Chương 1012 Lão đạo sĩ thật lợi hại
Lý Nam Kha nhớ nàng tên là Tôn Tiểu Uyên.
"Tôn hộ vệ?"
Nhiếp Anh cũng nhận ra nữ nhân, theo bản năng gọi đối phương.
Nghe tiếng gọi, Tôn Tiểu Uyên giật mình, quay đầu nhìn thấy Lý Nam Kha và Nhiếp Anh, sắc mặt có chút không tự nhiên, tiến lên chắp tay hành lễ, "Bái kiến Lý đại nhân và Nhiếp đại nhân."
Nhìn thấy biểu cảm đó của đối phương, Lý Nam Kha hiểu nàng vừa đi gặp người liên lạc.
"Tôn hộ vệ đang làm gì ở đây?" Nhiếp Anh tò mò nhìn nàng.
Sự hoảng loạn của Tôn Tiểu Uyên chỉ thoáng qua, liền lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nói: "Tiểu nhân ra ngoài làm chút việc."
"Trưởng Công Chúa có trong cung không?"
Lý Nam Kha hỏi.
Là hộ vệ thân cận của Bạch Như Nguyệt, Tôn Tiểu Uyên biết nam nhân trước mặt có quan hệ không tầm thường với công chúa, khẽ gật đầu, "Công chúa điện hạ lúc này đang ở trong cung, nếu Lý đại nhân muốn gặp công chúa, có thể cùng tiểu nhân vào cung."
"Mười ngày trước khi xảy ra động đất, nàng có mất tích không?"
"... Hẳn là không."
"Sao gọi là hẳn là không?" Lý Nam Kha rất không hài lòng với câu trả lời này.
Tôn Tiểu Uyên cười khổ, "Ngày động đất, Công chúa điện hạ vừa hay được Thái Thượng Hoàng lão nhân gia triệu vào Võ Cực điện, nên thuộc hạ không biết có bị mất tích hay không."
Nghe vậy, con ngươi Lý Nam Kha khẽ động.
Bạch Diệu Quyền lại để con gái vào Võ Cực điện vào thời khắc then chốt như vậy.
Hắn biết động đất sắp xảy ra?
Nếu đúng như vậy, chứng tỏ động đất thật sự có liên quan đến hoàng cung.
"Ngươi về trước đi, ta sẽ đến thăm Trưởng Công Chúa sau." Lý Nam Kha nói với giọng điệu bình thản.
"Ti chức xin cáo từ."
Tôn Tiểu Uyên thi lễ một cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nữ nhân hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Lý Nam Kha nói với Nhiếp Anh: "Nàng ta là người của Địa Phủ."
"Cái gì!?"
Nhiếp Anh há hốc miệng kinh ngạc.
Tôn Tiểu Uyên ở bên cạnh Trưởng Công Chúa đã lâu, có thể trở thành thị vệ thân cận của Trưởng Công Chúa, chứng tỏ người này có lai lịch rất trong sạch, tuyệt đối trung thành với hoàng thất.
Thế nhưng một thị vệ trung thành "trong sạch" như vậy lại là người của Địa Phủ.
Nghe thật châm biếm.
Lý Nam Kha dẫn nàng đến một con hẻm vắng vẻ, chỉ vào cánh cổng xéo đối diện nói: "Ở đây có một người liên lạc Địa Phủ của nàng ta, vừa rồi nàng ta chắc chắn đã đến đây."
"Ta lập tức dẫn người bao vây nơi này!" Nhiếp Anh trầm giọng nói.
"Đừng vội."
Lý Nam Kha kéo tay áo nàng, "Ta muốn biết Địa Phủ có kế hoạch gì vào đêm lễ Trừ Tịch."
Nhiếp Anh chớp chớp mắt, "Vậy tạm thời đừng đánh rắn động cỏ?"
"Ngược lại."
Lý Nam Kha lắc đầu, "Người liên lạc ẩn nấp trong mật thất, ta phải dụ hắn ra ngoài, nàng trèo tường vào sân trước, đợi hắn ra ngoài, nắm đúng thời cơ khống chế hắn càng tốt."
"Nhưng nếu tu vi của hắn cao hơn ta thì sao?" Nhiếp Anh lo lắng hỏi.
Lý Nam Kha lấy ra hỏa thương, tay kia đặt lên chuôi đao, "Ta sẽ cố gắng giúp nàng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Tuy không thể sử dụng bật hack Hồng Vũ, nhưng uy lực của Bạt Đao Trảm vẫn còn.
"Được rồi."
Nhiếp Anh rút ra một con dao găm, trèo tường vào trong.
Lý Nam Kha hít một hơi nhẹ nhàng, nhớ lại nhịp gõ cửa của Tôn Tiểu Uyên lần trước, khẽ gõ vào cánh cổng.
⚝ ✽ ⚝
"Cốc cốc... cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa trầm đục và ngắt quãng vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Lý Nam Kha gõ cửa theo cách của Tôn Tiểu Uyên hai lần rồi dừng lại, chờ đợi phản ứng của người liên lạc trong nhà.
Khoảng mười giây sau, một lão giả áo xanh bước ra khỏi nhà.
Chính là người của Địa Phủ vừa liên lạc với Tôn Tiểu Uyên.
Lão giả áo xanh mang vẻ mặt bối rối.
Dù sao Thần Sứ đại nhân mới vừa rời đi, sao đột nhiên lại quay lại.
Để đảm bảo an toàn, hắn định nhìn qua khe cửa kín đáo quan sát người bên ngoài trước. Nhưng vừa áp người vào cửa, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Bùm! Hỏa thương phun ra ngọn lửa nóng bỏng dữ dội, xuyên thủng cánh cửa gỗ.
Lão giả áo xanh cảm nhận được nguy hiểm nên theo bản năng nghiêng người né tránh sang một bên, suýt nữa trúng phải viên đạn đồng nhọn có khả năng nổ bắn tới.
Nhưng ngay lập tức, một đạo hào quang sắc bén từ lưỡi đao xuyên qua cánh cửa gỗ xuất hiện ở vị trí hắn né tránh.
Có vẻ đối phương đã tính toán từ trước.
Hào quang của lưỡi đao cực nhanh, không để lại thời gian tránh né.
Phụt! Máu tươi bắn tung tóe.
Lão giả áo xanh kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi lại mấy bước, ngực bị lưỡi đao sắc nhọn cắt một vết thương kinh khủng.
Chưa kịp để lão giả áo xanh phản ứng, Nhiếp Anh đã mai phục từ trước nghe thấy Lý Nam Kha bên ngoài hô một tiếng "động thủ", như quỷ mị xuất hiện sau lưng lão giả áo xanh.
Nữ nhân vung hai tay, Nga Mi thích trong tay đâm thẳng vào lưng lão giả áo xanh.
Lão giả lại kêu thảm một tiếng, nhưng vẫn cắn răng chịu đau xoay người tấn công Nhiếp Anh.
Lý Nam Kha bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau nổi lên, đẩy cửa đi vào, đồng thời nạp đạn cho hỏa thương.
Hắn giơ hỏa thương nhắm vào hai người đang quần nhau.
Nhìn một lúc, hắn lại hạ cánh tay xuống.
Nhìn tình hình, Nhiếp Anh đã chiếm ưu thế tuyệt đối, không cần hắn ra tay nữa.
Quả nhiên, kèm theo vài tiếng xương gãy và tiếng kêu đau đớn, lão giả áo xanh ngã nặng nề xuống đất không thể đứng dậy được nữa, hai chân và hai tay đều đã bị Nhiếp Anh làm gãy.
"Tên này là cao thủ, may mà ngươi ra tay."
Nhiếp Anh vỗ vỗ tay.
Lý Nam Kha nhìn nàng lo lắng nói: "Vết thương không sao chứ?"
"Vết thương?" Nhiếp Anh nghi hoặc kiểm tra cơ thể mình, "Ta không bị thương mà."
"Vết thương không sao chứ."
Lý Nam Kha lại lặp lại một lần nữa.
"Ta không..."
Chú ý tới vị trí ánh mắt của nam nhân, Nhiếp Anh đột nhiên hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương, gương mặt kiều diễm lạnh lùng lập tức ửng hồng, trừng mắt nhìn nam nhân một cái, "Muốn chết cứ nói thẳng."