Chương 506 Tường treo thưởng (1)
Nói xong về truyền thuyết bảo tàng đã khích lệ các thế hệ nhà mạo hiểm rời bến, đầu bếp cũng nướng xong thịt bụng ngư nhân.
Chúng lộ ra một màu trắng, nhiễm chút cháy đen, giăng kín những hạt nâu mịn, loang loáng màu bóng dầu.
Đồ gia vị được quét lên đã thẩm thấu vào trong vân thịt, bày biện ra hiệu quả thị giác mê người.
"Cá nướng Disi, không quá giống loại mà mọi người thường hay ăn." Airland chỉ vào đĩa sứ trắng mà đầu bếp đặt xuống.
Donna tay cầm dao nĩa, nóng lòng muốn thử:
"Cháu thích nhất ăn cá nướng mật!
"Nhưng này cũng thực mê người."
Cá nướng mật... vậy phải dùng bao nhiêu mật... Có cơ hội thử xem, hương vị hẳn không tệ... Klein liền suy nghĩ miên man.
Có đầu bếp, bọn họ không cần tự mình ra tay, đầy cõi lòng chờ mong nhìn từng miếng thịt cá được cắt ra, để vào dĩa sứ khác nhau, đặt lên trước mặt mình.
Klein ở trên thái độ hưởng dụng mỹ thực là cực kỳ nghiêm túc, anh không vội dùng thịt cá, mà lại nâng ly uống ngụm hồng trà, dùng chất lỏng hơi chát thanh trừ hương vị còn sót lại trong miệng.
Làm xong tất cả cái này, anh xiên miếng thịt cá, nhét vào trong miệng.
Ngay lập tức, anh cảm nhận được hương vị thìa là, húng quế các loại hương liệu kích thích, chúng nó mở ra hoàn toàn vị giác.
Ngay sau đó, nước thịt ngon, mùi hương cùng vị hơi chát của muối biển, vị chua ngọt nhẹ nhàng của chanh đồng thời bùng nổ, đan vào cùng một chỗ, quanh quẩn trong khoang miệng, dụ dỗ ra nước miếng.
Răng chuyển động, thịt cá bị nướng chảy ra chất mỡ cuối cùng bị chia cắt ra, thể hiện chất thịt ngon lành cùng vị ngọt tinh tế.
Klein nuốt thịt cá vào miệng, nhớ lại tiết mục mỹ thực đời trước xem, chọn lựa một câu đánh giá phù hợp với cảm giác vừa rồi nhất:
"Tầng cấp cảm giác rõ ràng, cực kỳ ngon!"
"Ha ha, giọng điệu cùng dùng từ của cậu giống một vị mỹ thực gia." Airland trêu chọc.
Donna lắc lắc nĩa ăn trong tay, phụ họa: "Chú, có lẽ chú nên mở một chuyên mục ở trên báo, chuyên bình luận mỹ thực ở các nhà hàng."
Ồ, mình vì sao vẫn không nghĩ tới sáng ý này... Đây là công tác tốt vừa có năng lực kiếm vừa có năng lực nhấm nháp mỹ thực! Vấn đề duy nhất là, người mập không thể làm thằng hề linh hoạt... Ăn xong rồi ói ra? Vậy quá lãng phí thực vật rồi! Klein thật sự suy xét đề nghị của Donna.
"Vì đêm tươi đẹp này!"
Khi thực vật thặng không còn mấy, Airland lại rót chút rượu máu Sunia, sắc mặt hồng nhuận nâng ly nói.
Đám người Klein tâm tình cũng không tệ phụ họa:
"Vì đêm tươi đẹp này."
Bọn họ lần lượt uống cạn chất lỏng còn lại trong ly, nhìn người phục vụ thu thập bàn ăn, quét tước boong tàu.
Trong gió lạnh, bọn họ lại hàn huyên một hồi, cho tới mỹ nhân ngư Donna cảm thấy hứng thú nhất.
Crivis nói cho cô gái nhỏ này, ở trong truyền thuyết nào đó, mỹ nhân ngư còn được gọi là hải yêu, chúng dùng tiếng ca mê hoặc nhân loại không phải vì chơi đùa, mà là săn bắn, trừ bỏ đường hàng hải từ quần đảo Gargas đi thông chỗ sâu trong biển Sunia khả năng gặp được loại sinh vật này, trong hải vực nhân loại chưa thăm dò, tràn ngập các loại nguy hiểm, cũng có cơ hội phát hiện nhất định, nhưng mà, cái này đều từ lời nói khoác lác của một số hải tặc sau khi uống rượu, toàn bộ họ đều lảng tránh vấn đề mình đã trốn thoát được tiếng ca mỹ nhân ngư như thế nào, không quá đáng để tin tưởng.
Mặc kệ thế nào, cái này ít nhất vạch một phương hướng có khả năng... Klein nhớ kỹ lời thảo luận của bọn họ.
"Donna, Denton, cần phải trở về rồi, ngày mai hai đứa còn phải dậy sớm, dùng chung bữa sáng cùng cha mẹ." Cecil nhìn vị trí ánh trăng.
"Được rồi." Donna lưu luyến đứng lên.
Denton thì cuống quít hỏi một câu:
"Cháu, cháu có cơ hội làm nhà mạo hiểm không?"
Tâm linh của nó đã bị hoạt động săn bắn trước đó cùng với những truyền thuyết vừa rồi nắm lấy.
Crivis đi đến bên cạnh cậu bé, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta nói:
"Trước khi hỏi về vấn đề này, cậu cần ít nhất năm năm luyện tập võ thuật cùng thu hoạch tri thức, tôi nghĩ cha của cậu sẽ mời cho cậu giáo sư gia đình không tệ."
"Ừm!" Denton mắt sáng lên, dùng sức gật đầu.
Năm năm sau, khi cậu lớn lên đại khái sẽ không còn muốn làm một nhà mạo hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể táng thân đáy biển nữa... Crivis xử lý thực lão luyện, không trực tiếp cự tuyệt, ngược lại đưa ra hy vọng, để cho thời gian đến cọ rửa, cái này tránh cho đứa nhỏ thình lình xảy ra phản nghịch... Mặc kệ thế nào, nắm giữ một môn võ thuật chiến đấu, đối với ai mà nói đều sẽ không thiệt thòi... Klein hai tay đưa vào túi áo, tán thưởng suy nghĩ.
Trên đường quay về trong khoang thuyền, Crivis mang 2 tờ 5 bảng tiền mặt đưa cho Klein:
"Thù lao của cậu."
Anh ta vừa rồi đã thu được 150 bảng từ Airland mua toàn bộ ngư nhân.
"Tôi cũng không có làm gì." Klein theo bản năng cự tuyệt.
Crivis dùng đôi mắt lam nhạt nhìn qua một chút, trầm thấp nói:
"Cậu giải phóng Cecil, trong coi bọn nhỏ."
Trông coi bọn nhỏ? Klein có chút muốn cười, nhưng cuối cùng tiếp nhận hai tờ tiền mặt nọ, ở ngực vẽ một hình tam giác:
"Anh khẳng khái hơn so với tôi tưởng tượng, cảm ơn."
Anh không hề chối từ là bỗng nhiên nghĩ rõ ràng một vấn đề, nếu mình không thu 10 bảng nọ, ở trong mắt loại nhà mạo hiểm có thâm niên như Crivis này, chính là không hài lòng đối với giá cả, ý đồ thu được càng nhiều hơn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tập kích bọn họ. Trong những người tự xưng là nhà mạo hiểm, kẻ điên tham tiền là tuyệt không phải số ít!
Thấy Hermann Sparrow cất đi tiền mặt, Crivis thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình thản nói một câu:
"Đây là quy củ trên biển."
Anh ta không nói thêm nữa, đi theo phía sau đám người Cecil cùng Donna, tiến vào khoang thuyền.
Nếu mỗi một đơn ủy thác, mỗi một nhiệm vụ của mình, đều là loại khó khăn như thế này, đều có thể có thu hoạch như thế này, mình đã sớm dựa vào chức nghiệp thám tử tư mà phát tài rồi... Klein cười tự giễu, nghiêng đầu nhìn trăng đỏ trên trời cao.
Nó vẫn im lặng mà ôn nhu chiếu rọi đêm tối.
"Truyền thuyết trên biển, quái vật khác nhau... Mình rốt cuộc tìm được một chút cảm giác nhà mạo hiểm." Klein xoay người đi tới mép thuyền, tắm rửa dãi lụa mỏng đỏ rực kia, thưởng thức sóng cuộn càng xa càng đen, tâm tình dần dần lắng đọng lại, từ trong bóng tối của sự kiện sương mù Backlund đi ra từng chút một.
Gió mạnh mà ẩm ướt vỗ ở trên mặt anh, đại dương rộng lớn mà vô ngần ánh vào tầm mắt của anh, làm cho lòng dạ của anh từ từ trở nên trống trải.
Trong nháy mắt, Klein có bốc đồng ngâm xướng thơ ca, nhưng amh sau khi hé miệng, phát hiện mình căn bản không nhớ nổi câu thơ hiện đại tương ứng nào.
Cũng không thể tới một câu, biển lớn ơi, toàn bộ ngươi là nước chứ... Danh sách "Kẻ thông thức" của Đại đế thật sự cực kỳ thích hợp làm loại chuyện này, rảnh rỗi xem tập thơ của ông ta, miễn cho giống một kẻ thất học... Klein vừa lẩm bẩm vừa nhìn trăng đỏ cùng hải dương, thở dài một câu:
"Thật sự là một đêm tốt đẹp."
...