Chương 18
Và anh bắt đầu tập đi.
Một bước, hai bước, ba bước…
Tập đi để vào đời.
Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, anh chống nạng đi, đi quanh bệnh viện, đi theo những lối mòn trong rừng. Đi chậm từng bước rồi đi nhanh, quay trái quay phải, đi lùi bước, rồi chạy tới… Lợi ơi, chẳng lẽ cuộc đời chiến sĩ của mi ngừng lại ở đây vì một cái chân cụt sao? Lợi cười. Trên đường về quê thăm lại người mẹ, và mái nhà xưa anh vẫn cười khi thấy mình như vừa thoát ra một điều gì từ lâu vẫn ràng buộc anh, có lẽ đó là mối tình đau khổ của mình, anh thấy nhẹ nhàng, thanh thản, anh thấy Huệ bỗng xa vời, mong manh như bóng trăng ngày nào anh gặp giữa con đường đất nhỏ chạy về làng. Rồi mất hút đi. Tạm biệt Huệ. Anh về đây để tạm biệt em! Xin đừng nhắc tới mối tình của tôi nữa.
Nhưng Thủy vẫn nhắc:
-Năm Huệ bực mình em lắm đấy. Nhưng khi nghe em bị thương thì khóc ơi là khóc. Khóc tụi tao dỗ không nín.
-Thôi, đừng nhắc chuyện ấy nữa, mối tình ấy đã đi qua rồi.
Thủy lại hỏi:
-Em về chơi được bao lâu vậy em?
-Độ mười ngày.
-Vậy là có thời gian gặp Huệ đấy.
Lợi chống tay xuống bàn, lấy thế ngồi xuống:
-Gặp để làm gì nữa, hở chị?
-Ngay chị cũng không hiểu được lòng dạ của Huệ. Khi gặp em thì làm thinh là thế, lúc vắng em lại nhắc nhở. Chuyện tình của em sao mà kỳ lạ…
Lời từ ngoài sân bước vào, nghe Thủy và Lợi đang bàn chuyện Huệ thì đứng nghe. Người cán bộ đàn anh này lâu nay vẫn quan tâm tới Lợi rất nhiều nên anh nói những gì anh đã suy nghĩ từ lâu:
-Lợi à, bây giờ cần phải có một sự dứt khoát. Nếu thuận thì tổ chức cưới, nếu không thì mỗi người chọn một con đường tình cảm cho đời mình, không nên kéo dài tình trạng này.
Lợi rít thuốc lá, miệng cười cười:
-Anh Lời à. Em về đây là để tạm biệt Huệ.
Thủy nói:
-Không được. Chẳng phải Năm Huệ không còn thương Lợi đâu nhưng có một điều gì đặc biệt mà chúng ta chưa tìm ra. Vì Huệ thường tâm sự với tôi: “Em rất khổ tâm. Dứt với ảnh thì đau khổ mà tiến tới thì càng nghĩ càng chua xót”.
-Chua xót thế nào, Lợi hỏi.
-Chị cũng đã hỏi câu ấy nhưng nó không trả lời.
Không nên buộc người ta phải trả lời cái điều mà người ta muốn giữ kín. Có lẽ sự việc cũng giản dị, cũng thường tình như bao chuyện tình trong cõi đời này. Xa mặt cách lòng. Có gì mà phải băn khoăn thắc mắc hoài vậy Lợi. Mi là người chiến sĩ giải phóng quân. Năm sáu năm xa nhà đi vào cuộc chiến, mấy tháng trời vật lộn với tử thần trên giường bệnh, mi còn đủ nghị lực để yêu đời, chẳng lẽ nay lại vì một chuyện “xa mặt cách lòng” trong thiên hạ mà buồn khổ sao? Hãy quên, hãy thôi không bao giờ nhắc tới chuyện ấy nữa cho dù Huệ có đến đây tìm thăm ta.
Và Huệ đến. Khi má Tám đang lui cui nấu chè dưới bếp còn Lợi thì ngồi ở nhà trên:
-Ủa Huệ, con mới tới đó hả?
-Dạ.
-Con ngồi chơi với thằng Lợi đi. Cô mắc tay một chút.
Huệ ngồi lên băng ghế, đối diện với Lợi. Lợi nghe lòng mình bình thản lạ lùng. Anh pha trà bằng những động tác chậm chạp, lặng lẽ. Anh đợi một chút cho trà tan ra rồi rót vào tách đưa cho Huệ. Nhưng khi ngửng lên nhìn thì anh bắt gặp một khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Không ai nói gì. Lợi đốt thuốc lá, ngẫm nghĩ. Lòng trống không.
-Đau lắm không anh? Huệ hỏi.
-Cám ơn. Đau lắm. Nhưng dù sao nó cũng đã lành rồi. Chỉ có vết thương trong lòng thì không dễ gì…
Ôi, nhưng sao lại nói tới vết thương lòng. Lợi cảm thấy mình bị cuốn dần vào những xúc động xưa cũ. Nhưng dẫu sao, nói được một câu như thế cũng hả.
-Bộ anh tưởng em không đau hay sao?
-Ai biết được điều đó. Vì có những người họ buồn bề ngoài nhưng trong lòng họ thì tươi như hoa…
-Anh đừng nghĩ như vậy…
Những giọt nước mắt lại chảy dài xuống. Tâm hồn Lợi chao đi như cánh võng giữa rừng. Mi sẽ không giữ được dửng dưng rồi, mi sẽ phải nói cho hết mối tình u uẩn của mi.
-Em đến thăm anh một chút. Em về. Nhưng em chỉ mong anh đừng hiểu lầm em tội nghiệp. Chuyện đó anh sẽ hiểu về sau.
Đúng là mi không nên mềm yếu. Người ta vẫn “màu mè” với mình, vẫn chập chờn nửa hư nửa thực với mình. Không có gì bi đát cho bằng đem cả tâm tình ra để thổ lộ với một kẻ cứ chập chờn như thế.
Chuyện ấy về sau sẽ rõ. Về sau là lúc nào? Em xin hẹn anh hai tháng sau sẽ trả lời. Đã mấy lần “hai tháng” trôi qua kể từ cái đêm chia tay tại nhà Thủy, nhưng có câu trả lời nào đâu. Bây giờ lại “chuyện ấy về sau sẽ rõ”. Bây giờ vẫn nửa hư nửa thực. Để làm gì?
-Tôi về đây là để tạm biệt Năm Huệ. Có lẽ không cần phải đợi đến sau này, mà bây giờ thì tôi cũng đã rõ rồi, Năm Huệ ạ. Chúng ta nên đối xử với nhau rõ ràng hơn.
Huệ ấp úng định nói nhưng má Tám đã bước lên:
-Con ngồi đây – má kéo tay Huệ – Khoan về đã. Việc gì từ từ nói với nhau cho ra lẽ, chớ cãi vã như vậy ích gì. Huệ à, cô thương con còn hơn thương thằng Lợi. Con còn giặt được quần áo cho cô chớ thằng Lợi có giặt lần nào đâu.
Má Tám quay sang nhìn Lợi một cách nghiêm khắc:
-Cái tính nóng nảy của con, sao không bỏ bớt đi.
Quay sang Huệ, má nói tiếp:
-Cô muốn con ở lại đêm nay cho vui nhà vui cửa một bữa.
Huệ làm thinh. Lợi cũng im lặng nhìn đăm đăm ra ngoài. Huệ lấy khăn tay lau khô nước mắt và nói:
-Con không ở được vì có khách đang đợi ở nhà. Con ngủ đây, nếu tình hình có gì biến đổi, con không lo liệu kịp thời thì xảy ra nguy hiểm cô à.
-Vậy ăn chè rồi hãy về.
Huệ bước xuống bếp lấy chén, muỗng và bưng chè lên. Ba người im lặng ăn, uể oải, buồn bã. Mấy lần Huệ định nói nhưng rồi lại thôi. Thế rồi người con gái ra đi. Lợi nhìn theo cái bóng trắng cho tới khi nó khuất sau hàng cây.