← Quay lại trang sách

Chương 2

Qua khỏi hang, tình hình còn thảm bại hơn- nửa chặng đầu bập bềnh như cái mái chèo trong hồ bơi- rồi là nhưng hố trũng, những chỗ ngoặt chóng mặt- vách lởm chởm đá nhợn- nước điên cuồng phun lên dữ dội- quăng quật tôi như một trái banh- không còn khả năng kiểm soát- không còn thở nổi- phổi muốn vỡ tung ra- tay ôm chặt đầu- chân co lên tận ngực- để dành dưỡng khí- đầu va vào đá- rồi đến lưng- chân- bụng- rồi lại đầu va đập tiếp- vai- rồi lại đầu...

Không còn đếm nổi bao nhiêu cú va đập- cũng không cảm thấy đau đớn gì nữa-mắt như lừa phỉnh tôi- nhìn lên: bầu trời, trăng, sao- đây là khởi đầu của sự kết thúc- giác quan xáo trộn, đầu óc mịt mù- hết may mắc- hết hy vọng- hết... sống!

Tôi mở miệng để uống ngụm nước cuối cùng- thình lình lại bị quăng vào vách đá- không khí bùng nổ, đẩy tôi lên- tôi lạc vào một túi nhỏ không khí giữa nước và mái- phổi tự động ngấu nghiến hít dưỡng khí vào.

Suốt mấy giây bồng bềnh sát vách, hít thở- dòng nước lại cuốn trôi kéo tôi xuống- qua một đường hầm hẹp, với một tốc độ không ngờ- đường càng hẹp dần tốc độ càng tăng- vách đá nhơn nhẵn, nếu không tôi đã bị cắt ra từng mảnh- cảm giác như đang trong cầu trượt nước- gần như cảm thấy thú vị được lướt đi trong một cơn ác mộng.

Đường hầm trở nên bằng phẳng- dưỡng khí lại giảm- cố ngoi đầu lên, tìm không khí- không thể- không còn sức nữa.

Nước dâng tới mũi- tôi bật ho- nước tràn vào họng- không còn sức kháng cự- tôi lật sấp- phổi đầy nước- kết thúc rồi không khép nổi miệng- chờ chết- thình lình: không nước- bay bổng - gió rít chung quanh- tôi nhìn xuống đất- dòng suối đang chảy qua- tôi bềnh bồng như một con chim, hay một con dơi- bồng bềnh lại gần, lại gần dòng suối hơn nữa- tôi lại bị mắt phỉnh phờ?

Xoay mình lại- nhìn lên- bầu trời- bầu trời, bầu trời thật sự, mênh mông, đầy sao sáng- đẹp quá! - mình thoát rồi! - thoát thật rồi- mình đang thở- đang sống- mình...

Hết bay bổng- đổ sập, xuống nước- cú va chạm làm ruột gan tôi như vỡ vụn, đầu óc tôi lùng bùng- lại tối như bưng, nhưng lần này, không phải đường hầm tăm tối, mà là trong đầu tôi, tối mù tối mù.