← Quay lại trang sách

Phần II - Chương 1

“Hiếm khi thấy Kou-chan tự mình tới đây thế này nhỉ.”

Sanae đưa cốc trà hiệu Ginori lên miệng, mỉm cười nhìn Hagane.

Bên cạnh bà là Mochiduki. Hôm nay, cả hai đều mặc trang phục màu đen không họa tiết.

“À, chiếc Symphonion Rococo mà cháu sửa giúp bữa trước ấy, âm thanh của nó tuyệt lắm. Cảm ơn cháu nhé. Còn chiếc còn lại thì thế nào?”

“Chiếc pianoforte ấy ạ? Cái đó xem chừng chỉnh âm sẽ tốn công sức ạ.”

“Liệu có sửa được không?”

“Cháu sẽ sửa được.”

“Câu nói vững tâm thật. Nếu đối với phụ nữ cháu cũng thể hiện mình có thể trông cậy như vậy thì hẳn đã được họ thích rồi. Cháu thấy tiểu thư nhà Iimura thế nào?”

“Thế nào là thế nào ạ?”

“Cô ấy đẹp đấy chứ.”

“Cháu không quan tâm. Vả lại thật là phiền phức.”

“Ơ, sao lại thế?”

“Thứ cô ấy mang tới thật phiền phức. Vì nó mà cháu cứ bận tâm tới những thứ lẽ ra không cần bận tâm.”

“Có khi đó là tình yêu đấy.”

“Cô đừng trêu cháu. Thứ cháu bận tâm là cái hộp nhạc. Tại sao bố cô ấy lại làm như vậy? Cháu luôn thắc mắc điều đó. Dù việc đó chẳng liên quan gì đến cháu cả.”

“Nếu cháu bận tâm thì sao không điều tra ngọn ngành luôn?”

“Cháu không thể làm thế. Vì đó là chuyện riêng của gia đình Iimura.”

“Nhưng mà cháu cứ thắc mắc không yên mà? Thế nên cháu mới đến đây. Cô nói đúng chứ?”

“Thật lòng mà nói thì đúng là như vậy. Cô có biết chuyện gì không ạ?”

“Cô không biết chuyện gì đáng kể cả, nhưng mà...”

Sanae nhìn sang Mochiduki. Cậu ta ra khỏi lâu đài, rồi lập tức quay trở lại. Trên tay cậu là một chiếc hộp gỗ.

“Chiếc hộp này giống hệt hộp nhạc ở nhà Iimura!”

“Đúng thế. Nó là một hộp nhạc dùng trục quay có 144 nốt, nghĩa là lược thép của nó có 144 răng lược của hãng Reuge. Hình khảm trên hộp cũng y hệt.”

Sanae nhận lấy chiếc hộp, để lên bàn và nhấn nút.

Bản nhạc được phát ra. Chính là bản Cây cỏ trong vườn.

“Quả nhiên là như vậy.”

Vừa nghe tiếng nhạc từ hộp, Hagane vừa nói.

“Bản nhạc được thu vào chiếc CD ở trong thư phòng ấy chính là nhạc từ chiếc hộp nhạc này. Ông ấy không nghe CD ghi âm hộp nhạc cô được bán ra ở Nhật mà lại nghe CD do nước ngoài sản xuất, là vì ông ấy muốn nghe nhạc từ chiếc hộp nhạc này.”

“Hồi xưa, ở một nơi nọ có một đôi trai gái trẻ.”

Sanae kể.

“Hai người yêu thương lẫn nhau. Họ không muốn rời xa nhau. Nhưng hoàn cảnh không cho phép điều đó. Kết cục, chàng trai kết hôn với một cô gái khác, còn cô gái thì rời bỏ vùng đất mà mình đã lớn lên ấy. Ngày chia tay, hai người tặng quà cho nhau. Đó là hai chiếc hộp nhạc có bề ngoài giống nhau y hệt. Nhưng bản nhạc bên trong thì khác. Họ tặng cho nhau hộp nhạc chứa bản nhạc mình thích. Chàng trai tặng cô gái hộp nhạc chứa bài Cây cỏ trong vườn, còn cô gái tặng chàng trai hộp nhạc chứa bài Điệu valse của những đóa hoa.

Sau khi chia tay chàng trai, cô gái vẫn ngày ngày nghe hộp nhạc. Nhưng chàng trai từ khi nào đã quên chiếc hộp nhạc đó, và quên mất cô gái. Không, thực ra là chàng trai đã cố ép bản thân xóa bỏ hình bóng cô gái khỏi ký ức của mình. Nếu không làm vậy, điều đó sẽ cản trở tương lai của chàng trai. Thế là hộp nhạc của chàng trai không được mở lên nữa, mà bị cất vào một chỗ.”

“Cô gái trong đó chính là cô ư?”

Trước câu hỏi của Hagane, Sanae mỉm cười.

“Cháu đoán thử xem. Nhưng nếu là như vậy thật thì thú vị đấy. Vì không thể vứt bỏ tình cảm với chàng trai ấy mà cô đã nghe hộp nhạc ngày đêm, cuối cùng đâm ra yêu chính chiếc hộp nhạc. Và rồi cô trở thành nhà sưu tầm, say mê tới mức xây hẳn một lâu đài lớn thế này... Một câu chuyện đẹp đấy chứ?”

“Tại sao ông ấy vừa nghe hộp nhạc - chính xác là vừa nghe bản Cây cỏ trong vườn trên CD - vừa khóc ạ? Điều đó nghĩa là ông ấy cũng đã rất yêu cô ạ?”

“Chuyện người trong lòng ông ấy có phải là cô hay không thì hãy để qua một bên, nhưng cảm xúc trong lòng ông ấy khi đó không phải là tình yêu. Đó là sự hối hận. Khi người ta đã gần đi hết cuộc đời mình và bắt đầu nghi ngờ về những việc mình đã làm, chính khi đó người ta mới nhận ra sai lầm của mình. Kiểu như, giá mà ngày ấy đừng chia tay. Giọt nước mắt của ông ấy khi đó là giọt nước mắt hối hận. Nhưng ông ấy không khóc vì người con gái mà ông ấy đã chia tay. Ông ấy khóc cho chính mình. Ông ấy thương cho chính mình thôi.”

Sanae tắt hộp nhạc đi.

“Mochiduki à, cháu cất cái này đi.”

Mochiduki nhận lấy hộp nhạc, rồi ra khỏi lâu đài.

“Nghe xong chuyện này, Kou-chan hết băn khoăn rồi chứ?”

“Vâng.”

“Cháu nói dối. Trên mặt cháu vẫn hiện lên ba chữ ‘chưa chấp nhận’ kia kìa.”

“Dù có như vậy, cháu cũng sẽ quên đi.”

Hagane đứng lên.

“Cháu sẽ cố sửa chiếc pianoforte nhanh nhất có thể.”

Khi Hagane dọm bước ra khỏi lâu đài, Sanae nói với theo.

“Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

Hagane ngoảnh lại. Sanae nhìn anh chăm chăm.

“Xin lỗi nhé Kou-chan. Nhưng chắc là cháu sẽ phải làm bạn với chiếc hộp nhạc đó thêm một chút nữa đấy.”

“Cô trở thành nhà tiên tri từ bao giờ vậy?”

Nghe Hagane hỏi, Sanae vừa cười vừa nói.

“Từ ngày xưa rồi. Từ hồi cô nhìn ra tố chất của một nghệ nhân phục chế trong cháu cơ.”