Chương 521 Nhà bảo tàng thời tiết
... "Mặt Trời" có đề cập qua, tinh linh vương Sunia Solem vị Cổ thần này nắm trong tay là quyền lực gió bão, vậy tinh linh tộc hẳn cùng loại với người phi phàm con đường "Thủy thủ"... Ừm, như vậy xem ra, các tinh linh yêu thích loại thực vật dạng máu này cũng không phải không thể lý giải... Nói không chừng bọn họ còn có thể phổ biến có loại thuộc tính nóng nảy này... Hình ảnh có chút đẹp à... Klein suy nghĩ thay đổi thật nhanh, dần dần mang lực chú ý chuyển dời đến "tiết canh" này.
Đã lâu chưa được ăn... Anh có ý tưởng rời thuyền nhấm nháp mỹ thực.
Lúc này, Danis chủ động đề nghị:
"Nơi này có nhà hàng Green Lemon rất nổi danh, huyết heo khá là mỹ vị, muốn đi thử một chút hay không?"
Hắn vẫn cảm thấy ở một mình cùng Hermann Sparrow trong một phòng rất nguy hiểm, lo lắng cái quái vật khoác da người này sẽ đột nhiên nổi điên.
Nơi nhiều người, hắn hẳn sẽ tương đối khắc chế... Gió bão trên cao, nguyện đoạn lữ trình này chấm dứt sớm một chút! Danis không quá tin tưởng vào cầu nguyện.
Làm một hải tặc, hắn thờ phụng cũng là Chúa Tể Của Gió Bão, nhưng đối với giáo hội khuyết thiếu đủ tôn trọng.
Nghe được "Lửa cháy" đề nghị, Klein vốn có ý hướng tới cũng động tâm.
Bất quá, đối phương nói truyền thuyết cùng phong tục này cũng làm cho anh có chút cảm thụ không tốt lắm, vì thế, anh lấy ra đồng vàng, ở trước mặt Danis làm bói toán thử.
Kết quả là với anh mà nói, cảng Bansi không tồn tại nguy hiểm tiềm tàng.
Ừm... Klein nhìn đồng vàng trong bàn tay, vài giây không có dời ánh mắt, vẫn cảm thấy không đủ yên tâm.
Danis thấy một màn như vậy, bỗng nhiên rõ ràng quái vật trước mắt am hiểu bói toán.
Cái này... cho dù lén chạy đi, cũng rất bị tìm được dễ dàng..."Lửa cháy" uể oải một hồi, trong lòng chợt xuất hiện ra bi ai nhàn nhạt.
Hắn vừa điều chỉnh tốt tâm tình, Klein đột nhiên đứng lên, đi vào nhà vệ sinh.
Trước khi đóng cửa, Klein mặt không chút thay đổi quay đầu nói:
"Cậu có thể thừa cơ hội này chạy trốn."
Nói xong, Klein thịch một tiếng đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Danis bàn tay mở ra lại nắm chặt, dời hai bước về hướng cửa lớn cuối cùng vẫn dừng lại.
Không biết mới là nhất đáng sợ, trước khi chưa biết rõ Hermann Sparrow còn có năng lực phi phàm gì, hắn không dám mạo hiểm làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Ít nhất, ít nhất hắn coi như hiền lành, không thương tổn mình mang tính thực chất... Đợi đến Bayam, hắn hẳn sẽ thả mình... Ý tưởng may mắn chiếm cứ tâm linh Danis.
Trong nhà vệ sinh.
Klein rút ra người giấy, làm ngụy trang, đi nghịch bốn bước tiến vào phía trên sương mù xám.
Anh ngồi vào trên cùng bàn dài đồng xanh, lấy xuống con lắc trên cổ tay trái, viết câu bói toán tương ứng:
"Cảng Bansi có nguy hiểm tiềm tàng."
Thả lỏng con lắc, bày ra tư thế, sau khi thấp giọng niệm mấy lần, Klein mở to mắt, thấy con lắc thạch anh nọ đang chuyển động thuận kim đồng hồ, hơn nữa biên độ thật lớn, tốc độ cực nhanh!
Cái này ý nghĩa đối với Klein mà nói, cảng Bansi tiềm tàng nguy hiểm cực kỳ lớn!
Tại sao có thể như vậy? Nơi này bị vương quốc thực dân vượt qua ba trăm năm, trở thành cảng trên đường hàng hải quan trọng mậu dịch chủ yếu lịch sử cũng đã trên trăm năm, chưa bao giờ có lời đồn nguy hiểm xuất hiện... Chẳng lẽ là vài đám hải tặc lợi hại hợp tác, muốn cướp bóc cảng này? Không, những họng pháo kia cũng không phải là bày cho đẹp mắt... Klein nghi hoặc nhíu mày, một lần nữa bói toán mình gần nhất sẽ gặp phải tai nạn có liên quan đến hải tặc hay không, đáp án là có thể sẽ không.
Ừm... Anh lặng lẽ vài giây, lấy linh tính bao vây bản thân, rơi vào bên trong sương mù xám.
Trở lại thế giới hiện thực, Klein nhấn nút xả nước, thu hồi người giấy thế thân, đi đến bên bồn rửa mặt, xả nước xối hai tay.
Trong thời gian ngắn ngủi này, anh nhanh suy nghĩ rõ ràng, quyết định có thể trốn thì trốn, có thể tránh thì tránh, lấy ổn làm chủ.
Rút ra khăn tay lau tay, Klein mở cửa ra bên ngoài, thấy Danis vẫn đứng ở trung ương phòng khách.
Một hải tặc cẩn thận có chút quá... Trên ý nghĩa nào đó mà nói, thuộc hạ "Trung tướng núi băng" đều là nhà mạo hiểm kiêm chức hải tặc... Klein nhìn đối phương, bình thản nói:
"Đi nhà ăn khoang hạng nhất."
"... Tốt." Danis không rõ ràng Hermann Sparrow vì sao sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng cuối cùng lựa chọn không tranh cãi.
...
Dọc theo cầu thang, đi xuống tàu, Crivis đột nhiên nói với đám người Donna:
"Mọi người đi nhà hàng Green Lemon trước.
"Tôi có một số việc tìm thuyền trưởng Airland, rất nhanh sẽ đuổi kịp."
"Tốt." Urdiain Branch tuy cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không cảm thấy quá nghi hoặc.
Crivis một lần nữa lên thuyền, nửa đường gặp Airland lưng mang kiếm thẳng.
"Tôi muốn đi gặp Hermann Sparrow." Crivis bỏ lại câu nói như vậy rồi xoay người đến khu vực khoang hạng nhất.
Airland cảm thấy mờ mịt, không rõ ràng ý đồ của đối phương là gì.
Đi gặp Hermann Sparrow cũng không cần báo cho mình biết mà... Airland ngẩn ra hai giây, mơ hồ nắm chắc ý đồ chân thật của Crivis.
Anh ta là đang nói cho mình biết, nếu, nếu anh ta có gì ngoài ý muốn, khẳng định là vì đi gặp Hermann Sparrow... Nhưng nếu anh ta không sao, thì cho thấy anh ta hoài nghi là không đúng, không cần quấy rầy Hermann Sparrow nữa... Airland dừng bước chân lại, nói với tài công chính bên cạnh:
"Chờ mười lăm phút."
...
Thùng thùng thùng!
Klein cùng Danis đang muốn ra ngoài nghe thấy tiếng đập cửa có tiết tấu.
Danis thu được ánh mắt nhắc nhở bước nhanh qu, mở cửa phòng.
Bên ngoài đúng là Crivis, anh ta nhìn Danis đã hoá trang giả dạng vài lần, quay đầu nói với Klein:
" 'Lửa cháy' Danis?"
Vào bữa trưa, anh ta đã cảm thấy bạn của Hermann Sparrow có chút kỳ quái nhìn có chút quen mắt, nhưng không có ảnh chụp cùng lệnh treo thưởng để liên hệ cùng một chỗ, chờ sau khi Donna cố ý đề cập đến Danis, anh ta đột nhiên có linh cảm, phát hiện hai người rất giống.
Quả nhiên... Klein đang muốn gật đầu trả lời, Danis đã giành trước một bước cười nói:
"Người bạn, cậu nhận sai người rồi, tuy tôi cùng vị hải tặc nổi danh giá trị 3.000 bảng kia rất giống, nhưng tôi quả thật không phải hắn, vẫn có người hiểu lầm như vậy, mang đến cho tôi phiền phức rất lớn."
Klein nâng tay lên, che miệng, suýt nữa cười ra tiếng, sụp đổ hình tượng.
Anh thu liễm vẻ mặt, bình tĩnh hồi đáp:
"Đúng vậy."
Ài... thanh danh của mình... Danis ngẩng đầu mắt nhìn trần nhà.
"Các người muốn làm cái gì?" Crivis không tiếng động hít vào, trực tiếp hỏi.
Klein khẽ nhích cằm, chỉ chỉ Danis:
"Trông coi hắn."
"Trông coi?" Crivis không thể lý giải lời nói của Hermann Sparrow.
Ngài à, anh phải học cách liên tưởng, tự mình suy đoán, không thể tự tôi đến giải thích chi tiết, cái này không phù hợp với hình tượng của tôi! Đối mặt ánh mắt nghi hoặc của Crivis, Klein nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Hắn lên tàu ở cảng Damir, tôi nhận ra hắn, quyết định trông coi hắn, dự phòng ngoài ý muốn."
Sau khi nhìn nhau với Klein vài giây, Crivis gật đầu nói:
"Không thành vấn đề chứ?
"Cần hỗ trợ không?"
"Không cần." Klein trầm tĩnh đáp lại.
Crivis nhìn Danis ánh mắt hậm hực, sau này lui bước nói:
"Ta cáo từ."
Anh ta vừa muốn rời đi, đột nhiên bị Hermann Sparrow kêu lại, nghe thấy nhà mạo hiểm trẻ tuổi có chút thần bí này hơi trịnh trọng nói:
"Mau chóng về thuyền.
"Cảng Bansi có nguy hiểm tiềm tàng."
...
Trong nhà hàng Green Lemon, Donna vừa trải khăn ăn ra, đã thông qua cửa sổ, thấy chú Crivis chạy tới dưới lầu.
Lúc này, thời tiết cảng đột nhiên thay đổi, cuồng phong nổi lên bốn phía, thổi đến cây cối lắc lắc lắc lắc.
Không hổ là cảng Bansi "nhà bảo tàng thời tiết"... Donna có hưng thú quan sát cảnh sắc bên ngoài.
Cô thấy một ngời khoác áo choàng màu đen cầm theo đèn bão, ở trong gió gian nan đi tới.
Tựa như nhận thấy mình bị nhìn chăm chú, người nọ nghiêng người đi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu hai nhà ăn.
Donna theo thấy đó rõ ràng bộ dáng đối phương, thấy trong áo choàng màu đen vị trí đầu của người kia trống rỗng, chỉ còn cái cổ trụi lủi đang trào ra máu đỏ tươi.
Người kia một lần nữa cúi người xuống, kéo áo choàng, tiếp tục đi tới.