Chương 996 Phu quân à (2)
Một là sao chép từ Hồng Vũ mộng cảnh đơn lẻ.
Ví dụ như một người uống Hồng Vũ rơi vào giấc mơ, một địa điểm quan trọng trong ký ức của hắn sẽ được sao chép vào thế giới Hồng Vũ.
Còn kênh kia, là khi xung quanh xuất hiện lối vào thế giới Hồng Vũ, tương tự như ở Phượng Hoàng sơn, có thể sao chép khu vực với diện tích lớn.
Hoàng thành to như vậy, không thể nào mọi người đều rơi vào Hồng Vũ mộng cảnh được.
Khả năng duy nhất là -
Bên trong hoàng thành ẩn chứa lối vào thế giới Hồng Vũ!
Nghĩ đến đây, Lý Nam Kha lập tức bắt đầu suy đoán vị trí của lối vào.
An Bình Vương phủ?
Nhưng nhìn những kiến trúc rất cũ trước mắt, không giống như mới được sao chép gần đây.
Lối vào này chắc hẳn đã tồn tại từ lâu rồi.
Khả năng cao là ở trong hoàng cung.
Bởi vì trong Thiên Cang Địa Sát, "Địa Sát" chuyên xử lý công việc khi vào thế giới Hồng Vũ.
Bạch Diệu Quyền không thể vô cớ lập ra tổ chức này được.
Vì vậy Lý Nam Kha lại uống Hồng Vũ để kích hoạt khả năng nhìn xuyên thấu, định tìm kiếm vài manh mối từ những kiến trúc hoàng cung được sao chép này.
Không ngờ sau một hồi tìm kiếm kỹ lưỡng, hắn thực sự phát hiện ra tình hình.
Ở sâu trong đống đổ nát của hoàng cung, Lý Nam Kha tìm thấy một di tích ngầm dưới lòng đất, tuy tường đã sụp đổ nhưng vẫn có thể phân biệt mơ hồ rằng từng tồn tại một cung điện ngầm ở đây.
Địa cung!
Trong lòng Lý Nam Kha bỗng nhiên có được đáp án.
Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là địa cung mà Bạch Diệu Quyền từng giam giữ vị lão giả bí ẩn kia.
Hắn nắm chặt tay Tiểu Thố Tử, tiếp tục khám phá bên trong di tích địa cung, rất nhanh lại tìm thấy một vết tích giống như đường hầm bí mật. Theo dấu vết quan sát cẩn thận, cuối cùng đường hầm bị đứt đoạn ở vị trí góc tây nam hoàng cung.
"Xem ra trong địa cung tồn tại một đường hầm bí mật, chỉ là không biết thông đến đâu."
Lý Nam Kha nhắm mắt lại, cố gắng ghi nhớ vị trí đường hầm vào đầu, định quay về thế giới thực để điều tra tiếp.
"Đại Thông Minh."
Mạnh Tiểu Thố đột nhiên kéo áo hắn từ phía sau.
Lý Nam Kha quay người lại, thấy sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, tay run rẩy chỉ lên không trung phía trên đầu hai người.
Trong lòng nam nhân giật thót, ngẩng đầu lên.
Lại thấy một cỗ quan tài đỏ như máu đang lơ lửng giữa không trung, mang theo một sự áp bách khiến người ta rợn tóc gáy.
"Sao cỗ quan tài này lại..."
Lý Nam Kha kinh ngạc không thể tin nổi.
Cỗ quan tài đáng lẽ phải ở An Bình Vương phủ, vậy mà lại xuất hiện ở đây! Trong lúc nam nhân đang ngẩn người, từ khe hở nắp quan tài chui ra từng sợi tóc dài đen nhánh. Giống hệt như cảnh tượng kinh hoàng Lý Nam Kha đã gặp ngày hôm qua, những sợi tóc dài như thủy triều điên cuồng lan tràn...
"Chạy mau!"
Sắc mặt Lý Nam Kha đại biến, nắm tay Mạnh Tiểu Thố chạy ra ngoài.
"Phu quân à."
Tiếng thở dài uể oải của nữ nhân như lông hồng bay đến.
⚝ ✽ ⚝
Những sợi tóc dài không ngừng lan tràn ra từ cỗ quan tài như ma quỷ, đuổi theo hai người không buông tha. Mái tóc dài như có sinh mệnh, trườn uốn, quấn quýt, lướt bay trong không khí, không chỗ nào không len lỏi vào.
Trong chớp mắt, bầu trời bị bao phủ trong một màu đen kịt, mặt đất cũng bị nhuộm thành màu đen thẳm như mực.
Lý Nam Kha kéo Mạnh Tiểu Thố chạy điên cuồng, thấy những sợi tóc đuổi theo càng lúc càng gần, hắn cắn răng, triệu hồi nữ yêu trong hồ từ trong cổ thư ra, cố gắng ngăn cản sự truy đuổi của mái tóc.
Tuy nhiên nữ yêu trong hồ vốn có thực lực mạnh mẽ khi thấy cỗ quan tài kia lại lộ vẻ kinh hãi, hiếm khi lựa chọn trốn chạy, ẩn nấp lại vào trong cổ thư.
"Đệch!"
Lý Nam Kha thấy vậy chửi thề.
Vù! Ngay lúc này, một đạo kiếm quang chợt lóe lên.
Kiếm mang như sông lớn cuồn cuộn tuôn trào, trong chớp mắt tỏa ra ánh sáng vô biên, chém đứt những sợi tóc đen dài đang quấn tới.
"Dạ tiên tử!"
Mạnh Tiểu Thố kinh hỉ nói.
Chỉ thấy một bóng người từ trong mây mù nhẹ nhàng hạ xuống, bước chân uyển chuyển như mây trôi nước chảy.
Chính là kiếm tiên Dạ Yêu Yêu.
Nữ nhân tay cầm một thanh kiếm lấp lánh hàn quang, vạt váy nhẹ nhàng phất phơ, theo gió phập phồng, tựa như tiên nữ từ tiên cảnh giáng lâm trần gian.
Tuyệt quá! Lý Nam Kha tinh thần phấn chấn, vội vàng chạy về phía Kiếm Tiên Tử.
Bị Dạ Yêu Yêu chém đứt mái tóc dài, chiếc quan tài màu đỏ sơn đang lơ lửng giữa không trung phát ra một tiếng kêu quái dị chói tai.
Từng vòng từng vòng ánh sáng vàng có phù văn lấy quan tài làm trung tâm khuếch tán ra, những sợi tóc đã bị cắt đứt một đoạn điên cuồng vung vẩy, hóa thành hàng vạn xúc tu nhỏ li ti.
Ngay lúc Lý Nam Kha tưởng rằng trận chiến lớn sắp nổ ra, quan tài bỗng nhiên thu hồi mái tóc dài, biến mất giữa không trung.
"Ừm? Đi rồi sao? Sợ rồi?"
Lý Nam Kha không hiểu.
Nhưng ngay lập tức, con quái vật khổng lồ mà hắn và Tiểu Thố Tử đã nhìn thấy trước đó đột nhiên từ trong sương mù từ từ lơ lửng tới.
Có lẽ do ở gần hơn, lần này Lý Nam Kha nhìn thấy khá rõ ràng trên tấm lưng cong của quái vật phủ đầy những vây xương nhọn hoắt, kéo dài từ đầu đến đuôi, tựa như một lưỡi đao khổng lồ.
"Đừng nhìn nó!"
Nghĩ đến khả năng tấn công tinh thần của con quái vật này, Lý Nam Kha vội vàng nhắc nhở Dạ Yêu Yêu.
Nhưng nhìn thấy dải lụa đỏ che mắt của Dạ Yêu Yêu, hắn liền ý thức được lời nhắc nhở của mình hơi thừa thãi.
Con quái vật khổng lồ lúc này cũng phát hiện ra bọn Lý Nam Kha, những xúc tu đang phất phơ dưới cằm từng chút một dựng đứng lên, ngưng tụ thành những quả cầu ánh sáng màu tím nhạt, hung hăng quất tới.
Dạ Yêu Yêu vung kiếm kéo ra một tấm lưới kiếm rực rỡ.
Quả cầu ánh sáng va chạm vào lưới kiếm, phát ra tiếng ầm ầm chấn động. Chỉ chống đỡ được khoảng 4-5 giây, tấm lưới kiếm vững chãi bị ép ra một khe nứt, sau đó ầm ầm vỡ vụn.