← Quay lại trang sách

Chương 680 Leonard điều tra

Đột nhiên, thanh âm Susie vang lên ở bên tai của cô:

"Audrey, tôi thành công!"

"..." Audrey ngắn ngủi cũng không biết nên nói cái gì.

...

Trong cảnh trong mơ, Daisy lại nhớ tới khu đông, về tới căn nhà trọ cũ kỹ đã sống nhiều năm kia.

Cô đẩy cửa phòng ra, thấy mẹ Liv cùng chị Freia đang vất vả cần cù giặt ủi quần áo.

Daisy trở nên vui mừng, liền muốn gia nhập vào, phụ trách ủi khô.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng đập cửa thùng thùng thùng.

Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới chơi là người nam trẻ tuổi mặc cảnh phục đen trắng.

Cảnh quan này tóc đen mắt xanh, diện mạo hơi có chút mơ hồ, cầm vở cùng bút, mở miệng dò hỏi:

"Trong án Carpin, trừ những thứ cô đã nói ra, còn có cái gì chưa nói?"

Đó đều không phải là chuyện quan trọng." Daisy có chút mơ mơ màng màng trả lời.

Cảnh quan anh tuấn nọ cúi đầu nhìn bản bút ký nói:

"Không sao, tôi nguyện ý nghe."

Daisy quay đầu nhìn những món quần áo được treo lên, cảm thấy mình tựa như quên dặn dò gì đó.

Cô thành thành thật thật miêu tả chi tiết vụn vặt, cuối cùng nói:

"... Sau khi tôi bị bắt cóc, mẹ cùng chị tôi có ủy thác vị thám tử tư đi tìm, ông ta là ngài Sherlock Moriarty. Ông ta là một người tốt, tuy không thể trực tiếp tìm được tôi, nhưng sau có liên lạc phóng viên, giúp ta tranh thủ quỹ bồi thường..."

Cảnh quan tóc đen mắt xanh lại ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Daisy một cái, lộ ra nụ cười ấm áp nói:

"Tốt lắm, tôi thực hài lòng với trả lời của cô.

"Cô còn nhớ bộ dáng vị thám tử tư kia không?"

Daisy gật gật đầu, không chút nào kinh ngạc thấy ngài Sherlock Moriarty xuất hiện ở bên cạnh.

Vị đại thám tử này để chòm râu rậm, mang mắt kính viền vàng, bộ dáng không có gì khác với trong trí nhớ của cô.

Cảnh quan tóc đen mắt xanh sau khi quan sát kỹ vài lần, Daisy không biết ông ta rời khỏi khi nào, cũng không biết mẹ cùng chị trong phòng vì sao bỗng nhiên không thấy.

Cô chạy cả khu đông, tìm kiếm bóng người quen thuộc, cuối cùng ở trong uể oải cùng bi thương mãnh liệt tỉnh lại, nhìn trần nhà tăm tối của ký túc xá trường học, dại ra vài giây.

Daisy không có phát ra âm thanh, nghiêng người đi, mang hơn nửa khuôn mặt vùi vào gối.

Mép gối, dấu vết ướt át dần dần mở rộng.

Tiến vào cảnh trong mơ của Daisy đúng là Leonard Mitchell, tuy hắn điều tra điểm giống nhau giữa hai án là vì để bản thân có thời gian làm chuyện khác, nhưng biểu hiện ở mặt ngoài là vẫn không quên làm, kết quả, thật sự bị hắn phát hiện ra chút vấn đề.

"Trong án Ranus cùng án Carpin, đều xuất hiện vị thám tử tư tên là Sherlock Moriarty kia, cùng với phóng viên Mike Joseph bạn của anh ta... Tuy bọn họ đều chỉ là hoạt động ở rìa sự việc, nhưng là một phương hướng điều tra, a, Sherlock Moriarty kia có chút nhìn quen mắt, sẽ là tội phạm truy nã nào à?" Leonard hồi ức những gì chứng kiến trong mộng, mang Bao tay đỏ, tiến vào tầng hầm Giáo đường St. Samuel.

Anh ta vừa chào hỏi đội trưởng tiểu đội Soest, đã thấy một người bạn tới gần, đưa qua hai tờ giấy mỏng manh:

"Tình huống người nam mắt đỏ giáo đường Harvest mà cậu muốn điều tra đều ở trong này."

"Cảm ơn, cùng nhau dùng bữa trưa không?" Leonard mỉm cười hỏi.

Kẻ Gác Đêm kia nhún bả vai nói:

"Không, chỉ muốn cậu không để cho tôi gặp ác mộng là được rồi."

"Thành giao." Leonard cười tiếp nhận tư liệu.

Anh ta đứng ở tại chỗ, không vội ngồi xuống, tùy ý lật xem:

"Emlyn White, một quỷ hút máu, trước mắt lệ thuộc cho giáo hội Đại Địa Mẫu Thần... Anh ta từng mất tích một đoạn thời gian, cha mẹ anh ta có ủy thác thám tử tư tìm kiếm, từ một người gọi là Stuart giới thiệu, chuyện này cuối cùng được đại thám tử Sherlock Moriarty giải quyết."

Ý cười trên mặt Leonard dần dần lắng đọng lại, trở nên tương đương nghiêm túc.

"Sherlock Moriarty?" Anh ta lặp lại cái tên này ở trong lòng.

...

Klein không vội đi tìm cơ hội sắm vai chân thật, lấy tư thái người lữ hành xem xét cho thành phố cảng đảo Olavi, tìm kiếm thả lỏng ngắn ngủi trong cuộc sống khẩn trương không có chút khe hở.

Tòa thành thị này lấy di dân Ruen mới làm chủ, phong cách thực vật không khác nhau quá lớn với bờ biển Đông vương quốc, chỗ khác nhau là ở nơi này tồn tại hoa quả mới mẻ hiếm thấy cùng đủ loại hải sản, cũng coi như có chút đặc sắc.

Nơi này tài nguyên tự nhiên phong phú, lại ở điểm mấu chốt tuyến đường an toàn, cuộc sống mọi người coi như không tệ, cho dù nông dân ngoại ô, cũng có thể thông qua vườn trái cây để có được tích tụ nhất định.

Cái này không phải nói Olavi không có bần dân, không có tầng dưới đáy, chỉ là giai tầng này chủ yếu từ các nô lệ. Hội đồng Ruen đã sớm thông qua dự luật huỷ bỏ chế độ nô lệ.

Ăn trái cây nhiều nước và ngọt, Klein nhìn sắc trời đã biến đen, vòng qua góc đường, tiến vào một quán bar tên là "Chanh ngọt".

Nó là một trong những điểm nhà mạo hiểm tụ tập nổi danh nhất Olavi, Klein tính ở trong này tìm hai loại tài liệu phụ trợ còn lại tương đối thông thường của "Bí Ngẫu Đại Sư" là vỏ cây long văn cùng nước suối Sunia màu vàng.

Lúc này, trong quán bar đã tương đương náo nhiệt, xung quanh đài quyền anh có không ít người nâng ly, cao giọng hò hét, quanh bàn bốn phía, một đám người tựa như là nhà mạo hiểm đang thấp giọng trao đổi các loại lời đồn.

Klein đang muốn chen về phía quầy bar, bỗng nhiên nghe được tên của mình.

"... Tao là Hermann Sparrow, tụi mày hẳn biết tao là ai, tao chiếm được một phần tàng bảo đồ, cần thuê chút trợ giúp, cái này không phải tao sợ hãi, mà là một mình tao không được mang theo được nhiều tài bảo như vậy..." Một người nam mắt xanh chừng ba mươi tuổi nâng ly rượu mạnh, đang nói với hai nam hai nữ không biết là thương nhân hay là nhà mạo hiểm ở trong góc.

Cậu cũng tên là Hermann Sparrow? Tàng bảo đồ... sao lại nghe qua như là âm mưu... Chuyện mình săn giết "Kẻ xảo ngôn" đã truyền từ Bayam sang bên này? Ừm, hẳn là thông qua phương thức điện báo cùng lữ khách, cho nên, rất nhiều người đã biết tên cùng sự tích của mình, lại không rõ ràng lắm diện mạo của mình... Từ đó có tên lừa gạt bắt lấy cơ hội này, giả trang mình gạt người... Klein hơi giật mình đi qua.

Người nam mắt xanh nọ uống ngụm rượu mạnh, mang cái ly trùng trùng vỗ lên trên mặt bàn nói:

"Cự tuyệt hay là đồng ý, tao đều không ngại, nhưng tao chán ghét người khác bắt tao phải đợi!

"Chẳng lẽ tụi mày muốn giống như 'Kẻ xảo ngôn' sao?"

Người nam trẻ tuổi đối diện có chút sợ hãi mở miệng nói:

"Tôi biết ngài là một nhà mạo hiểm mạnh mẽ..."

"Cho nên?" Người nam mắt xanh cắt ngang lời của đối phương.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy cổ áo căng thẳng, bị người cứng rắn nhấc lên, quẳng về phía cửa.

Klein không có giải thích gì, trực tiếp mặt không chút thay đổi mang người này quẳng ra ngoài.

Sau đó, anh rút ra súng ngắn, nhắm về chỗ người nam nọ ngã xuống, không hề cố kỵ nhấn cò súng.

Phành!

Người nam mắt xanh nọ vừa rơi xuống đất, đã thấy mặt đất dưới háng bắn ra hoa lửa, bị dọa sợ hãi làm cho những từ hung ác đã tới bên miệng nháy mắt đảo ngược trở về, lăn tròn rời khỏi quán bar.

Không cần nói gì khác, hắn nhỏ yếu đã trực tiếp chứng minh hắn không phải Hermann Sparrow.

Klein không để ý tới những kẻ ngu ngốc bị lừa kia, lễ phép thổi họng súng, mang súng ngắn thu trở về dưới nách.

Tiếp theo, anh ở trong bầu không khí bị tiếng súng kinh sợ tạo thành một mảng yên tĩnh dặm, chậm rãi đi hướng quầy bar.