← Quay lại trang sách

Chương 558 Phái diễn xuất (2)

Cô gái tóc màu lanh đã không thể xưng là cô gái nữa, so sánh trong trí nhớ của Winter, rõ ràng đã trưởng thành không ít.

Cô ta đang quét tước ở cửa, xung quanh không có ai đi qua.

Hô... Klein hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra, cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm xúc khó xử.

Làm cường giả bàn phím, anh biết các học thuyết biểu diễn của phái diễn xuất, phái thể nghiệm, nhưng khuyết thiếu hiểu biết càng sâu hơn, chỉ có thể tự mình thử nghiền ngẫm tâm tình cùng biểu hiện nên có của Winter ở loại cảnh tượng này.

Rốt cuộc, anh nhắm mắt lại, rồi đi qua.

Kristal nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy rõ người đến.

Miệng cô khẽ nhếch, phát ra nửa tiếng "A" kinh ngạc, chợt ngẩng mặt nói:

"Anh sao lại đột nhiên trở lại đây?"

Nhớ kỹ, mày chỉ là đang biểu diễn... Klein lộ ra nụ cười nói:

"Anh là đến cáo biệt cùng em."

Anh dùng là phương ngôn bản địa, cùng mang theo vài phần làn điệu Bayam không mấy đặc trưng.

Ngôn ngữ quần đảo Roth cũng xuất phát từ tiếng Fossack cổ, thuộc về dạng biến chủng khác, đối với Klein thân là nửa học giả lịch sử mà nói, cũng không khó khăn, hơi chút tiêu phí chút thời gian cơ bản đã nắm giữ.

"Cáo biệt?" Kristal hơi cảm thấy kinh ngạc hỏi ngược lại.

Klein nghiêng đầu đi, nhìn về bên cạnh, cười cười nói:

"Anh muốn theo đuổi những cái bảo tàng kia, không biết khi nào mới có thể trở về.

"Đến lúc đó, anh sẽ mang theo rất nhiều tiền tài trở về, mua trang viên ngoại ô, gieo trồng cây cao su, làm một vườn nho, có nơi xay bột, làm rượu, rèn sắt của mình, để cho trong không khí tràn ngập đủ loại hương vị hương liệu, sau đó mua vài tên nô lệ, mời một ít người hầu, tựa như những ông già này vậy, ha ha, đại khái là như thế."

Anh cố gắng áp xuống da gà sắp nổi lên, quay đầu nhìn vào mắt Kristal:

"Còn thiếu một người vợ, còn thiếu nữ chủ nhân trang viên.

"Kristal, anh thích em, anh muốn cưới em, anh hôm nay nói ra, không phải vì thu được đáp án, là sợ không còn cơ hội nói cho em."

Kristal lẳng lặng nghe, đột nhiên tức giận mắng:

"Winter, anh là một kẻ nhu nhược!"

A... phản ứng này có chút không đúng... Klein cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Kristal áp xuống thanh ấm nói:

"Ba năm trước, ba năm trước, em đã chuẩn bị cùng anh đi Bayam, kết quả, kết quả anh không nói cái gì cả! Tên nhu nhược này! Tên nhát gan này!

"Anh hiện tại nói cho em biết, thì có ích lợi gì? Anh lập tức sẽ rời bến, có lẽ sẽ không về nữa!"

Cô ta càng nói càng kích động:

"Anh nói ra khỏi miệng, bản thân là vui vẻ, không có tiếc nuối, nhưng em thì sao? Vẫn nghĩ là anh sẽ trở về, vẫn cứ đau đớn như vậy? Tên quỷ ích kỷ này!"

Cô ta huy lên cái chổi trong tay, đánh mạnh về phía Winter đối diện.

Klein biết Winter chân chính lúc này sẽ bắt lấy chổi, ôm lấy cô gái, nói với cô ta là sẽ không rời bến nữa, nhưng anh lại không làm được, chỉ có thể làm bộ chật vật chạy đi, một đường chạy tới ngõ nhỏ phụ cận, dùng đầu khẽ cụng vào vách tường, không tiếng động tự mắng:

"Quá con mẹ nó xấu hổ!

"Quá con mẹ nó xấu hổ..."

Kristal về tới cửa, cầm chổi, ngồi xuống.

Mặt cô ta trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Chợt trong mơ hồ, cô nghe thấy một thanh âm, tiếp theo cả người liền ngủ say.

Klein sử dụng xong phù chú đi ra, đẩy Kristal đang dựa vào vách tường nằm xuống đất, sau đó rất nhanh rời khỏi nơi này, trốn ra xa xa rình coi kết cục.

Kristal tỉnh dậy rất nhanh, phát hiện mình không biết khi nào thì ngủ thiếp đi, tất cả vừa rồi giống như là cảnh trong mơ.

Cô vẫn ngồi ở nơi đó, hồi lâu không có cử động.

Bỗng nhiên, cô cúi đầu, phát ra một tiếng tựa như xuất ra từ chỗ sâu trong yết hầu, the thé, nhỏ nhỏ chửi lên:

"Winter, quỷ ích kỷ này!"

Ài, Klein có chút tiêu hóa cảm giác thở dài, biến hóa dung mạo rời khỏi nơi này.

Anh còn phải ở đảo Simium một đêm, bởi vì buổi sáng mới có tàu khách đi Bayam.

Klein một trong hai con đường lớn chính, thay đổi khuôn mặt đi thẳng đến hòm thư màu xanh lục, lấy ra từ trong túi áo một phong thư đã chuẩn bị từ sớm.

Đây là "Giấy báo tử" anh bắt chước cách thức công văn cục cảnh sát viết ra, đối tượng gởi là Cảnh sát trưởng trấn nhỏ cảng Simium, nội dung là tin tức cư dân bản địa Winter đột nhiên phát bệnh bỏ mình ở Bayam.

Ở khi quyết định làm lần sắm vai này, Klein đã chế định phương án tương ứng, yêu cầu sự việc có thể tiến hành thuận lợi, không lệch khỏi quỹ đạo, lại không tạo thành thương tổn khó có thể bù lại đối với cô gái Kristal.

Kế hoạch của anh là lợi dụng "Phù chú ngủ say" mang ngụy trang sắm vai thành một giấc mộng chân thật, như vậy, cô gái Kristal nếu không có tình yêu đối với Winter, trực tiếp cự tuyệt hắn thổ lộ, sau khi nghe tin đối phương đã chết cũng sẽ không có áy náy tâm lý gì, nhiều lắm cảm thấy sợ hãi, mà cái này có thể thông qua cầu nguyện cùng xưng tội với giáo hội sẽ trấn an hữu hiệu.

Nếu cô gái Kristal cũng thích Winter, có sự đáp lại, cảnh trong mơ sẽ giúp Klein thoát thân, sau đó giấy báo tử có thể chặt đứt chờ mong của Kristal, không sinh ra ảnh hưởng tương đối ác liệt đối với cuộc sống của cô ta trong tương lai.

"Cho dù là như vậy, vẫn có chút tàn nhẫn, vô luận là nữ tính như thế nào, đối mặt loại chuyện người con trai mà mình thích báo mộng thổ lộ này, khẳng định sẽ cực kỳ bi thương, một đoạn thời gian rất dài không thể tiêu tan.

"Ừm... Nếu không làm cái gì cả, chờ tin Winter chết truyền đến bình thường, Kristal tất nhiên cũng sẽ cực kỳ khổ sở, chỉ là chưa chắc đã nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, khúc mắc trong lòng của cô ta có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể cởi bỏ, sẽ rối rắm cả đời bởi lúc trước Winter ra ngoài mạo hiểm là vì truy đuổi tương lai của hai người, hay đơn thuần chỉ là không thích mình...

"Sự việc kết thúc như vậy chưa chắc đã không tốt, chờ cô ta giảm bớt đau xót, sẽ mang theo phần tình cảm nọ mà sống cuộc sống trong tương lai.

"Ài, mặc kệ thế nào, vì sắm vai, mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống người khác, để cho người vô tội bị ảnh hưởng nhất định, cho dù có hoàn thành tâm nguyện làm cớ, cũng không phải chuyện thiện lương chân chính, thật giống như Russell đã nói, con đường phi phàm càng đi về phía sau, càng có một loại cảm giác vặn vẹo cùng tà dị, 'Cách sắm vai' vị tất không phải chất xúc tác... Mình chỉ có thể hết sức mang loại ảnh hưởng này áp đến thấp nhất..." Đưa thư xong, Klein thở hắt ra, giữ gương mặt người địa phương không hề có gì đặc sắc, đi về phía khách sạn duy nhất trong trấn nhỏ.

Trên đường, anh tổng kết kinh nghiệm vừa rồi, đó chính là "ngụy trang chân thật thành một người khác cùng thu hoạch phản hồi" hẳn là điều khoản chủ yếu của "thủ tục Người không mặt", gần với "Ngươi có thể ngụy trang thành bất luận kẻ nào, nhưng chỉ có thể là chính mình".

Đổi làm "Người không mặt" nào đó, có lẽ sẽ vì lần sắm vai này, phong tỏa tin Winter chết, đáp ứng Kristal thổ lộ, dùng thời gian một đến hai năm yêu đương với đối phương, kết hôn, sinh con, sau đó, không chịu các loại quan hệ của thân phận này trói buộc, nhớ tới mình là ai, lạnh lùng rời khỏi... Trong quá trình này, nếu vẫn không có bại lộ, ma dược nhắm chừng cũng sẽ tiêu hóa hết... Nhưng mình thật sự không làm được! Căn bản không qua được một cửa bản thân này, chỉ có thể nghĩ cách khác... Klein thổn thức một hồi, sợ hãi không hiểu.

Anh lắc lắc đầu, không tiếng động tự giễu:

"Người phi phàm phải thời khắc đối kháng không chỉ có nguy hiểm cùng điên cuồng, còn có đủ loại ác niệm của chính mình, cùng với hơi không để ý sẽ trầm luân vào trong đọa lạc...

"Cho dù như vậy, đến cuối cùng, nói không chừng cũng sẽ bị vực sâu ô nhiễm, trở thành 'Quái vật' mà bản thân đã thề phải thanh trừ này, ài..."

Thu liễm tâm tư, Klein bước vào khách sạn, nói với ông chủ quầy sau:

"Một phòng bình thường."