Chương 543 Giả thiết lớn mật (2)
Mình không biết? Người có thực lực đối phó "Sắt thép" Maivit, mặc kệ là hải tặc, hay là nhà mạo hiểm, ở trên đại dương đều nên có chút danh khí... Trừ khi lệ thuộc ở tổ chức bí ẩn nào đó, hoặc là lần đầu rời bến, đương nhiên, cũng có thể là Danis không muốn trả lời, sợ bại lộ bí mật, xác suất này lớn nhất... Lệ thuộc tổ chức nào đó, lần đầu rời bến, có thực lực đối phó "Sắt thép" Maivit... Arges mí mắt khẽ nâng, có một suy đoán lớn mật.
Anh ta khẽ gõ cạnh bàn, như nói chuyện phiếm về thời tiết:
"Ở cảng Bansi chơi vui vẻ không?"
Anh ta ở trên chữ "chơi" này phát ra trọng âm.
Danis ngạc nhiên nghiêng đầu, bật thốt lên hỏi:
"Cậu làm sao biết được?"
Hắn tin tưởng lấy phong cách giáo hội Gió Bão, không có khả năng nói nhảm, mà hành khách tàu White Agate tối hôm qua mới đến, nhân viên chân thật chứng kiến quá trình lại đều ký hiệp nghị giữ bí mật, tin tức nào có truyền bá ra ngoài nhanh như vậy?
Arges cười cười, không có trả lời.
Giờ khắc này, anh ta rõ ràng khắc sâu giá trị câu nói của Đại đế Russell:
Giả thiết lớn mật, chứng thực cẩn thận!
Danis thu hồi lại thẻ đặt cược, than thở nói:
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, nơi đó có một chút tập tục xa xưa đang sống lại, làm cho một vị Giám mục Gió Bão đọa lạc."
Quả nhiên... Arges cười nhẹ một tiếng nói:
"Tôi sẽ giúp cậu lưu ý hành tung 'Sắt thép'.
"Nhưng tôi nên liên lạc với cậu như thế nào?"
"Ừm... số 15 đại lộ Fragrant Tree là một căn phòng không có người ở, cậu mang tin tức viết trên giấy, ném vào là được." Danis do dự trả lời.
Arges gật đầu, vừa đứng lên vừa vỗ vỗ bả vai "Lửa cháy" Danis:
"Không cần quên thù lao."
Anh ta xoay người, đi hướng cửa.
Nhìn theo vị thuyền trưởng tàu u linh này rời đi, Danis không khỏi lẩm bẩm một câu:
"Người này cũng không tệ lắm.
"Bất quá, mình cũng phải rời khỏi nơi này."
Hắn không dám hoàn toàn tin tưởng Arges, sợ qua vài phút, đối phương đã dẫn đám người "Sắt thép" Maivit kia giết lại đây.
Ra khỏi sòng bạc Gold Coin, Arges mặc quần rộng bản địa chậm rãi đi ra đường cái, tiến vào một cửa hàng bách hoá, tìm quầy hàng tương ứng, mỉm cười lấy ra một đồng penny nói:
"Cho tôi một bộ bài Tarot."
Trong quá trình chờ đợi, anh ta thản nhiên nghĩ tới một vấn đề:
Lúc này, quyến giả ngài "Kẻ Khờ" đang làm cái gì?
...
Trong nhà hàng lão John.
Klein nhìn người phục vụ mang đĩa cá nướng đặt ở trước mặt mình, mặt trên quấn quanh thứ gì đó giống như cỏ, trải các loại hương liệu có cái anh biết có cái không.
Hương vị đậm đặc chui vào mũi Klein, gợi ra toàn bộ lượng nước bọt của anh.
Không hổ là quần đảo hương liệu... Klein đang muốn cầm lấy dao nĩa, lại thấy người phục vụ mang thứ gì đó như hai nhánh cây đặt lên trên bàn ăn.
Chiếc đũa? Klein có chút giật mình.
Sau đó anh nhanh chóng tập trung người bị tình nghi:
Russell Gustav!
"Sứa lược khi ăn nướng, cần dùng thứ dụng cụ này, nghe nói là Đại đế Russell từ trong tập tục của tinh linh được linh cảm." Người phục vụ giới thiệu.
Tập tục tinh linh? Quả nhiên là một chủng tộc tốt đẹp đam mê nấu nướng... Hoặc là nói, chỉ là Russell tìm cớ... Klein có chút hiểu biết tính cách người này mà suy đoán.
Buổi sáng anh đi mấy bệnh viện giáo hội Bayam, muốn vì người gần chết nào đó cung cấp quan tâm trước khi lâm chung, giúp họ hoàn thành tâm nguyện, thuận tiện xâm nhập sắm vai, kết quả thủy chung không tìm được mục tiêu thích hợp.
Cái này không phải nói trong bệnh viện không có người chết đi, mà là đều có người nhà, hoặc làm bạn ở bên, hoặc đã chứng kiến tử vong, lại đi giả trang, thì không có khả năng ngụy trang nữa, mà chỉ có hiệu quả dọa người.
Chờ đi quán bar nhà mạo hiểm tụ tập một chuyến, nơi đó có rất nhiều người bên ngoài, vì truy đuổi tài phú mà đến trên biển, bất cứ lúc nào cũng sẽ giống như chó hoang không người hỏi thăm tới, chết ở trong góc tối nào đó, mà người nhà lại vĩnh viễn không thu được tin tức... Klein thu liễm tâm tư, chuyên chú vào mỹ thực.
Chất thịt sứa lược khẳng định so ra kém ngư nhân, nhưng nhiều loại hương liệu tạp mà không loạn, tầng thứ rõ ràng đặc sắc vẫn làm cho Klein có chút tán thưởng, chỉ cảm thấy ăn còn muốn ăn, căn bản dừng không được miệng.
"Thật ra, người phi phàm bản địa thực sự muốn rời khỏi vòng nguy hiểm, sống cuộc sống người thường, hoàn toàn có thể đi Backlund mở một nhà hàng phong vị Roth, chủ yếu về cá nướng, với sự bao dung của đô thị lớn, làm ăn tuyệt đối sẽ không kém, vấn đề duy nhất là, rất nhiều hương liệu giá khẳng định không tiện nghi bằng bên này, phí tổn sẽ rất cao, quần thể mục tiêu định vị tốt..." Klein buông cặp đũa có chút thô ráp kia, vừa dùng khăn lau miệng, vừa không bờ bến suy nghĩ.
Ở anh thấy, rất nhiều thời điểm người bình dân tìm không thấy biện pháp làm giàu, là vì tầm nhìn không đủ, nhưng loại tầm nhìn này, lại giam cầm bởi giáo dục của thân mình cùng trải qua hàng ngày, bị vị trí giai tầng trói buộc, thật sự rất khó nhảy ra, nếu muốn đánh phá loại cực hạn này, dốc hết toàn lực theo đuổi giáo dục tầng cấp càng tốt càng cao hơn là biện pháp có hiệu quả nhất, tiếp theo chính là có gan mạo hiểm, nơi nơi xông pha, đương nhiên, cái này phiêu lưu rất lớn, rất nhiều người đã tiêu vong trong im lặng ở trên con đường này.
Một bữa này, Klein dùng 2 saule 5 penny, giá cũng không tiện nghi, nhưng ở phương diện mỹ thực, anh luôn luôn chịu tiêu tiền, hơn nữa gần đây chi tiêu chủ yếu đã được Danis bao.
Khoác áo, đội mũ, anh cầm theo ba toong màu đen, đi ra nhà hàng lão John, vừa lúc thấy một vị cảnh viên đang xua đuổi người vô gia cư.
Dân bản xứ quần đảo Roth, màu da sậm hơn so với người nam đại lục, cái loại tiếp cận với màu đồng do thường xuyên phơi dưới ánh mặt trời, bọn họ tóc lấy đen làm chủ, toàn bộ xoăn tự nhiên, có khác nhau không nhỏ so với những người thực dân vương quốc Ruen.
Nơi đây bị thực dân hoàn toàn còn chưa đến 50 năm, lúc ban đầu Ruen ở trong này lấy danh nghĩa công ty Sunia hợp tác cùng vương công tù trưởng dân bản xứ, tranh thủ ích lợi kinh tế, nhưng sau đó trong tầng quản lý công ty Sunia nhanh chóng hủ hóa, tranh quyền đoạt lợi, thậm chí vì ích lợi cá nhân khiêu khích kẻ địch, mở ra chiến tranh, hoang đường nhất là, bọn họ còn cử báo lẫn nhau, nói đối thủ cạnh tranh thu nhận hối lộ, vì thế, các nghị viên ở sau lưng bọn họ, ở khi nghị viện họp công kích lẫn nhau, suýt nữa náo loạn lên tới toà án.
Đám dân bản xứ bản địa khẳng định không thể tưởng tượng, những nhân vật lớn ở trong mắt bọn họ có thể làm cho vương công tù trưởng cúi lưng, hôn giày, đưa lên từng xe lễ vật, ở Backlund lại thuộc về nhân vật nhỏ ngay cả nghị viên còn chưa tới. Bọn họ tuy đại bộ phận đến từ gia đình quý tộc, nhưng quyền kế thừa cực kỳ xếp ở sau.
Sau lần phân tranh đó, Quốc vương cùng Thủ tướng đạt thành nhất trí, chuộc về cổ phiếu, chấm dứt công ty Sunia, phái đội tàu cùng quân nhân toàn diện chiếm lĩnh quần đảo Roth, thực hành thống trị thực dân chân chính.
Trước mặt, phương thức thống trị quần đảo này là Tổng đốc phủ, nghị viện cùng tòa án, toàn bộ cao tầng thuộc về người Ruen, trung tầng, bên trong nghị viên cùng trị an toà án pháp quan có bộ phận là hậu duệ vương công tù trưởng nguyên bản, tầng dưới chót thì mở ra cho dân bản xứ đã nhận giáo dục ở bản địa, phương diện này bao gồm nhóm cảnh sát cảnh ti trở xuống.
Vung đoản côn, xua đuổi người vô gia cư đúng là một vị cảnh sát bản địa, mục tiêu của anh ta có đặc điểm nhân chủng Roth rõ ràng.
Vừa thấy Klein mặc vest đuôi tôm, đội mũ dạ tơ lụa, cầm ba toong màu đen nhìn lại đây, cảnh sát nọ lập tức thu hồi đoản côn, đứng thẳng thân thể, khép lại hai chân mà chào:
"Chào buổi trưa, ngài.
"Có cần hỗ trợ gì không?"