Chương 674 Tới cửa gặp (2)
Đây là vấn đề thuộc về tôi, không cần tuân thủ quy tắc.
"Chủ nhân vĩ đại, tôi có phát hiện bên ngoài phòng ngài tồn tại thứ gì đó rất kỳ lạ, nhưng không cách nào thấy rõ, ngài có thể nói cho tôi biết nó là cái gì không?"
Ma kính này rất lợi hại a, tựa như cái gì cũng có thể thấy, chỉ là liên quan đến tầng cấp cao sẽ bị quấy nhiễu, bị đánh Mosaic... Klein bình tĩnh hồi đáp:
"Xúc xắc xác suất."
Trong tiếng đát đát, Arodes ở trên tờ giấy trắng hư ảo thể hiện ra hàng chữ mới:
"Nó... Chủ nhân vĩ đại, ngài có thể đặt câu hỏi."
Klein ngẫm nghĩ rồi nói:
"Đối với 'Xúc xắc xác suất', ngươi có gì muốn nhắc nhở?"
Lúc này, máy điện báo vô tuyến tựa như sáng ngời một chút, không hề âm trầm giống như trước, giấy trắng hư ảo phun ra theo đó chậm lại:
"Nó là tên đặc biệt keo kiệt đặc biệt mang thù, chủ nhân ngài mau chóng đưa nó cho người khác!
"Nó là vật phẩm tính duy nhất 'Bánh xe vận mệnh' cố hóa thành, ngài có thể đưa cho bất cứ 'Rắn thủy ngân' nào, họ sẽ cực kỳ cảm kích ngài, tóm lại, nó không thích hợp làm người hầu của ngài.
"Khí tức sắp tiêu tán, người hầu Arodes trung thành khiêm tốn của ngài không thể không rời khỏi, cuối cùng, lại ca ngợi ngài, chủ nhân vĩ đại của ta, kẻ chi phối phía trên linh giới, cúi chào ~ "
"Tính duy nhất"..."Xúc xắc xác suất" lại là "Tính duy nhất" con đường "Quái vật"... Cái này là lần đầu tiên mình nhìn thấy cái gọi là "Tính duy nhất", quả nhiên thực khủng bố, có thể số liệu hóa toàn bộ thế giới hiện thực... Con đường "Quái vật" còn gọi là con đường "Bánh xe vận mệnh", danh sách 0 là "Bánh xe vận mệnh"? Klein nhìn máy điện báo vô tuyến đã khôi phục bình thường, ngắn ngủi lại không thu về được suy nghĩ.
Anh không có sinh ra cảm xúc tham lam gì đối với "Xúc xắc xác suất", cái này vừa là vì đối phương không thuộc về con đường "Nhà bói toán", bản thân lại có hiệu quả xấu cực kỳ đáng sợ, cũng sợ hãi thời gian lâu, vậy xúc xắc mang thù sẽ hấp dẫn "Kẻ nuốt đuôi" Ululuth lại đây.
"Thứ này đưa lên phía trên sương mù xám, cho dù có thể bị ngăn cách, phong ấn bên trong, quá nửa cũng có thể số liệu hóa không gian thần bí kia, về sau tụ hội Tarot nói không chừng sẽ biến thành một trò chơi tập thể..." Klein chưa tiếp xúc qua loại sự vật đỉnh tầng này, hoàn toàn không thể nào phán đoán sau khi đưa "Xúc xắc xác suất" lên phía trên sương mù xám sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Hắn quyết định tiếp tục đe dọa xúc xắc, thuận thuận lợi lợi mang nó đưa đến đảo Olavi, giao cho thành viên Học phái sinh mệnh có biện pháp phong ấn, về phần vấn đề trội thêm của nhiệm vụ, anh cũng không thèm để ý, bởi vì chỗ tốt lớn nhất là thu hoạch hữu nghị của "Rắn vận mệnh" Will Onsetin.
...
Backlund, giáo đường Harvest.
Emlyn White cầm huy chương kỳ lạ lớn bằng con mắt, ở trong lòng hắc một tiếng:
" 'Thế giới' thực rườm rà, không phải phải đi khu bắc phố Pepinster tìm một Kẻ Gác Đêm tên là Leonard Mitchell sao? Thế mà còn chuyên môn cường điệu đối phương có bí mật, đại khái có thể kéo người đi vào giấc mộng.
"Đây là hoài nghi năng lực của mình à!"
Emlyn đứng lên, thay áo bành tô phối hợp cùng áo sơ mi trắng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ha ha, hắn có bí mật, mình cũng có bí mật, mình dám đánh cuộc, ngài Nibes hoặc là vị Bá tước nào đó đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình, thật nếu ra ngoài ý muốn gì, khẳng định sẽ cung cấp trợ giúp nhất định... Đi vào giấc mộng... Emlyn suy xét vài giây, lấy ra một đám bình nhỏ kim loại, dùng tài liệu giàu có linh tính bên trong điều phối ra một lọ thuốc màu xanh thẳm.
Thu hồi chai cùng thuốc, cậu ta lấy mũ dạ tơ lụa, đi ra phòng nghỉ, cáo biệt Giám mục Utravsky, rời khỏi giáo đường Harvest.
Lúc này đã gần trưa, nhưng bầu trời Backlund lại rất tăm tối, sương mù mỏng manh tràn ngập như nước.
Emlyn híp mắt lại, đội mũ, tự nói một câu:
"Ánh mặt trời có chút chói mắt..."
Cậu ta gọi một chiếc xe ngựa, thẳng đến trạm tàu điện ngầm hơi nước, tiêu phí 6 penny mua tấm vé toa hạng nhất đi khu bắc.
Cái này tiết kiệm không ít thời gian so với đi trực tiếp đến!
Chừng bốn mươi phút sau, cậu ta đến mục tiêu, đứng ở ngoài cửa lớn số 7 phố Pepinster.
Emlyn lễ phép kéo chuông cửa, kiên nhẫn chờ đợi một phút đồng hồ.
Cậu vừa mới chuẩn bị viết lời nhắn, nhét vào trong khe cửa, hẹn thời gian lần sau tới gặp, rốt cuộc nghe được có tiếng bước chân lười nhác đi lại đây.
Không giống như là người hầu... Emlyn hơi gật đầu không thể nhận ra, xuất ra chai thuốc đã điều phối trước đó, mở nắp đậy, ực ực uống sạch sẽ.
Sau đó, cậu thấy cửa phòng mở ra, thấy một người nam tóc đen mắt xanh xuất hiện ở trước mắt, thấy đối phương mặc sơ mi trắng ở nhà cùng quần dài màu đen, vạt áo thả ở ngoài quần, khẽ bay theo gió, trong khí chất tiêu sái lộ ra vài phần ngỗ ngược.
Tuy là tín đồ Đêm Tối, nhưng không thể không nói ở diện mạo vẫn miễn cưỡng có thể so với Huyết tộc chúng tôi... Emlyn lấy mũ xuống, khẽ nâng cằm nói:
"Chào buổi sáng, anh là ngài Leonard Mitchell?"
Leonard không quá rõ ràng nhíu nhíu mày, nhìn người nam anh tuấn có đôi mắt đỏ bắt mắt ở trước mặt, nâng tay che miệng, giống như lơ đãng ngáp một cái:
"Cậu là?"
"Một người đến gặp, tôi có chuyện muốn mời anh hỗ trợ." Emlyn vẫn không lộ ra thân phận của mình, hơi cao ngạo mỉm cười nói.
Thái độ như vậy cảm giác như vậy làm cho Leonard không hiểu có loại cảm giác quen thuộc, giống như thấy mình trong quá khứ, luôn cho rằng bản thân là loại đặc thù nhất, là nhân vật chính của thời đại.
Anh ta hắng hắng yết hầu nói:
"Tôi chỉ là một thị dân bình thường, cũng không tiếp nhận ủy thác.
"Cậu có chuyện gì có thể đi tìm thám tử tư."
Emlyn White cười cười nói:
"Chuyện này chỉ có anh có thể hoàn thành."
Cậu nhìn thoáng qua trái phải, tiếp tục nói:
"Tôi muốn mua một vật phẩm thần kỳ có thể đánh cắp năng lực phi phàm của người khác."
Leonard ánh mắt ngưng lại, trầm giọng hỏi:
"Cậu đến cùng là ai?"
Lúc này, Emlyn không lập tức trả lời, ngược lại nhìn quanh một vòng, chậc chậc cười nói:
"Quả nhiên rất lợi hại, tôi hầu như không có phát hiện đã bị kéo vào cảnh trong mơ."
Cậu không có nóng lòng thoát khỏi nơi này, ở trong sắc mặt chăm chú của Leonard Mitchell lấy ra cái huy chương loại nhỏ đến từ "Thế giới".
Leonard nhìn thoáng qua, vẻ mặt dịu đi một chút, hơi nghiêng đầu, tạm dừng vài giây.
Trong im lặng, Emlyn White thấy cảnh tượng bốn phía nhanh chóng vỡ vụn biến mất, giống như từng tấm thủy tinh bị đồng thời bị đánh vỡ.
Leonard a một tiếng, chỉ chỉ trong phòng:
"Tiến vào nói sau."
Nghe được Leonard Mitchell mời, Emlyn cũng không có sợ hãi, cầm mũ dạ tơ lụa, mang theo ý cười như có như không, thản nhiên tiến vào nhà.
Cậu không có cởi áo khoác, bởi vì trên người "Giáo sư ma dược" luôn sẽ mang theo rất nhiều vật phẩm phụ trợ, sau khi mất đi che dấu thì sẽ không quá mỹ quan.
Emlyn cứ mặc áo bành tô như vậy ngồi xuống, lưng dựa ra sau, thản nhiên mở miệng nói:
"Thật ra không cần phiền toái như vậy.
"Có, thì báo giá, không có, thì cứ nói thẳng.
"Đương nhiên, tôi rất xác định anh có."
Hắn cười khẽ một tiếng, ánh mắt đỏ tươi chiếu rọi ra bóng dáng Leonard Mitchell quần áo tùy ý.
Loại cảnh tượng tôi biết anh có bí mật gì, mà anh hoàn toàn không biết gì về tôi làm cho Emlyn thể xác và tinh thần thoải mái, rất có cảm giác về sự ưu việt.