Chương 751 Khí tràng cường đại (1)
Hắn hy vọng được hoả táng, như vậy sau khi chết có thể không bị quấy nhiễu."
"Gió bão trên cao, nguyện hắn yên giấc." Đại bộ phận thủy thủ đều tín ngưỡng "Chúa Tể Của Gió Bão", đều lấy quyền phải đánh ngực trái nói.
Nhìn một màn này, Klein không có tới gần, đứng ở xa xa, lẳng lặng quan sát.
Đợi cho lễ tang chấm dứt, thi thể hải tặc Revere dưới sự trợ giúp của quyển trục biến thành tro cốt, Klein thầm than một tiếng, ở trong lòng vẽ vầng trăng đỏ rực.
Ngày kế tiếp, ánh mặt trời vẫn chói chang, bầu trời thủy chung chính ngọ, "Tàu Tương Lai" vòng qua mấy di tích cùng phế tích, càng ngày càng xâm nhập mảng hải dương này.
Anderson không biết khi nào đã khôi phục bình thường, đi tới bên cạnh Klein.
Hắn liếc mắt nhìn ra xa một cái, chỉ vào kiến trúc bị bao phủ ở dưới mặt nước phía trước nói:
"Lướt qua di tích này, quẹo trái chạy đại khái mười hải lý, sẽ có cơ hội gặp được mỹ nhân ngư."
Cuối cùng... Klein đang muốn đáp lại, bầu trời bỗng nhiên tối xuống, ánh mặt trời xoay mình biến mất.
Lại một ban đêm tiến đến.
Không nói thêm gì nữa, anh quay về phòng, nằm lên trên giường.
Rất nhanh, anh tỉnh lại ở cảnh trong mơ, trước mắt là cửa sổ sát đất sạch sẽ, bàn dài sắp hàng chỉnh tề cùng giá sách bày đầy sách.
Lúc này đây, anh về lại cảnh trong mơ trước đó rời khỏi, về lại cái thư viện kia.
Hào quang hoàng hôn chiếu xạ vào, giăng kín một tầng vàng nhạt lên toàn bộ sự vật, Klein hơi cảm thấy nghi hoặc đi tới, đến bên giá sách lần trước đã xem qua.
Không có gì bất ngờ xảy ra, anh lại thấy các điển tịch thần bí học như "Sách phù chú".
Klein vừa tính rút ra cuốn sách, lật xem nhanh, ánh mắt đột nhiên quét đến giá sách đối diện, quét đến một quyển sách bìa màu đen:
"Bút ký Russell 3"!
Nhật kí Đại đế? Cả bản nhật kí? Klein theo bản năng muốn đưa tay lấy.
Lúc này, trong đầu anh chợt hiện lên đôi mắt thần bí nhìn chăm chú vào mình trên boong tàu kia, hiện lên kẻ mở cửa ở chỗ sâu trong đại sảnh bích hoạ mà Anderson Hood đề cập tới, hiện lên tình huống địa điểm cảnh trong mơ bị dời đi không bình thường của mình trước đó.
Klein thu hồi ánh mắt, vẫn rút ra bản "Sách phù chú" kia.
Anh đi vào khu vực bàn dài, ngồi xuống, bắt đầu xem rất nhanh.
Đột nhiên, anh nghe được một hồi tiếng bước chân đát, đát, đát từ chỗ sâu trong thư viện đi lại đây.
Klein tinh thần nháy mắt căng thẳng, thong thả ngẩng đầu lên.
Trước tiên đập vào mắt anh là một đôi giày da màu đen.
Theo tầm mắt dời lên trên, Klein đại khái quan sát rõ ràng chủ nhân tiếng bước chân.
Đó là một cô gái, mặc một cái quần dài vàng nhạt dễ dàng cho hoạt động, đi đôi giày da màu đen không ngắn, nhưng trên người lại là một cái váy màu nâu nhạt đến đầu gối, làn váy xeo xéo phân tán, thể hiện ra vài phần phóng túng cùng tiêu sái.
Ăn mặc phối đồ như vậy nháy mắt làm cho Klein có loại cảm giác mộng về địa cầu, bởi vì vô luận Ruen, hay là Intis, thậm chí Fossack, Feineibote, Rumberg, Temasek, đông tây Byron các quốc gia, đều không có lưu hành phong cách cùng loại!
Tốc độ ngẩng đầu của Klein nhanh hơn, rốt cuộc thấy bộ dáng cô gái đối diện:
Cô ta có tóc dài màu nâu để xõa tự nhiên, chân mày thẳng kéo dài vừa đúng, hai mắt xanh thẳm mà thâm thúy, giống như một mảng hải dương áp súc.
Cô ta có mỹ mạo xuất chúng, nhưng làm cho người ta chú ý nhất cũng không phải điểm này, sự tự nhiên biểu lộ tôn quý trong hành vi cử chỉ của cô ta cùng cái loại khí chất của nhân vật lớn ở địa vị cao lâu ngày càng làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, Klein theo bản năng thậm chí muốn cúi thấp đầu, tránh đi tầm mắt chạm nhau.
Hơn nữa cô ta rất cao, trạng thái nhắm chừng tương đương với Klein Moretti mình... Klein thản nhiên ở trong lòng bồi thêm một câu.
Sau khi hoàn toàn tiêu hóa "Người không mặt" ma dược, anh càng thêm nhận thức được bản thân là tính cách, trải qua, nhận thức cùng các loại quan hệ với con người tổ hợp lại, bề ngoài cùng dáng người thuộc về loại hình có thể tùy ý thay đổi, cho nên, chỉ cần rõ ràng biết bản thân là ai, anh không ngại dùng từ "trạng thái" này để hình dung thân phận hình dáng đặc thù từng dùng trước đó, dù sao "Người không mặt" mỗi một lần thay đổi đều có thể cố định xuống, không cần có sự duy trì thêm vào, nói cách khác, chẳng sợ hiện tại đã không có năng lực phi phàm tương ứng, anh vẫn có thể duy trì ngoại hình Hermann Sparrow.
Chính bởi vì dạng này, anh hoàn toàn có thể làm cho Klein Moretti chân chính cao thêm một đoạn.
Đát, đát, đát, cô gái làm cho người ta có cảm giác nhìn xuống kia từng bước một bước tới đối diện Klein, rớt ra ghế dựa, ngồi xuống.
"Chúng ta lại gặp mặt." Cô gái này dùng giọng điệu nhu hòa nhưng không mang theo chút cảm tình nói.
Cái thanh âm này cái phương thức nói chuyện này, có chút quen tai... Klein linh quang chợt lóe, mơ hồ nắm chắc được nơi phát ra cảm giác quen thuộc.
Từng hình ảnh đối phương đi tới lúc này quanh quẩn trong đầu của anh, cuối cùng dừng hình ở đôi giày da màu đen kia!
Cái này... là cô ta! Klein bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng tương quan:
Khi anh lấy trạng thái linh thể lẻn vào nhà bảo tàng vương quốc, lấy đi lá bài "Hoàng đế đen", ở hiện trường gặp một vị Bán Thần, đối phương ngồi ở đỉnh thang lầu bằng gỗ ở giữa các giá sách cao lớn, hai chân mang giày da màu đen thả lỏng xuống, lơ lửng giữa không trung!
Sau khi anh biến trở về thân phận Sherlock Moriarty, bị chó ác ma đuổi hô to cứu mạng, ở trên đường gặp gỡ dây đậu hà lan màu xanh lục đan vào thành rừng rậm, bất đắc dĩ theo xe ngựa, một đường đến giữa không trung, thấy ngoài cửa sổ có dây đậu hà lan kết thành một cái võng như ghế dựa cùng một đôi chân mang giày da màu đen!
Là cô ta! Cô ta sao lại xuất hiện ở trong thế giới mộng cảnh, xuất hiện ở mảng hải vực này? Hơn nữa, hơn nữa, còn nói "lại" gặp mặt, mình hiện tại là Hermann Sparrow! Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein vẻ mặt lạnh nhạt đáp lại đối phương:
"Chúng ta trước đây cũng chưa từng gặp mặt."
Bán Thần thì thế nào? Chỉ cần không phải thiên sứ, ở trong thế giới mộng cảnh, mình có thể lợi dụng "Quyền trượng Hải Thần" đối kháng một hai! Klein yên lặng tự cổ vũ bản thân.
Cô gái chân mày thon dài kia ngồi ở đối diện, khẽ nâng cằm, chăm chú nhìn Klein hai giây nói:
"Phải không? Ngài hiệp đạo 'Hoàng đế đen'..."
Oành một cái, suy nghĩ trong đầu Klein tựa như bị tia sét trực tiếp bổ trúng, nổ thành vô số mảnh nhỏ, hỗn độn, hỗn tạp, tìm không thấy trọng điểm.
Cô ta, cô ta đã biết mình là hiệp đạo "Hoàng đế đen"?
Cô ta nhận ra mình là linh thể lúc trước đánh cắp Thẻ báng bổ ở nhà bảo tàng vương quốc kia?
Cái này, cái này sao có khả năng!
Đợi một chút, cô ta vì sao trực tiếp xưng hô mình là hiệp đạo "Hoàng đế đen", nếu đổi thành "Sherlock Moriarty", mình sẽ càng thêm khiếp sợ, thậm chí khó có thể che dấu vẻ mặt biến hóa...
Một đám ý tưởng hiện lên, Klein bản năng khống chế cơ thịt khuôn mặt, bình tĩnh mở miệng nói:
"Tôi không rõ ràng cô đang nói cái gì."
Cô gái ăn mặc phong cách không giống với trào lưu hiện tại kia không lặp lại lời nói bản thân, cũng không giải thích gì, chuyển dùng giọng điệu bằng phẳng như kể chuyện:
"Thân phận Hermann Sparrow này của anh, là tôi cung cấp."
... Klein nháy mắt da đầu phát tê, chỉ cảm thấy mình ở trước mặt đối phương không có chút bí mật nào.
Thân phận này Hermann Sparrow là nhờ tiểu thư Sharon thông qua con đường của cô ta ngụy tạo ra... Cô gái này vị Bán Thần này chính là con đường của cô ta?
Đúng rồi, tiểu thư Sharon có đề cập qua, trong giới của cô ta có người đang điều tra thân phận chân thật của hiệp đạo "Hoàng đế đen", hứa hẹn thỏa mãn một yêu cầu hợp lý của người hoàn thành, phương diện tài liệu hạn chế là dưới danh sách cao...