Hồi 3 Giết Người Khôn Bịt Miệng, Gian Giảo Lộ Hành Tung.
Đường hoa mai.
Cuối đường hoa mai là một tòa tiểu lâu màu hồng.
Mái ngói, lan can của tòa tiểu lâu màu hồng hiện đã biến thành màu trắng, đọng đầy tuyết trắng.
Tuyết đầy trời.
Hoa tuyết như tơ lượn,
Tơ lượn múa bên rèm.
Rèm nừa cuốn, móc ngọc cong,
Lò mới ấm, hương trầm thơm.
Cửa khép hờ, đèn vừa thắp.
Rèm đã cuốn lên một nửa, trong tiểu lâu ngoài cái đỉnh đồng đang bốc lên làn khói trầm hương lởn vởn còn có một cái lò sưởi lớn, ngoài lò sưởi còn có một đĩa đèn bạc. Cho dù không có đèn, rèm châu đã buông xuống, hiện tại cho dù là đang đêm, thì chỉ cái lò sưởi cũng đủ soi nơi này sáng như ban ngày.
Nhưng hiện tại vẫn đang là ban ngày.
Cảnh vật trong lầu vô cùng rõ ràng.
Trong ánh lửa vẫn có thể nhận ra ánh đèn.
Đèn đã thắp.
Đèn bạc soi người ngọc.
Người ngọc ẻo lả như không có sức, ngồi dựa vào ghế dưới cửa sổ, đôi mày nhăn tít, toát ra một vẻ ưu sầu khó tả được bằng lời.
"Đó chính là cô nương Như Ý trong Di Hồng viện bọn ta", tiểu huynh đệ chỉ chỉ qua khe cửa, hạ giọng thấp tới mức cả Thẩm Thăng Y cơ hồ cũng phải nghiêng tai qua.
"Ủa?", Thẩm Thăng Y ứng tiếng.
Không cần tiểu huynh đệ chỉ điểm, y cũng đã nhận ra người ngọc trong lầu chính là Như Ý.
Y quả thật rất khâm phục thiên tài hội họa của Trương Hổ Hầu, vị cô nương Như Ý trong lầu gần như giống hệt người trong bức họa.
"Ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây, sự tình từ đây trở đi còn phải xem vào bản lãnh của lão huynh ngươi".
"Ờ", Thẩm Thăng Y gật đầu.
"Nếu vị đại tiểu thư này kêu lên là có giặc, thì dù lão huynh ngươi bị coi là ăn cướp, ăn một trận gậy gộc chết luôn cũng không liên quan gì tới ta đâu đấy".
"Ờ", Thẩm Thăng Y chỉ còn cách gật đầu.
"Nếu có người hỏi về chuyện này, lão huynh ngươi cứ nói tự mình tới đây là được, đừng lôi kéo ta vào".
"Ngươi cứ yên tâm".
Tiểu huynh đệ lúc ấy mới yên tâm bỏ đi, dáng vẻ giống như con thỏ bị cọp đuổi, tựa hồ cho rằng vị lão huynh kia nhất định sẽ gây ra tai họa, vị đại thư kia nhất định sẽ kêu lên là có ăn cướp, sẽ bị một trận gậy gộc đập cho tả tơi.
Thẩm Thăng Y chờ tiếng bước chân y đi đã xa mới khẽ ho một tiếng, co ngón tay gõ lên cửa một cái.
"Ai?", Như Ý cô nương ứng tiếng ngẩng phắt đầu lên.
"Ta", Thẩm Thăng Y ứng tiếng đẩy cửa bước vào.
Cô nương Như Ý định thần nhìn một cái, lại sửng sốt "Ngươi là cái gì?", lập tức quát hỏi.
Dường như giọng của cô nương Như Ý này không phải kém, tiếng quát ấy tuy có hơi gay gắt nhưng vẫn chưa tới mức khó nghe.
"Ta không phải là cái gì cả, mà là người".
"Người gì?".
"Ta họ Thẩm...".
"Mặc kệ ngươi họ Thẩm hay họ gì, ai bảo ngươi vào đây?". Cô nương Như Ý hôm nay xem ra tâm tình rất khó chịu.
"Ta tự mình vào".
"Cút ra ngoài cho ta", câu này còn gay gắt hơn.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng.
Loại con gái nhỏ nóng nảy thế này, đây là lần đầu tiên y gặp phải.
Tiếng thở dài của y chưa tắt, cô nương Như Ý đã không chịu nổi khẽ quát "Ngươi có nghe ta nói gì không?".
"Tai ta không có bệnh, không có chút bệnh nào".
"Vậy sao còn chưa cút mau ra cho ta?".
"Ta vẫn không muốn đi mau như thế".
"Được", cô nương Như Ý lập tức nhảy bật lên "Ngươi không chịu đi, để ta gọi người khiêng ngươi đi ra".
Hai tiếng "đi ra" vừa ra khỏi miệng, một ngọn kim cung treo trên tường đã nằm trong tay nàng, cũng không biết nàng lấy đâu ra ngân đạn, tả hữu khai cung, phách phách phách liên tiếp trong một hơi bắn luôn ba mươi sáu viên vào Thẩm Thăng Y.
May mà Thẩm Thăng Y trời sinh có một đôi tay mau lẹ.
Chỉ thấy y đạn bên trái tới thì tiếp bên trái, đạn bên phải tới thì tiếp bên phải, tay trái chụp một cái, tay phải chụp một cái, hai tay nhanh như chớp xẹt, cơ hồ chụp hết ba mươi sáu viên ngân đạn của Như Ý vào tay.
"Đây vốn là làm bằng bạc mà", y nhìn trộm một cái, lại buông tiếng cười "Có được bấy nhiêu đạn hoàn, ít nhất ta cũng có vài hôm không phải lo mỗi ngày hai bữa".
Cô nương Như Ý biến sắc, quát lớn một tiếng, lại kéo căng ngọn kim cung.
Thẩm Thăng Y lập tức quát lớn một tiếng, hai tay lật mau ra, hai nắm đạn hoàn trong tay như mưa bắn tới.
Cô nương Như Ý còn chưa kịp giật mình thì ít nhất cũng đã có mười viên ngân đạn đánh vào ngọn kim cung trên tay nàng.
Ngọn kim cung vốn nắm chắc trong tay nàng lập tức bay ra khỏi tay, bay lên trên tường.
Ba mươi sáu viên ngân đạn cũng chát chát chát chát đập lên tường, khảm sâu vào tường.
Ba mươi sáu viên ngân đạn bày thành hai hàng, khảm chặt luôn ngọn kim cung lên tường.
Hai tay Thẩm Thăng Y quả thật như hai cánh cung, ngân đạn trong tay y phóng ra quả thật còn lợi hại hơn từ ngọn kim cung trong tay cô nương Như Ý phát ra.
Cô nương Như Ý lúc ấy mới thực sự biến sắc.
Thẩm Thăng Y lập tức vỗ tay một cái "Chỉ đáng tiếc là ta không cần như thế...".
Câu ấy còn chưa dứt, một cặp Uyên Ương kiếm đã chênh chếch lăng không giao nhau phóng tới.
Trong phòng khuê của Như Ý cô nương tựa hồ chỗ nào cũng có võ khí, nàng hai tay rút dưới gầm ghế một cái, trong tay đã có thêm một cặp Uyên Ương kiếm.
Thành tựu trên cặp Uyên Ương kiếm của nàng dường như còn cao hơn trên ngọn kim cung, cao hơn ba mươi sáu viên ngân đạn.
Chỉ đáng tiếc nàng lại gặp phải loại cao thủ như Thẩm Thăng Y.
Chỉ liếc qua một cái, ít nhất Thẩm Thăng Y cũng đã nhận ra ba chỗ sơ hở.
Trước mặt y mà có một chỗ sơ hở cũng đã đủ hỏng bét, huống hồ ba chỗ?
Y vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Cặp Uyên Ương kiếm trong chớp mắt đã chém tới.
Thẩm Thăng Y lúc ấy mới ra tay, hai tay phóng vào làn ánh kiếm, một lật một vỗ, keng một tiếng vỗ tắt ánh kiếm, vỗ một cái kẹp hai thanh kiếm lại một chỗ, giữ chặt giữa hai lòng bàn tay.
Kế đó y lại lật tay một cái, cặp Uyên Ương kiếm từ tay cô nương Như Ý bay ra tung lên không, soạt soạt hai tiếng cắm vào xà nhà.
Điều này ngay cả Thẩm Thăng Y cũng cảm thấy bất ngờ, lực đạo trên tay y tuy không phải nhỏ, nhưng theo y tính toán cũng chỉ đủ để đoạt cặp Uyên Ương kiếm vào tay.
Cô nương Như Ý vẫn không đến nỗi kém cỏi như thế.
Cô nương Như Ý vốn không kém cỏi như thế, chỉ có điều biết rõ không thể giữ cặp Uyên Ương kiếm, nên bỏ tay giao luôn cho Thẩm Thăng Y.
Như thế một là hai tay nàng trở thành rảnh rỗi, một là Thẩm Thăng Y hai tay vung ra, khoảng giữa ngực đều lộ ra hết.
Hai bàn tay rảnh rỗi của nàng lập tức cướp chỗ trống, đánh thẳng vào ngực Thẩm Thăng Y.
Một chiêu này nhân lúc bất ngờ, nếu đổi là người khác, cho dù không bị trúng hai chưởng nhất định cũng phải trúng một chưởng.
Lực đạo trên chưởng của cô nương Như Ý quả thật không phải nhỏ.
Chỉ đáng tiếc người nàng gặp lại là Thẩm Thăng Y.
Song chưởng của nàng đã thấy sắp đánh trúng ngực Thẩm Thăng Y, chợt đã nằm giữa hai tay Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y hai tay vừa giương ra lại khép lại, khép lại như chớp xẹt.
Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô nương Như Ý lập tức mường tượng như bị đeo thêm một cái khóa sắt.
Thẩm Thăng Y dường như rắp tâm giáo huấn cô gái nhỏ tính tình nóng nảy, ra tay tàn độc này, nên lần này dùng lực không ít.
Ào một tiếng, thân hình yểu điệu động người của cô nương Như Ý bị Thẩm Thăng Y nhấc lên ném ra.
Nếu là đập vào tường, thì cô nương Như Ý không chỉ đơn giản hiện tại không được như ý, mà trở đi cũng không thể được như ý nữa.
Thẩm Thăng Y vẫn không phải là một kẻ thích ra tay tàn ác vùi hoa dập liễu, y chỉ ném vị cô nương Như Ý này lên giường.
Bộp một tiếng, cô nương Như Ý ngã ngửa trên giường, trên chăn.
Cái quật này dường như vẫn không nặng, cô nương Như Ý cơ hồ lập tức nhảy bật lên trên giường.
Nàng trừng mắt nhìn Thẩm Thăng Y, mi mắt dường như đỏ lên.
"Được, ngươi hà hiếp ta!", câu ấy vừa buông ra, nước mắt nàng đã rơi xuống, kế đó lật người đổ xuống giường xuống gối, hai vai không ngừng rung lên, giống như khóc lóc tới mức thương tâm.
Thẩm Thăng Y bất giác ngẩn ra tại chỗ.
Ngẩn ra xong lại phát hoảng.
Phát hoảng xong lập tức nghiêng người tránh qua một bên.
Một cánh cửa lập tức bùng một tiếng đập xuống chỗ y vừa đứng.
Chính là cánh cửa tòa tiểu lâu.
Thẩm Thăng Y nhớ rõ lúc bước vào chẳng qua chỉ tiện tay khép cửa, hoàn toàn không cài then, đẩy một cái là có thể mở ra.
Sự thật đúng là như thế.
Có điều Hàn đại gia cả giơ tay đẩy cửa cũng sợ là chậm.
Bất kể là một nam nhân nào, nghe thấy nữ nhân của mình kêu khóc trong phòng, nói bị người ta hà hiếp, cũng không khỏi nộ khí xung thiên, lòng như lửa đốt.
Một người trong lúc tức giận, nôn nóng, cho dù đẩy sập cả gian phòng cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.
Hàn đại gia chẳng qua chỉ một cước đá tung cánh cửa.
Một cước ấy ít nhất cũng năm trăm cân khí lực.
Cánh cửa lúc bay lên đã nát bét, lúc rơi xuống ít nhất cũng đã biến thành hai mươi mảnh.
May mà Thẩm Thăng Y kịp thời tránh qua.
Y lập tức quay đầu lại.
Vừa quay lại y đã nhìn thấy một cái bóng đen như con ngựa lao vào.
Con ngựa đen ấy lập tức thu thế, ánh mắt đỏ như lửa lập tức rơi lên mặt Thẩm Thăng Y.
Đó đương nhiên không phải là ngựa, mà là người.
Hàn Khang!
Chủ nhân Linh Lung các Hàn Khang.
Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Thăng Y đã nhận ra người tới là ai.
Đối với thiên tài hội họa của Trương Hổ Hầu, y bất giác lại bội phục thêm ba phần, nhưng đối với lời của Trương Hổ Hầu, y lại bắt đầu thấy nghi ngờ.
Theo lời Trương Hổ Hầu, y còn nhớ rõ Hàn Khang hoàn toàn không phải là một người lỗ mãng như thế, manh động như thế.
Đúng là hoàn toàn không phải.
Chỉ có điều một nam nhân nghe thấy nữ nhân của mình bị người ta hà hiếp, thì rất dễ bị lửa giận đốt sạch lý trí.
Hàn Khang cũng không phải ngoại lệ.
Vừa xông vào tiểu lâu y đã nhìn thấy Như Ý của mình nằm sấp trên giường khóc lóc, hai mắt như đổ lửa lập tức như núi lửa phun ra.
Cũng khó mà được y vẫn còn biết nói chuyện.
Một câu mà Thẩm Thăng Y chưa bao giờ nghe qua.
"Bọn bẩn thỉu ta đã gặp không ít, nhưng kẻ giữa ban ngày ban mặt mà dám tới đây lộng hành thế này thì lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy".
Thẩm Thăng Y lập tức thấy choáng váng.
Y nhịn không được cũng phân bua một câu.
"Ta nghe người ta nói hiếu sắc mà không biết xấu đẹp mới là bọn bẩn thỉu, còn vị cô nương Như Ý này dung mạo xinh đẹp như thế, dáng vẻ động người như thế, ngươi lại nói ta bẩn thỉu, há không phải là làm nhục cô ta sao".
Câu ấy chính là phân bua giúp cô nương Như Ý.
Cô nương Như Ý vẫn còn bị cánh cửa vỡ tung làm khiếp sợ quay đầu lại.
Vừa thấy là Hàn Khang, bất giác nàng vui mừng hiện ra mặt, nàng đang định bảo Hàn Khang đánh cho gã tiểu tử họ Thẩm này một trận tả tơi, nhưng nghe thấy gã tiểu tử họ Thẩm này phân bua giúp mình, lại có chút hảo ý không nói nữa.
Nhưng Hàn Khang nghe thấy câu ấy thì lửa giận trong mắt ít nhất cũng bừng lên gấp đôi.
"Thế cho nên ngươi mới giữa ban ngày ban mặt lộng hành như thế có phải không, có phải không?".
Câu "có phải không" thứ hai vừa nói ra, Hàn Khang đã xông tới trước mặt Thẩm Thăng Y, tay quyền ào một tiếng đập vào giữa mặt Thẩm Thăng Y.
Quyền phong rít lên vù vù.
Tay quyền chưa tới, quyền phong đã táp vào mũi Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y đến bây giờ cho dù muốn phân biện cho mình cũng làm sao kịp nữa?
Quyền phong vừa táp vào mũi, thân hình y đã như một con tôm co lại bật ra, tránh mau qua bên cạnh.
Hàn Khang đời nào chịu bỏ qua cho gã bẩn thỉu này, gầm lớn một tiếng đuổi theo, hai quyền cùng đánh, hai cước cùng đá, trong một hơi đánh luôn sáu mươi tám quyền, ba mươi bảy cước liên hoàn.
Thẩm Thăng Y rất khó khăn mới tránh khỏi sáu mươi tám quyền, ba mươi bảy cước ấy.
Ba mươi bảy cước, sáu mươi tám quyền đánh qua xong, có một cái bàn, hai cái ghế vỡ tung thành mấy mươi mảnh trên mặt đất.
Nếu bấy nhiêu quyền cước không đánh trúng bàn trúng ghế mà trúng người Thẩm Thăng Y, thì hiện tại e Thẩm Thăng Y đã để xuống đất như một đống bùn.
Trương Hổ Hầu rõ ràng không lừa y, Hàn Khang xem ra quả thật đã luyện thành công phu Đại Lực Kim Cương chưởng.
Nếu không phải còn nhớ lời Trương Hổ Hầu, hiện tại chỉ e y đã thẳng thắn đón đỡ vài chưởng của Hàn Khang.
Mấy chưởng ấy mà thẳng thắn đón đỡ xong, hai tay y chỉ e cũng phải nghỉ ngơi vài hôm.
Cho nên y quả thật rất muốn tới Bích Ngọc trai cám ơn Trương Hổ Hầu một tiếng.
Đáng tiếc hiện tại y muốn ra khỏi gian phòng này cũng đã là một vấn đề.
Hàn Khang tấn công một lượt đều đánh trượt, lại tấn công lượt thứ hai, quyền cước giao gia, thế công so với lượt trước còn mau lẹ hơn, mãnh liệt hơn.
Lần này thì Thẩm Thăng Y né tránh cũng không phải dễ.
Sau lượt tấn công này, tất cả những đồ gia dụng trong lầu chỉ còn một cái bàn gỗ đàn hương thấp là còn lành lặn.
Thẩm Thăng Y hiện tại đứng trên cái bàn ấy.
Hàn Khang nhìn thấy rất rõ, quát lớn một tiếng, người và chưởng cùng bay lên, lay núi dốc biển lăng không chụp xuống.
Bộp bộp hai tiếng, song chưởng đã đập lên mặt bàn.
Người nhanh chưởng lẹ.
Thẩm Thăng Y còn nhanh hơn, đã kịp thời nhảy ra khỏi mặt bàn.
Khí lực của Hàn đại gia dường như đã dùng tới bảy tám phần, song chưởng đánh vào mặt bàn, nhưng mặt bàn vẫn không vỡ nát.
Trong chớp mắt ấy thân hình Thẩm Thăng Y hạ xuống, rơi xuống đúng chỗ cũ, hai chân vừa khéo đạp lên hai mu bàn tay của Hàn Khang.
Đó mới thật là điều bất ngờ.
Hàn Khang lại tựa hồ đã dự liệu sẵn, song chưởng đè lên mặt bàn lập tức lật lại, nắm vào hai chân Thẩm Thăng Y.
"Đi!", trong một tiếng quát lớn, vị Hàn đại gia này đã ném Thẩm Thăng Y ra ngoài.
Cái ném này lại ném Thẩm Thăng Y bay ra hơn một trượng.
Ngoài một trượng là tường.
Hàn đại gia tuy cũng không phải là một người thích ra tay tàn độc, vùi hoa dập liễu như Thẩm Thăng Y, nhưng Thẩm Thăng Y lại không phải là một đóa hoa, mà là một nam nhân.
Ngoài loại nam nhân như Hán Ai đế và Đổng Hiền, nam nhân đối với nam nhân thông thường đều không có bao nhiêu hứng thú, đều không thương xót gì lắm.
Cho nên nam nhân đối với nam nhân cũng đặc biệt lòng dữ tay độc.
Hiện tại Hàn Khang lại càng căm hận không quật được Thẩm Thăng Y thành đống bùn.
Cái ném này nếu trúng tường, Thẩm Thăng Y cho dù không thành đống bùn, cũng phải trên đầu nở hoa.
Nhưng rốt lại trên đầu Thẩm Thăng Y hoàn toàn không nở hoa.
Nhìn thấy đã sắp đập vào tường, thân hình cao gầy của y đột nhiên lăng không lộn một cái, nhẹ nhàng rơi xuống cạnh tường một thước.
Vừa rơi xuống thân hình y lại bắn lên, vọt vào Hàn Khang.
Hàn Khang còn chưa kịp kinh ngạc, thân hình Thẩm Thăng Y đã tới trước mắt.
May mà hai tay của y cũng hoàn toàn không chậm hơn hai tay Thẩm Thăng Y.
Hai đôi tay, bốn bàn tay lập tức chập vào làm một.
Hàn Khang gầm lên một tiếng giận dữ như bò rống, vận Đại Lực Kim Cương chưởng lực, đang định biến hai tay Thẩm Thăng Y thành thịt băm, Thẩm Thăng Y đã sớm dừng bước, nhún chân vọt lên.
Lực đạo của cái vọt này quả thật ghê người, thân hình y vù một tiếng bay lên không, cả Hàn Khang cũng bị y mang lên không.
Hai bóng người trên không như bánh xe gió xoay hai vòng rồi ào một tiếng chia làm hai, trong đó một cái bóng lăng không bay ngược ra ngoài.
Hàn Khang!
Hàn Khang bay thẳng ra ngoài cửa. Đã thấy y sắp xuyên qua cửa bay ra ngoài, đột nhiên ngoài cửa bóng người chớp lên, một người xuất hiện.
Người ấy giơ một tay lên đón Hàn Khang, đặt xuống.
Khuôn mặt như đao vát! Đôi mắt như đao!
Bản thân người ấy cũng giống như một thanh đao, một thanh đao đã tuốt ra khỏi vỏ, đao sắc, đao vô tình.
Vô Tình Đao Tôn Thọ!
Người ấy nếu không phải là Vô Tình Đao Tôn Thọ thì còn là ai?
Cho dù không có bức họa của Trương Hổ Hầu, Thẩm Thăng Y cũng đã có thể nhận ra người xuất hiện ngoài cửa là ai.
Thân hình y lăng không rơi xuống lập tức đã mường tượng như ngưng kết trong không khí, hai mắt giống như mở mà không phải mở, chăm chú đánh giá vị Đại tổng quản này của Châu Quang Bảo Khí các.
Tôn Thọ cũng đang đánh giá Thẩm Thăng Y, đôi mắt rực rực ánh xanh như mắt beo, mở to như mắt cọp.
Ánh mắt như đao.
Trong đôi mắt của Tôn Thọ đầy vẻ kinh ngạc, đầy vẻ nghi cảm.
Bốn làn ánh mắt trong chớp mắt chạm nhau trên không, tròng mắt đôi bên cơ hồ đồng thời co rút lại.
Một thân áo gấm của Tôn Thọ đột nhiên nhô lên hụp xuống, giống như có một làn hơi đang lăn tròn bên trong quần áo, muốn xé áo vọt ra.
Thẩm Thăng Y một thân áo trắng, tóc xõa trên vai cũng không có gió mà tự nhiên lay động.
Nhưng thân hình hai người vẫn không hề động đậy.
Tuy không động đậy, nhưng giữa hai người, trong gian tiểu lâu, trong chớp mắt ấy mường tượng có thêm hai làn sát khí khiến người ta nghẹt thở.
Sát khí lạnh buốt!
Hai mắt Hàn Khang cũng đông cứng trong làn hơi lạnh.
Y cũng không động đậy.
Không phải không muốn động đậy, chỉ là vừa nhích động đã cảm thấy hai làn sát khí như sóng ào ào để tới.
Không ai dám khinh suất động đậy trong không khí ấy, trong hoàn cảnh ấy.
Như Ý cũng không dám.
Nàng co quắp trên giường, sắc mặt biến thành trắng bệch.
Sát khí càng dày.
Ngọn lửa trong lò sưởi, ánh sáng trên ngọn đèn cũng dường như bị khóa lại, bị đông lại trong làn sát khí ấy.
Trong một chớp mắt, chỉ trong một chớp mắt, ánh đèn lại sáng lên, ngọn lửa lại bốc lên.
Ánh mắt của Tôn Thọ bắt đầu biến hóa, nhìn nhìn Thẩm Thăng Y từ trên xuống dưới một lượt nữa, trong miệng buông ra một tiếng.
"Giỏi!", chỉ có một tiếng.
"Ngươi cũng giỏi!", Thẩm Thăng Y chẳng qua cũng chỉ nói nhiều hơn Tôn Thọ hai tiếng.
Một khi đã có ý cười, trong tiểu lâu ít nhất cũng ấm áp hơn gấp đôi.
Ngọn lửa mường tượng đượm hơn, ánh đèn mường tượng sáng hơn.
Khuôn mặt vui vẻ tươi cười chính là ánh nắng trong phòng.
Nụ cười ấy tuy hoàn toàn không phải xuất phát từ sự vui vẻ, nhưng ít nhất có nụ cười là có sinh khí.
"Kiếm khí tiêu sái thật", Tôn Thọ cười nói.
"Đao khí ghê gớm thật", Thẩm Thăng Y cũng cười ứng tiếng.
"Ta suýt nữa không nhịn được tuốt đao, không nhịn được xuất thủ rồi".
"Như nhau thôi mà".
"Nếu đao của ta tuốt ra, kiếm của ngươi ắt cũng đồng thời tuốt ra, đao kiếm của ta và ngươi mà đánh ra, trong hai người chúng ta nhất định phải có một người ngã xuống, là ngươi cũng chưa biết chừng, là ta cũng chưa biết chừng".
"Nhưng chúng ta hoàn toàn chưa đánh ra". Thẩm Thăng Y cười một tiếng "Đó chưa chắc đã không phải là một chuyện hay".
"Cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện đáng hối tiếc", Tôn Thọ khẽ thở dài một tiếng "Ngàn vàng dễ được, địch thủ khó tìm, một đao của ta thật ra phải nên xuất thủ".
"Ủa?".
"Hiện tại cho dù có muốn xuất thủ cũng không được nữa".
"Ủa?".
"Ngươi đã cười, ta đã cười, giữa ngươi và ta đã có một phần tình cảm mến tiếc, một phần ý niệm thương tài, trong lòng không có ý niệm ắt giết, nhất định trên tay cũng không có oai lực ắt giết".
Thẩm Thăng Y gật đầu.
Đó cũng đúng là sự thật.
"Nhưng cũng hay".
"Ủa?".
"Ngươi và ta vốn chưa gặp nhau, ta hỏi lòng hoàn toàn không biết ngươi, nếu trận đánh này mà thành sự thật, nếu phân sống chết, nếu người chết là ta thì cố nhiên rất hồ đồ, nếu là ngươi, thì chắc cũng khó mà cam tâm".
"Ta biết ngươi".
"Ủa?", Tôn Thọ sửng sốt hỏi lại "Ta là ai?".
"Vô Tình Đao Tôn Thọ! Đại tổng quản của Châu Quang Bảo Khí các".
"Quả nhiên ngươi biết ta", Tôn Thọ lại sửng sốt "Dám hỏi quý tính".
"Họ Thẩm".
"Thẩm Thăng Y?".
"Té ra ngươi cũng biết ta à?".
"Không biết, chỉ là biết có một người là ngươi, chỉ là đoán ra thôi". Tôn Thọ nói "Với thân thủ của ngươi, chắc chắn không phải là bọn vô danh, kiếm đeo bên hông phải, thường là kẻ dùng kiếm tay trái, kiếm tay trái, áo trắng tóc xõa, họ Thẩm, ngoài Thẩm Thăng Y, quả thật ta không nghĩ ra còn có người nào khác".
"Ủa?".
"Cũng không thể có người nào khác".
"Quá khen!".
"Hoàn toàn không phải là quá khen!", Tôn Thọ lắc đầu "Kim Ty Yến, Liễu Mi Nhi, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh, Ủng Kiếm công tử tuy không đáng ngó tới một cái, nhưng Lôi Đình tam thập lục kích của Nhất Nộ Sát Long Thủ Tổ Kinh Hồng hoàn toàn không phải kẻ tầm thường có thể sánh được, Giải Trảo thập kiếm của Vô Trường quân cũng chưa chắc không có chỗ khả thủ, mười ba sát thủ người nào cũng có công phu riêng! Theo chỗ ta biết, những người ấy ngoài Tổ Kinh Hồng đánh nhau ngang tay với ngươi, tất cả số còn lại đều là bại tướng dưới tay ngươi".
"Rốt lại ngươi biết về ta bao nhiêu?".
"Chỉ có bấy nhiêu", Tôn Thọ hỏi lại "Còn ngươi biết ta bao nhiêu?".
"Cũng không có bao nhiêu".
"Chỗ không có bao nhiêu ấy chắc đều là lời đồn đại".
"Nhưng có rất nhiều điều chắc là đúng".
"Không ngờ gặp nhau hôm nay, gặp nhau chỗ này".
"Ờ".
"Ngươi tới đây làm gì?", Tôn Thọ chợt hỏi.
"Muốn gặp vị cô nương Như Ý này một phen", Thẩm Thăng Y dán mắt vào Như Ý.
Nghe nói gã tiểu tử họ Thẩm này lại chính là Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ, Như Ý đã sớm hoảng sợ, lại nghe Thẩm Thăng Y chính là tới đây tìm mình, ngoài phần hoảng sợ, bất giác lại thêm phần kinh ngạc.
Hàn Khang bên cạnh bất giác cũng khẩn trương hẳn lên.
Tôn Thọ lập tức liếc Hàn Khang một cái "Thế thì chẳng trách được vị Hàn đại gia này của bọn ta nổi giận".
Thẩm Thăng Y cười gượng.
"Xem tình hình mới rồi, người võ công kém hơn một chút, chỉ e đã bị vị Hàn đại gia này của bọn ta xé làm hai mảnh, quật cho mềm như thịt băm, nhưng lại gặp phải vị Thẩm đại hiệp võ công cao cường nhà ngươi, mà vị Hàn đại gia này của bọn ta vài năm nay quen ăn sung mặc sướng trong Linh Lung các, rất ít có cơ hội rèn luyện gân cốt, thân hình so với năm xưa ít nhất cũng mập gấp đôi, võ công ít nhất cũng giảm đi ba phần".
Tôn Thọ chỉ lo nói, không hề nhìn thêm Hàn Khang cái nào, nếu không nhất định sẽ kinh ngạc về sự biến hóa trên mặt Hàn Khang nãy giờ.
Khuôn mặt của Hàn Khang vốn xanh xám, hiện đã đỏ bừng như chu sa.
Nhưng y vẫn mím mím môi, không nói tiếng nào.
Quyền lực của vị Tổng quản Tôn Thọ này trong Châu Quang Bảo Khí các rõ ràng rất lớn.
Phần nhẫn nại của Hàn Khang cũng khá lớn, chờ đến khi Tôn Thọ dứt lời, y mới nói một câu "Thân hình ta tuy có mập hơn trước gấp đôi, võ công ít nhất cũng đã giảm đi ba phần, nhưng ta xuất thủ vẫn rất chuẩn xác".
"Ủa?".
"Võ công của vị Thẩm đại hiệp này cao cường hơn ta, đó là sự thật, ta không đánh lại vị Thẩm đại hiệp này, cũng là chuyện dĩ nhiên, nếu không hiện tại ta đã danh chấn giang hồ, cũng không chỉ làm một chủ hiệu Linh Lung các trong Châu Quang Bảo Khí các!", vẻ mặt Hàn Khang dần dần trở lại bình thường, kế đó lại bổ sung một câu "Hiện ta chỉ là chủ hiệu Linh Lung các".
"Chủ hiệu Linh Lung các thì sao?", Tôn Thọ cười nhạt.
"Mục đích chỉ là kiếm tiền, hoàn toàn không phải tranh cãi với người ta, mấy năm nay ta đã rất ít có cơ hội xuất thủ, có khi cần xuất thủ, thì trước nay chỉ là động não, động khẩu".
"Chỉ đáng tiếc miệng lưỡi của ngươi tuy không kém, nhưng đầu óc đã thoái hóa rồi!", Tôn Thọ lại cười nhạt một tiếng "Nếu không có cái gọi là kế sách vạn toàn của ngươi, thì sự tình đã không tới mức như trước mắt".
"Cứ cho là đầu óc của ta đã thoái hóa, cứ cho là cái gọi là kế sách vạn toàn của ta hoàn toàn không phải vạn toàn, nhưng nếu không để Cung Thiên Bảo chạy thoát thì sự tình căn bản cũng đã không tới mức như trước mắt".
Tôn Thọ hừ lạnh một tiếng.
"Ta chỉ phụ trách giải quyết mười hai cao thủ trong đại nội".
"Võ công cơ trí của mười hai cao thủ đại nội có tăng thêm gấp đôi cũng không bằng một mình Cưng Thiên Bảo, như thế có gì là kém?".
"Ta hoàn toàn không nói có gì là kém, con người ta trước nay vốn có sự sáng suốt tự biết mình, trước nay rất biết tự lượng sức mình".
Tôn Thọ khuôn mặt lập tức xám xanh.
Hàn Khang như thế giống như nói y không có sự sáng suốt tự biết mình, y không biết tự lượng sức mình.
Điều Hàn Khang nói quả thật cũng là sự thật.
Mười hai cao thủ đại nội không ai thoát chết, Tôn Thọ tuy giết được Khổng Tiêu, nhưng lại để Cung Thiên Bảo chạy thoát.
Cũng chính vì Cung Thiên Bảo chạy thoát, nên toàn bộ quan phủ trong vòng một trăm dặm đều dốc sức truy tìm, Hàn Khang mới nghĩ tới chuyện nhờ Tập Trân phường ở Trần Lưu có quan hệ đi lại với Bích Ngọc trai ở Lạc Dương, cho cặp bích huyết phượng hoàng vào ruột cặp Kim đồng Ngọc nữ, mượn tay Dương Đại Thủ chuyển tới Lạc Dương.
Việc mua bán giữa Bích Ngọc trai và Tập Trân phường đã gần hai mươi năm, đã thành tập quán, mọi người đều biết, phía quan phủ ắt cũng không để ý gì lắm, dễ dàng sơ suất bỏ qua.
Cặp Kim đồng Ngọc nữ ấy của Hàn Khang chưa chắc đã không phải là một kiệt tác.
Với quan hệ với Dương Đại Thủ, với võ công của Dương Tiểu Kiếm, trên đường còn có đôi Nhật Nguyệt luân của Hàn Khang, thanh Vô Tình đao của Tôn Thọ thì cặp Kim đồng Ngọc nữ kia lẽ ra phải vạn vô nhất thất, cặp bích huyết phượng hoàng kia cũng phải vạn vô nhất thất.
Biện pháp ấy há không phải là vạn toàn sao?
Nhưng biện pháp vạn toàn ấy hiển nhiên vẫn có khuyết điểm, vẫn có chỗ sơ hở.
Cặp bích huyết phượng hoàng lẽ ra vạn vô nhất thất kia tới Lạc Dương thì mất tích.
Hàn Khang, Như Ý, Dương Đại Thủ, Dương Tiểu Kiếm, Trương Hổ Hầu đều có phần bị nghi ngờ.
Trong năm người ấy đã có bốn người phủ nhận, chỉ còn một người.
Dương Tiểu Kiếm!
Dương Tiểu Kiếm hoàn toàn chưa tỏ ý kiến, nàng căn bản cũng không có ý kiến.
Dương Tiểu Kiếm đã mất tích!
Cặp bích huyết phượng hoàng kia có thể rơi vào tay Dương Tiểu Kiếm, nên hiện tại họ đều phải lao tâm khổ tứ về việc Dương Tiểu Kiếm mất tích.
Vốn có thể không cần phải lao tâm khổ tứ, nhưng truy lại cội nguồn, những vấn đề đang xảy ra chỉ vì để Cung Thiên Bảo chạy thoát.
Nếu Cung Thiên Bảo chết dưới đao của Tôn Thọ thì tất cả sự tình căn bản đã không phát sinh, cũng vì Tôn Thọ không giết chết được Cung Thiên Bảo nên sự tình mới tới mức như trước mắt.
"Sự tình tới mức như trước mắt chưa chắc chỉ có một mình Hàn Khang ta chịu trách nhiệm đâu!", Hàn Khang lại nói thêm hai câu.
Y đứng sau lưng Tôn Thọ, căn bản không biết khuôn mặt của Tôn Thọ lúc ấy quả thật đã biến thành như một thanh đao, ánh mắt cũng bắt đầu ngưng kết.
Đao, đao sắc, tàn nhẫn!
Băng, lạnh lẽo, vô tình!
Bất kể ai nhìn thấy khuôn mặt như thanh đao sắc bén tàn nhẫn ấy, đôi mắt lạnh lẽo vô tình như băng ấy, chắc cũng phải tự nguyện tạm thời ngậm miệng lại.
Nhưng Hàn Khang thì không.
Tôn Thọ hoàn toàn chưa quay đầu lại.
"Nếu đại công tử nhất quyết chỉ để một mình Hàn Khang ta phụ trách, thì Hàn Khang ta cũng không còn lời gì mà nói, chỉ có điều trước mặt lão chủ nhân, trước mặt nhị tiểu thư, chắc cũng còn chỗ cho Hàn Khang ta lên tiếng".
Tôn Thọ lập tức cười nhạt một tiếng.
Tiếng cười nhạt ấy so với băng còn lạnh lẽo hơn, còn vô tình hơn.
Tôn Thọ cười nhạt nói "Ta biết mấy lần nhị tiểu thư xuống nam đều do ngươi ở bên cạnh thu xếp, ngươi rất được nhị tiểu thư ưng ý. Ta cũng biết trước nay lão chủ nhân đều có thái độ rất vừa ý về công việc của ngươi".
Hàn Khang trên mặt có vẻ tự đắc.
"Nhưng có một chuyện tốt nhất ngươi nên hiểu rõ".
"Chuyện gì?".
"Chủ nhân tương lai của Châu Quang Bảo Khí các là người nào, chỉ e ngươi vẫn chưa hiểu rõ đâu".
Vẻ tự đắc trên mặt Hàn Khang trong chớp mắt không còn chút gì.
"Sáng sớm hôm nay đại công tử đã tới Lạc Dương, giữa ngươi và Diệp Phi Hoa, ta tin rằng nhất định y sẽ chọn Diệp Phi Hoa làm người trợ thủ cho y, lấy Diệp Phi Hoa thay vào chỗ của ngươi".
Trên mặt Hàn Khang không những không còn vẻ tự đắc mà còn bắt đầu trắng bệch.
"Cách làm ấy đối với chúng ta mà nói, hàng trăm điều lợi mà không có một điều hại, Dương Tiểu Kiếm hiện đang trong tay Diệp Phi Hoa, chỉ cần chúng ta tiếp nhận yêu cầu của y, Châu Quang Bảo Khí các chúng ta không những thêm được một cao thủ về ám khí mà còn có thể có Dương Tiểu Kiếm, tìm lại được cặp bích huyết phượng hoàng". Giọng nói của Tôn Thọ lại càng tàn khốc, càng vô tình "Yêu cầu mà Diệp Phi Hoa đề xuất cũng rất đơn giản, chẳng qua chỉ muốn làm chủ hiệu Linh Lung các, thay thế vị trí của ngươi trong Châu Quang Bảo Khí các".
Hàn Khang sắc mặt từ trắng chuyển qua xanh, xám xanh!
Y không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.
Tôn Thọ vẫn còn nói tiếp.
"Theo chỗ ta biết, năm năm trước Diệp Phi Hoa đã nổi tiếng trên giang hồ ngang với ngươi, sau khi Mãn Thiên Phi Hoa, Một tay bảy món ám khí thua dưới tay Dương Đại Thủ, trước nay im hơi kín tiếng khổ luyện ám khí, để chờ một ngày rửa mối nhục năm xưa, hôm nay sau năm năm, ngươi thân hình mập ra gấp đôi, võ công thì giảm mất ba phần, một bên ngày càng tiến, một bên ngày càng lùi, cho dù năm năm nay Diệp Phi Hoa không tiến thêm được một tấc, thân thủ hiện tại cũng vẫn hơn ngươi ba phần, lấy y để thay vào chỗ của ngươi cũng không mất đi sự tiến cử sáng suốt".
"Linh Lung các do một tay ta sáng lập, một tay ta kinh doanh!", Hàn Khang không nhịn được chen vào một câu, trên mặt đầy vẻ khích động.
"Đại công tử sẽ không phụ một phen tâm huyết của ngươi, nhưng sáng nghiệp gian nan, giữ nghiệp cũng không dễ, ngoài việc giữ cơ nghiệp còn có việc phát triển càng khó hơn, mấy năm nay Linh Lung các cơ hồ không phát triển được chút nào, quả thật cũng cần phải thay một người chủ khác rồi".
Hàn Khang rốt lại im bặt.
Chuyện này y không phải không có lý do để phân biện, mà là không thể phân biện ra miệng.
Với đầu óc của y, bằng vào thủ đoạn của y, mấy năm nay Linh Lung các há lại không có chút phát triển nào, chỉ có điều số tiền kiếm được y cơ hồ đã trút một nửa vào cô nương Như Ý.
Lý do ấy tuy rất đầy đủ nhưng bất kể thế nào cũng không thể đưa ra giải thích với Tôn Thọ.
Tôn Thọ cũng không đếm xỉa gì tới Hàn Khang, lại nói tiếp "Sở dĩ Châu Quang Bảo Khí các có thể không ngừng mở rộng, chính là vì có thể biết người, có thể dùng người".
"Một tổ chức lớn nếu không hết sức lôi kéo nhân tài, bổ sung máu mới, thì giữ được nguyên trạng cũng đã là vấn đề".
"Đối với ngươi đại công tử sẽ có cách sắp xếp ổn thỏa, Châu Quang Bảo Khí các trước nay chưa từng xử tệ với bất cứ một thuộc hạ nào, lão chủ nhân không làm thế, đại công tử cũng không làm thế".
Hàn Khang cười thảm không nói gì.
Nét băng giá trong ánh mắt của Tôn Thọ dần dần tan ra, lại có sinh khí, lại có thể chuyển động, chuyển qua nhìn vào mặt Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y đang ngưng thần im lặng lắng nghe.
Tính ra y không uổng phí chuyến đi này.
Việc mất tích của Dương Tiểu Kiếm không có quan hệ gì với Như Ý, với Hàn Khang, cũng không có quan hệ gì với Trương Hổ Hầu, là rơi vào tay một người tên Diệp Phi Hoa.
Diệp Phi Hoa này sở trường về ám khí, thủ pháp Mãn Thiên Phi Hoa, Một tay bảy món ám khí năm năm trước từng cùng Hàn Khang nổi tiếng ngang nhau trên giang hồ, nhưng lại thua dưới tay Dương Đại Thủ, vì thế im hơi kín tiếng khổ luyện, đợi ngày rửa nhục.
Cũng có thể vì thế nên Diệp Phi Hoa mới bắt cóc con gái Dương Đại Thủ.
Vả lại y còn biết người của Châu Quang Bảo Khí các đang tìm nơi hạ lạc của Dương Tiểu Kiếm, nên y đưa ra một yêu cầu, chỉ cần Châu Quang Bảo Khí các cho y gia nhập, thay Hàn Khang làm chủ hiệu Linh Lung các, thì y sẽ giao Dương Tiểu Kiếm ra.
Thiếu chủ nhân của Châu Quang Bảo Khí các đã tới Lạc Dương, đã suy nghĩ về yêu cầu ấy, đã có ý ưng thuận.
Một lúc mà biết được bấy nhiêu chuyện, quả thât không uổng phí chuyến đi này.
Dương Tiểu Kiếm mà tìm được, thì việc cặp bích huyết phượng hoàng bị mất cũng có thể có được một câu giải đáp, sự tình cũng có thể được hoàn toàn giải quyết.
Thẩm Thăng Y vừa nghĩ tới đó, đột nhiên cảm thấy vận khí của mình quả rất không kém.
Y quả thật đang định vui vẻ cười lớn.
Còn chưa cười thành tiếng, y đã phát giác ra một đôi mắt đang trừng trừng nhìn vào mình.
Đôi mắt của Tôn Thọ.
"Đối với việc này dường như Thẩm đại hiệp cảm thấy rất hứng thú", Tôn Thọ lập tức nói.
"Ờ", Thẩm Thăng Y thừa nhận.
"Thẩm đại hiệp tới tìm Như Ý à?".
"Ờ".
"Trên giang hồ đồn Thẩm đại hiệp ngươi trước nay đều rất quân tử".
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng "Làm quân tử hoàn toàn không phải là một chuyện vui vẻ, chuyện ta không hứng thú nhất trong đời chính là làm quân tử đấy".
"Nhưng bất kể thế nào, Thẩm đại hiệp cũng không đến nỗi xông bừa vào khuê phòng, đường đột với giai nhân".
"Rượu ngon không nên bừa bãi, người đẹp không nên đường đột, hai câu ấy trước nay ta đều ghi nhớ trong lòng".
"Vậy đương nhiên là không có chuyện hà hiếp vị cô nương Như Ý này của bọn ta rồi".
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng "Ta vừa bước vào cửa, cô ta đã cho ta ba mươi sáu viên ngân đạn, đâm thêm hai kiếm! Gian phòng này dường như khắp nơi đều là ám khí binh khí, ta quả thật không nghĩ ra là sau kim cung ngân đạn Uyên Ương kiếm còn phải nếm thêm loại binh khí gì nữa, nên chỉ còn cách ném cô ta lên giường".
"Ủa?", Tôn Thọ đảo mắt một cái rồi gật đầu, dường như hiện tại mới nhìn thấy ngân hoàn kim cung trên tường, cặp Uyên Ương kiếm cắm trên xà nhà.
Thẩm Thăng Y nói "Giường là dùng để ngủ, cho dù cô ta không có ý muốn ngủ, đại khái cũng có thể tạm thời yên lặng, trả lời ta vài câu".
"Ngươi biết cô ta à?".
"Mới biết hôm nay".
"Trước nay chỉ biết trong Di Hồng viện có cô ta thôi phải không?".
"Cũng chỉ là mới biết hôm nay".
Tôn Thọ kinh ngạc nhìn Thẩm Thăng Y "Vậy ngươi muốn hỏi cô ta chuyện gì?".
"Câu ta muốn hỏi cô ta, mới rồi ngươi đã trả lời cho ta rồi".
"Ủa?", Tôn Thọ sắc mặt chợt lạnh băng "Chẳng lẽ ngươi tới đây cũng vì cặp bích huyết phượng hoàng?".
"Đúng thế".
Tôn Thọ sửng sốt, ngẫm nghĩ một thoáng rồi cười nhạt "Ta cơ hồ quên mất vị Thẩm đại hiệp ngươi bắt Bạch Tri Thù ở phủ Ứng Thiên, bắt Họa Mi Điểu ở Lạc Dương, trước sau đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, bỏ ra rất nhiều khí lực giúp đỡ quan phủ".
"Vụ Bạch Tri Thù ta chỉ là giúp đỡ một người bạn, còn vụ Họa Mi Điểu thì ta vì để rửa sạch hiềm nghi cho mình, mà lại càng không phí tâm tư khí lực gì, tất cả đều do Trương Hổ Hầu xếp đặt, ngược lại ta cơ hồ nuốt không của y một vạn lượng vàng".
"Tiền của Trương Hổ Hầu lẽ nào lại để người ta nuốt không?", Tôn Thọ chợt gật đầu "Thế thì ta hiểu rồi, là Trương Hổ Hầu muốn ngươi tới đây".
Thẩm Thăng Y cười một tiếng "Ta đã sớm biết ngươi là một thần đồng".
Tôn Thọ lập tức hỏi "Tại sao Trương Hổ Hầu muốn ngươi tới đây tìm Như Ý?".
"Theo y nhìn nhận, trong việc mất tích của Dương Tiểu Kiếm và cặp bích huyết phượng hoàng thì Hàn Khang và Như Ý đều rất có vấn đề, nên bảo ta trước tiên tới Di Hồng viện một chuyến".
"Vấn đề của y chẳng lẽ rất nhỏ à?", Hàn Khang bên cạnh nhịn không được cười nhạt chen vào.
Thẩm Thăng Y lại cười một tiếng "Không phải chỉ không nhỏ, mà ít nhất còn lớn gấp đôi các ngươi, các ngươi chỉ cần tìm ra cặp bích huyết phượng hoàng là có thể kết thúc chuyện này, còn y thì không tìm được cả Dương Tiểu Kiếm lại không xong".
"Ủa?".
"Dương Đại Thủ cứ khăng khăng nói y bắt cóc Dương Tiểu Kiếm, nhất định bắt y phải giao ra, nếu không sẽ bẻ gãy cổ y".
"Dường như Dương Đại Thủ không phải là loại người chỉ nói mà không làm", Tôn Thọ lại nói tiếp chuyện trước "Có điều có Thẩm đại hiệp bên cạnh bảo vệ thì vẫn không thành vấn đề".
"Ta hoàn toàn không làm nghề bảo tiêu", Thẩm Thăng Y khẽ chép miệng "Cho dù là đúng thế, thì chỉ sợ là ông già đối với con cái cũng không thể ngày đêm không rời, bảo vệ được y trọn đời bình an".
"Nếu chuyện đen trắng thị phi chưa rõ ràng, đương nhiên ngươi sẽ không giúp y giết Dương Đại Thủ chứ?".
"Cho dù rõ ràng, ta cũng không làm thế", Thẩm Thăng Y lắc đầu "Ta chỉ ưng thuận giúp y làm một việc".
"Tìm ra Dương Tiểu Kiếm phải không?".
"Ờ", Thẩm Thăng Y chắp tay ra sau lưng "Chỉ cần tìm được Dương Tiểu Kiếm, đại khái nơi hạ lạc của cặp bích huyết phượng hoàng kia cũng sẽ có lời giải đáp, còn trở đi là chuyện của các ngươi chứ".
"Ngươi buông tay không quản à?".
"Quản cái gì?".
"Cặp bích huyết phượng hoàng ấy".
"Cặp bích huyết phượng hoàng ấy là Ba Tư cống cho nước ta, có thể nói là vật của đương kim Thiên tử, dưới chân Thiên tử há lại không có kẻ tài năng, trong đại nội há lại không có cao thủ, muốn quản thì tự có họ quản, cần gì ta phải tới tốn sức đau đầu?".
Tôn Thọ cười nhạt một tiếng.
Trong con mắt y tựa hồ không có sự tồn tại của đương kim Thiên tử.
Tôn Thọ là Tổng quản của Châu Quang Bảo Khí các, Châu Quang Bảo Khí các thì không coi đương kim Thiên tử vào đâu.
Nếu coi vào đâu, thì làm gì nảy ra ý đánh cướp cặp bích huyết phượng hoàng?
Chuyện này đối với Châu Quang Bảo Khí các mà nói, đã không phải là lần đầu.
"Hiện tại tính ra ta đã biết nơi hạ lạc của Dương Tiểu Kiếm".
"Ngươi cũng biết Diệp Phi Hoa à?", Tôn Thọ chợt hỏi.
"Không biết, nhưng nhất định các ngươi biết, chỉ cần ta lưu ý tới các ngươi, thì nhất định tìm được Diệp Phi Hoa, tìm được Dương Tiểu Kiếm".
"Ngươi lại liên tiếp nói hai tiếng nhất định".
"Nói sai à?".
"Tiếng nhất định thứ nhất đã sai rồi!", Tôn Thọ nhếch mép "Bọn ta căn bản không quen biết Diệp Phi Hoa, trước nay cũng chưa từng gặp người ấy".
Thẩm Thăng Y sửng sốt "Vậy...".
"Chuyện này ngay cả ta cũng không biết y làm thế nào mà biết bọn ta đang tìm Dương Tiểu Kiếm, làm thế nào biết ta là Tổng quản của Châu Quang Bảo Khí các, nhân lúc ta rời khỏi khách sạn ra ngoài, để lại một bức thư trong phòng ta", Tôn Thọ vung tay một cái, rút trong bọc ra một phong thư.
Thẩm Thăng Y ánh mắt rơi xuống phong thư, y quả thật rất muốn biết lá thư ấy viết những gì.
Tôn Thọ dường như nhìn thấy rõ tâm ý của Thẩm Thăng Y, lập tức nói "Nội dung trong thư đại khái như ta vừa nói lúc nãy, chẳng qua là nói rõ Dương Tiểu Kiếm đang rơi vào tay y, đề xuất điều kiện của cá nhân y, chỗ khác chỉ là sau khi bọn ta tiếp nhận điều kiện của y đề xuất, thì sẽ tiến hành liên lạc với y thế nào".
"Tiến hành liên lạc với y thế nào?".
"Chẳng lẽ ngươi biết còn chưa đủ sao?". Tôn Thọ hỏi lại.
"Vẫn chưa đủ".
Tôn Thọ nói "Ta lại thấy mình đã nói lộ ra quá nhiều điều rồi".
"Ủa?".
"Quả thật ngươi đã biết quá nhiều chuyện, có được tin tức này của ngươi, Trương Hổ Hầu có thể trả lời Dương Đại Thủ, nếu Trương Hổ Hầu quả thật không có liên quan gì tới việc cặp bích huyết phượng hoàng thất lạc, thì trở đi hoàn toàn không còn là chuyện của y nữa, phía Dương Đại Thủ cũng thế, còn như Dương Tiểu Kiếm, chỉ cần không giấu cặp bích huyết phượng hoàng thì bọn ta cũng không làm khó cô ta".
"Thế thì ta có chút yên tâm rồi".
"Nhưng nếu không phải thế, thì cũng đừng trách bọn ta lòng dữ tay độc", ngữ khí của Tôn Thọ rất hời hợt, hời hợt tới mức giống như cái gọi là lòng dữ tay độc chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra, chứ thật ra không nghiêm trọng như y nói.
Giết người đối với y vốn không phải là chuyện gì.
Y vốn đã lòng dữ tay độc.
Thẩm Thăng Y đương nhiên không nghi ngờ câu nói ấy của Tôn Thọ, im lặng thở dài một tiếng.
Tôn Thọ thong thả cất phong thư lại vào trong bọc, nói "Phong thư này, chuyện này quả thật không tầm thường, nên ta tới Di Hồng viện một chuyến, định cùng vị Hàn đại lão bản của bọn ta đây thương lượng một phen, bây giờ xem ra ta làm thế không khỏi quá thừa".
Lúc ấy Tôn Thọ mới ngước mắt nhìn Hàn Khang.
Hàn Khang trên mặt trơ ra không lộ vẻ gì.
"Xem ra lá thư ấy giao cho đại công tử, để y xử trí mới nên".
"Đại công tử cho ta thời gian mười lăm ngày, hiện còn mười hai ngày". Hàn Khang lúc ấy mới lên tiếng "Sau mười hai ngày, ta tìm không ra Dương Tiểu Kiếm, tìm không ra cặp bích huyết phượng hoàng, đại công tử muốn xử trí thế nào, ta cũng chỉ còn cách nhận mệnh trời thôi".
"Ủa?".
"Đó là câu trả lời của đại công tử ba ngày trước, đó là lời nói hiện tại của ta".
"Ủa?".
"Trong mười hai ngày này, đóa hoa bay Diệp Phi Hoa kia biết đâu không bay lên nổi nữa".
"Ủa?".
"Tôn tổng quản lời lẽ tuy rất hung dữ, nhưng phần ý tốt thì ta biết chứ, nếu nói Tôn tổng quản rắp tâm làm hại ta thì khi nhận được lá thư này của Diệp Phi Hoa sẽ tuyệt đối không để lộ cho ta biết, vậy thì hiện tại ta vẫn không biết Dương Tiểu Kiếm đã rơi vào tay Diệp Phi Hoa".
Tôn Thọ cười nhạt "Nếu ngươi cũng không có biện pháp tìm ra Dương Tiểu Kiếm, tìm ra cặp phượng hoàng kia, thì đó đúng là phải thoái vị nhường lại cho người hiền, về nhà mà an hưởng tuổi già đấy".
"Cũng không biết...", Hàn Khang hồi hộp hỏi "Sau khi chúng ta đáp ứng yêu cầu của Diệp Phi Hoa thì làm thế nào để liên lạc với y?".
"Chuyện đó chỉ cần ta nói ra, ngươi sẽ theo kế hành sự, Diệp Phi Hoa nhất định sẽ ra mặt gặp nhau, vậy thì nhất định sẽ rơi vào tay ngươi! Nhưng nếu thế thì cũng như chúng ta tiếp nhận yêu cầu của Diệp Phi Hoa, Diệp Phi Hoa cũng như đã trở thành người của Châu Quang Bảo Khí các, chuyện đầu tiên là ta không thể để các ngươi tàn sát nhau".
Hàn Khang khẽ chép miệng gật đầu.
"Trước nay Châu Quang Bảo Khí các không làm chuyện gậy ông đập lưng ông, trừ phi ngươi tự thừa nhận là bất tài, tình nguyện nhường chỗ, nếu không trong mười hai ngày sắp tới ngươi có thể tự mình tìm cách, đừng mong tìm hiểu cách liên lạc với Diệp Phi Hoa qua miệng ta, lấy cách ấy để dụ Diệp Phi Hoa, tìm ra Dương Tiểu Kiếm, tìm được cặp bích huyết phượng hoàng".
Hàn Khang chỉ còn cách gật đầu.
Tôn Thọ ánh mắt chuyển qua Thẩm Thăng Y "Thẩm đại hiệp cũng thế, theo vết bọn ta chưa chắc đã có thu hoạch gì đâu, sau mười hai ngày, sự tình tuy sẽ nước rơi đá lộ, nhưng trong thời gian ấy tốt nhất cũng cứ tự mình nghĩ cách đi".
"Ủa?".
"Muốn biết lúc nước rơi đá lộ, thì thường là có kết cục bất ngờ, loại kết cục ấy không nhất định là xấu, nhưng cũng không nhất định là tốt đâu".
"Ờ", Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng "Kết cục tốt nhất đương nhiên là kết cục do mình chế tạo ra".
"Chẳng qua Thẩm đại hiệp rốt lại vẫn là người ngoài cuộc, cho dù có gấp cũng không gấp gáp gì một giờ nửa khắc, nếu thấy Tôn mỗ ta là được, cùng đi uống một chén rượu thì thế nào?". Tôn Thọ chợt đưa ra lời mời.
Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu "Tiết trời thế này uống một chén cũng hay".
"Thẩm đại hiệp quả nhiên là một người sảng khoái".
"Có gì đâu".
"Nghe danh mấy năm, hôm nay may mắn được gặp, quả thật cũng đáng uống một chén".
"Câu ngươi vừa nói, có một nửa ta cũng định nói ra".
"Ủa?".
"Ta mới biết ngươi được nửa năm nay".
"Ta vốn là một người tên tuổi không truyền xa, người biết ta quả thật không nhiều". Tôn Thọ vội hỏi tiếp "Ai nói với ngươi về ta thế?".
"Thường Hộ Hoa".
"Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa ở Hữu Tình sơn trang à?".
"Đúng là Thường Hộ Hoa ấy".
"Ta hoàn toàn không quen biết người ấy, chỉ là nghe nói tới tên y thôi".
"Một người là Vô Tình đao, một người là Hữu Tình kiếm, nếu hai người các ngươi gặp nhau, thì đúng là rất khéo đấy".
"Thanh Hữu Tình kiếm ấy ra sao?".
"Nếu ta sớm biết có thanh kiếm ấy, con người ấy, thì năm năm trước người đầu tiên ta tìm không phải là Tổ Kinh Hồng mà là y đấy".
"Nghe ngươi nói thế, ta cũng muốn biết thanh kiếm ấy, con người ấy một phen". Tôn Thọ chợt thở dài một tiếng "Mấy năm không vào cửa Quan, không ngờ trên giang hồ lại xuất hiện bấy nhiêu anh hùng hào kiệt".
Thẩm Thăng Y bất giác hỏi một câu "Châu Quang Bảo Khí các đóng ở Quan ngoại à?".
Tôn Thọ cười một tiếng không đáp.
Thẩm Thăng Y cũng không hỏi tiếp, trở về chuyện cũ "Ngươi nói một chén rượu kia thì lúc nào uống?".
"Bây giờ".
"Ở đâu?".
"Hạnh Hoa các ở bắc thành thì sao?".
"Cũng được".
"Mời", Tôn Thọ bước ra ngoài cửa trước.
Thẩm Thăng Y liếc Hàn Khang một cái "Hàn lão bản thì sao?".
"Thẩm đại hiệp mở miệng gọi đi, quả thật ta vô cùng vinh dự, chỉ tiếc hiện tại ta không còn có nhiều thời gian", Hàn Khang ánh mắt rơi xuống đất "Ít nhất ta cũng phải sửa cánh cửa này đã".
"Xin lỗi xin lỗi".
Hàn Khang không ứng tiếng, quả thật khom người nhặt những mảnh cửa bị y đá vỡ.
Thẩm Thăng Y chỉ đành bước ra.
Tôn Thọ đang chờ ngoài cửa, ngoài lầu.
Ngoài lầu tuyết vẫn đầy trời như cũ.
Đường hoa mái vẫn là con đường hoa mai ấy, chỉ có điều trên mặt tuyết trên đường có thêm mấy hàng vết chân.
Tuyết lạnh mai trong.
Trong mùi hương hoa thoang thoảng, chợt vang lên một khúc sáo.
Trong tiếng sáo còn có thêm một tiếng hát khẽ.
Tuyết rơi rơi, cổng lớn cài,
Không phải người chẳng đứt hồn, gầy nên vần thơ mỏi.
Ở đó là giang thôn biêng biếc xanh,
Nơi phòng khuê lạnh lẽo ai thăm hỏi...
Có một người dựa lan can tiều tụy...
Người hoàn toàn không dựa vào lan can, người cũng hoàn toàn không tiều tụy.
Thẩm Thăng Y và Tôn Thọ vừa chuyển qua một khúc ngoặt trên đường hoa mai thì nhìn thấy một tiểu cô nương mặc áo đỏ dựa vào song cửa khẽ hát trên một góc lầu hồng.
Bên cạnh tiểu cô nương có một thư sinh tuổi tác xem ra cũng không lớn lắm.
Trong tay thư sinh là một ngọn sáo ngắn.
Ngọn sáo ngắn hiện đã buông xuống.
Thẩm Thăng Y nhìn lên lầu một cái, chợt thở dài một tiếng.
Tôn Thọ ứng tiếng ngạc nhiên nhìn nhìn Thẩm Thăng Y "Ngươi thở dài cái gì thế?".
"Ngươi có hiểu âm luật không?". Thẩm Thăng Y hỏi lại.
"Không hiểu".
"May mà ngươi không hiểu".
"Ủa?".
"Khúc sáo mới rồi là bài Đại đức ca của Quan Hán Khanh".
"Ủa?".
"Vị Quan Hán Khanh ấy hiện tại mà sống lại, hiện tại mà đang ở đây, nhất định sẽ tức nổ ruột".
Tôn Thọ tính ra cũng đã hiểu Thẩm Thăng Y nói gì, gật đầu nói "Tuy ta không hiểu âm luật, nhưng khúc sáo mới rồi, giọng ca mới rồi nghe quả thật có phần chối tai, có điều dù sao thì họ cũng cho ngươi nghe bài Đại đức ca của Quan Hán Khanh".
Thẩm Thăng Y chỉ còn cách gật đầu.
Thư sinh đương nhiên không nghe họ nói chuyện với nhau, nghỉ một lúc lại nhấc ngọn sáo lên.
Tiếng sáo lại trỗi lên.
Thẩm Thăng Y lại thở dài một tiếng, nói "Đây là Di Hồng viện".
"Ờ".
"Ngươi có biết Di Hồng viện nhờ vào đâu mà nổi tiếng ở Lạc Dương không?".
"Biết".
"Ta quả thật rất khâm phục dũng khí của họ".
"Chuyện đó ít nhất cũng có chỗ hay".
"Ủa?".
"Chúng ta không thể không đi nhanh hơn".
Thẩm Thăng Y nói "Chỉ đáng tiếc có nhanh hơn cũng không nhanh bằng tiếng sáo, tiếng ca".
Tiếng ca đã theo tiếng sáo vang lên.
"Quả cũng chỉ có cách ấy", Tôn Thọ chợt ngẩng đầu qua phía tiểu lâu lớn tiếng gọi "Hai vị thổi sáo ca hát kia, có thể tạm ngừng lại không?".
Tiếng sáo tiếng ca lập tức ngừng lại, tiểu cô nương kinh ngạc dựa vào cửa sổ nhìn xuống, thư sinh cũng giật nảy mình nhìn ra.
"Ngươi là nói bọn ta à?", giọng thư sinh rõ ràng rất vang dội.
"Đúng là nói các ngươi đấy".
Thư sinh dường như lại giật nảy mình, vội hỏi "Có gì chỉ giáo?".
"Chỉ giáo thì không có, có điều vị đại sư âm nhạc bên cạnh ta đây nhận thấy tốt nhất các ngươi cứ chờ y ra khỏi đây rồi hãy tiếp tục".
Cái đầu thư sinh lập tức rút vào trong.
Cô nương áo đỏ dường như cũng nghe thấy ý tứ trong câu nói, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên giống như bộ quần áo đỏ nàng mặc.
Cánh cửa sổ tiểu lâu đang mở ra lập tức đóng lại.
Tôn Thọ nhìn lại Thẩm Thăng Y "Đó không phải giải quyết...".
Câu nói chưa dứt, tiếng sáo tiếng ca đồng thời trong tiểu lâu vang lên.
Tôn Thọ đoạn sau câu nói chưa ra khỏi miệng bất giác lại nuốt vào, dáng vẻ giống hệt vừa nuốt nguyên một cái trứng gà lớn.
"May mà chúng ta còn có cách này", Thẩm Thăng Y cước bộ ít nhất cũng nhanh gấp đôi.
Tôn Thọ cũng chỉ đành gia tăng cước bộ.
Tiếng sáo tiếng ca đồng thời kinh thiên động địa truyền tới.
Tiếng sáo tiếng ca hiện tại đâu chỉ vang dội gấp đôi.
Là một khúc Tân thủy lệnh.