- 33 - TRẬN ĐÁNH TRONG HẺM NÚI TỪ ĐÊM 11 ĐẾN 12 THÁNG 8
Sau khi đã dùng lựu đạn tạo đường đi cho mình, Gulbe và Victor Storm bước vào trong lòng đất. Những đường lửa tiểu liên lia vào họ từ khắp các phía. Nó dày đặc đến nỗi họ không ngẩng đầu lên được. Họ nằm xuống nấp sau những hòm đạn, những cái mặt đế và cố gắng bắn phản công bằng những đường đạn nhanh gọn và tiết kiệm.
Izerbecov đang bò xuống làm cho những vỏ đạn rỗng kêu roàn roạt phía sau. Có thể nhìn rõ các nét mặt anh vì mặt nạ đã bị rách và chúng bắt đầu nhuốm màu đen. Thuốc súng đen như nhọ nồi bám vào da anh, tuy nhiên nó lại không phải là vấn đề lớn nhất đối với mạng sống của anh.
Makhmut bò sát xuống nền nhà và rất nhanh kéo quả lựu đạn từ dưới bụng ra, sau đó là một túi khoảng 200 gam chất nổ trotyl. Sau khi buộc khối thuốc nổ quanh quả lựu đạn và tháo vòng hãm ra, anh hết sức nhiệt tâm quẳng chùm chất nổ đó về phía các hòm đạn. Một tiếng nổ to vang lên. Một cơn bão thuỷ tinh và đá vụn bay qua trên đầu. Hơi nóng phả đến đằng sau gáy, khi Gulbe ngẩng đầu lên liền giơ quả đấm lên doạ Izerbecov: này gã kia đừng làm trò dại dột, chàng trai ngốc nghếch kia, hãy nhìn xem cậu đang chạy vào đâu đấy. Nhưng dường như chẳng có gì ở đó, sau tiếng nổ của trotyl, sự im lặng bao trùm, và Gulbe, còn sau anh chính là Storm và Izerbecov nối đuôi nhau như một sợi dây zích - zắc vượt thêm được 20 mét rồi ẩn mình vào một công trình quanh đó rất giống một cái thang máy. Nó gắn mình vào vách đá, các cửa của nó còn in dấu vết vài mảnh lựu đạn và các viên đạn. Chúng mở toang ra và ở ngay buồng thang máy có hai người ăn mặc nguỵ trang nằm quay lưng lại với nhau. Nòng khẩu súng tiểu liên còn ngập trong vũng máu vẫn còn đang nóng - một vũng chất lỏng màu đỏ sôi lên sùng sục dưới thân súng làm nổi lên những bong bóng nhỏ xíu...
Sau thang máy là một cầu thang, và Gulbe sau khi ném quả lựu đạn về phía trước liền chạy xuống dưới. Nhưng họ cũng đi theo các bậc cầu thang dẫn lên trên, Izerbecov bị bối rối trong một khoảnh khắc, vì anh không biết phải đi đâu.
- Makhmut, hãy đợi chúng tôi ở đây! - Victor ra lệnh cho Makhmut và đi đến chỗ Gulbe.
Khi bước chân của họ xa dần và đâu đó có tiếng đập cửa và cả tiếng súng vang lên, Izerbecov thận trọng bước lên trên. Cổ anh chuồi ra, quay như con culi để nghe ngóng, anh bước qua hai cửa thông và không tìm thấy gì ngoài một vỏ bao thuốc lá và những mẩu thuốc vứt lăn lóc trên các bậc cầu thang.
Ở khoảng trống cầu thang chỗ anh bước đến, anh nhìn thấy hai cánh cửa bằng thép không có tay cầm. Nhưng ở chỗ anh phải tới lại hiện ra một cái chuông bằng đồng nhỏ mà rõ ràng là phương tiện để liên lạc với những người ở bên trong cánh cửa đó. Nhưng dù ở trong đó có ai hay không, thì cũng không có cách nào để tới được đó cả.
Izerbecov bước xuống để đi ra. Anh nghe thấy ở bên dưới lòng đất vang lên những tiếng súng, lúc thì lắng lại, lúc lại nổi lên như một dàn hợp xưởng không ngớt. Còn có cả những tiếng nổ đơn lẻ, rõ ràng là do lựu đạn gây ra.
Voropaev để Gulbe đứng lại ở lối vào và để “ đề phòng mọi trường hợp” anh nằm xuống sau ngưỡng cửa, ngay dưới chân vách đá.
- Này, ở đó thế nào? - Anh hỏi nhưng không ngồi dậy khỏi mặt đất.
- Nhiều người chết lắm, nhưng ngoài ra cũng có những thứ chúng ta cần. Mìn rải ngay đâu đây thôi đúng không? - Izerbecov đưa mắt nhìn quanh hẻm núi.
- Cứ tiến vào theo các bức tường, anh sẽ tìm thấy chúng sau các bụi rậm.
Nhưng ngay từ đầu anh đã vấp phải những chỗ có mìn mà Voropaev và Storm cha đã phá được lúc bắt đầu trận đánh.
Trong một tích tắc Makhmut run như cầy sấy, nhưng khi đã chế ngự được cảm giác yếu đuối, anh đứng lên lấy tay dò dẫm tìm kiếm, tạm thời anh chưa vấp phải một Kim tự tháp nhỏ bằng mìn nào cả. Anh liền chạy về phía trước, xuống lòng đất, Voropaev gọi với theo anh: “Cậu nghe này Makhmut, sau đó cậu phải thế chỗ cho tớ đấy nhé... Tớ chán nằm không lắm rồi.”
- Cậu cứ nghỉ ngơi thêm một phút nữa đi, sắp có chỗ khuyết rồi. - Izerbecov trả lời và chạy xuống cầu thang. Anh lên trên tầng, chỗ các cánh cửa bằng sắt và bắt tay vào việc. Anh buộc thêm vào mìn một gói thuốc nổ trotyl và gắn vào nó một sợi dây cháy chậm. Nhưng trước tiên phải châm lửa, anh lấy thuốc ra hút và tha hồ kéo dài thời gian. Đây là thời khắc nghỉ ngơi đầu tiên sau suốt một ngày đêm qua. Khi sợi dây cháy chậm bắt đầu lẹt xẹt và ngọn lửa tiến đến gần chỗ đặt thuốc nổ, anh vội lao xuống cầu thang bên dưới, đi ra lối ra và nằm xuống cạnh Voropaev.
Tiếng nổ mạnh đến nỗi mọi thứ ở đó long ra từ dưới vách đá: các hộp đạn được phủ bằng những cái áo buôc-ca, các cuộn thảm, các vỏ đạn nằm dưới trên và thậm chí cả một trong số những tên khủng bố đã chết nằm giữa cầu thang máy và vách ngăn.
- Đi thôi, Alex! - Makhmut bật dậy và chạy về phía bụi và mùi khét của chất nổ bốc lên.
Họ men theo cầu thang bị phủ đầy những hòn đá nhỏ chạy vào trong, nhưng họ không ngay lập tức chạy vào lỗ cửa đã mở. Những mép cửa bằng thép bị cho nổ vẫn còn bốc khói, và Izerbecov để khỏi mất thời gian, cầm khẩu tiểu liên lia một đường đạn về phía trước, và để đáp lại anh liền có một đường lửa đạn nhiều gấp hai lần bình thường bay ra. Đạn đập vào những mẩu cánh cửa còn sót lại ngân lên như chuông và ngay lập tức rơi xuống thành những viên đen sì bốc khói.
- Không có cái này thì không được. - Voropaev lần lượt ném vào lỗ cửa hai quả lựu đạn, rồi lại vội áp sát vào cánh cửa để tránh vụ nổ.
Sau khi hai qua lựu đạn nổ xong, sự im lặng đáng sợ bao trùm quanh đó.
Izerbecov chỉ đợi được vài giây thì cúi xuống thấp hết cỡ để chạy vào bên trong. Trái ngược với anh nghĩ, bên trong sáng đến nỗi mà anh phải nheo mắt lại. Và để không trở thành con gà gô bị bắn, anh ngã ngay xuống nền xi-măng và nhìn quanh. Anh không nhìn thấy gì nhưng cảm thấy Voropaev cũng ở ngay đấy... Và thứ mà họ nhìn thấy bên dưới làm họ sửng sốt. Dọc theo căn phòng rộng rãi kê một loạt bàn và từng bó dây dẫn rất nhiều được buộc vào chúng. Khoảng trống ở giữa các bàn có nhiều người đang nằm ở các tư thế khác nhau.
Izerbecov nhìn và hiểu điều gì đang xảy ra trong căn phòng đầy màn hình theo dõi này. Trên một màn hình anh nhìn thấy một bức tranh bất động: một dốc núi, cánh rừng nhỏ, và anh cảm thấy mình đã nhìn thấy cái cảnh này ở đâu đó rồi. Anh nhớ lại lời Storm nói khi ông bố trí đội hình của nhóm trước giờ bay từ Bocharov Ruchei. Ông ấy đã nói đến một trung tâm liên lạc điện tử của bọn khủng bố và trung tâm này kiểm soát toàn bộ lãnh thổ ở phạm vi vài cây số.
Nhưng khi Makhmut Izerbecov vừa mới đứng lên để đi tiếp, thì bọn chúng liền bắn ra từ đâu đó sau tấm chắn nhiều vách và các viên đạn toé lửa bắn vào má anh. Anh vội đi sát vào tường và lôi lựu đạn trong túi ra. Đưa mắt nhìn Voropaev đang ranh mãnh chuẩn bị nhảy. Con dao sáng loé lên trong tay Voropaev... Nhưng điều này quá mạo hiểm, và Izerbecov dùng cử chỉ để ngăn đồng đội lại, anh cầm hai quả lựu đạn RGD - 5 lên. Và sau khi vung tay lên, anh ném nó về phía súng vừa bắn ra. Tiếng nổ làm rung chuyển căn phòng, gây ra sự hỗn loạn lớn và phá huỷ nó. Vài cái ti vi đổ xuống sàn nhà đánh rầm - âm thanh giống như những kinexcov giậm thùng thùng...
- Bây giờ thì cậu hãy làm như tớ đi Alex! - Izerbecov đứng thẳng người dậy và bắt đầu “đánh bóng” căn phòng bằng tiểu liên. Anh bước vào dọc theo những chiếc “Samsung ' và “Philip” rồi hết sức ngạo mạn cho chúng nổ tan xác pháo. “Cánh quạt” bằng thuỷ tinh và bằng nhựa nằm trải dài từ bức tường này đến bức tường kia.
Còn Voropaev, để phá huỷ các thiết bị liên lạc, anh bắn dọc bên dưới, vì thế làm cho vài cái bàn bị nghiêng và các thiết bị để trên nó rơi xuống đất gây ra những tiếng động lớn. Bằng cách đó anh không để cho những kẻ còn ở trong nhà có thể đứng dậy nổi. Và quả thật, từ góc bên trái chúng bắt đầu bắn ra, nhưng các viên đạn lại bắn lên trên.
Khi Voropaev lại gần chỗ bọn chúng vừa phản công, anh thấy một tên bị thương trông mặt còn trẻ, một tay hắn cầm khẩu tiểu liên “UZI”... Dí nòng khẩu AK của mình vào ngực hắn, Voropaev lấy chân gạt súng của hắn ra xa và hỏi:
- Thằng khốn kia, chúng mày làm gì ở đây? Trả lời tao nhanh lên.
Tuy nhiên, hắn đang quằn quại vì đau đớn, uể oải đưa tay gạt khẩu súng và ngã sấp mặt xuống sàn nhà. Cơn co giật giằng xé hắn, rồi hắn nằm im...
Izerbecov nói với Voropaev rất to:
- Alex, cậu chỉ cần nhìn cái gì đang diễn ra trên màn hình xem sao? - Giọng Izerbecov lộ rõ sự sốt ruột.
Voropaev không muốn tin vào mắt mình khi nhìn thấy một chiếc ti vi còn lành nguyên. Trên màn hình của nó là cảnh tượng anh vừa nhìn thấy trên một màn hình khác. Đó là những người có trang bị vũ khí, giắt súng máy, súng phóng lựu đạn và các băng ca cáng người bị thương đang di chuyển. Vài tên trong số đó đang dắt dây cương ngựa, đi đằng sau bọn chúng là những người bị trói...
- Bọn này... Quỉ tha ma bắt, chẳng phải đây là bọn khủng bố đang quay về sao. - Voropaev thất lên. Anh như bị bỏ bùa nhìn dán mắt vào màn hình, và cuối cùng anh vung tay lên, lấy báng súng đập mạnh vào nó.
- Anh bạn! Phải báo cáo với ông Storm.
- Thế cậu tìm được ông ấy ở đâu nào? Dù sao... cậu cũng thử gọi điện cho ông ấy xem.
Nhưng chiếc điện thoại “Motorola” không có tín hiệu.
- Chúng ta sẽ đuổi theo họ! - Voropaev kiên quyết đi ra, còn khi đi ra đến ngưỡng cửa của cái hoả ngục đầy đồ điện tử này, anh lấy răng tháo kíp và ném quả lựu đạn về phía tấm chắn được phân bố đó... Lúc quả lựu đạn bay đến đích thì họ đang chạy ra men theo cầu thang, vừa ra đến cửa, Izerbecov khó khăn lắm mới ghìm cơn thở gấp gáp nói:
- Có điều, Alex, Tổng thống của chúng ta... ông ấy tham gia vào cuộc phiêu lưu này để làm gì nhỉ?
- Thôi đi anh bạn, đấy không phải là việc của chúng ta... Cậu không nghĩ là Gulbe và Victor im lặng lâu như thế là có chuyện gì rồi sao...
Izerbecov nhìn đôi mắt đang dại đi của Voropaev, và bộ đồ nguỵ trang của anh, một miếng vải lớn đã bị giật ra khỏi vai.
- Nhưng bây giờ việc báo cho quân ta biết là bọn khủng bố đang trở về quan trọng hơn...
- Tôi đồng ý, thế thì cậu đuổi theo đại tá Storm đi, và hãy báo cáo với ông ấy là tôi sẽ đi xuống phía dưới. -Voropaev đột ngột đổi hướng và lại chạy xuống theo cầu thang. Gần đến chỗ thang máy anh ngửi thấy rất rõ mùi tanh của máu. Không khí sặc mùi ẩm ướt, mùi thuốc súng và mùi dầu mỡ của vũ khí. Các vỏ đạn nằm khắp nơi, chúng giống như những trục lăn lăn xoàn xoạt dưới chân sau đó chúng rải lên đá, biến đá thành một tảng băng trượt.
Ở đây còn vài cánh cửa nữa, và anh định dẫm lên vài vỏ đạn trượt vào cánh cửa ngay trước mắt. Khi anh thận trọng mở cửa và bước vào bên trong, anh đưa mắt nhìn cái đèn chùm bằng pha lê lớn không kém gì ở trong Nhà hát lớn, trên bức tường bên trái, trong một cái rọ bằng kim loại là một cây đèn con đang cháy.
Anh vào trong một căn phòng khá rộng, kê dày đặc những chiếc giường ngủ dành cho lính. Trên các bức tường treo các bức chân dung sặc sỡ, giữa chúng là các gương mặt quen thuộc: Barx, Taipan, Garaev và tên đầu sỏ - Thủ lĩnh Hồi giáo, hắn đội khăn xếp và cầm khẩu tiểu liên trong tay. Trên những tấm vải màu đen là những thanh gươm bắt chéo... Tất cả các giường đều trải thảm, trên vài chiếc giường có những đôi ủng và những chiếc mũ lông cao bọc lông cừu non.
Voropaev đi qua dãy giường đó, rồi bước ba bậc cầu thang xuống dưới và rẽ ngoặt sau góc. Không có một dấu hiệu nhỏ nào chứng tỏ ở đây có người. Và anh hết sức sửng sốt khi nghe thấy những âm thanh lạ lùng, tuy nhiên lại không phải của con người, phá tan sự yên tĩnh ngột ngạt. Anh bước thêm hai mét nữa và mở cánh cửa con dưới thấp. Đằng sau song sắt anh nhìn thấy hai con cừu và rõ ràng chúng cũng đã cảm nhận được hơi người, mắt chúng bắt đầu tái dại đi rầu rĩ. Chúng rướn đôi mắt mờ đục nhìn anh và Voropaev nghĩ thầm: “Lễ cúng tế sẽ bị huỷ bỏ”.
Bước thêm vài mét nữa, anh đi vào trong nhà ăn. Dù sao thì trên bàn lớn có một cái đĩa kim loại, có thể là bằng bạc, cũng chứng tỏ đây là bếp. Những cái bình nước cao có tay cầm và miệng bình hẹp cong xuống đứng riêng lẻ sáng ánh lên, những cái đĩa to đựng đầy hoa quả, Alex nuốt nước bọt thèm thuồng, và khi anh lại gần bên bàn, anh đã cầm một quả lê trong đĩa và ăn. Dòng nước ngọt chảy ra đầy miệng, anh còn cảm thấy một dư vị khoan khoái không thể tả nổi. Anh cầm thêm một quả lê và một quả táo nữa, đặt chúng vào trong túi để lựu đạn. Anh để phần cho Izerbecov...
Anh đứng bên bàn và tự hỏi: “Không biết những cư dân lòng đất này biến đi đâu? Tại sao lại yên tĩnh thế và không ở đâu vang lên tiếng súng cả?”
Bất giác anh đặt tay vào sau lưng một chiếc ghế. Nó cao quá cỡ và bọc một lớp thảm vải sặc sỡ. Anh đếm được 30 cái ghế. Một lò sưởi đang bốc khói đằng sau bàn. Một tấm đệm đan bằng lông to trải dưới sàn và mỗi bước đi trên nó đều lún đến mắt cá.
Anh không ở lại đó nữa và quay ra. Tiến đến gần hai cánh cửa nữa, anh giật một cánh ra và chính anh nhảy tránh sang một bên về phía tường. Nhưng ở đó chỉ có mỗi phòng tắm vòi hoa sen có bồn bình thường, còn sau cánh cửa thứ hai là nhà vệ sinh, lát gạch sứ và dọc theo bức tường hậu là một loạt các chậu hố xí...
Bước thêm vài mét nữa anh sững người. Anh nghe thấy một âm thanh khó hiểu và không rõ phát ra từ đâu. Không còn cánh cửa nào khác nữa, nhưng cái hốc tường khiến anh nghi ngờ. Anh bước vào bên trong nó và nhìn thấy bên cạnh có một cánh cửa hình ô vuông có tay cầm móc sắt bị ấn xuống. Voropaev ngồi xổm xuống và căng tai nghe ngóng, anh nghe thấy một tiếng ho rất khẽ, anh nhổm lên giật nắp đậy ra. Trong hố cách khoảng nửa mét là một sinh vật nửa nằm nửa ngồi mà còn lâu mới giống thân người. Một cái sọ rất to được bọc bằng lớp da bủng beo và cả đôi mắt mở lớn vô hồn cũng đang nhìn vào bóng tối. Cánh tay cố gắng đưa lên nhưng dây xích xích lại khiến người này không đưa lên nổi. Người này kiệt sức đến mức trông như một cái xác ướp mà trong nó vẫn còn một tia lửa sống leo lét cháy nhờ một qui luật nào đó mà con người không khám phá ra được.
- Anh là ai? - Alex hỏi cầm tay người đó. - Tôi là người Nga, quân mình...
Anh thấy người này há mồm ra và cố nói một điều gì đó, nhưng từ cổ họng anh ta lại phát ra một tiếng kêu bị nghẹn lại. Nhưng đôi mắt dường như có khí trở lại, chúng nhắm lại một khoảnh khắc, và Voropaev thấy qua hai mí mắt con ngươi sáng lên. Điều đó làm anh sửng sốt. Anh kẹp người tù binh vào nách và cảm thấy người này còn nhẹ hơn một đứa bé con. Nhưng anh không thể lôi anh ta đi khỏi đó: hai chân anh ta đã bị xích lại và Alex đành đặt anh ta về chỗ cũ. Nhưng bỗng nhiên anh nghe thấy những lời rất khẽ, lí nhí dường như bị dán lại bằng nước bọt lớp nhớp: “ Tôi là quân liên bang... người Nga, ở đây hai năm rồi...”
Voropaev cố gắng nhớ lại họ của người xưng là quân liên bang mà báo chí đã viết rất nhiều, nhưng rõ ràng người anh nhìn thấy đã làm anh không nhớ ra nổi.
- Chúng tôi sẽ trở lại đón các anh! - Voropaev cảm thấy mình bất lực, và thời gian cũng không cho phép. Anh lấy táo và lê đặt bên cạnh cái “sọ người”, rồi anh thối lui. Anh không còn chút khả năng nào để chứng kiến con người này đang đi dần đến tận cùng của sự sống nữa.
Nhưng khi anh đang chạy theo hành lang để quay lên trên, thì một loạt súng, những tiếng kêu la hò hét như điên loạn vang lên sau lưng anh. Anh nép sát người vào tường và tháo súng. Từ phía sau cái góc mà có thể có một tảng đá ở đó, một toán người xuất hiện. Và anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Gulbe và Victor Storm. Họ đang lôi, hay đúng hơn là kéo một người cố gắng kháng cự. Hắn luôn cong đầu gối lại và nhe hàm răng giống như một mũi tên màu trắng, chẻ đôi bộ ria đen rậm rạp.
- Tôi đây, Alex đây! - Voropaev lên tiếng báo cho đồng đội. - Thằng ngu này là ai vậy, các anh bị mắc kẹt ở đó vì nó à?
- Thằng chết dẫm này tháng ba năm ngoái đã cùng những tên đồng bọn phá cả một đại đội đấy...
- Tốt hơn hết là các anh hãy xem người anh em liên bang của chúng ta bị bẻ cong người ở kia kìa.
Họ đặt tên khủng bố nằm sấp xuống đất, một chân Voropaev dẫm lên lưng hắn. Anh dí nòng súng tiểu liên vào gáy hắn. Gulbe và Storm đi về phía cái hố chỗ người liên bang bị xiềng.
- Anh ta... chết rồi! - Gulbe quay ra nói. - Ở đây chỉ có thể một người liên bang... đó là Svigun...
- Tôi vừa mới nói chuyện với anh ta. - Giọng Voropaev cũng thay đổi. Anh quay lại bên hố, và quả thực người đó sau khi đập cái hộp sọ to kì lạ của mình vào tường, miệng há ra, dường như anh muốn gọi ai đó tới giúp, nhưng lại không còn chút dấu hiệu nào của sự sống. - Này anh bạn già, sao anh không cố để gặp được quân mình... Dường như có một cái cục cứng ngắc nào đó mắc ở cổ họng Voropaev, và anh để giải toả tâm trạng hết sức nặng nề của mình, liền ngồi xổm xuống, gục đầu vào đầu gối và nức nở. Vì trong khoảnh khắc đó anh đã so sánh những đau khổ của con người này với những người không chịu cảnh như anh ta.
Voropaev trong cơn điên loạn đã giơ nòng súng lên, nhắm vào chùm đèn điện làm anh điên tiết và bắn cho đến khi bóng đèn cuối cùng tắt và sợi dây treo nó lên cao bị đứt xuống. Cái đèn chùm rơi xuống nền nhà đánh rầm, những mảnh thuỷ tinh còn lại đạn bắn vào làm chúng bay khắp phía gây ra tiếng kêu.
Họ đã đến gần cầu thang khi nghe thấy một loạt đạn bắn ở trên.
- Các anh hãy bắn chết con chó cái này đi! - Voropaev hướng nòng súng vào tên khủng bố. - Các anh có biết đội quân của nó đang trở về không, giờ sẽ không còn gì cho hắn cả...
- Chúng ta không thể giết hắn. Garaev sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại sau song sắt...
- Anh thật ngây thơ, tôi sợ rằng anh chưa làm được điều đó thì bọn giun sán đồng hương của nó sẽ ăn thịt anh rồi. - Voropaev đi theo cầu thang lên trên nơi Izerbecov đã khai chiến với bọn khủng bố đang tiến vào.
Gulbe kéo tên tù binh đến bên cầu thang và lấy còng khoá tay hắn vào lan can. Sau đó anh cùng Victor đi lên trên.
Chuyện xảy ra với Izerbecov là anh đang định đến căn cứ để thông báo cho đại tá Storm rằng bọn khủng bố đã quay về và đi được nửa đường để ra lối vào hình ô van, khi đó anh nghe thấy tiếng ngựa hí và cảm thấy, trước cả nhìn thấy, rằng bọn chúng đang đi xuống hẻm núi. Anh quay lại mặc dù chân bị vướng vào những bụi cây tùng cối rậm rạp, anh vẫn đi về phía để súng bắn lựu đạn và pháo cối của bọn khủng bố. Anh lại phải bước qua xác người, và có cái gì đó bên trong anh cứ cản trở anh làm việc này, nhưng nó lại là sự sợ hãi và mối nguy hiểm vì anh chưa kịp xác định vị trí, cứ đuổi anh về phía trước. Một lớp sương dày phủ lên khẩu súng phóng lựu đạn, hai tay anh trượt ra khỏi thanh kim loại. Nhưng anh còn một điều an ủi là hộp đạn vẫn còn và chỉ cần chọn một góc phương vị có lợi. Khi đó anh đặt khẩu súng nằm xuống, ngồi lên thân nó và soải chân rộng về một phía, khẩu tiểu liên đặt ngay bên cạnh và anh lấy lòng bàn tay chà kĩ vào ống quần.
Anh nhìn thấy một đốm lửa nhỏ bùng lên ở phía trước, có thể ai đó trong những tên khủng bố đang hút thuốc lá, và anh nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng nói chuyện và tiếng cười mà anh hiểu rất rõ. Anh nghĩ, thế tại sao chúng lại không liên lạc gì với bọn ở trong lòng đất? Nhưng chính bản thân Voropaev và đồng đội của anh cũng không thể liên lạc với nhau... Mặc dù vậy tại sao họ không thể, vì có thể còn có một phương án khác... Có thể đơn giản là không liên lạc với ai đó chăng? Ý nghĩ này làm anh lạnh cả sống lưng, và Makhmut bắt tay vào lắp lựu đạn vào súng.
Nòng súng hướng lên cao. Anh đặt nó theo phương nằm ngang. Hay gần như nằm ngang. Và khi anh cảm thấy chỉ còn cách mục tiêu khoảng 300 mét, mà có thể còn ngắn hơn, anh bắt đầu bắn. Thân súng phóng lựu đạn bị dao động một vài độ, lúc thì sang trái, lúc thì sang phải. Phát đạn bắn ra rất căng, cái đế ba chân vì không có đất ở dưới làm bệ đỡ, cứ trượt đi và bám vào đá, vì thế anh luôn phải giữ yên nó lại. Nhưng điều này không làm anh bận tâm. Sau phát bắn thứ năm, tiếng hí của ngựa đến gần làm anh sửng sốt - nó giống như tiếng trẻ con khóc - rầu rĩ và tội nghiệp. Tuy nhiên anh nghe thấy cả những tiếng kêu của người - thô lỗ và man dại, chúng được phụ hoạ bằng loạt súng mỗi lúc một dày đặc và như điên loạn.
- Nếu bọn chúng nhảy đến đây? - giọng Victor như lạc đi và trở lên khó nhận ra - thì chúng ta sẽ không còn đường thoát ra khỏi đây. Không một lối thoát...
- Phải hôn Makhmut một cái trong bóng tối... Đơn giản vì cậu ta thật cừ! - Gulbe dừng bắn và chờ đợi, anh đưa mắt tìm trong bóng tối, và sau mỗi một lần lựu đạn bắn ra anh lại nhắm mắt lại để những vụ nổ không làm mù mắt anh.
Cả Storm cũng không bắn. Nhưng khi lựu đạn ngừng, anh liền tháo chốt an toàn bắn ra một đợt súng khoảng 5 - 6 viên đạn rất nhanh và gọn. Đáp lại anh, từ bên dưới cơn gió đạn thổi khắp phía và có vẻ như cuộc chọi đạn này sẽ không bao giờ ngừng.
- Chúng sắp hết đạn dự trừ rồi! - Gulbe nói. - Chúng đi làm nhiệm vụ trở về với những khẩu súng rỗng đạn...
- Thế có thể là chúng vừa mới đi để nạp đầy vũ khí không?
- Có thể... Victor, hãy yểm hộ cho tôi, tôi sẽ xuống chỗ Makhmut...
Và Aivar vác khẩu tiêu liên sau lưng, bò về phía bụi rậm theo đường chéo...
Khi Storm cha và những người đi theo ông là Putin, Serbacov, và hai bộ binh hải quân cố gắng đi ra khỏi chỗ nấp, thì hoá ra lại không thể làm được điều đó. Những đường lửa dày đặc khốc liệt và quét thấp đến mức không thể nói gì đến việc đi tiếp. Đại tá đến bên cái máy ủi mi-ni và co nắm đấm đấm vào cabin. Ông quay sang nhóm tù binh được tập hợp lại, hỏi:
- Ai trong các anh có thể lái cái máy này?
Một người tóc bạc mặc bộ đồ lính rách tả tơi bước lên. Mong muốn tình nguyện và áp lực phản chiếu rất rõ trong đôi mắt mệt mỏi của anh ta.
- Thế thì, chàng trai, cậu hãy lái “thằng nhỏ” này.
Tất cả đều hiểu đại tá muốn chàng trai tình nguyện đó làm gì.
Storm bước đến bên Putin.
- Vladimir Vladimirovich, tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra đằng kia, nhưng ở đây chúng tôi không tìm thấy lũ súc sinh đó. - Storm chăm chú nhìn chiếc máy ủi đang quay đầu - Chính vì thế tôi yêu cầu anh bây giờ phải luôn ở bên cạnh các vệ sĩ của mình và các bộ binh hải quân đi về hướng Nam, men theo hẻm núi lên trên đỉnh núi và đi theo con đường mà ta đã đi đến đây để đến địa điểm tập trung. Có một chiếc trực thăng sẽ bay đến đó...
- Nhưng... - Putin cố phản đối, nhưng đại tá đã ngăn ông lại.
- Volodia, cần phải làm thế... Rõ ràng là ông không muốn Tổng thống tham gia trận đánh nữa. - Đạn dự trữ của bọn chúng có hạn, ưu thế của bọn cướp này chỉ có hạn, vì thế chúng ta sẽ coi chuyện này như một hành động tác chiến của chúng ta... Không phải bây giờ nhưng kiểu gì chúng ta cũng phá tan được bọn chúng...
- Thế chuyện gì sẽ xảy ra với các anh? Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta? - ông đưa mắt về phía những người tù binh.
- Chúng ta đến cùng nhau và sẽ đi cùng nhau và sẽ tiêu diệt bọn chúng... Tôi yêu cầu không ai được đả động đến chuyện này nữa...
Storm hiểu rằng Tổng thống không nhượng bộ. Trong khi đó máy ủi đã lăn đến chỗ lối ra, và một điều bất ngờ đã xảy ra: Putin quay lưng khẩu súng lại, chạy bật đến và giật cánh cửa ra về phía mình.
- Xê ra! - ông kêu lên với người tù binh và nhảy lên giành lái máy ủi về phía vang lên tiếng nổ của trận đánh và khi ông lái thẳng ra thì nghe thấy một tiếng rung lên làm chấn động cả phần trước máy ủi. Đạn bắn vào cái lưỡi xúc rồi bay ra một phía biến thành những tia lửa giống như tia lửa hàn điện.
- Hãy nhìn kìa, những tiếng nổ đang chờ đón chúng ta! - “Người khách” nói và Putin hiểu anh ta muốn nói gì. Cả ông và chính anh ta cũng đoán rằng Storm sẽ lợi dụng để đóng cửa lại, chính vì thế phải tăng gas.
Đầu tiên bánh xe phía trước bên phải bị nổ, một tiếng nổ lớn vang lên, và chiếc máy ủi trượt nghiêng xuống, sau đó là bánh xe thứ hai... Cánh cửa đột ngột mở ra, đại tá Storm hiện ra ở cánh cửa. Ông lao thẳng vào trong cabin. Ông thở đứt quãng nên không thể nói ngay được.
- Hãy phanh lại ở các lỗ cửa! - ông đặt tay ông vào vô lăng cùng tay Tổng thống. - Tôi vừa nói chuyện với Victor... Họ đã bắt được tên phó của Barx và tìm thấy chiến sĩ liên bang Svigun... Rất tiếc là anh ta đã chết rồi... Lũ chó đầu sỏ cũng không có ở đó, nhưng toàn bộ phía dưới còn chưa điều tra được... có một mê cung, có thể bọn chúng ở dưới đấy.
Nhưng Tổng thống không còn thời gian để nghĩ và ông ngắt lời:
- Tôi không thấy lí do nào để không thủ tiêu cái chỗ trống này cả... Tuy nhiên trận đánh đang diễn ra... Ở đây không phải tất cả chúng ta đều còn sức... Hãy bò sát vào tường. - Và đại tá nhảy ra khỏi máy ủi.
Trước khi cũng nhảy ra khỏi xe, Putin quay sang hỏi người tù binh:
- Anh đã xa nhà bao lâu rồi?
- Tôi không nhớ... ba hay bốn năm gì đó, tôi bị bắt sau trận chiến đầu tiên... - Giọng người đó run lên, và Tổng thống đặt tay mình lên vai anh ta để động viên.
- Thế thì tôi sẽ không khuyên anh bò vào mớ bòng bong này. Hãy quay trở về đằng sau...
- Sẽ không có chuyện đó... Người anh em ạ, anh có điếu thuốc nào không? Tôi thèm thuốc kinh khủng.
- Không, tôi không hút thuốc. Dù sao cũng không nên vào và đợi chúng tôi ở đây.
Putin chui ra ngoài và thấy Storm đang đứng giữa những tên khủng bố bị giết. Mùi tanh bốc ra nồng nặc từ những dòng suối máu nhỏ.
Đi qua các cánh cửa và nhìn lớp thép kiên cố của chúng, ông nghĩ rằng chúng có thể khiến bất kì một ngân hàng thế giới nào cũng phải ganh tị. Hai ống trụ thuỷ cao 450 mét từ ngoài cửa dẫn vào khung kim loại, điều này nói lên quy mô và độ vững chắc của cửa. Rõ ràng là một trong số chúng đã bị vỡ vì lựu đạn, một lớp chất lỏng dày đặc thuỷ tinh, giống như nhựa đường rải trên mặt đất.
Storm sốt ruột hút thuốc và khi Tổng thống đến bên cạnh ông nói:
- Những kẻ giàu có đang định khôi phục Chesnia đã rời đến đây... - ông khua tay một vòng trong không khí. Và quay lại bước về phía thang máy.
Ông bước đi như đã ở đây không chỉ một lần và biết rằng mỗi một mét ông qua đều bốc mùi thuốc súng và máu của cái mê cung quỉ quái.
Bước qua thang máy, họ tiến đến bên tên khủng bố bị còng tay vào lan can. Hắn không ngồi xuống được mà cũng không đứng dậy hẳn được vì đã bị còng chặt vào một trong những thanh ngang của tay vịn.
- Những tên gia đình chủ nghĩa của mày đâu Garaev? - Storm hỏi hắn. Nếu mày không muốn cộng tác thì cứ ở đây mà đung đưa người cho đến khi nào không thở được nữa thì thôi... cái thang máy này dẫn đi đâu?
Nhưng không có câu trả lời. Hắn nghiến chặt răng, cơn đau khủng khiếp đang hành hạ hắn: những vòng xích của còng tay ăn sâu vào thịt, cứa đứt các sợi gân và làm gẫy xương tay.
- Có thể phải bắn chết hắn để hắn khỏi phải đau đớn không? - Storm đề nghị và Tổng thống lại cảm thấy lòng áy náy không yên.
- Phải băng bó cho hắn nếu không thì kết liễu đời hắn cho hắn khỏi đau đớn...
- Cứ để cho nó chết. - Nói thế nhưng Storm lại lôi từ trong túi ra cuộn gạc, lấy dao cắt khoảng hai mét. Đầu tiên ông băng bó cho tên khủng bố, tuy nhiên hắn lại đi ủng bộ binh mà những người Mỹ đặc biệt đã đi để làm nhiệm vụ “Delta” của mình. Khi ông quay người hắn lại để băng tay thì đâu đó phía dưới có tiếng kêu phát ra từ các vỏ đạn, có tiếng chân người đang chạy trên chúng. Putin lên đạn và bước lên trên cầu thang thêm hai bước, ngả lưng áp vào tường. Khi cánh cửa mở ra họ nhìn thấy Saigac. Anh trông mệt bở hơi tai, hai mắt đảo liên hồi. Sau anh là Kostroma, Kostroma cùng đi với anh vào trong lòng đất.
- Thật tốt là các ông ở đây! - Cố gắng không thở hổn hển, Michenko nói. - Những hầm mộ này dẫn vào trong núi, các bẫy có khắp nơi, chúng tôi suýt nữa thì sa vào...
- Dừng lại chàng trai, đừng nói liến thoắng quá! - Storm đưa mắt nhìn tên khủng bố. Sau khi ôm vai Saigac ông liền bước tránh sang một phía. - Nói đi Valeri, quả thật là chúng ta có quá ít thời gian...
- Ông hãy nhìn xem, ở đây tất cả đều thông nhau... Chúng tôi đã vào trong lòng đất và vì thế đã tìm thấy cái này ở đó - Saigac lôi trong túi nhỏ một mẩu nhỏ gì đó và đưa cho Storm. Lúc đó rất tối nhưng đại tá ngay từ cái nhìn đầu tiên đã xác định được giá trị vĩnh cửu của vật tìm được.
- Cậu hãy đưa người của mình lên trên đi, cần phải giúp đỡ quân ta...
- Thế tôi phải làm gì?
- Cậu sẽ đi cùng chúng tôi và chỉ cho tôi những lối vào ngầm đó.
Saigac đột ngột quay người, nhưng Storm đã giữ tay anh lại.
- Cậu rất nhanh nhẹn, hãy nghe này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với tôi, và tôi cần phải nói cậu một điều... Người đi cùng tôi đây chính là Tổng thống của chúng ta... Putin...
Saigac nuốt nước bọt, anh không giấu nổi cái nhìn đầy vẻ nghi ngờ. Hiểu được điều đó, ông bỏ mặc họ và lấy băng đạn đang đeo một bên vai lắp vào súng máy.
- Điều này không thể tin nổi? - Hai làn môi đang mím chặt thì thầm.
- Có thể, còn bây giờ cậu hãy ra lệnh cho người của mình và dẫn chúng tôi vào trong hang.
Còn lại mình Saigac, những người tù binh theo lệnh anh đã đi về phía cửa ra.
Và tiếng vỏ lựu đạn lại trượt xào xạo khắp mê cung trong lòng đất. Serbacov để lạc mất Tổng thống đang chạy về phía họ. Cổ áo ông mở toang ra, một tay ông giữ khẩu tiểu liên, tay kia cầm mặt nạ mà thỉnh thoảng ông vẫn tháo ra. Khi ông nhìn thấy Putin, ông dừng bước và cứ như đã không có chuyện gì xảy ra ông đứng sang bên cạnh và quan sát hành động của Storm. Storm đã băng bó lại tay của tên tù binh theo kiểu nút buộc của hải quân, ông tháo còng ra khỏi tay hắn và kéo hắn dịch sang một phía.
Mẩu vải mà Saigac đưa cho Storm đã bị nhuốm máu, và khi đại tá đưa nó cho Putin, Serbacov phản ứng ngay lập tức:
- Mẩu vải từ cái khăn xếp của Thủ lĩnh Hồi giáo, rõ ràng ai đó trong quân ta đã gặp hắn...
Họ đi xuống dưới, và Saigac đi trước dẫn họ đến bên cầu thang hẹp có tay vịn yếu ớt, dẫn xuống bên dưới.
Khi họ đi được khoảng 23 bậc cầu thang, trước mặt họ có một cửa thông rộng đã mở sẵn, được lấp đầy bằng các vũ khí công binh. Trên trần nhà treo những cái đèn đặt trong lồng đan bằng dây thép. Vài sợi dây có đường kính lớn đã hoạt động, những sợi dây mỏng hơn được nối với lớp phủ trần nhà.
- Quạt thông gió tự động đấy! - Storm nói khẽ.
- Và không chỉ thế - Tổng thống đáp - hệ thống cung cấp nước và cả điện tự động.
Tuy nhiên họ ngạc nhiên hơn hết khi nhìn thấy những động cơ lớn, cao khoảng một mét, nằm rải rác khắp căn phòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là các máy ổn áp đối lập với kiểu cấu tạo thường thấy, có khả năng chống đỡ nguyên cả khối đá. Nhờ có các lò xo này không một đợt nước rút ngầm dữ dội nào trở nên đáng sợ, và không một tên lửa hạt nhân nào rơi xuống được.
Khi Putin nhìn thấy các lò xo khổng lồ này ông cố gắng nhớ lại: ông có thể nhìn thấy cái tương tự ở đâu đó rồi không? Và ông đã nhớ ra. Đó là hồi ông còn học ở trường đào tạo điệp viên 101, ông đã được xem một bộ phim tài liệu về trung tâm quan sát các vật thể bay của Mỹ... Nó cũng nằm trải theo các vách đá, và ở đó chính xác cũng có các thiết bị ổn áp chống đỡ một ngọn núi đầy bí mật... Cả thành phố được trang bị thiết bị tự động, ngoại trừ không có cửa sổ. Và ở trong thành phố không có lối thoát lên trên này cuộc sống có thể duy trì được hơn hai năm... Khi đó người thầy giáo đã giao cho họ một bài tập: phải tìm ra được một phương pháp tiếp nhận thông tin hữu hiệu hơn từ cái kho thành tựu, có vẻ như không thể vượt qua nổi này của tư duy khoa học kĩ thuật của người Mỹ.
Ông lục tìm trong trí nhớ các khuôn mặt và họ tên của những người bạn đồng khoá, và tạm thời dừng lại ở Boris Mudrov. Một tuần sau khi được giao bài tập, anh ta bước vào phòng thí nghiệm với một tấm áp phích lớn trong đó là những chi tiết rất cụ thể, màu sắc của nó chứng minh rằng nhờ có thuốc bột làm mưa nhân tạo mà có thể làm thay đổi khí hậu ở khu vực trung tâm như thế nào... Thoạt đầu đây hoàn toàn là một ý tưởng vớ vẩn. Những cơn mưa rào xuất hiện làm đầy các khe và rãnh, kể cả những đường ống của hệ thống thông gió giống như người ta quét sơn. Và chính cái điều hoang tưởng này đã được Mudrov nghĩ đến, đó là đưa vào trong dòng chảy hàng nghìn con bọ điện mà giống như những tấm kim loại colexterin bám xung quanh nhận thấy được ở bên trong vô số những dây dẫn và sau đó thí nghiệm này trở thành ý tưởng nguồn của việc tiếp nhận thông tin.
... Chúng bắt đầu bắn ra từ sau một công trình kiến trúc hơi khác một chút, trông giống như Kim Tự Tháp Ai Cập? Vài đường ống dẫn bắt đầu quanh vòng tròn ngay cạnh họ, Serbacov vội túm lấy ống tay áo khoác của Tổng thống, kéo ông nằm xuống sàn nhà.
Bụi bay mù mịt xộc vào miệng và sâu trong lớp nhầy của mũi. Ông rất muốn hắt hơi và ho nhưng Tổng thống đã lấy tay bịt mặt nên ghìm lại được và không gây ra bất cứ tiếng động nào. Ông nghe thấy Storm nói: “Chúng ta hãy rời khỏi đây đến bên cái ống, tuy nhiên ở đây chúng đang nổ súng vào chúng ta...” Và rất nhanh, họ đến gần được chỗ cái ống, một loạt đạn tiểu liên bắn vào nó như roi quật, làm thiết bị cách nhiệt bong ra. Những mẩu thuỷ tinh và mẩu kim loại bị cuốn bay rào rào trong cơn gió lốc khủng khiếp, và có vẻ như chỉ trong một khoảnh khắc nữa cả căn phòng và đồ sắt thép quá nhiều trong đó sẽ xô ngược xô xuôi và lực li tâm sẽ làm chúng bay tách nhau ra thành những mẩu nhỏ...
Storm nép mình sau một cái quạt thông gió lớn, và trông thấy rõ các vị trí đạn bắn ra. Ông ngắm súng, nhưng Serbacov đã vượt trước ông. Ông lần lượt ném hai quả lựu đạn và nhoài người ra gần cái ống để che chắn cho Tổng thống. Còn Tổng thống rõ ràng là đã được “bảo trợ” chu đáo hơn và ông lấy móng tay chọc vào sườn người vệ sĩ của mình.
Tổng thống không chịu nổi cảm giác rằng trong suốt thời gian diễn ra chiến dịch ông đóng vai một nhà thống kê học chậm chạp, bất tài vô dụng. Một mặt là ông nhận thức tình hình còn mù mờ, mặt khác là đơn giản họ đã không tạo điều kiện cho ông thể hiện bản thân. “Coi mình là người thế nào chứ?” - ông tự hỏi và nhớ đến mẩu khăn xếp... những vết máu trên miếng lụa ngả vàng, biến thành những chấm ánh lên xanh xanh. Ông nghĩ đến tu viện Sviato-Danilo, nơi ông đã được cha Alexa rửa tội...
Những lời rửa tội để sát sinh sao? Không, nếu đặt ra câu hỏi này, là anh đang biện hộ cho tính thiếu quyết đoán của mình, bởi vì thực sự là anh rất sợ... Sợ hơn những gì anh có thể nghĩ ra cho mình, và đối với anh ở Moskva thì mọi chuyện đã rõ cả, ở đây dưới những vách đá, nó dã trở thành một sự kiện hoàn toàn không thể tranh cãi được - cuộc đời chỉ có một và không bao giờ có thể tái sinh... Đúng là cuộc đời chỉ có một lần cho mỗi người, nhưng cũng đúng rằng sớm hay muộn thì ai cũng sẽ phải chết. Dù có chuyện gì xảy ra trong thế giới dưới ánh trăng đêm nay, tất cả đằng nào cũng chết. Giống như xăng trong xe rồi cũng cạn hay ở đây cả những viên đạn trong khẩu tiểu liên này... Anh hãy đặt lòng bàn tay vào hộp đạn. Nó lạnh như chính cái ống kim loại mà anh có thể chạm trán vào nó.
Sau khi Serbacov quẳng khẩu tiểu liên xuống, sự im lặng hoàn toàn bao trùm. Tất nhiên nếu không kể đến những cú đập thình thịch của tim và tiếng đồng hồ đeo tay kêu tích tắc.
Storm len lén đi lên trước giữa các đường ống và bức tường. Putin cũng cúi người xuống đi theo ông. Phía trước vẫn còn yên ắng.
Ở một chỗ rẽ, họ nhìn thấy hai người đã chết: một người nằm sấp mặt vào đống đá dăm. Người kia nằm ngửa, hai tay dính đầy thuỷ tinh. Bên cạnh những ngón tay co quắp lại vì co giật là khẩu thiện xạ có gắn dụng cụ quang học.
Saigac ra hiệu chỉ đường.
Họ đi tiếp được khoảng 15 mét nữa thì ở phía trước bỗng một ngọn lửa bùng lên - tiếng súng vang lên. Viên đạn gần như sượt qua má Putin. Ông cảm thấy hơi thở nặng nhọc của ai đó đằng sau mình... Ông sợ hãi đưa mắt nhìn, nhưng ông phải dí tay vào cổ họng để quan sát, Serbacov đang ngồi bệt trên đất, những tia máu xuyên qua các ngón tay sáng lên. Mắt ông mở lớn, ông cố gắng thở, và ông nói ra những lời cuối cùng: “Tôi chết mất”. Tuy nhiên, người bị giết vẫn kịp nghe thấy lệnh của Storm “Anh cứ nằm yên đấy!”. Và khẩu súng máy rung lên bần bật, Saigac dùng súng máy bắn vào cái cửa thông sâu bên trong của những kẻ đã nhả đạn lúc trời nhá nhem tối.
Storm bò xuống khám:
- Tolia sẵn sàng, động mạch cổ bị vỡ. - Và dường như ông đang biện hộ: - Tôi nghĩ là chúng ta sẽ không phải đi tiếp nữa, nó quá nguy hiểm.
- Tôi đồng ý... nhưng phí mất nửa quãng đường... Chúng chỉ ở đâu đó quanh đây...
- Có thể! - Vì không muốn tranh luận cùng với Tống thống, Storm lạnh lùng đáp. Ông không chỉ nghĩ đến riêng mình, và trách nhiệm đặt lên vai ông quá nặng nề. - Nhưng rõ ràng là bọn chúng đang chiếm ưu thế, vì thế nếu tiếp tục bao vây sẽ dẫn đến tình thế cực kỳ khó khăn.
- Thật đáng tiếc, vì không thể xảy ra trường hợp thứ hai như thế... - Tổng thống lấy tay đặt lên má vẫn còn ấm của Serbacov, và ông cảm thấy người không lạnh đi mà ngược lại nhiệt còn tăng lên...
Nhưng tình hình đột nhiên thay đổi. Khi họ còn đang ở bên xác của Serbacov để làm sáng tỏ tình hình, thì Saigac đến. Saigac chạy qua đường hầm chiếu sáng nhờ nhờ như phi nước kiệu, khi bước qua tên khủng bố đã chết, anh lại lặn ngụp chui vào dây dẫn cách thân súng chính. Tuy nhiên anh không kịp đi theo phần nhô ra của tảng đá, giống như bắt gặp sự có mặt của người lạ, rằng có ai đó ở ngay bên cạnh, Saigac bất giác sờ tay vào con dao mà đêm qua anh đã rút ra khỏi người tên khủng bố bị giết.
Dưới ánh sáng đơn độc, yếu ớt của ngọn đèn con, anh nhìn thấy bóng một người có râu nằm sát trong tường, trong tay người này là một khẩu súng lục nòng dài đen sì, Saigac khoát tay chém vào phần vai nhô ra trước của kẻ thù. Anh thấy kẻ đó co người lại vì đau đớn và buông rơi vũ khí. Hắn quỳ xuống và đưa hai cánh tay còn khoẻ mạnh sờ tìm dưới đất. Saigac bước đến và túm lấy cổ hắn, dí lưỡi dao vào yết hầu.
- Đừng giở trò, anh bạn quí! - Michenko cảnh báo tên khủng bố. - Ở đây chúng ta chỉ có hai người, và không ai giúp mày cả, còn bây giờ, hãy ngoan ngoãn nói cho tao biết xem bọn thủ lĩnh của mày đang ở đâu?
Nhưng thay cho câu trả lời rõ ràng, anh lại nghe thấy tiếng ú ớ không thành câu. Kẻ này rõ ràng không phải dân địa phương. Khi đó Saigac đành phải giải thích thực chất của câu hỏi bằng tiếng Anh, và anh hết sức ngạc nhiên, khi kẻ đó trả lời nhanh bằng một cử chỉ rất hùng hồn. Cánh tay khoẻ mạnh của hắn chỉ vào đâu đó dọc theo đường ống, và lấy tay huơ huơ không khí. Sau đó hắn đưa tay lên đầu và cũng làm một động tác xoáy xoáy như vậy...
- Ý mày nói đến trực thăng à? (tiếng Anh)
- Phải, phải họ đã đến Ả Rập... ông chủ bị thương ở đầu và chân, Samil đã chết... (tiếng Anh).
... Chuyện Saigac kể đem đến một tia hy vọng. Nhưng lại làm nẩy sinh một vấn đề. Putin vì cảm thấy day dứt lương tâm với cái chết của người vệ sĩ, nên không biết hành động như thế nào - có mang theo thi thể của Serbacov không hay là cứ để lại trong lòng đất.
Tuy nhiên Storm giục ông.
- Nếu những gì Saigac kể lại là thật, chúng ta phải nhanh lên. Chúng ta nhất định sẽ quay lại đây đón Anatoli...
Tổng thống nghiêng người cúi xuống bên người đồng chí đã chết, áp tai vào ngực ông. Không, cuộc sống đã rời bỏ ông ấy. Mọi thứ bên trong lồng ngực người vệ sĩ đã lặng rồi.
Họ lại đi men theo những con đường hẹp, cố gắng không để mất cái bóng thoăn thoắt thấp nhỏ của Saigac đang đi đằng trước.
Khi họ quay trở lại đường ống, họ đụng phải thi thể đầy máu của tên khủng bố.
Họ hết sức bất ngờ khi thấy một luồng hơi thở tươi mới và mùi hương tháng tám, vì hi vọng có thể đi nhanh ra cửa ra, họ suýt nữa thì vội đến sa vào bẫy. Đường ống nước ngang đi lên tận bụng, và Saigac là người đầu tiên đụng vào nó. Anh bước nửa bước rồi đứng im và khi giơ tay lên, anh ra hiệu báo nguy hiểm. Storm và Tổng thống ép sát vào các bức tường của đường ống, chờ đợi tiếng súng hoặc tiếng nổ xảy ra. Và họ sẽ như thế nếu Saigac không thực hiện nổi hành động biệt kích mà anh đã được học ở trường huấn luyện đặc biệt. Trong lòng anh cảm thấy nguy hiểm. Và đúng vậy: một sợi dây như sợi chỉ mỏng của đường ống dẫn ra ngưỡng cửa và có vẻ như được nối vào với MOH đang chờ họ - đó là mìn phá bộ binh, bên trong nó chứa 2 kilôgam chất nổ trotyl. Nếu giật nó ra thì sẽ chẳng còn điều gì để nói, nhưng sau khi tách được sợi dây nối ra, anh gọi Storm. Bằng một tiếng hát rất khẽ, đó là cách những điệp viên vẫn liên lạc với nhau.
Họ hết sức ngạc nhiên khi nghe tiếng ve kêu, và cảm nhận được bằng da hơi thở tuyệt vời của đêm tháng tám. Họ bước ra ngoài, chỗ Saigac đến được khi trời còn sớm: những cửa hang rõ ràng được nối với thế giới bên ngoài, bóng cây chứng minh điều đó và bầu trời đầy tinh tú đang toả sáng trên đầu họ.
Đưa mắt nhìn lên trời, Putin tìm thấy ngôi sao Bắc Đẩu và hiểu rằng mình đã muộn buổi hẹn hò với Liudmila Alexandrovna. Nhưng vẫn còn lâu mới đến nửa đêm.
- Trực thăng không thể hạ cánh ở đây... - Storm ngồi xuống một gốc cây. Trong đầu ông vang lên giọng nói yên tầm nhưng rất căng thẳng.
- Tại sao lại không nghe thấy tiếng súng nhỉ? - Putin hỏi và cũng ngồi xuống đất.
Saigac ngẩng đầu lên giống như một con cừu đang hết sức căng thẳng rồi lắc đầu.
- Nghĩa là họ đã giết bọn cướp rồi. - Anh kết luận. - Bây giờ cần tóm được bộ râu của Barx, và có thể trở về.
Putin cảm thấy trong dàn hợp xướng của lũ ve sầu những âm thanh lạ. Những tiếng động rất đặc trưng ngày một rõ từ hướng Nam. Tiếng động đó không thể trộn lẫn với bất cứ âm thanh nào khác. Storm ngẩng đầu lên và quan sát bầu trời, Saigac hiếu động đứng phắt dậy, bước lên một tảng đá và cũng nhìn lên trời.
- Trực thăng đấy! - Saigac nhảy xuống khỏi tảng đá và đến bên Storm. - Đồng chí trung tá (anh vẫn chưa biết Storm đã lên chức mới), nếu phân tích tiếng động, thì ví khách nước ngoài sắp bắt đầu di cư, nhưng chúng ta không biết cái sự kiện nổi tiếng này có thể xảy ra ở đâu cơ chứ.
- Chỉ ở một nơi thôi! - Storm quả quyết nói. Ông đứng dậy và tiến lên phía những tiếng động vẳng lại. - Nó chỉ có thể diễn ra ở chỗ núi hình yên ngựa, phía Bắc hẻm núi, chỗ chúng ta đã bắt đầu chiến dịch.
- Điều này là có khả năng hơn cả. - Putin đi theo Storm. - Một chỗ quá thích hợp cho trực thăng hạ cánh.
Họ bước vội vã, các cây bụi cứ quấn lấy chân. Nhưng điều cam go nhất là phải khắc phục đoạn đường bị đá rơi tạo thành những khúc quanh màu trắng gần như đến tận đỉnh hẻm núi. Bình minh đang lên làm đường đi đỡ khó khăn hơn và họ bước nhanh đến chỗ cái rãnh hình răng cưa bắt đầu.
Tổng thống nghĩ đến Serbacov. Những lời cuối cùng của ông ấy không thoát khỏi đầu ông: “Tôi chết mất”, những lời này quả không giống với tính cách lạc quan và những suy nghĩ mạnh mẽ của. Serbacov. “Còn ta sẽ nói gì trước khi về thế giới bên kia? - Tổng thống tự hỏi. - Mà cái chết bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra... Có thể, nó đã xảy ra rồi và ta đang đi vào giấc mơ cuối cùng thì sao? - Không, đây không phải là giấc mơ - vì ta không thể nghe ra điều gì hiện thực hơn thực tế. Con người đã có tuổi đi đằng trước kia, cơ địa của ông ấy già hơn của ta hàng chục năm. Tất nhiên ông ấy đã mệt và ông ấy không cần phải chạy đua như thế này... Còn chàng trai đã giúp chúng ta lên khỏi địa ngục và tiếp cận mục tiêu còn chưa biết rõ và có thể mỗi lúc một đáng sợ hơn - cậu ta cảm thấy như thế nào? Mệt mỏi, mong muốn được trả thù, hay tự hào vì biết trước trận đánh?”
- Volodia, em đưa tay đây! - Storm nói với Tổng thống.
Putin ngẩng đầu lên và trong bóng trời xam xám ông nhìn thấy thân hình đại tá đang bò lên phần tảng đá nhô ra.
Trong khi đó tiếng trực thăng mỗi lúc một gần...
HẾT