← Quay lại trang sách

Chương 5 Ác Mộng Khó Tỉnh

Ánh chiều vàng từ cửa sổ phòng bếp chiếu vào, món cá chiên cần tây của Ôn Di vừa làm được một nửa, chuông cửa liền đinh đoong đinh đoong vang lên.

Cô tưởng chồng mình tan làm trở về, vội vàng vặn lửa nhỏ nhất, vừa lau tay vào tạp đề chạy đi mở cửa, miệng còn thì thầm: "Thật là, ấn chuông làm gì, không phải có mang theo chìa khóa sao."

Ôn Di năm nay 30 tuổi, là cô giáo dạy toán của trường cấp 1 Thanh Dương, năm năm trước kết hôn cùng chồng Thẩm Thiên Phàm hơn cô ba tuổi.

Thẩm Thiên Phàm vốn là bác sĩ trưởng khoa bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Dương, ba năm trước từ chức ra ngoài mở "Nhà Thuốc Hằng An Đại", làm ăn rất phát đạt, hiện giờ đã mở ba chi nhánh tại Thanh Dương. Mặc dù Ôn Di mắc bệnh viêm hố chậu mãn tính, mãi chưa sinh con, nhưng trong mắt bạn bè đồng nghiệp và láng giềng, họ vẫn là một đôi vợ chồng kiểu mẫu. Chiều nào, chỉ cần không có lớp, Ôn Di đều sẽ chạy về nhà sớm làm sẵn một bàn thức ăn thơm ngát, chờ chồng về nhà ăn. Người đàn ông đã kết hôn thân là ông chủ lớn giá trị hơn ngàn vạn lại kiên trì mỗi ngày đúng giờ về nhà ăn cơm chiều, trong thành phố Thanh Dương này, chỉ sợ cũng chỉ còn mỗi mình Thẩm Thiên Phàm.

Nhưng lần này Ôn Di lại đoán sai rồi, cửa chống trộm vừa mở ra, một bóng người từ ngoài cửa xông tới, nhào vào lòng cô, kêu một tiếng: "Chị." Liền đau lòng khóc rống.

Ôn Di giật cả mình, vừa định thần nhìn lại, hóa ra là em gái cô Ôn Tình.

Ôn Tình nhỏ hơn chị 4 tuổi, năm nay 26. Năm tốt nghiệp trung học, Ôn Tình dùng thành tích xuất sắc nhất thi đậu một đại học nổi tiếng Bắc Kinh, nhưng lúc này cha mẹ đều về hưu gia đình đã cung ứng cho mình Ôn Di học đại học sư phạm tại Vũ Hán, nào còn cung ứng được cho sinh viên đại học thứ hai? Ôn Tình hiếu thắng đành phải rưng rưng xé bỏ tờ thông báo trúng tuyển đại học kia, lẻ loi một mình chạy đến Thâm Quyến làm thuê. Tha hương phiêu bạc, lăn lộn tranh đấu, ăn không ít đau khổ, cuối cùng rốt cuộc có một chỗ đứng vững tại một công ty cảng tư nhân, thành một nhà thiết kế trang phục xuất sắc. Hơn một năm trước, do cha mẹ gặp tai nạn xe cùng qua đời, cô mới từ Thâm Quyến trở lại Thanh Dương. Dưới sự trợ giúp của một bạn học cũ, cô tiến vào xí nghiệp đầu tư nước ngoài lớn nhất Thanh Dương -- Công ty phục sức (Quốc tế) Long Sư làm việc, chức vụ trưởng phòng thiết kế.

Ôn Di ôm em gái vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cửa đặt máy tính xách tay của cô ta, còn có một túi hành lý lớn, không khỏi nảy sinh nghi ngờ, vội vàng để cô vào nhà, hỏi: "Tiểu Tình, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chị, em, em..." Một câu còn chưa dứt, Ôn Tình lại nhịn không được khóc hu hu.

Ôn Di càng sốt ruột, nâng cao giọng hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"

Ôn Tình vẫn không nói gì, vừa khóc vừa từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho cô.

Ôn Di nhận lấy, đó là một tờ phiếu xét nghiệm thai sản. Vừa nhìn kết quả, không khỏi giật mình: "Tiểu Tình, em, em mang thai?"

Ôn Tình không dám ngẩng đầu nhìn chị, nghẹn ngào "dạ" một tiếng.

Ôn Di dường như đã hiểu ra gì đó, nhìn cô một cái, hỏi: "Là con của Dịch Tiểu Mộc phải không? Hai đứa định làm thế nào?"

Dịch Tiểu Mộc chính là bạn học cũ đã giúp Ôn Tình vào làm trong công ty hiện tại. Cậu ta cũng làm việc ở công ty Long Sư, đã làm đến chức giám đốc bộ phận.

Nghe nói Dịch Tiểu Mộc thời trung học đã thầm mến Ôn Tình hoa khôi trường, một năm trước gặp Ôn Tình từ Thâm Quyến trở về, cậu ta đến nay vẫn lẻ loi một mình không khỏi mừng như điên, chẳng những bỏ sức giúp cô tiến vào công ty họ làm việc, lại còn bắt đầu công khai theo đuổi cô. Ôn Tình không chịu nổi thế công đạn hoa hồng của cậu ta, đành phải đồng ý làm bạn gái cậu ta.

Ôn Di nhìn bụng của em gái, trên phiếu xét nghiệm nói cô mang thai còn chưa tới 12 tuần, cho nên bụng chưa to ra, đang muốn hỏi cô định khi nào kết hôn cùng Dịch Tiểu Mộc, ai ngờ Ôn Tình lại rưng rưng lắc đầu: "Chị, đứa nhỏ này...Không phải của Tiểu Mộc. Anh ấy theo đuổi em chỉ là anh ấy đơn phương, em chưa hề thích anh ấy."

Ôn Di giật mình, hỏi: "Không phải nó, vậy rốt cuộc là ai?"

"Là...Không, em không thể nói tên anh ấy." Mặt Ôn Tình đỏ bừng, muốn nói lại thôi.

Ôn Di thấy cô ta mặt mày nhăn nhó, hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, hỏi: "Đối phương là đàn ông có vợ rồi đúng không?"

Ôn Tình gật đầu nói: "Dạ, bọn em đã sống chung rất lâu ở nhà cũ."

Sau khi cô từ Thâm Quyến về luôn ở ngôi nhà cũ ba mẹ để lại, không ngờ...

"Bây giờ hắn không muốn em nữa, đúng không? Mau nói cho chị, tên kia rốt cuộc là ai, chị giúp em đi tìm hắn."

Nhìn em gái mặt mũi toàn nước mắt, Ôn Di vừa hận đứa em không biết yêu bản thân, tự làm tự chịu, lại thương xót nó bất hạnh không chịu tranh đấu, ôm đầy căm phẫn kéo tay cô đi ra ngoài.

Ôn Tình rút tay ra ngồi lên sofa nói: "Chị, chị đừng như vậy, anh ấy cũng không phải loại đàn ông không chịu trách nhiệm, thật ra anh ấy đã sớm muốn ly hôn với vợ, nhưng mãi chưa có cơ hội. Anh ấy đã đồng ý với em, muốm em cho anh ấy ba tháng, anh ấy nhất định ly hôn với bà cô già trong nhà kia, sau đó tái giá với em. Anh ấy sợ sau khi ngửa bài với vợ thì vợ anh ấy sẽ đến nhà cũ tìm em gây chuyện, cho nên bảo em tìm một chỗ tránh trước, anh ấy ly hôn xong sẽ lập tức tới tìm em."

Ôn Di nhìn bao hành lý lớn ở cửa, lúc này mới hiểu được mục đích thực sự của em mình, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cho nên em chạy đến đây nương tựa bà chị này?"

"Trên đời này em cũng chỉ còn một người thân là chị thôi, chị..." Hai mắt Ôn Tình rưng rưng nước, dáng vẻ đáng thương.

Ôn Di không nhịn được đau xót trong lòng, đúng vậy, từ sau khi ba mẹ qua đời, người thân nhất của cô cũng chỉ có đứa em gái này. Em gái lúc nhỏ mình đã không thể chăm sóc được nó, tuổi còn nhỏ đã ra ngoài làm việc, mưa gió phiêu bạc, ăn đầy đau khổ, bây giờ trở về bên cạnh mình, cô là chị gái phải chăm sóc bảo vệ nó là đương nhiên.

Cô vừa thương vừa tức nói: "Được rồi, em mang đồ vào đi, cứ ở đây một thời gian, chỉ mong em không nhìn nhầm, người đàn ông kia có thể tuân thủ hứa hẹn của mình. Nhưng mà em cũng đừng lo lắng quá, nếu hắn dám nói một đằng làm một nẻo, chị và anh rẻ em nhất định sẽ giúp em ra mặt."

Ôn Tình như một đứa bé làm sai chuyện, đem hành lý vào nhà, cúi đầu không nói tiếng nào đi vào bếp, giúp chị xào nấu đồ ăn. Chẳng mấy chốc, một bàn thức ăn đã làm xong.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cộp cộp, Ôn Di biết lần này là chồng cô trở về thật, vội vàng đi mở cửa cho gã.

Thẩm Thiên Phàm vừa thay dép vừa ôm lấy vợ, cười hì hì nói: "Bà xã, cả ngày không gặp rồi, đến đây, hôn cái nào."

Vừa muốn chu miệng, nhìn thấy Ôn Tình bưng một dĩa cua hấp từ phòng bếp đi tới, không khỏi ngẩn người, vẻ mặt khó xử cười khan nói: "Tiểu Tình, em, em sao lại tới đây?"

"Đây là nhà chị em, em không thể tới à? Anh yên tâm, em không phát hiện thấy gì đâu, anh cứ tiếp tục."

Ôn Tình đỏ mắt cười một cái, xoay người đi vào phòng bếp.

Ôn Di dùng tay chọt trán chồng, cười trách: "Anh ấy, thân thiết với người ta cũng không để ý xem bên cạnh có người hay không."

Thẩm Thiên Phàm nhìn vợ, lại nhìn bóng lưng của em vợ, há miệng, muốn hỏi gì đó rồi lại nhịn xuống.

Sau bữa cơm chiều, Ôn Di xếp em gái ở phòng khách bên cạnh cầu thang tầng hai.

Địa chỉ cụ thể nhà của họ Thẩm là tầng 7 lô B tiểu khu Hoa Uyển bộ kết hợp ngoại ô Thanh Dương.

Đây là hộ hai phòng mua khi vợ chồng Thẩm Thiên Phàm kết hôn, nói là hộ hai phòng, thật ra không kém là bao với tân phòng. Gia đình trước ở là một vị phó thị trưởng, sau khi mua lại căn nhà này chưa tới nửa năm do vấn đề kinh tế và vấn đề tác phong bị "song quy", khi đó Thẩm Thiên Phàm và Ôn Di cũng còn thuộc giai cấp làm công ăn lương, trong tay cũng không dư dả mấy, liền dùng giá hộ hai phòng mua lại căn nhà này. Nhà của tiểu khu Hoa Uyển đều được xây dựng kiểu biệt thự hiện đại, bên trong mỗi căn nhà lại chia hai tầng, làm kết cấu kiểu tầng lửng.

Phòng ngủ vợ chồng Ôn Di ở lầu hai, nằm chếch đối diện cùng phòng khách, chính giữa cách một cái sảnh không lớn lắm.

Buổi tối khi ngủ, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thiên Phàm và vợ, lúc này gã mới hất miệng ra hướng phòng khách sáng đèn bên ngoài, hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ôn Di thở dài, kể lại chuyện em gái đến đây "tị nạn", Thẩm Thiên Phàm nghe xong, mặt sa sầm, nói hai chữ: "Hồ đồ."

Mặc dù tình cảm hai vợ chồng không tồi, nhưng không thể sinh cho chồng một đứa con hoạt bát đáng yêu nối dõi tông đường, luôn là nỗi đau xót khó xóa đi được trong lòng Ôn Di.

Cho nên khi cô nghe nói am Huyền Diệu gần đây có một người xuất gia vân du bốn phương, có thể trị nam nữ không thai không nghén rất kỳ diệu, liền lập tức chạy qua đó.

Tới am Huyền Diệu cô mới phát hiện đây là một tòa am ni cô cổ hoang vu nằm giữa sườn núi, trong am ni cô không hề thấy một bóng du khách dâng hương, cũng không thấy một bóng ni cô thủ am nào, Phật Bà trong sảnh cả người bụi bặm, tám đại Kim Cương mặt quỷ nhe nanh, hoang vu tiêu điều, gió âm từng trận, lạnh lẽo vắng vẻ khiến người ta sợ hãi.

Ôn Di nhịn không được rùng mình, thầm hối hận không nên tùy tiện đến đây, đang muốn rời đi, đột nhiên một cánh cửa viết hai chữ phồn thể "Phòng Khám" kẽo kẹt mở ra, một cánh tay tái nhợt từ bên trong vươn ra, vẫy vẫy với cô.

Hóa ra trong am ni cô có người, Ôn Di không nhịn được thở phào, chậm rãi bước vào.

Trong phòng khám không có cửa sổ, ánh sáng rất tối, Ôn Di mở to hai mắt cẩn thận phân biệt, lúc này mới phát hiện hóa ra ngồi khám ở đây lại là một hòa thượng.

Cô lờ mờ cảm thấy có điểm gì là lạ, đang do dự có nên trở về đường cũ hay không, cánh cửa gỗ nhỏ kia không có gió mà tự động "ầm" một tiếng đóng chặt lại.

Trong phòng khám nhất thời tối om, Ôn Di càng cảm thấy không ổn, tim cũng sắp từ trong cuống họng nhảy ra ngoài.

Đột nhiên "xoạt" một tiếng, hòa thượng kia quẹt cháy một cây củi lửa, thắp sáng một ngọn nến.

Hòa thượng chỉ vào một cái ghế trúc, ý bảo cô ngồi xuống.

Ôn Di vươn tay phải, hòa thượng dùng hai đầu ngón tay đặt lên cổ tay cô, bắt mạch cho cô.

Ôn Di cảm giác ngón tay hắn tựa như hai cây cột băng trong hàn đông tịch nguyệt, rét lạnh thấu xương.

"Cô kết hôn đã bao lâu?" Hòa thượng vừa mở miệng, dọa Ôn Di càng hoảng sợ.

Giọng hắn nói chuyện, giống như là vận hết thổi một cái chẻ tre địch.

Cô cẩn thận trả lời nói: "Đã năm năm rồi."

Hòa thượng lại hỏi: "Vợ chồng hai người sống hài hòa chứ? Chồng cô có thể thỏa mãn cô không? Cô có từng muốn tử ân ái với nam nhân khác không?"

Nào có đại phu nào lại hỏi bệnh nhân như vậy, Ôn Di nhịn không được biến sắc, biết hòa thượng kia không phải người lương thiện, mình đã đến nhầm chỗ, lập tức đứng dậy kéo chốt cửa.

Hòa thượng kia đột nhiên từ phía sau xông lên, ôm lấy cô, cười mỉa nói: "Đừng đi mà, bệnh của cô còn chưa chữa khỏei mà. Biết không, hiện giờ có rất nhiều phụ nữ không thể sinh con nguyên nhân đều vì ông chồng, cho nên chỉ cần họ ngủ với ta một đêm, ta dám cam đoan họ sau khi trở về lập tức sẽ mang thai. Đến đây nào, lên giường này, để ta 'trị liệu' chứng không mang thai của cô nhé."

Ôn Di không khỏi sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng giãy giụa, nhưng nào phải đối thủ của hòa thượng.

Hòa thượng vừa cười dâm đãng vừa ôm cô kéo lên chiếc giường bằng gỗ đặt sát tường.

Khi vừa mới tiến vào Ôn Di đã nhìn thấy chiếc giường gỗ kỳ quái kia, tưởng rằng đó là giường bệnh đại phu thiết trí, nhưng nằm mơ cũng không ngờ hóa ra là bẫy rập của hòa thượng kia.

Ôn Di há hốc miệng gọi to tên chồng, kêu to Thiên Phàm cứu em Thiên Phàm cứu em, nhưng giống như bị quỷ đè, không phát ra được chút tiếng nào.

Trong lúc giãy giụa, gót chân Ôn Di đột nhiên đụng phải chân của hòa thượng.

Cô ở trên TV nhìn thấy hòa thượng bình thường đều mang giày vải xám, trong lòng chợt động, nâng cao đùi phải, hung hăng giẫm lên chân hòa thượng, giày cao gót cứng cáp như kim châm ghim trên mu bàn chân của hòa thượng.

Hòa thượng kêu thảm một tiếng, bỏ cô ra.

Ôn Di vội vàng chạy đến cạnh cửa, kéo chốt cửa.

Cửa gỗ mở ra, một luồng gió lạnh phả vào mặt, xuất hiện ngoài cửa không phải là cảnh tượng ban đầu, mà là một vách núi âm u, phía vách núi một mảnh đen nghịt, chỉ có thể cảm giác được gió lạnh thấu xương từ đáy vực thốc lên, nhưng lại không nhìn rõ được phía dưới tới cùng sâu bao nhiêu.

Ôn Di không khỏi hít ngược một hơi lạnh, gượng gạo thu một chân đã bước ra khỏi cửa trở về.

Đang muốn xoay người tìm được sống khác, đột nhiên hòa thượng kia đuổi theo, hai tay dùng sức đẩy lên lưng cô.

Ôn Di "a" một tiếng kêu lên sợ hãi, té ngã về phía trước, không tự chủ được rơi xuống vách núi.

Ngay khoảnh khắc cô té xuống, trên bầu trời dường như có một đường chớp xẹt qua, cô quay phắt đầu lại, rốt cuộc chân chân thật thật thấy rõ khuôn mặt của hòa thượng kia.

Đó là một khuôn mặt xám như chì âm u đáng sợ -- cô rốt cuộc đã thấy rõ, đó chính là khuôn mặt của chồng cô Thẩm Thiên Phàm.

"Hu hu hu... hu hu hu..." vách núi như quái thú há cái mồm to đen ngòm sâu không thấy đáy, một ngụm cắn nuốt cô, cô sợ hãi tới cực điểm, nhịn không được tuyệt vọng đau lòng khóc lên.

Hu hu hu... hu hu hu...

...

Ôn Di đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, vừa lấy tay sờ, mới phát hiện chẳng biết khi nào mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn thân.

Cô giật nảy mình, bật mạnh dậy, nhất thời tỉnh táo lại, không nhịn được thở phào một hơi, hóa ra tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi.

Ngọn đèn xa xa mờ mờ ảo ảo chiếu đến, ánh sáng trong phòng ngủ mờ mịt, cô đang nằm trên giường mình, chồng cũng ở bên cạnh say ngủ.

Cô lúc này mới tin chắc vừa rồi quả thực chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng mà cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì cô thật sự đã nghe được một tràn tiếng hu hu nức nở.

Hu hu hu... hu hu hu...

Vừa cẩn thận nghe, không sai, quả thật có người đang khóc, tiếng giống hệt như tiếng khóc của chính cô trong giấc mộng, bi bi thiết thiết, u ám thê lương, theo gió phiêu lãng, như có như không, trong màn đêm yên ả này nghe như quỷ mị u linh, khiến người ta rợn tóc gáy.

Mồ hôi lạnh trên người cô không nhịn được lại tuôn ra, đưa tay vào mền khẽ đẩy chồng một chút, ghé vào bên tai gã run giọng nói: "Thiên Phàm nghe xem, hình như có người đang khóc."

"Sao thế?" Thẩm Thiên Phàm mơ mơ màng màng trở mình, mắt nửa mở nửa nhắm, nhíu mày nghe ngóng, lầu bầu nói: "Nào có tiếng khóc gì, em gặp ảo giác à? Nửa đêm canh ba cũng không cho người ta ngủ ngon, thiệt là."

Gã cong lưng, lại ngủ thiếp đi.

Tim Ôn Di vẫn còn đang đập loạn, nghiêng tai lắng nghe, tiếng khóc loáng thoáng, như xa như gần, như có như không, khi tập trung lắng nghe, bốn phía lại chỉ có sự tĩnh lặng chết chóc. Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của mình? Cô không nhịn được có chút mù mờ.

Ôn Di bị cơn ác mộng lạ lùng kia và tiếng nức nở như âm ti quỷ khóc này quấy rầy đến tâm thần không yên, một đêm không ngủ, mãi đến rạng sáng, ngoài cửa sổ đã hiện ra màu trắng bạc, cô mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

Đột nhiên, cô nghe được một tràn tiếng thở dốc ồ ồ, vừa cúi đầu nhìn, hòa thượng trong am Huyền Diệu kia chẳng biết khi nào đã nhào lên người cô, đang xé mở y phục trên người cô.

"A, đừng."

Ôn Di hoảng hốt, hai tay dùng sức đẩy, chỉ nghe một tiếng lăn lông lốc, một người từ trên người nàng lăn xuống.

"Em làm gì thế?" Đây là thanh âm giận hờn của Thẩm Thiên Phàm.

Ôn Di nghe tiếng mở hai mắt, mới phát hiện mình lại nằm mơ, người trần truồng nằm trên người cô không phải hòa thượng, mà là chồng của cô.

Thẩm Thiên Phàm ngồi trên giường tủi thân nói: "Em làm gì thế, người ta chỉ muốn thân thiết với em thôi, làm gì mà phản ứng ghê thế?"

Ôn Di lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại khỏi cảnh mộng, nhìn chồng áy náy cười nói: "Ai bảo anh im lìm đè lên người ta, vừa rồi em nằm mơ thấy có con yêu râu xanh nhào lên cắn em, cho nên...Hóa ra là 'yêu râu xanh' này là anh nha."

"Em dám mắng anh là yêu râu xanh, anh hôm nay sẽ khiến em nếm thử lợi hại của yêu râu xanh."

Thẩm Thiên Phàm hì hì cười, lại nhào sang vợ mình.

Hai vợ chồng gần đây đã rất lâu chưa thân thiết, Ôn Di thẹn trong lòng, chủ động cởi bỏ áo ngủ trên người, hùa theo chồng.

Hô hấp của Thẩm Thiên Phàm dần dần dồn dập, môi bắt đầu từ cằm của vợ, dọc theo cổ ngực bụng cô một đường hôn xuống.

Ôn Di "ưm" một tiếng, cả người phát run, xúc cảm mãnh liệt đã lâu bị kích thích.

Hai vợ chồng tình cảm mãnh liệt bốn phía, gắt gao ôm ấp nhau, vừa muốn có hành động thực tế, đột nhiên Ôn di nghe thấy cửa phòng ngủ kẹt một tiếng mở ra một khe hở.

Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài khe cửa treo một cái váy trắng dài, trên váy loang lổ vết máu, vô cùng đáng sợ.

Cô giật mình, định thần nhìn lại, mới phát hiện đây không phải là một cái váy, mà là một nữ nhân mặc váy trắng, bởi vì thân hình ả cao lạ gầy lạ, khoác chiếc váy trắng lên người có vẻ trống rỗng, thoạt nhìn ngược lại như một cái váy trống vắt ngang trời v6ạy.

Nhìn lên trên, chỉ thấy cô gái quần trắng kia tóc dài xõa xuống ngực, che phủ mặt mũi mình kín kẽ.

Một làn gió âm u thổi tới, vén lên suối tóc, Ôn Di rốt cuộc đã nhìn thấy mặt của ả -- không ngờ ả không hề có mặt, ẩn giấu dưới mái tóc dài, chỉ có một đám máu me nhầy nhụa giống thịt mà không phải thịt...

"A, ma!" Ôn Di thét lên sợ hãi, dọa anh chồng đang miệt mài "làm việc" hoảng sợ.

Sắc mặt cô tái nhợt, chỉ ngoài cửa, run giọng nói: "Đó, đó có...có ma."

Thẩm Thiên Phàm vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cửa phòng khép hờ, cửa trống không, cái gì cũng không có.

Gã không nhịn được có chút bực tức, nói: "Nếu em không muốn cứ việc nói thẳng mà, lúc hoảng lúc sợ như vậy, khiến anh cũng sắp bất lực rồi."

Ôn Di vẫn chưa hoàn hồn, nói: "Không phải, vừa nãy em thật sự nhìn thấy cửa có....thứ không sạch sẽ."

Thẩm Thiên Phàm nhụt chí từ trên người cô lăn xuống nói: "Sao anh không thấy."

Ôn Di thấy chồng không tin mình, gấp đến mức suýt khóc lên, nói: "Anh không tin ngoài cửa có ma, nhưng cửa phòng chúng ta khi ngủ rõ ràng là đã khóa, sao lại vô duyên vô cớ mở ra chứ?"

Thẩm Thiên Phàm nhìn cửa phòng nói: "Nhất định là tối hôm qua em đi nhà xí về phòng đã quên đóng cửa."

Ôn Di nói: "Tối qua căn bản em không có đi nhà xí."

Thẩm Thiên Phàm nói: "Còn nói không có, rõ ràng anh nhìn thấy em xuống giường đi nhà xí, không lẽ ngay cả điều này em cũng không nhớ?"

"Tối qua em thật sự đã đi nhà xí?"

Ôn Di thoáng ngơ ngẩn, sao cô không hề có chút ấn tượng nào hết.

Thẩm Thiên Phàm thở dài, nặng nề nằm xuống giường.

Ôn Di không cam lòng hỏi: "Ông xã, vừa rồi anh thật sự không hề phát hiện ra gì sao? Ngoài cửa rõ ràng có một người đứng mà."

Thẩm Thiên Phàm nói: "Hay là em hoa mắt, có lẽ là em gái em."

Ôn Di kiên trì nói: "Không, không có khả năng là Tiểu Tình, đó là một cô gái áo trắng, cao ít nhất hai mét, đầu gần đụng vào khung cửa, Tiểu Tình chỉ 1m65, không có khả năng cao như vậy. Em thấy nhất định là..."

"Là cái gì? Là ma? Anh thấy là trong lòng em có ma thì có."

"Không phải, em thật sự đã nhìn thấy."

Thẩm Thiên Phàm hậm hực nhảy xuống giường, phủ thêm áo ngủ mở rộng cửa phòng: "Em xem đi, nữ quỷ áo trắng của em ở đâu? Ở đâu? Thật là khó hiểu."

Gã trở lại giường, trừng mắt liếc cô một cái, sớm đã mất đi hứng thú lúc trước, trùm chăn lên đầu, giả vờ ngủ.

Trong lòng Ôn Di băn khoăn khó giải, nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, xuống giường, cẩn thận ra khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài là một căn phòng khách không lớn, bên trong bày một ít sofa và bàn, trên tường treo vài bức tranh cơ thể người. Cửa phòng cho khách bên hành lang vẫn đóng, Ôn Tình còn đang ngủ.

Tất cả bình thường, không có dấu hiệu lạ nào.

Chẳng lẽ vừa rồi tôi thật sự đã hoa mắt?

Ôn Di dùng sức dụi hai mắt mình, nhịn không được bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mới sáu giờ sáng. Cô do dự một chút, chậm rãi đi xuống lầu, đến phòng bếp, theo thói quen vóc một nắm bột cọ bỏ vào nồi cơm điện.

Mỗi buổi sáng một chén cháo bột cọ, một ly sữa bò nóng cộng thêm hai quả trứng gà hoặc hai miếng bánh mì, chính là bữa sáng của cô và chồng.

Cắm điện nồi cơm xong, cô ngáp dài một tiếng, cảm giác buồn ngủ vô cùng, đành phải mơ mơ màng màng trở lại phòng ngủ trên lầu, chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ lại.

Một đêm không ngủ an ổn, mắt cô vừa nhắm lại, rốt cuộc ngủ say như chết. Mãi đến khi chồng lay cô, cô mới tỉnh lại.

Thẩm Thiên Phàm khịt mũi nói: "Vừa rồi có phải em đi xuống nấu bữa sáng không? Anh ngửi thấy mùi khét rồi."

Ôn Di vừa nhìn đồng hồ, phát hiện đã ngủ một giấc hơn một tiếng, đã hơn bảy giờ.

"Ôi chao, sáng nay em còn có lớp nữa, nguy rồi, bị muộn rồi." Cô vội vàng mặc quần áo xuống lầu, chuẩn bị bữa sáng.

Thẩm Thiên Phàm bị cô làm ầm ĩ, cũng mất buồn ngủ, chậm chạp xuống giường, lần lượt mặc quần áo.

Vừa mặc đến lớp quần áo cuối cùng, chợt nghe Ôn Di kêu một tiếng sợ hãi trong phòng bếp dưới lầu, gã còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy vợ mặt mày tái mét, đùng đùng chạy lên lầu, thở không ra hơi nói: "Chuột, chết, chuột chết."

Thẩm Thiên Phàm nghe hồi lâu mới hiểu được, hóa ra Ôn Di vừa nãy xuống lầu mở nắp nồi, phát hiện trong nồi không hề có cháo cọ, chỉ có hai con chuột chết đã thối rữa bốc mùi.

"Sao lại có chuyện như vậy?"

Thẩm Thiên Phàm cau mày, cũng cảm thấy khó tin, vội vàng xuống lầu, chạy vọt vào phòng bếp.

Nồi cơm điện đang trên bếp tỏa hơi nóng, gã vừa mở nắp nhìn, nào có chuột chết gì, rõ ràng là một nồi cháo cọ thơm ngát mà.

Lúc ăn bữa sáng, Ôn Tình nhìn chị mình, lại nhìn anh rể, trên mặt lộ ra vẻ là lạ, nhịn không được hỏi: "Chị, lúc rạng sáng, anh chị lúc hốt lúc hoảng là có việc gì, làm người cả sáng đều ngủ không ngon."

Ôn Di ngẩng đầu nhìn chồng, do dự một chút, vẫn đem chuyện tối ngày hôm qua kể cho em nghe, hơn nữa còn hỏi cô tối qua có nghe thấy tiếng động gì kỳ lạ không.

Ôn Tình không khỏi mở to hai mắt nói: "Có thật không? Chị, chị đừng làm em sợ. Tối hôm qua em không hề nghe thấy tiếng gì cả."

Thẩm Thiên Phàm bất mãn liếc nhìn vợ nói: "Thấy chưa, em thấy Tiểu Tình nói chưa, anh đã nói là ảo giác của em mà. Ôn Di, anh thấy em gần sợ ma sợ quỷ, em không sao chứ?"

Ôn Tình húp một ngụm cháo cọ, đầy quả quyết nói: "Chị, những triệu chứng này của chị là điển hình của chứng chướng ngại tinh thần do áp lực công việc quá năng gây ra, hay là chị đi khám bác sĩ tâm lý đi."

"Khám bác sĩ tâm lý?"

Ôn Di thiếu chút nữa bị một cái trừng gà nghẹn cổ.

Ôn Tình nói: "Chị, em nói chị đừng buồn. Em từng đọc báo, ở phương tây có 80% đến 90% trường hợp tự sát là do bệnh tâm thần gây ra, ở Trung Quốc chúng ta cũng có hơn 60% người tự sát do mắc bệnh tâm thần. Loại tình trạng giống chị hiện giờ, là rất nguy hiểm."

Thẩm Thiên Phàm lo lắng liếc nhìn vợ, gật đầu nói: "Tiểu Tình nói đúng, hôm nay em xin trường nghỉ phép đi, anh dẫn em đi khám bác sĩ tâm lý."

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Thiên Phàm từ nhà xe dưới lầy lái ra chiếc Buick của gã, Ôn Di rất không tình nguyện lên xe.

Chiếc Buick chậm rãi lái khỏi tiểu khu Hoa Uyển, từ đường Giang Đê quẹo vào đại lộ Bạch Vân, ở thành nội đánh một vòng lớn, đi 40 phút, đến dưới chân núi Giá Bút ngoại ô phía tây thành Thanh Dương.

Thẩm Thiên Phàm không dừng xe, nhấn mạnh ga, xe Buick dọc theo quốc lộ Bàn Sơn chật hẹp không nhanh không chậm chạy lên núi.

Ôn Di cách cửa kính xe nhìn phong cảnh hai bên đường, chỉ thấy sườn núi lạnh lẽo ảm đạm không một bóng người, tùng thụ ngãi hoang tầng tầng lớp lớp, trong bụi gai bụi cỏ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng đùn đất nhỏ nổi lên, làm cho người ta có một loại cảm giác âm u bất ngờ.

Cô nhịn không được hỏi: "Nhưng đùn đất nhỏ này là gì?"

Thẩm Thiên Phàm vừa tập trung lái xe vừa nói: "Là phần mộ, nơi này là một bãi tha ma."

Ôn Di "à" một tiếng, nhịn không được rùng mình.

Khi quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy phong cảnh trên núi này dường như có vài phần quen thuộc, hình như từng thấy ở đâu đó, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng tới nơi này mà.

Xe lại đi 20 phút nữa trên quốc lộ Bàn Sơn, rốt cuộc đã lên tới giữa sườn núi.

Thẩm Thiên Phàm nói: "Tới rồi." Tìm một chỗ đậu xe xong, Ôn Di vừa xuống xe nhìn, chỉ thấy sừng sững trước mắt là một tòa kiến trúc hết sức kỳ quái, tường đỏ ngói xanh, góc vênh mái cong, hương cổ màu cổ, bốn phía tường vây cao cao, nhìn qua như là một ngôi miếu thờ niên đại rất xưa, nhưng cổng chính lại là hai hàng rào sắt hoen gỉ loang lổ, cạnh cửa còn đứng hai bảo vệ vóc người khôi ngô, có vẻ hơi lạc quẻ.

Ôn Di nhíu mày hỏi: "Đây là chỗ nào?"

Thẩm Thiên Phàm chỉ vào một tấm bảng hiệu bên cạnh cửa sắt nói: "Tự xem đi."

Ôn Di vừa đến gần nhìn, trên tấm bảng hiểu kia viết rõ ràng "Trung tâm phục hồi trị liệu tâm thần thành phố Thanh Dương".

"Đây chẳng phải là nhà thương điên sao? Anh dẫn em tới đây làm gì?"

Ôn Di lùi lại một bước, uất giận hỏi.

Thẩm Thiên Phàm cười cười nói: "Đừng căng thẳng, thành phố Thanh Dương chúng ta còn chưa có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp thật sự, muốn gặp bác sĩ khám bệnh này, chỉ có thể thiệt thòi cho bà Thẩm em tới đây thôi. Nơi này vốn là một ngôi miếu cổ, do môi trường bốn phía không tồi, vài năm trước đã xây sửa thành trung tâm phục hồi trị liệu tâm thần. Viện trưởng nơi này họ Trình, rất thân với anh, Trình viện trưởng cũng là chuyên gia về trị liệu tâm thần thành phố ta. Lát nữa gặp mặt em phải nghe lời anh ta, anh ta sẽ nghiêm túc kiểm tra và trị liệu cho em."

Ôn Di khẽ gật đầu, nói: "Em biết rồi." Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, xem ra mình không nhìn nhầm, hóa ra nơi này thật đúng là một ngôi miếu cổ.

Ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ cảm thấy ngôi miếu cổ này trong trong ngoài ngoài đều lộ ra một luồng khí âm u cổ quái. Nhìn một chút, trong lòng cô đột ngột cả kinh: Khó trách dọc đường đi tới dường như đã từng cảm giác quen biết, đây chẳgn phải là am Huyền Diệu mình từng gặp trong giấc mộng tối hôm qua sao?

Trong lòng cô nhất thời dâng lên một loại linh tính xấu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều khẽ run lên, cơ hồ sẽ xoay người mà chạy, nhưng Thẩm Thiên Phàm lại không cho phân trần kéo tay cô, lôi cô vào.

Bên trong cửa sắt, là một đại viện tứ phương phong bế bốn phía, trong viện hơn mười bệnh nhân tâm thần đầu bù tóc rối vẻ mặt cổ quái đang chạy khắp nơi.

Nhìn thấy Ôn Di đi tới, một người đàn ông râu quai nón chảy nước miếng đột ngột vỗ tay kêu lên: "Hoan nghênh, hoan nghênh."

Những người khác thấy xong, đều xúm lại đây, vừa cười khúc khích dòm ngó Ôn Di, vừa vỗ tay hoan nghênh, xem ra họ đã xem Ôn Di như đồng loại mới tới.

Ôn Di chưa từng gặp loại cảnh tượng này, run rẩy lùi lại trốn phía sau chồng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên chút nào.

Thật vất vả mới xuyên qua khỏi đám người hoan hô, đi tới một căn phòng làm việc.

Trong phòng làm việc ánh sáng rất tối, chờ sau khi mắt Ôn Di thích ứng, chợt nhìn thấy trong phòng đứng bốn năm bác sĩ mặc áo khoác trắng, mỗi người cầm trong tay ống tiêm lớn như ống bơm, nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt thật giống như đồ tễ đang nhìn con cừu đợi làm thịt trong tay mình.

Ôn Di cảm thấy bác sĩ ở đây so với đám người rối loạn tâm thần miệng chảy dãi hành vi quái dị bên ngoài còn đáng sợ hơn, trong lòng nhất thời bị một loại cảm giác khủng khiếp khó hiểu siết chặt lấy.

Cô đột nhiên xúc động nhảy dựng lên: "A, họ không phải bác sĩ, họ mới là kẻ điên... Thiên Phàm, anh mau đưa em về. Những người này là người điên, họ muốn hại em, họ muốn hại em..."

Từ phía sau ôm lấy thắt lưng của chồng, đầu vùi vào lưng áo gã, hận không thể giấu mình vào trong áo của chồng.

Thẩm Thiên Phàm xoay người, vỗ đầu cô dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, họ đều là bác sĩ, họ đều là người tốt, họ sẽ không hại em. Trình viện trưởng, anh xem này..."

Thẩm Thiên Phàm cười cười xin lỗi với một ông già hói đầu giữa năm tên áo khoác trắng.

Người nọ chính là viện trưởng của bệnh viện tâm thần.

Ôn Di hoảng sợ thò đầu nhìn, chợt phát hiện Trình viện trưởng đầu trọc kia, chẳng phải là lão hòa thượng háo sắc trong giấc mơ của cô đó sao?

Lần này, cô càng sợ đến đứng tim, lông tóc dựng đứng, tâm tình hoàn toàn không khống chế được, vừa chỉ vào Trình viện trưởng vừa la hét nói: "Không, họ là một đám sắc ma, họ, họ muốn hại em, muốn cưỡng hiếp em."

Thẩm Thiên Phàm an ủi không được cô, đành phải quay đầu nói với ông già kia: "Trình viện trưởng, vợ tôi gần đây áp lực công việc quá lớn, tâm thần có chút thất thường, phiền các anh kiểm tra cho cô ấy một chút."

Trình viện trưởng tiến lên hai bước, đánh giá Ôn Di từ trên xuống dưới, tự tin gật đầu nói: "Không cần kiểm tra, nhìn dáng vẻ cô ấy như vậy là biết ngay bệnh không hề nhẹ. Bệnh nhân tâm thần chúng tôi đã thấy nhiều, có người rất kháng cự với bác sĩ chúng tôi, mắng chúng tôi là cái gì đó đều có, chứ chưa từng có ai mắng chúng tôi là tội phạm cưỡng hiếp."

Các bác sĩ khác đều nhếch miệng cười rộ lên.

Trình viện trưởng vung tay lên nói: "Tiểu Hồ Tiểu Từ, hai cậu đưa cô ấy vào, chích cho cô ấy một mũi Chlorpromazine trước, để cô ấy bình tĩnh lại, rồi làm kiểm tra toàn diện cho cô ấy đi."

Hai gã bác sĩ nam lực lưỡng đáp một tiếng, đi về phía Ôn Di.

Ôn Di ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thấy hai gã áo khoác trắng đang nháy mắt cười xấu xa với cô, vẻ mặt cực giống lão hòa thượng trong am Huyền Diệu kia, cô lập tức cảm thấy không ổn, sắc mặt đại biến, sau đó nhảy lùi vài bước, muốn giành lấy cửa bỏ chạy.

Thẩm Thiên Phàm nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cô. Hai gã áo khoác trắng nhanh chóng vượt qua, một trái một phải kẹp lấy cô.

"Mau thả tôi ra, đám sắc ma các người, mau thả tôi..."

Dưới hoảng sợ cực độ, Ôn Di đã có chút mất khống chế, vừa gào thét chói lói vừa liều mạng giãy giụa.

Nhưng cơ thể nhỏ nhắn yếu đuối của cô nào có phải đối thủ của hai gã đàn ông, đối phương dựng đứng cô lên, hai chân cách mặt đất, kéo thẳng vào một căn phòng nhỏ như một cái động ngầm.

Trực giác Ôn Di cho biết cơn ác mộng đã trở thành sự thật, hồn đã sớm sợ đến lìa khỏi xác, toàn thân run rẩy, hai mắt đẫm lệ, quay đầu bất lực nhìn chồng, gào khóc cầu khẩn: "Thiên Phàm, cứu em, Thiên Phàm, cứu em... Thiên Phàm, em nói cho họ biết em không bị bệnh thần kinh, em không bị, cầu xin anh mau nói cho họ biết..."

Thẩm Thiên Phàm đang cúi người trước bàn làm việc của Trình viện trưởng kia, hai người đang thấp giọng thương lượng gì đó, căn bản không nghe được tiếng cầu khẩn tuyệt vọng của cô.

Ôn Di bị hai gã áo khoác trắng hợp lực đẩy vào một căn phòng nhỏ, một gã ấn cô lên chiếc giường bệnh bẩn thỉu, người kia đưa tay muốn lột quần của cô.

Ôn Di sợ đến hồn phi phách tán, hô to: "Cứu mạng!" Trong tình thế cấp bách tung lên một cước, đá trúng hạ bộ của gã áo khoác trắng.

Gã ta đau đến chết khiếp, tát thẳng vào mặt cô hai bạt tai, tát đến mức cô đầu óc choáng váng, nước mắt giàn giụa, âm thanh cũng nghẹt lại.

Áo khoác trắng xé quần cô xuống một nửa, một tay xoa đũng quần một tay cầm một ống chích lớn, hung hăng đâm lên mông cô.

Ôn Di chỉ cảm thấy một trận đau đớn, rất nhanh liền mềm nhũn nằm sấp trên giường, thiếp đi.

Thẩm Thiên Phàm ở bên ngoài đợi hồi lâu, hai gã áo trắng mới từ trong đi ra.

Gã nghênh đón hỏi: "Thế nào?"

Tên trẻ tuổi hơn trả lời: "Đã chích, đang ngủ. Qua chúng tôi kiểm tra chẩn đoán bệnh, hẳn là bệnh tâm thần phân liệt dạng căng thẳng. Dáng vẻ vừa rồi của cô ta anh cũng thấy đấy, bệnh không rõ, chỉ sợ phải ở đây quan sát trị liệu vài ngày. Anh mau chóng đến chỗ thu phí tiến hành thủ tục nhập viện đi."

Khi Ôn Di tỉnh lại, đã là buổi tối.

Đầu đau như muốn vỡ ra, cô rên rỉ một tiếng, mở mắt.

Đất trời một mảnh tối tăm, chỉ có rất nhiều sao treo trên bầu trời đang nháy mắt với cô.

Cô đang nằm trên giường, cảm thấy cả người đau nhức mệt mỏi, ngay cả nhúc nhích cũng không muốn.

Cô cứ nằm như một người chết như vậy, mắt mở to, đếm sao trên trời, cảm thấy những ngôi sao này cách cô thật gần, cô chưa từng ngắm sao với khoảng cách gần như vậy.

Chung quanh không có chút tiếng động, có vẻ yên tĩnh giống như chết.

Đột nhiên, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, màu sắc của những vì sao này sao không giống như cô thường thấy, lấp lánh nhưng tất cả đều ánh lên màu lam yếu ớt.

Không biết ai ho khan một tiếng, cô đột ngột phát hiện, đây không phải là sao, mà là con mắt, là mắt người.

"A --" Một tiếng kêu sợ hãi, cô như lò xo ngồi dựng lên.

Bên giường vây không ít người, đang mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn cô, tựa như thuở bé một đám trẻ con vây quanh cùng nhau giành xem một con chim sẻ nằm chết trên mặt đất vậy.

Thấy cô tỉnh lại, mọi người dường như bị hoảng sợ, giải tán lập tức, tự trở lại trên giường mình, dùng mềm phủ kín đầu.

Ôn Di nhìn thấy trong phòng đặt rất nhiều giường sắt, đặt xuôi theo chân tường, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối. Tay vịn đầu đau muốn nứt ra dùng sức suy nghĩ, lúc này mới nhớ lại, mình không phải đang ở nhà, mà đang ở "Bệnh viện tâm thần". Những người đó đều là người điên.

Vừa nghĩ tới mình lại ở cùng nhiều người điên như vậy, cô không khỏi sởn tóc gáy, kêu to: "Thiên Phàm, Thiên Phàm."

Trên giường bên cạnh một bác gái điên chừng 50 tuổi cười hì hì nói: "Thiên Phàm của cô đã sớm đi về rồi, cậu ấy bảo tôi chăm sóc chu đáo cho cô. Con gái ngoan, đừng ầm ĩ nữa, mẹ dỗ con ngủ nha." Nói xong thì đưa tay lại chụp ngực cô.

Ôn Di sợ đến mức tim đập bình bịch, vội vàng nhảy xuống giường phóng về phía cửa, cửa phòng kia đã sớm bị người ta khóa ngoài, nào mở ra được?

Đang hoảng sợ, bà già điên vừa nãy đã chạy tới kéo tay cô nói: "Cửa bị đám điên áo trắng bên ngoài khóa rồi, mở không ra đâu. Con gái ngoan, đừng sợ, mẹ biết một chỗ khác có thể cho con ra ngoài."

"Thật chứ?" Ôn Di không khỏi vừa mừng vừa sợ, "Mau đưa tôi đi."

Bà điên kéo tay cô không buông: "Con gái ngoan, mẹ không nói cho con, con ra ngoài rồi thì không về nữa. Mẹ đã ở đây mấy năm, con cũng không hề tới thăm mẹ lấy một lần. Mẹ rất nhớ con đó."

Ôn Di thấy bà điên này nói chuyện thực đến mức trong mắt còn lấp lánh lệ, trong lòng không khỏi cảm động, nói:" Mẹ, không đâu, con sau khi ra ngoài sẽ lập tức tới đón mẹ."

"Thật chứ, con không lừa mẹ?"

"Mẹ, con không lừa mẹ, chỗ nào có thể chạy trốn, mẹ mau đưa con đi."

Bà điên kéo tay cô, chạy đến một đầu khác của phòng, lấy tay chỉ lên tường: "Đây chính là cửa thoát hiểm của bọn mẹ."

Ôn Di ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa té xỉu, đó là một "cánh cửa" cong vẹo dùng bột xi măng vẽ lên vách tường màu trắng.

Tâm trạng Ôn Di đột nhiên cáu kỉnh, bỏ tay bà điên kia ra, chạy đến bên cửa phòng, vừa đập ầm ầm lên cánh cửa sắt vừa kêu to: "Tôi không phải người điên, thả tôi ra, tôi không phải người điên, mau thả tôi ra."

Đá đá chửi chửi một trận, cánh cửa sắt mới "cạch" một tiếng bị người mở ra từ bên ngoài.

Ôn Di ba chân bốn cẳng xông ra, lại bị hai tên áo khoác trắng trực đêm một nam một nữ túm lấy.

"Ồn ào cái gì, có phải muốn chích một mũi mới chịu ngoan ngoãn?"

Nữ áo khoác trắng vành mắt biến thành màu đen, dáng vẻ ngủ không đủ giấc, hùng hùng hổ hổ lấy ra một cái ống chích.

Nam áo khoác trắng nhắc nhở nói: "Tiểu Hồng, ban ngày đã chích cho cô ta 100mg rồi, chích thêm nữa sẽ quá liều."

Người nữ liếc hắn một cái nói: "Cô ta quậy như vậy, giống như bị địa chấn ấy, tối nay chúng ta đều đừng hòng ngủ."

Không thèm phân trần nhấn Ôn Di xuống đất, nhắm vào mông cô đâm một cái.

Ôn Di chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, "sao" màu lam dần dần biến mất.

Cô nằm trên mặt đất, cứ thế thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai, Thẩm Thiên Phàm xách canh gà đến trung tâm phục hồi thăm vợ.

Ôn Di bị tiêm Perphenazine đã yên ổn lại vừa thấy chồng, lập tức nhảy dựng lên, ôm siết lấy gã, sợ hãi nói: "Thiên Phàm, em không phải người điên, em không thể sống ở đây được nữa, van xin anh, mang em rời khỏi đây đi. Thiên Phàm, van xin anh."

Thẩm Thiên Phàm nhìn những bệnh nhân bẩn thỉu hành vi cổ quái xung quanh này, gật đầu một cái, nói: "Ôn Di, anh cũng biết em sống ở đây rất khó chịu, nhưng em cũng không thể vì vậy mà giấu bệnh sợ thuốc được. Gần đây tinh thần em kém vậy, hay là ở đây chữa cho khỏi rồi tình sau. Em yên tâm, anh đã gọi điện đến trường của em, xin phép cho em rồi. Bác sĩ đã giải thích sau khi trị liệu bằng thuốc của họ, tinh thần của em đã khá hơn nhiều, chỉ cần quan sát thêm hai ba ngày em có thể đi ra, đến lúc đó anh nhất định lái xe tới đón em."

"Không, không, bây giờ anh dẫn em đi đi." Ôn Di đầy vẻ hoảng sợ, ôm siết lấy gã không buông, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn. "Đừng quấy, Ôn Di, hôm nay anh còn có công việc phải xử lý, ngày mai trở lại thăm em."

Thẩm Thiên Phàm gỡ cánh tay của cô ra, cô vừa trượt xuống, lại siết chặt lấy đùi gã không buông.

Thẩm Thiên Phàm nhìn đồng hồ, có chút sốt ruột, đưa mắt ra hiệu với tên áo khoác trắng bên cạnh.

Ôn Di chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, chẳng biết lại bị tiêm thứ gì nữa, co giật hai cái, té trên mặt đất bất động.

Thật vất vả chịu đựng đến ngày thứ ba, Ôn Di sáng sớm liền dựa vào cánh cửa sắt của trung tâm phục hồi, mắt ngóng chờ nhìn bên ngoài. Mãi đến ba bốn giờ chiều, mới nhìn thấy chiếc Buick của Thẩm Thiên Phàm chậm rãi chạy lên núi.

Trải qua thời gian trị liệu ba ngày, chẳng biết chích bao nhiêu mũi tiêm chất kích thích, hơn nữa tinh thần và thân thể cùng bị hành hạ, Ôn Di đã sớm tiều tụy không chịu nổi, gần như sụp đổ. Nhìn thấy chồng cuối cùng đã xuất hiện, cô lại có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời người, nước mắt đau lòng và uất ức nhịn không được tràn mi.

Cô sợ chồng không thấy mình, vội vàng phất tay với gã, hét lớn: "Thiên Phàm, Thiên..."

Vừa gọi một tiếng, lại nghèn nghẹt ngừng lại, hốt hoảng nhìn ra sau, sợ đám áo khoác trắng nghe thấy cô gọi tưởng rằng cô "nổi điên", lại chạy tới chích cô.

Trên đường trở về, Thẩm Thiên Phàm vuốt ve khuôn mặt tóc tai hỗn độn và tiều tụy của Ôn Di, vành mắt đo đỏ nói: "Ôn Di, anh biết em chịu không ít đau khổ, nhưng bác sĩ nói bệnh của em đã đến mức vô cùng nguy hiểm, có khuynh hướng tự ngược tự sát rất mạnh, nếu không vào viện trị liệu, vô cùng nguy hiểm. Anh làm như vậy, cũng không phải là anh nhẫn tâm tuyệt tình, mà vì tốt cho em. Em hiểu chứ?"

Ôn Di khẽ tựa đầu lên vai gã, mệt mỏi thở dài nói: "Em biết anh tốt với em, em không trách anh, em chỉ trách mình đã không nỗ lực. Em không bao giờ muốn về đây nữa. Thiên Phàm, anh hứa với em, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng đưa em về lại chỗ quái quỷ này nữa, nếu không em thà chết."

Thẩm Thiên Phàm nói: "Đừng nói gỡ như vậy, chỉ cần sau này em khỏe, anh sao lại đưa em tới đây chứ."

Khi hai vợ chồng về đến nhà, Ôn Tình đã làm sẵn một bàn thức ăn nghênh đón bọn họ.

Từ sau khi chuyển đến nhà chị gái "lánh nạn", Ôn Tình đã bỏ công việc lương cao ở Long Sư (Quốc Tế), ở căn phòng khách nho nhỏ trong căn nhà nhỏ bé này dùng máy tính xách tay của cô lên mạng sống lay lắt qua ngyà, có khi ở trên mạng nhận một ít việc thiết kế trang phục, sau khi làm xong từ trên mạng gửi lại xưởng, xưởng sẽ từ Internet Banking chuyển tiền cho cô.

Để tránh phiền toái không cần thiết, cô bình thường cực ít ra ngoài. Chỉ chờ sau khi người tình kia của cô lui thân thành công, cô sẽ rời khỏi núi.

Thể xác tinh thần của Ôn Di đều mệt nhọc, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mới quay về trường học làm việc.

Lãnh đạo và đồng nghiệp trong trường nghe nói cô bị bệnh, đều đến an ủi cô.

Ôn Di không dám nói mình mắc bệnh tâm thần phân liệt phải ở lại bệnh viện tâm thần ba ngày, chỉ nói cơ thể mình không khỏe đến bệnh viện vài ngày. Mọi người cũng không hỏi nhiều.

Bởi vì phải nghênh đón kiểm tra nghiệm thu của sở giáo dục tỉnh, trường học gần đây bề bộn nhiều việc.

Buổi chiều lúc tan học, đột nhiên thông báo toàn thể giáo viên mở họp, ông hiệu trưởng nói một lượt mất mấy tiếng, khi tan họp đã hơn tám giờ tối. Ôn Di vội vàng chạy về nhà.

Vì sợ tinh thần cô không tập trung, lái xe dễ xảy ra tai nạn, buổi sáng khi đi làm Thẩm Thiên Phàm bảo cô để xe máy ở nhà, đi bộ làm việc vài ngày, cô bệnh nặng mới khỏi, cơ thể suy yếu, tạm thời đi bộ như vậy cũng tốt cho rèn luyện thân thể. Trường học lại cách nhà không xa, chỉ có hai ba dặm lộ trình, đi bộ một chuyến chỉ cần hơn mười mấy hai mươi phút.

Đang lúc cuối mùa hè đầu mùa thu, gió đêm thổi tới, đã có cảm giác mát dìu dịu.

Ôn di vừa ra khỏi cổng trường, một làn gió mát từ cổ luồn thẳng vào, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái. Cô vô thức rụt cổ, kéo áo, bước nhanh hơn.

Khu vực trường trung học Thanh Dương vốn nằm ở khu náo nhiệt ngay trung tâm chợ, trường gần đây mới chuyển đến khu mới mở này. Khu mới mở gần ngoại ô, vị trí địa lý hơi hẻo lánh. Trên đường có đèn chiếu sáng, nhưng không có mấy ai qua lại, xe cộ tốp năm tốp ba rú ga chạy trên đường cái trống trải.

Ôn Di một mình đi trên vỉa hè, cô đột nhiên lại rùng mình một cái lạ lùng, chỉ cảm thấy có luồng gió lạnh từ phía sau lặng yên kéo tới, mãi đến khi thối trúng sau cổ cô vù vù.

Cô lấy tay sờ, không đúng nha, áo mình cài rất kín rồi, theo lý gió phải không thổi vào được chứ.

Lại đi không xa, loại cảm giác lạnh lẽo này cũng càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng thì như có một mảnh xương cá lạnh buốt chui vào một huyệt vị nào đó sau cổ cô vậy, cả người đều cảm thấy không thoải mái không tự nhiên.

Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại dùng hết sức cảm thụ, đột nhiên kinh ngạc phát hiện: Đây không phải là gió, mà là đôi mắt, một đôi mắt âm u lạnh lẽo ghê gớm, một mực nhìn chằm chằm phía sau cô.

Cô đột ngột quay đầu lại, trên vỉa hè phía sau trống rỗng, không hề thấy một bóng người.

Lại đi về phía trước hơn nửa con phố, loại cảm giác bị người ta theo dõi rình rập này như kim băng vậy, đâm vào cô càng ngày càng bất an.

Nhưng quay đầu lại nhìn kỹ, vẫn không nhìn ra được một bóng người khả nghi nào.

Cô không khỏi hít ngược một hơi lạnh: Ảo giác, chẳng lẽ lại là ảo giác của mình? Chẳng lẽ tinh thần của mình thật sự có vấn đề?

Cô không dám đi một mình trên vỉa hè nữa, vừa vặn bên cạnh có một chiếc xe taxi chạy qua, cô vội vàng vẫy tay, ngồi vào đó.

Sau khi nói tài xế mấy chữ "Lô B tiểu khu Hoa Uyển", cô rốt cuộc không nhịn được nữa, toàn thân như kiệt sức tê liệt ngồi ghế sau xe taxi.

Về đến nhà, ngồi vào ghế sofa nhà mình, trái tim cứ mãi nhảy loạn của cô mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Cô không kể chuyện này cho chồng, cũng không dám nói cho gã biết.

Cô sợ gã nói tinh thần cô lại xảy ra vấn đề, sợ gã lại đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

Cuộc sống trong yên bình và bận rộn lảo đảo vượt qua, đảo mắt đã tới lễ Trung Thu.

Thẩm Thiên Phàm tự cho mình một ngày nghỉ, cố ý mời vợ và Ôn Tình đến Mỹ Thực Thành ăn tiệc.

Trong phòng tiệc, Thẩm Thiên Phàm như làm ảo thuật từ dưới bàn lấy ra một bó hồng tươi đẹp, đưa tới trước mặt vợ.

Ôn Di ngẩn ra, lạ lùng nhìn gã.

Thẩm Thiên Phàm nhẹ giọng nhắc nhở bên tai cô nói: "Bà xã, chẳng lẽ em đã quên hôm nay là ngày mấy sao?"

Ôn Di lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay là kỷ niệm tròn năm năm họ kết hôn mà.

Cô nâng hoa tươi, ngã vào lồng ngực ấm áp của chồng, cảm giác như lại nhớ tới thời gian hạnh phúc trước kia.

Ngày thứ hai, bầu trời khô ráo hiếm hoi lại rơi xuống mưa phùn nhè nhẹ.

6 giờ chiều, Thẩm Thiên Phàm đúng giờ tan ca về nhà, vừa vào cửa nhìn, trong phòng tối om không bật đèn, cũng không có ai.

Gã vứt bao công văn lên sofa, vừa đi lên tầng hai nhìn, cửa phòng ngủ vẫn đóng, xem ra vợ hôm nay lại tăng ca rồi.

Gã thở dài, khi xoay người xuống lầu, phát hiện cửa bên cạnh cầu thang đã mở he hé, bên trong không bật đèn, nhưng truyền ra tiếng hít thở rất nhỏ.

Gã giật mình, vịn cầu thang thò đầu xuống dưới nhìn, sau khi xác nhận vợ chưa về, liền xoay người đi tới cửa phòng cho khách, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bức màn thả xuống, trong phòng có vẻ càng tối hơn so với bên ngoài.

Gã mở to hai mắt, mơ hồ nhìn thấy một dáng hình phụ nữ duyên dáng xoay lưng ra ngoài, nằm nghiêng trên giường Simmons, tiếng hít thở êm ái đều đều có vẻ rất nhịp nhàng.

Gã đứng thẳng tắp trước giường, một mùi thơm chui vào mũi, tim gã đột nhiên đập nhanh hơn, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nhọc hẳn.

Trong đôi mắt gã bắn ra tia nhìn tham lam như lang sói, đột nhiên xả cà vạt xuống, cởi áo sơ mi trên người, thô lỗ nhào tới.

Cô gái ngủ say trên giường bị động tác nóng bỏng của gã đánh thức, miệng hàm hàm hồ hồ "đừng" một tiếng, Thẩm Thiên Phàm vội vàng ép mặt cô xuống giường, lấy tay che miệng cô, dùng lưỡi liếm vành tai cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô "suỵt" một tiếng: "Cục cưng, đừng lên tiếng, đừng làm cho chị em về nghe thấy đó..."

Đối phương vốn muốn chống cự, nghe được câu này của gã như tiếng thôi miên, lập tức cúi xuống giường bất động.

Thẩm Thiên Phàm quen thuộc cởi bỏ quần áo trên người cô...

...

Ngày nghiệm thu sắp đến, trong trường trung học Thanh Dương đã xuất hiện không khí khẩn trương chưa từng có.

Ôn Di liên tục một tuần đều tăng ca. Có người nói làm việc là cách nghỉ ngơi tốt nhất, với Ôn Di mà nói, đích xác như thế. Một người làm việc lu bùn, gánh nặng về tư tưởng ngược lại sẽ thả lỏng.

Trạng thái tinh thần của cô khá hơn nhiều, người cũng dần dần thoát khỏi bóng ma của bệnh viện tâm thần. Nhưng trong tròng mắt sáng đẹp kia của của cô, vẫn có một chút ưu thương khó giấu.

Đảo mắt đã tới cuối tuần, Thẩm Thiên Phàm thứ sáu này trường trung học thành phố đã thuận lợi thông qua nghiệm thu của tỉnh, vợ gã hôm nay rốt cuộc có thể yên lòng ở nhà nghỉ ngơi. Cho nên thứ bảy gã nghỉ làm sớm, về đến nhà, cũng như thường ngày, vợ đeo tạp giề đang nấu cơm trong phòng bếp.

Gã vứt túi xách ngồi phịch lên sofa, cảm thấy buồn chán đang muốn mở TV, đột nhiên nhìn thấy trên bàn trà đặt một bức thư, vừa cầm lấy nhìn, là một lá thư đăng ký, viết địa chỉ gia đình gã, người nhận thư là gã, mà hàng người gửi lại bỏ trống.

Gã nhíu mày hướng về phía phòng bếp hỏi: "Thư này đưa tới khi nào?" Ôn Di ở trong phòng bếp vừa xào xào đảo đảo cải trắng trong nồi vừa nói: "Người đưa thư đem tới chiều nay."

Thẩm Thiên Phàm do dự một chút, xé mở miệng thư, một xấp ảnh từ bên trong rơi xuống, lả tả trên sàn nhà.

Gã vừa khom lưng nhặt lên nhìn, lập tức mày rậm nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu không lên tiếng.

"Thư gì thế? Cả tên cũng không đề, thiệt là, có ai lại viết thư cho người ta thế chứ?"

Ôn Di bưng một đĩa cải trắng xào từ phòng bếp đi ra.

Mắt Thẩm Thiên Phàm hiện lên vẻ kinh hoảng, vội vàng thu gom ảnh, nói: "A, không có gì, là một công ty dược phẩm gửi quảng cáo sản phẩm mới."

Ôn Di mất hứng nói: "Thật là, quảng cáo sao lại gửi tới nhà."

Thẩm Thiên Phàm không nói gì thêm, cầm thư vội vã đi vào phòng sách, "ầm" một tiếng khóa cửa, dán tai sau mặt cửa, nghe thấy vợ lại vào phòng bếp, mới lấy di động ra, bấm một số điện thoại:

"Alo, A Bưu, cậu có quen giám đốc bán hàng của công ty phục sức Long Sư (Quốc Tế) Dịch Tiểu Mộc không? Quen? Vậy hay quá, cậu giúp tôi tìm cơ hội dạy hắn một bài học, nói Thẩm Thiên Phàm tôi bảo hắn biết điều chút, đừng vô cớ gây sự tự tìm rắc rối."

......

Gió thu tiêu điều, thu ý đã nồng, Ôn Di đã khoác vào áo lông cừu mới mua.

Hôm nay, cô dạy xong tiết cuối cùng trên trường, đang chuẩn bị tan ca, thì nhận được điện thoại chồng gọi tới.

Thẩm Thiên Phàm trong điện thoại nói tối nay gã phải chiêu đãi mấy lãnh đạo ở cục Vệ Sinh, bảo cô và Ôn Tình ở nhà ăn cơm trước, không cần chờ gã nữa, gã có thể phải tối muộn mới về nhà được.

Ôn Di cúp điện thoại, trong lòng có chút khó chịu, t