Chương 1067 Người quen trong thế giới Hồng Vũ (1)
Sư huynh!" Giang Mẫn vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thấy Viên Văn Trần bình an vô sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nàng nhìn thấy ba người Lý Nam Kha, lại đứng ngây người tại chỗ.
"Sư muội, ta đã bắt được người rồi."
Lúc này Viên Văn Trần vẫn chưa biết Giang Mẫn nhất thời mềm lòng thả đi bạn thời thơ ấu, chỉ vào Mạnh Tiểu Thố nói: "Là Mạnh cô nương của Chu Tước bộ giúp ta."
Giang Mẫn hoàn hồn, bước đến trước mặt Mông Khánh.
Kiếp trước nàng vì nhớ tình xưa thuở nhỏ, cố ý tìm cách đánh lạc hướng sư huynh để thả đối phương đi, kết quả dẫn đến cái chết của sư huynh mình, trở thành bi kịch suốt quãng đời còn lại của nàng.
Kiếp này vì sự can thiệp của Lý Nam Kha, tất cả đã thay đổi.
"Giang đại nhân..."
Mông Khánh nhìn nữ nhân, hy vọng đối phương có thể tha cho hắn một mạng nữa.
Hắn quá hiểu rõ người bạn thuở nhỏ này, tâm địa mềm yếu, chỉ cần là thân thích bạn bè, nàng đều dễ dàng nhớ đến tình xưa. Đặc biệt là khi còn nhỏ, mẫu thân hắn còn từng cứu giúp gia đình đối phương.
Tuy nhiên trong giây lát tiếp theo, trong tay Giang Mẫn đã xuất hiện một con dao găm.
Phụt! Con dao găm hung hãn đâm vào cổ họng Mông Khánh.
Cảnh tượng này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả Lý Nam Kha cũng kinh ngạc vô cùng, hắn nhìn Giang Mẫn mặt đầy căm hận, rồi quay đầu nhìn Đóa Nhi, nghĩ đến câu nói vừa rồi của nàng, tựa hồ có điều suy ngẫm.
"Sư muội!"
Viên Văn Trần kinh ngạc đến mức đờ người ra, muốn ngăn cản thì Mông Khánh đã ngã xuống đất, trong mắt Mông Khánh tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Giang Mẫn giết chết Mông Khánh, xoay người ôm chặt lấy Viên Văn Trần, nước mắt đầm đìa.
"Sư huynh, xin lỗi."
Nữ nhân vừa khóc vừa xin lỗi, giống như người yêu xa cách đã lâu gặp lại nhau.
Viên Văn Trần đứng ngây người tại chỗ không biết làm sao.
Vốn định quở trách nhưng khi thấy dáng vẻ đáng thương của nữ nhân đang khóc, lời quở trách lại nuốt trở vào, khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai đối phương an ủi.
Hồi lâu sau, cảm xúc của nữ nhân ổn định lại.
Viên Văn Trần nhìn thi thể dưới đất, bất đắc dĩ nói: "Sau khi về báo cáo với Vu đại nhân là do ta lỡ tay giết chết, bằng chứng buôn bán Hồng Vũ của Mông Khánh đã rõ ràng, nghĩ rằng cũng sẽ không bị quở trách nhiều."
Giang Mẫn cúi đầu không lên tiếng.
Viên Văn Trần nhìn về phía ba người Mạnh Tiểu Thố, ánh mắt khẩn cầu: "Mạnh cô nương, còn có vị công tử này, có thể giúp ta giấu giếm chuyện này không, Viên mỗ cảm kích vô cùng."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ nói là tên này tự ngã chết."
Mạnh Tiểu Thố nói không chút bận tâm.
"Ơ... tự ngã chết e rằng... Vu đại nhân sẽ không tin."
Viên Văn Trần ngượng ngùng nói.
"Cứ vậy đi, Vu Thắng Thiên bản thân cũng chẳng phải là người tốt lành gì." Mạnh Tiểu Thố bĩu môi.
Nghe thấy cấp trên bị mắng, Viên Văn Trần cũng không dám đáp lời.
Lý Nam Kha bước đến trước thi thể của Mông Khánh, nói với Viên Văn Trần: "Trước hết hãy lấy ra Hồng Vũ mà hắn cất giấu trên người."
"Ta đã khám xét người hắn rồi, trên người hắn không thể nào cất giấu Hồng Vũ được." Viên Văn Trần lắc đầu nói.
"Cởi quần hắn ra, ở một chỗ nào đó, ngươi tự mình tìm đi."
Lý Nam Kha ra hiệu cho Mạnh Tiểu Thố và Đóa Nhi quay mặt đi đừng nhìn.
Kiếp trước Mông Khánh có thể biến thành ma vật, chính là vì tên này cất giấu Hồng Vũ trong hậu môn của mình, quả thật là kẻ liều mạng.
Thấy Viên Văn Trần đứng ngây ra không nhúc nhích, Giang Mẫn đích thân cởi quần Mông Khánh, lấy ra một lọ nhỏ Hồng Vũ.
"Thật sự có à?"
Viên Văn Trần sững sờ.
Giang Mẫn lấy bình rượu rửa sạch lọ thuốc, rồi dùng khăn tay gói lại, đưa cho Lý Nam Kha.
"Ơ, Hồng Vũ đó..."
Thấy sư muội lại đưa Hồng Vũ cho người khác, sắc mặt Viên Văn Trần biến đổi, định đòi lại.
Đó là Hồng Vũ đấy, cần phải nộp lên.
Làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ.
Lý Nam Kha không để ý đến hắn, nhận lấy Hồng Vũ rồi nói với Giang Mẫn: "Chúng ta đi trước đây, xử lý thi thể xong thì đến tìm ta, những chuyện khác ngươi hãy giải thích với hắn."
"Ừm."
Giang Mẫn gật đầu, hai người ngầm hiểu trong lòng.
Trở về trụ sở Dạ Tuần Ti, Lý Nam Kha bảo Quách Cương dẫn người đi bắt Trịnh lão thái, tội danh là cất giấu Hồng Vũ, tội này đủ để đưa lão thái về chầu trời rồi.
Dù sao tội cố ý vứt bỏ cháu gái sẽ bị xử nhẹ hơn.
Quách Cương hỏi nếu không tìm thấy Hồng Vũ thì sao, Lý Nam Kha đáp nhất định phải tìm ra.
Hiểu được ý tứ ngầm, Quách Cương dẫn người đi bắt.
Vào phòng, Lý Nam Kha hỏi Đóa Nhi: "Con có thể nhìn thấy trái tim Hồng Vũ của Giang Mẫn không?"
"Nhìn thấy được, trái tim Hồng Vũ của nàng là 'chấp niệm'."
Đóa Nhi không biết lấy từ đâu ra một gói hạt dẻ đường, vừa ăn vừa gật đầu.
"Chấp niệm là gì?"
"Cha đi hỏi nàng ấy đi, Đóa Nhi cũng không biết." Tiểu nữ hài nói giòn tan.
Lý Nam Kha chìm vào trầm tư.
Trước đây Đóa Nhi chỉ có thể nhìn thấy nội dung trái tim của Mạnh Tiểu Thố, mà Mạnh Tiểu Thố cũng là người duy nhất có được ký ức kiếp trước.
Hiện giờ lại thêm một Giang Mẫn.
Liên tưởng đến hành động của Giang Mẫn, Lý Nam Kha tin rằng nữ nhân này cũng đã có được ký ức kiếp trước.
Hơn nữa ở kiếp trước, Lý Nam Kha đã biết nữ nhân này âm thầm dùng Hồng Vũ, nên có trái tim Hồng Vũ cũng không có gì lạ.
"Xem ra đoán không sai, chỉ cần khôi phục ký ức, là có thể có được trái tim Hồng Vũ."
Lý Nam Kha thầm nghĩ.
Ăn qua loa vài món đồ ăn Thải Nguyệt mua từ quầy hàng bên ngoài, gần đến giờ dậu buổi chiều Giang Mẫn mới ung dung đến.
"Viên Văn Trần đâu?"
Lý Nam Kha thấy nữ nhân chỉ có một mình, mở miệng hỏi.
"Ta đã nói với sư huynh rồi, huynh ấy không dám tin, hiện đang ở trong phòng bình tĩnh lại." Giang Mẫn mắt sưng đỏ, niềm vui bù đắp cho tiếc nuối kiếp trước khiến nàng tưởng như đang mơ.
Lý Nam Kha khẽ gật đầu, trực tiếp hỏi: "Khi nào khôi phục ký ức?"