← Quay lại trang sách

Chương 217 Chuyện Này Thật Không Dễ Làm.

-Các huynh đệ dùng là Toái Cốt Pháp, đoán chừng người này về sau là phế đi!

Diệp Khai nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ bảo:

-Đó là hắn không may, đi ra hỗn luôn cần phải trả, đã dám đi làm nanh vuốt cho người thì phải biết được có ngày bị người rút hết móng vuốt, đập nát hàm răng. Tài nghệ không bằng người, chỉ có nhận mệnh. Mọi người cũng phải đề phòng ngày hôm nay, cho nên tốt nhất đừng nên vô duyên vô cớ gây chuyện, lỡ như xảy ra việc gì cũng phải có giác ngộ mà hi sinh!

Lê Nhị hồi đáp:

-Minh bạch, trước kia chúng tôi đã biết rõ vấn đề này, hiện tại cũng là như thế.

Thân là đặc công bí mật của Bộ tình báo, nhóm người Lê Đại đều hiểu rất rõ điểm này, cũng biết hiện tại sinh hoạt phong quang kỳ thật là dùng phong hiểm cực lớn mà tiến hành trao đổi, chỉ có điều con người Diệp Khai làm người đủ trượng nghĩa, cho được giá cả hậu đãi, hơn nữa bình thường cũng không yêu cầu bọn họ đi làm chuyện gì nguy hiểm.

Thế nhưng một khi phát sinh chuyện gì gây nguy hiểm cho an toàn sinh mệnh của Diệp Khai, nhóm người Lê Đại nhất định sẽ phấn đấu quên mình mà đi cứu hắn, bởi đó không chỉ là vì đạo đức chức nghiệp, mà còn vì lòng nhiệt tình chân thành của Diệp Khai đối đãi với bọn họ, xem bọn họ như người một nhà.

A Tứ rất nhanh đã bị người đưa tới, các nhân viên bảo an đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, biết đánh người cũng biết cứu người, mấy lão binh tay chân nhanh nhẹn nối lại xương cốt cho hắn cùng buộc lại cố định, chỉ vài phút thời gian đã xong xuôi.

-Cảm ơn, nguyên lai đều là huynh đệ cùng hệ thống sao?

A Tứ xem xét thủ pháp, đã biết rõ thân phận của người ta.

Một bảo an có chút đồng tình nói:

-Huynh đệ, số mệnh của anh không tốt, đi theo chủ tử không ra gì!

-Đều là mạng thôi, cấp trên bảo chúng tôi làm gì thì làm đó…

A Tứ cười khổ nói, chỉ là đôi tay lẫn đôi chân đau đớn khó nhịn, trên người có chút lạnh lẽo.

-Cho huynh đệ kia uống vài hớp rượu, ấm áp thân thể.

Diệp Khai nhìn thấy lại phân phó Lê Nhị.

Lê Nhị gật đầu, lập tức cầm một bình rượu trắng lâu năm mang tới, vịn đầu a Tứ cho hắn uống vài hớp, sau đó cầm thảm bao lấy thân thể hắn.

Khí trời đúng là khá lạnh, vừa rồi a Tứ bị đánh gãy tay chân còn bị ném ra ngoài mặt đất mặc dù chỉ chừng mười phút nhưng thực sự là bị đông lạnh không nhẹ, bây giờ uống vài hớp rượu mạnh mới cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cảm giác say dâng lên, thân thể cũng giảm bớt được cảm giác đau đớn.

Lúc này Đàm Diệu Tổ cũng đã chạy ra ngoài, bắt đầu gọi điện thoại cho Lâm phó cục trưởng Cục công an thành phố.

-Lâm thúc, cháu ở câu lạc bộ Đế Hào bị người đánh!

Đàm Diệu Tổ nói ra.

-Người nào lá gan lớn như vậy? Báo cảnh ah!

Lâm phó cục trưởng kinh ngạc nói.

-Đối phương giống như rất có thế lực, cháu đoán chừng là đồn cảnh sát không được việc, đối phương còn thả ra lời nói chờ cháu tìm người tới đóng cửa!

Đàm Diệu Tổ nói với Lâm phó cục trưởng.

-Người nào kiêu ngạo như vậy, đánh người còn dám khiêu khích cảnh sát?

Lâm phó cục trưởng nghe xong lập tức lời lẽ chính nghĩa trách mắng.

-Cụ thể là người nào thì cháu không biết, nhưng bọn hắn nói Đế Hào là do bọn hắn mở ra.

Đàm Diệu Tổ nói tiếp:

-Lâm thúc, đám người kia thật là quá kiêu ngạo rồi, đánh gãy tay chân của hộ vệ cháu, hiện tại còn ném ở cửa Đế Hào kia! Chú mau phái người tới đi!

-Khoan khoan đợi một chút…

Lâm phó cục trưởng nghe xong chợt nhớ ra chuyện gì đó:

-Cháu nói là, bọn hắn đem người ném ngoài cửa Đế Hào sao?

-Đúng vậy, hộ vệ của cháu là cảnh vệ trung ương, bọn hắn dám làm như vậy thật quá coi rẻ quốc pháp rồi! Nhất định phải nghiêm trị!

Đàm Diệu Tổ hổn hển nói.

-Đánh cháu chính là người nào, có phải là họ Diệp hay không?

Lâm phó cục trưởng bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương hỏi thăm.

-Cháu không biết, nhưng người ở chung một chỗ với hắn là lão bản công ty giải trí, hình như là họ Diệp đấy, người đánh cháu gọi hắn là đại ca…

Đàm Diệu Tổ nghĩ lại, thật đúng là không biết tên của đối phương, gãi gãi đầu mới nhớ tới một chút tin tức, vội vàng nói.

-Đàm thiếu, chuyện này không dễ làm nha…

Ngữ khí của Lâm phó cục trưởng lập tức biến thành khó xử.