← Quay lại trang sách

Chương 824 Để con gái tránh xa tên này (2)

Lý Nam Kha lại lắc đầu.

Bởi vì thông qua năng lực "thấu thị", vẫn có thể nhìn thấy bức tường kết giới, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa rời khỏi phạm vi của thôn làng này.

Hắn thử dẫn theo đứa bé gái rời đi, quả nhiên vẫn bị kết giới ngăn cản.

"Con quái vật tạm thời không đuổi tới đây được, nơi này tạm thời an toàn, nhưng không thể ở lâu."

Trên gương mặt Mạnh phụ vẫn còn vài phần tái nhợt, hiển nhiên chưa hoàn hồn sau cuộc tập kích của quái vật vừa rồi. "Các ngươi định đi đâu?"

"Còn ngươi thì sao?"

Lý Nam Kha hỏi ngược lại.

"Ta phải rời khỏi nơi quỷ quái này để báo cáo tình hình cho tướng quân, nếu các ngươi muốn gặp hắn, có thể đi cùng ta."

"Chúng ta không thể đi cùng ngươi được."

Lý Nam Kha bất đắc dĩ nói.

Trong lòng hắn đã có sự phỏng đoán, bức tường kết giới trước mắt chính là rào chắn phân chia thời không.

Chỉ cần hắn và Cổ Oánh bước ra khỏi kết giới, sẽ trở về dòng thời gian ban đầu.

Vì vậy bọn họ không thể đưa đứa bé đi được.

Nếu không, Lạc Thiển Thu thời kỳ thơ ấu và nàng ở tương lai gặp nhau, sẽ rối tung lên mất.

Lý Nam Kha suy nghĩ một lúc, đưa đứa bé cho Mạnh phụ và nói: "Phiền ngươi giao đứa trẻ này cho Bắc tướng quân, và nói rõ thân phận của nó."

"Ngươi điên rồi!"

Cổ Oánh vẫn còn đề phòng Mạnh phụ, thấy vậy liền vội vàng định giật lấy, nhưng bị Lý Nam Kha ngăn cản, giải thích: "Hắn có thể đưa đứa bé ra ngoài."

"Nhưng mà..."

"Yên tâm, ta tin tưởng hắn, hắn nhất định sẽ giao Thu nhi cho phụ thân của nàng." Lý Nam Kha đặt tay lên vai nữ nhân an ủi.

Cổ Oánh hé môi đỏ mọng, cuối cùng chọn tin tưởng Lý Nam Kha.

Lúc này Mạnh phụ cũng một mặt bối rối, không hiểu tại sao đối phương lại làm vậy.

Và lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được sự tin tưởng của Lý Nam Kha dành cho mình.

Rất kỳ lạ.

Rõ ràng hai người mới gặp nhau lần đầu.

Thậm chí cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn hắn rất kính trọng, giống như đang nhìn một trưởng bối.

Nhưng tuổi tác hai người cũng xấp xỉ nhau mà.

Mạnh phụ cúi đầu nhìn đứa bé gái trong lòng, do dự một chút rồi nhắc nhở:

"Ta có thể giao đứa bé cho tướng quân, nhưng ta không thể đảm bảo tướng quân sẽ không giết nó. Dù sao... tướng quân cũng căm ghét nhất những kẻ dính líu tới Hồng Vũ."

"Sẽ không đâu."

Lý Nam Kha hiểu rõ cốt truyện tương lai nên rất quả quyết lắc đầu.

Bắc Văn Lương không thể nào giết con gái của mình.

Dù không màng tới tình thân, Lạc Thiển Thu cũng có giá trị lợi dụng, có thể giả mạo thân phận của đại tiểu thư Sơn Vân quận chúa để lừa gạt hoàng đế.

Mạnh phụ khẽ thở dài, "Dù sao ta cũng đã nhắc nhở các ngươi rồi, nghe hay không là do các ngươi." Nói xong, hắn xoay người đi về phía sâu trong rừng núi.

"Khoan đã."

Lý Nam Kha gọi hắn lại, dịu dàng nhìn đứa bé đáng yêu với những giọt nước mắt long lanh còn đọng trên mặt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má đứa bé.

"Ta đợi nàng."

Lý Nam Kha dịu dàng thì thầm.

Ánh mắt Mạnh phụ lập tức trở nên kỳ quái.

Nhìn Lý Nam Kha với ánh mắt như đang nhìn một kẻ biến thái.

Tên này chắc không bị bệnh nặng đấy chứ.

Mẹ kiếp, nhìn bề ngoài chẳng khác gì người bình thường, không ngờ lại là một kẻ biến thái.

Sau này nếu mình có con gái, nhất định phải tránh xa tên này.

Mạnh phụ thầm cảnh giác.

⚝ ✽ ⚝

Giống như Lý Nam Kha dự đoán, khi hắn và Cổ Oánh xuyên qua bức tường kết giới, quả nhiên trở về bên trong cấm địa của Linh Cốc.

Lần này cấm địa không còn là ngôi làng đó nữa, mà là một tòa động phủ dưới lòng đất.

Động phủ rất rộng rãi, có nhiều mật thất, ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ những viên minh châu chỉ có thể chiếu sáng lớp rêu xanh trên vách đá một cách miễn cưỡng.

Trên mặt đất còn có những đường phù văn, vẽ nên những hoa văn quỷ dị âm u.

Rõ ràng ở đây có một pháp trận.

"Đây mới là cấm địa các ngươi từng vào trước đây sao? Cũng là nơi Nhan Giang Tuyết giam giữ nàng?" Lý Nam Kha nhìn quanh hỏi.

Cổ Oánh gật đầu, "Ừm, chính là nơi này. Ban đầu ta bị giam trong một mật thất, sau đó mới không hiểu sao xuất hiện trong ngôi làng đó."

"Nếu phu nhân không còn ở trong ngôi làng thời không chúng ta vừa đến, vậy hẳn là ở đây."

Lý Nam Kha phỏng đoán.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn bỗng dừng lại trước cửa động của một mật thất bên trái.

Xung quanh cửa động cỏ dại mọc um tùm, vài cái rễ cây chằng chịt xen kẽ hai bên, trông như những xúc tu đáng sợ. Còn bộ tang phục màu trắng mà Lạc Thiển Thu mặc trước đó, cũng vứt ở đó.

Lý Nam Kha cầm lấy tang phục đưa lên mũi ngửi, ngẩng đầu nhìn cánh cửa mật thất hé mở, nói: "Có vẻ như phu nhân đã vào mật thất này."

"Đây là nơi phụ thân ta trước kia tĩnh tu, chưa từng mở ra, sao lại..."

Cổ Oánh tỏ vẻ khá ngạc nhiên.

Lý Nam Kha không để ý điều gì khác, bước vào.

Cổ Oánh định mở miệng nhắc nhở điều gì đó, nhưng nghĩ lại rồi vẫn đi theo sau.

Bước vào mật thất, một luồng khí lạnh ập đến.

Chỉ thấy ở giữa mật thất dán đầy bùa chú, đặt một cái vại nước bằng băng khổng lồ.

Vại nước có thể chứa được ba đến năm người.

Nước trong vại có màu đỏ nhạt, quanh quẩn hơi lạnh.

"Đây là cái gì vậy?"

Lý Nam Kha lộ vẻ không hiểu.

Hắn cố gắng tiến lại gần, kết quả khi cách vại nước một trượng, đã cảm thấy máu trong cơ thể như bị đông cứng, vô cùng khó chịu.

Cổ Oánh giải thích: "Trước kia khi phụ thân ta tĩnh tu, sẽ ngâm mình trong vại nước này để rèn luyện thân thể, có lợi cho việc tu luyện."

"Ra vậy."

Nghe nói là dùng để tu luyện, Lý Nam Kha lười nghiên cứu, tiếp tục tìm kiếm những nơi khác.

Bên trong mật thất rõ ràng đã bị phá hoại một phen.

Những cột đá xung quanh gãy vỡ, hai kệ sách gỗ cũng nằm rải rác dưới đất. Từ những vết rãnh mới trên tường có thể thấy, nơi đây vừa mới xảy ra một trận chiến ác liệt.

"Vết kiếm mạnh quá..."

Cổ Oánh nhẹ nhàng vuốt ve vết rãnh trên tường, ánh mắt sáng lên. "Là Dạ Tiên Tử sao?"