← Quay lại trang sách

Chương 1006 Uống sẽ chết (1)

Lý Nam Kha không thể hiểu được những điều này, nhưng hắn nhất định không tin Lãnh Hâm Nam đã chết.

Người con gái ngay cả việc thích hắn cũng phải thận trọng như vậy, làm sao có thể dễ dàng chết được.

Bọn họ còn chưa chính thức thành thân.

Bọn họ còn chưa có con.

Lý Nam Kha lắc đầu mạnh mẽ, sợ rằng mình chấp nhận dù chỉ một chút sự thật về cái chết của đối phương.

Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình rất đau.

Đau đến mức khó thở.

Cảm giác như có thứ gì đó từ đáy lòng hắn từng chút một bị xé rách.

"Đúng rồi, nafng nói Lãnh tỷ đã đưa trái tim cho ta? Nàng đưa như thế nào, lúc đó phu nhân chẳng lẽ vẫn chưa đi?"

Lý Nam Kha nghĩ đến điểm mấu chốt.

Ba nữ nhân trong phòng nhìn nhau, Cổ Oánh nói: "Hình như... là chàng tự tay móc ra."

Hả? Lý Nam Kha lại choáng váng.

"Lúc đó ta không phải đã bị phu nhân giết chết rồi sao? Các ngươi đang nói gì vậy." Lý Nam Kha không hiểu.

Cổ Oánh ảm đạm nói, "Tình hình cụ thể chúng ta cũng không thể biết được, lúc đó Lãnh cô nương khóa cửa phòng lại, đợi khi chúng ta phát hiện có gì không ổn phá cửa vào thì nàng đã chết rồi.

Trái tim của nàng đã bị móc ra hoàn toàn, còn chàng... tay chàng toàn là máu, ngực chàng cũng bị mổ ra, nhưng trái tim bên trong... đang đập.

Ta không kịp nghĩ nhiều, liền dùng kim chỉ giúp chàng khâu vết thương lại..."

Nghe Cổ Oánh kể lại, Lý Nam Kha ôm đầu bằng hai tay, như thể khoảnh khắc tiếp theo cái đầu này sẽ nổ tung.

Trong vòng mười ngày ngắn ngủi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sao cái nào cũng quái dị hơn cái nào.

Phu nhân giết hắn có thể hiểu được.

Lãnh Hâm Nam hiến trái tim để cứu người cũng có thể hiểu được.

Nhưng hắn là một người đã chết, lại đào trái tim của người con gái mình yêu thương nhất để đặt vào cơ thể mình.

Điều này, điều này hợp lý sao?

Điều này khoa học sao?

Được rồi, ở nơi này mà nói đến khoa học thì thật là ngu ngốc.

Lý Nam Kha gần như suy sụp.

Tại sao lần trước sau trận động đất trở về không có chuyện gì, lần này lại xảy ra nhiều bi kịch như vậy.

Liên tiếp "mất đi" hai nữ nhân yêu thương nhất.

Là trừng phạt? Hay là cảnh báo?

"Chàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe đã." Cổ Oánh biết lúc này nam nhân đang rất khó chịu, cố nén nỗi buồn dịu dàng an ủi. "Có lẽ chàng nói đúng, Thu Nhi sẽ không giết chàng, Lãnh cô nương cũng sẽ không chết."

Lý Nam Kha nhìn chằm chằm vào xà ngang, đôi mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì.

Thấy Tiểu Thố Tử vẫn còn đang khóc, Cổ Oánh kéo tay áo nàng, cùng nhau ra khỏi phòng.

Nhiếp Anh nhìn nam nhân trên giường, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Lý Nam Kha cố gắng khiến bộ não đang đình trệ của mình chuyển động trở lại.

Hắn liên tục hồi tưởng lại những lời nói của thiếu nữ thần bí trong Mộng Điệp đạo quán.

"Chỉ có chết, mới có thể sống.

⚝ ✽ ⚝

Lý Nam Kha từ từ đưa ra một số phỏng đoán, "Tuy rằng thiếu nữ kia phủ nhận lời của lão đạo sĩ, nhưng việc cứ mỗi mười ngày phải chết một lần dường như là điều bắt buộc. Nếu không làm như vậy, ta có thể sẽ tiếp tục hôn mê.

Trước đây ta đã nuốt Hồng Vũ chi tâm, tưởng rằng có thể không cần phải chết, nhưng đây chỉ là chữa ngọn không chữa gốc.

Đến nay đã qua một thời gian dài như vậy, tác dụng của Hồng Vũ chi tâm đã không còn, vì vậy ta phải giống như trước đây, cứ mười ngày lại chết một lần.

Phu nhân không biết từ đâu mà biết được sự thật, nên đã dùng chủy thủ giết ta.

Nhưng thời gian mười ngày đã qua, việc giết ta lại không còn tác dụng. Chỉ có thể để Lãnh tỷ dùng trái tim của mình để cứu..."

Lý Nam Kha cảm thấy phỏng đoán của mình gần với sự thật.

Nhưng vấn đề là, tại sao hắn đã chết lại lấy trái tim của Lãnh tỷ ra.

Điều này cũng quá vô tình rồi.

Lý Nam Kha quyết định đi hỏi lại thiếu nữ kia.

Hắn cố nén cơn đau ở ngực, ngồi dậy khỏi giường, mặc quần áo vào.

Lảo đảo mở cửa phòng, thấy ba nữ nhân đều ở trong sân.

"Nam Kha, chàng..."

Cổ Oánh vội vàng đến đỡ.

Lý Nam Kha khoát tay ra hiệu mình không sao, đảo mắt nhìn quanh, thấy dưới hành lang đặt một chiếc quan tài băng.

Thật sự đã chết sao.

Ngực Lý Nam Kha lại đau nhói lên.

Hắn hít sâu mấy hơi, nói với Nhiếp Anh: "Đi cùng ta đến phủ nha một chuyến, ta muốn điều tra một người."

"Được."

Nhiếp Anh bước tới đỡ lấy hắn.

Hai người ngồi lên xe ngựa, đến phủ nha.

Lý Nam Kha bảo quan viên của bộ phận hộ tịch lấy ra thông tin ghi chép về tất cả các tiệm thuốc hiện có ở kinh thành.

Vì có thân phận của Nhiếp Anh, các quan viên không dám chậm trễ, nhanh chóng mang sổ ghi chép đến.

Lý Nam Kha lật từng trang tìm kiếm.

Cuối cùng tìm thấy cái tên mình muốn.

Đổng Trung Thanh! Chủ tiệm thuốc Cửu Vận.

Có một trai một gái, lần lượt tên là Đổng Lương Tuấn và Đổng Tiểu Tố.

"Đổng Tiểu Tố..."

Lý Nam Kha nhẹ nhàng gõ ngón tay lên trang sách đã ngả vàng, thầm ghi nhớ cái tên này.

Hắn tiếp tục lật xem, lại chọn ra vài cái tên tiệm thuốc ghi lên một tờ giấy, rồi mới cùng Nhiếp Anh rời khỏi phủ nha.

"Tại sao lại tìm tiệm thuốc?"

Nhiếp Anh đỡ nam nhân lên xe ngựa đang đợi bên đường, nói với người đánh xe địa chỉ của tiệm thuốc Cửu Vận.

Lý Nam Kha không trả lời, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe.

Có lẽ là do trận động đất lần hai, người đi đường ít đi rất nhiều.

Còn Dạ Tuần Ti và Ảnh Vệ tuần tra lại nhiều hơn.

Đô thành xưa kia phồn hoa, giờ đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí u ám.

Thỉnh thoảng Lý Nam Kha còn có thể nhìn thấy vẻ mặt hoang mang, tuyệt vọng và sợ hãi bị đè nén của một số bách tính.

"Khoảng cách đến đêm Trừ Tịch còn bao lâu nữa."

Lý Nam Kha khẽ hỏi.

"Mười hai ngày."

Nhiếp Anh nhíu đôi mày đẹp, trả lời.