← Quay lại trang sách

Chương 561 Ngài 4.200 bảng (2)

Theo tiếng chuông của giáo đường gió bão vang lên, chân trời dâng lên Mặt Trời màu da cam, xung quanh vẫn yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng nước.

Klein không có thấy gì dị thường nhẹ nhàng thở ra, lại cởi đi quần áo, trở lại ổ chăn, ngủ thêm hai giờ.

Anh ở dưới linh tính đã rất mạnh vào 8 giờ rưỡi đã dự định tỉnh lại, chậm rãi rửa mặt thay quần áo, đến lầu một mua bánh mì có hạt dẻ nấu chín cùng một ly "nhựa cây Guru", vừa ăn vừa đi về phía bến tàu.

Bởi vì lúc đến đã mua vé tàu khách 9 giờ trở về, Klein nắm chắc thời gian, chuẩn bị lên tàu.

Đúng lúc này, anh thấy cô gái đôi mắt màu xám xanh kia, cùng với đoàn đội ba nhà mạo hiểm nam của cô ta.

Bọn họ đang ở điểm bán vé mua vé tàu.

Sắp khởi hành rồi, chuyến 9 giờ này bọn họ khẳng định đã không kịp... Bọn họ không biết từ trong thần miếu bỏ hoang lấy được cái gì, tối hôm qua lại đưa tới tồn tại cùng loại với tà linh, thời điểm ngồi tàu khách, cũng đừng ra ngoài ý muốn... Klein dùng thân thể ngăn trở tầm mắt mấy nhà mạo hiểm kia, lấy ra đồng vàng làm bói toán.

Anh thu được gợi ý là, chuyến tàu khách mặt sau không có nguy hiểm.

Klein do dự hai giây, nhìn nhóm hành khách ở phụ cận điểm bán vé chờ đợi chuyến tàu khách 10 giờ, ngón tay không tiếng động chà xát một cái, điểm hỏa vé tàu trong bàn tay.

Anh giống như không có phát sinh chuyện gì quay về điểm bán vé, tiêu phí 4 saule mua vé tàu khách chuyến 10 giờ.

Tiếp theo, anh đi đến nhà vệ sinh bến tàu, tiến vào phía trên sương mù xám, lại bói toán nhanh về vấn đề đang lo lắng.

Anh nghĩ rất rõ ràng, nếu kết quả biểu hiện có tai hoạ ngầm rất lớn, vậy anh sẽ không mạo hiểm lên tàu, mà nghĩ biện pháp ngăn cản tàu rời bến, nếu cần thiết, lén phá hỏng con tàu, không để cho người vô tội bởi vậy mà tử vong.

Nếu gợi ý nhất trí với bói toán vừa rồi, anh chỉ đi như bình thường, chỉ dự phòng ngoài ý muốn.

Cuối cùng, đáp án là không có vấn đề.

Klein nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp trở lại thế giới hiện thực, mang vị trí bóng bóng ngư nhân điều chỉnh đến chỗ dễ lấy ra nhất.

Thật nếu ra ngoài ý muốn, trên biển lớn mờ mịt, tài liệu phi phàm này sẽ tương đương quan trọng.

Tài liệu phi phàm cũng có thể ứng dụng đơn giản, sơ bộ, tựa như "Mắt toàn màu đen" bị "Tạo vật chủ chân thật" ô nhiễm vậy.

...

10 giờ đúng.

Klein bộ dáng Hermann Sparrow nhấc vali lên, đi theo phía sau đám nhà mạo hiểm kia, lên tàu khách.

Ven đường anh nhìn như đang chợp mắt, hoặc là đọc báo chí cùng tạp chí đã quá hạn trên tàu, thực ra vẫn lưu ý cô gái ánh mắt màu xám xanh kia cùng đồng bọn của cô ta.

Cảnh giác như vậy vẫn kéo dài đến cảng Bayam, ở giữa không có ngoài ý muốn gì phát sinh.

Bọn họ đã giải quyết xong vấn đề? Bọn họ đến cùng đã chiếm được cái gì? Klein dừng ở bên đường, vừa từ trong tay đứa nhỏ phát báo mua tờ báo mới nhất, vừa dùng khóe mắt nhìn theo bốn nhà mạo hiểm kia đi xa, cho đến khi bọn họ biến mất không thấy.

Hô... Klein quyết định không hề nghĩ tới chuyện này nữa, chỉ cần không nguy hại quá lớn, anh cũng không quan tâm những người đó đến cùng là làm cái gì, chỉ hơi chút tò mò mà thôi.

Anh nhấc vali lên, vừa lật xem báo, vừa đi đến phố Sour Lemon, tựa như một người qua đường bình thường.

Đột nhiên, anh hắc một tiếng, cười nhẹ lẩm bẩm:

"Kim ngạch treo thưởng của Danis lên tới 4.200 bảng..."

Cứ như vậy, anh có chút hoài nghi mình sẽ không nhịn được mang người này nộp lên cho phủ Tổng đốc.

Bước chậm trở lại khách sạn "Azure Wind", Klein còn chưa lấy ra chìa khóa, đã nghe thấy bên trong có tiếng ngáy từng đợt dâng cao như sóng biển.

Hắn không có trốn? Klein hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không phải quá ngoài ý muốn.

Anh phía trước ở trên"Áo choàng cái bóng" động chút tay chân, chỉ cần Danis rời khỏi, anh có thể lợi dụng thủ đoạn bói toán, một đường theo dõi đối phương, tìm được "Trung tướng núi băng".

Tuy nhát gan, nhưng coi như cẩn thận... Klein mở cửa đi vào, nhìn Danis bừng tỉnh, nhếch khóe miệng từng chút một:

"Chúc mừng cậu, ngài 4.200 bảng."

Danis nháy mắt thanh tỉnh đến cực điểm, muốn cười đáp lại mà cười không nổi.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình có khả năng sẽ có nguy hiểm sinh mệnh.

Lo lắng của Danis cũng không biến thành hiện thực, Klein chỉ nhìn hắn một cái, bước vào phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cưỡi tàu khách cả 5 giờ, tinh thần của anh thủy chung bị lâm vào trạng thái căng thẳng cao độ, tối hôm qua lại bị quấy nhiễu, không có ngủ thẳng giấc, lúc này khó tránh khỏi có chút mỏi mệt.

Sầm một tiếng, Klein đóng cửa phòng ngủ lại.

Hô... Làm mình sợ muốn chết! Danis cả người thả lỏng một chút, ngồi xuống ghế bành.

Vừa rồi, trong đầu hắn đã hiện ra cảnh tượng mình biến thành đồng bảng vàng, một màn tiếp một màn, khó có thể đình chỉ.

Bình tĩnh một hồi, Danis ở quán bar tới hừng đông mới quay về khách sạn bất tri bất giác lại ngủ đi, mơ thấy thuyền trưởng tới cứu mình, kết quả không thể thành công, bị Hermann Sparrow bắt lấy, để cho nhà mạo hiểm điên cuồng này thêm một vị nữ hầu.

Ngay ở lúc Danis tức giận khó bình, lại không dám phản kháng, đã sắp tỉnh lại, bỗng nhiên thấy chung quanh cảnh tượng mơ hồ trở nên rõ ràng, như ngừng lại ở trong căn phòng xa hoa khách sạn "Azure Wind".

Thùng, thùng, thùng.

Danis nghe thấy được một hồi tiếng đập cửa nặng nhẹ có nhịp điệu.

Mình không phải đang nằm mơ sao? Danis ôm nghi hoặc như vậy, đi đến bên cửa lớn, xoay tay nắm.

Khe cửa càng lúc càng lớn, hắn thấy một bóng người quen thuộc.

Đây là một cô gái xinh đẹp, mặt hình trứng ngỗng, mũi cao thẳng, môi khá mỏng, có một đôi mắt màu lam nhạt trong suốt giống như nước suối.

Mái tóc dài màu nâu của cô ta được rẽ ra từ giữa, tết lại đơn giản mà tinh xảo ở sau đầu, tiếp theo để thỏng xuống dưới.

Cô ta không có đội mũ, mặc cái áo khoác màu vàng nhạt chít lại phần eo, vị trí cổ áo có mảng lớn ren màu trắng bện thành trang sức hình đóa hoa lớn bằng bàn tay trải dài xuống.

Phối hợp với áo khoác là cái váy dài màu sậm đến dầu gối, làn váy nếp gấp nối nhau, hơi bồng bềnh, dưới chân là đôi giày da cùng màu với tóc.

"Thuyền trưởng!" Danis kinh hô ra tiếng.

Hắn chợt tỉnh ngộ lại, vội vàng xoay người, làm ra tư thái phòng ngự đối với phòng ngủ Hermann Sparrow:

"Cẩn thận! Chạy mau! Có tên điên muốn tìm cô! Sau lưng hắn có một tổ chức khủng bố!"

Đồng thời với ôm tâm lý hy sinh dâng lên, thì Danis nghe thấy thuyền trưởng nhà mình bình tĩnh nói một câu:

"Đây là mộng."

Mộng... Đúng rồi, mình đang nằm mơ, có cái gì sợ hãi... Danis nhìn thoáng qua trái phải, thu hồi hai tay, vừa xoay người vừa lui về phía sau vừa nói:

"Thuyền trưởng, cô mô phỏng ra năng lực 'Ác mộng'? Không đúng, tuần trước cô còn ở phụ cận đảo Sunia."

Đảo Sunia là đảo lớn nhất trong hải vực này, cũng là nơi phát ra cái tên biển Sunia, gần như tương đương một đại lục loại nhỏ, nó nguyên bản là nơi tụ cư của tinh linh còn sót lại sau đại tai biến, nhưng theo thời gian chuyển dời, chủng tộc phi phàm xa xưa này bị đủ loại nhân tố làm phức tạp, dần dần tiêu vong, chỉ còn ngẫu nhiên, linh tinh lộ diện chứng minh bọn họ còn chưa có hoàn toàn bị diệt sạch.