị mắc kẹt trong thân thể này, nhưng lúc này lại cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Đây có lẽ chỉ là quái vật giả dạng thành Trưởng Công Chúa mà thôi.
Mặc dù hai người đều đề phòng, nhưng nữ quái ca dao đã biến thành hình dạng thật và hoàn toàn phớt lờ bọn họ, trực tiếp đi thẳng đến giường và mặc quần áo đi ngủ.
Hả? Lý Nam Kha choáng váng khi nhìn thấy tình huống này.
Tình huống gì đây? Không nhìn thấy chúng ta sao?
Nhiếp Anh kéo mạnh áo của nam nhân, vẻ mặt như muốn nhân cơ hội tấn công quái vật.
Lý Nam Kha vội càng lắc đầu dừng lại.
Đùa à, chỉ vì ai đó đang ngủ không có nghĩa là họ có thể đễ àng bị tấn công.
Thấy cửa phòng mở, Lý Nam Kha do dự một lúc, nắm tay Nhiếp Anh chuẩn bị rời khỏi.
Khi ra khỏi phòng, Lý Nam Kha quay đầu nhìn nữ nhân trên giường.
Dưới ánh sáng mờ ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân dường như được tắm trong một lớp ánh sáng thánh thiện, cộng với khí chất duyên dáng, nàng trông càng thêm thanh tú.
Nàng khẽ mím đôi môi hồng và nhẹ nhàng thì thầm.
Nghe có vẻ như là hai chữ "phu quân".
Hai chữ lẩm bẩm này, dường như mang theo một cỗ ma lực, kéo ký ức của Lý Nam Kha về thời gian từng ở cùng Bạch Như Nguyệt trong ảo cảnh Đào Hoa Nguyên.
Lúc đó họ là một cặp phu thê yêu thương nhau.
Lúc đó họ sẽ không thay đổi cho đến khi chết.
Khi đó, họ đóng vai người khác, đồng thời họ cũng để tình yêu mơ hồ của mình vướng vào nhau.
Đột nhiên, người nằm ngủ trên giường chính là người vợ đã ở bên hắn cả đời ở ảo cảnh Đào Hoa Nguyên.
Nam nhân cảm thấy trái tim đau nhói.
Như thể bị một sợi dây thép gai quấn chặt.
"Ngươi hãy đợi bên ngoài một lát, đừng chạy lung tung."
Lý Nam Kha thở dài, đẩy Nhiếp Anh ra ngoài phòng, đóng cửa gỗ lại.
Lý trí bảo hắn nên rời khỏi căn phòng nguy hiểm này.
Nhưng tình cảm đã chi phối hành vi.
Lý Nam Kha bước đến bên giường, chăm chú nhìn mỹ nhân đang say ngủ, vẻ mặt càng thêm phức tạp.
Nàng là quái vật... Nàng là quái vật...
Nam nhân tự nhủ đi nhủ lại với bản thân.
Mấy lần giơ hỏa thương lên nhắm vào đối phương, nhưng đều không hạ được tay, đành bỏ cuộc.
Nữ nhân mở mắt ra.
Trong đôi mắt trong trẻo điểm xuyết vài phần sắc đào, khiêu khích trái tim nam nhân.
Trên trần nhà chậm rãi vươn ra những dây leo hoa đào...
"Phu quân..."
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Nam Kha, đặt lên gò má mềm mại của mình, giọng nói dịu dàng mang chút âm điệu, uyển chuyển động lòng người.
Toàn thân Lý Nam Kha như muốn tan chảy.
Nữ nhân hơi nghiêng đầu, đôi môi anh đào mềm mại hôn lên cổ tay hắn.
Nhưng ngay lập tức, nữ nhân hé môi đỏ, lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, hung hăng cắn vào cổ tay nam nhân!
⚝ ✽ ⚝
Nhiếp Anh không ngờ bị Lý Nam Kha đóng cửa ở bên ngoài.
Nàng vội vàng đưa tay đẩy cửa, nhưng dù dùng hết sức cũng vô ích.
Cánh cửa này như thể bị hàn chết.
Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn, nghe thật thê lương.
Nhiếp Anh trong lòng kinh hãi.
Không kìm nén được lòng hiếu kỳ, nàng từ từ tìm theo hướng âm thanh, cuối cùng tìm thấy nguồn gốc của tiếng động dưới gốc cây hoa đào.
Chỉ thấy dưới gốc cây đào rễ cây chằng chịt, thành viên Thiên Cang Địa Sát là nữ nhân béo tròn Triệu Ngu bị những dây leo đâm xuyên qua cơ thể, dính chặt vào gốc cây.
Thậm chí trên người nàng ta cũng mọc ra từng đóa hoa đào.
Như thể con người đã trở thành chất dinh dưỡng cho cây.
"Triệu đại nhân?"
Nhiếp Anh không dám tin vào mắt mình.
Nữ nhân vừa mới còn sống động quát mắng nàng, giờ đây lại thành ra bộ dạng này.
"Cứu ta... Cứu ta..."
Triệu Ngu nhìn thấy Nhiếp Anh, trong mắt lóe lên ánh sáng, vội vàng cầu cứu.
Nàng ta muốn vươn tay ra, nhưng đã dính chặt vào thân cây không thể cử động.
Cử động một chút là đau đớn vô cùng.
"Triệu đại nhân, làm sao... làm sao cứu ngươi đây?" Nhiếp Anh không biết bắt đầu từ đâu.
"Bùa! Đạo bùa kia!"
Triệu Ngu kêu lên.
Nhiếp Anh nhìn theo hướng ánh mắt đối phương, thấy một bên gốc cây dán một tấm bùa màu đỏ, trên đó dường như dính máu tươi.
Đến gần, có thể ngửi thấy mùi tanh của máu pha lẫn hương hoa.
"Cắn đứt đầu ngón tay, dùng máu của ngươi nhỏ lên trên đó là có thể cứu ta ra."
Triệu Ngu dạy đối phương cách thoát khỏi.
Nhiếp Anh không vội làm theo, mà cẩn thận quan sát tấm bùa.
Trên tấm bùa vẽ mấy cánh hoa đào.
Có thể nhìn thấy rõ các đường vân trên cánh hoa, như mạch máu của con người.
Thấy nữ nhân mãi không có động tĩnh, Triệu Ngu gấp gáp thúc giục: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh lên!"
"Triệu đại nhân, theo cách của ngươi, ta có thay thế ngươi không?" Nhiếp Anh đột nhiên quay đầu hỏi, đôi mắt đẹp sắc bén lộ vẻ nghi ngờ.
Triệu Ngu sững người, vẻ mặt hơi không tự nhiên.
Nàng ta cố gắng làm giọng nói dịu đi, "Sao có thể chứ, chỉ cần cứu ta ra, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây."
Tuy nhiên Nhiếp Anh không phải trẻ con ba tuổi dễ bị lừa.
Là Thiên Hộ Ảnh Vệ, từ nhỏ đã trưởng thành trong môi trường đấu đá, nhân vật tinh anh này luôn giữ lý trí tuyệt đối trước khi làm bất cứ việc gì.
Nhất là đối phương còn là người nàng đã đắc tội.
"Ta không tin."
Nhiếp Anh lắc đầu.
Nữ nhân lại bổ sung: "Ngoại trừ Lý Nam Kha, ta không tin ai cả."
Thấy Nhiếp Anh dường như không có ý định cứu mình, Triệu Ngu mất hết lý trí, ánh mắt hung dữ âm u, giận dữ quát: "Nhiếp Anh, ta ra lệnh cho ngươi cứu ta! Ta là thượng cấp của ngươi! Nếu đến kinh thành, ta có quyền giết ngươi!"
"Hừ~"
Lời đe dọa bất lực của nữ nhân khiến Nhiếp Anh cảm thấy vô cùng buồn cười, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm.
Nàng bước đến trước mặt Triệu Ngu, khẽ mỉm cười: "Triệu đại nhân, cho dù ta có thể cứu ngươi, ta cũng sẽ không cứu. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giải thoát bằng cách khác."