CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 1
òn đó một chút hư vô, còn đó một chút phiêu du, cánh sen hồng phai bay theo làn mây bay… bay…”
Thật lạ cho một nhạc sĩ tuổi đời còn khá trẻ mà lại có thể viết nên những ca từ mang đầy hơi thở phiêu du lãng đãng đến như vậy. Và được vang lên từ chiếc cassette du lịch nhỏ, trong một buổi chiều đông Đà Lạt giá lạnh 12 độ. Gió len vào từng chân tơ kẽ tóc dưới bầu trời xám xịt với những hạt mưa phùn bay bám lên những cành lá rũ xuống làm tăng thêm vẻ mênh mông buồn của bản nhạc. Nếu chưa từng biết nhạc sĩ trẻ này thì Cường không thể nào nghĩ rằng anh ta chính là tác giả của bài hát, bởi hiểu theo lẽ thông thường, để viết được lời ca này phải là người từng trải, cuộc đời qua nhiều sóng gió truân chuyên ngọt bùi đắng cay và một ngày kia, tóc bạc, dựa cửa ngắm mây bay, chiêm nghiệm đời để mà viết. Cường lý luận như vậy mà phì cười tự giễu mình sao dạo này đa cảm quá. Cũng không hiểu sao, chỉ một lần thôi khi anh vô tình được nghe bài hát này qua giọng ca một nam ca sĩ thuộc hàng ngôi sao của một thành phố trong một quán cà phê nhạc mà anh bất chợt ghé qua trú mưa, thì từ đó, Cường luôn thấy mình bị ám ảnh bởi những lời ca phiêu lãng ấy đến tận bây giờ. Luôn luôn là một nỗi buồn dịu dàng không tên, len lén, nhoi nhói trong tim anh với những cảm giác của mơ hồ dịu ngọt mà bồng bềnh chơi vơi mong được bay xa, bay mãi.
Rặng thông già vươn cao, trầm ngâm suy tư, xòe tay đan vào nhau dắt hàng chạy dài dọc theo con đường đá nhỏ uốn khúc từng bậc thang cheo leo bên vách núi đá đi lên một tu viện nhỏ thuộc Đan viện Cát Minh nằm ở tận gần trên đỉnh núi. Gọi núi hay đồi cũng được bởi không cao lắm, một bên là vách đá dựng đứng, di tích những cuộc khai thác lấy đá đến vô độ của những thập niên trước, bên này thì thoai thoải rừng thông chạy tràn dài xuống tận phía dưới. Thông xanh muớt, vi vu vui đùa với mây gió qua bao năm tháng thăng trầm của đời người lẫn thời cuộc. Con người từ tóc xanh thành tóc bạc rồi về với cát bụi hư vô mà rừng thông thì bao nhiêu năm rồi vẫn thế. Tạo hóa mới thật vô thường làm sao, những tiếc nuối trăng trở ưu tư rồi cũng như gió mây phù du lãng đãng của trời đất. Từ một đồi thông hoang vắng thì nay nó đã trở thành một nơi thiêng liêng của Thiên Chúa. Người dân quanh đây sùng kính gọi nơi này là đồi Thánh nữ bởi sự vinh danh vị Thánh Teresa thành Avila. Cuộc đời bà là sự thánh thiện hy sinh vô biên của những đau khổ bị giày xéo và những ân sủng thần bí mà nữ thánh này chấp nhận trong quá trình cải tổ những dòng kín, với châm ngôn “Muốn không để bất cứ ai mất linh hồn, tôi sẵn sàng thí mạng tôi cả ngàn lần” mà bất kỳ con dân nào của Chúa cũng biết đến. Dọc hai bên đường từng bậc than đá đi lên, Cường để ý thấy có rất nhiều những bông hoa nhỏ bé li ti manh mảnh như những đầu ngón tay xinh xinh, không rõ tên, nhiều màu tím, vàng, đỏ, chen lẫn nhau mọc đầy dọc ven con đường đất xen kẽ, lốm đốm như thảm hoa trải dài, nhìn thật đẹp. Và đứng phía dưới, nhìn lên trên đỉnh ngọn đồi có thể thấy được “Mẹ Thiên Chúa” tức đấng “Đồng Công Cứu Chuộc” đang chắp tay hướng lên trời cao, nét mặt bình thản an nhiên một mình trong chiều tà gió lạnh với ánh mắt tràn đầy tình yêu thương đang dõi về một phương xa vô tận nào đấy. Khi lên đến nơi có thể thấy rõ Đức Mẹ Maria mặc áo dài trắng, đầu quấn khăn tấm ba vành nhìn rất Việt Nam, cho thấy dường như tượng Đức Mẹ được dựng sau Công đồng II với quan điểm, hướng về bản sắc văn hóa của từng dân tộc có sự kết nối hài hòa giữa niềm tin Thiên Chúa và tính bản địa trong bối cảnh thời đại đang có những phát triển vượt bậc. Nhìn kỹ sẽ thấy đây là một gương mặt phụ nữ Á Đông đẹp trầm tĩnh và khó có thể biết được Mẹ của Thiên Chúa đang nghĩ gì nếu không có một niềm tin kính sâu sắc để nguyện ngẫm. Tượng nét tạc tinh xảo thể hiện rõ qua ánh mắt, làn môi lẫn nét áo dài nhìn hài hòa, sống động cho thấy những người làm tượng đã làm ra được cái thần cho tượng khiến đây xứng đáng một tác phẩm nghệ thuật đẹp có giá trị.
Phía sau tượng Đức Mẹ là một tu viện nhỏ được xây theo kiểu nhà mái đình miền Bắc xưa với mấy mái ngói cong cong đứng rúm ró nép vào nhau như tránh lạnh dưới cây Thánh giá nóc rất lớn, uy nghiêm cao ngất. Vòng quanh tu viện là tường gạch xây cao, nhìn khá kiên cố, trước cổng nhỏ ra vào là một cái biển có dòng chữ Latinh mờ nhạt ghi tên của tu viện này. Thỉnh thoảng từng cơn gió lạnh lướt qua rừng thông lào rào như mưa rơi bên mái tôn và những quả thông khô lại thi nhau rơi buông mình trở về với sâu thẳm của đất, lột bộp trên cỏ. Xung quanh chân tường của tu viện, chao ôi hoa là hoa, nhiều vô kể, đủ loài chen nhau khoe sắc thắm màu rực rỡ. Sắc hoa làm cho khung cảnh nơi đây bớt đi vẻ lạnh lẽo cô liêu của những ngày cuối năm.
Vừa đi lên, Thương vừa cho Cường biết, đây chỉ là một tu viện nhỏ mới thành lập sau này của nhánh Cát Minh Nha Trang. Dòng Cát Minh Sài Gòn là Cát Minh đầu tiên có tại Việt Nam vào năm 1861 do Mẹ Philomène de L’Immaculée thành lập, sau đó Cát Minh Sài Gòn lập Cát Minh Hà Nội vào năm 1895 và Cát Minh Hà Nội lập Cát Minh Huế 1909, Cát Minh Bùi Chu 1923. Năm 1929 có Cát minh Thanh Hóa và là Cát Minh Nha Trang hiện nay. Mọi người còn quen gọi đây là Dòng kín Carmel hay Cát Minh đi chân đất, Cát Minh Teresa nhằm phân biệt với Cát Minh giảm chế hoặc Cát Minh lớn (OC). Châm ngôn của Dòng Cát Minh là “Tôi nhiệt thành vì vinh quang Thiên Chúa” (1V 19, 14a). Tất cả đều sống theo tinh thần cải cách của thánh Teresa Avila cải tổ từ năm 1562 tại thành Avila. Lịch sử cho biết, Dòng kín này vốn có nguồn gốc từ Cựu ước xa xưa và nhận ngôn sứ Eloa (năm 854-trước công nguyên) làm tổ phụ, đến thế kỷ XV thì Chân phước Joan Sorreth thành lập dòng nữ Cát Minh. Sau này Thánh Teresa Avila với sự cộng tác của Thánh Gioan Thánh Giá đã tiến hành cải tổ lập ra tỉnh dòng tự trị vào năm 1585. Mục đích các nữ tu Dòng Cát Minh sống theo tinh thần của Thánh Teresa Avila với nguyên tắc “Quy luật nguyên thủy” sống đời chiêm nghiệm thuần túy, chủ trương khó nghèo tuyệt đối, kiêng thịt hoàn toàn và hãm mình trong cô tịch. Dù trải qua nhiều biến đổi, nhưng đến nay thì mục tiêu chính của Dòng Cát Minh vẫn là chiêm nghiệm, hoạt động truyền giáo và nghiên cứu thần học, riêng các nữ tu thì chú tâm đặc biệt đến việc cầu nguyện giúp, nhất là cầu nguyện cho hàng Giáo phẩm. Sống khổ hạnh, tuyệt đối không ăn thịt, giữ chay từ lễ suy tôn Thánh Giá đến Thứ bảy tuần Thánh. Cường nghe và nhún vai. Nói chung hiều biết của anh về Thiên Chúa giáo lơ mơ lắm. Nhưng Thương thì khác, từ nhỏ nàng đã được gia đình gửi vào trường dòng Notre Dame de Langbian Đà Lạt, sau khi gia đình chuyển về Sài Gòn thì cũng chuyển về trường Regina Mundi tại Sài Gòn ăn học đến khi vào đại học thì mới trở về sống với gia đình. Đây là những trường do Dòng Nữ Kinh Sĩ thánh Augustinô sáng lập và còn có tên khác gọi là dòng Đức Bà Trường học mà người Việt Nam vẫn gọi là dòng Oiseaux. Dòng này vốn nổi tiếng với chuyện chăm lo việc giáo dục cho học sinh nữ và hát kinh Thần Vụ trọng thể. Từ bé, Thương đã sống quen theo kỷ luật của một nữ tu dòng kín và nàng là một tín đồ ngoan đạo thuần thành với niềm tin tuyệt đối hướng về Thiên Chúa. Thế còn bây giờ? Cường hỏi, và nàng tủm tỉm, vẫn thế, tuy nhiên niềm tin của một cô bé tuổi lên mười ngày ấy và nay của một người đàn bà tuổi bốn mươi từng trải, từng có chồng con rồi thì đương nhiên cũng có khác chứ. Cường gật gù, là vậy, nàng nhìn anh cười, lắc lắc mái tóc ngắn nhìn nhí nhảnh như một cô bé. Từ nhỏ, Thương được nữ tu của một dòng Nữ Kinh Sĩ thánh Augustinô nhận làm mẹ đỡ đầu, và tình mẹ con kéo dài đến nay. Sau này, do tuổi cao sức yếu nên mấy năm gần đây bà bệnh tật liên tục và Mẹ bề trên Dòng đã quyết định gửi bà về tu viện nhỏ này để tịnh dưỡng chữa trị. Cũng mấy năm rồi, nhưng rồi sức khỏe bà ngày càng yếu hơn làm Thương rất lo lắng, và hôm nay nàng nhận được điện thoại cho biết bà khó ở nên vội vã tức tốc đi ngay. Trước kia mỗi khi về Đà Lạt thì nàng vẫn thường lên thăm bà, bởi đây là dòng nữ tu kín không tiếp khách nam cho nên chưa bao giờ nàng đưa Cường cùng đi, hôm nay là lần đầu tiên phá lệ. Thật ra cũng còn lý do khác, mối quan hệ giữa nàng và Cường có vẻ như bà không tán thành lắm. Theo bà, chính vì Cường mà nàng không còn ngoại đạo như xưa và đặc biệt là hai người quan hệ tình cảm thân mật kéo dài nhiều năm đã vi phạm một vài quy định giáo luật nào đó thì phải.
Lanh canh… những tiếng chuông báo khách vang lên lanh lảnh trong chiều vắng. Ngồi ở phòng tiếp khách bên ngoài tu viện, nhìn qua ô cửa sổ vào trong, Cường thấy dọc theo hai hành lang lợp ngói bao quanh là bóng của các nữ tu đang lướt đi âm thầm lẫn trong huyền ảo sương chiều đang bảng lảng dần dần phủ kín tu viện. Ở góc phải của sân cỏ hình chữ nhật có mấy bụi cây mimosa lớn thỉnh thoảng lại rung rinh lắc lư vì gió, chưa vào mùa hoa nở, lá bạc phếch một màu trắng nhạt của bụi phấn, phất phơ trong gió chiều nhìn xa như những bà lão đang xõa tóc hong gió. Thương có lần kể cho anh biết, bên trong tu viện của nhà dòng là một cuộc sống khép kín với nhà ăn, nhà bếp, nhà khách, lẫn nhà họp hội đồng, nhà nguyện, thư viện riêng và bệnh xá, nhà thuốc… thậm chí còn có đến mấy xưởng thủ công thêu, may… cùng các hầm kho và một ao nuôi cá. Mỗi nữ tu lớn tuổi thì có riêng một nhà nhỏ cùng bàn thờ để cầu nguyện. Nhìn chung mỗi tu viện là một thế giới riêng thu gọn để cho các nữ tu có thể yên tâm sống, cầu nguyện, chiêm nghiệm, phụng sự và vừa có thể làm việc, sinh hoạt được. Trước kia khi nghe, có lần anh đã chê cho rằng cuộc sống của các nữ tu có vẻ đơn điệu, tẻ nhạt và khắc khổ quá, Thương giải thích, bước vào dòng tu chỉ có ai biết suy tư, tin tưởng và yêu mến lời Chúa thì mới có thể làm những việc phi thường ấy và những điều đó sẽ làm cho cuộc sống của các nữ tu luôn luôn có một ý nghĩa khác, thanh cao và trong sáng hơn so với suy nghĩ và cái nhìn của con người bình thường. Bởi vậy, không ai nhận biết ý của Thiên Chúa bằng các nữ tu, những con người tận hiến với tính nhạy cảm, hướng thượng nhận ra thánh ý Chúa qua suy ngẫm, chiêm nghiệm trong Thánh kinh và qua cuộc sống đơn sơ giản dị hàng ngày. Bây giờ thì anh đồng ý với nàng điều đó và luôn giành cho các tu sỹ của bất kỳ một tôn giáo nào lòng kính trọng pha lẫn sự ngưỡng mộ không giấu giếm. Dường như đứng trước những con người thanh cao ấy, anh luôn cảm thấy mình nhỏ bé hẳn, nhỏ bé bởi những dục vọng tầm thường của đời người, của những đau khổ và buồn vui lẫn sự yếu đuối mà bất kỳ một con người trần tục nào cũng ôm trọn lấy để rồi cuống quýt đau khổ, rên la, trách móc và cầu xin lẫn oán trách trời đất mỗi khi gặp sự không như ý. Kể ra con người ta nghĩ cũng ngộ thật đấy. Chỉ biết đến thần thánh khi tuyệt vọng thiếu thốn đau khổ, còn khi sướng vui hạnh phúc thì chẳng nhớ đến ai cả, rõ là chán. Cường bật cười giễu mình.
Lạnh và buồn, thật buồn.
Khung cảnh tĩnh mịch cô liêu đến lạ. Mỗi khi làn gió lạnh phớt qua là Cường lại rùng mình. Anh kéo cao áo sát cổ.
o Lạnh quá, em có lạnh không?
Mắt sáng long lanh, má đỏ ửng, Thương lắc đầu, nhìn nàng như một cô gái nhỏ, rất đáng yêu.
o Không, em không thấy lạnh chút nào.
Mà có lẽ nàng không lạnh thật, cứ nhìn thì biết, hai gò má của nàng ửng hồng tròn căng, mồ hôi lấm tấm trên trán, toàn thân nàng như đang bốc khói nên có vẻ như nàng đang nóng nữa là khác, chả bù cho Cường lúc này đang co ro rúm ró trong chiếc áo ấm dày cộm mà vẫn thấy lạnh. Cường nhìn nàng nghi ngại, chẳng lẽ nàng muốn nói cho anh vui lòng. Liếc nhìn anh, nàng so vai.
o Anh quên mất em vốn là người Đà Lạt à.
o Ừ… thì biết vậy, nhưng không lẽ người Đà Lạt không biết lạnh.
Dù đang lo lắng cho sức khỏe của mẹ đỡ đầu nhưng nàng cũng phải phì cười trước câu trả lời nhấm nhẳng kiểu hơi trẻ con của anh. Thương hơn Cường mấy tuổi, chồng chết đã lâu và có một đứa con trai hơn mười tuổi, cô quen và yêu Cường nhiều năm nay. Cường chưa từng lập gia đình nhưng lại có một cô con gái lớn. Nhìn Cường thật trẻ trung so với nàng, dù Thương là người phụ nữ đang vào thời điểm nhan sắc mặn mà mất. Có những lúc anh thật gần nàng trong vòng tay ghì chặt âu yếm ân ái nồng nàn nhưng cũng có những lúc anh thật xa nàng, cứ lơ lửng ở đâu đấy.
Gã trai trác táng, có một thời gian dài đấy là biệt danh bạn bè đặt cho Cường thời trai trẻ, bởi anh vốn nổi tiếng là sát gái. Là một kiến trúc sư đi nhiều, quen nhiều lại cộng thêm vẻ bề ngoài bảnh trai nên lúc nào vây quanh Cường cũng là người đẹp đủ độ tuổi. Thế nên khi biết Thương yêu Cường thì nhiều người nhìn nàng tỏ ý thương hại cho rằng trước sau gì nàng cũng nằm trong bộ sưu tập nhiều màu sắc của Cường thôi. Nhưng không, chính Cường đã bị Thương thu hút chinh phục, Cường thay đổi chính bạn bè cũng phải ngỡ ngàng. Gã trai lơ ngày nào nay đã là một người đàn ông đứng đắn sống chỉn chu nghiêm túc. Những bóng hồng lượn quanh Cường vẫn nhiều như xưa nhưng không còn thu hút anh nữa, tất cả là vì tình yêu của Cường đã dành hết cho Thương. Mái tóc bồng bềnh dợn sóng nghệ sỹ với sống mũi cao thẳng và đôi môi dày vành vãnh trên một khuôn mặt cương nghị rất đàn ông, thế nhưng Cường trong lòng Thương vẫn cứ như là một thanh niên chưa lớn hết. Vì thế tình yêu dành cho Cường, đôi lúc Thương đối xử với anh có một chút gì đó vỗ về âu yếm của một tình cảm mẫu tử nào đó mà nhiều lúc chính nàng cũng không hiểu nổi. Chàng trai tuổi bốn mươi của nàng, chao ơi, đôi lúc nàng cứ tự hỏi, làm sao mình có thể gặp và yêu Cường cho được trong khi nàng vẫn luôn tự hào về mình, một người đàn bà đầy bản lĩnh trong cuộc sống lẫn công việc, biết bao kẻ ngưỡng mộ, tôn thờ theo đuổi.
Chiều hôm nay theo kế hoạch thì Thương và Cường sẽ không đi đâu cả mà nằm ườn ở nhà để đọc báo, nghe nhạc dưỡng sức mai về Sài Gòn sớm. Thế nhưng sau bữa cơm trưa, đang ngủ ngon thì Cường bị Thương dựng dậy, nét mặt đầy âu lo. Nàng cho biết, mẹ đỡ đầu của mình trở bệnh, bà vừa điện thoại muốn gặp cả anh lẫn nàng. Rất ngạc nhiên về tin này và anh giành lái xe đưa nàng đi vì từ sáng tới giờ Thương hơi bị nhức đầu nên cầm lái không tiện.
Tu viện này tuy nằm ngoài địa phận của thành phố Đà Lạt nhưng không xa lắm.
Tới nơi, vẫn ngồi yên trên xe, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Cường vòng tay qua vai Thương, hôn lên mái tóc nàng, an ủi.
o Anh nghĩ chắc mẹ không bị gì đâu.
- Chàng trai tốt bụng của em - Nàng dịu đầu vào vai anh, vẻ mặt vẫn căng thẳng -Không biết mẹ của em có bị gì không, dạo này sức khỏe của bà yếu lắm. Đây là lần đầu tiên mẹ trực tiếp điện thoại cho em và nói muốn gặp cả anh nữa.
Nói rồi Thương vội vã đi vào.
Giá lúc khác thì Cường sẽ nhăn nhó khi nghe câu chàng trai của em, dù biết rằng, yêu anh lắm lên Thương mới nói câu ấy nhưng anh lại không thích, sao cứ như nói với trẻ con vậy, nhưng hôm nay thì không nỡ bởi biết Thương đang lo. Cường cũng đang băn khoăn về việc bà muốn gặp anh, không rõ việc gì hay là bà nhắc đến chuyện cưới xin của hai người, có thể lắm. Là một nữ tu nên lâu nay bà vẫn tỏ ý không hài lòng với cuộc sống chung ngoài hôn nhân giữa anh và Thương.
Một lát sau thấp thoáng bóng Thương đi từ trong tu viện ra và Cường còn nhận thấy nàng đang dìu một nữ tu già, đấy là mẹ đỡ đầu của nàng, người mà Cường rất mong gặp mặt kể từ ngày anh quen Thương đến giờ.
Vị nữ tu già có một khuôn mặt nhìn rất phúc hậu với những nếp nhăn thời gian đầy trên mặt. Mấy cọng tóc bạc xõa xuống ngoài tấm khăn choàng đầu, nhìn bà rất yếu. Quả không ngoài dự đoán của anh, vẫy tay ra hiệu cho anh và Thương ngồi xuống bên cạnh, tay cầm chuỗi hạt chuỗi Mân côi, bà thong thả nói:
- Mẹ là một nữ tu và thực hiện ý Thiên Chúa là niềm vui của người tận hiến. Cuộc đời ta ngoài Thiên Chúa thì Thương là đứa con mà ta thương yêu nhất. Ta đã nuôi nấng bế bồng chăm sóc nó từ những ngày bước chân chập chững trong tu viện. Theo dõi nó lớn lên, nghiêm khắc dạy bảo và quở trách nó mỗi khi lầm lỗi, chia sẻ với nó niềm vui hạnh phúc lẫn đau khổ trong đường chồng con vắn số…
Bà thở dài, lòng Cường se lại khi thấy nước mắt Thương chảy dàn dụa.
- Việc Thương quen con, nói thật là mẹ không hài lòng lắm. Ngoài chuyện con và Thương khác nhau về niềm tin thì… - Bà nhướng mắt, nhìn Thương vẻ nghiêm khắc – Là tôi tớ của Chúa nhưng đã có nhiều con chiên nhạt nhòa niềm tin vì lý do này kia, thực ra chính là vì coi thường việc suy tư và thực hành lời Chúa, do thế mà nhiều lúc ta cho rằng vì con nên Thương mới vậy.
- Dạ thưa… - Cường ấp úng. Thật lòng từ ngày quen nhau đến giờ, chưa bao giờ Cường xen vào niềm tin của Thương cũng như phản đối, ngăn cản hay nói xấu tôn giáo của nàng cả. Là một phụ nữ từng trải, đã có chồng con và nay còn đang đứng đầu một doanh nghiệp lớn, Cường luôn hiểu rằng Thương là một phụ nữ rất có bản lĩnh, chẳng điều gì có thể làm cho nàng thay đổi trừ phi nàng muốn điều đó. Huống hồ với anh, Thiên Chúa giáo là một tôn giáo mà anh kính trọng thì tại sao phải ngăn cản niềm tin của Thương.
- Dạ thưa mẹ,,, - Có lẽ hiểu được điều đó nên Thương vội lên tiếng xen vào, nhưng bà đã giơ tay ra hiệu ngắt lời cả hai.
- Thế rồi mẹ cũng hiểu rằng “Mọi sự, mọi việc, mọi ngày đều là của Chúa” thì tại sao lại trách con? – Bà nhìn Cường, se sẽ lắc đầu – Không suy tư và thấm nhuần lời Chúa thì không ai hiểu được thông điệp mà Thiên Chúa muốn gửi đến cho chúng ta, hoàn cảnh có thuận và cũng có nghịch và như thánh Phaolô tông đồ đã dạy “Mỗi người đừng tìm lợi ích cho riêng mình, nhưng hãy tìm lợi ích cho người khác” (P12,4), thế nên nay trước khi về với Chúa, mẹ muốn gặp con là vì vậy/
- Mẹ!
Cả Thương và Cường đều hốt hoảng kêu lên và Thương vội vàng ôm ghì lấy bà òa khóc nức nở. Vuốt ve mái tóc nàng, bà thở dài:
- Cả cuộc đời mẹ tận hiến cho Thiên Chúa, bao nhiêu năm nay mẹ sống phục vụ lời Chúa và nay trở về trong vòng tay Ngài thì các con phải mừng vui cho ta mới phải chứ.
Nhìn Thương khóc to, Cường hiểu rằng nàng đau lòng lắm. Cả gia đình nàng đi nước ngoài đã lâu và riêng nàng ở lại Việt Nam với gia đình bên chồng, người mẹ nuôi này là người thân thiết nhất của nàng. Từ bé nàng đã sống trong vòng tay chăm sóc của bà, bà là chỗ dựa tinh thần lớn lao cho nàng nhất là sau khi chồng nàng qua đời, con trai mắc bệnh nan y. Mặc dù gia đình bên Mỹ làm giấy tờ bảo lãnh và nhiều lần Thương cứ ngần ngừ, một phần vì công việc, vì gia đình mẹ nuôi và sau này còn vì anh nữa. Thế nên nay biết bà sắp đi xa hỏi làm sao nàng không đau lòng cho được.
- Gần đây mẹ mới nhận thấy rằng, cũng vì thái độ thiếu vị tha của mẹ đối với chuyện của các con bao năm qua đã làm cho các con khó xử, suy cho cùng, mẹ đã chưa thấy hết được bài học đức ái của Chúa đã dạy – Bà thở dài, nói với Cường – Vì thế mẹ mới mời con đến để nói cho rõ và mong con hiểu mẹ.
-Thưa mẹ - Cường lắc đầu – Con hiểu và không có gì thắc mắc cả, con yêu Thương thật lòng.
-Tốt lắm – Khuôn mặt bà rạng ngời, bà cầm bàn tay Thương đặt vào bàn tay Cường, rồi nói – Hôn nhân luôn được bày tỏ trong khung cảnh màu nhiệm của Đức Kitô và của Thiên Chúa. Hôn nhân như Thiên Chúa thiết lập “khi tạo dựng con người là nam là nữ” (st 1,27), một khi tình yêu tự nguyện đến từ người nam người nữ thì nên đến hôn nhân, đó là hợp lẽ phải và ý Chúa. Mẹ nghĩ với các con cũng vậy, phải không?
Thương đã ngừng khóc, nàng đăm đăm nhìn Cường chờ đợi. Nét mặt Cường bỗng nghiêm trang hẳn, người đàn ông hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực trong vài giây rồi nhìn hai người đàn bà, nói rõ từng tiếng.
-Thưa mẹ đúng vậy… - Và Cường quay đầu trìu mến nhìn Thương - Nếu em không phản đối, có mẹ ở đây, cho phép anh xin được ngỏ lời cưới em.
Mặt Thương bỗng nóng ran, đỏ bừng e thẹn như cô gái tuổi muời tám lần đầu tiên được ngỏ lời yêu. Nàng thoáng mỉm cười, quay mặt đi.
Mẹ nuôi nàng cười rạng rỡ.
- Chúa sẽ phù hộ cho hai con.
Bà sôi nổi hẳn lên khi nói về chuyện đám cưới của hai người, dường như kết cục đẹp của Cường và Thương đã cho bà niềm sinh khí mới. Bà đồng ý nhận lời đến dự đám cưới nếu sức khỏe cho phép. Bà dạo này rất yếu nên không thể nói chắc chắn được điều gì hay không. Tuy nhiên bà sẽ giành thời gian này để ầu nghuyện cho hai người được hạnh phúc.
Trời vẻ như bớt lạnh, sương mù loãng dần ra, những bông hoa rừng rung rinh dưới nắng chiều mờ ảo, hàng thông xanh vẫn trầm ngâm dưới gió lạnh, núi đồi chập chùng xa xa.
Xác chết lõa lồ trong tư thế nằm co quắp trên nền nhà ngay sát cạnh chân giường đôi, bên trên chăn gối nhàu nát. Mấy vết thương nứt toác phía sau gáy thâm đen bầm cho thấy nạn nhân bị hung thủ dùng vật tày cứng đánh rất mạnh vào phía sau. Cú đánh bất ngờ và khi nạn nhân gục ngã còn bị đánh bồi đến chết hẳn.
Đây là một người đàn ông tuổi trạc bốn lăm, người mập mạp. Mặt phù nề biến dạng nhìn rất khó coi, tuy nhiên cũng có thể hình dung ra khuôn mặt tròn, môi dày, mũi to và cặp mắt ti hí. Tất cả tím ngắt, đang trương dần bốc mùi hôi thối kinh khủng, ruồi nhặng xanh vo ve bu đầy.
Căn phòng vốn nhỏ tăm tối lại càng thêm âm u bởi mùi tử khí nồng nặc khắp nơi. Có lẽ trong các loại mùi hôi thối từ xác chết của động vật nói chung thì hình như mùi người chết là hôi nồng hơn cả, một thứ mùi nặng khủng khiếp, không lẽ vì đó là con người chăng? Một điều tra viên công an chuyên làm công tác khám nghiệm hiện trường nói vậy. Đồ đạc trong nhà thật bề bộn, lung tung mỗi thứ một nơi cho thấy chủ nhà là một người sống tuềnh toàng bừa bãi. Trên bàn ngay sát giường vẫn còn mấy ly rượu cạn chổng chơ, một chai vang Pháp rót quá nửa, lẫn mấy miếng thịt nguội đã thiu của một bữa nhậu dang dở.
Nhìn xác có thể phỏng đoán nạn nhân bị giết không dưới ba ngày. Do ông ta sống một mình, ít quan hệ với hàng xóm xung quanh, nhà ở khúc quanh khuất nhất của con hẻm nhỏ, ông lại vốn hay đi về thất thường nên cũng không ai để ý. Chỉ khi có mùi nặng từ căn nhà này bay ra khắp nơi mọi người mới phát hiện và báo công an.
Các điều tra viên lập tức tiến hành những thủ tục ban đầu. Khi lấy lời khai người phát hiện đầu tiên và hàng xóm xung quanh thì được biết, mấy năm nay người đàn ông này sống một mình sau khi ly dị vợ. Hai vợ chồng họ sống ở đây khoảng hơn hai chục năm, vợ ông ta công tác tại Viện vệ sinh dịch tể thành phố, không thấy họ có con. Hai vợ chồng này ít quan hệ với hàng xóm và chuyện vì sao họ bỏ nhau mọi người không rõ lắm, nhiều người còn bị bất ngờ khi biết tin bởi vợ chồng nhà họ vốn không bao giờ to tiếng hay xô xát lớn. Ông ta hiện làm gì, ở đâu, không ai biết. Một người lặng lẽ, cô đơn và có phần bí hiểm.
Lời khai của bà hàng xóm cách đó mấy căn nhà là đáng chú ý nhất. Sau khi bỏ vợ thì một tuần một lần ông ta thuê bà sang nhà dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo. Người vợ vốn sống rất sạch sẽ trong khi ông chồng ở bẩn kinh khủng, cứ như hai thái cực đối lập nhau và chẳng hiểu tại sao họ lại có thể là vợ chồng được. Hình như ông ta đang làm cho một công ty bảo vệ hay thám tử gì đó và thu nhập cũng khá. Từ ngày bỏ vợ thì thỉnh thoảng cũng có đàn bà tại căn nhà này, nhưng theo bà đánh giá thì đó là gái chứ không phải người tình. Con người này lầm lỳ, ít nói, cộc cằn và sống kín đáo, cũng không thấy bạn bè hay đồng nghiệp đến bao giờ. Suốt ngày ông ta biến mất đâu đó, tối mịt mới về, người luôn sặc mùi rượu, mùi nước hoa, mùi đàn bà, cứ vậy cũng dăm năm rồi. Thời gian gần đây không biết ông ta trúng mánh gì nhưng bà biết chắc là có rất nhiều tiền, có lần hứng chí ông ta cho thêm bà tiền với lý do bà trông coi dọn dẹp nhà cửa tốt. Những lần dọn nhà cho ông ta, bà còn phát hiện những xấp tiền nhàu nát, có giá trị lớn bỏ vung vãi khắp nơi trên gối, dưới nệm. Bà rất muốn hỏi ông ta làm gì mà có nhiều tiền vậy và có tiền sao không sắm sửa gì thêm cho căn nhà, nhưng lại không dám bởi biết người đàn ông này tính rất cộc, thậm chí là thô lỗ, một khi ông ta không muốn nói thì đừng hòng cạy răng nổi.
Cũng một lần đang dọn dẹp nhà, tình cờ bà còn nghe ông ta lẩm bẩm ca vài câu ca gì đó rất lạ tai, tò mò quá bà hàng xóm đánh liều hỏi và câu trả lời cụt lủn là hò Huế, nghe rât ngộ. Chuyện này cũng mới xảy ra dăm tháng gần đây thôi chứ trước kia thì chưa bao giờ bà ta nghe ông ta ca hát gì cả, theo bà hàng xóm đó là một sự lạ không hiểu nổi.
Thời gian gần đây, theo bà hàng xóm nhận xét, con người này đã có những thay đổi là lạ, nhưng lạ như thến nào bà không thể giải thích nổi, nhưng bằng trực giác của đàn bà thì bà nhận thấy vậy.
-Bà có thể ví dụ cụ thể được không?
-Là như thế này, ông ấy ăn mặc gọn gàng hơn trước và nói chuyện với tôi nhẹ nhàng cởi mở.
Các điều tra viên nhìn nhau vẻ ý nghĩa. Bà hàng xóm nói tiếp.
-Có những lúc ông ta ngồi thừ ngây người ra nhìn đâu đó thật lạ. Tôi nghĩ, khi một người đàn ông thay đổi đột ngột như vậy, chỉ có tác động của tình yêu thôi. Có nghĩa, biết đâu ông ta đang có người đàn bà nào chẳng hạn và điều đó cũng là dễ hiểu.
Các điều tra viên công an phì cười khi nghe những lời nhận xét của bà hàng xóm,nhưng trong nghề điều tra, luôn luôn không được loại trừ bất kỳ chi tiết nhỏ nào dù nhỏ nhất hoặc vu vơ vô tình, bởi rất có thể nó lại là đầu mối để lần ra một vụ án.
-Tình yêu… bà đã bao giờ nghe ông ấy nhắc đếm một người đàn bà nào không?
-Không – Bà hàng xóm lắc đầu - Vụ này thì ông ấy kín đáo lắm, thú thật tôi cũng tò mò lắm và có lần còn hỏi dò nhưng ông ta nín thinh không trả lời nên cũng không dám hỏi thêm.
-Thế bà có bao giờ thấy ông ấy dẫn phụ nữ về đây chưa?
-Trước kia thì có, thậm chí nhiều, nhưng thời gian gần đây không thấy nữa – Bà hàng xóm nhún vai – Nhà tôi và nhà ổng không gần nhau. Các anh thấy đấy, nhà ổng nằm khuất khúc quẹo trong này nên ai đến đi cũng ít thấy.
-Thế rồi… - Bà ta quơ quơ cánh tay chỉ quanh chiếc giường ngủ nằm góc trong – Các ông có thấy không?
Thấy gì, mấy điều tra viên nhìn nhau. Người đàn bà giải thích.
-Tự dưng khúc sau này ổng trang hoàng cái chỗ nằm nó kỳ kỳ…
Lại những nhận xét cảm tính buồn cười của người đàn bà này, hiểu điều đó nên bà ta nhấn mạnh.
-Là vầy, ổng treo mấy cành lan giả màu tím Huế lên giường, tự thay khăn trải giường, gối… tùm lum thứ hết, đều màu hồng hay mày tím gì đó, kỳ lắm – Bà ta bật cười lầm bẩm - Một lần khi qua dọn nhà tôi thấy mắc cười quá, ổng biết ổn quê nên cất đi. Nhưng rồi lâu lâu vẫn lấy ra tự trang hoàng lấy… vậy đấy – Bà ta nhún vai vẻ không hiểu.
Người đàn bà đứng dậy đi ra rồi, nhưng vẻ băn khoăn hiện trên nét mặt nên một điều tra viên tinh ý nhận thấy gọi lại và bà ta ngập ngừng nói.
-Kể ra điều này cũng kỳ kỳ… nhưng mà tôi muốn nói thế này. Dạo này ông ta vẫn thường… thường xuyên có quan hệ với ai đó trên cái giường này.
Bà ta trỏ lên chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ sau khi xác nạn nhân đã được mang đi và giải thích.
-Cũng là linh cảm đàn bà thôi. Tuần tôi mới qua nhà ổng đôi lần để dọn dẹp và tôi nhận ra điều đó.
Nhận ra bằng cách nào? Bằng cách nào àh, bằng những đèn cấy cháy dở trên bàn đến tận sáng hôm sau, giường chiếu trang hoàng đẹp… và, tôi không biết, người đàn bà đi ra, bỏ lửng câu nói.
Có một thông tin mà điều tra viên công an rất chú ý, nạn nhân Nguyễn Văn Khảo từng là điều tra viên của công an quận, sau này anh ta bị tức quân tịch sa thải khỏi ngành vì tội nhận hối lộ trong khi đang điều tra một vụ án buôn lậu. Sau khi ra khỏi ngành, Khảo làm nhiều việc nhiều nơi, nhiều nghề và hiện đang làm cho công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Long tại quận 11. Giám đốc công ty này vốn từng là đồng nghiệp trước kia trong ngành công an với Khảo.
Một vài giả thiết rất cũ luôn được đặt ra như nạn nhân bị giết vì thù tức cá nhân, ghen tuông tình cảm, giết người cướp của… chưa kể có nhiều dấu hiệu cho thấy nạn nhân có quan hệ tình dục với ai đó trước khi bị giết. Đúng như bà hàng xóm mô tả, nhìn căn phòng ngủ, nhất là quanh chiếc giường được trang hoàng đẹp, treo bông lan giả… rõ ràng đã có một người đàn bà nào đó quan hệ với nạn nhân này trước khi bị giết thời gian ngắn. Chiếc tủ riêng bị cạy tung và lục kỹ, có vẻ như sau khi giết người, thủ phạm đã tìm gì đó rất lâu trong căn nhà này, cũng như cẩn thận xóa các dấu vết tội phạm. Vậy thủ phạm muốn tìm gì? Có phải chỉ đơn thuần là tiền vàng hay vật cần tìm nào đó chính là lý do dẫn đến cái chết của nạn nhân này hay không?
La lá là lá la… la… la lá là lá la…
Có tiếng hát chập chờn trong sương mù mà một cánh bướm trắng nhạt nhòa dang ra như cánh tay người đang phất phơ bay lượn trên hồ nước mênh mông. Sương mù dần phủ kín mặt hồ.
Người, hoa, cánh bướm và hư ảo, chẳng rõ đâu là giả đâu là thật giữa trời nước như thế này.
-Này người kia, là ai sao vào đây?
-Tôi… tôi là du khách…
-Du khách…
-Dạ vâng, dạ xin lỗi tôi bị lạc đường.
-Lạc đường?
Tiếng cười khanh khách vang lên giữa trời sương sớm nghe rờn rợn đến gai người.
-Lạ nhỉ, chốn này đâu phải là nơi để có người tới mà lạc.
-…
-Tới đây.
-Dạ.
Cường căng mắt dò dẫm lần từng bước từng bước đến bên mép hồ, mà, thú thật, anh cũng chẳng thể nào phân biệt nổi đâu là đất đâu là nước ở nơi này.
Cánh bướm hư ảo sà xuống bên Cường và anh nhận ra đó là gương mặt của một cô gái trẻ nhìn trắng toát, cưng đơ gường gượng bất động như một pho tượng đá. Không màu, không sắc và nhợt nhạt như một xác chết.
-Có muốn theo tôi vào trong kia không?
Đi đâu, ánh mắt Cường ngơ ngác hỏi. Người đẹp nhếch mép nở nụ cười huyền bí quyến rũ đến mê hồn.
-Chốn này là của anh, một khi đã đến đây rồi thì nó sẽ là của anh mãi mãi.
Vậy sao?
-Phải nơi này là của anh, tôi chờ anh đã lâu lắm rồi và anh sẽ là người cuối cùng mà tôi chờ đợi để cùng đi.
Hai cánh tay của người đẹp chập chờm như cánh bướm dẫn Cường lần lần từng bước xuống dần mép nước hồ. Nước cứ từ từ dâng cao dần lên đến ngang ngực thì, một cảm giác tức ngực nghẹt thở làm cho Cường thấy khó thở và anh cố vùng vẫy thoát ra khỏi. Buông tôi ra… buông tôi ra…
Những tiếng ú ớ thất và Cường giật choàng tỉnh, anh bật ngồi phắt dậy, ngơ ngác nhìn quanh. Bên cạnh anh, Thương cũng đã tỉnh, xanh mặt vì sợ, nàng ôm chặt lấy Cường hỏi gấp.
-Anh gặp ác mộng à?
-Ừ… ừ…
Cường đưa tay lau mồ hôi trán, anh thở phào. Sợ quá.
-Chuyện gì vậy anh?
-Hờ… anh mơ… mơ… thấy mình bị chết đuối.
-Trời… - Nàng tròn mắt vẻ sợ hãi. Thấy thế, Cường cười, an ủi.
-Mơ mộng ấy mà, sợ gì chứ.
-Có lẽ áp lực công việc của anh nhiều quá.
-Ừ… có lẽ vậy.
Cường gật đầu, dạo này công việc của anh ngày càng nhiều hơn.
Cả hai nằm xuống, kéo chăn chặn ngực, Cường thở phào, vuốt ve bờ vai trần của Thương, thôi em ngủ đi. Im lặng để Thương ngủ và Cường cố tìm lại giấc ngủ nhưng không được nên đành mở to mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Nói thế thôi, cơn ác mộng lúc nãy nó thật quá, thật đến nỗi làm cho Cường thấy hoảng sợ. Anh như còn cảm nhận được làn nước tê lạnh từ từ bò lên người trong khoảng mênh mông trắng nhợt trên mặt hồ lúc ấy. Một cảm giác gai gai bò khắp người làm cho anh thấy như mình đang chìm vào trong những bứt rứt mơ hồ không yên. Nước lạnh và nụ cười lạnh lẽo ma quái chết chóc của người đẹp, nghĩ lại, Cường thấy rờn rợn. Anh lạnh toát người vì một linh cảm không lành nên cứ trăn trở mãi không ngủ được.
-Em chưa ngủ à… sao vậy? Cường ngạc nhiên hỏi khi phát hiện Thương cũng chưa ngủ.
-Hình như anh cũng không ngủ được.
- Ừ… không hiểu sao giấc mơ lúc nãy ám ảnh làm anh sợ quá.
Và Cường kể lại giấc mơ ấy một lần nữa. Thương ngồi dậy, bật đèn, quờ tay tìm gói thuốc và châm một điếu, rồi nói.
-Có lẽ anh mệt quá nên mơ vậy thôi – Nàng nhìn anh vẻ hối lỗi - Chắc tại vì chiều nay em bắt anh leo núi.
Cường phì cười lắc đầu, một người chơi thể thao thường xuyên như anh và chỉ leo có mấy trăm mét đường núi lấy gì mà mệt đến vậy, thật phi lý.
Nét mặt trầm ngâm đột nhiên Cường nói bâng quơ:
-Anh thấy nhớ má anh quá.
Thương mỉn cười lắc đầu nhè nhẹ, Cường của nàng là vậy đấy, đôi lúc là những buồn vui vô cớ đến khó hiểu và những yếu đuối đến nao lòng. Ngã dài trên giường, ôm Thương vào lòng, Cường lẩm bẩm:
-Cuộc sống cứ qua đi qua đi trong bận rộn, những đứa con như những cánh chim trời lao vào khoảng không mải miết kiếm sống, đến một ngày chợt nhớ về tổ ấm ngày xưa thì mọi sự đã xa mất rồi.
Thương hiểu điều Cường đang nói, nàng biết thoảng mỗi khi buồn hoặc có chuyện gì đó anh lại hay nhớ về người mẹ quá cố của mình. Tuy sống trong một gia đình giàu có nổi tiếng ở miền Tây, nhưng Cường sống thiếu tình thương từ nhỏ. Ba anh có đến mấy bà vợ và anh chỉ là một đứa con lẻ trong bầy con đông đúc của ông, một người nổi tiếng là nghiêm khắc đến khắc nghiệt với vợ con. Thế nên Cường ít được hưởng tình thương từ cha mẹ, nhất là của người cha này và tình cảm cha con anh rất lạnh lẽo. Mười mấy tuổi đã bị cha tống lên thành phố ở với người anh hai, từ đó tình cảm cha con Cường lạt hẳn, chỉ có ngươi mẹ lâu lâu nhớ con thì tìm lên thăm anh mà thôi. Cuộc sống qua nhanh đến khi đứa con gái lớn của anh trưởng thành, Cường mới thấm thía tình cha mẹ ơn nghĩa sinh thành, tiếc rằng bây giờ cha mẹ anh đã khuất núi, nên thỉnh thoảng anh lại bị giày vò về những cảm giác bất hiếu là vậy.
Giọng nói của Cường bỗng xa vời vợi.
-Đôi lúc anh thấy mình rât cô đơn em ạ và sợ…
Thương thoáng rùng mình khi nghe vậy, để giải khuây cho Cường, nàng đứng dậy đi lại bên chiếc tủ con, mở lấy chai rượu XO ra và rót một ly nhỏ cầm lại cho anh.
-Thôi nào, làm một chút cho dễ ngủ đi anh.
Nàng ngồi bên cạnh, kéo chăn ra, âu yếm vuốt ve lưng trần vạm vỡ của Cường.
-Nào… để em mát xa một chút nào.
Những ngón tay nhỏ xoa xoa lăn tăn trên lưng cho Cường cảm giác dễ chịu, bất ngờ anh choàng tay qua cổ kéo ghì Thương xuống, trùm chăn lại. Trong bóng đêm Cường hối hả vội tìm về chính mình, Thương nóng bỏng trong anh, chiếc giường gỗ run lên bần bật.
Đêm đang thở nhè nhẹ.
Những tiếng chuông đồng hồ dưới nhà thong thả buông từng tiếng loong boong báo hiệu. Đã 4 giờ sáng.
Sáng hôm sau theo thói quen, dù trời lạnh nhưng Cường vẫn dậy sớm tập thể dục, anh đi loanh quanh vườn hồng trước nhà, mùi hương hồng sáng sớm thơm thoang thoảng thật dễ chịu. Đà Lạt lập đông, trời lạnh, sáng sớm sương mù rất nhiều. Mây mù cứ như bay ra từ những cánh rừng thông rộng lớn và muốn níu trời đất lại gần nhau hơn. Nhìn xa chẳng thể phân biệt ranh giới trời đất bởi mây mù cuộn chặt vào rừng cây rồi.
Đi dạo trên con đường mòn từ đồi xuống phía dưới, Cường chợt lại nhớ đến giấc mơ tối qua và không hiểu sao, anh không cưỡng lại ý muốn kỳ quặc là được quay lại hồ nước dưới chân núi tu viện một lần nữa, đến bữa ăn sáng khi nghe anh nói, Thương nhìn anh vẻ ngạc nhiên. Vốn có nghiên cứu về tâm lý nên Cường cũng có đôi chút hiểu biết về tâm lý nói chung. Anh giải thích, một khi có những ác mộng thì tốt nhật nên tìm ra căn nguyên của nó để giải quyết cho ổn thỏa. Rõ ràng hiện trong bản thân anh đang có những ẩn ức nào đó chìm sâu trong tiềm thức và đã bộc lột qua những giấc mơ trong vô thức. Vì thế anh muốn đến tận hồ nước ấy một lần nữa trước khi về Sài Gòn. Lý luận thật lạ, Thương nhún vai, nàng không nói gì. Sống với nhau dăm năm nàng biết tính anh rồi, một khi đã nói là làm, đôi lúc Cường khá cực đoan, thề nên nàng hiểu tốt nhất là đừng ngăn cản anh làm gì. Lùi xe ôtô ra khỏi gara, Cường thò đầu ra hứa với nàng là anh sẽ quay về ngay trong vòng mấy tiếng nữa để kịp về Sài Gòn, Thương cứ chuẩn bị đồ đạc sẵn, khi anh về là đi luôn. Thật bất ngờ thằng Triệu từ phía sau sấn đến, toét miệng cười hớn hở, cậu ơi cho con đi với. Gương mặt ngây ngô của nó nhăn nhó năn nỉ nhìn thật tội, Cường nheo mắt nhìn Thương dò hỏi và nàng gật đầu. Nó reo ầm lên, chui tọt thật nhanh vào xe vì sợ má đổi ý, Cường bật cười.
Đường vắng xe, xe đổ đèo nên chạy khá nhanh. Trong xe thằng Triệu cứ líu lo ngọng nghịu nói chuyện một mình, thỉnh thoảng nó lại chồm từ ghế sau lên phía trước hỏi anh, đúng không đúng không hả cậu và Cường ậm ừ gật đầu, “đúng, đúng”, nó cười thích chí. Thẳng bé rất mến Cường, nó là con riêng của Thương, đã 13 tuổi rồi nhưng vẫn như trẻ con. Triệu bị thiểu năng trí nhớ từ nhỏ.
Lần đầu tiên Cường về thăm nhà của Thương ở Đà Lạt. Ấn tượng mạnh nhất đối với anh chính là ngôi biệt thự rộng lớn của gia đình chồng nàng. Đó là một ngôi biệt thự biệt lập nằm tuốt trên một ngọn đồi phía bắc thành phố. Một tòa nhà to lớn với những mái chóp nhô cao, xây dựng theo kiểu kiến trúc Gotich của châu Âu vào thế kỷ 18, kiêu hãnh và cô đơn đứng một mình trên đồi thông lộng gió. Đang vào mùa cúc quỳ, hoa nở vàng rực rỡ khắp nơi, những bông hoa mặt trời nhỏ này lắc lư dưới ánh nắng lạnh mọc lan khắp chân đồi nhìn như bồng bềnh trôi trong gió. Từ dưới đi lên là một con đường nhỏ trải nhựa chạy thẳng đến tòa nhà, trước sân là một vườn hồng đẹp tuyệt, những bông hồng đủ màu khoe sắc hương thơm ngào ngạt, tất cả đã làm cho Cường ngây ngất vì vẻ đẹp hoang vắng cô liêu của nó. Ngôi nhà quá rộng, và vắng đến mức có thể nghe tiếng vọng của từng bước chân người đi. Quanh quẩn trông nom căn biệt thự là vợ chồng người quản gia già, họ ở đây từ trước giải phóng và nay hai con người già nua đó cũng đang xiêu vẹo cũ kỹ dần theo thời gian cùng với căn nhà. Rất nhiều phòng trống, buông rèm, đóng cửa, bàn ghế phủ bụi. Trời đất lạnh và từng căn buồng cũng lạnh lẽo làm sao, Cường rùng mình. Duy nhất chỉ có phòng khách, nhà bếp và phòng riêng của Thương là còn có hơi người. Không khí lạnh lẽo bao trùm, người yếu bóng vía chắc không thể ngủ nổi.
Nhìn tòa nhà, Cường lấy làm lạ là tại sao không có ai ở ngôi biệt thự này. Thương cho biết, đây vốn là nhà thờ của dòng họ bên chồng nàng. Ba chồng nàng nguyên là một bộ trưởng trong chính phủ cũ, sau đợt thay đổi nội các năm 1972 thì ngỉ hẳn chuyển qua làm ăn buôn bán và hồi ấy ông đã bỏ tiền ra mua cả ngọn đồi này, mục đích xây nhà để ở dưỡng già, quây quần con cháu lại. Sau giải phóng, chính quyền thu một phần đất đai dưới chân đồi đưa vào hợp tác xã nông nghiệp, tuy nhiên vẫn để lại ngôi biệt thự và ngọn đồi này cho gia đình vì dòng họ ông có nhiều người đi kháng chiến, có công lao. Bản thân ông khi làm ăn cũng đã từng nhiều lần góp tài chính cho Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam. Tuy nhiên đến nay thì đại gia đình này đã tan tác hết, đa phần là đi nước ngoài, ở lại Việt Nam chỉ còn chồng nàng và một người chị lớn lấy chồng ở Vĩnh Long, nhưng nay cũng đã mất. Riêng chồng nàng thì về thành phố làm việc, gặp nàng, lấy nhau ở luôn thành phố, ít về Đà Lạt. Sau khi cha mẹ chồng nàng qua đời thì ngôi biệt thự này gần như bỏ hoang, may mắn còn có vợ chồng người quản gia trung thành vẫn ở chăm sóc.
Nhớ đêm đầu tiên ngủ tại đây, Cường cứ trằn trọc mãi, phần vì lạ chỗ, một phần vì anh nghe hình như có những tiếng kéo lê đồ đạc loảng xoảng lẫn tiếng ai đó hát hò hay la hét gì đó trên lầu. Sáng hôm sau khi Cường hỏi thì Thương nhìn anh không trả lời còn vợ chồng người quản gia thì một mực cho rằng chắc tại đêm qua anh mệt nên ngủ mơ. Đến đêm thứ hai, đang ngủ ngon, bất chợt Cường mở choàng mắt vì thấy có một thằng bé đứng ngay đầu giường mình, nó giương mắt nhìn anh chằm chặp và cái lưỡi dài cứ lè ra thụt vào đỏ hỏn. Hết hồn, theo quán tính anh quờ tay mạnh vào nó, cú xô khá mạnh. Thằng bé ngã chúi xuống đất và nó vùng dậy ngay, vẻ cáu kỉnh nhảy bổ vào anh, nhe răng cắn. Hai người đang vật lộn thì Thương tỉnh, nàng kêu lên và ôm giằng thằng bé ra. Nghe tiếng động, vợ chồng người quản gia dưới nhà chạy lên. Bọn họ đưa thằng bé ra khỏi phòng vừa đi vừa xin lỗi rối rít.
-Chuyện gì vậy? Cường tức giận hỏi khi nhìn thấy vết máu chảy trên tay. Thương vừa lấy bông băng dậm vết cắn cho anh và bấy giờ nàng mới cho anh biết một sự thật. Sau khi sinh con được hơn một năm thì vợ chồng nàng phát hiện thằng bé có vấn đề về tâm thần, chữa chạy mãi không khỏi nên phải đưa vào bệnh viện. Thế rồi chồng nàng bị tai nạn qua đời và nàng phải thay chồng tiếp quản công ty bé Triệu con nàng, theo lời khuyên của các bác sĩ nên đưa về Đà Lạt, khí hậu lạnh sẽ làm giảm bớt bệnh. Quả đúng vậy. Tuy nhiên từ đó nàng lại cực hơn vì hầu như tuần nào cũng phải tranh thủ bay về Đà Lạt thăm con, cứ vậy cho đến khi gặp Cường.
Hôm sau, mặc dù Thương và vợ chồng người quản gia cản nhưng Cường quyết định lên thăm thằng bé ở trên lầu trên vì biết hôm nay nó bị phạt vì tội tối lẻn ra ngoài qua phòng má làm quấy.
Phía sau cửa song sắt, thằng Triệu ngồi chơi một mình, khi nghe tiếng động, nó quay lại thì thấy Cường. Đôi mắt nhìn anh vẻ thù địch. Anh chính là nguyên nhân để cho nó bị phạt nhốt thế này, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng ánh mắt mất vẻ tinh anh, Cường thở dài, thầm tiếc, tại sao lại vậy cơ chứ. Cũng phải mất mấy ngày Cường dần dần mới làm quen được với thằng Triệu. Thằng bé càng ngày càng quý anh, nó kêu anh bằng cậu, vài ba tuần mà Cường không lên Đà Lạt thăm, nó nhớ lại gọi điên thoại về nhắc anh. Nay thì anh sắp chính thức làm cha dượng của nó rồi.
Chậm chậm dừng xe dưới chân núi, Cường dắt thằng Triệu lên núi. Nó vừa đi vừa nhảy nhót, miệng líu lo hát những câu thiếu dấu. Anh phải la vì sợ nó ngã nhưng thằng bé cứ nhe răng cười khoái. Đến tu viện, không muốn làm phiền ai, Cường dắt thằng Triệu men theo đường mòn quanh qua phía bên kia của tu viện để đi xuống hồ nước dưới chân núi. Hai cậu cháu vừa đi được mấy mét thì cổng tu viện mở. Có mấy nữ tu tay cầm xẻng, cuốc, chậu đi ra, họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy Cường vì có người mới thấy anh ở đây hôm qua. Cường cúi đầu chào và hỏi họ đi đâu thì các nữ tu cho biết là đi săn sóc hoa quanh tu viện, nghe vậy thằng Triệu đòi đi theo. Được những nữ tu đồng ý, nó liền theo ngay. Yêu tâm vì có người trông thằng Triệu, Cường một mình đi xuống hồ.
Mới đến lưng chừng núi thì hồ nước đã hiện ra trước mắt anh, tròn vành vạnh, nước trong veo như có thể nhìn thấy tận đáy. Phía bên kia của hồ là rừng thông xanh ngút ngàn khuất tầm mắt, mùa đông nên mây mù bao phủ kín rừng. Phía bên này hồ, nước chạy ăn vào sát chân núi dựng đứng.
Mặt hồ nước phẳng lì như một tấm gương soi phản chiếu những cụm mây xám cuồn cuộn trên bầu trời đông giá lạnh. Không một bóng chim, không một tiếng cá quậy đớp nước, thỉnh thoảng là những làn gió lạnh lẽo âm thầm lướt qua. Đứng bên một góc thông già, Cường dõi mắt nhìn khắp mặt hồ, khung cảnh hồ sáng đông tĩnh mịch vắng lặng. Anh đi đến sát bên mép nước hồ dập dờn gần quanh con đường mòn đi từ trên núi xuống và nhớ lại, hình như chỗ này, hôm qua trong giấc mơ, cô gái ấy đã dẫn anh xuống hồ, Cường thấy nổi gai óc sợ hãi. Thế rồi tự nhiên trong anh cảm thấy một nỗi khát khao, một sức hút mãnh liệt như đang chào mời, gạ gẫm anh hãy đi, hãy đến, đến gần với hồ nước nữa, nữa, nữa… Cường thấy choáng xây xẩm mặt mày, không tự chủ được và…
-Quý khách đang ngắm hồ.
Có lời chào từ phía sau bất ngờ vang lên làm cho Cường giật choàng tỉnh và anh phát hiện một mũi giày của mình đã nhúng xuống mép nước hồ, con sóng lăn tăn đang dập dờn xung quanh.
Anh thảng thốt sợ hãi và nhảy lùi một bước về phía sau. Nếu như không có lời chào đánh động kia, liệu anh có bước hẳn xuống nước không, Cường bối rối tự hỏi.
Một khuôn mặt hiền lành nhăn nheo khó đoán nổi tuổi tác với ánh mắt mờ đục của một nữ tu già bất ngờ xuất hiện sau. Vị nữ tu mặc bộ tu phục chùng thâm bạc màu, vài chỗ có miếng vá rất khéo, đầu không đội lúp mà quàng một cái khăn lớn, tay bà cầm chuỗi hạt Mân côi dài thõng xuống đất, trên vai quảy một cái đãy đựng những quả thông khô, một tay cầm chiếc chổi, đứng sừng sững phía bên trên gốc thông lớn.
-Dạ… kính chào xơ.
-Hình như quan khách muốn xuống hồ nước?
Cường thấy toát mồ hôi dù trời đang lạnh trước câu hỏi kỳ lạ ấy, anh cười gượng.
-Dạ không… dạ không…
-Là đàn ông không nên đến nơi này… hãy tránh xa!
Vị nữ tu ấy quay lưng bỏ đi sau khi lẩm bẩm những lời khó hiểu, Cường ngớ người, anh vội vã chạy theo.
-Thưa xơ, xin cho tôi hỏi…
-Quan khách muốn biết điều gì?
Nữ tu già dừng bước, quay lại đối diện với anh, ánh mắt bà nhìn anh xoi mói…
-Cái hồ… cái hồ… - Và anh ấp úng vì không biết hỏi gì, chẳng lẽ hỏi về lịch sử của cái hồ này hay là kể cho vị nữ tu này nghe về giấc mơ quái quỷ của anh tối qua.
-Chắc quan khách muốn hỏi về truyền thuyết ma nữ của hồ nước này?
Ma nữ? Cường giật nảy người. Không để ý đến vẻ mặt của anh, nữ tu nhếch mép cười và đưa tay chỉ về phía bên kia hồ.
-Quan khách có thấy một ngôi nhà nhỏ nằm chìm trong rừng thông ở bên kia hồ không?
-Dạ có – Sau khi nheo mắt mãi mới thấy, Cường trả lời. Đúng vậy, chìm khuất trong rừng thông phía bên kia hồ là một ngôi nhà nhỏ vẻ xiêu vẹo, cũ kỹ đổ nát. Vị nữ tu cho biết.
-Ngôi nhà ấy trước kia là của một điền chủ người Pháp, xây nghe đâu từ đầu thế kỷ 20. Hồi ấy cô ta có một cô con gái lai rất đẹp, bởi vợ ông ta là người Việt. Thế rồi cô gái này lén lút yêu một thanh niên người dân tộc Mạ, một mối tình không môn đăng hộ đối. Sau khi biết, ông chủ người Pháp rất giận nên cho lính bắt anh thanh niên kia đem đi giết, vứt xác đâu mất. Cô gái khi biết chuyện đã hóa điên vào một đêm đông đã ra trầm mình chết ở cái hồ này – Bà chậm rãi nói - Chuyện cũng lâu rồi, thực hư thế nào cũng chẳng ai biết, có lẽ chỉ là truyền thuyết hoang đường thôi, ngôi nhà ấy rồi cũng đã bỏ hoang mấy chục năm nay, từ trước giải phóng lận.
-Thế ma nữ…?
-Là thế này, có lẽ chết oan vì tình nên hồn cô ta không ta mà cứ lảng vảng lượn lờ trên hồ này mãi, dụ dỗ thanh niên nhiều lắm. Hồi trước, hầu như năm nào vùng này cũng có người chết đuối, đến nỗi sau này không ai còn dám bén mảng đến hồ này chơi nữa.
-À.
-Vì nhiều người chết đuối quá nên dân ở đây đã cho rào con đường dẫn vào hồ để không cho các thanh niên nam nữ vào đây nữa, chứ trước kia ngày nghỉ mọi người hay tới đây chơi lắm.
Cường im lặng, chẳng hiểu Thương có biết câu chuyện ma quái này không, chắc là không vì anh chưa bao giờ nghe nàng kể cả.
-Thưa… xơ biết chuyện này lâu chưa ạ?
Vị nữ tu lắc đầu, mới đây thôi.
-Đây chỉ là một nhánh tu viện nhỏ thuộc dòng chúng tôi mới lập được dăm chục năm, và tôi mới tới nên cũng mới biết thôi. Thật ra cũng chỉ là chuyện mê tín dị đoan nói nghe cho vui thôi, quan khách đừng để ý để làm gì.
Vị nữ tu già chỉ tay về một đài Đức Mẹ nhỏ nằm ngay bên phải lối mòn từ trên núi xuống mà lúc nãy Cường đi ngang qua không để ý.
-Theo yêu cầu của người dân địa phương nơi đây, nhà dòng đã lập đài Đức Mẹ đặt nơi này để sớm hôm đọc kinh cầu cho oan hồn của cô gái ấy mau chóng về nước Chúa, đừng chọc ghẹo gây tội lỗi.
Ánh mắt bà trở nên xa xăm.
-Thù hận thì chỉ gây tội lỗi và chỉ có tình yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa mới hóa giải được tất cả.
Vẻ mặt nghiêm nghị, bà đưa tay làm dấu thánh và Cường tý nữa thì đưa tay làm dấu theo vị nữ tu này, thói quen của Thương vẫn thường làm, nhưng rồi anh lại dừng tay lại vì thấy mình không thật tâm nên chỉ cúi đầu chào nữ tu già, quay trở về. Đi một quãng xa thì không hiểu sao khi ngoảnh lại, anh ngạc nhiên vì không còn thấy bà ta đâu nữa, cứ tựa như bà đã tan vào không khí vậy, xung quanh chỉ có rừng thông xào xạc. Cường thấy lạnh toát người, anh đi như chạy, không lẽ anh đã gặp ma giữa ban ngày.
Trên xe về thành phố hôm ấy, mặc dù Thương nói gì thì nói, Cường vẫn im lặng lái xe, điều ấy làm nàng lo lắng. Dạo này nàng nhận thấy Cường nhiều lúc lạ lắm, dường như trong anh đang có điều gì đó không ổn xảy ra, nhiều lần nàng hỏi gặng nhưng Cường đều lãng tránh không trả lời.
Nhìn gương mặt chồng sắp cưới đang cúi đầu đăm chiêu, Thương thấy thương quá, quen nhau cũng cả chục năm, ăn ở với nhau một thời gian dài và cuối cùng thì nay cả hai quyết định đi đến hôn nhân. Kể như là quá muộn và nàng sợ rằng không kịp sinh cho anh một đứa con nữa nên giờ thành vội vã. Lỗi này một phần do nàng bởi công việc kinh doanh quá bận bịu, chỉ đến khi xoay tay thở phào mọi việc yên ổn thì phát hiện thời gian qua đi nhanh quá, Thương hoảng hốt. Từng là một gã đàn ông đào hoa, nhưng khi yêu nàng thì Cường bỏ tất cả các mối quan hệ khác mà kiên nhẫn chờ đợi không một lời than vãn, điều đó làm cho Thương rất cảm động, bây giờ nàng chỉ muốn thật nhanh tiến hành hôn nhân để đền bù cho anh. Hồi mới quen nhau Thương rất dè dặt và đa nghi, nàng không tin vào tình yêu của người kiến trúc sư trẻ tuổi đẹp trai này, qua tìm hiểu nàng còn được biết anh ta vốn nổi tiếng trong chốn tình trường bởi có nhiều quan hệ. Vậy anh ta đến với nàng vì tiền hay vì danh tiếng một bà chủ một doanh nghiệp lớn? Cũng mất một thời gian dài nàng dè dặt trước sự săn đón của Cường để rồi không chạy trốn được nhịp đập của trái tim và yêu người đàn ông ấy tha thiết, hạnh phúc vì biết rằng anh ta cũng yêu mình thành thật. Chỉ tiếc rằng thời điểm Cường đến với nàng cũng là lúc nàng mới thay người chồng quá cố làm kinh doanh. Công việc kinh doanh quá bận rộn đã lôi nàng đi qua năm tháng rất nhanh, Thương kinh hoảng. Cách đây mấy tháng nàng có nhắc vấn đề hôn nhân với Cường thì may làm sao hôm trên tu viện anh đã ngỏ lời trước, và dĩ nhiên là Thương su