← Quay lại trang sách

Chương 330 Ngân Giáp Cuồng Sĩ?

Bất quá trên thí kiếm đài, Nhất Kiếm lại không có chút ý tứ bật cười nào.

Ánh mắt của Nhất Kiếm càng lúc càng sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Thanh kiếm gỉ sét trong tay hắn thoáng động, kiếm ý mênh mông trên thí kiếm đài càng thêm mãnh liệt, giống như là mưa phùn vô hại ngày xuân, nhưng lại chỗ nào cũng có, loáng thoáng kèm theo một tia hàn ý mỏng manh, thế nhưng chỉ cần hơi dính vào, kết cục chính là tan xương nát thịt.

Chỉ nhìn kết giới quanh thí kiếm đài lóe lên quang diễm mãnh liệt cùng mặt đất không ngừngxuất hiện từng vết kiếm sâu hoắm là có thể biết kiếm ý mênh mông như mưa phùn này đáng sợ nhường nào.

- Ê, ngươi ra tay cũng quá độc ác đi? Có chuyện gì từ từ nói… Này, ngươi đây là đánh lén… Ai ui, cái mông của ta…

Ngân Giáp Cuồng Sĩ bị kiếm ý như mưa phùn bao phủ cả thí kiếm đài làm cho luống cuống tay chân, nhưng miệng vẫn không ngừng khiêu khích. Trong khi nói chuyện, lại là sơ ý một chút, bị một luồng kiếm ý mỏng manh chí cực xẹt qua phía sau, xuyên thấu ngân sắc khôi giáp, ở trên cái mông để lại một vết máu đỏ thẫm.

- Đừng ép ta nổi nóng!

Ngân Giáp Cuồng Sĩ vừa trốn vừa đe dọa.

Nhưng 'phản kích' như vậy đối với Nhất Kiếm mà nói có cũng như không.

Thanh kiếm gỉ sét trong tay Nhất Kiếm chấn động càng lúc càng nhanh, kiếm ý mưa phùn trên thí kiếm đài càng ngày càng tinh mịn, ngay cả ánh sáng tựa hồ cũng bị kiếm ý vô tận này cắt đứt, mọi người chung quanh chỉ cảm thấy trên thí kiếm đài như là đang có mưa, mưa phùn rả rích tràn ngập vẻ thơ mộng.

Chỉ có Ngân Giáp Cuồng Sĩ mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của loại ‘thơ mộng’ này, trở nên càng ngày càng chật vật, trên người không ngừng tăng thêm nhiều vết thương mới.

- Mẹ nó, lão tử thật sự nóng rồi đó!

Ngân Giáp Cuồng Sĩ như là con thỏ bị ép vừa thét vừa chạy trốn chối chết, thế nhưng ngay khi tất cả mọi người cho là hắn sẽ thua, 'con thỏ' này lại nhe nanh bắt đầu phản kích…

Hệt như quyết đấu với Cech hôm kia, chỉ thấy ngân giáp trên người của hắn đột nhiên lóe ra một đoàn ngân quang màu trắng ngà, tiếp theo ngân quang này bành trướng, chói mắt đến cực điểm, đợi đến khi mọi người một lần nữa mở to mắt, đã thấy kiếm ý dày đặc như mưa phùn trên thí kiếm đài kia chẳng biết tại sao lại biến mất vô tung…

- Tên lớn lối này lại thật sự phá được kiếm ý của Nhất Kiếm!!

Tôn Phi ở khu khách quý quan sát cuộc chiến hai hàng lông mày hơi nhíu, khẽ giật mình.

Quốc vương bệ hạ cũng không có nhìn ra Ngân Giáp Cuồng Sĩ là làm thế nào phá giải kiếm ý của Nhất Kiếm bao phủ, cũng không có thấy rõ được đoàn ngân quang kia rốt cuộc là vật gì, chỉ loáng thoáng cảm giác thấy tâm linh rung động, trong nháy mắt phảng phất như là mọi chuyện vui buồn đớn đau trước kia một lần nữa được trình diễn lại trong tâm trí.

Một chiêu thức đủ kỳ quái!

- Ha ha ha, bị lão tử phá giải rồi hả? Ngươi được xưng là chỉ xuất một kiếm, một kiếm không thể thắng địch, liền tuyệt đối sẽ không ra kiếm thứ hai, hiện tại ngươi đã ra một kiếm vẫn không thể làm gì lão tử, ha ha, hẳn là nên chủ động nhận thua chứ?

Một chiêu đánh nát kiếm ý, Ngân Giáp Cuồng Sĩ hai tay chống nạnh cười ha ha, giống như cái kẻ vừa rồi chật vật né tránh không phải là hắn, dương dương đắc ý mỉa mai Nhất Kiếm.

- Ta vừa rồi cũng không có xuất kiếm.

Nhất Kiếm nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng của hắn khé nhếch lên ý cười cợt.

Cười? Đối với Nhất Kiếm mà nói, đây thật là rất hiếm thấy.

- Mẹ nó, ngươi định chơi xấu hả?

Ngân Giáp Cuồng Sĩ nghe vậy nhất thời tức đến thở hổn hển.

- Chỉ xuất một kiếm, cái đó là kẻ khác đồn đãi, gặp đối thủ đáng đánh ra kiếm thứ hai, ta sẽ xuất kiếm thứ hai.

Nhất Kiếm dùng thái độ kiên nhẫn chưa từng có mà chậm rãi giải thích:

- Hơn nữa ta vừa rồi thật không có xuất kiếm, chỉ thử phát ra kiếm ý mà thôi.

- Ta… Ngươi…

Bỗng đâu Nhất Kiếm khác thường thế này, Ngân Giáp Cuồng Sĩ trợn tròn mắt, có chút không tiếp thụ được:

- Đây chính là ngươi bức ta nổi nóng, hắc hắc, đừng hối hận!

Trong lúc nói chuyện, bạch quang lóe ra.

Trong chớp mắt, một cái hộp bằng bạc chiều cao rộng đều không đến 30 phân xuất hiện ở trước người của Ngân Giáp Cuồng Sĩ.