Chương 32 & 33
Cảm thấy một cái chạm nhẹn vào cánh tay áo trái, tôi nhìn sang: trông ông Crepsley rất khổ tâm khi nói:
- Darren, thật không phải lúc, nhưng có điều cháu nên làm ngay bây giờ. Vì Sam và vì cả chính cháu.
Tôi lau nước mắt, hỏi:
- Sao, chúng ta có thể cứu cậu ấy? Ông nói đi, bất cứ điều gì, cháu cũng sẽ làm.
- Chúng ta không còn có thể làm gì để cứu phần xác của Sam nữa. Nhưng chúng ta có thể cứu phần hồn của nó. Darren, cháu phải uống máu của Sam.
- Làm sao ông có thể thốt lên lời đó? Người bạn thân nhất của cháu đang hấp hối, mà ông chỉ có thể nghĩ đến chuyện... Ông là một quái vật bệnh hoạn. Đáng lẽ ra ông phải chết, thay vì Sam. Tôi ghét ông. Ông đi đi.
- Cháu không hiểu rồi.
- Tôi hiểu quá đi chứ. Sam sắp chết, nhưng ông chỉ nghĩ đến một điều xấu xa như vậy. Ông biết ông là gì không? Là một...
- Cháu có nhớ lần chúng ta bàn luận về chuyện ma-cà-rồng có khả năng hấp thu một phần hồn của con người không? Sam sắp chết. Chỉ vài phút nữa nó sẽ ra đi mãi mãi. Nhưng một phần của nó sẽ còn sống trong cháu, nếu cháu lưu giữ máu của Sam trong cơ thể mình.
Không thể tin nổi tai mình nữa, tôi gào lên:
- Ông muốn tôi giết chết Sam ư?
Crepsley thở dài:
- Không đâu. Sam đã bị giết rồi. Nhưng nếu cháu giải thoát cho nó, trước khi nó chết hẳn vì vết thương gây ra bởi Người-sói, cháu sẽ lưu lại tư tưởng, cảm xúc của nó. Trong cháu, Sam tiếp tục sống.
Nhìn thân hình nhỏ nhoi, tội nghiệp của bạn, tôi lắc đầu thì thầm:
- Tôi không thể làm thế được.
- Ta không ép cháu. Nhưng hãy nghĩ kỹ đi. Chuyện xảy ra đêm này là một bi kịch sẽ còn ám ảnh cháu lâu dài, nhưng nếu cháu hấp thu một phần tinh túy của Sam, việc chấp nhận cái chết của nó sẽ dễ dàng hơn. Mất một người thân yêu là bất hạnh. Bằng cách này, cháu sẽ không mất Sam hoàn toàn.
Tôi nức nở khóc:
- Trời ơi! Không làm thế được. Nó là bạn tôi.
- Vì nó là bạn cháu, nên cháu phải làm.
Nói xong, ông Crepsley bỏ đi, để tôi tự quyết định.
Tôi nhìn Sam bất động, nhớ lại những trò tinh nghịch, những lời nói dài dòng như ông cụ non, những hy vọng, ước mơ của nó. Khủng khiếp làm sao, nếu tất cả những điều đó đều tan biến theo cái chết của nó.
Quỳ xuống, đặt mấy ngón tay lên cổ Sam, tôi tha thiết nói:
- Tha thứ cho mình, Sam ơi!
Dòng máu của Sam lưu chuyển trong tôi nóng hổi. Giống như Người-sói đã làm, tôi ngửa mặt trông trời đêm, tru lên một tiếng dài dằng dặc. Rồi tôi kêu gào, khóc lóc như một con thú hoang.
Chương 33
Một lát sau, ông Cao cùng một số đông người trong đoàn, kể cả bốn tên trong đám Tí-hon, lũ lượt kéo tới. Tôi ngồi bên Sam, mệt lả người, thẫn thờ nhìn khoảng không.
Ông Cao hỏi Crepsley:
- Chuyện gì vậy? Tại sao Người-sói thoát ra ngoài được?
- Tôi chưa hỏi. Darren còn quá mệt và xúc động.
- Người-sói chết rồi sao?
- Không. Tôi chỉ đánh cho nó ngất đi thôi.
Ông Cao thở dài, búng ngón tay. Bốn tên Tí-hon trói Người-sói, rồi khiêng lên một xe tải.
Tôi muốn đưa ra đề nghị xử tử Người-sói, nhưng như thế phỏng ích gì? Nó không độc ác, chỉ là bản năng hoang dại tự nhiên.
Mấy tên Tí-hon trở lại, cúi xuống xác Sam. Tôi kêu lên:
- Khoan đã. Chúng định làm gì?
Ông Cao khúng khắng ho, bối rối nói:
- À... à… chúng định dọn dẹp đấy mà.
Mất một lúc, tôi mới hiểu “dọn dẹp” là gì. Tôi rùng mình hỏi:
- Chúng định... ăn thịt Sam?
Ông Cao lý luận:
- Chúng ta không thể bỏ Sam lại đây như thế này. Chôn thì không có thời gian, tiện nhất là...
- Không được!
Tôi hét lên. Ông Crepsley nói:
- Darren, cháu không nên can thiệp vào...
Tôi vùng lên, cố xô đẩy bốn tên Tí-hon:
- Nếu chúng muốn ăn Sam, hãy để chúng ăn thịt tôi trước đã. Tôi không cho phép chúng đụng tới Sam. Sam phải được chôn cất đàng hoàng.
Những con mắt xanh lè, đói khát của chúng hau háu nhìn tôi. Ông Cao thản nhiên lên tiếng:
- Để làm mồi cho dòi bọ sao?
Ông Crepsley ôn tồn nói:
- Hãy để thằng bé làm theo ý nó. Ông và tất cả nên về trước đi. Tôi ở lại đây giúp nó một tay.
Khi tất cả trở lại trại. Ông Crepsley ngồi xuống bên tôi, hỏi:
- Cháu sao rồi? Có cảm thấy khỏe hơn không?
Tôi gật. Rõ ràng trong tôi có nhiều đổi khác: thị giác, thính giác đều mạnh hơn. Vai và cánh tay không còn đau nhức nữa.
Ông Crepsley bảo:
- Một thời gian rất lâu nữa, cháu mới lại cần...
- Cháu làm thế là vì Sam, không phải vì lý do sức khỏe của mình.
- Cháu có giận ta không?
Tôi thở dài lắc đầu. Ông ta lại nói:
- Darren, ta mong là...
- Cháu không muốn nói tới chuyện đó nữa. Cháu đang lạnh lẽo, đau khổ và rất cô đơn. Cháu cần được yên tĩnh để nghĩ về Sam thôi.
- Tùy cháu.
Ông nói rồi bắt đầu đào đất bằng những ngón tay. Tôi phụ ông một lúc rồi ngừng lại, hỏi:
- Bây giờ cháu thật sự là một phụ tá ma-cà-rồng rồi phải không?
Ông buồn bã gật đầu. Tôi hỏi:
- Điều đó làm ông mừng không?
- Không. Nó làm ta xấu hổ.
Tôi ngạc nhiên nhìn lên ông Crepsley, bỗng bối rối khi một tên Tí-hon xuất hiện sau ông ta. Đó là tên vẫn đi khập khiễng. Đưa lên nắm đấm, tôi cảnh cáo:
- Nếu mi định cướp xác Sam, ta sẽ...
Tôi chưa kịp dứt lời, nó đã nhảy xuống hố, xòe những ngón tay dài, xám ngoét, thọc sâu vào đất.
Tôi kinh ngạc hỏi:
- Hình như nó muốn giúp chúng ta?
- Có thể. Cháu nghỉ đi. Ta và nó đào sẽ nhanh hơn.
Tôi bò lên, nằm sóng soài trên đất. Một lát sau, tôi lững thững đến một góc tối trong sân ga ngồi chờ. Tôi muốn ngồi một mình để nghĩ về Sam.