← Quay lại trang sách

Chương 710 Thành phố màu trắng

Tuy không quá xấu hổ thừa nhận, nhưng vô luận từ phương diện nào mà nói, khả năng ông ta cự tuyệt của mình cũng không quá lớn, ô, Audrey, không cần quá ỷ lại cái này...

"Đưa ra vấn đề lớn như vậy là quá đột ngột, mình trước đó vẫn không biết phó giáo sư Michel, rất khó giải thích vì sao đột nhiên muốn đến thăm ông ta, hơn nữa mình cũng không rõ ràng cho lắm ý nghĩa của bản bút ký kia đối với ông ta, tùy tiện đưa ra thỉnh cầu mua có lẽ sẽ mang đến cảnh giác cùng đề phòng.

"... Mình có người quen học ở đại học Storn, lần trước khi tụ hội, biểu hiện ra đặc điểm thích giảng thuật cùng nghị luận, nếu mình lại mời họ tham gia buổi trà chiều, đồng thời mang đề tài dẫn đường hướng lịch sử, khảo cổ cùng sưu tầm, hẳn sẽ có nhắc tới phó giáo sư Michel, ô, trong một đại học, người có thể xưng là nhà sưu tầm khẳng định không nhiều lắm.

"Có khúc nhạc dạo như vậy, mình có thể phái người gặp phó giáo sư Michel, đưa ra thỉnh cầu tham quan đồ sưu tầm, sau đó ở lần đầu tiên làm khách, tận lực không nhắc tới nhu cầu, quan sát biểu hiện của chủ nhân, dẫn đường ông ta triển lộ thái độ chân thật nhất, cái này có trợ giúp mình ở thời điểm thích hợp dùng phương pháp thích hợp đưa ra thỉnh cầu thích hợp..."

Sau khi xác định ý nghĩ, Audrey gật đầu đối với nữ mục sư Simin, cười nhẹ nói:

"Tôi sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng khó bảo chứng thành công."

Vừa dứt lời, cô xiết lại hai chân, quắp vào thân ngựa, cả người giống như vọt ra ngoài, xông về phía một con hồ ly màu đỏ nâu đang nhanh nhẹn di chuyển ở trong vòng vây săn.

...

Trên biển sóng đào mãnh liệt, tàu "Kẻ báo thù u lam" như là một mảng lá cây bị cuồng phong quét lên giữa không trung, khi thì tung lên, khi thì hạ xuống, nhưng vẫn duy trì cân bằng kinh người, không có xuất hiện một chút dấu hiệu lật úp.

Trong phòng thuyền trưởng, Arges Wilson trôi nổi ở bên cửa sổ, ngóng nhìn cuộn sóng như núi bên ngoài, quan thân kình phong lượn lờ không tiếng động.

Không biết qua bao lâu, anh ta mới hạ xuống, hai chân giẫm ở trên thảm.

" 'Phong quyến giả' quả nhiên là một danh sách có thể căn cứ vào tên mà sắm vai đơn giản, vấn đề duy nhất là, phải ngẫu nhiên làm cho bản thân trở nên táo bạo, lấy đặc tính phù hợp cuồng phong..." Arges không có vẻ mặt vui mừng gì cảm khái một câu ở trong lòng.

Hơn hai tháng này, anh ta vẫn chưa thông qua con đường bản thân giao dịch cùng hội Tarot để có được phối phương "Hải dương ca giả", dù sao cái này thuộc về danh sách 5, là tầng cấp tiếp cận Bán Thần nhất, phối phương tương ứng đã xuất hiện tình huống không có giá để xem, chẳng sợ có một đống tiền, nguyện ý tràn giá không ít, cũng rất khó mà mua được.

Bình thường mà nói, gia nhập giáo hội hoặc tổ chức đối ứng là thủ đoạn hữu hiệu nhất thu hoạch phối phương cùng loại, nhưng thân là Giám mục giáo hội Gió Bão Arges là không cách nào dựa con đường này, bởi vì bí mật nào đó, anh ta phải giấu diếm thực lực bản thân, đổi thành bạc nhược để hành động tự do cùng theo dõi, để ở sau khi có đủ nắm chắc, trước tới một chỗ, hoàn thành mục tiêu đã chờ đợi thật lâu.

Làm cho anh ta cao hứng là, anh ta cũng không có lãng phí thời gian hai tháng này, ít nhất tiến độ tiêu hóa ma dược "Phong quyến giả" không tệ.

" 'Phong quyến giả' đơn giản, 'Hải dương ca giả' nghe nói dã thấy khó khăn không nhỏ... Chẳng lẽ phải thường xuyên ca hát?" Arges nhịn không được quay đầu, nhìn về phía boong tàu.

Tuy cách một đám phòng, nhưng anh ta vẫn có thể nghe được thủy thủ đang uống rượu phấn khởi hát vang ở nơi đó, chế tạo ra tạp âm có thể đối kháng cùng tiếng động của gió bão.

Arges bất giác nhíu mày.

...

Backlund, khu JoWod, đoàn xiếc thú Shindisi.

"Cô gái, cô không muốn biểu diễn ảo thuật nữa sao? Vì sao lại mặc thành dạng này?" Một thiếu niên khó hiểu hỏi một cô gái che mặt mang mạng che mặt màu đen, mặc váy dài cùng màu ở phía trước.

Mình cũng không biết mình vì sao lại ăn mặc như vậy, có lẽ là lần sớm nhất, đầu bị thời tiết rét lạnh đông cứng, đã cố định thành phong cách... Furth sờ soạng khuôn mặt đỏ hồng, mỉm cười đáp lại:

"Ở cổ đại, ảo thuật thường thường bị hiểu lầm là vu thuật."

Nhưng cái đó lại không có quan hệ gì đến chuyện mình vì sao lại ăn mặc như vậy... Cô cầm lấy trước một trong ba cái chén sứ lớn ở trước mặt, mang một quả cầu nhỏ màu trắng nhét ở phía dưới.

Sau đó, cô nhanh thay đổi vị trí chén sứ, cười nói đối với thiếu niên vừa đặt câu hỏi:

"Đoán xem quả cầu nhỏ đang ở dưới cái chén nào?"

"Cái này không phải một trong những phương pháp đánh bạc Đại đế Russell phát minh sao?" Thiếu niên có hưng thú nói, "Nhưng cô không phải người sòng bạc, là đại sư ảo thuật đoàn xiếc thú này, cho nên, tôi đoán quả cầu nhỏ đã bị cô đổi đi, toàn bộ chén đều là trống!"

Furth cười cười nói:

"Chúc mừng cậu, đáp sai rồi."

Cô cầm lấy cái chén ở giữa, bên trong bỗng nhiên bay ra một bóng dáng màu trắng.

Đó là một con bồ câu!

Mà quả cầu nhỏ thì ngay ở chỗ bồ câu rời khỏi!

"Ô!"

"Thần ơi!"

"Ma thuật thật đẹp!"

"Cực kỳ phấn khích!"

Một mảng tiếng tán thưởng, Furth hơi có vẻ tự đắc nhìn giáo đường cách đó không xa, thu hồi đạo cụ, quay về lều trại của đoàn trưởng đoàn xiếc thú.

"Cô thật sự muốn từ chức? Tôi có thể tăng tiền lương của cô lên gấp đôi!" Đoàn trưởng đoàn xiếc thú đi lên đón, dồn dập nói.

"Đáng tiếc, mình trung tuần tháng ba đã tổng kết xong 'thủ tục Ảo thuật đại sư', tuần trước đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược, nếu không phải ký hợp đồng cho tới hôm nay, mình đã sớm không đến đây rồi...

"Tuy cảm giác xem thành đại sư ảo thuật rất tốt, nhưng cái này không thể ngăn cản mình tấn thăng lên 'Nhà chiêm tinh', thầy nói tuần này sẽ đến đây, cho mình phối phương, tài liệu cùng một lễ vật... Sẽ là lễ vật gì đây?

"Ài, trăng tròn lời vô nghĩa càng ngày càng khủng bố, nếu không có ngài Kẻ Khờ, mình khẳng định đã mất khống chế thành quái vật..." Furth vươn ra tay phải, che miệng, ngáp dày một cái, sau đó gượng ra nụ cười nói:

"Là như vầy, tôi thật ra là một tác gia tiểu thuyết, đề tài quyển sách đang viết của tôi là có liên quan đến đoàn xiếc thú, cho nên mới đến chỗ mọi người làm việc."

"Tác gia tiểu thuyết?" Đoàn trưởng đoàn xiếc thú mắt sáng lên, vừa lo lắng vừa chờ mong hỏi, "Cô sẽ viết những chuyện không tốt của chúng tôi sao?"

"Nơi này có chuyện không tốt sao? Hơn hai tháng này tôi thật sự rất vui vẻ." Furth lấy xuống cái mạn che màu đen trên đầu.

Đoàn trưởng đoàn xiếc thú lộ ra nụ cười từ đáy lòng nói:

"Wall, cô Wall, cô có thể ở trong sách đề một chút tên của đoàn xiếc thú chúng tôi không? Tôi sẽ, tôi trả phí quảng cáo cho cô, đương nhiên, sẽ không nhiều lắm, cô cũng biết, tôi phải nuôi rất nhiều người."

Còn có thể như vậy? Đoàn trưởng rất có đầu óc mà... Furth là lần đầu tiên biết tiểu thuyết cũng có thể "đăng" quảng cáo giống như báo và tạp chí, hơn nữa hình thức càng thêm ẩn nấp càng thêm tự nhiên.

...

Giữa cuộn sóng phập phồng, tàu khách hai sườn có một hàng hỏa pháo chạy ở trên tuyến đường an toàn, không dám có chút lệch khỏi quỹ đạo.

Ở phía đông đảo Olavi, một khi lệch khỏi quỹ đạo chính xác của đường hàng hải, thường thường sẽ ý nghĩa mất tích, ngay cả đám hải đạo cũng không dám quá xa cách khu vực an toàn.

Mảng hải dương này tràn ngập khu vực chưa được thăm dò, tràn ngập đủ loại truyền thuyết làm người nghe kinh sợ!

Làm tình nguyện viên hơn hai tháng, tìm được bốn lần cơ hội sắm vai chân thật, Klein cáo biệt các công tác cáng bệnh nhân, rửa bồn cầu, lau bãi nôn vân vân, đi lên thuyền đến quần đảo Gargas.